Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 279: Lừa gạt
Nhất Đăng Huỳnh Hoả
14/05/2024
Bởi vì, cô hoài nghi Sứ Giả Gothic kia, rất có khả năng dang trốn trong tổ chức.
Chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy không rét mà run.
Nên cô không có cách nào tin tưởng bất kỳ ai trong tổ chức, chỉ có thể âm thầm đem bí mật này giấu sâu trong lòng, một mình yên lặng điều tra manh mối về Sứ Giả Gothic.
Hiện tại, ở trong lòng cô, một người chỉ quen biết không đến hai ngày như Vương Tiểu Minh, còn đáng giá tín nhiệm hơn so với những thành viên đã từng đồng sinh cộng tử.
Không thể không nói, đây đúng là chuyện đáng châm chọc.
Trong Trò Chơi Tử Vong, có thể để người ta cảm nhận được mặt tốt đẹp nhất của lòng người, tương tự, cũng có thể nhìn thấy những khía cạnh đen tối không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Mai Mai lấy lại tinh thần, viết vào lòng bàn tay của Trái Kiwi: [Vương Tiểu Minh vừa mới rời khỏi, đi tìm manh mối.]
Trái Kiwi có chút khó hiểu.
Rõ ràng ba người có thể cứ ở mãi trong căn phòng này, thẳng đến khi vũ hội mặt nạ kết thúc.
Vương Tiểu Minh căn bản không cần mạo hiểm đi ra ngoài điều tra manh mối.
"Lỡ như cậu ấy gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Trái Kiwi lo lắng hỏi.
Năm người chơi hiện tại chỉ còn lại ba mống, lúc này không phải nên đoàn kết tụ lại bên nhau không phải càng an toàn hơn một ít sao.
Hàn Mai Mai dĩ nhiên sẽ không đem nguyên nhân chân chính nói cho Trái Kiwi, tránh để cô nghĩ nhiều rồi tự trách.
Vậy nên Hàn Mai Mai biên ra lời nói dối: [Vốn là như vậy, nhưng cậu ấy đi ra ngoài là vì điều tra về Trưởng Phòng.]
Trái Kiwi ngẩn người, theo bản năng muốn hỏi nhiều hơn, nhưng hiện tại cô không nghe được cũng không nhìn được, muốn nói chuyện với người khác thật sự quá mức rườm rà phiền toái.
Trái Kiwi hiểu rõ cho dù cô biết tất cả mọi chuyện, kỳ thật cũng chẳng có tác dụng gì.
Đã như vậy, còn không bằng để Hàn Mai Mai nghỉ ngơi cho tốt.
Nghĩ đến đây, Trái Kiwi dứt khoát ngậm miệng không nói, nhưng chưa được ba giây, Hàn Mai Mai đã khẩn trương viết vào tay Trái Kiwi: [Sao vậy? Có phải lại đau hay không?]
Trái Kiwi ngoan ngoãn lắc đầu, "Em chỉ hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Hàn Mai Mai lập tức đem gối đầu lót sau lưng Trái Kiwi, sau đó lại khoa tay múa chân trong lòng bàn tay cô: [Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì trực tiếp kêu chị.]
Trái Kiwi khẽ ừ một tiếng, cả người thả lỏng dựa lên gối đầu.
Trong phòng trở nên an tĩnh.
Hai người dựa vào nhau, bàn tay nắm chặt tay đối phương.
*
Lầu 4.
Hạ Nhạc Thiên đi về phía Ám Dạ tử vong.
Hành lang vẫn như lúc Hạ Nhạc Thiên rời đi, không có bất kỳ biến hóa nào, khắp nơi hỗn độn, tất cả tranh sơn dầu tinh mỹ đều rớt xuống đất, hư hỏng không nhìn ra bộ dáng vốn có.
Nhưng ——
Có một thứ lại không thấy.
Thi thể Ám Dạ biến mất một cách khó hiểu.
Hạ Nhạc Thiên trong lòng căng thẳng, hai ba bước dồn thành một bước đi qua, tìm tòi một vòng xung quanh, rất nhanh tìm thấy manh mối.
Ở một góc tương đối khuất tầm mắt, có một dấu chân máu nhạt nhẽo.
Trừ cái này ra, trên mặt đất có một ít vết máu, cũng đều hiển thị dấu vết bị thứ gì đó cọ qua.
