Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 94: Hi sinh vô ý nghĩa
Nhất Đăng Huỳnh Hoả
06/10/2021
Điền Học Siêu trong lòng phát lạnh, sợ hãi không rõ từ đâu ùa tới.
Cổ Lăng lại không nhìn Điền Học Siêu nữa, mà quay đầu nhìn về phía xa, biểu tình càng lúc càng ngưng trọng, không biết qua bao lâu, nàng nhanh chóng nói với Lưu Lợi Minh nói: "Đi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."
Lưu Lợi Minh nói: "Chúng ta không ở lại đây sao?"
Những con quỷ đó hình như không công kích được bọn họ, điều này khiến Lưu Lợi Minh muốn ở lại đây chờ đến trò chơi kết thúc.
Ngay cả Điền Học Siêu cũng nghĩ vậy.
Nhưng Cổ Lăng kiên trì phải rời khỏi: "Nơi này càng nguy hiểm hơn bất kỳ chỗ nào khác, nếu hai người thật sự không muốn đi thì cứ ở lại, tôi cần phải nhanh chóng chạy đi."
Lưu Lợi Minh cùng Điền Học Siêu lập tức do dự, không biết có nên nghe ý kiến của Cổ Lăng hay không.
Cổ Lăng thấy thế, lộ ra vẻ mặt các người chết chắc rồi, nhanh chóng xoay người rời đi không chút do dự, phảng phất như một giây cũng không muốn dừng lại ở chỗ này.
Lưu Lợi Minh hoảng hốt, nghĩ rằng Cổ Lăng có lẽ đã phát hiện nguy hiểm đáng sợ nào đó, cho nên nàng thà từ bỏ mình cùng Điền Học Siêu, cũng muốn kiên trì chạy khỏi đây.
Nghĩ đến đây, Lưu Lợi Minh nhanh chóng đuổi theo Cổ Lăng, "Cổ tiểu thư, tôi đi cùng cô."
Điền Học Siêu vốn muốn ở lại nơi này, nhưng tình huống hiện giờ của hắn căn bản không có biện pháp một mình sống sót, hắn chỉ có thể thất vọng đi theo hai người chơi lâu năm rời khỏi.
Bước chân Cổ Lăng hơi dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, chờ đến nàng xoay người lại, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, thúc giục hai người mau chóng lại đây.
Ba người tiếp tục đi về trước, không bao lâu liền thấy phía xa xa tựa hồ chen chúc vô số bóng người, chúng nó bao quanh khắp nơi, muốn đẩy ba người họ vào thế bắt ba ba trong rọ.
Cổ Lăng đã đoán được sẽ xảy ra tình huống này, vẻ mặt không kinh hoảng chút nào, vô cùng bình tĩnh phân phó hai người: "Chúng ta đi về, kế tiếp sống hay chết đều dựa vào vận may."
Lưu Lợi Minh run lên, lúc này mới biết vì sao lúc nãy Cổ Lăng lại lộ ra biểu tình sợ hãi như vậy, cũng hiểu được mục đích nàng làm vậy.
Nếu ba người họ dừng lại chỗ đó không chịu đi, những con quỷ sẽ chậm rãi tới gần, đến tận khi bao vây bọn họ hoàn toàn, lúc đó ngay cả đường chạy cũng không có, chỉ có thể bị động chờ chết.
Biện pháp duy nhất, là phải dùng tốc độ thật nhanh chạy về phía trước, chạy đến khi chạm mặt với quỷ triều (*) đang hướng đến thì quay ngược trở về, trên đường có thể cắt bộ phận cơ thể để một số quỷ dừng lại tranh đoạt, tranh thủ thời gian chạy trốn.
(*) Quỷ triều: mọi người đọc mạt thế chắc cũng biết cụm từ "tang thi triều", tức là một lớp sóng tang thi ồ ạt dâng lên, hết lớp này đến lớp khác, số lượng đếm không xuể. Quỷ triều ở đây cũng tương tự.
Nếu trước khi gặp lớp quỷ triều khác mà thời gian an toàn còn chưa tới, vậy ba người họ thật sự xong đời!
Mà Điền Học Siêu......
Chỉ sợ không thể chờ đến lúc đó.
