Chương 5: Bắt nạt
Lê Tửu Nhi
03/08/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Kỳ nghỉ hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay là ngày chính thức vào học, Tô Nịnh Nịnh vô cùng có tinh thần, đêm qua còn chuẩn bị bài cho chương trình học.
Dù sao cũng là tiết đầu tiên của đại học, cô vẫn rất coi trọng.
Bùi Cận đưa cô đến trường theo thường lệ.
"Đi học nghe giảng đàng hoàng, về chú sẽ kiểm tra." Trước khi Tô Nịnh Nịnh xuống xe, Bùi Cận nói một câu như vậy.
Tô Nịnh Nịnh không muốn để ý đến anh.
Sáng hôm qua cô thức dậy, phát hiện hai cái đĩa đều trống không, hơn nữa cũng không phát hiện đồ ăn thừa bị đổ.
Vậy mà anh ăn hết tất cả.
Tô Nịnh Nịnh kinh hồn bạt vía cả ngày hôm qua, sợ anh xảy ra vấn đề, đến lúc đó lại tìm cô tính sổ.
Càng nghĩ càng cảm thấy Bùi Cận thật đáng sợ.
Dù là phương diện nào cũng rất đáng sợ.
Cô xuống xe, ngay cả "tạm biệt" cũng không nói, trực tiếp đi vào trường.
Qua nửa tháng huấn luyện quân sự, bạn học trong lớp cũng đã thân quen hơn với nhau, tốp năm tốp ba đi cùng một chỗ, còn có từng nhóm nhỏ.
Chỉ mỗi Tô Nịnh Nịnh và Sơ Lục là lạc đàn.
Ngày đầu tiên đi học, ai ai cũng tích cực, cho nên lúc Tô Nịnh Nịnh đến, hầu hết chỗ đã có người, chỉ còn vị trí bên cạnh Sơ Lục.
Vì thế cô đi sang bên đó.
Hôm nay Tô Nịnh Nịnh cầm theo chiếc túi xách Bùi Cận cho cô, ngày đầu tiên đeo, xem như bảo bối.
Sau khi cô ngồi xuống, để túi xách sang một bên, lúc này mới phát hiện, bên cạnh đặt chiếc túi xách y hệt.
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, sau đó cười nói: "Trùng hợp quá."
Sao lại đụng hàng với cô gái này tiếp?
Ban đầu Tô Nịnh Nịnh cảm thấy xấu hổ, nhưng giờ ngẫm lại, cảm thấy cũng khá thú vị.
Điều này nói lên gu thẩm mỹ của hai cô tương đồng với nhau.
Cho nên Tô Nịnh Nịnh chủ động chào hỏi với cô ấy.
Sơ Lục ngẩng đầu nhìn cô, mở sách trên tay, thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Ánh mắt cô ấy lạnh nhạt, như là băng sương.
Tô Nịnh Nịnh cũng yên lặng dời mắt.
Tiết đầu tiên, thầy giáo điểm danh, hơn nữa gọi tên Tô Nịnh Nịnh đầu tiên.
Lúc thầy giáo gọi tên cô, có nhìn cô một lát, dường như là đang ghi nhớ bề ngoài của cô.
Tô Nịnh Nịnh cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, một tiết trôi qua, cứ cảm thấy thầy giáo liên tục quan sát cô.
Có loại cảm giác sợ hãi như bị chủ nhiệm hồi cao trung chú ý.
Điều này làm cô lo lắng suốt cả tiết, ngồi yên không dám cử động, cả quá trình luôn hướng mắt lên bục, ngay cả thất thần cũng không dám.
Ngày đầu tiên đi học, không có quá nhiều tiết, đến bốn giờ chiều đã kết thúc.
Vừa mới tan học, Tô Nịnh Nịnh nhận được tin nhắn của Bùi Cận, nói nếu cô muốn về thì tự mình về, chưa về thì chờ thêm lát nữa, tối anh tới đón.
Vậy mà anh còn có thời khóa biểu của cô!
Tô Nịnh Nịnh vốn không muốn trả lời, nhưng suy nghĩ, vẫn nhắn lại một câu: "Cảm ơn, không cần đâu ạ!"
