Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 370: Hoàn thành nhiệm vụ
Nhất Đăng Huỳnh Hoả
14/05/2024
Bùi Anh đoán đúng.
Mục tiêu tiếp theo của quỷ lớp trưởng quả nhiên là người chơi cách nó gần nhất, hoàn toàn không ngó đến hai người chơi có thù hận cao nhất với nó là Hạ Nhạc Thiên cùng Hàn Mai Mai.
Bọn họ đều ngăn cản quỷ lớp trưởng giết người, nhưng lại không có lọt vào mục tiêu trả thù của quỷ lớp trưởng, nó vẫn tiếp tục chọn đối tượng gần nó nhất.
Cũng chính là —— Bùi Anh.
Cổ quỷ lớp trưởng bắt đầu kéo ra, lảo đảo lắc lư hướng tới gần Bùi Anh, nơi mà nó lướt qua, bọn học sinh sớm đã sợ trắng mặt.
Thẳng đến khi cái đầu quỷ lớp trưởng đối diện đối với Bùi Anh, nó nở nụ cười rộng toát, khóe miệng nứt đến mép tai, lộ ra hàm răng sắc nhọn dính thịt người tanh hôi trong kẽ răng.
Sống lưng Bùi Anh căng chặt, nàng lấy bùa vàng từ Không Gian Bao Vây ra cầm trong tay, chậm rãi di chuyển lên trên.
Khuôn miệng quỷ lớp trưởng vẫn đang mở rộng, phảng phất giây tiếp theo sẽ cạp đứt đầu Bùi Anh.
Bùi Anh vẫn giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng, không tùy tiện phản kích, trong giây phút chết chóc có thể buông xuống bất kỳ lúc nào, thời gian như kéo dài đằng đẵng.
Nhưng Bùi Anh tin tưởng Trần Đỉnh.
Tin tưởng Trần Đỉnh vô điều kiện, cho dù quỷ lớp trưởng đã há to miệng trước mặt nàng, nàng vẫn không lập tức sử dụng bùa vàng.
Nhưng không phải ai cũng có thể thờ ơ nhìn lệ quỷ há miệng chờ ngoạm đứt đầu mình, ít nhất Bùi Anh không thể, nên nàng lựa chọn nhắm mắt lại.
Trần Đỉnh.....
Chợt, một tiếng vang thật lớn truyền đến từ cuối lớp, tất cả ánh mắt đang tập trung lên người Bùi Anh đều chuyển hướng, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Anh đột nhiên mở mắt ra, nàng nhìn thấy vẻ oán giận không cam lòng trong mắt quỷ lớp trưởng, cuối cùng nhanh chóng rút cổ về, giả bộ xoay người nhìn về phía cuối lớp như những học sinh khác.
Quỷ giáo viên chậm rãi xoay người, mặt mũi cực kỳ tức giận đi xuống, "Sao lại thế này?"
Xảy ra chuyện là học sinh ngồi phía trước Trần Đỉnh, bàn ghế đều bị hất văng, còn người thì nằm ngã ra đất rên rỉ đau đớn.
Bàn ghế phía trước cũng bị ảnh hưởng, đều xê dịch khỏi vị trí, thấy quỷ giáo viên đi tới thì mọi người vội vàng xếp lại bàn ghế, nơm nớp cúi đầu làm bộ nghiêm túc đọc sách.
Quỷ giáo viên nhìn học sinh đau đớn ngã xuống đất, giọng nói lạnh buốt: "Rốt cuộc là có chuyện gì......"
Học sinh kia đau không nói nên lời, bị quỷ lão sư mất kiêm nhẫn giết chết ném ra ngoài hành lang, "Tiếp tục học."
Bùi Anh thở hắt một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng thừa dịp quỷ giáo viên đưa lưng về phía lớp, nhanh chóng quay đầu đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Trần Đỉnh, sau đó lập tức dời đi.
Bùi Anh nhắm hờ mắt, cảm thấy áy náy với cậu học sinh lúc nãy, nhưng lại không thể trách Trần Đỉnh đã làm như vậy.
Trần Đỉnh dĩ nhiên biết làm vậy sẽ khiến Bùi Anh áy náy với cậu học sinh kia, nhưng chút áy náy này sẽ nhạt dần theo thời gian, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến Bùi Anh.
Bởi vì tất cả là do hắn tự mình động tay.
Trần Đỉnh cúi đầu, nhìn lướt qua dùi cui điện đặt dưới hộc bàn, cuối cùng thu nó vào Không Gian Bao Vây.
Dù thị lực Hạ Nhạc Thiên rất tốt cũng rất khó nhìn thấy hành động của Trần Đỉnh trong góc khuất.
Nhưng ít nhất Bùi Anh đã an toàn, cậu cũng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu với Trần Đỉnh.
Trần Đỉnh lặng lẽ ra hiệu, hỏi Hạ Nhạc Thiên có cách nào để tránh cơ hội giết người tiếp theo không, có cần hắn giúp hay không.