Lưu Lợi Minh trong lòng vô cùng áy náy, rồi lại nói không được bất kỳ lời lẽ đạo mạo gì, bởi vì hắn cũng muốn sống sót, mà người chơi hy sinh thích hợp nhất, chỉ có thể là Điền Học Siêu.
Mà Điền Học Siêu cũng nghĩ tới điểm này, biểu tình càng thêm trầm mặc.
Chạy trốn chừng năm phút, những con quỷ phía sau càng lúc càng gần, ép ba người lần nữa tăng nhanh tốc độ, hơn nữa cần tiếp tục cắt bỏ thịt trên người để trì hoãn lệ quỷ.
Điền Học Siêu lộ ra nụ cười thảm, vươn một cánh tay khác: "Cắt đi, hy vọng tôi có thể sống sót."
Hắn không oán hận Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh, trên thực tế nếu không phải hai người chơi lâu năm này vẫn luôn dìu chính mình chạy trốn, hắn đã sớm bị lệ quỷ phanh thây.
Cổ Lăng động lòng trắc ẩn, nói cho Điền Học Siêu một tin tức vô cùng quan trọng với hắn: "Chỉ cần có được mười điểm sinh tồn, có thể mua sinh cơ hoàn từ cửa hàng của app, bất kỳ chỗ nào thiếu hụt trên người đều có thể mọc ra một lần nữa."
Các tân nhân khi bắt đầu trò chơi đều không thể xem đạo cụ ở cửa hàng Tử Vong.
Sau khi Điền Học Siêu nghe được tin tức này, chợt bộc phát khát vọng cầu sinh mãnh liệt.
Hắn nhất định phải cố gắng sống sót.
Cổ Lăng chớp chớp mắt, che giấu đi một chút cảm xúc khác thường, nói với Điền Học Siêu: "Tôi cắt đây."
Điền Học Siêu không chút do dự gật đầu.
Cổ Lăng nhanh chóng cắt ngón tay Điền Học Siêu, sau đó để Lưu Lợi Minh cầm ngón tay ném văng ra, sức của người chơi nam mạnh hơn nhiều.
Một số lệ quỷ dừng lại tại chỗ, dư lại vẫn tiếp tục đuổi theo ba người.
Thời gian kế tiếp, Điền Học Siêu bắt đầu không ngừng cắt mười ngón tay, cuối cùng là thịt, nhưng hình như lệ quỷ không quá hứng thú với thịt, chỉ có một con quỷ dừng lại, nhưng rất nhanh lại đuổi theo.
Cổ Lăng ý thức được lũ quỷ này càng tham lam hơn lúc trước!
Đây tất nhiên là quy tắc trò chơi cố tình làm ra, trong lòng tuy rằng hận đến nghiến răng nhưng không thể chần chừ nữa, dưới ánh mắt hơi giãy giụa của Điền Học Siêu vung dao chặt bỏ nửa cánh tay của hắn ném văng ra.
Nhưng lúc này, chỉ có hai con quỷ dừng lại, xung quanh chậm rãi tụ tập càng nhiều lệ quỷ, mỗi con đều tham lam nhìn chằm chằm ba người, ánh mắt cơ hồ hóa thành dao nhỏ cắt lên làn da bọn họ.
Lưu Lợi Minh thậm chí cảm giác được làn da hơi đau đớn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Quỷ -- bắt đầu lợi hại hơn so với trước.
Cổ Lăng gắt gao cắn môi, trong miệng lan tràn mùi máu tươi, trán toát mồ hôi lạnh, loại tình huống này vô cùng bất lợi với bọn họ.
Cũng may Điền Học Siêu còn sống.
Cổ Lăng đem chủy thủ giao cho Lưu Lợi Minh, để hắn cắt một cánh tay khác của Lưu Lợi Minh con dao này vô cùng sắc bén, là nàng tốn số tiền lớn để mua, chỉ cần dùng lực lớn, hoàn toàn có thể chặt đứt xương cánh tay của người khác.
Ánh mắt Điền Học Siêu dần dần nhuộm đầy sợ hãi, thậm chí là hối hận.
Dù biết có sinh cơ hoàn có thể khôi phục lại cơ thể, một lần nữa mọc da thịt và cánh tay, nhưng trơ mắt nhìn người khác cắt đứt tay mình, thậm chí có thể là bộ phận khác nữa, hắn phát hiện mình không chịu đựng nổi dày vò kiểu này.
