Chương 12: Amelia (hết)
gelu567890
16/11/2016
Nửa tháng vừa qua là mười lăm
ngày hạnh phúc nhất cuộc đời Amelia. Ngoại trừ thời gian luyện tập nấu
nướng, cũng như học cách dọn dẹp nhà cửa, cô được thoải mái sử dụng các
thiết bị giải trí trong nhà. Không chỉ vậy, thỉnh thoảng Johny lại mua
tặng cô một ít đồ ngọt, đây là điều cô tự hào nhất, vì đến chị Isa cũng
không được chủ nhân tặng sô cô la. Những lúc như vậy, khi đi ngủ, Isa
thường đùa giỡn thọc lét cô, giả vờ ghen tị vì phần quà của chủ nhân.
Hai chị em ôm nhau lăn lộn lung tung xèng, cuối cùng nằm dài ra thở dốc
và cười khúc khích, cho tới khi bị chủ nhân nạt đi ngủ.
Trong mười lăm ngày này, chị Isa cũng thường kể cho cô nghe về những câu chuyện rùng rợn ngoài kia, rằng chúng ta ở đây là cực kì an toàn, hơn nữa lại thoải mái hơn không biết bao nhiêu nô lệ khác, vì chúng ta có một chủ nhân tốt bụng. Amelia cũng nghĩ vậy. Mặc dù không rõ ràng, nhưng cô cảm giác có lẽ mình đã thích chàng trai gầy gò nhưng đáng yêu, nghiêm khắc nhưng lại ôn nhu ấy rồi. Những ký ức đen tối về lão già Tom, về Jason, về quái vật đã bị cô ném ra tận đáy óc. Cô không muốn nghĩ về chúng. Tại sao lại phải đau buồn trong khi có thể hạnh phúc?
Cô dụng tâm học tập, không chỉ vì những món quà, mà hơn cả là vì những lời khen, và vì sự hài lòng của anh. Đối với cô, những món quà không có ý nghĩa bằng một nụ cười, một cái xoa đầu trìu mến. Cô yêu cái cảm giác được vuốt ve, quan tâm, chăm sóc. Cô yêu cái gia đình bé nhỏ này.
Johny cũng yêu cầu cô phải uống một thứ bột dinh dưỡng có vị rất thơm và ngậy. Anh nói nó sẽ giúp cô phục hồi sức khỏe, nhưng chỉ khi Isa lén tiết lộ cho cô mỗi một cốc bột cô uống hàng ngày đều tốn của anh tới hai mươi vàng, cô mới thấu hiểu sự quan tâm của anh. Johny là kiểu người không nói ra lời, mà dùng hành động để biểu đạt tâm ý của mình. Thật là dễ thương, cô nghĩ. Nhờ nó, cùng với thức ăn đầy đủ, và một gia đình ấm áp, cô gái gày gò yếu ớt lúc trước đã nảy nở, trở thành một thiếu nữ có da có thịt đầy sức sống. Mặc dù cô vẫn cảm thấy mình kém xa so với chị Isa, nhưng cô tự tin hơn nhiều. Chí ít mình không còn là con bé nhà quê bị hành hạ ngày đó nữa. Giờ mình là một người hầu - cô dùng cái tên anh gọi cô, cảm thấy nó hay hơn là nô lệ. Người cô bừng bừng sức sống thanh xuân, miệng cô khẽ ngâm nga những điệu nhạc vui tươi - à đấy!
Trong quá trình luyện tập, tình cờ Isa phát hiện ra cô rất có khiếu nhảy nhót, nên đã đề nghị chủ nhân cho phép chị ta thử dạy cô một chút. Lúc đầu, chủ nhân dạy cô một ít kiến thức về cơ bản, về tư thế, về cảm âm. Về phần những kiến thức cao hơn là do Isa dạy. Cô biết mình còn chênh lệch nhiều, nhưng khi nhìn cách Isa di chuyển đầy nghệ thuật, cô thấy bản thân thật thất bại. Chẳng lẽ mình không thể đánh bại chị ý trên một lĩnh vực nào sao?
Ghen tị thì vẫn cứ ghen tị, nhưng cô dùng nó làm động lực, thúc đẩy mình phải cố gắng học tập, mong có ngày đạt tới đẳng cấp như chị Isa. Thông minh không đủ? Không sao, cô bỏ ra gấp mười lần nỗ lực để học hỏi. Isa cũng phải thán phục trước tốc độ tăng tiến của cô. Ở ngày thứ mười, cô đã có thể dễ dàng chuẩn bị một bữa đại tiệc nhanh và ngon không kém gì Isa - hôm đó mọi người đều ăn được đến no căng bụng. Cô cũng có thể dễ dàng dọn sạch toàn bộ nhà cửa chỉ trong một tiếng đồng hồ, thậm chí cô thấy mình còn nhỉnh hơn Isa một chút. Quái thật, sao ngày trước cô không học nhanh được như thế này nhỉ? Chẳng lẽ như mẹ cô từng nói, "tình yêu là động lực mạnh mẽ nhất", là thật sao? Cô thấy bối rối kinh khủng. Nhìn vào anh, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, còn anh như một vị thiên thần vậy.
