Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 67: Ba phòng trống
Nhất Đăng Huỳnh Hoả
11/09/2021
Hạ Nhạc Thiên cảm giác mặt mình có hơi đau, còn có chút không quá tự nhiên.
Trên đỉnh đầu Thích Lệ Phi vẫn treo cao dòng chữ xanh [???].
Đến bây giờ cậu cũng không biết rốt cuộc ba dấu chấm kia có ý nghĩa gì, chỉ là theo trực giác cảm thấy rất ghê gớm.
Cổ Lăng quay đầu nhìn Thích Lệ Phi, sau đó mới giải thích với những tân nhân đang lo sợ bất an: "Hiện tại các người đang ở trong một không gian kì lạ, các người có thể hiểu như thế giới song song, hoặc là thế giới giả thuyết, nói tóm lại, đây không phải thế giới hiện thực."
Các tân nhân dĩ nhiên là không tin lời nói của Cổ Lăng.
Trong đó có người chơi tính tình tương đối táo bạo, biểu tình cau có nói: "Cô đùa cái gì vậy? Nghĩ bọn tôi là đồ ngốc sao?"
Có vẻ như Cổ Lăng đã tập mãi thành quen với phản ứng này, giống như đã từng nhiều lần gặp phải tình huống như vậy.
Quan trọng nhất là nàng không giống Triệu Hòa Hạo dùng mấy chi tiết khác để thuyết phục người chơi, mà là từ không trung biến ra một thanh đao nhỏ, lạnh lùng rút vỏ cắm sâu vào bàn đá cẩm thạch.
Mọi người trừng to mắt, biểu tình bị đông cứng lại.
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng nhìn đoản đao, trong lòng thậm chí có chút hâm mộ.
Thanh đoản đao này khẳng định rất quý.
Bên ngoài vỏ còn được khảm bảo thạch xanh lục, xung quanh điểm xuyết đá quý nhỏ màu đỏ rực rỡ chói mắt.
Mà trên vỏ đao của cậu chỉ điêu khắc hoa văn nhìn như có lệ.
Người chơi rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, lại kinh sợ nhìn Cổ Lăng, khó có thể tin được đối phương có thể biến ra một thanh đao nhỏ từ không khí.
Cổ Lăng lạnh lùng cười một tiếng, "Đều thấy rõ chứ?"
Một nam người chơi nhịn không được nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: "Vì sao chúng tôi lại tiến vào thế giới song song này chứ?"
Cổ Lăng nhìn nam người chơi kia, sau đó nói: "Điện thoại các người hẳn là có một app tên là Trò Chơi Tử Vong, chỉ cần các người nhấn bắt đầu trò chơi, nó sẽ đưa các người tới nơi này, sau đó tiến hành một trò chơi kinh dị."
Những người khác sửng sốt, lúc này mới sực nhớ ra.
Mà một người chơi nữ lại run rẩy nói: "Nhưng tôi không có nhấn bắt đầu trò chơi mà, vì sao tôi lại ở chỗ này."
Cổ Lăng nghĩ nghĩ, giải thích nói: "Loại tình huống này cũng không phải không có, nói tóm lại chỉ cần di động tự nhiên xuất hiện app trò chơi, có nghĩa là cô đã trở thành người chơi trò chơi, cần cố gắng sống sót trong game kinh dị này."
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt nhớ tới trò chơi thứ hai mình tham gia, lần đó không phải cậu chủ động bắt đầu trò chơi, mà là bị kéo vào trò chơi.
Xem ra loại tình huống này không phải ngoài ý muốn.
Chỉ là không biết bị động tiến vào trò chơi có khác gì chủ động tiến không.
Thích Lệ Phi hơi nhíu mày, đáy mắt lập loè cảm xúc không biết tên.
"Trò chơi kinh dị? Nếu chết ở đây thì thế nào?" Có người chơi ý thức được điều không đúng, lập tức dò hỏi Cổ Lăng.
Cổ Lăng ngoài ý muốn nhìn hắn ta, tốt tính nói: "Người chơi bị lệ quỷ giết chết, sẽ bị trò chơi hoàn toàn xoá bỏ, chẳng những người đó sẽ chết ở ngoài thế giới thật, hơn nữa tất cả mọi người sẽ quên sự tồn tại của người đó, những đồ vật người chết từng dùng qua như quần áo, giày dép.... cũng hoàn toàn biến mất theo, không có ai còn nhớ rõ người đó từng tồn tại trên đời."
