Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 309: Chia phòng
Nhất Đăng Huỳnh Hoả
14/05/2024
Sân sau nhà tang lễ cũng được mọi người cũng cẩn thận tìm kiếm, thậm chí thảo luận làm thế nào để sử dụng lò hoả thiêu.
Không khí kế bên lò hỏa thiêu vô cùng khó ngửi, là mùi gì đó rất khó miêu tả, có lẽ là bụi tro cốt còn vương vãi trong không khí.
Nhưng mà điều này không đủ để những người chơi đã thấy qua lệ quỷ và những trường hợp máu me cảm thấy không khoẻ.
Chuyện này liên quan đến nhiệm vụ, tất cả mọi người đều âm thầm nhớ kỹ cách sử dụng lò hỏa thiêu, để tránh lúc cần thiết thì luống cuống tay chân.
Hai giờ chiều, mọi người lại quay về nhà tang lễ, xung quanh con phố này hẻo lánh ít dấu chân người, có rất ít người đi qua nơi này, dường như người dân địa phương khá kiêng dè với nơi không may mắn này.
Trưởng quản Lý giống như đã bốc hơi không xuất hiện nữa, hơn nữa, từ bức ảnh tìm thấy trong văn phòng, mọi người đều biết trong nhà tang lễ ngoài trưởng quản Lý ra thì còn bốn nhân viên khác mới đúng.
Nhưng mà năm người chơi đã lùng sục toàn bộ nhà tang lễ qua một lần, vẫn không thấy được bóng dáng của bốn nhân viên công tác kia, năm căn phòng ở hành lang bên phải cũng sạch sẽ như chưa từng có người ở.
Khiến các người chơi không khỏi lo lắng.
"Tôi có hơi khó hiểu."
Phùng Thành Thư nói: "Tại sao nhiệm vụ trò chơi từ ngày mai mới bắt đầu? Ngày hôm nay trôi qua thuận lợi như vậy sao?"
"Hoặc là, trò chơi đã cho chúng ta manh mối về đường sống ngay ngày hôm nay, chẳng qua chúng ta vẫn chưa phát hiện mà thôi." Bùi Anh đưa ra một khả năng khác.
Các người chơi im lặng suy nghĩ.
Nhưng người đầu tiên phải làm nhiệm vụ vào ngày mai là Hoàng Hiểu Giai lại nhịn không được ngắt lời: "So với rối rắm chuyện này, tôi càng muốn biết các người định chia phòng như thế nào."
Mọi người chần chờ trong chớp mắt.
"Anh Lý, anh thấy sao?" Từ Thiên Ninh nhìn Hạ Nhạc Thiên, muốn nghe ý kiến của cậu.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Theo lý mà nói thì hai người một phòng sẽ tốt hơn......"
Hoàng Hiểu Giai còn chưa nói chuyện, Từ Thiên Ninh đã chần chờ: "Nhưng lại vừa lúc có năm phòng, có phải là đang ám chỉ chúng ta từng người ngủ một phòng không."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Đây đúng là chuyện mà tôi lo lắng."
"Nhưng mà......" Hoàng Hiểu Giai lo sợ: "Nếu không có người giúp tôi gác đêm, lỡ như lệ quỷ theo dõi tôi thì làm sao bây giờ?"
Đúng thật.
Hoàng Hiểu Giai là người có khả năng bị lệ quỷ theo dõi nhất.
Mà trước mắt, người duy nhất có thể ở cùng phòng với Hoàng Hiểu Giai chính là Bùi Anh, Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên không muốn để Bùi Anh mạo hiểm, nên mới đưa ra đề nghị trung lập, "Không thì như vậy đi, chúng ta vẫn nên dựa theo kế hoạch từng người ở một phòng."
Hoàng Hiểu Giai lập tức nóng nảy.
Hạ Nhạc Thiên liếc qua Hoàng Hiểu Giai, ngăn chặn lời của cô, "Cô cũng có thể hỏi người chơi khác, xem có ai nguyện ý ở cùng cô hay không, ngoài ra, tôi sẽ lấy ra một bộ di động kết nối network, đem nó đặt ở hai bên hành lang để kiểm tra, một khi phát hiện dị thường liền sẽ lập tức qua chạy đến phòng cô."
Hoàng Hiểu Giai miễn cưỡng đồng ý kế hoạch của Hạ Nhạc Thiên, bởi vì nó khiến cô có cảm giác an toàn hơn một chút.