Cô không còn cảm thấy ngập ngừng trước các mệnh lệnh của anh nữa. Cho dù...nếu như...anh muốn cô, cô nghĩ là mình cũng sẵn sàng đấy. Nhiều lúc, cô cảm thấy chút trống vắng, và tưởng tượng ra cảnh anh... Không được! Mày không nên nghĩ dâm đãng như vậy, Amelia! Mày nên tự thấy xấu hổ đi! Cô tự véo tay mình, hòng thoát khỏi những suy nghĩ đầy cám dỗ nhục cảm. Nhưng càng ở gần anh, cô càng không thể kiềm chế được. Những khát vọng của cô lồng lộn như một con thú hoang, rung lắc mạnh mẽ bức tường "tự trọng" mà cô đặt xung quanh. Không chỉ một lần, cô định đề nghị anh... nhưng rồi lại thôi. Nhỡ đâu anh ý đánh giá mình như một kẻ hư hỏng, một con đàn bà dâm đãng thì sao? Cô thầm nhủ. Hơn nữa, mình... Càng nghĩ, cô càng căm hận lão già Tom. Đáng lí, đó nên là lần đầu của mình với anh.
Cô lén hỏi chị Isa về vấn đề của mình. Nhưng trái với dự đoán, Isa không cười nhạo cô, mà lại rất cảm thông. "Phụ nữ cũng có nhu cầu, giống như đàn ông vậy. Đặc biệt là với người mình thích". Chị nháy mắt đầy tinh ranh với cô khi nói đến chữ người mình thích, làm cô xấu hổ không nguôi. "Nhưng nếu em cảm thấy nói ra thật mất mặt, thì em có thể tự thỏa mãn bản thân mà." "Bằng cách nào?". Cô hỏi, và sau đó là những bài học đồi trụy, cấm kị, nhưng vô cùng kích thích Isa dạy cô. Hóa ra chúng ta có thể giải tỏa nhu cầu chỉ bằng ngón tay sao?
"Phải!" Isa mỉm cười. "Hơn nữa, một số gã đàn ông rất thích chứng kiến phụ nữ ôm ấp nhau. Chúng ta là món quà của tạo hóa, cơ thể chúng ta mang vẻ đẹp nghệ thuật tự nhiên, cho nên chỉ cần làm đúng tư thế, sẽ không có kẻ nào không khuất phục dưới váy chúng ta". Isa chỉ cho cô những cách để quyến rũ đàn ông mà không quá lộ liễu, ví dụ một cái liếc, một động tác liếm môi, chiếc gáy lộ ra v...v đều có thể khiến họ sôi trào. Cô chỉ biết im lặng gật đầu ghi nhớ, mặt đỏ lựng như trái cà chua.
- Mel này!
Cô giật mình. Cô đang chuẩn bị bước vào nhà tắm thì anh gọi. Chẳng lẽ...
Dùng nụ cười tự cho là quyến rũ cô vừa học hôm qua, cô quay lại.
- Sao ạ, thưa chủ nhân?
- Ngày mai cô theo ta lên Nghiệp đoàn thi chứng chỉ kỹ năng nhé!
- À, dạ, vâng, thưa chủ nhân.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh. Còn đợi gì nữa?
- Ủa, còn chuyện gì sao Mel? Cô không định vào tắm à?
- Ơ, dạ, thế thôi ạ?
- Ừ, thế cô nghĩ còn chuyện gì nữa?
- Ơ ơ không không ạ!
Cô rối rít chạy vào nhà tắm, thậm chí còn quên cả kính ngữ. Chết tiệt, anh không hề dao động! Mình cần nước lạnh, để làm nguội cái đầu dâm đãng này đi mới được!
***
Họ khởi hành từ sớm. Khi tới Nghiệp đoàn, đồng hồ mới điểm tám rưỡi.
Johny dắt cô đến trước một khung kính.
- Tôi muốn đăng ký thi chứng chỉ cho nô lệ Amelia, kỹ năng: Nấu nướng, dọn dẹp, và khiêu vũ.
Anh hí hoáy viết lên một tờ đơn, sau đó đưa qua ô kính, rồi dắt cô đi tiếp. Hôm nay cô mặc một chiếc váy quây màu xanh trắng, cùng với đôi xăng đan màu đen anh tặng cô. Khi cô đi khỏi nơi này, cô cúi đầu trong tủi nhục. Giờ cô quay trở lại, ngẩng cao đầu trong hãnh diện. Cô là một nô lệ xuất sắc.
Đón tiếp họ là một cô gái mặc váy dài màu đen với mái tóc vàng. Trông cô ta cứ u ám thế nào ý, Amelia nghĩ.
- Kế tiếp, cô sẽ phải làm một mâm cơm cho bốn người ăn. Cô có làm được không, Mel?
