Bảo Cô Livestream Xem Bói, Cô Đi Bắt Tội Phạm Truy Nã Làm Cái Gì?
Chương 50:
Phiên Gia Thái Thái
16/08/2024
Nhạn Nam Quy cũng không vội, chuyện sinh tử là chuyện lớn, chuyện của mình có thể gác lại sau.
Đứng trên hành lang, cô nhìn bức tranh chim hoa treo trên tường, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lúc còn ở trên núi, Nhạn Nam Quy đã theo dì Lạc học vẽ tranh, cả tranh thủy mặc và tranh sơn dầu cô đều có tìm hiểu qua.
Tuy không thể nói là có thành tựu gì, nhưng chút nhãn lực này cô vẫn có.
Sao nét vẽ lại giống như vậy?
Như thể là học trò được một người thầy nào đó dạy dỗ.
“Bức tranh này là của chú út tôi, trước đây chú ấy là một họa sĩ, nhưng giờ đã gác bút hai mươi năm rồi.” Lâm Tiểu Huệ đi ra thì thấy Nhạn Nam Quy đang chăm chú nhìn bức tranh, cô ấy mỉm cười giải thích, “Nếu cô thích, lát nữa tôi hỏi chú ấy xem có thể tặng cô được không.”
Lâm Tiểu Huệ cảm thấy tranh của Lâm Gia Minh, chú út cô ấy không đẹp đến đâu, nhưng không ngờ mấy năm trước lại xuất hiện một bà phú bà cực kỳ hâm mộ tác phẩm của chú cô ấy, bà ta còn tổ chức một cuộc thi vẽ tranh với giải thưởng hậu hĩnh nữa.
Chuyện đó chẳng khác gì một trò hề, nhưng lại vô tình tạo nên một câu nói nổi tiếng——
Lúc cậu vẽ tranh trông rất giống anh ấy.
Quán quân của cuộc thi vẽ tranh đã trở thành phi công trẻ của phú bà, nghe nói ngày nào cậu ta cũng vẽ tranh cho bà ta.
Hai năm trước, hai người ly hôn, người đàn ông kia đã buông lời khiếm nhã về vợ cũ trên bàn nhậu rồi bị người ta quay video tung lên mạng.
“Bà ta chưa từng gặp Lâm Gia Minh mà, đúng là đồ khùng!”
Thực ra lúc đó người đàn ông kia đã là một họa sĩ có chút tiếng tăm, bị không ít người hãm hại.
Nhưng sau vụ lùm xùm đó, giá tranh của Lâm Gia Minh lại tăng vọt gấp mấy chục lần.
Những bức tranh vẽ dở dang lúc trước của Lâm Gia Minh đều bị người nhà lén lút bán đi.
“Họ còn dựng chuyện gì mà chú ấy vì tình nên gác bút để tuyên truyền, không biết là loại người nào mà mù quáng đến mức có thể bỏ ra một số tiền lớn để mua những bức tranh bỏ đi đó nữa.” Lâm Tiểu Huệ không hề nương tay khi nói xấu sau lưng người khác, “Cô chưa thấy mấy bức tranh bỏ đi đó đâu, tôi dám chắc học sinh tiểu học học vẽ mấy năm còn vẽ đẹp hơn chú ấy nữa.”
Nhạn Nam Quy mỉm cười, “Nhưng tôi thấy bức tranh treo ở hành lang khá đẹp.”
“Quả nhiên cô rất có mắt nhìn, nghe nói bức tranh đó không phải do chú út tôi vẽ.”
Nghe nói?
Nhạn Nam Quy đang suy nghĩ ý nghĩa của câu nói này thì đột nhiên nghe thấy Lâm Tiểu Huệ gọi, “Chú út, chú về rồi, bạn cháu muốn tìm chú.”
Lâm Gia Minh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một cô gái trẻ đứng cạnh cháu gái mình, ông ấy sững người.
Ồ, không quen biết.
Lâm Gia Minh vẻ mặt do dự, “Tìm tôi?”
Nhạn Nam Quy gật đầu, “Đúng vậy, tôi được người lớn trong nhà nhờ vả đến tìm Lâm Gia Minh tiên sinh.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đang ở sảnh chính đều đồng loạt nhìn về phía Nhạn Nam Quy, ánh mắt có chút cảnh giác.
Đến nhà họ Lâm vào lúc này, chẳng lẽ là đến để tranh giành tài sản của ông cụ?