Tất cả người chơi nháy mắt cứng người, bọn họ vẫn rất khó tin tưởng việc mình bị cuốn vào trò chơi khủng bố như vậy, thậm chí còn có thể bị trò chơi xoá bỏ, chết một cách triệt để.
Quá mức huyễn tưởng và không chân thật.
Nhưng người phụ nữ tên Cổ Lăng này thật sự lấy ra một thanh đao từ không khí.
"Tôi không tin." Đột nhiên, có người chơi đứng lên, sắc mặt khó coi, "Tôi phải về nhà, chuyện cô nói thật sự quá hoang đường."
Cổ Lăng bình tĩnh nhìn người chơi này, nói: "Anh có thể rời đi, nếu anh có thể tìm được nhà của mình."
Người chơi đó nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chung cư.
Mấy người chơi còn lại ngồi yên tại t, không biết nên làm thế nào cho đúng.
"Không giữ hắn lại sao? Lỡ như hắn ra bên ngoài kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ......" Một nam người chơi trong đó nói.
Cổ Lăng có chút ngoài ý muốn nhìn nam người chơi, không ngờ trò chơi lần này ngoại trừ nàng và người đàn ông lạnh lùng kia, thế mà vẫn còn một người chơi lâu năm, không khỏi hỏi: "Anh tham gia mấy lần trò chơi rồi?"
Người chơi kia lập tức hiểu ra Cổ Lăng sẽ không trả lời câu hỏi của mình, hắn bất đắc dĩ đáp: "Một lần thôi, đây là lần thứ hai thôi tham gia trò chơi."
Cổ Lăng nghe vậy không những không có vui mừng ngược lại gắt gao cau mày, nói: "Chuyện này không thích hợp, trò chơi lần này sao lại có nhiều người chơi lâu năm tham gia như vậy?"
Dựa vào tỉ lệ người chơi từ trước tới giờ, một là hoàn toàn đều là tân nhân tham gia trò chơi, hai là trong trò chơi chỉ có nhiều nhất hai người chơi lâu năm.
Nhưng trò chơi lần này có tận ba người chơi lâu năm tham gia.
Chuyện này làm nàng bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
Người chơi lâu năm kia lập tức nói: "Có thể là cô nghĩ nhiều rồi, số người chơi lâu năm càng nhiều không phải càng tốt sao, nói vậy chúng ta có thể sớm hoàn thành trò chơi trở lại hiện thực."
Cổ Lăng vẫn cảm thấy hơi lo lắng, nàng quay đầu nhìn người đàn ông trầm mặc ít lời ngồi ở chỗ kia: "Anh thấy sao?"
Thích Lệ Phi bị điểm danh chậm rãi ngẩng đầu, đem tầm mắt dừng trên người Cổ Lăng, nửa ngày sau mới trả lời: "Không biết, đừng hỏi tôi."
Có vài người chơi nhìn đối phương nói chuyện bất lịch sự với đại mỹ nữ thì không vui, mà khi bọn họ tức giận trợn mắt nhìn người kia, trong lòng không hiểu sao lại trào lên cảm giác sợ hãi quỷ dị.
Khí thế đối phương quá mạnh, bọn họ lập tức đánh mất dũng khí ra mắt cho Cổ Lăng, cùng nhau ăn ý cúi đầu không nói chuyện nữa, làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra.
Cổ Lăng hít một hơi thật sâu kìm chế chính mình, có chút cạn lời với người đàn ông không chút nào thương hương tiếc ngọc này, nàng chỉ có thể tạm thời chôn lo lắng dưới đáy lòng, cũng làm bộ chưa có gì xảy ra, dặn dò người chơi khác: "Các người phải nhớ kỹ, tỉ lệ tử vong của tân nhân rất cao, lát nữa tôi hy vọng các người có thể duy trì bình tĩnh, không nên tùy tiện tìm đường chết, có hiểu không?"
Các người chơi lập tức gật đầu.
Mười người chơi ngoại trừ một người đã rời đi, thì còn dư lại chín người, chỉ có ba người chơi nữ.
