Chương 44: Johny (7)
gelu567890
16/11/2016
Tôi đang ngồi tính toán lại chỗ
tiền mình vừa kiếm được từ cá cược. Tôi có niềm tin tuyệt đối vào Kat,
vậy nên cho dù nhà cái chỉ đánh giá Kat một ăn ba, nhưng tôi vẫn liều
lĩnh dốc hết vốn vào, thậm chí còn vay nóng Angel một ngàn. Kết quả?
Thóc về! Tất nhiên, tôi cũng tính tới trường hợp ra đê ở rồi - lúc đó
tôi đành muối mặt đi vay Bala tiếp!
Chợt tôi thấy một mùi thơm ngan ngát thoảng ra từ phía sau. Không cần quay lại tôi cũng biết là Angel. Nàng có mùi cơ thể rất đặc trưng. Angel nhẹ nhàng luồn vào trong lòng tôi, trơn bóng như một con rắn.
- Làm tốt lắm, Johny!
- Làm gì cơ?
Tôi giả ngu. Nàng mỉm cười, khẽ búng trán tôi. Tôi đành thở dài.
- Ừ, xin lỗi Angel, xin lỗi vì chưa bao giờ để tâm tới cảm xúc của mọi người!
- Biết sai mà sửa là tốt rồi! Kỳ thực anh rất tốt Johny à, nhung phải cái tội là anh quá đần trong chuyện tình cảm! Nếu như không phải vì anh quá đần thì tôi đã không đặt ra thử thách ấy.
Nàng nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Hừm?! Nếu như anh đã thay đổi thì em có đổi ý không?
- Anh đúng là ngốc hết thuốc chữa Johny ạ!
Nàng ôm lấy tôi, hôn nhẹ, sau đó bỏ về phòng. Wut, phụ nữ thật là khó hiểu!
Tôi nhìn nắm tay của mình. Nó đã thô và to hơn gấp đôi so với lần đầu tôi tiếp nhận cơ thể này. Dinh dưỡng và luyện tập hoàn toàn có thể thay đổi một con người. Hoàn cảnh cũng vậy! Tôi tự hỏi liệu tôi có nhất thiết phải tiếp tục sống ở thế giới này nữa không? Ý tôi là, tôi, Isa, Kat, và có lẽ cả Angel; gia đình nhỏ này của tôi hoàn toàn có thể sinh tồn ở bất cứ thế giới có người sống nào, vậy thì lí do gì chúng tôi phải tiếp tục bám trụ ở nơi này? Nhưng khi nhớ tới cảm giác kính phục, nể trọng, nghĩ tới quyền lực tôi đang có... tôi chần chừ. Thôi được rồi, cứ chờ một thời gian xem thế nào!
***
Một tuần trôi qua, tôi vẫn tiếp tục huấn luyện Zoe - cô nàng đã đạt tới tinh thần lực hạng B, nhưng chưa thể điều chế thành công Bàn tay của Chúa. Trong thời gian rảnh, tôi cũng xen kẽ các bài học sơ cứu, cấp cứu cho Zoe, nên hiện tại trình độ y học của Zoe cũng đã lên tới hạng B+. Có điều, nếu như tôi muốn có nhiều điểm tích lũy hơn thì phải tiếp tục huấn luyện thêm kỹ năng cho cô ấy. Hiện tại tôi hạng C, tức là Zoe cần đạt ít nhất hạng B-, hay ba mươi điểm kỹ năng. Theo như hiện tại thì cô nàng đã có mười hai điểm. Mười tám điểm còn lại, hừm! Hùng biện chắc là không có vấn đề. Kế toán cũng sẽ không quá khó với trí tuệ của Zoe. Như vậy còn thiếu một kỹ năng B+ nữa, hoặc hai kỹ năng C-.
- Này Zoe!
- Dạ, thưa ngài?
Zoe khoác một bộ áo choàng màu vàng nhạt dài chấm đất bước tới. Cô ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều so với trước kia, và tôi cũng muốn đẩy nhanh tiến độ, nên đã tặng cô ấy một ít trang phục. Bộ áo choàng trước mặt sẽ giúp cho Zoe dễ dàng tăng trưởng tinh thần lực hơn, và tăng khả năng tập trung khi chế thuốc.
- Cô cảm thấy trong các công việc sau, cô thích cái nào nhất? Nấu nướng, dọn dẹp, võ thuật và ca múa nhạc?
Zoe hơi cau mày, nhưng không hỏi tại sao. Cô ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cúi đầu trả lời.