Dù sao nhìn tuổi tác của cô gái này thì cũng có khả năng lắm.
“Ồ, đây chẳng lẽ là con gái của bạn gái nào đó của cậu hả?”
Sắc mặt Lâm Gia Minh tối sầm lại khi nghe thấy câu nói này, “Đừng có nói bậy!”
Ông ấy trừng mắt nhìn người bạn già, sau đó nhìn về phía Nhạn Nam Quy, “Không biết người lớn trong nhà cô là ai, tìm tôi có chuyện gì?”
Nhạn Nam Quy lấy một bức thư từ trong túi xách ra, “Dì Lạc đã qua đời cách đây không lâu, di nguyện cuối cùng của dì ấy là muốn tôi gửi thứ này cho ông.”
Đó là một bức thư và một cái tượng gỗ nhỏ.
“Có lẽ ông chính là Mai Thành Vũ.” Người đàn ông bước vào cùng Lâm Gia Minh, mặt mày có nét hao hao giống mẹ kế của Lâm Tiểu Huệ, chắc hẳn là Mai Thành Vũ.
“Dì Lạc bảo tôi đưa cái này cho ông.”
Cũng là một bức thư và một chiếc vòng tay Cửu Liên Hoàn.
Bằng vàng ròng.
Dì Lạc nói, nếu không tìm thấy Mai Thành Vũ thì giữ lại cho mình chơi.
Xem ra không giữ lại được rồi.
Tiếc cho một chuỗi vàng như vậy.
Mai Thành Vũ nhìn chiếc vòng tay Cửu Liên Hoàn, bỗng nhiên nắm chặt tay Nhạn Nam Quy, “Ý con là, Vân Thường đã chết rồi sao?”
“Không thể nào? Tôi đã tìm cô ấy hai mươi năm rồi, chắc chắn là cô ấy đang trốn tránh không muốn gặp tôi, cô ấy thông minh như vậy, sao có thể chết được?” Lâm Gia Minh không tin, chắc chắn là Vân Thường không muốn tha thứ cho ông ấy nên mới nói như vậy.
Nhạn Nam Quy không hiểu rõ ân oán của thế hệ trước, cô vùng tay khỏi Mai Thành Vũ, “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao phó, xin phép không quấy rầy nữa.”
Lâm Tiểu Huệ đang hóng hớt cũng không ngờ rằng, chỉ là về nhà một chuyến mà cũng có thể xem được vở kịch cẩu huyết này.
Đứng trên hành lang, cô nhìn bức tranh chim hoa treo trên tường, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lúc còn ở trên núi, Nhạn Nam Quy đã theo dì Lạc học vẽ tranh, cả tranh thủy mặc và tranh sơn dầu cô đều có tìm hiểu qua.
Tuy không thể nói là có thành tựu gì, nhưng chút nhãn lực này cô vẫn có.
Sao nét vẽ lại giống như vậy?
Như thể là học trò được một người thầy nào đó dạy dỗ.
“Bức tranh này là của chú út tôi, trước đây chú ấy là một họa sĩ, nhưng giờ đã gác bút hai mươi năm rồi.” Lâm Tiểu Huệ đi ra thì thấy Nhạn Nam Quy đang chăm chú nhìn bức tranh, cô ấy mỉm cười giải thích, “Nếu cô thích, lát nữa tôi hỏi chú ấy xem có thể tặng cô được không.”
Lâm Tiểu Huệ cảm thấy tranh của Lâm Gia Minh, chú út cô ấy không đẹp đến đâu, nhưng không ngờ mấy năm trước lại xuất hiện một bà phú bà cực kỳ hâm mộ tác phẩm của chú cô ấy, bà ta còn tổ chức một cuộc thi vẽ tranh với giải thưởng hậu hĩnh nữa.
Chuyện đó chẳng khác gì một trò hề, nhưng lại vô tình tạo nên một câu nói nổi tiếng——
Lúc cậu vẽ tranh trông rất giống anh ấy.
Quán quân của cuộc thi vẽ tranh đã trở thành phi công trẻ của phú bà, nghe nói ngày nào cậu ta cũng vẽ tranh cho bà ta.
Hai năm trước, hai người ly hôn, người đàn ông kia đã buông lời khiếm nhã về vợ cũ trên bàn nhậu rồi bị người ta quay video tung lên mạng.
“Bà ta chưa từng gặp Lâm Gia Minh mà, đúng là đồ khùng!”
Thực ra lúc đó người đàn ông kia đã là một họa sĩ có chút tiếng tăm, bị không ít người hãm hại.
