Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 387: Người tiếp theo
Nhất Đăng Huỳnh Hoả
14/05/2024
Hạ Nhạc Thiên nhấp miệng, nói: "Tớ sẽ bảo vệ cậu."
Trần Bách Nhạc nắm chặt tay Hạ Nhạc Thiên, "Mọi chuyện trông cậy vào cậu."
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng, Tưởng Phương đã xuống giường, ngồi trên ghế nhìn Hạ Nhạc Thiên không chớp mắt.
Trần Bách Nhạc thấy thế thì càng thêm sợ hãi.
Hạ Nhạc Thiên đi vào phòng ngủ đầu tiên, thấy Đường Quốc Phi vẫn trốn trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt, không dám xuống giường đứng gần Tưởng Phương, thấy Hạ Nhạc Thiên đi vào mới nhẹ nhàng thở phào, vội hỏi: "Lão tam, Trương Kiều Minh...... Có phải đã..."
Hạ Nhạc Thiên nặng nề gật đầu.
Đường Quốc Phi quấn chặt chăn, vẻ mặt hoảng hốt: "Tiếp theo, có phải đến lượt tớ và Trần Bách Nhạc không?"
"Có khi tiếp theo đến phiên tớ cũng nên." Tưởng Phương cũng nói theo.
Đường Quốc Phi nhìn Tưởng Phương, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn sợ hãi không mở miệng.
Hai người họ thật sự không nhớ rõ bản thân đã chết, đối với tử vong vẫn cảm thấy kinh khủng và sợ hãi.
Hạ Nhạc Thiên không biết trong tình huống này, bọn họ có được xem là người sống hay không nữa.
Đêm khuya, mọi người lại nằm xuống giường, ai cũng không ngủ được.
Hạ Nhạc Thiên ngây người nhìn trần nhà, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ đan xen nhau, nhưng không có gì đọng lại.
Cậu không rõ tất cả chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Càng không hiểu vì sao con quỷ kia lại theo dõi đám người Đường Quốc Phi, nếu Trần Bách Nhạc cũng đã chết, có phải người tiếp theo là cậu không?
Thậm chí cậu còn nghĩ, tất cả người trong trường, bao gồm cả cậu, kỳ thật đã bị quỷ giết chết, nhưng lại sống lại giống Đường Quốc Phi và Trương Kiều Minh, hơn nữa quên mất mình đã bí giết chết.
Chuyện này có thể giải thích vì sao sức mạnh của cậu lại trở nên lớn như vậy.
Hạ Nhạc Thiên không nhịn được rùng mình, đè ép suy nghĩ này xuống....
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người trong ký túc xá đều rời giường.
Đường Quốc Phi và Tưởng Phương vẫn là bộ dáng trắng bệch lạnh lẽo như cũ.
Nhưng dường như hai người không hề nhận ra chuyện này, đều lo lắng sốt ruột cho Trương Kiều Minh.
Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị ra cửa mua đồ ăn sáng, thuận tiện hỏi đam người Đường Quốc Phi muốn ăn gì, cậu có thể mua về.
Trần Bách Nhạc không nghĩ muốn ở lại phòng ngủ, vội vàng đứng lên nói muốn đi cùng Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, hai người nghe Đường Quốc Phi và Tưởng Phương chọn đồ ăn xong thì rời khỏi phòng ngủ.
Phòng trong chỉ còn lại Tưởng Phương và Đường Quốc Phi.
Hai người nhìn nhau một cái, chậm rãi lộ ra nụ cười quỷ dị.
*
Dọc đường đi, Trần Bách Nhạc cứ nói mãi về tâm trạng sợ hãi lo lắng của mình cho Hạ Nhạc Thiên nghe, thẳng đến khi thấy thi thể bị phanh thây nằm trên mặt đất thì sợ tới mức mềm chân ngồi phịch xuống đất, hét ầm lên, "Đó -- đó có phải Trương Kiều Minh không?"
Hạ Nhạc Thiên mang một tia hy vọng đi qua nhìn, cuối cùng đau lòng nhắm mắt.
Dì lao công đã đi tới, dùng xẻng hốt rác xúc thi thể rơi vãi trên đất, Hạ Nhạc Thiên không còn lòng dạ ăn cơm nữa, chủ động giúp đỡ thu dọn thi thể, sau đó nói với dì lao công mình muốn mang thi thể này đi.
Dì lao công gật đầu, cười tủm tỉm khen Hạ Nhạc Thiên là đứa trẻ ngoan.
Từng nhóm sinh viên đi ngang qua cũng không thèm nhìn thi thể trên đất, giống như nó chỉ là cái rác rưởi bình thường.
Hạ Nhạc Thiên mai táng xác của Trương Kiều Minh trong một góc khuất người, lần này cậu không gọi điện thoại cho cha mẹ của cậu ta nữa.
Bởi vì, Trương Kiều Minh sẽ xuất hiện một lần nữa.
Trần Bách Nhạc đứng đằng xa nhìn toàn bộ cảnh tượng, run rẩy chờ Hạ Nhạc Thiên làm xong mọi việc mới nói: "Lúc tớ chết, có phải cũng sẽ chôn tớ ở đây không?"
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy thì ngẩng đầu, dùng giọng điệu nghiêm túc nói với Trần Bách Nhạc: "Tớ sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cậu."
Trần Bách Nhạc tuyệt vọng mỉm cười, còn khó coi hơn cả khóc.
Hai người đi đến quán cơm nhỏ gọi mì thịt bò, ăn như nhai sáp, sau đó mang cơm hộp chuẩn bị quay về ký túc xá.
Trên đường, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy có người đang nhìn lén mình.
Cậu bất chợt quay đầu lại, phát hiện đó là cô gái tên Bạch Khê.
Hạ Nhạc Thiên bảo Trần Bách Nhạc đứng ở đây chờ mình một lát.
Trần Bách Nhạc thấp thỏm nói: "Vậy cậu đi nhanh nhé."
Hạ Nhạc Thiên vội vàng gật đầu, bước nhanh qua, hỏi: "Cô đang đợi tôi sao?"
Bạch Khê không nhịn Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa, cô nói: "Có đôi khi tôi cảm thấy thế giới này thật nhàm chán."
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày.
Bạch Khê vẫn lẩm bẩm một mình, "Tôi cũng không biết rõ rốt cuộc tôi muốn điều gì."
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng, tà váy mềm bung xoã lay động, mái tóc màu trắng khoác trên vai, lẳng lặng chống cằm nhìn phương xa, giống như bông tuyết có thể tan theo gió bất kỳ lúc nào.
Hạ Nhạc Thiên không đáp lời.
Bạch Khê quay đầu nhìn cậu, "Hạ Nhạc Thiên, tôi có thể hỏi cậu một câu không?"
Hạ Nhạc Thiên ngồi xuống, không lộ ra cảm xúc dư thừa, "Cô muốn hỏi cái gì?"
"Ngay bây giờ, nguyện vọng của cậu là gì?" Bạch Khê hỏi.
Hạ Nhạc Thiên không dấu vết che giấu trái tim đang lên men của mình, những lời này quen thuộc đến kỳ lạ, giống như đã nghe qua ở đâu đó.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên cẩn thận ngẫm nghĩ, cậu khẳng định không có ai từng hỏi câu này.
Nhưng cậu vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
"Nguyện vọng của tôi sao?"
Hạ Nhạc Thiên kiên định trả lời: "Nguyện vọng của tôi là tất cả mọi chuyện đều khôi phục lại bình thường, hy vọng các bạn của tôi đều bình an."