- Có lẽ tôi hợp với việc chơi đàn, thưa chủ nhân! Tôi khá là vụng về, vậy nên các công việc kia sẽ rất khó hoàn thành. Còn về ca hát thì bạn bè vẫn hay trêu tôi là giọng vịt bầu.
Bỗng dưng cảm xúc của Zoe trầm xuống. Hẳn là cô đang nhớ tới quá khứ. Tôi thở dài, vẫy tay ra hiệu cho Zoe nghỉ ngơi một lát. Đàn hát làm tôi nhớ đến Kat. Chắc giờ này nàng đang ngồi trong phòng chờ thi đấu với Angel rồi. À đấy, Angel hiện tại là huấn luyện viên tạm thời cho Kat. Vì sự an toàn của nàng, tôi đã chấp nhận vô số yêu sách bất bình đẳng của Angel, thậm chí tôi còn bị cướp mất khuyên tai Chimera!!! Em muốn anh sống sao???
Tôi không hiểu tại sao, nhưng trong lòng cứ cảm thấy mơ hồ bất an. Có lẽ đó là lí do tôi nghĩ tới việc rời bỏ thế giới này? Là một người tin tưởng vào trực giác, tôi bèn thử giả định những thứ cần phải làm nếu như muốn rời khỏi đây. Trong trường hợp thoải mái, tôi sẽ cố gắng vơ vét càng nhiều tiền bạc càng tốt, đổi chúng thành các vật phẩm có giá trị cao như vũ khí và châu báu - đồ chơi yêu thích của đàn ông lẫn đàn bà. Còn tình huống xấu nhất thì chúng tôi cứ thế mà bỏ chạy vào Sương mù thôi, chỉ cần bám sát tay nhau là được. Với sức mạnh và tri thức của chúng tôi, lo gì chết đói?
Tôi dặn dò Zoe ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận - nếu có ai định hỏi không sợ cô ta bỏ trốn à thì úp ngay mặt vào tường đi nhé! Tôi đã đóng dấu bằng phép thuật rồi mà! Isa đã trang điểm xong. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy quây màu xanh dương, cùng với cặp găng màu xanh trắng. Tôi mỉm cười, khuỳnh tay ra cho Isa khoác, sau đó khóa cửa lại.
***
Angel đã ngồi chờ sẵn ở hàng ghế thượng đẳng. Tôi cùng Isa ngồi xuống cạnh nàng.
- Kết quả thế nào?
- Con bé rất chăm chỉ, lại có tiềm năng tốt. Tất nhiên so với tôi thì còn kém xa lắc xa lơ!
Chợt Angel quay sang nhìn tôi đầy nghiêm trọng.
- Johny!
- Hả?
- Anh chưa đóng dấu lên Kat đúng không?
Tôi chần chừ. Đúng vậy, tôi vẫn luôn muốn trốn tránh chuyện này. Tôi luôn coi Kat như một người bạn ngang hàng với mình, và không muốn đóng dấu "chủ quyền" kiểu ấy lên Kat.
- Anh làm vậy là đang hại cô ấy đấy Johny! Mặc dù có thể Kat sẽ không bao giờ rời bỏ anh, nhưng theo luật pháp, anh và cô ấy chưa hề có bất cứ một sự ràng buộc nào cả, hay nói cách khác, cô ấy vô chủ! Bất cứ ai cũng có quyền sở hữu một nô lệ vô chủ, anh quên rồi sao!
Tôi chợt thấy lạnh cả người, nhìn xuống khán đài. Kat, vẫn trong trang phục bạo lộ với hai lưỡi kiếm thẳng, đang từ từ bước ra giữa sân. Bao nhiêu kẻ có thể đoán được đằng sau lớp giáp ngực đó, nàng không hề có một hình xăm nào?
- Vẻ đẹp của Kat đang dần dần được bộc lộ Johny ạ! Cô bé quá hoàn hảo, nhìn cái cách cô bé di chuyển kìa - đầy kiêu hãnh và nghệ thuật! Người ngoài nhìn vào cũng biết đây là một nô lệ có nét duyên dáng trời sinh! Hơn nữa, anh nghĩ chỉ có mình anh mới có khả năng đánh giá con người thôi sao Johny? Một số chủ nô có kinh nghiệm có thể dựa vào vẻ ngoài để ước chừng đại khái kỹ năng của một nô lệ, một số khác thậm chí còn có thể dùng phép thuật để tiên đoán. Tôi cũng có khả năng đó! Anh nghĩ tôi không biết Isa đã có đủ điều kiện đạt tới S+ sao? Anh nghĩ tôi không thấy Kat dư sức vượt qua sáu bài kiểm tra với mức điểm tối đa?