Sự tự tin bành trướng trong cô. Lĩnh vực khác cô không dám nói, nhưng dọn dẹp, nấu nướng, và nhảy nhót là nghề của cô rồi.
- Em làm được, thưa chủ nhân!
- Tốt lắm, vào đi! Và nhớ, bình tĩnh, tự tin, không cay cú!
Anh mỉm cười. Cô cũng mỉm cười.
Trong phòng, họ chuẩn bị sẵn cho cô nguyên liệu, công cụ. Trong đầu cô lập tức định hình nên các món, bao gồm món súp, món chính, món trộn, tráng miệng. Cô nhanh chóng bắt tay vào việc.
Johny ngồi từ xa, cùng với cô gái mặc váy đen ban nãy, quan sát cô nấu ăn. Ánh mắt anh tràn đầy khích lệ, khiến cô cảm thấy tự tin và vui hơn. Cô cảm thấy lưỡi dao, thực phẩm như những vũ công đang múa xung quanh ngón tay mình, còn cô là người nhạc trưởng, vung vẩy cây đũa điều khiển nhịp điệu.
Món súp đã hoàn thành. Cô múc súp ra đĩa, trang trí bên trên một ít bột rau thơm, sau đó đặt hai chiếc đĩa lên bàn. Giám khảo là cô gái mặc đồ đen, còn chủ nhân đương nhiên có quyền thưởng thức món ăn của nô lệ. Cô gái ăn thử, hơi gật gù, nhưng không biểu lộ gì hơn. Điều đó làm cô chùn lòng một chút.
- Tuyệt vời, Mel à! Còn xuất sắc hơn cả khi ở nhà!
Johny cổ vũ. Gương mặt anh tràn ngập niềm vui. Cô cảm thấy hân hoan trong lòng. Có lẽ giám khảo phải giữ thái độ trung lập trong suốt quá trình chấm để tránh ảnh hưởng đến thí sinh chăng?
Những món kế tiếp lần lượt được mang lên. Giám khảo vẫn không nhận xét gì, trong khi anh khen cô không dứt lời.
Cuối cùng, khi ăn xong miếng caramel đậu nành, giám khảo lần đầu tiên lên tiếng.
- Amelia, đánh giá: Nấu nướng A-.
Cô vỡ òa trong niềm sung sướng. Anh bước tới, ôm chầm lấy cô.
- Xuất sắc, Mel à, xuất sắc!
- Vâng, chủ nhân, vâng!
***
Bài thi dọn dẹp yêu cầu cô phải dọn một căn phòng vô cùng rộng trong một tiếng. Dù Amelia cố hết sức, nhưng khi đồng hồ điểm, cô mới chỉ dọn được hơn một nửa. B+ dọn dẹp.
- Đừng buồn, Mel, cô đã cố hết sức rồi!
Anh vuốt vuốt lưng cô an ủi. Ôi, cô yêu được vuốt ve!
Trong bài thi cuối cùng, giám khảo yêu cầu cô phải bắt cặp với một người đàn ông, sau đó nhảy theo nhạc. Cho dù được dạy, nhưng mười mấy ngày không đủ để Amelia lột xác trở thành thiên nga được. Cô cố gắng cứu vãn bài nhảy, nhưng kết quả chỉ là D+ mà thôi.
- Em xin lỗi, thưa chủ nhân.
Nước mắt cô trào ra. Cô đã làm anh thất vọng.
- Không sao, Mel. Này, cầm lấy chiếc khăn này và lau nước mắt đi! Cô đã làm rất tốt rồi!
- Vâng... *sụt sịt*
***
Johny dắt cô tới một căn phòng nhỏ. Phía trên cánh cửa có gắn chiếc biển vàng "Angelika".
Anh gõ cửa, sau đó bảo cô đợi ở ngoài, rồi đi vào trong. Bàn tay ấm áp của anh siết chặt tay cô một cái, sau đó buông ra.
Vài phút sau, anh cùng một cô gái khác bước ra. Cô ta trông rất... bá đạo. Khí thế của cô ta hoàn toàn áp đảo Amelia.
- Ừm, rất tốt! Đánh giá cuối cùng: C-. Hoàn thành trước thời hạn 14 ngày. Chất lượng vượt hai bậc so với yêu cầu. Tổng cộng trả 1000 đồng vàng. Anh có thắc mắc gì không?
- Không, thưa quý cô!
Anh cúi đầu chào. Hơi ấm đột ngột biến mất, để lại cái rét buốt lòng.
Họ đang nói gì vậy?
- Đưa cô ta đi!
Người phụ nữ tóc vàng búng tay. Có hai tên lính xuất hiện, túm lấy cô kéo đi. Cô không phản kháng.
Rắc! Có cái gì đó trong cô vỡ vụn. Nước mắt cô rơi xuống sàn nhà bóng loáng.
- Tại sao?
Anh không trả lời, quay lưng bỏ đi. Bóng lưng vững chãi đó dần dần biến mất nơi đằng xa.
Cô nhớ tới bài hát anh từng ngâm nga.
Don't throw away, all was left to me!