Kế tiếp, Cổ Lăng yêu cầu mọi người tự giới thiệu về mình, để thuận tiện giao lưu.
Các người chơi lập tức báo họ tên, coi như có bước đầu hiểu biết lẫn nhau.
Đến lượt người kia, Cổ Lăng thậm chí đều chuẩn bị tốt tinh thần hắn sẽ không phối hợp với mình, nhưng không ngờ đối phương tuy rằng vẻ mặt lãnh đạm, nhưng vẫn thong thả nói ra tên của mình: "Thích Lệ Phi."
Người chơi lâu năm lúc nãy cũng tự giới thiệu: "Lưu Lợi Minh."
Cuối cùng là Hạ Nhạc Thiên: "Vương Tiểu Minh."
Thích Lệ Phi nhịn không được liếc qua Hạ Nhạc Thiên, như có như không cười nhạo.
Tuy Hạ Nhạc Thiên da mặt dày, nhưng không biết vì sao đột nhiên có cảm giác cực kỳ xấu hổ.
Trong trò chơi [Bài Thi Tử Vong] lúc trước, tất cả người chơi đều biết cái tên Vương Tiểu Minh này là giả.
Cho nên, trừ những người chơi trước mắt này, Thích Lệ Phi là kẻ duy nhất biết chân tướng.
Hạ Nhạc Thiên căng da đầu mặc kệ hắn nhìn.
Cũng may người chơi khác cũng không rối rắm Vương Tiểu Minh này rốt cuộc là tên thật hay tên giả, lúc bọn họ định hỏi Cổ Lăng tiếp theo nên làm gì...
Cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên truyền đến âm thanh.
Các người chơi theo bản năng quay đầu, cảm thấy có thể là người chơi lúc nãy bỏ đi trở về rồi.
Cửa chậm rãi bị kéo ra, mọi người thấy rõ có người đứng ở cửa, là một người đàn ông mặc áo khoác đỏ, đội mũ bảo hiểm đỏ, trong thời tiết nóng như cái lò vậy mà toàn thân gã đều bao kín mít, nhìn không ra da thịt bất kỳ chỗ nào.
Quần áo dày nặng làm gã có vẻ mập mạp khó khăn, nhưng trước ngực áo khoác lại in đậm ba chữ:
[Cơm Hộp Quỷ]
Cổ Lăng khẽ biến sắc, đoán được chút gì đó.
Người chơi khác hai mặt nhìn nhau, đều vô cùng mờ mịt.
Hiển nhiên mọi người đều không quen biết người này.
Các người chơi sau khi thấy ba chữ in trên áo gã, lập tức giật mình, sợ hãi trốn sau sô pha.
Bọn họ cảm thấy người này có chút kỳ quái, nhưng lại không nói rõ kỳ quái ở đâu.
Lúc này sẽ theo bản năng tránh xa cái người vô cùng quỷ dị này.
Chỉ có ba người chơi lâu năm vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Hạ Nhạc Thiên cũng góp vui chạy theo tân nhân trốn ra sau.
Thích Lệ Phi chú ý tới hành động của Hạ Nhạc Thiên, khóe môi hình như hơi cong lên.
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm nhân viên giao cơm hộp kia, không ngừng tự hỏi mục đích gã tới nơi này.
Hiển nhiên, cái người mặc áo khoác in chữ [Cơm Hộp Quỷ] này, là nhân viên giao cơm hộp cho quỷ.
Nhưng gã rốt cuộc là người, hay cũng là quỷ?
Nhân viên giao cơm đẩy cửa đi vào, hoàn toàn không để ý đến tất cả người chơi, gã chậm rãi bước đến một phòng nào đó ở lầu một, mở cửa đi vào, sau một lúc cầm theo một túi cơm hộp đi ra.
Nhân viên giao cơm hộp vẫn như cũ không nói một lời, chậm rãi bước đi, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người rời khỏi chung cư, ngoài cửa loáng thoáng truyền đến âm thanh động cơ mô tô, rất nhanh xa dần rồi biến mất.
Tân nhân người chơi đầy mặt mờ mịt.
Người kia là ai?
Lại vì sao lại muốn lấy đi cái túi đó?