Hạ Nhạc Thiên không muốn có một sinh mạng vì mình mà chết, bèn lắc đầu tỏ vẻ không cần Trần Đỉnh ra tay.
Trần Đỉnh rất tin tưởng vào năng lực của Hạ Nhạc Thiên, gật đầu hiểu rõ.
Còn Trái Kiwi, tuy đã an toàn nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn để ý tình huống của cô, thấy Trái Kiwi vẫn còn lo sợ bất an thì ra hiệu cho Trái Kiwi yên tĩnh.
Trái Kiwi không ngừng gật đầu, sau đó nghiêm túc làm bút ký.
Cô biết mình không giúp được gì, không trở thành gánh nặng của mọi người đã tốt lắm rồi. Ai rồi cũng sẽ chậm rãi trưởng thành, cô nhất định cũng sẽ mạnh mẽ hơn.
Giống như Hàn Mai Mai vậy, trở thành một chỗ dựa vững chắc có thể một mình đảm đương một phía.
Quỷ giáo viên lại kọt kẹt viết lên bảng đen, quỷ lớp trưởng đã gấp không chờ nổi duỗi dài cổ, nhanh chóng bay về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên cúi đầu nghiêm túc ghi chép, làm như không thấy quỷ lớp trưởng.
Khoảng cách từ chỗ cậu đến quỷ lớp trưởng khá xa, cổ của quỷ lớp trưởng càng lúc càng chậm, đã dài đến mức ghê người, nó uốn lượn trắng bệch như sợi bún, cái đầu lung lay sắp đổ.
Thẳng đến khi quỷ lớp trưởng kề sát bên mép tai Hạ Nhạc Thiên, âm trầm thổi khí lạnh vào tai cậu.
Hạ Nhạc Thiên: "......"
Ngay sau đó, quỷ lớp trưởng bỗng khựng lại, bản năng cảm nhận được một sự sợ hãi khó lòng giải thích được.
Thật giống như... Toàn bộ thế giới đều đang cảnh cáo nó: Ngươi còn tiếp tục làm vậy sẽ chết rất khó xem!!!!
Ánh mắt quỷ lớp trưởng liếc ngang liếc dọc nhìn Hạ Nhạc Thiên, không thể không căng da đầu tiếp tục tấn công, nó là quỷ, cũng phải tuân thủ quy tắc giết người.
Nhưng điều khiến nó lo sợ cũng không xảy ra, quy tắc thế giới không xóa bỏ nó, vì vậy quỷ lớp trưởng hoàn toàn vứt cảnh giác ra sau, muốn cắn nuốt người chơi trước mặt.
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, nhanh chóng lấy bùa vàng dán lên mặt quỷ lớp trưởng.
Bùa vàng lập tức phát huy tác dụng, nhưng cũng chỉ ngăn cản được 0,5 giây.
Đám người Bùi Anh đứng ngồi không yên muốn tiến lên hỗ trợ, tuy họ đã sớm đoán được bùa vàng có lẽ sẽ không ngăn được lâu, nhưng không ngờ 1 giây cũng không tới.
Hạ Nhạc Thiên không rảnh bận tâm đám người Trần Đỉnh, cậu trực tiếp tóm lấy cổ quỷ lớp trưởng, kéo về phía trước.
Quỷ lớp trưởng không kịp đề phòng bị Hạ Nhạc Thiên kéo mạnh về phía trước, làm cơ thể đang ngồi trên ghế bị kéo lảo đảo đứng lên.
Bởi vậy cũng đụng vào bàn học, phát ra tiếng vang thật lớn, nháy mắt khiến toàn bộ học sinh hoảng sợ nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm quỷ giáo viên trên bục giảng, tiếp tục kéo cổ quỷ lớp trưởng, tốt nhất là kéo cả người nó lại gần chỗ cậu, để nó không kịp về chỗ ngồi.
Quỷ lớp trưởng đã nhận ra Hạ Nhạc Thiên muốn làm gì, bắt đầu liều mạng giãy giụa, há to miệng cắn về phía cổ Hạ Nhạc Thiên.
Đám người Bùi Anh hốt hoảng sắp buột miệng kêu Hạ Nhạc Thiên cẩn thận.
Sự tồn tại của Hạ Nhạc Thiên, đối với Trần Đỉnh và Bùi Anh mà nói thật sự rất quan trọng, cậu là trung tâm của đội ngũ này.
Trên tay Hạ Nhạc Thiên chợt ngưng tụ một quả cầu sáng xanh, thế giới trước mắt cậu như thước phim tua chậm 0,25 lần, tốc độ của lệ quỷ cũng bởi vậy trở nên chậm chạp, Hạ Nhạc Thiên xoay người né tránh, sau đó tung ra một quyền.
Trên mặt lệ quỷ vẫn treo nụ cười đắc ý, nháy mắt bị một sức mạnh đáng sợ đập choáng váng vài giây, chờ lấy lại tinh thần thì phát hiện mình lại bị ấn đầu lên bàn, không thể động đậy.