Trong nháy mắt Lưu Lợi Minh cắt xuống cánh tay Điền Học Siêu, đau đớn làm Điền Học Siêu nhịn không được kêu thảm thiết, hoàn toàn hối hận hét lên: "Tôi không muốn cắt nữa, không nên cắt nữa."
Lại cắt nữa nhất định hắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Lưu Lợi Minh trong lòng không đành, theo bản năng nhìn về phía Cổ Lăng, "Cổ tiểu thư......"
Cổ Lăng lạnh lùng nhìn Lưu Lợi Minh, "Nếu anh không động thủ, chúng ta đều phải chết ở đây."
Lưu Lợi Minh á khẩu không trả lời được, trong lòng biết làm theo lời Cổ Lăng mới là chính xác, nếu chỉ là cắt đứt tứ chi Điền Học Siêu, có lẽ còn chống đỡ được tới khi trò chơi kết thúc, Điền Học Siêu còn có cơ hội sống sót.
Đến nông nỗi này, Lưu Lợi Minh chỉ có thể xin lỗi nhìn Điền Học Siêu, tàn nhẫn vung dao lên hung hăng chặt xuống.
Lại một tiếng hét thảm truyền đến, Điền Học Siêu bắt đầu kịch liệt giãy giụa, không để ý tới miệng vết thương đang trở nặng, kêu rên: "Không nên cắt tay tôi nữa, tôi từ bỏ."
Lúc này Lưu Lợi Minh cùng Cổ Lăng không còn mềm lòng nữa.
Trong quá trình lệ quỷ đuổi giết, Lưu Lợi Minh bắt đầu không ngừng cắt cánh tay Điền Học Siêu, thẳng đến khi không còn gì để cắt, ánh mắt hai người dồn đến chân Điền Học Siêu.
Nhưng nếu thật sự làm vậy, bọn họ không thể dìu Điền Học Siêu chạy trốn.
Cổ Lăng nói: "Cắt ngón chân, chỉ có làm vậy Điền Học Siêu mới còn cơ hội sống sót."
Lưu Lợi Minh ý thức được Cổ Lăng cũng không hy vọng Điền Học Siêu chết ở chỗ này.
Điền Học Siêu trơ mắt nhìn Lưu Lợi Minh cắt bỏ ngón chân mình, đôi mắt hắn lập tức đỏ ngầu, thê lương hét lên: "Hai kẻ đáng chết!! Vì sao chỉ cắt chân của tôi, vì sao?!!"
Cổ Lăng ánh mắt không loạn, cắn răng kiên trì ôm eo Điền Học Siêu, khó khăn chạy về phía trước.
Lệ quỷ càng ngày càng tham lam, tốc độ đuổi theo cũng càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, chuyện Cổ Lăng lo lắng nhất đã xảy ra!
Hành vi không ngừng ném thịt khiến chúng nó càng thêm tham lam, đến cuối cùng chúng nó đã không còn thỏa mãn với chút thịt nhỏ bằng lòng bàn tay nữa, thậm chí không muốn vì chút thịt này mà dừng lại.
Cổ Lăng hít sâu một hơi, không cam lòng nhắm chặt mắt, cuối cùng phức tạp nhìn Điền Học Siêu còn đang gào rống mắng mình, đôi môi run lên vài cái, lời nói mỏng manh đến sắp hoà tan trong gió.
"Thật xin lỗi...... Không thể cứu anh."
Điền Học Siêu mất máu quá nhiều, căn bản không nghe được Cổ Lăng đang nói gì, chỉ là theo bản năng bắt đầu hoảng loạn sợ hãi.
Cổ Lăng rốt cuộc muốn làm gì?!!
Tiếp đó, Cổ Lăng chậm rãi buông tay ra, áy náy trên mặt từ từ biến mất vô tung vô ảnh, thứ còn tồn tại duy nhất trong lòng nàng, chỉ có hai từ sống sót.
Lưu Lợi Minh hiểu ra, cũng thở dài buông tay.
Chân Điền Học Siêu đã hoàn toàn biến dạng, làm hắn không có cách nào tự đứng thẳng, chỉ có thể tuyệt vọng hoảng sợ té ngã trên mặt đất, giống một con sâu quay cuồng bò lết, thảm thiết kêu rên nói: "Đừng bỏ rơi tôi, không nên bỏ rơi tôi....."
