Chương 75: câu chuyện tình yêu
Hoa Tiểu Lê
04/11/2023
Hân Nghiên và Hoắc Liên đi ra thấy một đám đông tụ tập bèn ngơ ngác.
- Bọn chị vừa bỏ lỡ gì sao?
Khả Ni nhún vai:
- Không có gì, chỉ là trong số chúng ta có người vừa lên chức bà chủ!
- Là sao ạ?
Hoắc Liên tò mò hỏi.
- Chị Kỳ vừa mua lại quán bar này.
Hai người ngạc nhiên, Hoắc Liên yêu Vu Thần nên cũng có động tác giơ ngón tay like y hệt:
- Quá đỉnh!
***
Trên lầu cánh mày râu vừa được xem một màn hay. Đúng là chị cả nhà họ Hồng, người phụ nữ đứng đầu Hồng Bang Hội, rất có khí chất.
Hoắc Long nhìn sang thân tín cười:
- Bà chị của cậu biết "chơi" đấy!
Bách Tùng lần này quả là nhờ bạn gái mà được mở mày mở mặt với hai lão đại và cậu em thân thiết.
Cũng gần sáng rồi, bốn cô gái ra xe đi về. Hân Nghiên không uống rượu nên phụ trách lái xe. Trước khi vào xe, Khả Ni quay đầu lại, nhìn hình bóng quen thuộc tủm tỉm cười. Cô không nói cho mấy người kia là những người đàn ông của họ cũng có mặt.
Họ về nhà Hân Nghiên, cả 4 nằm chen nhau trên một giường lớn tám chuyện.
- Nói xem, các chị quen các anh em như thế nào?
Vẫn là Hoắc Liên nói nhiều nhất, nhờ cô ấy mà bầu không khí luôn sôi nổi.
- Chồng chị là anh của sếp chị.
Khả Ni trả lời đầu tiên, Hoắc Long đúng là anh của Vu Thần dù không chung dòng máu, mà Vu Thần là sếp cô được nửa ngày thì đã bị đấm không trượt phát nào.
- Bạn trai là đàn em khoá dưới hồi chị học cấp 3.
Thư Kỳ giơ tay ngắm ngắm bộ nail mà nói.
- Chồng tương lai là đồng nghiệp!
Hân Nghiên giọng đầy vui vẻ khi nói về đối phương. Hoắc Liên thì lè lưỡi:
- Bạn trai là con nuôi của bố mẹ em!
Cả bốn người cười phá lên, cứ mỗi lần nghe Hoắc Liên kể về Vu Thần là đàn chị lại được hình dung mấy mẩu truyện trẻ trâu chí chóe, nhưng lại rất vui nhộn.
Họ cứ buôn dưa lê rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
***
Nhá nhem tối, Hoắc Long mới thấy vợ yêu về.
- Ông xã.
Anh ngồi phòng khách, dang tay đón Khả Ni đặt lên đùi:
- Sao biết anh ở đó?
- Thần giao cách cảm đó.
Khả Ni cười cười, cô đang nịnh bợ chồng mà thôi. Thực ra từ ngày làm chủ mẫu Hoắc Liên Bang, khả năng quan sát và phản xạ của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Hoắc Long vui vẻ sờ đùi cô bóp bóp.
- Mới không ở nhà một tối mà đã nhớ rồi!
Anh nói rồi hôn cô một cái.
- Ở đây có người làm mà!
Khả Ni đẩy anh ra, Hoắc Long đứng dậy, bế cô một mạch lên lầu rồi hai người ngấu nghiến lăn lộn trên giường. Cô đi chơi cả đêm, về lại bị chồng ăn sạch, mệt rã người ngủ tới nửa đêm.
- Chồng ơi, em đói!
Cô rúc rúc vào người Hoắc Long rồi nói nhỏ. Anh rất tỉnh, bèn nghe thấy lời vợ mình.
- Để anh bảo người làm làm cho em, em muốn ăn gì.
- Thôi, đêm rồi đừng làm phiền họ nữa. Em sẽ pha mì gói, anh ăn không?
- Anh làm cho em! Đợi anh một lát nhé.
Hoắc Long biết vợ giờ đứng không vững, nên đã khoác áo choàng ra ngoài. Lát sau, anh bê một bát cháo yến mạch tới tận giường cho Khả Ni.
- Em uống rượu lại ăn mì gói sẽ hại dạ dày, anh làm món này khá nhanh và sẽ ấm bụng hơn. Có cả ức gà xào cho em ăn kèm đó.
Khả Ni cảm động, bố cô nói đúng, hãy yêu và lấy người chăm sóc cô như con gái. Anh giờ thay bố cô chăm sóc cô.