Bạch Khê giật mình, trên khuôn mặt trắng bệch vì bệnh tật bỗng nhiên lộ ra nụ cười, "Tôi hiểu rồi."
Hạ Nhạc Thiên không rõ Bạch Khê hiểu cái gì, nhưng liên tục có người chết làm cậu rất khó bình tĩnh, "Tôi không rõ, hiệp hội các người vì có thể giải quyết quỷ, thà rằng hy sinh một mạng người sao?"
Bạch Khê không cần suy nghĩ, trực tiếp hỏi: "Cậu nói Địch Vũ sao?"
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng, "Phải, hắn nói tôi đừng lộn xộn, bởi vậy tôi bỏ lỡ cơ hội cứu bạn của tôi."
"Không thể dùng vũ lực đối phó quỷ, nếu cậu thật sự xông lên cứu người, có khả năng hai người đều bị giết." Bạch Khê nói.
"Tôi biết, nhưng hết người này đến người khác chết trước mặt tôi, sau đó lại sống lại, tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ, bọn họ có còn là chính họ nữa hay không." Hạ Nhạc Thiên đè nén tức giận, hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại.
Không ai biết, chỉ cần cậu tưởng tượng đến cảnh Đường Quốc Phi cũng đã chết từ mấy ngày trước, cậu lại vô cùng đau lòng, nỗi bi thương khiến cậu không thể bình tĩnh.
Bạch Khê rũ mắt xuống, âm thanh nhỏ đến mức sắp không nghe được: "Cậu phải tin tưởng trực giác của mình."
Trực giác sao?
Hạ Nhạc Thiên càng thêm chua xót.
Bởi vì, trực giác nói cho cậu, Đường Quốc Phi thật sự đã chết, cậu ấy đã không còn là cậu ấy.
Bạch Khê đứng lên rời đi, được vài bước thì bỗng nhiên quay đầu lại, nói: "Tin tưởng trực giác của cậu, chỉ có chính cậu mới có thể tìm ra đáp án."
Bạch Khê đi mất.
Hạ Nhạc Thiên vẫn ngồi đó một lúc, lời của Bạch Khê làm cậu như lọt vào sương mù, nhưng lại hoảng hốt cảm thấy, câu nói của Bạch Khê ẩn chứa tin tức rất quan trọng.
"Lão tam." Trần Bách Nhạc đi đến, quan tâm hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Hạ Nhạc Thiên ngạc nhiên: "Sao cậu lại tới đây?"
Trần Bách Nhạc giơ điện thoại lên cho Hạ Nhạc Thiên xem thời gian, "Cậu ngồi ở đây gần hai mươi phút rồi!"
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, vội vàng đứng dậy: "Xin lỗi để cậu đợi lâu, chúng ta mau về thôi."
Trên đường về, Trần Bách Nhạc cảm thấy rất mâu thuẫn và sợ hãi, dù những người chết đi sống lại đó đều là bạn cùng phòng của cậu.
Nhưng ai mà biết những người đã từng là bạn cùng phòng kia, có còn là bọn họ hay không.
Về đến cửa phòng ký túc xá, Hạ Nhạc Thiên liếc nhìn Địch Vũ ở trong căn phòng đối diện, sau đó quay đầu bước đi, bỗng nhiên cậu khựng lại.
Trần Bách Nhạc sợ đến nỗi hàm răng run lên va vào nhau.
Trương Kiều Minh đứng ngay cửa, sắc mặt tái nhợt, khóe môi treo một nụ cười quỷ quyệt, chào đón hai người: "Sao còn không vào phòng đi......"
Trần Bách Nhạc nắm chặt cánh tay Hạ Nhạc Thiên, sợ hãi nói: "Lão, lão tam."
Hạ Nhạc Thiên nói khẽ với Trần Bách Nhạc: "Bình tĩnh, đừng để Trương Kiều Minh phát hiện."
Trần Bách Nhạc sắp khóc tới nơi rồi.
Sao có thể bình tĩnh nổi, toàn bộ ký túc xá chỉ còn cậu ta với Hạ Nhạc Thiên là người sống.
Hạ Nhạc Thiên đi qua, nhìn Trương Kiều Minh nói: "Lão đại, cậu về lúc nào vậy?"
Trương Kiều Minh trả lời: "Cả đêm qua tớ ngủ bên ngoài, sáng nay vừa mới về."
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua Tưởng Phương và Đường Quốc Phi, hai người họ đều nằm trên giường dùng chăn dày quấn kín người, cậu đưa cơm hộp cho Trương Kiều Minh, "Tớ đột nhiên nhớ còn có việc, phải đi một chuyến, lão đại cậu giúp tớ cầm cơm hộp vào đi."
Hạ Nhạc Thiên xoay người đi thẳng, Trần Bách Nhạc không muốn ở lại, cũng cuống quýt giải thích mình cũng có chút việc, vì thế cũng chạy đi.
"Lão tam, cậu đi đâu vậy?" Trần Bách Nhạc đuổi theo hỏi.
Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm: "Tớ muốn đào cái hố đó lên, xem thi thể lão đại còn ở đây không."
Nếu thi thể vẫn còn.
Vậy chứng tỏ người lúc nãy không phải Trương Kiều Minh thật sự.
Nhưng nếu không có thi thể......
Vậy có nghĩa là thi thể Trương Kiều Minh đã được một sức mạnh nào đó chữa trị, hơn nữa đã bò từ dưới đất lên.
Hạ Nhạc Thiên vừa phân tích vừa nhanh tay đào hố, đào đến gần hai mét vẫn không thấy cái xác đâu, Hạ Nhạc Thiên mới từ bỏ.
Trần Bách Nhạc run run rẩy rẩy: "Nói vậy là, lão đại...... Từ dưới đó bò lên?"
Cậu ta lại đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: "Nhưng nhìn bên ngoài thì không thấy dấu vết có thứ gì bò lên mà."
Vậy Trương Kiều Minh từ đâu bò ra?
Hạ Nhạc Thiên phức tạp nhìn mặt đất, nói: "Ai biết được."
Nhưng giờ thì cậu đã biết vì sao thời gian sống lại của Tưởng Phương và Trương Kiều Minh không giống nhau...
Thi thể Trương Kiều Minh bị chôn trong trường học, sau khi sống lại thì trực tiếp quay về ký túc xá.
Mà Tưởng Phương không giống nhau.
Hạ Nhạc Thiên đã từng đem thi thể của Tưởng Phương giao cho bố mẹ của cậu ta mang đi.
Cho nên thời gian Tưởng Phương trở về mới có thể kéo dài hơn một ngày.
Nói cách khác, những người bị quỷ giết chết, kỳ thật qua ngày hôm sau đã có thể sống lại.
Hơn nữa có thể sẽ quên mất mình đã chết.
Đương nhiên, chuyện này còn chờ xác nhận lại.
"Chúng ta trở về thôi." Hạ Nhạc Thiên nói.
Trần Bách Nhạc da đầu tê dại nói: "Thật sự phải đi về sao, tớ nghĩ đến bọn họ đều là người chết thì sợ đến không nhấc chân nổi."
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua: "Không thì cậu ra ngoài tránh một thời gian đi?"