Ám Dạ đã chết còn hơn chữ chết.
Dĩ nhiên, muốn trăm phần trăm phân xác định Ám Dạ tử vong, vẫn phải chờ sau khi trò chơi kết thúc, thông qua tin tức của nhiệm vụ để phán đoán, lúc đó sẽ biểu hiện trạng thái sinh mệnh của người chơi.
Về phần vết máu bị kéo lê này, có khả năng là do chủ nhân dấu chân kéo lê thi thể Ám Dạ tạo nên.
Còn dấu chân máu là vì khi kéo lê thi thể Ám Dạ, người này vừa lúc dẫm lên vết máu từ trên người Ám Dạ nhỏ xuống.
Nhưng điều khiến Hạ Nhạc Thiên để ý là, hoa văn đế giày thoạt nhìn rất quen mắt.
Hình như cậu đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày, thoáng ngẫm nghĩ một phen.
Chợt, cậu xoay người chạy đến cuối hành lang, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét dấu vết trên mặt đất.
Chỗ này chính là nơi Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy Jerry tử vong, cũng vừa vặn có dấu chân máu.
Hạ Nhạc Thiên chăm chú quan sát, phát hiện hai dấu giày này là một.
Nói cách khác —— thi thể Jerry và Ám Dạ, có khả năng là bị "Nó" kéo đi rồi.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên không chắc "Nó" rốt cuộc có phải con quỷ bị Bug bám vào người hay không.
Hạ Nhạc Thiên lại quay lại chỗ Ám Dạ tử vong, bắt đầu lần theo vết máu đi về phía trước.
Đi hơn mười mét, dấu chân máu đã biến mất trên thảm đỏ cách đó không xa.
Manh mối bị chặt đứt.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, không biết lệ quỷ kia là vô tình hay cố ý, thảm nhung vốn dĩ rất dễ thấm hút chất lỏng, hơn nữa còn có màu sắc gần giống với màu máu tươi.
Hạ Nhạc Thiên không có cách nào tìm được vết máu của Ám Dạ trên đó.
Cho nên Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể lấy nơi này làm trung tâm, mở rộng tìm kiếm ra xung quanh.
Thảm đỏ trải dài đến tận một cánh cửa khá lớn đang đóng kín.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận đẩy cửa ra, lập tức bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm giật mình, không gian rộng lớn đen nhánh chỉ có đèn năm màu lập lòe, le lói chiếu sáng chỗ bàn ghế nơi quầy bar.
Không có một bóng người.
Mang theo chút quỷ dị.
Hạ Nhạc Thiên đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, từ Không Gian Bao Vây lấy ra côn sắt, cẩn thận đi vào.
Khi vũ hội mặt nạ còn chưa kết thúc, tất cả lệ quỷ đều phải nghiêm khắc sắm vai người sống.
Nhưng, lệ quỷ bị Bug bám vào người tất nhiên sẽ không chịu giới hạn trong quy tắc, Hạ Nhạc Thiên không xác định Bug kia có thể khống chế lực lượng này đến cỡ nào.
Và cậu có thể địch nổi Bug này hay không đây...
Đè xuống nội tâm trầm trọng, Hạ Nhạc Thiên tìm một nơi kín đáo, móc di động ra liên hệ Thích Lệ Phi.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mà xảy ra quá nhiều chuyện, làm Hạ Nhạc Thiên có cảm giác đã lâu không liên lạc với Thích Lệ Phi.
[Da Da Hạ: Nếu Bug ở trong thế giới Trò Chơi càng lâu, có phải sẽ dần dần thay thế quy tắc trò chơi, hoàn toàn khống chế thế giới này hay không?]
Gửi xong tin nhắn, Thích Lệ Phi vẫn chưa trả lời ngay lập tức như thường lệ.
Điều này khiến cậu có chút bất an.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại nghĩ đến chuyện Thích Lệ Phi ở Trò Chơi có thể nói là sự tồn tại vô địch, không có lệ quỷ nào có thể uy hiếp được hắn.
Có lẽ là có chuyện gì nên mới chậm trễ.
Hạ Nhạc Thiên lại gửi cho Thích Lệ Phi một tin nhắn nữa, sau đó bỏ điện thoại vào túi áo rồi tiếp tục đi quanh căn phòng.