Sau khi nhân viên giao cơm rới đi, vẻ mặt Cổ Lăng trở nên vô cùng nghiêm túc, nàng quay đầu nhìn Thích Lệ Phi và người chơi lâu năm kia, ngữ khí trầm trọng nói: "Nếu tôi đoán không sai, tên đó rất có thể là nhân viên giao cơm cho con quỷ kia, thứ mà gã lấy chính là đồ ăn của con quỷ kia, chúng ta cần phải biết bên trong là gì."
Thích Lệ Phi vẫn im lìm.
Cổ Lăng bất đắc dĩ, chỉ có thể đem tầm mắt đặt trên người người chơi lâu năm còn lại. . Truyện Hệ Thống
Lưu Lợi Minh lập tức nói: "Có lý, nếu nó cầm thứ kia từ trong phòng ra, tôi cảm thấy chúng ta có thể tiến hành điều tra toàn bộ chung cư một lần, xem còn có loại túi này nữa hay không."
Cổ Lăng nghe vậy, lập tức đồng ý: "Anh nói đúng, như vậy......" Nàng nhìn về phía những tân nhân, "Bây giờ mọi người lập tức chia nhau vào từng phòng, tìm kiếm manh mối, nếu phát hiện chỗ nào không đúng thì lập tức kêu tôi qua, có hiểu không?"
Tân nhân bởi vì lần đầu tham gia trò chơi kinh dị, hoàn toàn không biết mình nên làm gì, sau khi nghe Cổ Lăng phân phó, tuy rằng trong lòng có hơi không tình nguyện nhưng vẫn là gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, mọi người lập tức tản ra, chia nhau vào từng phòng khác nhau.
Chỉ còn Hạ Nhạc Thiên đứng tại chỗ, cẩn thận đếm số phòng ở lầu một.
Tổng cộng sáu phòng.
Cậu lại đi thẳng lên lầu hai đếm phòng, có bảy phòng.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày.
Mười người chơi mỗi người ở một phòng, dư lại ba phòng trống làm gì?
Cậu không tin chuyện này chỉ là trùng hợp.
Trò chơi thiết kế như vậy, nhất định có lý do của nó.
Chẳng qua cậu chưa tìm ra ý nghĩa của ba căn phòng trống này mà thôi.
Chẳng lẽ có liên quan đến con số mười ba không may mắn sao?
*****
Trên đỉnh đầu Thích Lệ Phi vẫn treo cao dòng chữ xanh [???].
Đến bây giờ cậu cũng không biết rốt cuộc ba dấu chấm kia có ý nghĩa gì, chỉ là theo trực giác cảm thấy rất ghê gớm.
Cổ Lăng quay đầu nhìn Thích Lệ Phi, sau đó mới giải thích với những tân nhân đang lo sợ bất an: "Hiện tại các người đang ở trong một không gian kì lạ, các người có thể hiểu như thế giới song song, hoặc là thế giới giả thuyết, nói tóm lại, đây không phải thế giới hiện thực."
Các tân nhân dĩ nhiên là không tin lời nói của Cổ Lăng.
Trong đó có người chơi tính tình tương đối táo bạo, biểu tình cau có nói: "Cô đùa cái gì vậy? Nghĩ bọn tôi là đồ ngốc sao?"
Có vẻ như Cổ Lăng đã tập mãi thành quen với phản ứng này, giống như đã từng nhiều lần gặp phải tình huống như vậy.
Quan trọng nhất là nàng không giống Triệu Hòa Hạo dùng mấy chi tiết khác để thuyết phục người chơi, mà là từ không trung biến ra một thanh đao nhỏ, lạnh lùng rút vỏ cắm sâu vào bàn đá cẩm thạch.
Mọi người trừng to mắt, biểu tình bị đông cứng lại.
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng nhìn đoản đao, trong lòng thậm chí có chút hâm mộ.
Thanh đoản đao này khẳng định rất quý.
Bên ngoài vỏ còn được khảm bảo thạch xanh lục, xung quanh điểm xuyết đá quý nhỏ màu đỏ rực rỡ chói mắt.
Mà trên vỏ đao của cậu chỉ điêu khắc hoa văn nhìn như có lệ.
Người chơi rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, lại kinh sợ nhìn Cổ Lăng, khó có thể tin được đối phương có thể biến ra một thanh đao nhỏ từ không khí.