Trần Bách Nhạc vừa định đồng ý, cuối cùng lại lắc đầu, sợ hãi nói: "Lỡ như ra ngoài rồi con quỷ kia vẫn theo dõi tớ thì sao, còn không bằng ở lại ký túc xá, ít nhất hai chúng ta có thể giúp đỡ nhau, hơn nữa tớ không yên tâm để cậu ở lại đây một mình."
Từ đầu tới đuôi, Trần Bách Nhạc không hề đề nghị Hạ Nhạc Thiên cũng rời khỏi trường học.
Giống như cậu ta không hề nghĩ đến chuyện này.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy nôn nao trong lòng.
Khi hai người quay về ký túc xá, đám người Đường Quốc Phi đã ăn cơm xong, chào Hạ Nhạc Thiên một tiếng rồi bò lên giường, dùng cái chăn thật dày bọc kín người.
Trương Kiều Minh cũng vậy.
Trần Bách Nhạc trốn vào trong chăn, làm bộ bấm điện thoại để phân tán cảm xúc sợ hãi, trong phòng này, trừ cậu ta và Hạ Nhạc Thiên, dư lại đều là người chết, nghĩ tới thôi đã muốn tông cửa chạy ra ngoài.
Nhưng mà, cậu ta có thể chạy đi đâu....
Đến nửa đêm, Hạ Nhạc Thiên cầm điện thoại lướt web, Đường Quốc Phi vùi đầu trong chăn bấm bấm gõ gõ.
Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên thu được tin nhắn của Đường Quốc Phi.
Cậu khẽ nhìn qua chỗ Đường Quốc Phi.
Chỉ thấy gương mặt trắng bệch của Đường Quốc Phi dưới ánh đèn càng ngày càng giống xác chết.
Hạ Nhạc Thiên cúi đầu mở tin nhắn.
[Tối nay cậu đừng cứu người nữa, quá nguy hiểm.]
Hạ Nhạc Thiên không trả lời Đường Quốc Phi, bởi vì lúc này có tiếng bước chân mơ hồ ngoài cửa, cuối cùng ngừng lại.
Sau đó là âm thanh quen thuộc từ khe cửa truyền đến.
Mang theo hơi thở âm trầm.
"Trần Bách Nhạc."
"Trần Bách Nhạc ---"
Trần Bách Nhạc cầm điện thoại, vẻ mặt bỗng trở nên hoảng hốt, ánh đèn nháy mắt tối sầm xuống, bàn tay quỷ dị gấp không chờ nổi vói qua khe cửa, muốn bắt Trần Bách Nhạc.
Trần Bách Nhạc xuống giường, lảo đảo đi về phía nó.
"Trần Bách Nhạc."
"Trần Bách Nhạc, mau tới đây."
Lệ quỷ ngoài cửa nôn nóng nói.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng cầm côn nhị khúc xoay người xuống giường, sau đó kéo chặt Trần Bách Nhạc muốn đánh thức cậu ta, mặc kệ cả người cậu đều lọt vào tầm ngắm của con quỷ ngoài cửa.
Rất khó hình dung đó là cảm giác gì.
Mặt quỷ như bị lớp sương mờ bao phủ, chỉ có cặp mắt đỏ ngầu âm trầm, ác ý nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, nói: "Ngươi chết chắc rồi!!!!"
Đầu óc Hạ Nhạc Thiên ong lên một tiếng, cả người cứng ngắc nặng nề, nhưng tay vẫn kiên trì kéo Trần Bách Nhạc.
Nhưng bàn tay qua kẹt cửa càng duỗi càng dài, cuối cùng bắt được Trần Bách Nhạc kéo về phía nó, Hạ Nhạc Thiên cũng bị kéo lê về phía trước.
Hạ Nhạc Thiên liều mạng khống chế cơ thể mình phản kháng lại, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn Trần Bách Nhạc dần dần bị kéo ra ngoài.
Bởi vì cơ thể cứng đờ không thể nhúc nhích, cả người Hạ Nhạc Thiên cũng bị kéo ra ngoài cửa, không ngờ giây tiếp theo con quỷ kia chậm rãi gỡ từng ngón tay Hạ Nhạc Thiên ra, trước khi biến mất lại quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, giống như đang nói, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi!!!
Hạ Nhạc Thiên rốt cuộc khôi phục lại bình thường, vội vàng vọt ra ngoài xem xét, lần này cũng không khác gì những lần trước.
Con quỷ kia mang theo Trần Bách Nhạc biến mất.
Trần Bách Nhạc có lẽ đã chết.
Đôi mắt Hạ Nhạc Thiên nháy mắt đỏ bừng, phẫn nộ và không cam lòng, tức giận vì bản thân vô dụng, đủ loại cảm xúc làm cậu mất khống chế trong nháy mắt, quỳ rạp xuống đấm vào sàn nhà, thấp giọng gào lên.
Tiếng động lớn làm không ít đồng học mở cửa xem xét, cuối cùng bực bội đóng cửa lại.
Bàn tay Hạ Nhạc Thiên máu tươi đầm đìa, đau đớn ngược lại làm lý trí cậu trở nên thanh tỉnh.
Chợt, Hạ Nhạc Thiên đứng dậy đi đến phòng ngủ đối diện, đá văng cửa.
Đám người trong phòng kinh ngạc ngồi dậy, hỏi Hạ Nhạc Thiên muốn làm gì??
Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện không thấy Địch Vũ, cậu hỏi: "Địch Vũ đâu rồi?"
Một bạn học trả lời: "Hắn vừa đi rồi, không biết đi đâu."
Vừa đi?
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ý thức được, Địch Vũ lừa mình!!
Người kia trước nay chưa hề nghĩ đến việc cứu người.
Hạ Nhạc Thiên móc điện thoại ra gọi cho Địch Vũ, đối phương lại không bắt máy.
Tin nhắn cũng không xem.
Cơn giận dữ lên đến đỉnh điểm lại biến thành vô lực, cơ thể mỏi mệt dựa vào vách tường, liên tục ba ngày không được ngủ yên, đột nhiên cảm thấy thế giới này cực kỳ ghê tởm, khiến người ta chán ghét.
Trương Kiều Minh đã đến bên cậu từ lúc nào, lo lắng hỏi: "Lão tam, cậu có khỏe không?"
Hạ Nhạc Thiên nghiêng đầu không muốn nhìn Trương Kiều Minh, giọng nói khàn khàn: "Trần Bách Nhạc đã chết."
Ánh mắt Trương Kiều Minh lóe lên, nói: "Tớ biết, tiếp theo sẽ đến phiên cậu!"
Hạ Nhạc Thiên chết lặng nói: "Cứ để nó đến, ngày mai không phải tớ chết, thì là nó vong."
Một mất một còn.
Đường Quốc Phi đứng ở xa nhìn cậu, vẻ mặt giấu trong bóng đêm.
Hạ Nhạc Thiên đứng dậy đi vòng qua Trương Kiều Minh, quay về ký túc xá nằm xuống.
Lúc này, cậu phải ngủ một giấc thật ngon.
Ngoài cửa, Trương Kiều Minh đứng yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, mỉm cười quỷ dị.
Hạ Nhạc Thiên cảm giác được vài cặp mắt đều đang nhìn chằm chằm mình, nhưng cậu đã chẳng còn bận tâm nữa, có lẽ trong phòng đều là quỷ.
Vậy thì sao....
Ngày kế, Hạ Nhạc Thiên tỉnh lại, Đường Quốc Phi im lặng đặt hộp cơm lên bàn, "Ăn sáng đi lão tam."
Đám người Trương Kiều Minh đều nhìn Hạ Nhạc Thiên, cũng không nói lời nào.