- Tôi không ngu, và những kẻ khác cũng vậy! Thời điểm anh nghĩ người khác ngu xuẩn, anh chính là kẻ ngu xuẩn! Anh có biết một nô lệ S+ có giá trị như thế nào không hả Johny? Toàn bộ Tòa Thành Trắng có khoảng một trăm nô lệ S+ mà thôi. Hơn mười triệu người, một trăm nô lệ S+! Một trên một trăm ngàn! Lí do duy nhất bọn chúng chưa ra tay là vì chưa thể xác định rõ ràng, và kiêng kị tôi thôi Johny à!
Tôi giật mình vì tiếng hò reo của khán giả. Kat đã xắt đứt một cánh tay của tên võ sĩ cầm kiếm. Máu phun xối xả ra từ vết thương.
- Anh nhìn đằng kia kìa Johny! Đó là Đức mẹ Porter của khu chúng ta! Đừng để vẻ ngoài của bà ta đánh lừa, mụ ta sống ít nhất hơn một trăm năm rồi! Porter đang tìm một nữ tu phục thị cho mình, yêu cầu quan trọng nhất là phải am hiểu nghệ thuật và duyên dáng như một nữ thần! Không phải tự nhiên mà bà ta lại đến xem một trận đấu nhảm nhí giữa hai nô lệ vô danh đâu! Những công dân hạng A như bà ta họa hoằn lắm mới xuất hiện ở các trận chung kết giữa các nhà vô địch, nhưng anh thử đoán xem tại sao bà ta lại có mặt ngày hôm nay nào?
Kat đã chặt bay đầu kẻ địch bằng chiêu kiếm khóa, rời khỏi sàn đấu trong tiếng cổ vũ nồng nhiệt của đám đông. Tôi cau mày, lòng nặng trĩu, lặng lẽ ngắm nhìn hình bóng nhỏ bé đó khuất dần vào lối ra.
***
Kat ôm chầm lấy tôi khi vừa mới thấy mặt. Nàng mỉm cười, rực rỡ như một bông hoa dưới ánh mặt trời.
- Em thắng rồi!
- Ừ làm tốt lắm!
Kat đột nhiên buông tôi ra, nhìn tôi từ đầu đến chân.
- Anh có chuyện gì không vui sao Johny?
- À...ừm...
Tôi ấp úng, không nói nên lời. Tôi ngại rằng khi mình nói ra muốn đóng dấu nô lệ cho Kat, nàng sẽ buồn. Chẳng qua vì lợi ích của nàng và cả của tôi...
- Anh cần phải đóng dấu hiệu lên em Kat ạ!
Nàng nhìn tôi trừng trừng, sau đó toét miệng cười. Tôi chính thức quỳ trước nụ cười đó.
- Miễn sao không đau là được, em là của anh mà Johny!
- Như vậy, ừm, anh cứ nghĩ là em sẽ nổi giận cơ! Anh nhớ hồi trước khéo em nhảy vào liều mạng với anh rồi ấy chứ!
Nàng bẹo lấy má tôi, kéo căng ra. Thực ra thì tôi chẳng đau gì đâu, có điều sống trên đời, có những việc bạn biết nhưng không thể nói ra, và có những việc không làm nhưng vẫn sẽ phải nhận! Đừng nói lí với phụ nữ!
- Au au au! Đau anh! Au!
- Anh còn dám nghĩ em như một con sư tử cái nữa không?
- Anh sai rồi! Au au!
- Hừ!
Tôi mỉm cười, vận chuyển tinh thần lực, thi triển phép Đóng dấu! Mặt nàng hơi ửng đỏ khi phép thuật chạm phải. Khi sợi dây cảm xúc kết nối giữa linh hồn chúng tôi được thành lập, lập tức trong trái tim tôi bị quá tải, bị nhấn chìm trong một cảm xúc vô cùng mãnh liệt! Quả nhiên họ nói những người có tính cách nhiệt tình khi ghét thì ghét vô cùng, nhưng đã yêu là sẽ cháy hết mình!
Tôi cười khà khà, ôm lấy nàng, thì thào vào lỗ tai Kat.
- Thế thì tối nay...