Cổ Lăng lạnh lùng cười một tiếng, "Đều thấy rõ chứ?"
Một nam người chơi nhịn không được nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: "Vì sao chúng tôi lại tiến vào thế giới song song này chứ?"
Cổ Lăng nhìn nam người chơi kia, sau đó nói: "Điện thoại các người hẳn là có một app tên là Trò Chơi Tử Vong, chỉ cần các người nhấn bắt đầu trò chơi, nó sẽ đưa các người tới nơi này, sau đó tiến hành một trò chơi kinh dị."
Những người khác sửng sốt, lúc này mới sực nhớ ra.
Mà một người chơi nữ lại run rẩy nói: "Nhưng tôi không có nhấn bắt đầu trò chơi mà, vì sao tôi lại ở chỗ này."
Cổ Lăng nghĩ nghĩ, giải thích nói: "Loại tình huống này cũng không phải không có, nói tóm lại chỉ cần di động tự nhiên xuất hiện app trò chơi, có nghĩa là cô đã trở thành người chơi trò chơi, cần cố gắng sống sót trong game kinh dị này."
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt nhớ tới trò chơi thứ hai mình tham gia, lần đó không phải cậu chủ động bắt đầu trò chơi, mà là bị kéo vào trò chơi.
Xem ra loại tình huống này không phải ngoài ý muốn.
Chỉ là không biết bị động tiến vào trò chơi có khác gì chủ động tiến không.
Thích Lệ Phi hơi nhíu mày, đáy mắt lập loè cảm xúc không biết tên.
"Trò chơi kinh dị? Nếu chết ở đây thì thế nào?" Có người chơi ý thức được điều không đúng, lập tức dò hỏi Cổ Lăng.
Cổ Lăng ngoài ý muốn nhìn hắn ta, tốt tính nói: "Người chơi bị lệ quỷ giết chết, sẽ bị trò chơi hoàn toàn xoá bỏ, chẳng những người đó sẽ chết ở ngoài thế giới thật, hơn nữa tất cả mọi người sẽ quên sự tồn tại của người đó, những đồ vật người chết từng dùng qua như quần áo, giày dép.... cũng hoàn toàn biến mất theo, không có ai còn nhớ rõ người đó từng tồn tại trên đời."
Tất cả người chơi nháy mắt cứng người, bọn họ vẫn rất khó tin tưởng việc mình bị cuốn vào trò chơi khủng bố như vậy, thậm chí còn có thể bị trò chơi xoá bỏ, chết một cách triệt để.
Quá mức huyễn tưởng và không chân thật.
Nhưng người phụ nữ tên Cổ Lăng này thật sự lấy ra một thanh đao từ không khí.
"Tôi không tin." Đột nhiên, có người chơi đứng lên, sắc mặt khó coi, "Tôi phải về nhà, chuyện cô nói thật sự quá hoang đường."
Cổ Lăng bình tĩnh nhìn người chơi này, nói: "Anh có thể rời đi, nếu anh có thể tìm được nhà của mình."
Người chơi đó nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chung cư.
Mấy người chơi còn lại ngồi yên tại t, không biết nên làm thế nào cho đúng.
"Không giữ hắn lại sao? Lỡ như hắn ra bên ngoài kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ......" Một nam người chơi trong đó nói.
Cổ Lăng có chút ngoài ý muốn nhìn nam người chơi, không ngờ trò chơi lần này ngoại trừ nàng và người đàn ông lạnh lùng kia, thế mà vẫn còn một người chơi lâu năm, không khỏi hỏi: "Anh tham gia mấy lần trò chơi rồi?"
Người chơi kia lập tức hiểu ra Cổ Lăng sẽ không trả lời câu hỏi của mình, hắn bất đắc dĩ đáp: "Một lần thôi, đây là lần thứ hai thôi tham gia trò chơi."
Cổ Lăng nghe vậy không những không có vui mừng ngược lại gắt gao cau mày, nói: "Chuyện này không thích hợp, trò chơi lần này sao lại có nhiều người chơi lâu năm tham gia như vậy?"
Dựa vào tỉ lệ người chơi từ trước tới giờ, một là hoàn toàn đều là tân nhân tham gia trò chơi, hai là trong trò chơi chỉ có nhiều nhất hai người chơi lâu năm.