Hạ Nhạc Thiên an tĩnh ăn cơm, biểu tình chết lặng.
Đường Quốc Phi thở dài một hơi.
Trần Bách Nhạc đúng lúc đẩy cửa đi vào, rất tự nhiên chào hỏi mọi người một câu, không giống lúc còn sống cưa thấp thỏm lo âu.
Hạ Nhạc Thiên nhìn gương mặt trắng bệch của Trần Bách Nhạc, không tự giác siết chặt nắm tay, móng ngón tay cắm vào lòng bàn tay, chảy ra vết máu.
Trần Bách Nhạc, thật sự đã chết.
Hạ Nhạc Thiên đứng dậy muốn đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng vang lên âm thanh.
"Có phải cậu ấy đã biết gì hay không"
"Nhất định cậu ấy biết chúng ta đều đã chết."
"Không sao, tiếp theo chính là cậu ấy!"
Trong phòng lại yên lặng.
Hạ Nhạc Thiên đứng trước cửa phòng, cả người lạnh băng.
Hoá ra đám người Đường Quốc Phi vẫn luôn biết mình đã chết, chỉ là giả vờ không biết.
Hạ Nhạc Thiên lấy điện thoại ra nhìn những tin nhắn Đường Quốc Phi gửi đến, không dám tin những lời này đều là giả.
Hạ Nhạc Thiên tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, ngây người đến hơn 10h tối mới đứng dậy trở về.
Cậu muốn tận mắt nhìn thấy con quỷ kia rốt cuộc là thứ gì, vì sao lại theo dõi phòng ký túc xá bọn họ không bỏ.
Nhưng càng đi, bước chân Hạ Nhạc Thiên càng nặng nề do dự, luôn cảm thấy trường học có chỗ nào đó không thích hợp, một lát sau mới bừng tỉnh.
Chuyện không thích hợp là, người trong trường dường như đều biến mất.
Lúc này mới hơn 10h tối, toàn bộ khuôn viên trường không có một bóng người, yên tĩnh không tiếng động.
Hạ Nhạc Thiên đứng yên vài giây, lại tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt cực kỳ kiên định, lúc về ký túc xá, Hạ Nhạc Thiên thử đẩy cửa những phòng ngủ khác, bên trong quả nhiên không có người.
Chờ đến đi trở về phòng mình, Hạ Nhạc Thiên dừng lại một chút, không biết bản thân đang hy vọng điều gì.
Cuối cùng cậu thở hắt ra, chậm rãi đẩy cửa.
Trương Kiều Minh, Đường Quốc Phi đều yên tĩnh nằm trên giường chơi điện thoại, không thèm nhìn Hạ Nhạc Thiên, cả bọn đều bọc chăn dày, hận không thể vùi cả đầu vào trong.
Hạ Nhạc Thiên không cởi áo khoác, trực tiếp nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi, lỗ tai lại vểnh lên chú ý âm thanh ngoài cửa.
Chợt, điện thoại truyền đến một tin nhắn.
Hạ Nhạc Thiên mở mắt ra, đúng lúc đối mắt với Đường Quốc Phi ở giường đối diện, đôi mắt Đường Quốc Phi bình tĩnh lạnh lùng, không chứa một tia cảm xúc mà con người nên có.
Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt, mở tin nhắn, nhìn đến tên người gửi thì ngạc nhiên, sau đó là tức giận không kiềm chế được.
Cậu tưởng rằng tin nhắn này là Đường Quốc Phi gửi tới, không ngờ lại là cô gái tên Bạch Khê kia.
Tin nhắn chỉ có một câu ngắn ngủn.
[Đừng tin tưởng Địch Vũ, hắn muốn giết cậu.]
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi lâu, mới trả lời.
[Tại sao tôi phải tin cô?]
Qua một phút, Bạch Khê mới đáp lời.
[Đã từng có người hỏi tôi, nguyện vọng của tôi là gì, lúc này tôi muốn nói cho người đó, nguyện vọng của tôi là muốn chết có ý nghĩa, người đó không xứng đạt được nguyện vọng.]
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, suy nghĩ lời này của Bạch Khê, vài giây sau, Bạch Khê lại gửi thêm một tin.
Hạ Nhạc Thiên vừa nhìn đã biến sắc.
[Hạ Nhạc Thiên, chạy mau, cậu không muốn biết tại sao lại xảy ra những chuyện này sao!?!!]
Bạch Khê biết nguyên nhân?
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện đám người Đường Quốc Phi đều đứng sát mép giường cậu, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trên tay cậu.
Hình ảnh yên lặng lại kinh khủng này làm Hạ Nhạc Thiên toát mồ hôi lạnh, vội vàng tắt màn hình điện thoại, ngồi dậy hỏi: "Các cậu nhìn gì vậy?"
Bọn họ không nói chuyện, Hạ Nhạc Thiên nghe được tiếng bước chân từ ngoài hành lang, thong thả lại rõ ràng.
Lại có thêm một tin nhắn mới, màn hình sáng lên, vẫn là của Bạch Khê gửi tới.
[Chạy mau, nó sắp tới rồi, tôi ở dưới lầu.]
Hạ Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xoay người xuống giường, đám người Trương Kiều Minh đều không ngăn lại, chỉ âm trầm nói vọng theo.
"Cậu trốn không thoát đâu!"
"Cậu trốn không thoát đâu!"
Bốn người đồng thanh nói.
Hạ Nhạc Thiên trực tiếp túm ghế, nhảy từ lầu hai xuống, cậu muốn tìm Bạch Khê, muốn hỏi rõ ràng Bạch Khê có ý gì.
Bạch Khê đứng cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ nôn nóng.
Hạ Nhạc Thiên chạy nhanh tới, Bạch Khê lại nhìn lên lầu hai, sau đó vội vàng kéo tay Hạ Nhạc Thiên chạy về phía trước.
Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể chạy theo, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn.
Trên lầu hai có một bóng đen đang đứng.
Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt, cùng Bạch Khê chạy mấy trăm mét mới dừng lại, Bạch Khê thở hổn hển, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Tôi biết, tôi biết cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi."
Hạ Nhạc Thiên vẫn nhìn chằm chằm Bạch Khê.
Bạch Khê hít sâu điều chỉnh hơi thở, tiếp tục nói: "Nhưng tôi không thể nói được, cậu có hiểu không, nếu tôi nói ra, cậu sẽ thất bại."
Có ý gì?
"Tìm được cái kia, Hạ Nhạc Thiên, nhất định phải tìm được thứ đó, đây là điều duy nhất tôi có thể nói cho cậu." Bạch Khê nhanh chóng nói, sau đó bỗng nhiên che ngực, hoảng sợ ngẩng đầu.
Trong màn đêm dường như có cái gì đó rất đáng sợ đang ẩn nấp.
Cổ họng Bạch Khê phát ra âm điệu thống khổ không thuộc về tần số con người có thể tạo ra, thân thể như là hạt cát dần dần rơi, cô gian nan phun ra lời nói cuối cùng: "Tìm được Địch Vũ, nhất định phải giết hắn, Bug ở trên......"
Bạch Khê hoàn toàn tiêu tán.
Hạ Nhạc Thiên không kịp bắt lấy cô, hạt cát rơi vào lòng bàn tay cũng dần dần biến mất, không còn gì dư lại.
Hạ Nhạc Thiên mờ mịt đứng đó, không biết cảm giác lúc này là gì.
