Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 29: Người Mới...
Nhất Đăng Huỳnh Hoả
14/08/2021
Tuy rằng Hạ Nhạc Thiên chỉ trải qua một lần Trò Chơi Tử Vong, nhưng là
cậu có thể cảm giác được trò chơi cũng không cổ vũ người chơi tàn sát
lẫn nhau.
Thậm chí vì tăng khả năng sống sót, Tử Vong Trò Chơi còn gợi ý nhắc nhở cho mọi người.
Tỷ như nói Quỷ Gõ Cửa sẽ xuất hiện lúc đêm khuya 12 giờ, người chơi liền biết thời gian này rất nguy hiểm, do đó lập tức về phòng tránh né.
Trò chơi đều công bằng đối với mỗi người chơi, cho dù sẽ có người vì muốn sống mà lựa chọn hãm hại người khác.
Nhưng là đó là kết quả cho con người động tay động chân.
Mà trò chơi lần này lại thay đổi ý vị.
Nhìn kiểu gì cũng thấy nó đang cổ vũ người chơi tàn sát lẫn nhau.
Giết chết một người chơi là có thể đáp đúng một câu, so với việc đối mặt với lệ quỷ khủng bố, nhất định sẽ có người vì sống sót, mà chủ động đánh chết người khác để đạt được đáp án chính xác.
Đây không phải chuyện gì tốt.
Trò chơi lần đầu, rất có thể sẽ càng kinh khủng hơn lần trước.
Bởi vì lệ quỷ có khủng bố cỡ nào, cũng không thể đáng sợ hơn lòng người.
Trước mắt, số lượng người chơi là 9
Sáu nam ba nữ.
Triệu Hòa Hạo vỗ vỗ tay: “Bây giờ chúng ta tự giới thiệu về mình đi? Bao gồm tên, nghề nghiệp hiện tại, đều nói một chút, dù sao khoảng thời gian kế tiếp, chúng ta sẽ phải chiếu cố lẫn nhau, cùng nhau hoàn thành bài thi trở lại thế giới thực, cho nên trước tiên hiểu biết một chút về nhau cũng tốt.”
Thế giới thực?
Có người run run rẩy rẩy nhấc tay.
Triệu Hòa Hạo cười hỏi: “Sao vậy, cậu còn vấn đề gì sao?”
“Tôi, tôi muốn hỏi, nơi này thật sự không phải thế giới thực sao?” Hắn có chút mờ mịt, không thể tin được sự thật này.
Điện thoại của mọi người đều không có tín hiệu, ngay cả 110 cũng không thể gọi được, đáng sợ nhất chính là, bọn họ không thể rời đi trường học này, hoàn toàn bị nhốt ở đây.
“Cái này dễ thôi, chúng ta có thể mượn điện thoại của học sinh, xem có thể gọi cho bạn bè hoặc là được hay không.” Có người đột nhiên đề nghị nói.
Những người khác sôi nổi tán thành biện pháp này.
Triệu Hòa Hạo biết rõ những người này vẫn không muốn tin vào sự thật, gã vẫn phối hợp nói: “Được.”
Sau đó, một người chơi lập tức túm chặt một học sinh đang đi ngang qua, hỏi: "Bạn học, có thể mượn di động một chút không?"
Học sinh đó gật gật đầu, móc di động ra, “Được ạ.”
Dưới ánh mắt khẩn trương nhìn chăm chú của mọi người, người chơi kia ấn số, bấm gọi.
[Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại.]
Sao lại không tồn tại?
Những người khác vội vàng cướp lấy điện thoại gọi thêm lần nữa, kết quả đều giống nhau, những số điện thoại lúc trước rõ ràng vẫn gọi được, bây giờ đều không tồn tại.
Học sinh điện thoại của mình bị rất nhiều người gọi đi gọi lại, có chút không vui nói: “Mấy người còn chưa nói chuyện điện thoại xong à?”
Lúc này những người khác mới bừng tỉnh, vội vàng trả lại điện thoại cho hắn.
Lúc học sinh đó chuẩn bị rời đi, một người chơi nữ trong đó đột nhiên hỏi: “Bạn học, thành phố này tên là gì? Cậu biết trên thế giới này có bao nhiêu quốc gia không?”