Nhưng sau vụ lùm xùm đó, giá tranh của Lâm Gia Minh lại tăng vọt gấp mấy chục lần.
Những bức tranh vẽ dở dang lúc trước của Lâm Gia Minh đều bị người nhà lén lút bán đi.
“Họ còn dựng chuyện gì mà chú ấy vì tình nên gác bút để tuyên truyền, không biết là loại người nào mà mù quáng đến mức có thể bỏ ra một số tiền lớn để mua những bức tranh bỏ đi đó nữa.” Lâm Tiểu Huệ không hề nương tay khi nói xấu sau lưng người khác, “Cô chưa thấy mấy bức tranh bỏ đi đó đâu, tôi dám chắc học sinh tiểu học học vẽ mấy năm còn vẽ đẹp hơn chú ấy nữa.”
Nhạn Nam Quy mỉm cười, “Nhưng tôi thấy bức tranh treo ở hành lang khá đẹp.”
“Quả nhiên cô rất có mắt nhìn, nghe nói bức tranh đó không phải do chú út tôi vẽ.”
Nghe nói?
Nhạn Nam Quy đang suy nghĩ ý nghĩa của câu nói này thì đột nhiên nghe thấy Lâm Tiểu Huệ gọi, “Chú út, chú về rồi, bạn cháu muốn tìm chú.”
Lâm Gia Minh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một cô gái trẻ đứng cạnh cháu gái mình, ông ấy sững người.
Ồ, không quen biết.
Lâm Gia Minh vẻ mặt do dự, “Tìm tôi?”
Nhạn Nam Quy gật đầu, “Đúng vậy, tôi được người lớn trong nhà nhờ vả đến tìm Lâm Gia Minh tiên sinh.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đang ở sảnh chính đều đồng loạt nhìn về phía Nhạn Nam Quy, ánh mắt có chút cảnh giác.
Đến nhà họ Lâm vào lúc này, chẳng lẽ là đến để tranh giành tài sản của ông cụ?
Dù sao nhìn tuổi tác của cô gái này thì cũng có khả năng lắm.
“Ồ, đây chẳng lẽ là con gái của bạn gái nào đó của cậu hả?”
Sắc mặt Lâm Gia Minh tối sầm lại khi nghe thấy câu nói này, “Đừng có nói bậy!”
Ông ấy trừng mắt nhìn người bạn già, sau đó nhìn về phía Nhạn Nam Quy, “Không biết người lớn trong nhà cô là ai, tìm tôi có chuyện gì?”
Nhạn Nam Quy lấy một bức thư từ trong túi xách ra, “Dì Lạc đã qua đời cách đây không lâu, di nguyện cuối cùng của dì ấy là muốn tôi gửi thứ này cho ông.”
Đó là một bức thư và một cái tượng gỗ nhỏ.
“Có lẽ ông chính là Mai Thành Vũ.” Người đàn ông bước vào cùng Lâm Gia Minh, mặt mày có nét hao hao giống mẹ kế của Lâm Tiểu Huệ, chắc hẳn là Mai Thành Vũ.
“Dì Lạc bảo tôi đưa cái này cho ông.”
Cũng là một bức thư và một chiếc vòng tay Cửu Liên Hoàn.
Bằng vàng ròng.
Dì Lạc nói, nếu không tìm thấy Mai Thành Vũ thì giữ lại cho mình chơi.
Xem ra không giữ lại được rồi.
Tiếc cho một chuỗi vàng như vậy.
Mai Thành Vũ nhìn chiếc vòng tay Cửu Liên Hoàn, bỗng nhiên nắm chặt tay Nhạn Nam Quy, “Ý con là, Vân Thường đã chết rồi sao?”
“Không thể nào? Tôi đã tìm cô ấy hai mươi năm rồi, chắc chắn là cô ấy đang trốn tránh không muốn gặp tôi, cô ấy thông minh như vậy, sao có thể chết được?” Lâm Gia Minh không tin, chắc chắn là Vân Thường không muốn tha thứ cho ông ấy nên mới nói như vậy.
Nhạn Nam Quy không hiểu rõ ân oán của thế hệ trước, cô vùng tay khỏi Mai Thành Vũ, “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao phó, xin phép không quấy rầy nữa.”
Lâm Tiểu Huệ đang hóng hớt cũng không ngờ rằng, chỉ là về nhà một chuyến mà cũng có thể xem được vở kịch cẩu huyết này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.