Tuy rằng lấy hiểu biết của cô về Bùi Cận mấy ngày nay, cô nói gì thì anh cũng không nghe, nhưng cô vẫn muốn bày tỏ thái độ của mình.
Ỷ vào bố cô liền cho rằng có thể quản cô?
Tuyệt đối không có khả năng.
Tô Nịnh Nịnh chuẩn bị đến tiệm trà sữa ngồi.
Tô Tranh gửi WeChat cho cô, hỏi cô ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào, Tô Nịnh Nịnh vừa đi vừa trả lời WeChat, không quá chú ý phía trước.
Trước mắt xuất hiện một cái bóng, Tô Nịnh Nịnh khựng lại, lập tức cảnh giác, dừng chân.
Cô ngẩng đầu nhìn theo bản năng.
Cách cô khoảng hai bước có một nam sinh, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một đôi mắt hoa đào, kết hợp với khuôn mặt khôi ngô, mang theo chút cảm giác lười biếng.
"Tiểu mỹ nữ, đi đâu thế?"
Giọng anh ta ngả ngớn, nhướng mày với cô.
"Liên quan gì đến anh." Tô Nịnh Nịnh liếc anh ta một cái, vòng sang bên phải.
Từ ánh mắt đầu tiên, cô đã không thích người đàn ông này, cứ cảm giác không đàng hoàng, tuy có bề ngoài, nhưng không gây được thiện cảm.
"Giúp tôi chút, đây là lần đầu tôi tới trường này, không biết đường."
Người đàn ông kia như đang đùa cô, trong lời nói còn mang theo ý cười.
"Tránh ra." Tô Nịnh Nịnh lạnh mặt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, có hơi tức giận.
Nhưng hiển nhiên người đàn ông kia không có ý tránh ra, trái lại còn cảm thấy trêu cô rất vui vẻ.
Sao mới ngày đầu tiên đã gặp gỡ lưu manh vô lại thế này?
Tô Nịnh Nịnh đang muốn phát cáu, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, dường như trong sự lạnh lẽo còn có giận dữ, chỉ ba chữ ngắn ngủn.
"Lục Viễn Gia."
Sơ Lục xuất hiện phía sau Tô Nịnh Nịnh, cô ấy đi lên, chặn trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông tên Lục Viễn Gia này.
"Anh đang làm gì đấy?" Sơ Lục nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Không làm gì, chờ em thôi." Lục Viễn Gia dời mắt từ người Tô Nịnh Nịnh, nhìn Sơ Lục, vẫn cười tươi như cũ.
"Xin lỗi." Sơ Lục nói với Tô Nịnh Nịnh.
Có lẽ cô ấy đang xin lỗi thay người đàn ông kia, nhưng ngữ điệu lạnh lẽo, không nhìn ra chút thành tâm nào.
Tô Nịnh Nịnh cũng không muốn so đo với cô ấy.
Cô nhìn Sơ Lục, không đáp, bước chân rời khỏi.
"Lục Lục, quà cho em." Lục Viễn Gia lấy một cái hộp nhỏ màu đen trong túi, mở ra, cho cô ấy xem hoa tai bên trong.
Một đôi hoa tai cổ điển tinh xảo, vừa nhìn liền biết có giá trị xa xỉ.
Sơ Lục nhìn thoáng qua, không nói chuyện.
"Em muốn gì, anh cũng có thể cho em, xài bao nhiêu tiền cũng đáng."
Lục Viễn Gia nhét chiếc hộp vào tay cô, nhìn chiếc túi xách trên tay cô, nói tiếp: "Chiếc túi xách này không dễ mua đâu, anh phải nhờ bao nhiêu người mới mua được đấy."
Anh ta vừa nói vừa kéo tay Sơ Lục. Nhưng vừa mới đụng tới, Sơ Lục đã hất ra.
"Em muốn trong mắt anh chỉ có mình em, vì sao anh lại không làm được?" Gương mặt Sơ Lục lạnh lẽo, không giống tức giận, nhưng lại vô cùng xa cách.
Lục Viễn Gia nghe thấy vậy, nụ cười lập tức biến mất, nói: "Sơ Lục, em đừng gây rối vô cớ."
Ngày nào cô cũng trưng ra sắc mặt khó chiều, không phải cô muốn gì anh cũng liều mạng mua cho cô rồi sao, tiêu tiền là việc nhỏ, chỉ cần cô vui vẻ.