Quầy bar rất lớn, ghế dài và mọi góc ngách của căn phòng hoàn toàn giấu trong bóng đêm, cung cấp nơi trú ẩn cực kỳ thuận lợi cho lệ quỷ.
Cũng may Hạ Nhạc Thiên có thể nhìn rõ trong bóng đêm, không bị bóng tối ảnh hưởng.
Chỉ có tiếng nhạc ầm ĩ làm nhiễu loạn thính giác nhạy bén của cậu.
Nhưng lúc này Hạ Nhạc Thiên lại không thể tắt nhạc, tránh việc có lệ quỷ phát hiện có gì đó không đúng.
Ánh đèn xanh đỏ đủ màu chợt loé chợt tắt theo tiếng nhạc, bỗng nhiên, một bóng đen hiện lên, rồi biến mất trong chớp mắt.
Nếu không phải ngũ giác của Hạ Nhạc Thiên đã được trò chơi tăng cường, cậu thậm chí sẽ cho rằng lúc nãy mình gặp ảo giác.
Nhưng hiện tại, Hạ Nhạc Thiên lại nâng cảnh giác lên mức cao nhất, chậm rãi đi về phía trước.
Đi được vài bước, Hạ Nhạc Thiên lại nghĩ tới lúc trước bàn tay vàng [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao] nhắc nhở, dùng vũ khí móc đôi mắt của con quỷ bệnh lao trong trò chơi [Quan Tài].
Bèn yên lặng đổi côn sắt thành cây đinh ba cùng kích cỡ.
Đi khoảng vài chục bước, đột nhiên một cơn lạnh gáy khó lòng giải thích từ phía sau lưng truyền đến.
Hạ Nhạc Thiên không chút do dự xoay người, dùng mười phần sức lực đâm đinh ba ra phía trước.
Đinh ba nháy mắt xuyên qua một cơ thể không đâu, nhưng lại không có bao nhiêu máu chảy ra.
Hạ Nhạc Thiên vừa nhìn đã nhận ra thân thể không đầu này là của Ám Dạ, ngay sau đó, đuôi mắt Hạ Nhạc Thiên thoáng nhìn lướt qua một bóng đen đang chạy về phía xa.
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt hiểu ra, lệ quỷ kia lấy thi thể của Ám Dạ làm vật che chắn, mượn nó để đánh lén cậu.
Chỉ tiếc mưu kế của nó không thành, bèn không chút do dự vứt bỏ thi thể, nhân cơ hội đào tẩu.
Hạ Nhạc Thiên lập tức rút đinh ba ra, nhanh chóng đuổi theo hướng bóng đen chạy trốn.
Chỉ cần [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao] chưa đưa ra cảnh báo nguy hiểm, vậy có nghĩa là cậu vẫn an toàn.
Đây cũng là nguyên nhân Hạ Nhạc Thiên dám đuổi theo nó.
Một người một quỷ đều chạy nước rút, Hạ Nhạc Thiên hầu như dùng toàn bộ sức lực, nhưng vẫn bị bóng đen kia cắt đuôi.
Đôi mắt Hạ Nhạc Thiên hiện lên vẻ tức giận, cậu đã nhìn ra được con quỷ kia cố ý trêu đùa mình.
Nói đúng hơn là, thực lực của Bug trên người nó không quá mạnh, cho nên rất am hiểu chạy trốn, dứt khoát dùng biện pháp này tiêu hao thể lực của Hạ Nhạc Thiên.
Phải nghĩ biện pháp dụ dỗ lệ quỷ chủ động hiện thân mới được......
Hạ Nhạc Thiên mau chóng có chủ ý, cố ý làm mặt lạnh lùng, nhìn quanh bốn phía, "Không sao, nếu mày muốn chơi, vậy tao cùng mày chơi."
Xung quanh yên tĩnh, chợt có tiếng động rất nhỏ vang lên từ phía xa...
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng chạy như điên qua đó, nhưng khi cậu đến đó, lại chỉ thấy một hàng chữ bằng bút màu xiêu xiêu vẹo vẹo xấu đau đớn trên ghế, hệt như nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ vài tuổi
[Ngươi không bắt được ta, hì hì.]
Cuối dòng chữ lại vẽ một gương mặt tươi cười châm chọc.
Hạ Nhạc Thiên tức giận hung hăng đá văng ghế, giận dữ đến nỗi hoàn toàn mất đi lý trí, bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc.