Lưu Lợi Minh nhẫn tâm quay đầu, không nhìn Điền Học Siêu nữa.
Không có Điền Học Siêu, tốc độ Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh bắt đầu nhanh hơn, Điền Học Siêu vừa tuyệt vọng vừa hoảng sợ không ngừng cầu xin, chỉ thấy hai người càng chạy càng xa.
Hắn phát điên gào lên, cuối cùng bị vô số quỷ bao phủ.
Đột ngột, âm thanh xe máy vang lên, Cổ Lăng đột nhiên quay đầu, trong mắt lập loè kinh hãi.
Shipper mặc áo khoác đỏ đi xe máy, từ không trung xuất hiện, tiếng nổ máy xe thật lớn gần như che lấp âm thanh thảm thiết của Điền Học Siêu.
Sau đó, quỷ shipper dừng xe lại, một lệ quỷ trong đó đem trái tim Điền Học Siêu đưa cho nó, quỷ shipper cầm lấy bỏ vào hộp đóng gói cẩn thận, điều khiển xe máy hướng tới một chỗ khác chạy đi.
Những con quỷ còn lại vùi đầu gặm phần thịt còn dư lại.
Nhìn chăm chú hết một màn này, Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh phát lạnh trong lòng, không dám tiếp tục xem nữa, quay đầu chạy trốn.
Nhóm quỷ đã ăn xong Điền Học Siêu lại lần nữa đuổi theo hai người họ, thẳng đến khi Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh nhìn thấy nhóm lệ quỷ lúc nãy đang đứng yên một chỗ ở đằng trước, trong mắt hiện lên cảm xúc tuyệt vọng.
Nàng và Lưu Lợi Minh, xong rồi.
Vô số quỷ dần dần vây quanh hai người, gương mặt trắng bệch còn dính vết máu của Điền Học Siêu, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Ánh mắt Cổ Lăng run lên, ngược lại bắt đầu trở nên bình tĩnh, lúc này chỉ sợ cuộc đời nàng phải đặt dấu chấm hết, đối với chuyện của Điền Học Siêu, trong lòng nàng có hổ thẹn, nhưng lại không áy náy.
Xét đến cùng, mục đích nàng làm như vậy, chỉ là muốn trả giá nhỏ nhất để bảo đảm ba người đều có thể sống sót.
Nhưng mà, nàng thất bại rồi.
Cổ Lăng đứng ở nơi đó, cũng không để ý đến Lưu Lợi Minh hoảng loạn đến sắp hỏng mất, nàng cầm điện thoại ra, đem chuyện vừa xảy ra ghi âm lại rõ ràng, sau đó gửi tin nhắn thoại vào trong group.
Đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm.
Môi Lưu Lợi Minh run rẩy, nhìn Cổ Lăng nói: "Cổ, Cổ tiểu thư, chúng ta thật sự, thật sự phải --"
Cổ Lăng lãnh đạm gật đầu.
Đến khi cái chết sắp phủ xuống, nàng cũng không lộ ra bất kì vẻ mặt kinh hoảng thất thố gì, chỉ có đôi mắt hiện lên chút tiếc nuối.
Lưu Lợi Minh nhìn chăm chú vào Cổ Lăng, đưa ra một quyết định.
Khi vô số lệ quỷ sắp nhào đến, Lưu Lợi Minh cũng không biết mình đào đâu ra dũng khí, cả người vọt lên chui vào giữa đàn quỷ, dùng hết sức lực toàn thân ngăn cản chúng tới gần Cổ Lăng.
Vô số móng vuốt không ngừng xé toạc Lưu Lợi Minh, trong không khí chỉ truyền đến giọng nói từ từ trở nên im bặt.
"Cổ tiểu thư -- chạy mau --"
Cổ Lăng đột nhiên trừng lớn mắt, không thể tin được Lưu Lợi Minh vì bảo vệ mình mà chết!
Mà trong chớp mắt, không khí truyền đến tiếng "Đinh" vang vọng.
Cổ Lăng sắc mặt trắng bệch ngồi phịch xuống đất, không biết nên có tâm trạng gì.