"Vì bảo đảm tôi có thể chạy đến chỗ cô kịp lúc, tôi sẽ ở kế bên phòng cô, một khi có chuyện thì cô có thể hét lên." Hạ Nhạc Thiên lại bổ sung.
Bùi Anh nhịn không được nhìn Hạ Nhạc Thiên vài lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng.
Nàng biết Hạ Nhạc Thiên làm vậy gần như là vì bảo vệ mình.
Cảm giác khẩn trương của Hoàng Hiểu Giai hoà hoãn hơn rất nhiều, người chơi đứng đầu Bảng Xếp Hạng đã nói sẽ bảo vệ cô.
Nhưng vẫn không đủ.
Hoàng Hiểu Giai nhìn về phía Bùi Anh, dùng giọng điệu cầu xin nói: "Chúng ta có thể ở cùng phòng không, tôi canh nửa đêm trước, cô canh nửa đêm về sáng, chờ đên lượt cô phụ trách thi thể, tôi cũng sẽ giúp cô."
Đôi bên cùng có lợi.
Không có chuyện ai có lợi ích và nguy hiểm hơn ai.
Bùi Anh quyết đoán từ chối: "Xin lỗi, cá nhân tôi cho rằng năm căn phòng tuyệt đối không phải là trùng hợp, nếu tôi thật sự ở cùng phòng với cô, nói không chừng đêm nay hai chúng ta sẽ chết trong điều kiện giết người của lệ quỷ."
Bùi Anh nói rất hợp tình hợp lý, làm Hoàng Hiểu Giai không trả lời được, càng không có biện pháp dùng cảm tình để đối phương động lòng trắc ẩn.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của đối phương, càng giúp Hoàng Hiểu Giai bình tĩnh hơn.
Năm người lại cùng nhau đi một vòng nhà tang lễ để tìm kiếm manh mối, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Buổi tối 8h đúng, mọi người chia nhau chọn phòng, Hoàng Hiểu Giai là người chơi có khả năng bị lệ quỷ theo dõi nhất, được Hạ Nhạc Thiên đặc biệt bảo vệ.
Hạ Nhạc Thiên chọn phòng cách vách bên trái Hoàng Hiểu Giai, còn phòng bên phải trống không, Từ Thiên Ninh lập tức chạy tới......
Mà phản ứng đầu tiên của Phùng Thành Thư là muốn cướp, hai người lập tức lườm nhau cháy mắt, không ai muốn nhường ra vị trí quan trọng này.
Hoàng Hiểu Giai tự biết còn phải quan hệ tốt với những người chơi, bèn bước lên giúp can ngăn, nhưng vẫn không thể ngăn lại ngọn lửa chiến đấu của hai người đàn ông.
Hạ Nhạc Thiên vẫn bày ra dáng vẻ dễ nói chuyện, nói với hai người: "Đừng tranh đoạt như vậy, tôi thấy hay là như thế này, để Trần tiểu thư ở phòng cách vách đi."
Sắc mặt Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh hơi cương cứng, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Ngay thời điểm này, hai người không muốn chọc giận Da Da Hạ, cộng thêm việc hai người đã không còn là tân nhân nữa, thật sự không tiện mặt dày cướp đi quyền lợi của người chơi nữ.
Bởi vậy, năm căn phòng lần lượt là Hạ Nhạc Thiên ở vị trí trung tâm, hai bên trái phải là Hoàng Hiểu Giai và Bùi Anh, sau đó là Từ Thiên Ninh cùng Phùng Thành Thư.
Hạ Nhạc Thiên vốn định dùng di động để mở cuộc gọi video nhiều nhiều, như vậy là có thể giám sát động tĩnh ngoài hành lang bất kỳ lúc nào.
Nhưng mà nhà tang lễ lại không có wifi, mà Hạ Nhạc Thiên đã vứt SIM điện thoại từ sớm, không thể đăng ký network.
Hoàng Hiểu Giai vội vàng lấy điện thoại của mình ra, ngay sau đó sắc mặt cũng khó coi, nói: "Không được, tuy di động của tôi có SIM, cũng không thể network."
Những người khác cũng lấy di động ra, cuối cùng kết quả cũng giống hệt Hoàng Hiểu Giai.
"Vậy giờ làm sao đây?" Hoàng Hiểu Giai luống cuống.
Mọi người cũng đều vắt óc nghĩ cách, dù sao thì chuyện này không chỉ liên quan đến an toàn của Hoàng Hiểu Giai.