Lúc này không cần Hạ Nhạc Thiên mở miệng, Trần Đỉnh và Bùi Anh đồng loạt nhanh đứng nhấc tay.
"Thưa cô, lớp trưởng chưa được cô cho phép đã rời khỏi chỗ ngồi!"
Phấn viết trên tay quỷ giáo viên tạm dừng, nó vẫn chưa xoay người.
Trong khoảng thời gian ngắn, lớp học im ắng đến nỗi chỉ nghe được tiếng hít thở của các bạn học, cùng với âm thanh giãy giụa của quỷ lớp trưởng.
Hạ Nhạc Thiên vẫn đè chặt cổ lệ quỷ, ngẩng đầu nói với quỷ giáo viên: "Thưa cô, lớp trưởng còn gạt hết sách giáo khoa của em xuống đất."
Khóe mắt quỷ lớp trưởng như muốn nứt ra, khuôn miệng như bồn máu không ngừng đóng mở, muốn ngoạm lấy tay Hạ Nhạc Thiên.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Quỷ giáo viên rốt cuộc xoay người, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng là Trần Đỉnh và Bùi Anh, lạnh lùng nói: "Trong lớp học của tôi, nghiêm cấm học sinh không tuân thủ kỷ luật."
Quỷ lớp trưởng nghe được những lời này, nó rũ người xuống không động đậy.
Quỷ giáo viên chậm rãi đi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Nhạc Thiên, cười dữ tợn: "Em được lắm......"
Hạ Nhạc Thiên mỉm cười, giống như một học sinh ngoan được giáo viên khích lệ, "Đây đều là việc em nên làm."
Quỷ giáo viên dời mắt qua quỷ lớp trưởng, giọng nói âm u sắp tích ra nước: "Cho dù em là học sinh chăm ngoan nhất, có là lớp trưởng đi nữa, cũng phải chịu trừng phạt."
Hạ Nhạc Thiên vẫn đè cổ quỷ lớp trưởng lên bàn.
Quỷ giáo viên chỉ có thể đi vòng ra trước, duỗi tay siết chặt đầu quỷ lớp trưởng, hung hăng xé thành hai nửa.
Quỷ lớp trưởng tử vong.
Thi thể nó xụi lơ trên mặt đất, cổ thon dài uốn lượn về phía trước, giống như một con bạch xà yêu dị.
Ánh sáng xanh trên tay Hạ Nhạc Thiên biến mất, lúc này cậu mới thu tay ngồi xuống, làm như không có việc gì cầm bút ghi chép, trong lòng thầm cảm ơn bàn tay vàng vừa giúp cậu.
Tuy rằng không có Bug, cậu cũng có thể đối phó quỷ lớp trưởng, nhưng sẽ mất đi hơn một nửa sức lực, lúc đó sẽ không thể đề phòng những nguy hiểm sau đó.
Đầu quỷ lớp trưởng lăn lộc cộc vào một góc, hai mắt trợn to bật máu vừa lúc đối diện với chỗ ngồi của Hạ Nhạc Thiên!!
Hạ Nhạc Thiên lại làm như không thấy, chỉ nhẹ nhàng nghiêm túc ghi chép bút ký.
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh nhẹ nhàng thở phào, tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng hai người cũng biết hiện tại nên làm gì.
Bùi Anh nhìn về phía Trái Kiwi, nhắc nhở cô giả vờ ghi chép.
Trái Kiwi đang ngây người thấy vậy thì vội vàng làm theo
Lúc này... Thời gian đếm ngược trên bảng đen là: 08:00
Đã không còn quỷ lớp trưởng, những học sinh trong lớp không còn co rúm như trước nữa, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Nhạc Thiên, vẻ mặt rất phức tạp.
Thời gian thong thả trôi đi.
Quỷ giáo viên giảng đến một nửa lại xoay người viết lên bảng đen, tiếng kót két quanh quẩn trong lớp học một hồi lâu không tan.
03:00
Trong năm phút quỷ giáo viên xoay người viết chữ lên bảng, không có chuyện quỷ dị gì xảy ra.
Tất cả đều bình thường.
Đám người Trần Đỉnh biết nguy hiểm có lẽ đã biến mất, trong ba phút còn lại chỉ cần không vi phạm kỷ luật lớp học thì có thể hoàn thành nhiệm vụ trò chơi.
Nhưng càng hết thời gian đếm ngược, bọn họ càng khẩn trương.
Trái Kiwi cuối cùng cũng biết con số đếm ngược trên bảng đen có nghĩa gì, nhắm mắt cầu nguyện thời gian nhanh trôi qua.
00:47
...
00:39
...
Trái tim mọi người cũng đập nhanh theo, nín thở chờ đợi.
Hy vọng đây là đường sống chính xác.
00:03
00:02
00:01
00:00
Lúc con số trên bảng đen biến thành số không, cả năm người chơi đều nghe được tiếng chuông tan học vang lên ——
Quỷ giáo viên dừng lại, không còn chờ vài giây mới xoay người lại như những lần trước nữa, mà nhanh chóng khép sách lại, nhìn toàn bộ lớp học: "Tan học."