I once believed you would save my soul
But if you saw me now, crying secretly
Would you hold my hand, and never let it go?
Bóng tối bất tận trùm lấy cô.
***
Johny chạy vội về nhà, không nói không rằng nằm vật ra giường. Người hắn run lên bần bật. Mồ hôi lạnh ướt đẫm chiếc áo xanh biển.
Isa vội vàng chạy vào phòng. Cô nhìn thấy hắn đang lên cơn con giật, bèn ôm chặt lấy hắn. Tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, áp mặt hắn vào ngực mình.
- Không sao đâu chủ nhân! Không sao đâu!
Cô cảm thấy nước mắt chảy trên ngực mình. Hắn khóc.
- Ta sai rồi sao, Isa?
- Ngài... không sai, thưa chủ nhân. Ngài cần tiền, và chỉ có bán cô ấy, ngài mới có tiền.
- Nếu như vậy, sao tim ta thấy đau quá!
Isa thở dài. Ngài sai rồi, thưa chủ nhân. Ngài đối xử với cô ấy như một con người, và giữa người với người rồi sẽ có cảm tình...
- Sai, là ở thế giới này.
Johny ngừng run. Hắn ngước lên nhìn Isa.
Trong mắt hắn, cô nhìn thấy sự hoang mang, đau đớn.
Trong mắt cô, hắn nhìn thấy sự cảm thông, cùng một ngọn lửa vô danh. Hắn nhoài lên, hôn lấy cô. Cô cũng hôn lấy hắn.
Bọn họ như hai con thú hoang, khao khát tình cảm, cuốn lấy nhau, triền miên không dứt. Hai kẻ máu lạnh tìm thấy mảnh ghép còn thiếu, cháy bùng lên ngọn lửa hoan lạc.
***
- Đây là hàng đợt này, theo đúng yêu cầu, thưa tiểu thư Ada!
Tên lính dẫn đầu hàng nô lệ cung kính đưa một tập hồ sơ cho người đứng trước mặt. Phía sau hắn là hàng dài các nô lệ, đờ đẫn tuyệt vọng, lê bước về phía trước. Amelia đứng ở giữa hàng. Trong mắt cô không còn một chút sự sống nào.
Người phụ nữ cầm lấy tập hồ sơ, nhanh chóng mở ra xem xét. Những ngón tay thon dài tinh xảo của cô ta lướt qua những trang giấy, hơi dừng lại ở một trang, rồi tiếp tục rong ruổi trên cánh đồng trắng.
- Được rồi, cảm ơn nhé Jack! Gửi lời chào đến quý cô Angelika hộ tôi!
- Không có vấn đề gì, thưa tiểu thư Ada!
Tên lính khúm núm chào, sau đó quay lại hét lớn.
- Bước nhanh lên, lũ nô lệ. Quý cô Ada không có cả ngày đâu.
Một bàn tay mềm, thon dài, nhưng lạnh, như băng giá, đặt lên vai Amelia. Cô ngẩng lên.
Đó là một người phụ nữ... quá đẹp. Amelia cảm thấy linh hồn mệt mỏi, sứt sẹo của mình như rung lên khi nhìn thẳng vào cô ta!
Mái tóc vàng dài, tết thành ba lọn xoắn lấy nhau thành một lọn lớn, vắt ngang ngực. Ở dưới vầng trán cao rộng là hai hàng lông mày vàng rực, giống như một họa sĩ đại tài cẩn thận vẽ lên vây. Cặp mắt to tròn màu xanh biển sâu thăm thẳm như muốn nuốt chửng tâm hồn những kẻ lạc lối trong nó. Dưới chiếc mũi thon trắng cao thẳng là cặp môi hồng tinh nghịch đang mỉm cười, khiến người ta muốn cắn nó, nhào nặn nó, yêu thương nó.
Cô ta mặc một chiếc váy đính rất nhiều pha lê óng ánh, với cánh tay áo dệt từ lụa mỏng, thêu lên biểu tượng những bông hoa tuyết trắng, vừa tôn lên hai cánh tay trắng thon thả, nhưng lại mờ mờ ẩn đi phần vai và khuôn ngực khỏi cái nhìn soi mói từ cánh đàn ông - tin tôi đi, chúng ta sẽ thích nhìn "mờ ảo" hơn là "lột trần" đấy! Tuy chúng che đi phần ngực, nhưng lại để lộ ra cặp xương đòn nhỏ nhắn gợi cảm, đúng là vụng chèo khéo chống mà!
Phần thân váy có màu xanh của băng giá, dệt nên từ thứ chất liệu Amelia không biết, nhưng hẳn phải là rất cao cấp. Chiếc váy xẻ dọc ở bắp đùi, để lộ ra đôi chân dài miên man đầy kiêu hãnh của Ada. Phía dưới mắt cá chân là cặp giày, Amelia đoán, là từ thủy tinh, vì chúng trong suốt, và hơi có màu xanh nhạt.