Nàng thơm nhẹ lên má tôi, nhưng lui lại, nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Chuyện đó thì từ từ! Chờ đi Johny!
Nói xong, nàng chắp hai tay sau lưng, nhảy chân sáo bỏ đi, để lại tôi đứng đó đầy chưng hửng. Tôi lắc đầu cười khổ, sau
đó chạy theo nàng.
Chợt tôi thấy một mùi thơm ngan ngát thoảng ra từ phía sau. Không cần quay lại tôi cũng biết là Angel. Nàng có mùi cơ thể rất đặc trưng. Angel nhẹ nhàng luồn vào trong lòng tôi, trơn bóng như một con rắn.
- Làm tốt lắm, Johny!
- Làm gì cơ?
Tôi giả ngu. Nàng mỉm cười, khẽ búng trán tôi. Tôi đành thở dài.
- Ừ, xin lỗi Angel, xin lỗi vì chưa bao giờ để tâm tới cảm xúc của mọi người!
- Biết sai mà sửa là tốt rồi! Kỳ thực anh rất tốt Johny à, nhung phải cái tội là anh quá đần trong chuyện tình cảm! Nếu như không phải vì anh quá đần thì tôi đã không đặt ra thử thách ấy.
Nàng nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Hừm?! Nếu như anh đã thay đổi thì em có đổi ý không?
- Anh đúng là ngốc hết thuốc chữa Johny ạ!
Nàng ôm lấy tôi, hôn nhẹ, sau đó bỏ về phòng. Wut, phụ nữ thật là khó hiểu!
Tôi nhìn nắm tay của mình. Nó đã thô và to hơn gấp đôi so với lần đầu tôi tiếp nhận cơ thể này. Dinh dưỡng và luyện tập hoàn toàn có thể thay đổi một con người. Hoàn cảnh cũng vậy! Tôi tự hỏi liệu tôi có nhất thiết phải tiếp tục sống ở thế giới này nữa không? Ý tôi là, tôi, Isa, Kat, và có lẽ cả Angel; gia đình nhỏ này của tôi hoàn toàn có thể sinh tồn ở bất cứ thế giới có người sống nào, vậy thì lí do gì chúng tôi phải tiếp tục bám trụ ở nơi này? Nhưng khi nhớ tới cảm giác kính phục, nể trọng, nghĩ tới quyền lực tôi đang có... tôi chần chừ. Thôi được rồi, cứ chờ một thời gian xem thế nào!
***
Một tuần trôi qua, tôi vẫn tiếp tục huấn luyện Zoe - cô nàng đã đạt tới tinh thần lực hạng B, nhưng chưa thể điều chế thành công Bàn tay của Chúa. Trong thời gian rảnh, tôi cũng xen kẽ các bài học sơ cứu, cấp cứu cho Zoe, nên hiện tại trình độ y học của Zoe cũng đã lên tới hạng B+. Có điều, nếu như tôi muốn có nhiều điểm tích lũy hơn thì phải tiếp tục huấn luyện thêm kỹ năng cho cô ấy. Hiện tại tôi hạng C, tức là Zoe cần đạt ít nhất hạng B-, hay ba mươi điểm kỹ năng. Theo như hiện tại thì cô nàng đã có mười hai điểm. Mười tám điểm còn lại, hừm! Hùng biện chắc là không có vấn đề. Kế toán cũng sẽ không quá khó với trí tuệ của Zoe. Như vậy còn thiếu một kỹ năng B+ nữa, hoặc hai kỹ năng C-.
- Này Zoe!
- Dạ, thưa ngài?
Zoe khoác một bộ áo choàng màu vàng nhạt dài chấm đất bước tới. Cô ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều so với trước kia, và tôi cũng muốn đẩy nhanh tiến độ, nên đã tặng cô ấy một ít trang phục. Bộ áo choàng trước mặt sẽ giúp cho Zoe dễ dàng tăng trưởng tinh thần lực hơn, và tăng khả năng tập trung khi chế thuốc.
- Cô cảm thấy trong các công việc sau, cô thích cái nào nhất? Nấu nướng, dọn dẹp, võ thuật và ca múa nhạc?
Zoe hơi cau mày, nhưng không hỏi tại sao. Cô ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cúi đầu trả lời.
- Có lẽ tôi hợp với việc chơi đàn, thưa chủ nhân! Tôi khá là vụng về, vậy nên các công việc kia sẽ rất khó hoàn thành. Còn về ca hát thì bạn bè vẫn hay trêu tôi là giọng vịt bầu.