Mọi người đồng loạt đứng dậy, hô: "Chúng em chào cô——"
Hạ Nhạc Thiên làm theo, trong tiếng chuông đang reo inh ỏi, bọn học sinh trong lớp chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, cả Trần Đỉnh và Bùi Anh, cũng có mấy người nhìn chằm chằm Trái Kiwi.
Hạ Nhạc Thiên xua tay ra hiệu cho ba người Trần Đỉnh đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó bước ra khỏi vị trí, xem nhẹ toàn bộ ánh mắt của lớp học, cuối cùng bước ra ngoài trước tiên.
Quỷ giáo viên và bọn học sinh thu hồi ánh mắt từ trên người Hạ Nhạc Thiên, chuyển sang ba người chơi còn trong lớp.
Hạ Nhạc Thiên thử tìm kiếm điện thoại trong Không Gian Bao Vây, thấy điện thoại cuối cùng cũng trở lại thì nói vọng vào bên trong: "Ra ngoài đi."
Lúc này ba người mới nối đuôi nhau ra ngoài, Trần Đỉnh là người cuối cùng ra khỏi lớp, giây trước chân phải vừa chạm đất, giây sau cánh cửa hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ hành lang là một vách tường vừa được sơn mới, ngay cả thi thể của học sinh cũng biến mất.
Trái Kiwi thấp thỏm bám lấy tay của Bùi Anh vốn không quen biết cô, vẫn không dám phát ra thanh âm.
Bùi Anh cẩn thận mở miệng: "Cửa lớp biến mất rồi, vậy là ý gì?"
Hạ Nhạc Thiên còn chưa nói chuyện, những cánh cửa của phòng học khác bỗng mở ra, rất nhiều học sinh vui vẻ cười nói đi ra ngoài, hành lang đang yên tĩnh cũng trở nên ầm ĩ.
Trái Kiwi không những không có thả lỏng, ngược lại càng thêm khẩn trương.
Những học sinh này khi lướt qua hành lang đều sẽ tò mò đánh giá đám người Hạ Nhạc Thiên, nhỏ giọng thẩm thì với bạn học.
Trái Kiwi nhỏ giọng nói: "Đồng phục trên người chúng ta...... hình như......"
Không giống với những học sinh còn lại.
Cô không dám nói hết, sợ sẽ chạm vào kíp nổ dẫn đến hậu quả đáng sợ.
Hạ Nhạc Thiên nhìn đồng phục trên người mình, so với những học sinh trước mặt thì có cảm giác đã cũ xưa rất lâu.
Tiếng xầm xì bàn tán càng lúc càng nhiều.
Hạ Nhạc Thiên có thể nghe rõ từng câu từng chữ.
"Bọn họ mặc đồng phục trường mình hả? Sao tớ chưa từng thấy qua nhỉ?"
"Không biết, kệ đi, mau đi nhanh."
"Vương Tiểu Minh ——"
Cách đó không xa truyền giọng nói của Hàn Mai Mai, Hạ Nhạc Thiên lập tức nhìn qua, thấy Hàn Mai Mai đang bước nhanh tới.
Hàn Mai Mai đánh giá Trái Kiwi một vòng, xác nhận cô không bị thương mới chào hỏi mọi người.
"Đi thôi, chỉ cần rời khỏi trường học thì có thể hoàn thành nhiệm vụ." Hàn Mai Mai nói.
Mọi người không hỏi vì sao Hàn Mai Mai biết được, năm người lục tục xuống lầu, đột nhiên, Hạ Nhạc Thiên phát hiện chỗ này có hơi quen mắt.
Hình như phía trước là nơi cậu và Thích Lệ Phi từng tản bộ, hơn nữa cách đó không xa chính là khu dạy học, cậu còn trèo cây lên để đánh dương cầm cùng Thích Lệ Phi.
Hạ Nhạc Thiên lập tức quay đầu, nhìn lên cửa sổ lầu hai, đồng tử hơi co rụt lại.
Ngay cửa sổ lầu hai chen chúc rậm rạp người, chúng nó mặc đồng phục y hệt Hạ Nhạc Thiên.
Trong đó còn có cái kia quỷ giáo viên.
Những học sinh may mắn sống sót bọn đều chết lặng nhìn cậu, gương mặt trắng bệch không khác gì quỷ giáo viên.
Quỷ giáo viên nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, chậm rãi mỉm cười.
Bọn học sinh cũng nở nụ cười với cậu, thong thả vẫy cánh tay cứng đờ với Hạ Nhạc Thiên, như đang nói tạm biệt.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới nhận ra, những học sinh đã từng khóc lóc run rẩy trong lớp kia, thậm chí còn vì sợ chết mà tè ra quần—— kỳ thật cũng là quỷ!!!!!
*****
Editor: Chúc mừng ngày Nhà giáo Việt Nam ~~~ Chúc các bạn đọc của tui luôn xinh đẹp và ngày càng học giỏi.