Một khi Hoàng Hiểu Giai thật sự chết vào đêm nay, nếu không có dụng cụ trợ giúp, mọi người sẽ không thể biết được Hoàng Hiểu Giai chết như thế nào.
Bùi Anh chợt nhớ ra một chuyện, nói với mọi người: "Đừng nóng vội, chỗ tôi có hai máy ảnh kỹ thuật số, nó có chức năng ghi hình."
"Vậy cô mau lấy ra đi." Hoàng Hiểu Giai hấp tấp nói.
Bùi Anh hiểu tâm trạng nóng nảy lúc này của Hoàng Hiểu Giai, nhanh chóng lấy ra hai camera giao cho Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên đem máy ảnh kỹ thuật số đặt trong một góc khá kín ở hai bên hành lang, sau đó ấn nút ghi hình.
Buổi tối gần 9 giờ.
Tất cả mọi người không muốn ở lại hành lang, càng miễn bàn là đứng trong đại sảnh vô cùng lạnh lẽo, năm người đều quay về phòng, nhưng không đóng cửa lại.
Ánh đèn trắng bệch chiếu sáng đại sảnh nhà tang lễ, mà bên ngoài đã tối mịt duỗi tay không thấy năm ngón, tương phản mãnh liệt càng khiến đại sảnh có vẻ trống trải âm trầm.
Hoàng Hiểu Giai vội vàng lấy áo khoác từ Không Gian Bao Vây ra phủ lên người, nhưng trong lòng vẫn rất bất an, do dự mãi mới đi ra gõ gõ cửa phòng Hạ Nhạc Thiên.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh đang trò chuyện riêng trong trò chơi, bàn về kế hoạch ngày mai, nghe thấy tiếng đập cửa thì thả di động xuống, ngồi dậy mở cửa: "Có chuyện gì?"
Hoàng Hiểu Giai đứng trước cửa, có vẻ như sợ những người chơi khác nghe được lời mình, bèn nhỏ giọng xuống: "Tôi có thể đi vào rồi nói không?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Cô nói thẳng đi."
Hoàng Hiểu Giai thất vọng cắn môi, vẫn muốn vào trong, "Tôi có một ít chuyện, muốn nói với anh."
Giọng nói Hạ Nhạc Thiên trở nên lạnh nhạt hẳn, "Hoàng tiểu thư, rốt cuộc cô có chuyện gì?"
Hoàng Hiểu Giai giật mình, cô cứ tưởng rằng Da Da Hạ có vẻ ngoài ôn hòa này hẳn là một người dễ nói chuyện, nhưng khi đối phương cau mày nhìn cô, lại làm cô hốt hoảng không thôi.
Hoàng Hiểu Giai vốn đã góp đủ dũng khí lại như bong bóng bị chọc thủng, nháy mắt xẹp xuống, xấu hổ khônịu nổi.
Tuy âm lượng nói chuyện của hai người rất nhỏ, nhưng hai người chơi khác vẫn chưa hoàn toàn đóng cửa lại, chắc chắn đều nghe được nội dung trò chuyện.
Hoàng Hiểu Giai hận không thể chui vào khe đất, đây là lần đầu tiên cô chủ động lấy lòng một người, kết quả lại bị đối phương tát một cái thật mạnh.
Nhưng khát vọng sống mãnh liệt làm Hoàng Hiểu Giai đè xuống ý muốn quay đầu chạy, căng da đầu nói: "Tôi, tôi chỉ nhớ tới một việc, không biết có nên nói cho ngài hay không."
Hạ Nhạc Thiên biết Hoàng Hiểu Giai vội vàng tìm một cái cớ, nhưng cũng không loại trừ khả năng Hoàng Hiểu Giai quả thật tìm được rồi manh mối có ích.
Chẳng qua không nói với bất kỳ ai.
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nhìn cô, nói: "Là chuyện gì?"
Hoàng Hiểu Giai nuốt nước miếng: "Con người của tôi tương đối mẫn cảm với nhiệt độ, lúc vừa tiến vào nhà tang lễ tôi cảm giác rất lạnh, ban đầu tôi tưởng nhà tang lễ mở máy lạnh."
Hạ Nhạc Thiên nghe đến đó, nói tiếp: "Sau đó cô phát hiện nhà tang lễ không mở điều hòa?"
Hoàng Hiểu Giai sửng sốt.