Amelia liếc lên vai mình. Móng tay cô ta được làm rất kĩ, và cũng có màu xanh, của băng giá. Trông chúng yếu ớt vậy thôi, nhưng chính những ngón tay đó, khi đặt lên vai Amelia, khiến cô cảm giác như một ngọn núi khổng lồ đang tì lên vai mình, ngăn cản cô tiếp tục di chuyển.
Ada mỉm cười, xong đó dùng một chất giọng lành lạnh nhưng ngọt ngào hỏi cô.
- Này em gái, em có biết một thế giới tên là Avalon...
Trong mười lăm ngày này, chị Isa cũng thường kể cho cô nghe về những câu chuyện rùng rợn ngoài kia, rằng chúng ta ở đây là cực kì an toàn, hơn nữa lại thoải mái hơn không biết bao nhiêu nô lệ khác, vì chúng ta có một chủ nhân tốt bụng. Amelia cũng nghĩ vậy. Mặc dù không rõ ràng, nhưng cô cảm giác có lẽ mình đã thích chàng trai gầy gò nhưng đáng yêu, nghiêm khắc nhưng lại ôn nhu ấy rồi. Những ký ức đen tối về lão già Tom, về Jason, về quái vật đã bị cô ném ra tận đáy óc. Cô không muốn nghĩ về chúng. Tại sao lại phải đau buồn trong khi có thể hạnh phúc?
Cô dụng tâm học tập, không chỉ vì những món quà, mà hơn cả là vì những lời khen, và vì sự hài lòng của anh. Đối với cô, những món quà không có ý nghĩa bằng một nụ cười, một cái xoa đầu trìu mến. Cô yêu cái cảm giác được vuốt ve, quan tâm, chăm sóc. Cô yêu cái gia đình bé nhỏ này.
Johny cũng yêu cầu cô phải uống một thứ bột dinh dưỡng có vị rất thơm và ngậy. Anh nói nó sẽ giúp cô phục hồi sức khỏe, nhưng chỉ khi Isa lén tiết lộ cho cô mỗi một cốc bột cô uống hàng ngày đều tốn của anh tới hai mươi vàng, cô mới thấu hiểu sự quan tâm của anh. Johny là kiểu người không nói ra lời, mà dùng hành động để biểu đạt tâm ý của mình. Thật là dễ thương, cô nghĩ. Nhờ nó, cùng với thức ăn đầy đủ, và một gia đình ấm áp, cô gái gày gò yếu ớt lúc trước đã nảy nở, trở thành một thiếu nữ có da có thịt đầy sức sống. Mặc dù cô vẫn cảm thấy mình kém xa so với chị Isa, nhưng cô tự tin hơn nhiều. Chí ít mình không còn là con bé nhà quê bị hành hạ ngày đó nữa. Giờ mình là một người hầu - cô dùng cái tên anh gọi cô, cảm thấy nó hay hơn là nô lệ. Người cô bừng bừng sức sống thanh xuân, miệng cô khẽ ngâm nga những điệu nhạc vui tươi - à đấy!
Trong quá trình luyện tập, tình cờ Isa phát hiện ra cô rất có khiếu nhảy nhót, nên đã đề nghị chủ nhân cho phép chị ta thử dạy cô một chút. Lúc đầu, chủ nhân dạy cô một ít kiến thức về cơ bản, về tư thế, về cảm âm. Về phần những kiến thức cao hơn là do Isa dạy. Cô biết mình còn chênh lệch nhiều, nhưng khi nhìn cách Isa di chuyển đầy nghệ thuật, cô thấy bản thân thật thất bại. Chẳng lẽ mình không thể đánh bại chị ý trên một lĩnh vực nào sao?
Ghen tị thì vẫn cứ ghen tị, nhưng cô dùng nó làm động lực, thúc đẩy mình phải cố gắng học tập, mong có ngày đạt tới đẳng cấp như chị Isa. Thông minh không đủ? Không sao, cô bỏ ra gấp mười lần nỗ lực để học hỏi. Isa cũng phải thán phục trước tốc độ tăng tiến của cô. Ở ngày thứ mười, cô đã có thể dễ dàng chuẩn bị một bữa đại tiệc nhanh và ngon không kém gì Isa - hôm đó mọi người đều ăn được đến no căng bụng. Cô cũng có thể dễ dàng dọn sạch toàn bộ nhà cửa chỉ trong một tiếng đồng hồ, thậm chí cô thấy mình còn nhỉnh hơn Isa một chút. Quái thật, sao ngày trước cô không học nhanh được như thế này nhỉ? Chẳng lẽ như mẹ cô từng nói, "tình yêu là động lực mạnh mẽ nhất", là thật sao? Cô thấy bối rối kinh khủng. Nhìn vào anh, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, còn anh như một vị thiên thần vậy.