Mục tiêu tiếp theo của quỷ lớp trưởng quả nhiên là người chơi cách nó gần nhất, hoàn toàn không ngó đến hai người chơi có thù hận cao nhất với nó là Hạ Nhạc Thiên cùng Hàn Mai Mai.
Bọn họ đều ngăn cản quỷ lớp trưởng giết người, nhưng lại không có lọt vào mục tiêu trả thù của quỷ lớp trưởng, nó vẫn tiếp tục chọn đối tượng gần nó nhất.
Cũng chính là —— Bùi Anh.
Cổ quỷ lớp trưởng bắt đầu kéo ra, lảo đảo lắc lư hướng tới gần Bùi Anh, nơi mà nó lướt qua, bọn học sinh sớm đã sợ trắng mặt.
Thẳng đến khi cái đầu quỷ lớp trưởng đối diện đối với Bùi Anh, nó nở nụ cười rộng toát, khóe miệng nứt đến mép tai, lộ ra hàm răng sắc nhọn dính thịt người tanh hôi trong kẽ răng.
Sống lưng Bùi Anh căng chặt, nàng lấy bùa vàng từ Không Gian Bao Vây ra cầm trong tay, chậm rãi di chuyển lên trên.
Khuôn miệng quỷ lớp trưởng vẫn đang mở rộng, phảng phất giây tiếp theo sẽ cạp đứt đầu Bùi Anh.
Bùi Anh vẫn giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng, không tùy tiện phản kích, trong giây phút chết chóc có thể buông xuống bất kỳ lúc nào, thời gian như kéo dài đằng đẵng.
Nhưng Bùi Anh tin tưởng Trần Đỉnh.
Tin tưởng Trần Đỉnh vô điều kiện, cho dù quỷ lớp trưởng đã há to miệng trước mặt nàng, nàng vẫn không lập tức sử dụng bùa vàng.
Nhưng không phải ai cũng có thể thờ ơ nhìn lệ quỷ há miệng chờ ngoạm đứt đầu mình, ít nhất Bùi Anh không thể, nên nàng lựa chọn nhắm mắt lại.
Trần Đỉnh.....
Chợt, một tiếng vang thật lớn truyền đến từ cuối lớp, tất cả ánh mắt đang tập trung lên người Bùi Anh đều chuyển hướng, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Anh đột nhiên mở mắt ra, nàng nhìn thấy vẻ oán giận không cam lòng trong mắt quỷ lớp trưởng, cuối cùng nhanh chóng rút cổ về, giả bộ xoay người nhìn về phía cuối lớp như những học sinh khác.
Quỷ giáo viên chậm rãi xoay người, mặt mũi cực kỳ tức giận đi xuống, "Sao lại thế này?"
Xảy ra chuyện là học sinh ngồi phía trước Trần Đỉnh, bàn ghế đều bị hất văng, còn người thì nằm ngã ra đất rên rỉ đau đớn.
Bàn ghế phía trước cũng bị ảnh hưởng, đều xê dịch khỏi vị trí, thấy quỷ giáo viên đi tới thì mọi người vội vàng xếp lại bàn ghế, nơm nớp cúi đầu làm bộ nghiêm túc đọc sách.
Quỷ giáo viên nhìn học sinh đau đớn ngã xuống đất, giọng nói lạnh buốt: "Rốt cuộc là có chuyện gì......"
Học sinh kia đau không nói nên lời, bị quỷ lão sư mất kiêm nhẫn giết chết ném ra ngoài hành lang, "Tiếp tục học."
Bùi Anh thở hắt một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng thừa dịp quỷ giáo viên đưa lưng về phía lớp, nhanh chóng quay đầu đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Trần Đỉnh, sau đó lập tức dời đi.
Bùi Anh nhắm hờ mắt, cảm thấy áy náy với cậu học sinh lúc nãy, nhưng lại không thể trách Trần Đỉnh đã làm như vậy.
Trần Đỉnh dĩ nhiên biết làm vậy sẽ khiến Bùi Anh áy náy với cậu học sinh kia, nhưng chút áy náy này sẽ nhạt dần theo thời gian, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến Bùi Anh.
Bởi vì tất cả là do hắn tự mình động tay.
Trần Đỉnh cúi đầu, nhìn lướt qua dùi cui điện đặt dưới hộc bàn, cuối cùng thu nó vào Không Gian Bao Vây.
Dù thị lực Hạ Nhạc Thiên rất tốt cũng rất khó nhìn thấy hành động của Trần Đỉnh trong góc khuất.
Nhưng ít nhất Bùi Anh đã an toàn, cậu cũng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu với Trần Đỉnh.
Trần Đỉnh lặng lẽ ra hiệu, hỏi Hạ Nhạc Thiên có cách nào để tránh cơ hội giết người tiếp theo không, có cần hắn giúp hay không.
Hạ Nhạc Thiên không muốn có một sinh mạng vì mình mà chết, bèn lắc đầu tỏ vẻ không cần Trần Đỉnh ra tay.