Suýt nữa cô đã buột miệng thốt lên hỏi vì sao đối phương biết được?
Sau đó cô mới nhận ra nếu đối phương có thể đứng đầu Bảng Xếp Hạng, thì sức quan sát cũng đã vượt xa đại đa số người chơi.
Ngay cả cô cũng có thể phát hiện, sao đối phương có thể không biết được chứ?
Trong lòng Hoàng Hiểu Giai không khỏi cảm thấy thất bại, cô vốn muốn dùng tin tức này để đối phương công nhận thực lực của mình, đến lúc đó đối phương dĩ nhiên sẽ bảo vệ mình.
Nhưng kế hoạch này thất bại.
Hoàng Hiểu Giai thất vọng quay về phòng, trong lòng càng thêm lo sợ bất an.
Không được.
Cô cần phải nghĩ biện pháp tự cứu, không thể dựa vào người khác.
Nhưng cô có thể làm gì đây?
Hoàng Hiểu Giai do dự mãi, cuối cùng cắn răng quyết định.
Sau nửa đêm khả năng lệ quỷ tấn công sẽ rất cao, Hoàng Hiểu Giai cài đặt đồng hồ báo thức, hai giờ sáng sẽ phát ra báo động nhắc nhở.
Vì bảo đảm an toàn, cô định gác đêm đến hừng đông, đây là biện pháp tốt nhất tự bảo vệ mình.
Từ Thiên Ninh ở phòng cách vách Hoàng Hiểu Giai không khỏi lộ ra nụ cười chế giễu.
Người phụ nữ tên Hoàng Hiểu Giai kia đúng là ngu ngốc.
Buổi tối gần nửa đêm.
Lúc này năm người chơi vẫn chưa buồn ngủ, nhưng vì muốn dưỡng sức để ngày mai có thể làm nhiệm vụ, tất cả mọi người đều ép mình đi vào giấc ngủ.
Ngoại trừ Hoàng Hiểu Giai.
Kế hoạch của Hoàng Hiểu Giai vốn là ngủ trước nửa đêm, đến hai giờ sáng sẽ tỉnh lại.
Nhưng không ngờ vì quá mức khẩn trương mà đầu óc căng thẳng, mãi cho đến khi chuông báo thức treo lên vẫn không ngủ được.
Hiện tại làm sao bây giờ......
*****
Không khí kế bên lò hỏa thiêu vô cùng khó ngửi, là mùi gì đó rất khó miêu tả, có lẽ là bụi tro cốt còn vương vãi trong không khí.
Nhưng mà điều này không đủ để những người chơi đã thấy qua lệ quỷ và những trường hợp máu me cảm thấy không khoẻ.
Chuyện này liên quan đến nhiệm vụ, tất cả mọi người đều âm thầm nhớ kỹ cách sử dụng lò hỏa thiêu, để tránh lúc cần thiết thì luống cuống tay chân.
Hai giờ chiều, mọi người lại quay về nhà tang lễ, xung quanh con phố này hẻo lánh ít dấu chân người, có rất ít người đi qua nơi này, dường như người dân địa phương khá kiêng dè với nơi không may mắn này.
Trưởng quản Lý giống như đã bốc hơi không xuất hiện nữa, hơn nữa, từ bức ảnh tìm thấy trong văn phòng, mọi người đều biết trong nhà tang lễ ngoài trưởng quản Lý ra thì còn bốn nhân viên khác mới đúng.
Nhưng mà năm người chơi đã lùng sục toàn bộ nhà tang lễ qua một lần, vẫn không thấy được bóng dáng của bốn nhân viên công tác kia, năm căn phòng ở hành lang bên phải cũng sạch sẽ như chưa từng có người ở.
Khiến các người chơi không khỏi lo lắng.
"Tôi có hơi khó hiểu."
Phùng Thành Thư nói: "Tại sao nhiệm vụ trò chơi từ ngày mai mới bắt đầu? Ngày hôm nay trôi qua thuận lợi như vậy sao?"
"Hoặc là, trò chơi đã cho chúng ta manh mối về đường sống ngay ngày hôm nay, chẳng qua chúng ta vẫn chưa phát hiện mà thôi." Bùi Anh đưa ra một khả năng khác.
Các người chơi im lặng suy nghĩ.
Nhưng người đầu tiên phải làm nhiệm vụ vào ngày mai là Hoàng Hiểu Giai lại nhịn không được ngắt lời: "So với rối rắm chuyện này, tôi càng muốn biết các người định chia phòng như thế nào."