Vẻ mặt học sinh kỳ quái nhìn nàng, không nghĩ ngợi nhiều đã trả lời: “Thành phố này tên Thành Phố Chết Chóc, còn bao nhiêu quốc gia, dĩ nhiên là có rất nhiều rồi.”
Người chơi nữ đột nhiên siết chặt tay, hỏi: “Vậy cậu có biết tên một hai quốc gia nào không?”
Học sinh tiếp tục nói: “Sao tôi lại không biết, ví dụ như……” Lời nói cậu ta đột nhiên dừng lại, trầm tư suy nghĩ vài giây, “Tôi nghĩ không ra, dù sao tôi biết có rất nhiều là được rồi.”
Mọi người nháy mắt trầm xuống, dùng ánh mắt kinh sợ nhìn học sinh kia.
“Sao các người kì lạ vậy, hỏi vấn đề kỳ quái này làm gì?” Học sinh có chút thẹn quá hoá giận, cầm lấy điện thoại xoay người đi, lúc cậu ta đi đến cổng trường cũng không thèm liếc thi thể dưới chân, thần sắc bình thường rời đi.
“Giờ các người tin rồi chứ?” Triệu Hòa Hạo hỏi.
“Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ người trong trò chơi này căn bản không có ý thức sao?” Một người chơi nam âm thanh ám ách nói: “Những học sinh này rốt cuộc là người thật hay là giả?”
Mọi người đem ánh mắt dừng trên người Triệu Hòa Hạo, hy vọng gã có thể cho một đáp án?
Triệu Hòa Hạo nói: “Người trong trò chơi cũng có cuộc sống riêng thuộc về, có tình cảm và suy nghĩ riêng, trong mắt bọn họ thì thế giới này là thật. Còn trường học này, mọi người có thể xem nơi này thành phó bản nhỏ, người ở phó bản này là NPC, ý thức của bọn họ chỉ gói gọn trong thế giới của chính mình.”
Nhưng bọn họ vẫn có suy nghĩ và cảm xúc riêng.
Mọi người có chút trầm mặc, hiển nhiên vẫn đang cố gắng tiêu hóa sự thật kinh người này.
Triệu Hòa Hạo nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục tự giới thiệu.” Gã nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người một cô gái trẻ tuổi: “Cô bắt đầu trước đi, tên cô là gì, nghề nghiệp là?”
Cô gái trẻ có chút khẩn trương, túm góc váy nhỏ giọng nói: “Tôi là Điền Hân Đồng, mới vừa tốt nghiệp đại học, còn đang tìm công việc.”
Mọi người gật đầu.
Thảo nào cô gái trẻ này nhìn cứ như sinh viên, nhưng lại ăn mặc tây trang hơi già dặn một chút.
Mọi người bắt đầu lần lượt giới thiệu.
Triệu Hòa Hạo đứng bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, tựa hồ muốn nhớ kỹ tên và nghề nghiệp của bọn họ.
Cuối cùng đến phiên người phụ trung niên tự giới thiệu, chị ta nói: “Tên tôi là Lâm Cúc Hoa, là một bà chủ gia đình, con trai đã lên cao tam.”
(*) Bên Trung chia 12 năm học thành ba cấp: Tiểu học ( lớp 1 đến lớp 6), sơ trung ( lớp 7, 8, 9), cao trung ( lớp 10, 11, 12). Cao tam là năm cuối cao trung, lớp 12.
Chị ta nhìn qua ăn mặc giản dị, khi nhắc đến con trai, vẻ mặt có chút khó coi, nhịn không được oán trách nói: “Tôi đã sớm nói chơi game không tốt lành gì rồi, nó vẫn không chịu nghe lời, còn tranh cãi với tôi, bây giờ nếu không phải cái trò chơi gì gì này phá đám, sao tôi lại bị hại rơi vào đây.”
Triệu Hòa Hạo vội nói: “Lâm nữ sĩ, lúc này mọi người đang tự giới thiệu, còn chuyện khác chị có thể chờ lần sau rồi nói, được không?”
Lời nói có vẻ như dò hỏi, nhưng lại chân thật đáng tin.