Trần Đỉnh rất tin tưởng vào năng lực của Hạ Nhạc Thiên, gật đầu hiểu rõ.
Còn Trái Kiwi, tuy đã an toàn nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn để ý tình huống của cô, thấy Trái Kiwi vẫn còn lo sợ bất an thì ra hiệu cho Trái Kiwi yên tĩnh.
Trái Kiwi không ngừng gật đầu, sau đó nghiêm túc làm bút ký.
Cô biết mình không giúp được gì, không trở thành gánh nặng của mọi người đã tốt lắm rồi. Ai rồi cũng sẽ chậm rãi trưởng thành, cô nhất định cũng sẽ mạnh mẽ hơn.
Giống như Hàn Mai Mai vậy, trở thành một chỗ dựa vững chắc có thể một mình đảm đương một phía.
Quỷ giáo viên lại kọt kẹt viết lên bảng đen, quỷ lớp trưởng đã gấp không chờ nổi duỗi dài cổ, nhanh chóng bay về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên cúi đầu nghiêm túc ghi chép, làm như không thấy quỷ lớp trưởng.
Khoảng cách từ chỗ cậu đến quỷ lớp trưởng khá xa, cổ của quỷ lớp trưởng càng lúc càng chậm, đã dài đến mức ghê người, nó uốn lượn trắng bệch như sợi bún, cái đầu lung lay sắp đổ.
Thẳng đến khi quỷ lớp trưởng kề sát bên mép tai Hạ Nhạc Thiên, âm trầm thổi khí lạnh vào tai cậu.
Hạ Nhạc Thiên: "......"
Ngay sau đó, quỷ lớp trưởng bỗng khựng lại, bản năng cảm nhận được một sự sợ hãi khó lòng giải thích được.
Thật giống như... Toàn bộ thế giới đều đang cảnh cáo nó: Ngươi còn tiếp tục làm vậy sẽ chết rất khó xem!!!!
Ánh mắt quỷ lớp trưởng liếc ngang liếc dọc nhìn Hạ Nhạc Thiên, không thể không căng da đầu tiếp tục tấn công, nó là quỷ, cũng phải tuân thủ quy tắc giết người.
Nhưng điều khiến nó lo sợ cũng không xảy ra, quy tắc thế giới không xóa bỏ nó, vì vậy quỷ lớp trưởng hoàn toàn vứt cảnh giác ra sau, muốn cắn nuốt người chơi trước mặt.
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, nhanh chóng lấy bùa vàng dán lên mặt quỷ lớp trưởng.
Bùa vàng lập tức phát huy tác dụng, nhưng cũng chỉ ngăn cản được 0,5 giây.
Đám người Bùi Anh đứng ngồi không yên muốn tiến lên hỗ trợ, tuy họ đã sớm đoán được bùa vàng có lẽ sẽ không ngăn được lâu, nhưng không ngờ 1 giây cũng không tới.
Hạ Nhạc Thiên không rảnh bận tâm đám người Trần Đỉnh, cậu trực tiếp tóm lấy cổ quỷ lớp trưởng, kéo về phía trước.
Quỷ lớp trưởng không kịp đề phòng bị Hạ Nhạc Thiên kéo mạnh về phía trước, làm cơ thể đang ngồi trên ghế bị kéo lảo đảo đứng lên.
Bởi vậy cũng đụng vào bàn học, phát ra tiếng vang thật lớn, nháy mắt khiến toàn bộ học sinh hoảng sợ nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm quỷ giáo viên trên bục giảng, tiếp tục kéo cổ quỷ lớp trưởng, tốt nhất là kéo cả người nó lại gần chỗ cậu, để nó không kịp về chỗ ngồi.
Quỷ lớp trưởng đã nhận ra Hạ Nhạc Thiên muốn làm gì, bắt đầu liều mạng giãy giụa, há to miệng cắn về phía cổ Hạ Nhạc Thiên.
Đám người Bùi Anh hốt hoảng sắp buột miệng kêu Hạ Nhạc Thiên cẩn thận.
Sự tồn tại của Hạ Nhạc Thiên, đối với Trần Đỉnh và Bùi Anh mà nói thật sự rất quan trọng, cậu là trung tâm của đội ngũ này.
Trên tay Hạ Nhạc Thiên chợt ngưng tụ một quả cầu sáng xanh, thế giới trước mắt cậu như thước phim tua chậm 0,25 lần, tốc độ của lệ quỷ cũng bởi vậy trở nên chậm chạp, Hạ Nhạc Thiên xoay người né tránh, sau đó tung ra một quyền.
Trên mặt lệ quỷ vẫn treo nụ cười đắc ý, nháy mắt bị một sức mạnh đáng sợ đập choáng váng vài giây, chờ lấy lại tinh thần thì phát hiện mình lại bị ấn đầu lên bàn, không thể động đậy.
Lúc này không cần Hạ Nhạc Thiên mở miệng, Trần Đỉnh và Bùi Anh đồng loạt nhanh đứng nhấc tay.