Nếu Lưu Lợi Minh không nhào lên, nàng và hắn hoàn toàn có thể sống sót!
Cổ Lăng lại không nhìn Điền Học Siêu nữa, mà quay đầu nhìn về phía xa, biểu tình càng lúc càng ngưng trọng, không biết qua bao lâu, nàng nhanh chóng nói với Lưu Lợi Minh nói: "Đi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."
Lưu Lợi Minh nói: "Chúng ta không ở lại đây sao?"
Những con quỷ đó hình như không công kích được bọn họ, điều này khiến Lưu Lợi Minh muốn ở lại đây chờ đến trò chơi kết thúc.
Ngay cả Điền Học Siêu cũng nghĩ vậy.
Nhưng Cổ Lăng kiên trì phải rời khỏi: "Nơi này càng nguy hiểm hơn bất kỳ chỗ nào khác, nếu hai người thật sự không muốn đi thì cứ ở lại, tôi cần phải nhanh chóng chạy đi."
Lưu Lợi Minh cùng Điền Học Siêu lập tức do dự, không biết có nên nghe ý kiến của Cổ Lăng hay không.
Cổ Lăng thấy thế, lộ ra vẻ mặt các người chết chắc rồi, nhanh chóng xoay người rời đi không chút do dự, phảng phất như một giây cũng không muốn dừng lại ở chỗ này.
Lưu Lợi Minh hoảng hốt, nghĩ rằng Cổ Lăng có lẽ đã phát hiện nguy hiểm đáng sợ nào đó, cho nên nàng thà từ bỏ mình cùng Điền Học Siêu, cũng muốn kiên trì chạy khỏi đây.
Nghĩ đến đây, Lưu Lợi Minh nhanh chóng đuổi theo Cổ Lăng, "Cổ tiểu thư, tôi đi cùng cô."
Điền Học Siêu vốn muốn ở lại nơi này, nhưng tình huống hiện giờ của hắn căn bản không có biện pháp một mình sống sót, hắn chỉ có thể thất vọng đi theo hai người chơi lâu năm rời khỏi.
Bước chân Cổ Lăng hơi dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, chờ đến nàng xoay người lại, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, thúc giục hai người mau chóng lại đây.
Ba người tiếp tục đi về trước, không bao lâu liền thấy phía xa xa tựa hồ chen chúc vô số bóng người, chúng nó bao quanh khắp nơi, muốn đẩy ba người họ vào thế bắt ba ba trong rọ.
Cổ Lăng đã đoán được sẽ xảy ra tình huống này, vẻ mặt không kinh hoảng chút nào, vô cùng bình tĩnh phân phó hai người: "Chúng ta đi về, kế tiếp sống hay chết đều dựa vào vận may."
Lưu Lợi Minh run lên, lúc này mới biết vì sao lúc nãy Cổ Lăng lại lộ ra biểu tình sợ hãi như vậy, cũng hiểu được mục đích nàng làm vậy.
Nếu ba người họ dừng lại chỗ đó không chịu đi, những con quỷ sẽ chậm rãi tới gần, đến tận khi bao vây bọn họ hoàn toàn, lúc đó ngay cả đường chạy cũng không có, chỉ có thể bị động chờ chết.
Biện pháp duy nhất, là phải dùng tốc độ thật nhanh chạy về phía trước, chạy đến khi chạm mặt với quỷ triều (*) đang hướng đến thì quay ngược trở về, trên đường có thể cắt bộ phận cơ thể để một số quỷ dừng lại tranh đoạt, tranh thủ thời gian chạy trốn.
(*) Quỷ triều: mọi người đọc mạt thế chắc cũng biết cụm từ "tang thi triều", tức là một lớp sóng tang thi ồ ạt dâng lên, hết lớp này đến lớp khác, số lượng đếm không xuể. Quỷ triều ở đây cũng tương tự.
Nếu trước khi gặp lớp quỷ triều khác mà thời gian an toàn còn chưa tới, vậy ba người họ thật sự xong đời!
Mà Điền Học Siêu......
Chỉ sợ không thể chờ đến lúc đó.
Lưu Lợi Minh trong lòng vô cùng áy náy, rồi lại nói không được bất kỳ lời lẽ đạo mạo gì, bởi vì hắn cũng muốn sống sót, mà người chơi hy sinh thích hợp nhất, chỉ có thể là Điền Học Siêu.