Lâm Cúc Hoa nhịn không được nói: “Tôi chỉ là không nhịn được nên tùy tiện lải nhải vài câu, người trẻ tuổi các cậu bây giờ luôn không kiên nhẫn nghe người già bọn tôi nói, lúc nào cũng tỏ vẻ phiền chán, cậu nói xem, tôi nói những lời này không phải là vì muốn tốt cho các cậu sao?”
“Lâm nữ sĩ.” Vẻ tươi cười trên mặt Triệu Hòa Hạo có chút duy trì không được: “Thời gian của chúng ta không có nhiều, hy vọng chị không nên quấy rầy mọi người.”
Biểu tình của những người khác đều có chút không vui vẻ.
Lâm Cúc Hoa lúc này mới không tình nguyện ngậm miệng lại, chút tâm nhãn này chị vẫn có.
“Đến lượt cậu.” Triệu Hòa Hạo nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: “Tôi tên Vương Tiểu Minh, là một trạch nam, thích chơi game ăn đùi gà, đặc biệt là chân gà rán, có thêm một lon Coca ướp lạnh càng tốt.”
Mọi người hơi ngẩn ra.
Triệu Hòa Hạo co rút khóe miệng, lời nói có chút thâm ý: “Không ngờ tên của cậu phổ biến như vậy.”
Hạ Nhạc Thiên da mặt dày gật đầu, không chút ngại ngùng khi tên giả của mình bị Triệu Hòa Hạo vạch trần: “Tên phổ biến không quan trọng, chỉ cần gương mặt không phổ biến là được.”
Nụ cười của Triệu Hòa Hạo cứng đờ, nói: “Vương Tiểu Minh tiên sinh còn rất hài hước.”
Hạ Nhạc Thiên cũng cười theo, trên mặt viết đầy chữ 'tôi chỉ là một trạch nam ngu ngốc, một chút tác dụng cũng không có...'
Triệu Hòa Hạo trong lòng coi trọng Hạ Nhạc Thiên lập tức giảm đi không ít, đem ánh mắt chuyển qua người đàn ông có vẻ nguy hiểm đang đứng đầu tiên: “Vị tiên sinh này, đến lượt ngài.”
Hắn đứng ở vị trí đầu tiên, từ đầu tới cuối chưa từng nói qua lời nào, lúc mọi người đều cho rằng hắn sẽ mặc kệ Triệu Hòa Hạo, hắn lại ngẩng đầu, giản ngôn ý hãi (*) nói: “Thích Lệ Phi, dân thất nghiệp lang thang.”
(*) Giản ngôn ý hãi: lời nói đơn giản nhưng khiến người khác kinh hãi, ngạc nhiên.
Hạ Nhạc Thiên nhịn không được một lần nữa liếc nhìn mấy dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu người đàn ông.
Xem ra……
Cái người tên Thích Lệ Phi này, cũng đoán được ý đồ của Triệu Hòa Hạo.
Chẳng qua, vì sao tên của người này □□ như vậy? Nghe qua liền có một loại cảm giác vô cùng tinh xảo.
Đối lập hoàn toàn với tên Vương Tiểu Minh mình tùy tiện lấy.
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt tự bế.
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc tây trang màu đen bước nhanh tới, nói với đám người Hạ Nhạc Thiên đang chờ: “Sao các em còn đứng ở chỗ này?”
Các người chơi sửng sốt, có chút không rõ tình hình trước mặt.
Người phụ nữ đẩy đẩy gọng kính dày nặng, xụ mặt nói: “Đừng nghĩ các em có thành tích tốt thì có thể không tôn sư trọng đạo, còn không mau theo cô đến phòng giáo vụ khai báo hồ sơ.”
Triệu Hòa Hạo phản ứng nhanh chóng nói: “Thực xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho cô.”
Người phụ nữ gật đầu: “Tôi là chủ nhiệm giáo dục của trường, họ Vương, các em là học sinh chuyển trường ngày đầu tiên tới trường học, có lẽ còn chưa quen với hoàn cảnh xung quanh, đợi lát nữa nộp hồ sơ xong rồi, tôi dẫn các em đi nhận lớp.”
Mọi người sôi nổi gật đầu, đầy mặt mờ mịt theo sau.
Không nghĩ tới bọn họ đã ra trường nhiều năm như vậy rồi, lại trở về làm học sinh cao trung một lần nữa.