"Thưa cô, lớp trưởng chưa được cô cho phép đã rời khỏi chỗ ngồi!"
Phấn viết trên tay quỷ giáo viên tạm dừng, nó vẫn chưa xoay người.
Trong khoảng thời gian ngắn, lớp học im ắng đến nỗi chỉ nghe được tiếng hít thở của các bạn học, cùng với âm thanh giãy giụa của quỷ lớp trưởng.
Hạ Nhạc Thiên vẫn đè chặt cổ lệ quỷ, ngẩng đầu nói với quỷ giáo viên: "Thưa cô, lớp trưởng còn gạt hết sách giáo khoa của em xuống đất."
Khóe mắt quỷ lớp trưởng như muốn nứt ra, khuôn miệng như bồn máu không ngừng đóng mở, muốn ngoạm lấy tay Hạ Nhạc Thiên.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Quỷ giáo viên rốt cuộc xoay người, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng là Trần Đỉnh và Bùi Anh, lạnh lùng nói: "Trong lớp học của tôi, nghiêm cấm học sinh không tuân thủ kỷ luật."
Quỷ lớp trưởng nghe được những lời này, nó rũ người xuống không động đậy.
Quỷ giáo viên chậm rãi đi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Nhạc Thiên, cười dữ tợn: "Em được lắm......"
Hạ Nhạc Thiên mỉm cười, giống như một học sinh ngoan được giáo viên khích lệ, "Đây đều là việc em nên làm."
Quỷ giáo viên dời mắt qua quỷ lớp trưởng, giọng nói âm u sắp tích ra nước: "Cho dù em là học sinh chăm ngoan nhất, có là lớp trưởng đi nữa, cũng phải chịu trừng phạt."
Hạ Nhạc Thiên vẫn đè cổ quỷ lớp trưởng lên bàn.
Quỷ giáo viên chỉ có thể đi vòng ra trước, duỗi tay siết chặt đầu quỷ lớp trưởng, hung hăng xé thành hai nửa.
Quỷ lớp trưởng tử vong.
Thi thể nó xụi lơ trên mặt đất, cổ thon dài uốn lượn về phía trước, giống như một con bạch xà yêu dị.
Ánh sáng xanh trên tay Hạ Nhạc Thiên biến mất, lúc này cậu mới thu tay ngồi xuống, làm như không có việc gì cầm bút ghi chép, trong lòng thầm cảm ơn bàn tay vàng vừa giúp cậu.
Tuy rằng không có Bug, cậu cũng có thể đối phó quỷ lớp trưởng, nhưng sẽ mất đi hơn một nửa sức lực, lúc đó sẽ không thể đề phòng những nguy hiểm sau đó.
Đầu quỷ lớp trưởng lăn lộc cộc vào một góc, hai mắt trợn to bật máu vừa lúc đối diện với chỗ ngồi của Hạ Nhạc Thiên!!
Hạ Nhạc Thiên lại làm như không thấy, chỉ nhẹ nhàng nghiêm túc ghi chép bút ký.
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh nhẹ nhàng thở phào, tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng hai người cũng biết hiện tại nên làm gì.
Bùi Anh nhìn về phía Trái Kiwi, nhắc nhở cô giả vờ ghi chép.
Trái Kiwi đang ngây người thấy vậy thì vội vàng làm theo
Lúc này... Thời gian đếm ngược trên bảng đen là: 08:00
Đã không còn quỷ lớp trưởng, những học sinh trong lớp không còn co rúm như trước nữa, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Nhạc Thiên, vẻ mặt rất phức tạp.
Thời gian thong thả trôi đi.
Quỷ giáo viên giảng đến một nửa lại xoay người viết lên bảng đen, tiếng kót két quanh quẩn trong lớp học một hồi lâu không tan.
03:00
Trong năm phút quỷ giáo viên xoay người viết chữ lên bảng, không có chuyện quỷ dị gì xảy ra.
Tất cả đều bình thường.
Đám người Trần Đỉnh biết nguy hiểm có lẽ đã biến mất, trong ba phút còn lại chỉ cần không vi phạm kỷ luật lớp học thì có thể hoàn thành nhiệm vụ trò chơi.
Nhưng càng hết thời gian đếm ngược, bọn họ càng khẩn trương.
Trái Kiwi cuối cùng cũng biết con số đếm ngược trên bảng đen có nghĩa gì, nhắm mắt cầu nguyện thời gian nhanh trôi qua.
00:47
...
00:39
...
Trái tim mọi người cũng đập nhanh theo, nín thở chờ đợi.
Hy vọng đây là đường sống chính xác.
00:03
00:02
00:01
00:00
Lúc con số trên bảng đen biến thành số không, cả năm người chơi đều nghe được tiếng chuông tan học vang lên ——
Quỷ giáo viên dừng lại, không còn chờ vài giây mới xoay người lại như những lần trước nữa, mà nhanh chóng khép sách lại, nhìn toàn bộ lớp học: "Tan học."