Bỗng dưng cảm xúc của Zoe trầm xuống. Hẳn là cô đang nhớ tới quá khứ. Tôi thở dài, vẫy tay ra hiệu cho Zoe nghỉ ngơi một lát. Đàn hát làm tôi nhớ đến Kat. Chắc giờ này nàng đang ngồi trong phòng chờ thi đấu với Angel rồi. À đấy, Angel hiện tại là huấn luyện viên tạm thời cho Kat. Vì sự an toàn của nàng, tôi đã chấp nhận vô số yêu sách bất bình đẳng của Angel, thậm chí tôi còn bị cướp mất khuyên tai Chimera!!! Em muốn anh sống sao???
Tôi không hiểu tại sao, nhưng trong lòng cứ cảm thấy mơ hồ bất an. Có lẽ đó là lí do tôi nghĩ tới việc rời bỏ thế giới này? Là một người tin tưởng vào trực giác, tôi bèn thử giả định những thứ cần phải làm nếu như muốn rời khỏi đây. Trong trường hợp thoải mái, tôi sẽ cố gắng vơ vét càng nhiều tiền bạc càng tốt, đổi chúng thành các vật phẩm có giá trị cao như vũ khí và châu báu - đồ chơi yêu thích của đàn ông lẫn đàn bà. Còn tình huống xấu nhất thì chúng tôi cứ thế mà bỏ chạy vào Sương mù thôi, chỉ cần bám sát tay nhau là được. Với sức mạnh và tri thức của chúng tôi, lo gì chết đói?
Tôi dặn dò Zoe ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận - nếu có ai định hỏi không sợ cô ta bỏ trốn à thì úp ngay mặt vào tường đi nhé! Tôi đã đóng dấu bằng phép thuật rồi mà! Isa đã trang điểm xong. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy quây màu xanh dương, cùng với cặp găng màu xanh trắng. Tôi mỉm cười, khuỳnh tay ra cho Isa khoác, sau đó khóa cửa lại.
***
Angel đã ngồi chờ sẵn ở hàng ghế thượng đẳng. Tôi cùng Isa ngồi xuống cạnh nàng.
- Kết quả thế nào?
- Con bé rất chăm chỉ, lại có tiềm năng tốt. Tất nhiên so với tôi thì còn kém xa lắc xa lơ!
Chợt Angel quay sang nhìn tôi đầy nghiêm trọng.
- Johny!
- Hả?
- Anh chưa đóng dấu lên Kat đúng không?
Tôi chần chừ. Đúng vậy, tôi vẫn luôn muốn trốn tránh chuyện này. Tôi luôn coi Kat như một người bạn ngang hàng với mình, và không muốn đóng dấu "chủ quyền" kiểu ấy lên Kat.
- Anh làm vậy là đang hại cô ấy đấy Johny! Mặc dù có thể Kat sẽ không bao giờ rời bỏ anh, nhưng theo luật pháp, anh và cô ấy chưa hề có bất cứ một sự ràng buộc nào cả, hay nói cách khác, cô ấy vô chủ! Bất cứ ai cũng có quyền sở hữu một nô lệ vô chủ, anh quên rồi sao!
Tôi chợt thấy lạnh cả người, nhìn xuống khán đài. Kat, vẫn trong trang phục bạo lộ với hai lưỡi kiếm thẳng, đang từ từ bước ra giữa sân. Bao nhiêu kẻ có thể đoán được đằng sau lớp giáp ngực đó, nàng không hề có một hình xăm nào?
- Vẻ đẹp của Kat đang dần dần được bộc lộ Johny ạ! Cô bé quá hoàn hảo, nhìn cái cách cô bé di chuyển kìa - đầy kiêu hãnh và nghệ thuật! Người ngoài nhìn vào cũng biết đây là một nô lệ có nét duyên dáng trời sinh! Hơn nữa, anh nghĩ chỉ có mình anh mới có khả năng đánh giá con người thôi sao Johny? Một số chủ nô có kinh nghiệm có thể dựa vào vẻ ngoài để ước chừng đại khái kỹ năng của một nô lệ, một số khác thậm chí còn có thể dùng phép thuật để tiên đoán. Tôi cũng có khả năng đó! Anh nghĩ tôi không biết Isa đã có đủ điều kiện đạt tới S+ sao? Anh nghĩ tôi không thấy Kat dư sức vượt qua sáu bài kiểm tra với mức điểm tối đa?