Mọi người chần chờ trong chớp mắt.
"Anh Lý, anh thấy sao?" Từ Thiên Ninh nhìn Hạ Nhạc Thiên, muốn nghe ý kiến của cậu.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Theo lý mà nói thì hai người một phòng sẽ tốt hơn......"
Hoàng Hiểu Giai còn chưa nói chuyện, Từ Thiên Ninh đã chần chờ: "Nhưng lại vừa lúc có năm phòng, có phải là đang ám chỉ chúng ta từng người ngủ một phòng không."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Đây đúng là chuyện mà tôi lo lắng."
"Nhưng mà......" Hoàng Hiểu Giai lo sợ: "Nếu không có người giúp tôi gác đêm, lỡ như lệ quỷ theo dõi tôi thì làm sao bây giờ?"
Đúng thật.
Hoàng Hiểu Giai là người có khả năng bị lệ quỷ theo dõi nhất.
Mà trước mắt, người duy nhất có thể ở cùng phòng với Hoàng Hiểu Giai chính là Bùi Anh, Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên không muốn để Bùi Anh mạo hiểm, nên mới đưa ra đề nghị trung lập, "Không thì như vậy đi, chúng ta vẫn nên dựa theo kế hoạch từng người ở một phòng."
Hoàng Hiểu Giai lập tức nóng nảy.
Hạ Nhạc Thiên liếc qua Hoàng Hiểu Giai, ngăn chặn lời của cô, "Cô cũng có thể hỏi người chơi khác, xem có ai nguyện ý ở cùng cô hay không, ngoài ra, tôi sẽ lấy ra một bộ di động kết nối network, đem nó đặt ở hai bên hành lang để kiểm tra, một khi phát hiện dị thường liền sẽ lập tức qua chạy đến phòng cô."
Hoàng Hiểu Giai miễn cưỡng đồng ý kế hoạch của Hạ Nhạc Thiên, bởi vì nó khiến cô có cảm giác an toàn hơn một chút.
"Vì bảo đảm tôi có thể chạy đến chỗ cô kịp lúc, tôi sẽ ở kế bên phòng cô, một khi có chuyện thì cô có thể hét lên." Hạ Nhạc Thiên lại bổ sung.
Bùi Anh nhịn không được nhìn Hạ Nhạc Thiên vài lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng.
Nàng biết Hạ Nhạc Thiên làm vậy gần như là vì bảo vệ mình.
Cảm giác khẩn trương của Hoàng Hiểu Giai hoà hoãn hơn rất nhiều, người chơi đứng đầu Bảng Xếp Hạng đã nói sẽ bảo vệ cô.
Nhưng vẫn không đủ.
Hoàng Hiểu Giai nhìn về phía Bùi Anh, dùng giọng điệu cầu xin nói: "Chúng ta có thể ở cùng phòng không, tôi canh nửa đêm trước, cô canh nửa đêm về sáng, chờ đên lượt cô phụ trách thi thể, tôi cũng sẽ giúp cô."
Đôi bên cùng có lợi.
Không có chuyện ai có lợi ích và nguy hiểm hơn ai.
Bùi Anh quyết đoán từ chối: "Xin lỗi, cá nhân tôi cho rằng năm căn phòng tuyệt đối không phải là trùng hợp, nếu tôi thật sự ở cùng phòng với cô, nói không chừng đêm nay hai chúng ta sẽ chết trong điều kiện giết người của lệ quỷ."
Bùi Anh nói rất hợp tình hợp lý, làm Hoàng Hiểu Giai không trả lời được, càng không có biện pháp dùng cảm tình để đối phương động lòng trắc ẩn.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của đối phương, càng giúp Hoàng Hiểu Giai bình tĩnh hơn.
Năm người lại cùng nhau đi một vòng nhà tang lễ để tìm kiếm manh mối, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Buổi tối 8h đúng, mọi người chia nhau chọn phòng, Hoàng Hiểu Giai là người chơi có khả năng bị lệ quỷ theo dõi nhất, được Hạ Nhạc Thiên đặc biệt bảo vệ.
Hạ Nhạc Thiên chọn phòng cách vách bên trái Hoàng Hiểu Giai, còn phòng bên phải trống không, Từ Thiên Ninh lập tức chạy tới......