*****
Editor: Ehehe, chúc mừng ngày 30/4 - Ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước. Việt Nam anh em một nhà
Trần Bách Nhạc nắm chặt tay Hạ Nhạc Thiên, "Mọi chuyện trông cậy vào cậu."
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng, Tưởng Phương đã xuống giường, ngồi trên ghế nhìn Hạ Nhạc Thiên không chớp mắt.
Trần Bách Nhạc thấy thế thì càng thêm sợ hãi.
Hạ Nhạc Thiên đi vào phòng ngủ đầu tiên, thấy Đường Quốc Phi vẫn trốn trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt, không dám xuống giường đứng gần Tưởng Phương, thấy Hạ Nhạc Thiên đi vào mới nhẹ nhàng thở phào, vội hỏi: "Lão tam, Trương Kiều Minh...... Có phải đã..."
Hạ Nhạc Thiên nặng nề gật đầu.
Đường Quốc Phi quấn chặt chăn, vẻ mặt hoảng hốt: "Tiếp theo, có phải đến lượt tớ và Trần Bách Nhạc không?"
"Có khi tiếp theo đến phiên tớ cũng nên." Tưởng Phương cũng nói theo.
Đường Quốc Phi nhìn Tưởng Phương, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn sợ hãi không mở miệng.
Hai người họ thật sự không nhớ rõ bản thân đã chết, đối với tử vong vẫn cảm thấy kinh khủng và sợ hãi.
Hạ Nhạc Thiên không biết trong tình huống này, bọn họ có được xem là người sống hay không nữa.
Đêm khuya, mọi người lại nằm xuống giường, ai cũng không ngủ được.
Hạ Nhạc Thiên ngây người nhìn trần nhà, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ đan xen nhau, nhưng không có gì đọng lại.
Cậu không rõ tất cả chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Càng không hiểu vì sao con quỷ kia lại theo dõi đám người Đường Quốc Phi, nếu Trần Bách Nhạc cũng đã chết, có phải người tiếp theo là cậu không?
Thậm chí cậu còn nghĩ, tất cả người trong trường, bao gồm cả cậu, kỳ thật đã bị quỷ giết chết, nhưng lại sống lại giống Đường Quốc Phi và Trương Kiều Minh, hơn nữa quên mất mình đã bí giết chết.
Chuyện này có thể giải thích vì sao sức mạnh của cậu lại trở nên lớn như vậy.
Hạ Nhạc Thiên không nhịn được rùng mình, đè ép suy nghĩ này xuống....
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người trong ký túc xá đều rời giường.
Đường Quốc Phi và Tưởng Phương vẫn là bộ dáng trắng bệch lạnh lẽo như cũ.
Nhưng dường như hai người không hề nhận ra chuyện này, đều lo lắng sốt ruột cho Trương Kiều Minh.
Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị ra cửa mua đồ ăn sáng, thuận tiện hỏi đam người Đường Quốc Phi muốn ăn gì, cậu có thể mua về.
Trần Bách Nhạc không nghĩ muốn ở lại phòng ngủ, vội vàng đứng lên nói muốn đi cùng Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, hai người nghe Đường Quốc Phi và Tưởng Phương chọn đồ ăn xong thì rời khỏi phòng ngủ.
Phòng trong chỉ còn lại Tưởng Phương và Đường Quốc Phi.
Hai người nhìn nhau một cái, chậm rãi lộ ra nụ cười quỷ dị.
*
Dọc đường đi, Trần Bách Nhạc cứ nói mãi về tâm trạng sợ hãi lo lắng của mình cho Hạ Nhạc Thiên nghe, thẳng đến khi thấy thi thể bị phanh thây nằm trên mặt đất thì sợ tới mức mềm chân ngồi phịch xuống đất, hét ầm lên, "Đó -- đó có phải Trương Kiều Minh không?"
Hạ Nhạc Thiên mang một tia hy vọng đi qua nhìn, cuối cùng đau lòng nhắm mắt.
Dì lao công đã đi tới, dùng xẻng hốt rác xúc thi thể rơi vãi trên đất, Hạ Nhạc Thiên không còn lòng dạ ăn cơm nữa, chủ động giúp đỡ thu dọn thi thể, sau đó nói với dì lao công mình muốn mang thi thể này đi.
Dì lao công gật đầu, cười tủm tỉm khen Hạ Nhạc Thiên là đứa trẻ ngoan.
Từng nhóm sinh viên đi ngang qua cũng không thèm nhìn thi thể trên đất, giống như nó chỉ là cái rác rưởi bình thường.
Hạ Nhạc Thiên mai táng xác của Trương Kiều Minh trong một góc khuất người, lần này cậu không gọi điện thoại cho cha mẹ của cậu ta nữa.
Bởi vì, Trương Kiều Minh sẽ xuất hiện một lần nữa.
Trần Bách Nhạc đứng đằng xa nhìn toàn bộ cảnh tượng, run rẩy chờ Hạ Nhạc Thiên làm xong mọi việc mới nói: "Lúc tớ chết, có phải cũng sẽ chôn tớ ở đây không?"
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy thì ngẩng đầu, dùng giọng điệu nghiêm túc nói với Trần Bách Nhạc: "Tớ sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cậu."
Trần Bách Nhạc tuyệt vọng mỉm cười, còn khó coi hơn cả khóc.
Hai người đi đến quán cơm nhỏ gọi mì thịt bò, ăn như nhai sáp, sau đó mang cơm hộp chuẩn bị quay về ký túc xá.
Trên đường, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy có người đang nhìn lén mình.
Cậu bất chợt quay đầu lại, phát hiện đó là cô gái tên Bạch Khê.
Hạ Nhạc Thiên bảo Trần Bách Nhạc đứng ở đây chờ mình một lát.
Trần Bách Nhạc thấp thỏm nói: "Vậy cậu đi nhanh nhé."
Hạ Nhạc Thiên vội vàng gật đầu, bước nhanh qua, hỏi: "Cô đang đợi tôi sao?"
Bạch Khê không nhịn Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa, cô nói: "Có đôi khi tôi cảm thấy thế giới này thật nhàm chán."
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày.
Bạch Khê vẫn lẩm bẩm một mình, "Tôi cũng không biết rõ rốt cuộc tôi muốn điều gì."
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng, tà váy mềm bung xoã lay động, mái tóc màu trắng khoác trên vai, lẳng lặng chống cằm nhìn phương xa, giống như bông tuyết có thể tan theo gió bất kỳ lúc nào.
Hạ Nhạc Thiên không đáp lời.
Bạch Khê quay đầu nhìn cậu, "Hạ Nhạc Thiên, tôi có thể hỏi cậu một câu không?"
Hạ Nhạc Thiên ngồi xuống, không lộ ra cảm xúc dư thừa, "Cô muốn hỏi cái gì?"
"Ngay bây giờ, nguyện vọng của cậu là gì?" Bạch Khê hỏi.
Hạ Nhạc Thiên không dấu vết che giấu trái tim đang lên men của mình, những lời này quen thuộc đến kỳ lạ, giống như đã nghe qua ở đâu đó.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên cẩn thận ngẫm nghĩ, cậu khẳng định không có ai từng hỏi câu này.
Nhưng cậu vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
"Nguyện vọng của tôi sao?"
Hạ Nhạc Thiên kiên định trả lời: "Nguyện vọng của tôi là tất cả mọi chuyện đều khôi phục lại bình thường, hy vọng các bạn của tôi đều bình an."