Hạ Nhạc Thiên rống giận: "Đừng để tao tìm được mày, mày nghĩ mày lợi hại lắm sao, chỉ cần trò chơi trốn còn tiếp tục, mày sẽ chẳng làm gì được tao."
Đập xong ghế dựa và cái bàn, Hạ Nhạc Thiên vẫn chưa nguôi giận, lại đá nghiêng vài cái bàn, cuối cùng thở hổn hển ngồi xuống quầy bar, hùng hùng hổ hổ uống rượu.
Lệ quỷ trốn trong bóng đêm lộ ra nụ cười âm trầm đắc ý, chậm rãi lại gần người chơi mà nó cho rằng chỉ có sức lực mà ko có đầu óc.
Nó càng đi càng gần, cuối cùng đột nhiên nhào lên, bàn tay nắm chặt thanh đao hung hăng đâm xuống.
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt xoay người, hung hiểm tránh thoát đường đâm chí mạng.
Nhưng vẫn không thể hoàn toàn né tránh, cánh tay bị cắt ra một đường máu.
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm lệ quỷ, nói: "Hoá ra là mày, Quỷ Ảnh."
Cùng lúc đó, trước mắt Hạ Nhạc Thiên chợt xuất hiện dòng chữ đã lâu chưa hiện lên.
[Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao!!!!]
Khóe môi Hạ Nhạc Thiên nhếch lên một đường cong rất nhỏ, cậu chậm rãi đứng dậy, vẫn không để ý đến vết thương trên cánh tay.
Cậu đoán đúng rồi.
Quả nhiên có thể thành công dụ nó ra.
Quan trọng nhất là, bởi vì Quỷ Ảnh chủ động tấn công cậu, nên ngoài dòng chữ cảnh báo [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao!!!] ra.........
Trên đỉnh đầu Quỷ Ảnh còn xuất hiện một hàng [Quỷ Ảnh bị Bug bám vào người]
Quỷ Ảnh nhìn ánh mắt bình tĩnh của Hạ Nhạc Thiên, mơ hồ cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, trong lòng bỗng trào lên một chút bất an.
Hạ Nhạc Thiên đánh giá Quỷ Ảnh, phát hiện trong mắt nó thường thường nổi lên một chút ánh sáng xanh lục quỷ dị.
Chẳng lẽ......
***
Chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy không rét mà run.
Nên cô không có cách nào tin tưởng bất kỳ ai trong tổ chức, chỉ có thể âm thầm đem bí mật này giấu sâu trong lòng, một mình yên lặng điều tra manh mối về Sứ Giả Gothic.
Hiện tại, ở trong lòng cô, một người chỉ quen biết không đến hai ngày như Vương Tiểu Minh, còn đáng giá tín nhiệm hơn so với những thành viên đã từng đồng sinh cộng tử.
Không thể không nói, đây đúng là chuyện đáng châm chọc.
Trong Trò Chơi Tử Vong, có thể để người ta cảm nhận được mặt tốt đẹp nhất của lòng người, tương tự, cũng có thể nhìn thấy những khía cạnh đen tối không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Mai Mai lấy lại tinh thần, viết vào lòng bàn tay của Trái Kiwi: [Vương Tiểu Minh vừa mới rời khỏi, đi tìm manh mối.]
Trái Kiwi có chút khó hiểu.
Rõ ràng ba người có thể cứ ở mãi trong căn phòng này, thẳng đến khi vũ hội mặt nạ kết thúc.
Vương Tiểu Minh căn bản không cần mạo hiểm đi ra ngoài điều tra manh mối.
"Lỡ như cậu ấy gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Trái Kiwi lo lắng hỏi.
Năm người chơi hiện tại chỉ còn lại ba mống, lúc này không phải nên đoàn kết tụ lại bên nhau không phải càng an toàn hơn một ít sao.
Hàn Mai Mai dĩ nhiên sẽ không đem nguyên nhân chân chính nói cho Trái Kiwi, tránh để cô nghĩ nhiều rồi tự trách.
Vậy nên Hàn Mai Mai biên ra lời nói dối: [Vốn là như vậy, nhưng cậu ấy đi ra ngoài là vì điều tra về Trưởng Phòng.]
Trái Kiwi ngẩn người, theo bản năng muốn hỏi nhiều hơn, nhưng hiện tại cô không nghe được cũng không nhìn được, muốn nói chuyện với người khác thật sự quá mức rườm rà phiền toái.