Mà phản ứng đầu tiên của Phùng Thành Thư là muốn cướp, hai người lập tức lườm nhau cháy mắt, không ai muốn nhường ra vị trí quan trọng này.
Hoàng Hiểu Giai tự biết còn phải quan hệ tốt với những người chơi, bèn bước lên giúp can ngăn, nhưng vẫn không thể ngăn lại ngọn lửa chiến đấu của hai người đàn ông.
Hạ Nhạc Thiên vẫn bày ra dáng vẻ dễ nói chuyện, nói với hai người: "Đừng tranh đoạt như vậy, tôi thấy hay là như thế này, để Trần tiểu thư ở phòng cách vách đi."
Sắc mặt Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh hơi cương cứng, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Ngay thời điểm này, hai người không muốn chọc giận Da Da Hạ, cộng thêm việc hai người đã không còn là tân nhân nữa, thật sự không tiện mặt dày cướp đi quyền lợi của người chơi nữ.
Bởi vậy, năm căn phòng lần lượt là Hạ Nhạc Thiên ở vị trí trung tâm, hai bên trái phải là Hoàng Hiểu Giai và Bùi Anh, sau đó là Từ Thiên Ninh cùng Phùng Thành Thư.
Hạ Nhạc Thiên vốn định dùng di động để mở cuộc gọi video nhiều nhiều, như vậy là có thể giám sát động tĩnh ngoài hành lang bất kỳ lúc nào.
Nhưng mà nhà tang lễ lại không có wifi, mà Hạ Nhạc Thiên đã vứt SIM điện thoại từ sớm, không thể đăng ký network.
Hoàng Hiểu Giai vội vàng lấy điện thoại của mình ra, ngay sau đó sắc mặt cũng khó coi, nói: "Không được, tuy di động của tôi có SIM, cũng không thể network."
Những người khác cũng lấy di động ra, cuối cùng kết quả cũng giống hệt Hoàng Hiểu Giai.
"Vậy giờ làm sao đây?" Hoàng Hiểu Giai luống cuống.
Mọi người cũng đều vắt óc nghĩ cách, dù sao thì chuyện này không chỉ liên quan đến an toàn của Hoàng Hiểu Giai.
Một khi Hoàng Hiểu Giai thật sự chết vào đêm nay, nếu không có dụng cụ trợ giúp, mọi người sẽ không thể biết được Hoàng Hiểu Giai chết như thế nào.
Bùi Anh chợt nhớ ra một chuyện, nói với mọi người: "Đừng nóng vội, chỗ tôi có hai máy ảnh kỹ thuật số, nó có chức năng ghi hình."
"Vậy cô mau lấy ra đi." Hoàng Hiểu Giai hấp tấp nói.
Bùi Anh hiểu tâm trạng nóng nảy lúc này của Hoàng Hiểu Giai, nhanh chóng lấy ra hai camera giao cho Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên đem máy ảnh kỹ thuật số đặt trong một góc khá kín ở hai bên hành lang, sau đó ấn nút ghi hình.
Buổi tối gần 9 giờ.
Tất cả mọi người không muốn ở lại hành lang, càng miễn bàn là đứng trong đại sảnh vô cùng lạnh lẽo, năm người đều quay về phòng, nhưng không đóng cửa lại.
Ánh đèn trắng bệch chiếu sáng đại sảnh nhà tang lễ, mà bên ngoài đã tối mịt duỗi tay không thấy năm ngón, tương phản mãnh liệt càng khiến đại sảnh có vẻ trống trải âm trầm.
Hoàng Hiểu Giai vội vàng lấy áo khoác từ Không Gian Bao Vây ra phủ lên người, nhưng trong lòng vẫn rất bất an, do dự mãi mới đi ra gõ gõ cửa phòng Hạ Nhạc Thiên.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh đang trò chuyện riêng trong trò chơi, bàn về kế hoạch ngày mai, nghe thấy tiếng đập cửa thì thả di động xuống, ngồi dậy mở cửa: "Có chuyện gì?"
Hoàng Hiểu Giai đứng trước cửa, có vẻ như sợ những người chơi khác nghe được lời mình, bèn nhỏ giọng xuống: "Tôi có thể đi vào rồi nói không?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Cô nói thẳng đi."
Hoàng Hiểu Giai thất vọng cắn môi, vẫn muốn vào trong, "Tôi có một ít chuyện, muốn nói với anh."