Cô không còn cảm thấy ngập ngừng trước các mệnh lệnh của anh nữa. Cho dù...nếu như...anh muốn cô, cô nghĩ là mình cũng sẵn sàng đấy. Nhiều lúc, cô cảm thấy chút trống vắng, và tưởng tượng ra cảnh anh... Không được! Mày không nên nghĩ dâm đãng như vậy, Amelia! Mày nên tự thấy xấu hổ đi! Cô tự véo tay mình, hòng thoát khỏi những suy nghĩ đầy cám dỗ nhục cảm. Nhưng càng ở gần anh, cô càng không thể kiềm chế được. Những khát vọng của cô lồng lộn như một con thú hoang, rung lắc mạnh mẽ bức tường "tự trọng" mà cô đặt xung quanh. Không chỉ một lần, cô định đề nghị anh... nhưng rồi lại thôi. Nhỡ đâu anh ý đánh giá mình như một kẻ hư hỏng, một con đàn bà dâm đãng thì sao? Cô thầm nhủ. Hơn nữa, mình... Càng nghĩ, cô càng căm hận lão già Tom. Đáng lí, đó nên là lần đầu của mình với anh.
Cô lén hỏi chị Isa về vấn đề của mình. Nhưng trái với dự đoán, Isa không cười nhạo cô, mà lại rất cảm thông. "Phụ nữ cũng có nhu cầu, giống như đàn ông vậy. Đặc biệt là với người mình thích". Chị nháy mắt đầy tinh ranh với cô khi nói đến chữ người mình thích, làm cô xấu hổ không nguôi. "Nhưng nếu em cảm thấy nói ra thật mất mặt, thì em có thể tự thỏa mãn bản thân mà." "Bằng cách nào?". Cô hỏi, và sau đó là những bài học đồi trụy, cấm kị, nhưng vô cùng kích thích Isa dạy cô. Hóa ra chúng ta có thể giải tỏa nhu cầu chỉ bằng ngón tay sao?
"Phải!" Isa mỉm cười. "Hơn nữa, một số gã đàn ông rất thích chứng kiến phụ nữ ôm ấp nhau. Chúng ta là món quà của tạo hóa, cơ thể chúng ta mang vẻ đẹp nghệ thuật tự nhiên, cho nên chỉ cần làm đúng tư thế, sẽ không có kẻ nào không khuất phục dưới váy chúng ta". Isa chỉ cho cô những cách để quyến rũ đàn ông mà không quá lộ liễu, ví dụ một cái liếc, một động tác liếm môi, chiếc gáy lộ ra v...v đều có thể khiến họ sôi trào. Cô chỉ biết im lặng gật đầu ghi nhớ, mặt đỏ lựng như trái cà chua.
- Mel này!
Cô giật mình. Cô đang chuẩn bị bước vào nhà tắm thì anh gọi. Chẳng lẽ...
Dùng nụ cười tự cho là quyến rũ cô vừa học hôm qua, cô quay lại.
- Sao ạ, thưa chủ nhân?
- Ngày mai cô theo ta lên Nghiệp đoàn thi chứng chỉ kỹ năng nhé!
- À, dạ, vâng, thưa chủ nhân.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh. Còn đợi gì nữa?
- Ủa, còn chuyện gì sao Mel? Cô không định vào tắm à?
- Ơ, dạ, thế thôi ạ?
- Ừ, thế cô nghĩ còn chuyện gì nữa?
- Ơ ơ không không ạ!
Cô rối rít chạy vào nhà tắm, thậm chí còn quên cả kính ngữ. Chết tiệt, anh không hề dao động! Mình cần nước lạnh, để làm nguội cái đầu dâm đãng này đi mới được!
***
Họ khởi hành từ sớm. Khi tới Nghiệp đoàn, đồng hồ mới điểm tám rưỡi.
Johny dắt cô đến trước một khung kính.
- Tôi muốn đăng ký thi chứng chỉ cho nô lệ Amelia, kỹ năng: Nấu nướng, dọn dẹp, và khiêu vũ.
Anh hí hoáy viết lên một tờ đơn, sau đó đưa qua ô kính, rồi dắt cô đi tiếp. Hôm nay cô mặc một chiếc váy quây màu xanh trắng, cùng với đôi xăng đan màu đen anh tặng cô. Khi cô đi khỏi nơi này, cô cúi đầu trong tủi nhục. Giờ cô quay trở lại, ngẩng cao đầu trong hãnh diện. Cô là một nô lệ xuất sắc.
Đón tiếp họ là một cô gái mặc váy dài màu đen với mái tóc vàng. Trông cô ta cứ u ám thế nào ý, Amelia nghĩ.
- Kế tiếp, cô sẽ phải làm một mâm cơm cho bốn người ăn. Cô có làm được không, Mel?
Sự tự tin bành trướng trong cô. Lĩnh vực khác cô không dám nói, nhưng dọn dẹp, nấu nướng, và nhảy nhót là nghề của cô rồi.
- Em làm được, thưa chủ nhân!
- Tốt lắm, vào đi! Và nhớ, bình tĩnh, tự tin, không cay cú!
Anh mỉm cười. Cô cũng mỉm cười.
Trong phòng, họ chuẩn bị sẵn cho cô nguyên liệu, công cụ. Trong đầu cô lập tức định hình nên các món, bao gồm món súp, món chính, món trộn, tráng miệng. Cô nhanh chóng bắt tay vào việc.