Trái Kiwi hiểu rõ cho dù cô biết tất cả mọi chuyện, kỳ thật cũng chẳng có tác dụng gì.
Đã như vậy, còn không bằng để Hàn Mai Mai nghỉ ngơi cho tốt.
Nghĩ đến đây, Trái Kiwi dứt khoát ngậm miệng không nói, nhưng chưa được ba giây, Hàn Mai Mai đã khẩn trương viết vào tay Trái Kiwi: [Sao vậy? Có phải lại đau hay không?]
Trái Kiwi ngoan ngoãn lắc đầu, "Em chỉ hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Hàn Mai Mai lập tức đem gối đầu lót sau lưng Trái Kiwi, sau đó lại khoa tay múa chân trong lòng bàn tay cô: [Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì trực tiếp kêu chị.]
Trái Kiwi khẽ ừ một tiếng, cả người thả lỏng dựa lên gối đầu.
Trong phòng trở nên an tĩnh.
Hai người dựa vào nhau, bàn tay nắm chặt tay đối phương.
*
Lầu 4.
Hạ Nhạc Thiên đi về phía Ám Dạ tử vong.
Hành lang vẫn như lúc Hạ Nhạc Thiên rời đi, không có bất kỳ biến hóa nào, khắp nơi hỗn độn, tất cả tranh sơn dầu tinh mỹ đều rớt xuống đất, hư hỏng không nhìn ra bộ dáng vốn có.
Nhưng ——
Có một thứ lại không thấy.
Thi thể Ám Dạ biến mất một cách khó hiểu.
Hạ Nhạc Thiên trong lòng căng thẳng, hai ba bước dồn thành một bước đi qua, tìm tòi một vòng xung quanh, rất nhanh tìm thấy manh mối.
Ở một góc tương đối khuất tầm mắt, có một dấu chân máu nhạt nhẽo.
Trừ cái này ra, trên mặt đất có một ít vết máu, cũng đều hiển thị dấu vết bị thứ gì đó cọ qua.
Ám Dạ đã chết còn hơn chữ chết.
Dĩ nhiên, muốn trăm phần trăm phân xác định Ám Dạ tử vong, vẫn phải chờ sau khi trò chơi kết thúc, thông qua tin tức của nhiệm vụ để phán đoán, lúc đó sẽ biểu hiện trạng thái sinh mệnh của người chơi.
Về phần vết máu bị kéo lê này, có khả năng là do chủ nhân dấu chân kéo lê thi thể Ám Dạ tạo nên.
Còn dấu chân máu là vì khi kéo lê thi thể Ám Dạ, người này vừa lúc dẫm lên vết máu từ trên người Ám Dạ nhỏ xuống.
Nhưng điều khiến Hạ Nhạc Thiên để ý là, hoa văn đế giày thoạt nhìn rất quen mắt.
Hình như cậu đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày, thoáng ngẫm nghĩ một phen.
Chợt, cậu xoay người chạy đến cuối hành lang, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét dấu vết trên mặt đất.
Chỗ này chính là nơi Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy Jerry tử vong, cũng vừa vặn có dấu chân máu.
Hạ Nhạc Thiên chăm chú quan sát, phát hiện hai dấu giày này là một.
Nói cách khác —— thi thể Jerry và Ám Dạ, có khả năng là bị "Nó" kéo đi rồi.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên không chắc "Nó" rốt cuộc có phải con quỷ bị Bug bám vào người hay không.
Hạ Nhạc Thiên lại quay lại chỗ Ám Dạ tử vong, bắt đầu lần theo vết máu đi về phía trước.
Đi hơn mười mét, dấu chân máu đã biến mất trên thảm đỏ cách đó không xa.
Manh mối bị chặt đứt.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, không biết lệ quỷ kia là vô tình hay cố ý, thảm nhung vốn dĩ rất dễ thấm hút chất lỏng, hơn nữa còn có màu sắc gần giống với màu máu tươi.
Hạ Nhạc Thiên không có cách nào tìm được vết máu của Ám Dạ trên đó.
Cho nên Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể lấy nơi này làm trung tâm, mở rộng tìm kiếm ra xung quanh.