Nhưng trò chơi lần này có tận ba người chơi lâu năm tham gia.
Chuyện này làm nàng bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
Người chơi lâu năm kia lập tức nói: "Có thể là cô nghĩ nhiều rồi, số người chơi lâu năm càng nhiều không phải càng tốt sao, nói vậy chúng ta có thể sớm hoàn thành trò chơi trở lại hiện thực."
Cổ Lăng vẫn cảm thấy hơi lo lắng, nàng quay đầu nhìn người đàn ông trầm mặc ít lời ngồi ở chỗ kia: "Anh thấy sao?"
Thích Lệ Phi bị điểm danh chậm rãi ngẩng đầu, đem tầm mắt dừng trên người Cổ Lăng, nửa ngày sau mới trả lời: "Không biết, đừng hỏi tôi."
Có vài người chơi nhìn đối phương nói chuyện bất lịch sự với đại mỹ nữ thì không vui, mà khi bọn họ tức giận trợn mắt nhìn người kia, trong lòng không hiểu sao lại trào lên cảm giác sợ hãi quỷ dị.
Khí thế đối phương quá mạnh, bọn họ lập tức đánh mất dũng khí ra mắt cho Cổ Lăng, cùng nhau ăn ý cúi đầu không nói chuyện nữa, làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra.
Cổ Lăng hít một hơi thật sâu kìm chế chính mình, có chút cạn lời với người đàn ông không chút nào thương hương tiếc ngọc này, nàng chỉ có thể tạm thời chôn lo lắng dưới đáy lòng, cũng làm bộ chưa có gì xảy ra, dặn dò người chơi khác: "Các người phải nhớ kỹ, tỉ lệ tử vong của tân nhân rất cao, lát nữa tôi hy vọng các người có thể duy trì bình tĩnh, không nên tùy tiện tìm đường chết, có hiểu không?"
Các người chơi lập tức gật đầu.
Mười người chơi ngoại trừ một người đã rời đi, thì còn dư lại chín người, chỉ có ba người chơi nữ.
Kế tiếp, Cổ Lăng yêu cầu mọi người tự giới thiệu về mình, để thuận tiện giao lưu.
Các người chơi lập tức báo họ tên, coi như có bước đầu hiểu biết lẫn nhau.
Đến lượt người kia, Cổ Lăng thậm chí đều chuẩn bị tốt tinh thần hắn sẽ không phối hợp với mình, nhưng không ngờ đối phương tuy rằng vẻ mặt lãnh đạm, nhưng vẫn thong thả nói ra tên của mình: "Thích Lệ Phi."
Người chơi lâu năm lúc nãy cũng tự giới thiệu: "Lưu Lợi Minh."
Cuối cùng là Hạ Nhạc Thiên: "Vương Tiểu Minh."
Thích Lệ Phi nhịn không được liếc qua Hạ Nhạc Thiên, như có như không cười nhạo.
Tuy Hạ Nhạc Thiên da mặt dày, nhưng không biết vì sao đột nhiên có cảm giác cực kỳ xấu hổ.
Trong trò chơi [Bài Thi Tử Vong] lúc trước, tất cả người chơi đều biết cái tên Vương Tiểu Minh này là giả.
Cho nên, trừ những người chơi trước mắt này, Thích Lệ Phi là kẻ duy nhất biết chân tướng.
Hạ Nhạc Thiên căng da đầu mặc kệ hắn nhìn.
Cũng may người chơi khác cũng không rối rắm Vương Tiểu Minh này rốt cuộc là tên thật hay tên giả, lúc bọn họ định hỏi Cổ Lăng tiếp theo nên làm gì...
Cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên truyền đến âm thanh.
Các người chơi theo bản năng quay đầu, cảm thấy có thể là người chơi lúc nãy bỏ đi trở về rồi.
Cửa chậm rãi bị kéo ra, mọi người thấy rõ có người đứng ở cửa, là một người đàn ông mặc áo khoác đỏ, đội mũ bảo hiểm đỏ, trong thời tiết nóng như cái lò vậy mà toàn thân gã đều bao kín mít, nhìn không ra da thịt bất kỳ chỗ nào.
Quần áo dày nặng làm gã có vẻ mập mạp khó khăn, nhưng trước ngực áo khoác lại in đậm ba chữ:
[Cơm Hộp Quỷ]
Cổ Lăng khẽ biến sắc, đoán được chút gì đó.