Mà Điền Học Siêu cũng nghĩ tới điểm này, biểu tình càng thêm trầm mặc.
Chạy trốn chừng năm phút, những con quỷ phía sau càng lúc càng gần, ép ba người lần nữa tăng nhanh tốc độ, hơn nữa cần tiếp tục cắt bỏ thịt trên người để trì hoãn lệ quỷ.
Điền Học Siêu lộ ra nụ cười thảm, vươn một cánh tay khác: "Cắt đi, hy vọng tôi có thể sống sót."
Hắn không oán hận Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh, trên thực tế nếu không phải hai người chơi lâu năm này vẫn luôn dìu chính mình chạy trốn, hắn đã sớm bị lệ quỷ phanh thây.
Cổ Lăng động lòng trắc ẩn, nói cho Điền Học Siêu một tin tức vô cùng quan trọng với hắn: "Chỉ cần có được mười điểm sinh tồn, có thể mua sinh cơ hoàn từ cửa hàng của app, bất kỳ chỗ nào thiếu hụt trên người đều có thể mọc ra một lần nữa."
Các tân nhân khi bắt đầu trò chơi đều không thể xem đạo cụ ở cửa hàng Tử Vong.
Sau khi Điền Học Siêu nghe được tin tức này, chợt bộc phát khát vọng cầu sinh mãnh liệt.
Hắn nhất định phải cố gắng sống sót.
Cổ Lăng chớp chớp mắt, che giấu đi một chút cảm xúc khác thường, nói với Điền Học Siêu: "Tôi cắt đây."
Điền Học Siêu không chút do dự gật đầu.
Cổ Lăng nhanh chóng cắt ngón tay Điền Học Siêu, sau đó để Lưu Lợi Minh cầm ngón tay ném văng ra, sức của người chơi nam mạnh hơn nhiều.
Một số lệ quỷ dừng lại tại chỗ, dư lại vẫn tiếp tục đuổi theo ba người.
Thời gian kế tiếp, Điền Học Siêu bắt đầu không ngừng cắt mười ngón tay, cuối cùng là thịt, nhưng hình như lệ quỷ không quá hứng thú với thịt, chỉ có một con quỷ dừng lại, nhưng rất nhanh lại đuổi theo.
Cổ Lăng ý thức được lũ quỷ này càng tham lam hơn lúc trước!
Đây tất nhiên là quy tắc trò chơi cố tình làm ra, trong lòng tuy rằng hận đến nghiến răng nhưng không thể chần chừ nữa, dưới ánh mắt hơi giãy giụa của Điền Học Siêu vung dao chặt bỏ nửa cánh tay của hắn ném văng ra.
Nhưng lúc này, chỉ có hai con quỷ dừng lại, xung quanh chậm rãi tụ tập càng nhiều lệ quỷ, mỗi con đều tham lam nhìn chằm chằm ba người, ánh mắt cơ hồ hóa thành dao nhỏ cắt lên làn da bọn họ.
Lưu Lợi Minh thậm chí cảm giác được làn da hơi đau đớn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Quỷ -- bắt đầu lợi hại hơn so với trước.
Cổ Lăng gắt gao cắn môi, trong miệng lan tràn mùi máu tươi, trán toát mồ hôi lạnh, loại tình huống này vô cùng bất lợi với bọn họ.
Cũng may Điền Học Siêu còn sống.
Cổ Lăng đem chủy thủ giao cho Lưu Lợi Minh, để hắn cắt một cánh tay khác của Lưu Lợi Minh con dao này vô cùng sắc bén, là nàng tốn số tiền lớn để mua, chỉ cần dùng lực lớn, hoàn toàn có thể chặt đứt xương cánh tay của người khác.
Ánh mắt Điền Học Siêu dần dần nhuộm đầy sợ hãi, thậm chí là hối hận.
Dù biết có sinh cơ hoàn có thể khôi phục lại cơ thể, một lần nữa mọc da thịt và cánh tay, nhưng trơ mắt nhìn người khác cắt đứt tay mình, thậm chí có thể là bộ phận khác nữa, hắn phát hiện mình không chịu đựng nổi dày vò kiểu này.