Giọng nói Hạ Nhạc Thiên trở nên lạnh nhạt hẳn, "Hoàng tiểu thư, rốt cuộc cô có chuyện gì?"
Hoàng Hiểu Giai giật mình, cô cứ tưởng rằng Da Da Hạ có vẻ ngoài ôn hòa này hẳn là một người dễ nói chuyện, nhưng khi đối phương cau mày nhìn cô, lại làm cô hốt hoảng không thôi.
Hoàng Hiểu Giai vốn đã góp đủ dũng khí lại như bong bóng bị chọc thủng, nháy mắt xẹp xuống, xấu hổ khônịu nổi.
Tuy âm lượng nói chuyện của hai người rất nhỏ, nhưng hai người chơi khác vẫn chưa hoàn toàn đóng cửa lại, chắc chắn đều nghe được nội dung trò chuyện.
Hoàng Hiểu Giai hận không thể chui vào khe đất, đây là lần đầu tiên cô chủ động lấy lòng một người, kết quả lại bị đối phương tát một cái thật mạnh.
Nhưng khát vọng sống mãnh liệt làm Hoàng Hiểu Giai đè xuống ý muốn quay đầu chạy, căng da đầu nói: "Tôi, tôi chỉ nhớ tới một việc, không biết có nên nói cho ngài hay không."
Hạ Nhạc Thiên biết Hoàng Hiểu Giai vội vàng tìm một cái cớ, nhưng cũng không loại trừ khả năng Hoàng Hiểu Giai quả thật tìm được rồi manh mối có ích.
Chẳng qua không nói với bất kỳ ai.
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nhìn cô, nói: "Là chuyện gì?"
Hoàng Hiểu Giai nuốt nước miếng: "Con người của tôi tương đối mẫn cảm với nhiệt độ, lúc vừa tiến vào nhà tang lễ tôi cảm giác rất lạnh, ban đầu tôi tưởng nhà tang lễ mở máy lạnh."
Hạ Nhạc Thiên nghe đến đó, nói tiếp: "Sau đó cô phát hiện nhà tang lễ không mở điều hòa?"
Hoàng Hiểu Giai sửng sốt.
Suýt nữa cô đã buột miệng thốt lên hỏi vì sao đối phương biết được?
Sau đó cô mới nhận ra nếu đối phương có thể đứng đầu Bảng Xếp Hạng, thì sức quan sát cũng đã vượt xa đại đa số người chơi.
Ngay cả cô cũng có thể phát hiện, sao đối phương có thể không biết được chứ?
Trong lòng Hoàng Hiểu Giai không khỏi cảm thấy thất bại, cô vốn muốn dùng tin tức này để đối phương công nhận thực lực của mình, đến lúc đó đối phương dĩ nhiên sẽ bảo vệ mình.
Nhưng kế hoạch này thất bại.
Hoàng Hiểu Giai thất vọng quay về phòng, trong lòng càng thêm lo sợ bất an.
Không được.
Cô cần phải nghĩ biện pháp tự cứu, không thể dựa vào người khác.
Nhưng cô có thể làm gì đây?
Hoàng Hiểu Giai do dự mãi, cuối cùng cắn răng quyết định.
Sau nửa đêm khả năng lệ quỷ tấn công sẽ rất cao, Hoàng Hiểu Giai cài đặt đồng hồ báo thức, hai giờ sáng sẽ phát ra báo động nhắc nhở.
Vì bảo đảm an toàn, cô định gác đêm đến hừng đông, đây là biện pháp tốt nhất tự bảo vệ mình.
Từ Thiên Ninh ở phòng cách vách Hoàng Hiểu Giai không khỏi lộ ra nụ cười chế giễu.
Người phụ nữ tên Hoàng Hiểu Giai kia đúng là ngu ngốc.
Buổi tối gần nửa đêm.
Lúc này năm người chơi vẫn chưa buồn ngủ, nhưng vì muốn dưỡng sức để ngày mai có thể làm nhiệm vụ, tất cả mọi người đều ép mình đi vào giấc ngủ.
Ngoại trừ Hoàng Hiểu Giai.
Kế hoạch của Hoàng Hiểu Giai vốn là ngủ trước nửa đêm, đến hai giờ sáng sẽ tỉnh lại.
Nhưng không ngờ vì quá mức khẩn trương mà đầu óc căng thẳng, mãi cho đến khi chuông báo thức treo lên vẫn không ngủ được.
Hiện tại làm sao bây giờ......
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.