Đặc biệt là Lâm Cúc Hoa tuổi đã trung niên, đi một hồi liền nhịn không được hỏi người phụ nữ kia, “Cô không cảm thấy tôi không giống học sinh cao trung sao?”
Dù sao chị ta cũng hơn bốn mươi tuổi rồi.
Nhưng cô chủ nhiệm giáo dục này một chút cũng không nghi ngờ chị sao?
Triệu Hòa Hạo biểu tình khẽ biến: “Bạn học Lâm, không cần nói bậy, chúng ta sao có thể không giống học sinh cao trung.”
Lâm Cúc Hoa có chút khó chịu.
Chủ nhiệm giáo dục dừng lại, xoay người nghiêm túc nhìn Lâm Cúc Hoa, nói: “Nói mới để ý, cẩn thận nhìn lại một chút, em đúng là không giống học sinh cao trung.”
Vẻ mặt Triệu Hòa Hạo bỗng chốc trở nên kinh sợ.
Gã đã trải qua hai lần trò chơi, biết rõ độ khủng bố của trò chơi này hơn bất luận kẻ nào, có lẽ chỉ vì một câu nói tùy tiện, một động tác lơ đãng, liền trực tiếp kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ dẫn đến cái chết.
Thế nhưng người mới lại rất dễ dàng sơ ý.
Lúc Triệu Hòa Hạo làm ra động tác chuẩn bị quay đầu chạy bất cứ lúc nào, chủ nhiệm giáo dục lại có chút thương hại nói: “Em yêu thích học tập cỡ nào cũng không thể chà đạp gương mặt của mình như vậy, em nhìn em đi, nhìn qua còn tưởng hơn năm mươi tuổi, sao lại già như vậy?”
Lâm Cúc Hoa nghe được lời này, tức đến trừng lớn mắt, “Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Chỗ nào của tôi giống hơn năm mươi tuổi?”
Chủ nhiệm giáo dục nhíu mày, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Sao em có thể nói chuyện với tôi như vậy? Em là học sinh, phải tôn sư trọng đạo, không nên giống một bác gái trung niên la lối khóc lóc, có hiểu không?”
Những người khác đứng bên cạnh xem náo nhiệt, không hề ý thức được nguy hiểm.
Lâm Cúc Hoa càng thêm tức giận, không nghe lời cũng không bỏ qua nói: “Cô mới là bác gái trung niên, cô nhìn lại mặt cô đi, rõ ràng còn già hơn cả tôi! Cô còn có mặt mũi nói tôi già!”
Hạ Nhạc Thiên có chút đau đầu, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông có cái tên tương đối tinh xảo kia.
Thích Lệ Phi vẫn đứng yên ở vị trí đầu, vẻ mặt lạnh băng, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.
Hạ Nhạc Thiên cảm giác sâu sắc đẳng cấp tu luyện của mình còn quá thấp.
Chỉ là đỉnh đầu của hắn, sao lại có ba dấu chấm hỏi?
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt kỳ quái của Hạ Nhạc Thiên, Thích Lệ Phi liếc lại cậu, môi mỏng lộ ra một chút lạnh lẽo.
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên run lên, vội vàng cúi đầu nhìn dép lê, bày ra vẻ mặt đang xem mê mẩn.
Thích Lệ Phi thu hồi ánh mắt, tiếp tục không cảm xúc cosplay manơcanh.
Những người khác xem náo nhiệt càng lúc càng hăng hái, Triệu Hòa Hạo không nhìn nổi nữa, gã bước lên kéo cánh tay Lâm Cúc Hoa, giọng nói lạnh băng: “Lâm nữ sĩ, hy vọng chị có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, nếu chị muốn chết, cũng đừng liên lụy đến chúng tôi.”
Nghe được chết từ chết này, mọi người mới hoảng hốt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chỗ này cũng không phải thế giới thực.
Ở hiện thực có thể xem náo nhiệt, nhưng đây là trò chơi, sẽ chết người.
Đã có một người tử vong, đây chính là giáo huấn tốt nhất!
Mọi người vội vàng ngăn lại, Lâm Cúc Hoa tựa hồ cũng ý thức được chuyện gì, lập tức sợ không dám nói chuyện nữa, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn chủ nhiệm giáo dục, ngậm miệng lại.
Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Rất nhanh, đoàn người đi vào phòng giáo vụ.
Ngay sau đó lại theo chân chủ nhiệm giáo dục đi tới lớp 444.
*******
Thậm chí vì tăng khả năng sống sót, Tử Vong Trò Chơi còn gợi ý nhắc nhở cho mọi người.
Tỷ như nói Quỷ Gõ Cửa sẽ xuất hiện lúc đêm khuya 12 giờ, người chơi liền biết thời gian này rất nguy hiểm, do đó lập tức về phòng tránh né.
Trò chơi đều công bằng đối với mỗi người chơi, cho dù sẽ có người vì muốn sống mà lựa chọn hãm hại người khác.
Nhưng là đó là kết quả cho con người động tay động chân.
Mà trò chơi lần này lại thay đổi ý vị.
Nhìn kiểu gì cũng thấy nó đang cổ vũ người chơi tàn sát lẫn nhau.
Giết chết một người chơi là có thể đáp đúng một câu, so với việc đối mặt với lệ quỷ khủng bố, nhất định sẽ có người vì sống sót, mà chủ động đánh chết người khác để đạt được đáp án chính xác.
Đây không phải chuyện gì tốt.
Trò chơi lần đầu, rất có thể sẽ càng kinh khủng hơn lần trước.
Bởi vì lệ quỷ có khủng bố cỡ nào, cũng không thể đáng sợ hơn lòng người.
Trước mắt, số lượng người chơi là 9
Sáu nam ba nữ.
Triệu Hòa Hạo vỗ vỗ tay: “Bây giờ chúng ta tự giới thiệu về mình đi? Bao gồm tên, nghề nghiệp hiện tại, đều nói một chút, dù sao khoảng thời gian kế tiếp, chúng ta sẽ phải chiếu cố lẫn nhau, cùng nhau hoàn thành bài thi trở lại thế giới thực, cho nên trước tiên hiểu biết một chút về nhau cũng tốt.”
Thế giới thực?
Có người run run rẩy rẩy nhấc tay.
Triệu Hòa Hạo cười hỏi: “Sao vậy, cậu còn vấn đề gì sao?”
“Tôi, tôi muốn hỏi, nơi này thật sự không phải thế giới thực sao?” Hắn có chút mờ mịt, không thể tin được sự thật này.
Điện thoại của mọi người đều không có tín hiệu, ngay cả 110 cũng không thể gọi được, đáng sợ nhất chính là, bọn họ không thể rời đi trường học này, hoàn toàn bị nhốt ở đây.
“Cái này dễ thôi, chúng ta có thể mượn điện thoại của học sinh, xem có thể gọi cho bạn bè hoặc là được hay không.” Có người đột nhiên đề nghị nói.
Những người khác sôi nổi tán thành biện pháp này.
Triệu Hòa Hạo biết rõ những người này vẫn không muốn tin vào sự thật, gã vẫn phối hợp nói: “Được.”
Sau đó, một người chơi lập tức túm chặt một học sinh đang đi ngang qua, hỏi: "Bạn học, có thể mượn di động một chút không?"
Học sinh đó gật gật đầu, móc di động ra, “Được ạ.”
Dưới ánh mắt khẩn trương nhìn chăm chú của mọi người, người chơi kia ấn số, bấm gọi.
[Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại.]
Sao lại không tồn tại?
Những người khác vội vàng cướp lấy điện thoại gọi thêm lần nữa, kết quả đều giống nhau, những số điện thoại lúc trước rõ ràng vẫn gọi được, bây giờ đều không tồn tại.
Học sinh điện thoại của mình bị rất nhiều người gọi đi gọi lại, có chút không vui nói: “Mấy người còn chưa nói chuyện điện thoại xong à?”
Lúc này những người khác mới bừng tỉnh, vội vàng trả lại điện thoại cho hắn.
Lúc học sinh đó chuẩn bị rời đi, một người chơi nữ trong đó đột nhiên hỏi: “Bạn học, thành phố này tên là gì? Cậu biết trên thế giới này có bao nhiêu quốc gia không?”
Vẻ mặt học sinh kỳ quái nhìn nàng, không nghĩ ngợi nhiều đã trả lời: “Thành phố này tên Thành Phố Chết Chóc, còn bao nhiêu quốc gia, dĩ nhiên là có rất nhiều rồi.”