Johny ngồi từ xa, cùng với cô gái mặc váy đen ban nãy, quan sát cô nấu ăn. Ánh mắt anh tràn đầy khích lệ, khiến cô cảm thấy tự tin và vui hơn. Cô cảm thấy lưỡi dao, thực phẩm như những vũ công đang múa xung quanh ngón tay mình, còn cô là người nhạc trưởng, vung vẩy cây đũa điều khiển nhịp điệu.
Món súp đã hoàn thành. Cô múc súp ra đĩa, trang trí bên trên một ít bột rau thơm, sau đó đặt hai chiếc đĩa lên bàn. Giám khảo là cô gái mặc đồ đen, còn chủ nhân đương nhiên có quyền thưởng thức món ăn của nô lệ. Cô gái ăn thử, hơi gật gù, nhưng không biểu lộ gì hơn. Điều đó làm cô chùn lòng một chút.
- Tuyệt vời, Mel à! Còn xuất sắc hơn cả khi ở nhà!
Johny cổ vũ. Gương mặt anh tràn ngập niềm vui. Cô cảm thấy hân hoan trong lòng. Có lẽ giám khảo phải giữ thái độ trung lập trong suốt quá trình chấm để tránh ảnh hưởng đến thí sinh chăng?
Những món kế tiếp lần lượt được mang lên. Giám khảo vẫn không nhận xét gì, trong khi anh khen cô không dứt lời.
Cuối cùng, khi ăn xong miếng caramel đậu nành, giám khảo lần đầu tiên lên tiếng.
- Amelia, đánh giá: Nấu nướng A-.
Cô vỡ òa trong niềm sung sướng. Anh bước tới, ôm chầm lấy cô.
- Xuất sắc, Mel à, xuất sắc!
- Vâng, chủ nhân, vâng!
***
Bài thi dọn dẹp yêu cầu cô phải dọn một căn phòng vô cùng rộng trong một tiếng. Dù Amelia cố hết sức, nhưng khi đồng hồ điểm, cô mới chỉ dọn được hơn một nửa. B+ dọn dẹp.
- Đừng buồn, Mel, cô đã cố hết sức rồi!
Anh vuốt vuốt lưng cô an ủi. Ôi, cô yêu được vuốt ve!
Trong bài thi cuối cùng, giám khảo yêu cầu cô phải bắt cặp với một người đàn ông, sau đó nhảy theo nhạc. Cho dù được dạy, nhưng mười mấy ngày không đủ để Amelia lột xác trở thành thiên nga được. Cô cố gắng cứu vãn bài nhảy, nhưng kết quả chỉ là D+ mà thôi.
- Em xin lỗi, thưa chủ nhân.
Nước mắt cô trào ra. Cô đã làm anh thất vọng.
- Không sao, Mel. Này, cầm lấy chiếc khăn này và lau nước mắt đi! Cô đã làm rất tốt rồi!
- Vâng... *sụt sịt*
***
Johny dắt cô tới một căn phòng nhỏ. Phía trên cánh cửa có gắn chiếc biển vàng "Angelika".
Anh gõ cửa, sau đó bảo cô đợi ở ngoài, rồi đi vào trong. Bàn tay ấm áp của anh siết chặt tay cô một cái, sau đó buông ra.
Vài phút sau, anh cùng một cô gái khác bước ra. Cô ta trông rất... bá đạo. Khí thế của cô ta hoàn toàn áp đảo Amelia.
- Ừm, rất tốt! Đánh giá cuối cùng: C-. Hoàn thành trước thời hạn 14 ngày. Chất lượng vượt hai bậc so với yêu cầu. Tổng cộng trả 1000 đồng vàng. Anh có thắc mắc gì không?
- Không, thưa quý cô!
Anh cúi đầu chào. Hơi ấm đột ngột biến mất, để lại cái rét buốt lòng.
Họ đang nói gì vậy?
- Đưa cô ta đi!
Người phụ nữ tóc vàng búng tay. Có hai tên lính xuất hiện, túm lấy cô kéo đi. Cô không phản kháng.
Rắc! Có cái gì đó trong cô vỡ vụn. Nước mắt cô rơi xuống sàn nhà bóng loáng.
- Tại sao?
Anh không trả lời, quay lưng bỏ đi. Bóng lưng vững chãi đó dần dần biến mất nơi đằng xa.
Cô nhớ tới bài hát anh từng ngâm nga.
Don't throw away, all was left to me!
I once believed you would save my soul
But if you saw me now, crying secretly
Would you hold my hand, and never let it go?
Bóng tối bất tận trùm lấy cô.
***
Johny chạy vội về nhà, không nói không rằng nằm vật ra giường. Người hắn run lên bần bật. Mồ hôi lạnh ướt đẫm chiếc áo xanh biển.
Isa vội vàng chạy vào phòng. Cô nhìn thấy hắn đang lên cơn con giật, bèn ôm chặt lấy hắn. Tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, áp mặt hắn vào ngực mình.