Bạch Khê giật mình, trên khuôn mặt trắng bệch vì bệnh tật bỗng nhiên lộ ra nụ cười, "Tôi hiểu rồi."
Hạ Nhạc Thiên không rõ Bạch Khê hiểu cái gì, nhưng liên tục có người chết làm cậu rất khó bình tĩnh, "Tôi không rõ, hiệp hội các người vì có thể giải quyết quỷ, thà rằng hy sinh một mạng người sao?"
Bạch Khê không cần suy nghĩ, trực tiếp hỏi: "Cậu nói Địch Vũ sao?"
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng, "Phải, hắn nói tôi đừng lộn xộn, bởi vậy tôi bỏ lỡ cơ hội cứu bạn của tôi."
"Không thể dùng vũ lực đối phó quỷ, nếu cậu thật sự xông lên cứu người, có khả năng hai người đều bị giết." Bạch Khê nói.
"Tôi biết, nhưng hết người này đến người khác chết trước mặt tôi, sau đó lại sống lại, tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ, bọn họ có còn là chính họ nữa hay không." Hạ Nhạc Thiên đè nén tức giận, hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại.
Không ai biết, chỉ cần cậu tưởng tượng đến cảnh Đường Quốc Phi cũng đã chết từ mấy ngày trước, cậu lại vô cùng đau lòng, nỗi bi thương khiến cậu không thể bình tĩnh.
Bạch Khê rũ mắt xuống, âm thanh nhỏ đến mức sắp không nghe được: "Cậu phải tin tưởng trực giác của mình."
Trực giác sao?
Hạ Nhạc Thiên càng thêm chua xót.
Bởi vì, trực giác nói cho cậu, Đường Quốc Phi thật sự đã chết, cậu ấy đã không còn là cậu ấy.
Bạch Khê đứng lên rời đi, được vài bước thì bỗng nhiên quay đầu lại, nói: "Tin tưởng trực giác của cậu, chỉ có chính cậu mới có thể tìm ra đáp án."
Bạch Khê đi mất.
Hạ Nhạc Thiên vẫn ngồi đó một lúc, lời của Bạch Khê làm cậu như lọt vào sương mù, nhưng lại hoảng hốt cảm thấy, câu nói của Bạch Khê ẩn chứa tin tức rất quan trọng.
"Lão tam." Trần Bách Nhạc đi đến, quan tâm hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Hạ Nhạc Thiên ngạc nhiên: "Sao cậu lại tới đây?"
Trần Bách Nhạc giơ điện thoại lên cho Hạ Nhạc Thiên xem thời gian, "Cậu ngồi ở đây gần hai mươi phút rồi!"
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, vội vàng đứng dậy: "Xin lỗi để cậu đợi lâu, chúng ta mau về thôi."
Trên đường về, Trần Bách Nhạc cảm thấy rất mâu thuẫn và sợ hãi, dù những người chết đi sống lại đó đều là bạn cùng phòng của cậu.
Nhưng ai mà biết những người đã từng là bạn cùng phòng kia, có còn là bọn họ hay không.
Về đến cửa phòng ký túc xá, Hạ Nhạc Thiên liếc nhìn Địch Vũ ở trong căn phòng đối diện, sau đó quay đầu bước đi, bỗng nhiên cậu khựng lại.
Trần Bách Nhạc sợ đến nỗi hàm răng run lên va vào nhau.
Trương Kiều Minh đứng ngay cửa, sắc mặt tái nhợt, khóe môi treo một nụ cười quỷ quyệt, chào đón hai người: "Sao còn không vào phòng đi......"
Trần Bách Nhạc nắm chặt cánh tay Hạ Nhạc Thiên, sợ hãi nói: "Lão, lão tam."
Hạ Nhạc Thiên nói khẽ với Trần Bách Nhạc: "Bình tĩnh, đừng để Trương Kiều Minh phát hiện."
Trần Bách Nhạc sắp khóc tới nơi rồi.
Sao có thể bình tĩnh nổi, toàn bộ ký túc xá chỉ còn cậu ta với Hạ Nhạc Thiên là người sống.
Hạ Nhạc Thiên đi qua, nhìn Trương Kiều Minh nói: "Lão đại, cậu về lúc nào vậy?"
Trương Kiều Minh trả lời: "Cả đêm qua tớ ngủ bên ngoài, sáng nay vừa mới về."
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua Tưởng Phương và Đường Quốc Phi, hai người họ đều nằm trên giường dùng chăn dày quấn kín người, cậu đưa cơm hộp cho Trương Kiều Minh, "Tớ đột nhiên nhớ còn có việc, phải đi một chuyến, lão đại cậu giúp tớ cầm cơm hộp vào đi."
Hạ Nhạc Thiên xoay người đi thẳng, Trần Bách Nhạc không muốn ở lại, cũng cuống quýt giải thích mình cũng có chút việc, vì thế cũng chạy đi.
"Lão tam, cậu đi đâu vậy?" Trần Bách Nhạc đuổi theo hỏi.
Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm: "Tớ muốn đào cái hố đó lên, xem thi thể lão đại còn ở đây không."
Nếu thi thể vẫn còn.
Vậy chứng tỏ người lúc nãy không phải Trương Kiều Minh thật sự.
Nhưng nếu không có thi thể......
Vậy có nghĩa là thi thể Trương Kiều Minh đã được một sức mạnh nào đó chữa trị, hơn nữa đã bò từ dưới đất lên.
Hạ Nhạc Thiên vừa phân tích vừa nhanh tay đào hố, đào đến gần hai mét vẫn không thấy cái xác đâu, Hạ Nhạc Thiên mới từ bỏ.
Trần Bách Nhạc run run rẩy rẩy: "Nói vậy là, lão đại...... Từ dưới đó bò lên?"
Cậu ta lại đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: "Nhưng nhìn bên ngoài thì không thấy dấu vết có thứ gì bò lên mà."
Vậy Trương Kiều Minh từ đâu bò ra?
Hạ Nhạc Thiên phức tạp nhìn mặt đất, nói: "Ai biết được."
Nhưng giờ thì cậu đã biết vì sao thời gian sống lại của Tưởng Phương và Trương Kiều Minh không giống nhau...
Thi thể Trương Kiều Minh bị chôn trong trường học, sau khi sống lại thì trực tiếp quay về ký túc xá.
Mà Tưởng Phương không giống nhau.
Hạ Nhạc Thiên đã từng đem thi thể của Tưởng Phương giao cho bố mẹ của cậu ta mang đi.
Cho nên thời gian Tưởng Phương trở về mới có thể kéo dài hơn một ngày.
Nói cách khác, những người bị quỷ giết chết, kỳ thật qua ngày hôm sau đã có thể sống lại.
Hơn nữa có thể sẽ quên mất mình đã chết.
Đương nhiên, chuyện này còn chờ xác nhận lại.
"Chúng ta trở về thôi." Hạ Nhạc Thiên nói.
Trần Bách Nhạc da đầu tê dại nói: "Thật sự phải đi về sao, tớ nghĩ đến bọn họ đều là người chết thì sợ đến không nhấc chân nổi."
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua: "Không thì cậu ra ngoài tránh một thời gian đi?"
Trần Bách Nhạc vừa định đồng ý, cuối cùng lại lắc đầu, sợ hãi nói: "Lỡ như ra ngoài rồi con quỷ kia vẫn theo dõi tớ thì sao, còn không bằng ở lại ký túc xá, ít nhất hai chúng ta có thể giúp đỡ nhau, hơn nữa tớ không yên tâm để cậu ở lại đây một mình."