Người chơi khác hai mặt nhìn nhau, đều vô cùng mờ mịt.
Hiển nhiên mọi người đều không quen biết người này.
Các người chơi sau khi thấy ba chữ in trên áo gã, lập tức giật mình, sợ hãi trốn sau sô pha.
Bọn họ cảm thấy người này có chút kỳ quái, nhưng lại không nói rõ kỳ quái ở đâu.
Lúc này sẽ theo bản năng tránh xa cái người vô cùng quỷ dị này.
Chỉ có ba người chơi lâu năm vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Hạ Nhạc Thiên cũng góp vui chạy theo tân nhân trốn ra sau.
Thích Lệ Phi chú ý tới hành động của Hạ Nhạc Thiên, khóe môi hình như hơi cong lên.
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm nhân viên giao cơm hộp kia, không ngừng tự hỏi mục đích gã tới nơi này.
Hiển nhiên, cái người mặc áo khoác in chữ [Cơm Hộp Quỷ] này, là nhân viên giao cơm hộp cho quỷ.
Nhưng gã rốt cuộc là người, hay cũng là quỷ?
Nhân viên giao cơm đẩy cửa đi vào, hoàn toàn không để ý đến tất cả người chơi, gã chậm rãi bước đến một phòng nào đó ở lầu một, mở cửa đi vào, sau một lúc cầm theo một túi cơm hộp đi ra.
Nhân viên giao cơm hộp vẫn như cũ không nói một lời, chậm rãi bước đi, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người rời khỏi chung cư, ngoài cửa loáng thoáng truyền đến âm thanh động cơ mô tô, rất nhanh xa dần rồi biến mất.
Tân nhân người chơi đầy mặt mờ mịt.
Người kia là ai?
Lại vì sao lại muốn lấy đi cái túi đó?
Sau khi nhân viên giao cơm rới đi, vẻ mặt Cổ Lăng trở nên vô cùng nghiêm túc, nàng quay đầu nhìn Thích Lệ Phi và người chơi lâu năm kia, ngữ khí trầm trọng nói: "Nếu tôi đoán không sai, tên đó rất có thể là nhân viên giao cơm cho con quỷ kia, thứ mà gã lấy chính là đồ ăn của con quỷ kia, chúng ta cần phải biết bên trong là gì."
Thích Lệ Phi vẫn im lìm.
Cổ Lăng bất đắc dĩ, chỉ có thể đem tầm mắt đặt trên người người chơi lâu năm còn lại. . Truyện Hệ Thống
Lưu Lợi Minh lập tức nói: "Có lý, nếu nó cầm thứ kia từ trong phòng ra, tôi cảm thấy chúng ta có thể tiến hành điều tra toàn bộ chung cư một lần, xem còn có loại túi này nữa hay không."
Cổ Lăng nghe vậy, lập tức đồng ý: "Anh nói đúng, như vậy......" Nàng nhìn về phía những tân nhân, "Bây giờ mọi người lập tức chia nhau vào từng phòng, tìm kiếm manh mối, nếu phát hiện chỗ nào không đúng thì lập tức kêu tôi qua, có hiểu không?"
Tân nhân bởi vì lần đầu tham gia trò chơi kinh dị, hoàn toàn không biết mình nên làm gì, sau khi nghe Cổ Lăng phân phó, tuy rằng trong lòng có hơi không tình nguyện nhưng vẫn là gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, mọi người lập tức tản ra, chia nhau vào từng phòng khác nhau.
Chỉ còn Hạ Nhạc Thiên đứng tại chỗ, cẩn thận đếm số phòng ở lầu một.
Tổng cộng sáu phòng.
Cậu lại đi thẳng lên lầu hai đếm phòng, có bảy phòng.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày.
Mười người chơi mỗi người ở một phòng, dư lại ba phòng trống làm gì?
Cậu không tin chuyện này chỉ là trùng hợp.
Trò chơi thiết kế như vậy, nhất định có lý do của nó.
Chẳng qua cậu chưa tìm ra ý nghĩa của ba căn phòng trống này mà thôi.
Chẳng lẽ có liên quan đến con số mười ba không may mắn sao?
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.