Thảm đỏ trải dài đến tận một cánh cửa khá lớn đang đóng kín.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận đẩy cửa ra, lập tức bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm giật mình, không gian rộng lớn đen nhánh chỉ có đèn năm màu lập lòe, le lói chiếu sáng chỗ bàn ghế nơi quầy bar.
Không có một bóng người.
Mang theo chút quỷ dị.
Hạ Nhạc Thiên đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, từ Không Gian Bao Vây lấy ra côn sắt, cẩn thận đi vào.
Khi vũ hội mặt nạ còn chưa kết thúc, tất cả lệ quỷ đều phải nghiêm khắc sắm vai người sống.
Nhưng, lệ quỷ bị Bug bám vào người tất nhiên sẽ không chịu giới hạn trong quy tắc, Hạ Nhạc Thiên không xác định Bug kia có thể khống chế lực lượng này đến cỡ nào.
Và cậu có thể địch nổi Bug này hay không đây...
Đè xuống nội tâm trầm trọng, Hạ Nhạc Thiên tìm một nơi kín đáo, móc di động ra liên hệ Thích Lệ Phi.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mà xảy ra quá nhiều chuyện, làm Hạ Nhạc Thiên có cảm giác đã lâu không liên lạc với Thích Lệ Phi.
[Da Da Hạ: Nếu Bug ở trong thế giới Trò Chơi càng lâu, có phải sẽ dần dần thay thế quy tắc trò chơi, hoàn toàn khống chế thế giới này hay không?]
Gửi xong tin nhắn, Thích Lệ Phi vẫn chưa trả lời ngay lập tức như thường lệ.
Điều này khiến cậu có chút bất an.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại nghĩ đến chuyện Thích Lệ Phi ở Trò Chơi có thể nói là sự tồn tại vô địch, không có lệ quỷ nào có thể uy hiếp được hắn.
Có lẽ là có chuyện gì nên mới chậm trễ.
Hạ Nhạc Thiên lại gửi cho Thích Lệ Phi một tin nhắn nữa, sau đó bỏ điện thoại vào túi áo rồi tiếp tục đi quanh căn phòng.
Quầy bar rất lớn, ghế dài và mọi góc ngách của căn phòng hoàn toàn giấu trong bóng đêm, cung cấp nơi trú ẩn cực kỳ thuận lợi cho lệ quỷ.
Cũng may Hạ Nhạc Thiên có thể nhìn rõ trong bóng đêm, không bị bóng tối ảnh hưởng.
Chỉ có tiếng nhạc ầm ĩ làm nhiễu loạn thính giác nhạy bén của cậu.
Nhưng lúc này Hạ Nhạc Thiên lại không thể tắt nhạc, tránh việc có lệ quỷ phát hiện có gì đó không đúng.
Ánh đèn xanh đỏ đủ màu chợt loé chợt tắt theo tiếng nhạc, bỗng nhiên, một bóng đen hiện lên, rồi biến mất trong chớp mắt.
Nếu không phải ngũ giác của Hạ Nhạc Thiên đã được trò chơi tăng cường, cậu thậm chí sẽ cho rằng lúc nãy mình gặp ảo giác.
Nhưng hiện tại, Hạ Nhạc Thiên lại nâng cảnh giác lên mức cao nhất, chậm rãi đi về phía trước.
Đi được vài bước, Hạ Nhạc Thiên lại nghĩ tới lúc trước bàn tay vàng [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao] nhắc nhở, dùng vũ khí móc đôi mắt của con quỷ bệnh lao trong trò chơi [Quan Tài].
Bèn yên lặng đổi côn sắt thành cây đinh ba cùng kích cỡ.
Đi khoảng vài chục bước, đột nhiên một cơn lạnh gáy khó lòng giải thích từ phía sau lưng truyền đến.
Hạ Nhạc Thiên không chút do dự xoay người, dùng mười phần sức lực đâm đinh ba ra phía trước.
Đinh ba nháy mắt xuyên qua một cơ thể không đâu, nhưng lại không có bao nhiêu máu chảy ra.
Hạ Nhạc Thiên vừa nhìn đã nhận ra thân thể không đầu này là của Ám Dạ, ngay sau đó, đuôi mắt Hạ Nhạc Thiên thoáng nhìn lướt qua một bóng đen đang chạy về phía xa.
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt hiểu ra, lệ quỷ kia lấy thi thể của Ám Dạ làm vật che chắn, mượn nó để đánh lén cậu.