Từ đầu tới đuôi, Trần Bách Nhạc không hề đề nghị Hạ Nhạc Thiên cũng rời khỏi trường học.
Giống như cậu ta không hề nghĩ đến chuyện này.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy nôn nao trong lòng.
Khi hai người quay về ký túc xá, đám người Đường Quốc Phi đã ăn cơm xong, chào Hạ Nhạc Thiên một tiếng rồi bò lên giường, dùng cái chăn thật dày bọc kín người.
Trương Kiều Minh cũng vậy.
Trần Bách Nhạc trốn vào trong chăn, làm bộ bấm điện thoại để phân tán cảm xúc sợ hãi, trong phòng này, trừ cậu ta và Hạ Nhạc Thiên, dư lại đều là người chết, nghĩ tới thôi đã muốn tông cửa chạy ra ngoài.
Nhưng mà, cậu ta có thể chạy đi đâu....
Đến nửa đêm, Hạ Nhạc Thiên cầm điện thoại lướt web, Đường Quốc Phi vùi đầu trong chăn bấm bấm gõ gõ.
Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên thu được tin nhắn của Đường Quốc Phi.
Cậu khẽ nhìn qua chỗ Đường Quốc Phi.
Chỉ thấy gương mặt trắng bệch của Đường Quốc Phi dưới ánh đèn càng ngày càng giống xác chết.
Hạ Nhạc Thiên cúi đầu mở tin nhắn.
[Tối nay cậu đừng cứu người nữa, quá nguy hiểm.]
Hạ Nhạc Thiên không trả lời Đường Quốc Phi, bởi vì lúc này có tiếng bước chân mơ hồ ngoài cửa, cuối cùng ngừng lại.
Sau đó là âm thanh quen thuộc từ khe cửa truyền đến.
Mang theo hơi thở âm trầm.
"Trần Bách Nhạc."
"Trần Bách Nhạc ---"
Trần Bách Nhạc cầm điện thoại, vẻ mặt bỗng trở nên hoảng hốt, ánh đèn nháy mắt tối sầm xuống, bàn tay quỷ dị gấp không chờ nổi vói qua khe cửa, muốn bắt Trần Bách Nhạc.
Trần Bách Nhạc xuống giường, lảo đảo đi về phía nó.
"Trần Bách Nhạc."
"Trần Bách Nhạc, mau tới đây."
Lệ quỷ ngoài cửa nôn nóng nói.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng cầm côn nhị khúc xoay người xuống giường, sau đó kéo chặt Trần Bách Nhạc muốn đánh thức cậu ta, mặc kệ cả người cậu đều lọt vào tầm ngắm của con quỷ ngoài cửa.
Rất khó hình dung đó là cảm giác gì.
Mặt quỷ như bị lớp sương mờ bao phủ, chỉ có cặp mắt đỏ ngầu âm trầm, ác ý nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, nói: "Ngươi chết chắc rồi!!!!"
Đầu óc Hạ Nhạc Thiên ong lên một tiếng, cả người cứng ngắc nặng nề, nhưng tay vẫn kiên trì kéo Trần Bách Nhạc.
Nhưng bàn tay qua kẹt cửa càng duỗi càng dài, cuối cùng bắt được Trần Bách Nhạc kéo về phía nó, Hạ Nhạc Thiên cũng bị kéo lê về phía trước.
Hạ Nhạc Thiên liều mạng khống chế cơ thể mình phản kháng lại, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn Trần Bách Nhạc dần dần bị kéo ra ngoài.
Bởi vì cơ thể cứng đờ không thể nhúc nhích, cả người Hạ Nhạc Thiên cũng bị kéo ra ngoài cửa, không ngờ giây tiếp theo con quỷ kia chậm rãi gỡ từng ngón tay Hạ Nhạc Thiên ra, trước khi biến mất lại quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, giống như đang nói, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi!!!
Hạ Nhạc Thiên rốt cuộc khôi phục lại bình thường, vội vàng vọt ra ngoài xem xét, lần này cũng không khác gì những lần trước.
Con quỷ kia mang theo Trần Bách Nhạc biến mất.
Trần Bách Nhạc có lẽ đã chết.
Đôi mắt Hạ Nhạc Thiên nháy mắt đỏ bừng, phẫn nộ và không cam lòng, tức giận vì bản thân vô dụng, đủ loại cảm xúc làm cậu mất khống chế trong nháy mắt, quỳ rạp xuống đấm vào sàn nhà, thấp giọng gào lên.
Tiếng động lớn làm không ít đồng học mở cửa xem xét, cuối cùng bực bội đóng cửa lại.
Bàn tay Hạ Nhạc Thiên máu tươi đầm đìa, đau đớn ngược lại làm lý trí cậu trở nên thanh tỉnh.
Chợt, Hạ Nhạc Thiên đứng dậy đi đến phòng ngủ đối diện, đá văng cửa.
Đám người trong phòng kinh ngạc ngồi dậy, hỏi Hạ Nhạc Thiên muốn làm gì??
Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện không thấy Địch Vũ, cậu hỏi: "Địch Vũ đâu rồi?"
Một bạn học trả lời: "Hắn vừa đi rồi, không biết đi đâu."
Vừa đi?
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ý thức được, Địch Vũ lừa mình!!
Người kia trước nay chưa hề nghĩ đến việc cứu người.
Hạ Nhạc Thiên móc điện thoại ra gọi cho Địch Vũ, đối phương lại không bắt máy.
Tin nhắn cũng không xem.
Cơn giận dữ lên đến đỉnh điểm lại biến thành vô lực, cơ thể mỏi mệt dựa vào vách tường, liên tục ba ngày không được ngủ yên, đột nhiên cảm thấy thế giới này cực kỳ ghê tởm, khiến người ta chán ghét.
Trương Kiều Minh đã đến bên cậu từ lúc nào, lo lắng hỏi: "Lão tam, cậu có khỏe không?"
Hạ Nhạc Thiên nghiêng đầu không muốn nhìn Trương Kiều Minh, giọng nói khàn khàn: "Trần Bách Nhạc đã chết."
Ánh mắt Trương Kiều Minh lóe lên, nói: "Tớ biết, tiếp theo sẽ đến phiên cậu!"
Hạ Nhạc Thiên chết lặng nói: "Cứ để nó đến, ngày mai không phải tớ chết, thì là nó vong."
Một mất một còn.
Đường Quốc Phi đứng ở xa nhìn cậu, vẻ mặt giấu trong bóng đêm.
Hạ Nhạc Thiên đứng dậy đi vòng qua Trương Kiều Minh, quay về ký túc xá nằm xuống.
Lúc này, cậu phải ngủ một giấc thật ngon.
Ngoài cửa, Trương Kiều Minh đứng yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, mỉm cười quỷ dị.
Hạ Nhạc Thiên cảm giác được vài cặp mắt đều đang nhìn chằm chằm mình, nhưng cậu đã chẳng còn bận tâm nữa, có lẽ trong phòng đều là quỷ.
Vậy thì sao....
Ngày kế, Hạ Nhạc Thiên tỉnh lại, Đường Quốc Phi im lặng đặt hộp cơm lên bàn, "Ăn sáng đi lão tam."
Đám người Trương Kiều Minh đều nhìn Hạ Nhạc Thiên, cũng không nói lời nào.
Hạ Nhạc Thiên an tĩnh ăn cơm, biểu tình chết lặng.