Người chơi nữ đột nhiên siết chặt tay, hỏi: “Vậy cậu có biết tên một hai quốc gia nào không?”
Học sinh tiếp tục nói: “Sao tôi lại không biết, ví dụ như……” Lời nói cậu ta đột nhiên dừng lại, trầm tư suy nghĩ vài giây, “Tôi nghĩ không ra, dù sao tôi biết có rất nhiều là được rồi.”
Mọi người nháy mắt trầm xuống, dùng ánh mắt kinh sợ nhìn học sinh kia.
“Sao các người kì lạ vậy, hỏi vấn đề kỳ quái này làm gì?” Học sinh có chút thẹn quá hoá giận, cầm lấy điện thoại xoay người đi, lúc cậu ta đi đến cổng trường cũng không thèm liếc thi thể dưới chân, thần sắc bình thường rời đi.
“Giờ các người tin rồi chứ?” Triệu Hòa Hạo hỏi.
“Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ người trong trò chơi này căn bản không có ý thức sao?” Một người chơi nam âm thanh ám ách nói: “Những học sinh này rốt cuộc là người thật hay là giả?”
Mọi người đem ánh mắt dừng trên người Triệu Hòa Hạo, hy vọng gã có thể cho một đáp án?
Triệu Hòa Hạo nói: “Người trong trò chơi cũng có cuộc sống riêng thuộc về, có tình cảm và suy nghĩ riêng, trong mắt bọn họ thì thế giới này là thật. Còn trường học này, mọi người có thể xem nơi này thành phó bản nhỏ, người ở phó bản này là NPC, ý thức của bọn họ chỉ gói gọn trong thế giới của chính mình.”
Nhưng bọn họ vẫn có suy nghĩ và cảm xúc riêng.
Mọi người có chút trầm mặc, hiển nhiên vẫn đang cố gắng tiêu hóa sự thật kinh người này.
Triệu Hòa Hạo nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục tự giới thiệu.” Gã nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người một cô gái trẻ tuổi: “Cô bắt đầu trước đi, tên cô là gì, nghề nghiệp là?”
Cô gái trẻ có chút khẩn trương, túm góc váy nhỏ giọng nói: “Tôi là Điền Hân Đồng, mới vừa tốt nghiệp đại học, còn đang tìm công việc.”
Mọi người gật đầu.
Thảo nào cô gái trẻ này nhìn cứ như sinh viên, nhưng lại ăn mặc tây trang hơi già dặn một chút.
Mọi người bắt đầu lần lượt giới thiệu.
Triệu Hòa Hạo đứng bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, tựa hồ muốn nhớ kỹ tên và nghề nghiệp của bọn họ.
Cuối cùng đến phiên người phụ trung niên tự giới thiệu, chị ta nói: “Tên tôi là Lâm Cúc Hoa, là một bà chủ gia đình, con trai đã lên cao tam.”
(*) Bên Trung chia 12 năm học thành ba cấp: Tiểu học ( lớp 1 đến lớp 6), sơ trung ( lớp 7, 8, 9), cao trung ( lớp 10, 11, 12). Cao tam là năm cuối cao trung, lớp 12.
Chị ta nhìn qua ăn mặc giản dị, khi nhắc đến con trai, vẻ mặt có chút khó coi, nhịn không được oán trách nói: “Tôi đã sớm nói chơi game không tốt lành gì rồi, nó vẫn không chịu nghe lời, còn tranh cãi với tôi, bây giờ nếu không phải cái trò chơi gì gì này phá đám, sao tôi lại bị hại rơi vào đây.”
Triệu Hòa Hạo vội nói: “Lâm nữ sĩ, lúc này mọi người đang tự giới thiệu, còn chuyện khác chị có thể chờ lần sau rồi nói, được không?”
Lời nói có vẻ như dò hỏi, nhưng lại chân thật đáng tin.
Lâm Cúc Hoa nhịn không được nói: “Tôi chỉ là không nhịn được nên tùy tiện lải nhải vài câu, người trẻ tuổi các cậu bây giờ luôn không kiên nhẫn nghe người già bọn tôi nói, lúc nào cũng tỏ vẻ phiền chán, cậu nói xem, tôi nói những lời này không phải là vì muốn tốt cho các cậu sao?”