- Không sao đâu chủ nhân! Không sao đâu!
Cô cảm thấy nước mắt chảy trên ngực mình. Hắn khóc.
- Ta sai rồi sao, Isa?
- Ngài... không sai, thưa chủ nhân. Ngài cần tiền, và chỉ có bán cô ấy, ngài mới có tiền.
- Nếu như vậy, sao tim ta thấy đau quá!
Isa thở dài. Ngài sai rồi, thưa chủ nhân. Ngài đối xử với cô ấy như một con người, và giữa người với người rồi sẽ có cảm tình...
- Sai, là ở thế giới này.
Johny ngừng run. Hắn ngước lên nhìn Isa.
Trong mắt hắn, cô nhìn thấy sự hoang mang, đau đớn.
Trong mắt cô, hắn nhìn thấy sự cảm thông, cùng một ngọn lửa vô danh. Hắn nhoài lên, hôn lấy cô. Cô cũng hôn lấy hắn.
Bọn họ như hai con thú hoang, khao khát tình cảm, cuốn lấy nhau, triền miên không dứt. Hai kẻ máu lạnh tìm thấy mảnh ghép còn thiếu, cháy bùng lên ngọn lửa hoan lạc.
***
- Đây là hàng đợt này, theo đúng yêu cầu, thưa tiểu thư Ada!
Tên lính dẫn đầu hàng nô lệ cung kính đưa một tập hồ sơ cho người đứng trước mặt. Phía sau hắn là hàng dài các nô lệ, đờ đẫn tuyệt vọng, lê bước về phía trước. Amelia đứng ở giữa hàng. Trong mắt cô không còn một chút sự sống nào.
Người phụ nữ cầm lấy tập hồ sơ, nhanh chóng mở ra xem xét. Những ngón tay thon dài tinh xảo của cô ta lướt qua những trang giấy, hơi dừng lại ở một trang, rồi tiếp tục rong ruổi trên cánh đồng trắng.
- Được rồi, cảm ơn nhé Jack! Gửi lời chào đến quý cô Angelika hộ tôi!
- Không có vấn đề gì, thưa tiểu thư Ada!
Tên lính khúm núm chào, sau đó quay lại hét lớn.
- Bước nhanh lên, lũ nô lệ. Quý cô Ada không có cả ngày đâu.
Một bàn tay mềm, thon dài, nhưng lạnh, như băng giá, đặt lên vai Amelia. Cô ngẩng lên.
Đó là một người phụ nữ... quá đẹp. Amelia cảm thấy linh hồn mệt mỏi, sứt sẹo của mình như rung lên khi nhìn thẳng vào cô ta!
Mái tóc vàng dài, tết thành ba lọn xoắn lấy nhau thành một lọn lớn, vắt ngang ngực. Ở dưới vầng trán cao rộng là hai hàng lông mày vàng rực, giống như một họa sĩ đại tài cẩn thận vẽ lên vây. Cặp mắt to tròn màu xanh biển sâu thăm thẳm như muốn nuốt chửng tâm hồn những kẻ lạc lối trong nó. Dưới chiếc mũi thon trắng cao thẳng là cặp môi hồng tinh nghịch đang mỉm cười, khiến người ta muốn cắn nó, nhào nặn nó, yêu thương nó.
Cô ta mặc một chiếc váy đính rất nhiều pha lê óng ánh, với cánh tay áo dệt từ lụa mỏng, thêu lên biểu tượng những bông hoa tuyết trắng, vừa tôn lên hai cánh tay trắng thon thả, nhưng lại mờ mờ ẩn đi phần vai và khuôn ngực khỏi cái nhìn soi mói từ cánh đàn ông - tin tôi đi, chúng ta sẽ thích nhìn "mờ ảo" hơn là "lột trần" đấy! Tuy chúng che đi phần ngực, nhưng lại để lộ ra cặp xương đòn nhỏ nhắn gợi cảm, đúng là vụng chèo khéo chống mà!
Phần thân váy có màu xanh của băng giá, dệt nên từ thứ chất liệu Amelia không biết, nhưng hẳn phải là rất cao cấp. Chiếc váy xẻ dọc ở bắp đùi, để lộ ra đôi chân dài miên man đầy kiêu hãnh của Ada. Phía dưới mắt cá chân là cặp giày, Amelia đoán, là từ thủy tinh, vì chúng trong suốt, và hơi có màu xanh nhạt.
Amelia liếc lên vai mình. Móng tay cô ta được làm rất kĩ, và cũng có màu xanh, của băng giá. Trông chúng yếu ớt vậy thôi, nhưng chính những ngón tay đó, khi đặt lên vai Amelia, khiến cô cảm giác như một ngọn núi khổng lồ đang tì lên vai mình, ngăn cản cô tiếp tục di chuyển.
Ada mỉm cười, xong đó dùng một chất giọng lành lạnh nhưng ngọt ngào hỏi cô.
- Này em gái, em có biết một thế giới tên là Avalon...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.