Đường Quốc Phi thở dài một hơi.
Trần Bách Nhạc đúng lúc đẩy cửa đi vào, rất tự nhiên chào hỏi mọi người một câu, không giống lúc còn sống cưa thấp thỏm lo âu.
Hạ Nhạc Thiên nhìn gương mặt trắng bệch của Trần Bách Nhạc, không tự giác siết chặt nắm tay, móng ngón tay cắm vào lòng bàn tay, chảy ra vết máu.
Trần Bách Nhạc, thật sự đã chết.
Hạ Nhạc Thiên đứng dậy muốn đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng vang lên âm thanh.
"Có phải cậu ấy đã biết gì hay không"
"Nhất định cậu ấy biết chúng ta đều đã chết."
"Không sao, tiếp theo chính là cậu ấy!"
Trong phòng lại yên lặng.
Hạ Nhạc Thiên đứng trước cửa phòng, cả người lạnh băng.
Hoá ra đám người Đường Quốc Phi vẫn luôn biết mình đã chết, chỉ là giả vờ không biết.
Hạ Nhạc Thiên lấy điện thoại ra nhìn những tin nhắn Đường Quốc Phi gửi đến, không dám tin những lời này đều là giả.
Hạ Nhạc Thiên tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, ngây người đến hơn 10h tối mới đứng dậy trở về.
Cậu muốn tận mắt nhìn thấy con quỷ kia rốt cuộc là thứ gì, vì sao lại theo dõi phòng ký túc xá bọn họ không bỏ.
Nhưng càng đi, bước chân Hạ Nhạc Thiên càng nặng nề do dự, luôn cảm thấy trường học có chỗ nào đó không thích hợp, một lát sau mới bừng tỉnh.
Chuyện không thích hợp là, người trong trường dường như đều biến mất.
Lúc này mới hơn 10h tối, toàn bộ khuôn viên trường không có một bóng người, yên tĩnh không tiếng động.
Hạ Nhạc Thiên đứng yên vài giây, lại tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt cực kỳ kiên định, lúc về ký túc xá, Hạ Nhạc Thiên thử đẩy cửa những phòng ngủ khác, bên trong quả nhiên không có người.
Chờ đến đi trở về phòng mình, Hạ Nhạc Thiên dừng lại một chút, không biết bản thân đang hy vọng điều gì.
Cuối cùng cậu thở hắt ra, chậm rãi đẩy cửa.
Trương Kiều Minh, Đường Quốc Phi đều yên tĩnh nằm trên giường chơi điện thoại, không thèm nhìn Hạ Nhạc Thiên, cả bọn đều bọc chăn dày, hận không thể vùi cả đầu vào trong.
Hạ Nhạc Thiên không cởi áo khoác, trực tiếp nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi, lỗ tai lại vểnh lên chú ý âm thanh ngoài cửa.
Chợt, điện thoại truyền đến một tin nhắn.
Hạ Nhạc Thiên mở mắt ra, đúng lúc đối mắt với Đường Quốc Phi ở giường đối diện, đôi mắt Đường Quốc Phi bình tĩnh lạnh lùng, không chứa một tia cảm xúc mà con người nên có.
Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt, mở tin nhắn, nhìn đến tên người gửi thì ngạc nhiên, sau đó là tức giận không kiềm chế được.
Cậu tưởng rằng tin nhắn này là Đường Quốc Phi gửi tới, không ngờ lại là cô gái tên Bạch Khê kia.
Tin nhắn chỉ có một câu ngắn ngủn.
[Đừng tin tưởng Địch Vũ, hắn muốn giết cậu.]
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi lâu, mới trả lời.
[Tại sao tôi phải tin cô?]
Qua một phút, Bạch Khê mới đáp lời.
[Đã từng có người hỏi tôi, nguyện vọng của tôi là gì, lúc này tôi muốn nói cho người đó, nguyện vọng của tôi là muốn chết có ý nghĩa, người đó không xứng đạt được nguyện vọng.]
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, suy nghĩ lời này của Bạch Khê, vài giây sau, Bạch Khê lại gửi thêm một tin.
Hạ Nhạc Thiên vừa nhìn đã biến sắc.
[Hạ Nhạc Thiên, chạy mau, cậu không muốn biết tại sao lại xảy ra những chuyện này sao!?!!]
Bạch Khê biết nguyên nhân?
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện đám người Đường Quốc Phi đều đứng sát mép giường cậu, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trên tay cậu.
Hình ảnh yên lặng lại kinh khủng này làm Hạ Nhạc Thiên toát mồ hôi lạnh, vội vàng tắt màn hình điện thoại, ngồi dậy hỏi: "Các cậu nhìn gì vậy?"
Bọn họ không nói chuyện, Hạ Nhạc Thiên nghe được tiếng bước chân từ ngoài hành lang, thong thả lại rõ ràng.
Lại có thêm một tin nhắn mới, màn hình sáng lên, vẫn là của Bạch Khê gửi tới.
[Chạy mau, nó sắp tới rồi, tôi ở dưới lầu.]
Hạ Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xoay người xuống giường, đám người Trương Kiều Minh đều không ngăn lại, chỉ âm trầm nói vọng theo.
"Cậu trốn không thoát đâu!"
"Cậu trốn không thoát đâu!"
Bốn người đồng thanh nói.
Hạ Nhạc Thiên trực tiếp túm ghế, nhảy từ lầu hai xuống, cậu muốn tìm Bạch Khê, muốn hỏi rõ ràng Bạch Khê có ý gì.
Bạch Khê đứng cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ nôn nóng.
Hạ Nhạc Thiên chạy nhanh tới, Bạch Khê lại nhìn lên lầu hai, sau đó vội vàng kéo tay Hạ Nhạc Thiên chạy về phía trước.
Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể chạy theo, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn.
Trên lầu hai có một bóng đen đang đứng.
Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt, cùng Bạch Khê chạy mấy trăm mét mới dừng lại, Bạch Khê thở hổn hển, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Tôi biết, tôi biết cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi."
Hạ Nhạc Thiên vẫn nhìn chằm chằm Bạch Khê.
Bạch Khê hít sâu điều chỉnh hơi thở, tiếp tục nói: "Nhưng tôi không thể nói được, cậu có hiểu không, nếu tôi nói ra, cậu sẽ thất bại."
Có ý gì?
"Tìm được cái kia, Hạ Nhạc Thiên, nhất định phải tìm được thứ đó, đây là điều duy nhất tôi có thể nói cho cậu." Bạch Khê nhanh chóng nói, sau đó bỗng nhiên che ngực, hoảng sợ ngẩng đầu.
Trong màn đêm dường như có cái gì đó rất đáng sợ đang ẩn nấp.
Cổ họng Bạch Khê phát ra âm điệu thống khổ không thuộc về tần số con người có thể tạo ra, thân thể như là hạt cát dần dần rơi, cô gian nan phun ra lời nói cuối cùng: "Tìm được Địch Vũ, nhất định phải giết hắn, Bug ở trên......"
Bạch Khê hoàn toàn tiêu tán.
Hạ Nhạc Thiên không kịp bắt lấy cô, hạt cát rơi vào lòng bàn tay cũng dần dần biến mất, không còn gì dư lại.
Hạ Nhạc Thiên mờ mịt đứng đó, không biết cảm giác lúc này là gì.
*****
Editor: Ehehe, chúc mừng ngày 30/4 - Ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước. Việt Nam anh em một nhà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.