“Lâm nữ sĩ.” Vẻ tươi cười trên mặt Triệu Hòa Hạo có chút duy trì không được: “Thời gian của chúng ta không có nhiều, hy vọng chị không nên quấy rầy mọi người.”
Biểu tình của những người khác đều có chút không vui vẻ.
Lâm Cúc Hoa lúc này mới không tình nguyện ngậm miệng lại, chút tâm nhãn này chị vẫn có.
“Đến lượt cậu.” Triệu Hòa Hạo nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: “Tôi tên Vương Tiểu Minh, là một trạch nam, thích chơi game ăn đùi gà, đặc biệt là chân gà rán, có thêm một lon Coca ướp lạnh càng tốt.”
Mọi người hơi ngẩn ra.
Triệu Hòa Hạo co rút khóe miệng, lời nói có chút thâm ý: “Không ngờ tên của cậu phổ biến như vậy.”
Hạ Nhạc Thiên da mặt dày gật đầu, không chút ngại ngùng khi tên giả của mình bị Triệu Hòa Hạo vạch trần: “Tên phổ biến không quan trọng, chỉ cần gương mặt không phổ biến là được.”
Nụ cười của Triệu Hòa Hạo cứng đờ, nói: “Vương Tiểu Minh tiên sinh còn rất hài hước.”
Hạ Nhạc Thiên cũng cười theo, trên mặt viết đầy chữ 'tôi chỉ là một trạch nam ngu ngốc, một chút tác dụng cũng không có...'
Triệu Hòa Hạo trong lòng coi trọng Hạ Nhạc Thiên lập tức giảm đi không ít, đem ánh mắt chuyển qua người đàn ông có vẻ nguy hiểm đang đứng đầu tiên: “Vị tiên sinh này, đến lượt ngài.”
Hắn đứng ở vị trí đầu tiên, từ đầu tới cuối chưa từng nói qua lời nào, lúc mọi người đều cho rằng hắn sẽ mặc kệ Triệu Hòa Hạo, hắn lại ngẩng đầu, giản ngôn ý hãi (*) nói: “Thích Lệ Phi, dân thất nghiệp lang thang.”
(*) Giản ngôn ý hãi: lời nói đơn giản nhưng khiến người khác kinh hãi, ngạc nhiên.
Hạ Nhạc Thiên nhịn không được một lần nữa liếc nhìn mấy dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu người đàn ông.
Xem ra……
Cái người tên Thích Lệ Phi này, cũng đoán được ý đồ của Triệu Hòa Hạo.
Chẳng qua, vì sao tên của người này □□ như vậy? Nghe qua liền có một loại cảm giác vô cùng tinh xảo.
Đối lập hoàn toàn với tên Vương Tiểu Minh mình tùy tiện lấy.
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt tự bế.
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc tây trang màu đen bước nhanh tới, nói với đám người Hạ Nhạc Thiên đang chờ: “Sao các em còn đứng ở chỗ này?”
Các người chơi sửng sốt, có chút không rõ tình hình trước mặt.
Người phụ nữ đẩy đẩy gọng kính dày nặng, xụ mặt nói: “Đừng nghĩ các em có thành tích tốt thì có thể không tôn sư trọng đạo, còn không mau theo cô đến phòng giáo vụ khai báo hồ sơ.”
Triệu Hòa Hạo phản ứng nhanh chóng nói: “Thực xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho cô.”
Người phụ nữ gật đầu: “Tôi là chủ nhiệm giáo dục của trường, họ Vương, các em là học sinh chuyển trường ngày đầu tiên tới trường học, có lẽ còn chưa quen với hoàn cảnh xung quanh, đợi lát nữa nộp hồ sơ xong rồi, tôi dẫn các em đi nhận lớp.”
Mọi người sôi nổi gật đầu, đầy mặt mờ mịt theo sau.
Không nghĩ tới bọn họ đã ra trường nhiều năm như vậy rồi, lại trở về làm học sinh cao trung một lần nữa.
Đặc biệt là Lâm Cúc Hoa tuổi đã trung niên, đi một hồi liền nhịn không được hỏi người phụ nữ kia, “Cô không cảm thấy tôi không giống học sinh cao trung sao?”