Chỉ tiếc mưu kế của nó không thành, bèn không chút do dự vứt bỏ thi thể, nhân cơ hội đào tẩu.
Hạ Nhạc Thiên lập tức rút đinh ba ra, nhanh chóng đuổi theo hướng bóng đen chạy trốn.
Chỉ cần [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao] chưa đưa ra cảnh báo nguy hiểm, vậy có nghĩa là cậu vẫn an toàn.
Đây cũng là nguyên nhân Hạ Nhạc Thiên dám đuổi theo nó.
Một người một quỷ đều chạy nước rút, Hạ Nhạc Thiên hầu như dùng toàn bộ sức lực, nhưng vẫn bị bóng đen kia cắt đuôi.
Đôi mắt Hạ Nhạc Thiên hiện lên vẻ tức giận, cậu đã nhìn ra được con quỷ kia cố ý trêu đùa mình.
Nói đúng hơn là, thực lực của Bug trên người nó không quá mạnh, cho nên rất am hiểu chạy trốn, dứt khoát dùng biện pháp này tiêu hao thể lực của Hạ Nhạc Thiên.
Phải nghĩ biện pháp dụ dỗ lệ quỷ chủ động hiện thân mới được......
Hạ Nhạc Thiên mau chóng có chủ ý, cố ý làm mặt lạnh lùng, nhìn quanh bốn phía, "Không sao, nếu mày muốn chơi, vậy tao cùng mày chơi."
Xung quanh yên tĩnh, chợt có tiếng động rất nhỏ vang lên từ phía xa...
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng chạy như điên qua đó, nhưng khi cậu đến đó, lại chỉ thấy một hàng chữ bằng bút màu xiêu xiêu vẹo vẹo xấu đau đớn trên ghế, hệt như nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ vài tuổi
[Ngươi không bắt được ta, hì hì.]
Cuối dòng chữ lại vẽ một gương mặt tươi cười châm chọc.
Hạ Nhạc Thiên tức giận hung hăng đá văng ghế, giận dữ đến nỗi hoàn toàn mất đi lý trí, bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc.
Hạ Nhạc Thiên rống giận: "Đừng để tao tìm được mày, mày nghĩ mày lợi hại lắm sao, chỉ cần trò chơi trốn còn tiếp tục, mày sẽ chẳng làm gì được tao."
Đập xong ghế dựa và cái bàn, Hạ Nhạc Thiên vẫn chưa nguôi giận, lại đá nghiêng vài cái bàn, cuối cùng thở hổn hển ngồi xuống quầy bar, hùng hùng hổ hổ uống rượu.
Lệ quỷ trốn trong bóng đêm lộ ra nụ cười âm trầm đắc ý, chậm rãi lại gần người chơi mà nó cho rằng chỉ có sức lực mà ko có đầu óc.
Nó càng đi càng gần, cuối cùng đột nhiên nhào lên, bàn tay nắm chặt thanh đao hung hăng đâm xuống.
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt xoay người, hung hiểm tránh thoát đường đâm chí mạng.
Nhưng vẫn không thể hoàn toàn né tránh, cánh tay bị cắt ra một đường máu.
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm lệ quỷ, nói: "Hoá ra là mày, Quỷ Ảnh."
Cùng lúc đó, trước mắt Hạ Nhạc Thiên chợt xuất hiện dòng chữ đã lâu chưa hiện lên.
[Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao!!!!]
Khóe môi Hạ Nhạc Thiên nhếch lên một đường cong rất nhỏ, cậu chậm rãi đứng dậy, vẫn không để ý đến vết thương trên cánh tay.
Cậu đoán đúng rồi.
Quả nhiên có thể thành công dụ nó ra.
Quan trọng nhất là, bởi vì Quỷ Ảnh chủ động tấn công cậu, nên ngoài dòng chữ cảnh báo [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao!!!] ra.........
Trên đỉnh đầu Quỷ Ảnh còn xuất hiện một hàng [Quỷ Ảnh bị Bug bám vào người]
Quỷ Ảnh nhìn ánh mắt bình tĩnh của Hạ Nhạc Thiên, mơ hồ cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, trong lòng bỗng trào lên một chút bất an.
Hạ Nhạc Thiên đánh giá Quỷ Ảnh, phát hiện trong mắt nó thường thường nổi lên một chút ánh sáng xanh lục quỷ dị.
Chẳng lẽ......
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.