Trong nháy mắt Lưu Lợi Minh cắt xuống cánh tay Điền Học Siêu, đau đớn làm Điền Học Siêu nhịn không được kêu thảm thiết, hoàn toàn hối hận hét lên: "Tôi không muốn cắt nữa, không nên cắt nữa."
Lại cắt nữa nhất định hắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Lưu Lợi Minh trong lòng không đành, theo bản năng nhìn về phía Cổ Lăng, "Cổ tiểu thư......"
Cổ Lăng lạnh lùng nhìn Lưu Lợi Minh, "Nếu anh không động thủ, chúng ta đều phải chết ở đây."
Lưu Lợi Minh á khẩu không trả lời được, trong lòng biết làm theo lời Cổ Lăng mới là chính xác, nếu chỉ là cắt đứt tứ chi Điền Học Siêu, có lẽ còn chống đỡ được tới khi trò chơi kết thúc, Điền Học Siêu còn có cơ hội sống sót.
Đến nông nỗi này, Lưu Lợi Minh chỉ có thể xin lỗi nhìn Điền Học Siêu, tàn nhẫn vung dao lên hung hăng chặt xuống.
Lại một tiếng hét thảm truyền đến, Điền Học Siêu bắt đầu kịch liệt giãy giụa, không để ý tới miệng vết thương đang trở nặng, kêu rên: "Không nên cắt tay tôi nữa, tôi từ bỏ."
Lúc này Lưu Lợi Minh cùng Cổ Lăng không còn mềm lòng nữa.
Trong quá trình lệ quỷ đuổi giết, Lưu Lợi Minh bắt đầu không ngừng cắt cánh tay Điền Học Siêu, thẳng đến khi không còn gì để cắt, ánh mắt hai người dồn đến chân Điền Học Siêu.
Nhưng nếu thật sự làm vậy, bọn họ không thể dìu Điền Học Siêu chạy trốn.
Cổ Lăng nói: "Cắt ngón chân, chỉ có làm vậy Điền Học Siêu mới còn cơ hội sống sót."
Lưu Lợi Minh ý thức được Cổ Lăng cũng không hy vọng Điền Học Siêu chết ở chỗ này.
Điền Học Siêu trơ mắt nhìn Lưu Lợi Minh cắt bỏ ngón chân mình, đôi mắt hắn lập tức đỏ ngầu, thê lương hét lên: "Hai kẻ đáng chết!! Vì sao chỉ cắt chân của tôi, vì sao?!!"
Cổ Lăng ánh mắt không loạn, cắn răng kiên trì ôm eo Điền Học Siêu, khó khăn chạy về phía trước.
Lệ quỷ càng ngày càng tham lam, tốc độ đuổi theo cũng càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, chuyện Cổ Lăng lo lắng nhất đã xảy ra!
Hành vi không ngừng ném thịt khiến chúng nó càng thêm tham lam, đến cuối cùng chúng nó đã không còn thỏa mãn với chút thịt nhỏ bằng lòng bàn tay nữa, thậm chí không muốn vì chút thịt này mà dừng lại.
Cổ Lăng hít sâu một hơi, không cam lòng nhắm chặt mắt, cuối cùng phức tạp nhìn Điền Học Siêu còn đang gào rống mắng mình, đôi môi run lên vài cái, lời nói mỏng manh đến sắp hoà tan trong gió.
"Thật xin lỗi...... Không thể cứu anh."
Điền Học Siêu mất máu quá nhiều, căn bản không nghe được Cổ Lăng đang nói gì, chỉ là theo bản năng bắt đầu hoảng loạn sợ hãi.
Cổ Lăng rốt cuộc muốn làm gì?!!
Tiếp đó, Cổ Lăng chậm rãi buông tay ra, áy náy trên mặt từ từ biến mất vô tung vô ảnh, thứ còn tồn tại duy nhất trong lòng nàng, chỉ có hai từ sống sót.
Lưu Lợi Minh hiểu ra, cũng thở dài buông tay.
Chân Điền Học Siêu đã hoàn toàn biến dạng, làm hắn không có cách nào tự đứng thẳng, chỉ có thể tuyệt vọng hoảng sợ té ngã trên mặt đất, giống một con sâu quay cuồng bò lết, thảm thiết kêu rên nói: "Đừng bỏ rơi tôi, không nên bỏ rơi tôi....."