Ôm Hoắc Long vào lòng, cô thỏ thẻ:
- Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em. Nếu biết sẽ yêu nhau nhiều đến thế, thì ngay từ đầu em đã không chạy mất rồi.
- Bọn chị vừa bỏ lỡ gì sao?
Khả Ni nhún vai:
- Không có gì, chỉ là trong số chúng ta có người vừa lên chức bà chủ!
- Là sao ạ?
Hoắc Liên tò mò hỏi.
- Chị Kỳ vừa mua lại quán bar này.
Hai người ngạc nhiên, Hoắc Liên yêu Vu Thần nên cũng có động tác giơ ngón tay like y hệt:
- Quá đỉnh!
***
Trên lầu cánh mày râu vừa được xem một màn hay. Đúng là chị cả nhà họ Hồng, người phụ nữ đứng đầu Hồng Bang Hội, rất có khí chất.
Hoắc Long nhìn sang thân tín cười:
- Bà chị của cậu biết "chơi" đấy!
Bách Tùng lần này quả là nhờ bạn gái mà được mở mày mở mặt với hai lão đại và cậu em thân thiết.
Cũng gần sáng rồi, bốn cô gái ra xe đi về. Hân Nghiên không uống rượu nên phụ trách lái xe. Trước khi vào xe, Khả Ni quay đầu lại, nhìn hình bóng quen thuộc tủm tỉm cười. Cô không nói cho mấy người kia là những người đàn ông của họ cũng có mặt.
Họ về nhà Hân Nghiên, cả 4 nằm chen nhau trên một giường lớn tám chuyện.
- Nói xem, các chị quen các anh em như thế nào?
Vẫn là Hoắc Liên nói nhiều nhất, nhờ cô ấy mà bầu không khí luôn sôi nổi.
- Chồng chị là anh của sếp chị.
Khả Ni trả lời đầu tiên, Hoắc Long đúng là anh của Vu Thần dù không chung dòng máu, mà Vu Thần là sếp cô được nửa ngày thì đã bị đấm không trượt phát nào.
- Bạn trai là đàn em khoá dưới hồi chị học cấp 3.
Thư Kỳ giơ tay ngắm ngắm bộ nail mà nói.
- Chồng tương lai là đồng nghiệp!
Hân Nghiên giọng đầy vui vẻ khi nói về đối phương. Hoắc Liên thì lè lưỡi:
- Bạn trai là con nuôi của bố mẹ em!
Cả bốn người cười phá lên, cứ mỗi lần nghe Hoắc Liên kể về Vu Thần là đàn chị lại được hình dung mấy mẩu truyện trẻ trâu chí chóe, nhưng lại rất vui nhộn.
Họ cứ buôn dưa lê rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
***
Nhá nhem tối, Hoắc Long mới thấy vợ yêu về.
- Ông xã.
Anh ngồi phòng khách, dang tay đón Khả Ni đặt lên đùi:
- Sao biết anh ở đó?
- Thần giao cách cảm đó.
Khả Ni cười cười, cô đang nịnh bợ chồng mà thôi. Thực ra từ ngày làm chủ mẫu Hoắc Liên Bang, khả năng quan sát và phản xạ của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Hoắc Long vui vẻ sờ đùi cô bóp bóp.
- Mới không ở nhà một tối mà đã nhớ rồi!
Anh nói rồi hôn cô một cái.
- Ở đây có người làm mà!
Khả Ni đẩy anh ra, Hoắc Long đứng dậy, bế cô một mạch lên lầu rồi hai người ngấu nghiến lăn lộn trên giường. Cô đi chơi cả đêm, về lại bị chồng ăn sạch, mệt rã người ngủ tới nửa đêm.
- Chồng ơi, em đói!
Cô rúc rúc vào người Hoắc Long rồi nói nhỏ. Anh rất tỉnh, bèn nghe thấy lời vợ mình.
- Để anh bảo người làm làm cho em, em muốn ăn gì.
- Thôi, đêm rồi đừng làm phiền họ nữa. Em sẽ pha mì gói, anh ăn không?
- Anh làm cho em! Đợi anh một lát nhé.
Hoắc Long biết vợ giờ đứng không vững, nên đã khoác áo choàng ra ngoài. Lát sau, anh bê một bát cháo yến mạch tới tận giường cho Khả Ni.
- Em uống rượu lại ăn mì gói sẽ hại dạ dày, anh làm món này khá nhanh và sẽ ấm bụng hơn. Có cả ức gà xào cho em ăn kèm đó.
Khả Ni cảm động, bố cô nói đúng, hãy yêu và lấy người chăm sóc cô như con gái. Anh giờ thay bố cô chăm sóc cô.
Ôm Hoắc Long vào lòng, cô thỏ thẻ:
- Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em. Nếu biết sẽ yêu nhau nhiều đến thế, thì ngay từ đầu em đã không chạy mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.