Mọi người đồng loạt đứng dậy, hô: "Chúng em chào cô——"
Hạ Nhạc Thiên làm theo, trong tiếng chuông đang reo inh ỏi, bọn học sinh trong lớp chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, cả Trần Đỉnh và Bùi Anh, cũng có mấy người nhìn chằm chằm Trái Kiwi.
Hạ Nhạc Thiên xua tay ra hiệu cho ba người Trần Đỉnh đừng hành động thiếu suy nghĩ, sau đó bước ra khỏi vị trí, xem nhẹ toàn bộ ánh mắt của lớp học, cuối cùng bước ra ngoài trước tiên.
Quỷ giáo viên và bọn học sinh thu hồi ánh mắt từ trên người Hạ Nhạc Thiên, chuyển sang ba người chơi còn trong lớp.
Hạ Nhạc Thiên thử tìm kiếm điện thoại trong Không Gian Bao Vây, thấy điện thoại cuối cùng cũng trở lại thì nói vọng vào bên trong: "Ra ngoài đi."
Lúc này ba người mới nối đuôi nhau ra ngoài, Trần Đỉnh là người cuối cùng ra khỏi lớp, giây trước chân phải vừa chạm đất, giây sau cánh cửa hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ hành lang là một vách tường vừa được sơn mới, ngay cả thi thể của học sinh cũng biến mất.
Trái Kiwi thấp thỏm bám lấy tay của Bùi Anh vốn không quen biết cô, vẫn không dám phát ra thanh âm.
Bùi Anh cẩn thận mở miệng: "Cửa lớp biến mất rồi, vậy là ý gì?"
Hạ Nhạc Thiên còn chưa nói chuyện, những cánh cửa của phòng học khác bỗng mở ra, rất nhiều học sinh vui vẻ cười nói đi ra ngoài, hành lang đang yên tĩnh cũng trở nên ầm ĩ.
Trái Kiwi không những không có thả lỏng, ngược lại càng thêm khẩn trương.
Những học sinh này khi lướt qua hành lang đều sẽ tò mò đánh giá đám người Hạ Nhạc Thiên, nhỏ giọng thẩm thì với bạn học.
Trái Kiwi nhỏ giọng nói: "Đồng phục trên người chúng ta...... hình như......"
Không giống với những học sinh còn lại.
Cô không dám nói hết, sợ sẽ chạm vào kíp nổ dẫn đến hậu quả đáng sợ.
Hạ Nhạc Thiên nhìn đồng phục trên người mình, so với những học sinh trước mặt thì có cảm giác đã cũ xưa rất lâu.
Tiếng xầm xì bàn tán càng lúc càng nhiều.
Hạ Nhạc Thiên có thể nghe rõ từng câu từng chữ.
"Bọn họ mặc đồng phục trường mình hả? Sao tớ chưa từng thấy qua nhỉ?"
"Không biết, kệ đi, mau đi nhanh."
"Vương Tiểu Minh ——"
Cách đó không xa truyền giọng nói của Hàn Mai Mai, Hạ Nhạc Thiên lập tức nhìn qua, thấy Hàn Mai Mai đang bước nhanh tới.
Hàn Mai Mai đánh giá Trái Kiwi một vòng, xác nhận cô không bị thương mới chào hỏi mọi người.
"Đi thôi, chỉ cần rời khỏi trường học thì có thể hoàn thành nhiệm vụ." Hàn Mai Mai nói.
Mọi người không hỏi vì sao Hàn Mai Mai biết được, năm người lục tục xuống lầu, đột nhiên, Hạ Nhạc Thiên phát hiện chỗ này có hơi quen mắt.
Hình như phía trước là nơi cậu và Thích Lệ Phi từng tản bộ, hơn nữa cách đó không xa chính là khu dạy học, cậu còn trèo cây lên để đánh dương cầm cùng Thích Lệ Phi.
Hạ Nhạc Thiên lập tức quay đầu, nhìn lên cửa sổ lầu hai, đồng tử hơi co rụt lại.
Ngay cửa sổ lầu hai chen chúc rậm rạp người, chúng nó mặc đồng phục y hệt Hạ Nhạc Thiên.
Trong đó còn có cái kia quỷ giáo viên.
Những học sinh may mắn sống sót bọn đều chết lặng nhìn cậu, gương mặt trắng bệch không khác gì quỷ giáo viên.
Quỷ giáo viên nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, chậm rãi mỉm cười.
Bọn học sinh cũng nở nụ cười với cậu, thong thả vẫy cánh tay cứng đờ với Hạ Nhạc Thiên, như đang nói tạm biệt.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới nhận ra, những học sinh đã từng khóc lóc run rẩy trong lớp kia, thậm chí còn vì sợ chết mà tè ra quần—— kỳ thật cũng là quỷ!!!!!
*****
Editor: Chúc mừng ngày Nhà giáo Việt Nam ~~~ Chúc các bạn đọc của tui luôn xinh đẹp và ngày càng học giỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.