Lưu Lợi Minh nhẫn tâm quay đầu, không nhìn Điền Học Siêu nữa.
Không có Điền Học Siêu, tốc độ Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh bắt đầu nhanh hơn, Điền Học Siêu vừa tuyệt vọng vừa hoảng sợ không ngừng cầu xin, chỉ thấy hai người càng chạy càng xa.
Hắn phát điên gào lên, cuối cùng bị vô số quỷ bao phủ.
Đột ngột, âm thanh xe máy vang lên, Cổ Lăng đột nhiên quay đầu, trong mắt lập loè kinh hãi.
Shipper mặc áo khoác đỏ đi xe máy, từ không trung xuất hiện, tiếng nổ máy xe thật lớn gần như che lấp âm thanh thảm thiết của Điền Học Siêu.
Sau đó, quỷ shipper dừng xe lại, một lệ quỷ trong đó đem trái tim Điền Học Siêu đưa cho nó, quỷ shipper cầm lấy bỏ vào hộp đóng gói cẩn thận, điều khiển xe máy hướng tới một chỗ khác chạy đi.
Những con quỷ còn lại vùi đầu gặm phần thịt còn dư lại.
Nhìn chăm chú hết một màn này, Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh phát lạnh trong lòng, không dám tiếp tục xem nữa, quay đầu chạy trốn.
Nhóm quỷ đã ăn xong Điền Học Siêu lại lần nữa đuổi theo hai người họ, thẳng đến khi Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh nhìn thấy nhóm lệ quỷ lúc nãy đang đứng yên một chỗ ở đằng trước, trong mắt hiện lên cảm xúc tuyệt vọng.
Nàng và Lưu Lợi Minh, xong rồi.
Vô số quỷ dần dần vây quanh hai người, gương mặt trắng bệch còn dính vết máu của Điền Học Siêu, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Ánh mắt Cổ Lăng run lên, ngược lại bắt đầu trở nên bình tĩnh, lúc này chỉ sợ cuộc đời nàng phải đặt dấu chấm hết, đối với chuyện của Điền Học Siêu, trong lòng nàng có hổ thẹn, nhưng lại không áy náy.
Xét đến cùng, mục đích nàng làm như vậy, chỉ là muốn trả giá nhỏ nhất để bảo đảm ba người đều có thể sống sót.
Nhưng mà, nàng thất bại rồi.
Cổ Lăng đứng ở nơi đó, cũng không để ý đến Lưu Lợi Minh hoảng loạn đến sắp hỏng mất, nàng cầm điện thoại ra, đem chuyện vừa xảy ra ghi âm lại rõ ràng, sau đó gửi tin nhắn thoại vào trong group.
Đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm.
Môi Lưu Lợi Minh run rẩy, nhìn Cổ Lăng nói: "Cổ, Cổ tiểu thư, chúng ta thật sự, thật sự phải --"
Cổ Lăng lãnh đạm gật đầu.
Đến khi cái chết sắp phủ xuống, nàng cũng không lộ ra bất kì vẻ mặt kinh hoảng thất thố gì, chỉ có đôi mắt hiện lên chút tiếc nuối.
Lưu Lợi Minh nhìn chăm chú vào Cổ Lăng, đưa ra một quyết định.
Khi vô số lệ quỷ sắp nhào đến, Lưu Lợi Minh cũng không biết mình đào đâu ra dũng khí, cả người vọt lên chui vào giữa đàn quỷ, dùng hết sức lực toàn thân ngăn cản chúng tới gần Cổ Lăng.
Vô số móng vuốt không ngừng xé toạc Lưu Lợi Minh, trong không khí chỉ truyền đến giọng nói từ từ trở nên im bặt.
"Cổ tiểu thư -- chạy mau --"
Cổ Lăng đột nhiên trừng lớn mắt, không thể tin được Lưu Lợi Minh vì bảo vệ mình mà chết!
Mà trong chớp mắt, không khí truyền đến tiếng "Đinh" vang vọng.
Cổ Lăng sắc mặt trắng bệch ngồi phịch xuống đất, không biết nên có tâm trạng gì.
Nếu Lưu Lợi Minh không nhào lên, nàng và hắn hoàn toàn có thể sống sót!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.