Dù sao chị ta cũng hơn bốn mươi tuổi rồi.
Nhưng cô chủ nhiệm giáo dục này một chút cũng không nghi ngờ chị sao?
Triệu Hòa Hạo biểu tình khẽ biến: “Bạn học Lâm, không cần nói bậy, chúng ta sao có thể không giống học sinh cao trung.”
Lâm Cúc Hoa có chút khó chịu.
Chủ nhiệm giáo dục dừng lại, xoay người nghiêm túc nhìn Lâm Cúc Hoa, nói: “Nói mới để ý, cẩn thận nhìn lại một chút, em đúng là không giống học sinh cao trung.”
Vẻ mặt Triệu Hòa Hạo bỗng chốc trở nên kinh sợ.
Gã đã trải qua hai lần trò chơi, biết rõ độ khủng bố của trò chơi này hơn bất luận kẻ nào, có lẽ chỉ vì một câu nói tùy tiện, một động tác lơ đãng, liền trực tiếp kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ dẫn đến cái chết.
Thế nhưng người mới lại rất dễ dàng sơ ý.
Lúc Triệu Hòa Hạo làm ra động tác chuẩn bị quay đầu chạy bất cứ lúc nào, chủ nhiệm giáo dục lại có chút thương hại nói: “Em yêu thích học tập cỡ nào cũng không thể chà đạp gương mặt của mình như vậy, em nhìn em đi, nhìn qua còn tưởng hơn năm mươi tuổi, sao lại già như vậy?”
Lâm Cúc Hoa nghe được lời này, tức đến trừng lớn mắt, “Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Chỗ nào của tôi giống hơn năm mươi tuổi?”
Chủ nhiệm giáo dục nhíu mày, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Sao em có thể nói chuyện với tôi như vậy? Em là học sinh, phải tôn sư trọng đạo, không nên giống một bác gái trung niên la lối khóc lóc, có hiểu không?”
Những người khác đứng bên cạnh xem náo nhiệt, không hề ý thức được nguy hiểm.
Lâm Cúc Hoa càng thêm tức giận, không nghe lời cũng không bỏ qua nói: “Cô mới là bác gái trung niên, cô nhìn lại mặt cô đi, rõ ràng còn già hơn cả tôi! Cô còn có mặt mũi nói tôi già!”
Hạ Nhạc Thiên có chút đau đầu, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông có cái tên tương đối tinh xảo kia.
Thích Lệ Phi vẫn đứng yên ở vị trí đầu, vẻ mặt lạnh băng, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.
Hạ Nhạc Thiên cảm giác sâu sắc đẳng cấp tu luyện của mình còn quá thấp.
Chỉ là đỉnh đầu của hắn, sao lại có ba dấu chấm hỏi?
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt kỳ quái của Hạ Nhạc Thiên, Thích Lệ Phi liếc lại cậu, môi mỏng lộ ra một chút lạnh lẽo.
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên run lên, vội vàng cúi đầu nhìn dép lê, bày ra vẻ mặt đang xem mê mẩn.
Thích Lệ Phi thu hồi ánh mắt, tiếp tục không cảm xúc cosplay manơcanh.
Những người khác xem náo nhiệt càng lúc càng hăng hái, Triệu Hòa Hạo không nhìn nổi nữa, gã bước lên kéo cánh tay Lâm Cúc Hoa, giọng nói lạnh băng: “Lâm nữ sĩ, hy vọng chị có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, nếu chị muốn chết, cũng đừng liên lụy đến chúng tôi.”
Nghe được chết từ chết này, mọi người mới hoảng hốt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chỗ này cũng không phải thế giới thực.
Ở hiện thực có thể xem náo nhiệt, nhưng đây là trò chơi, sẽ chết người.
Đã có một người tử vong, đây chính là giáo huấn tốt nhất!
Mọi người vội vàng ngăn lại, Lâm Cúc Hoa tựa hồ cũng ý thức được chuyện gì, lập tức sợ không dám nói chuyện nữa, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn chủ nhiệm giáo dục, ngậm miệng lại.
Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Rất nhanh, đoàn người đi vào phòng giáo vụ.
Ngay sau đó lại theo chân chủ nhiệm giáo dục đi tới lớp 444.
*******
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.