- Tôi không ngu, và những kẻ khác cũng vậy! Thời điểm anh nghĩ người khác ngu xuẩn, anh chính là kẻ ngu xuẩn! Anh có biết một nô lệ S+ có giá trị như thế nào không hả Johny? Toàn bộ Tòa Thành Trắng có khoảng một trăm nô lệ S+ mà thôi. Hơn mười triệu người, một trăm nô lệ S+! Một trên một trăm ngàn! Lí do duy nhất bọn chúng chưa ra tay là vì chưa thể xác định rõ ràng, và kiêng kị tôi thôi Johny à!
Tôi giật mình vì tiếng hò reo của khán giả. Kat đã xắt đứt một cánh tay của tên võ sĩ cầm kiếm. Máu phun xối xả ra từ vết thương.
- Anh nhìn đằng kia kìa Johny! Đó là Đức mẹ Porter của khu chúng ta! Đừng để vẻ ngoài của bà ta đánh lừa, mụ ta sống ít nhất hơn một trăm năm rồi! Porter đang tìm một nữ tu phục thị cho mình, yêu cầu quan trọng nhất là phải am hiểu nghệ thuật và duyên dáng như một nữ thần! Không phải tự nhiên mà bà ta lại đến xem một trận đấu nhảm nhí giữa hai nô lệ vô danh đâu! Những công dân hạng A như bà ta họa hoằn lắm mới xuất hiện ở các trận chung kết giữa các nhà vô địch, nhưng anh thử đoán xem tại sao bà ta lại có mặt ngày hôm nay nào?
Kat đã chặt bay đầu kẻ địch bằng chiêu kiếm khóa, rời khỏi sàn đấu trong tiếng cổ vũ nồng nhiệt của đám đông. Tôi cau mày, lòng nặng trĩu, lặng lẽ ngắm nhìn hình bóng nhỏ bé đó khuất dần vào lối ra.
***
Kat ôm chầm lấy tôi khi vừa mới thấy mặt. Nàng mỉm cười, rực rỡ như một bông hoa dưới ánh mặt trời.
- Em thắng rồi!
- Ừ làm tốt lắm!
Kat đột nhiên buông tôi ra, nhìn tôi từ đầu đến chân.
- Anh có chuyện gì không vui sao Johny?
- À...ừm...
Tôi ấp úng, không nói nên lời. Tôi ngại rằng khi mình nói ra muốn đóng dấu nô lệ cho Kat, nàng sẽ buồn. Chẳng qua vì lợi ích của nàng và cả của tôi...
- Anh cần phải đóng dấu hiệu lên em Kat ạ!
Nàng nhìn tôi trừng trừng, sau đó toét miệng cười. Tôi chính thức quỳ trước nụ cười đó.
- Miễn sao không đau là được, em là của anh mà Johny!
- Như vậy, ừm, anh cứ nghĩ là em sẽ nổi giận cơ! Anh nhớ hồi trước khéo em nhảy vào liều mạng với anh rồi ấy chứ!
Nàng bẹo lấy má tôi, kéo căng ra. Thực ra thì tôi chẳng đau gì đâu, có điều sống trên đời, có những việc bạn biết nhưng không thể nói ra, và có những việc không làm nhưng vẫn sẽ phải nhận! Đừng nói lí với phụ nữ!
- Au au au! Đau anh! Au!
- Anh còn dám nghĩ em như một con sư tử cái nữa không?
- Anh sai rồi! Au au!
- Hừ!
Tôi mỉm cười, vận chuyển tinh thần lực, thi triển phép Đóng dấu! Mặt nàng hơi ửng đỏ khi phép thuật chạm phải. Khi sợi dây cảm xúc kết nối giữa linh hồn chúng tôi được thành lập, lập tức trong trái tim tôi bị quá tải, bị nhấn chìm trong một cảm xúc vô cùng mãnh liệt! Quả nhiên họ nói những người có tính cách nhiệt tình khi ghét thì ghét vô cùng, nhưng đã yêu là sẽ cháy hết mình!
Tôi cười khà khà, ôm lấy nàng, thì thào vào lỗ tai Kat.
- Thế thì tối nay...
Nàng thơm nhẹ lên má tôi, nhưng lui lại, nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Chuyện đó thì từ từ! Chờ đi Johny!
Nói xong, nàng chắp hai tay sau lưng, nhảy chân sáo bỏ đi, để lại tôi đứng đó đầy chưng hửng. Tôi lắc đầu cười khổ, sau
đó chạy theo nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.