Cô còn gì mà không thỏa mãn?
Sơ Lục nhìn anh ta, thấy trong mắt anh ta vẫn là vẻ bông đùa hời hợt như cũ, một hồi lâu sau, trực tiếp nhấc chân rời đi.
Lục Viễn Gia theo sau, nói: "Sơ Lục, em đứng lại đó cho anh."
Sơ Lục tiếp tục đi về phía trước, không để ý đến anh ta.
Bên phía Tô Nịnh Nịnh, trong lòng vì chuyện vừa rồi mà bực bội, nhưng đồng thời cũng tự nói với mình, không nên vì loại chuyện này mà tức giận.
Nếu có Tô Tranh ở đây, cô nhất định phải kêu Tô Tranh đánh tên kia thành đầu heo.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, gửi ghi âm qua WeChat, ấm ức nói: "Anh, có người bắt nạt em."
"Em thôi đi, ai mà bắt nạt nổi em, anh sẽ vặt đầu tên đó làm ghế cho em."
Tô Tranh cảm thấy cô đang nói đùa, không để ý.
"Tô Manh Manh." Giọng Tô Nịnh Nịnh lập tức lạnh đi.
Sinh ra từ một mẹ, từ giọng nói của cô, Tô Tranh đã biết cô vui buồn thế nào, lập tức trở nên nghiêm túc.
"Ai dám bắt nạt em, anh lập tức đến, đành thành đầu heo luôn!"
Tô Tranh nói, rất có dáng vẻ sẽ lập tức mua vé máy bay đến.
"Quên đi, không có việc gì." Tô Nịnh Nịnh cảm thấy tốt hơn không ít, nói: "Em chỉ nói vậy thôi."
"Em không vui, đương nhiên phải nói cho anh, để anh không vui cùng em."
Nếu lúc này Tô Tranh đang đứng trước mặt cô, nhất định sẽ tức giận muốn đánh cô một trận, nhưng lại không dám xuống tay, chỉ có thể không ngừng hít sâu.
Mà bây giờ, Tô Tranh cách cô xa như vậy, muốn trừng mắt cũng không trừng được.
Tô Tranh ở đầu kia, sau khi cố nén xúc động muốn nhét cô em gái thân yêu vào lại bụng mẹ, gửi ghi âm sang.
"Chú Bùi tuy hơi nghiêm túc, nhưng em có việc gì thì cứ nhờ chú ấy, tìm cho chú ấy chút việc làm, đừng để chú ấy nhàn rỗi."
Tô Tranh cảm thấy mình giống như một bà giả lải nhải.
"Ít nhất là ở nơi mà chú ấy có thể ra tay."
Tô Tranh cố nén giận, kiên nhẫn nói chuyện với Tô Nịnh Nịnh.
Thế nhưng anh cảm thấy một đứa con gái như em gái mình, ngoại trừ anh thì không một ai khác có thể bắt nạt Tô Nịnh Nịnh.
. . .
Gần đây Bùi Cận luôn tan làm sớm.
Bùi Cận luôn là người coi trọng công việc, thường xuyên tiến vào trạng thái tăng ca, có khi đến khuya mới rời khỏi công ty.
Nhưng cả tháng nay, ngày nào anh cũng tan làm đúng sáu giờ.
Một phút đồng hồ cũng không ở thêm.
Có một vài người tò mò, lén hỏi thăm trợ lý của anh, xem xem có chuyện gì xảy ra.
Trợ lý Vu cũng không biết gì.
Tối hôm đó bị kêu đi mua chén bát, sau đó ông chủ còn nói khả năng sẽ mua thêm, anh ta hãi hùng tới mức cả đêm không dám ngủ.
Nhưng anh ta cũng biết được chút ít.
Đó là nhà tổng giám đốc Bùi có thêm một cô bé, là con gái của một người bạn.
Đại khái là cần thực hiện trách nhiệm của trưởng bối, cho nên gần đây mới luôn không ở công ty.
Đương nhiên những lời này, trợ lý Vu chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra, càng không dám nói với người khác.
Mà lúc này, vị "trưởng bối" trách nhiệm đầy mình đang tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của mình.
Vừa rồi Bùi Cận gọi cho Tô Nịnh Nịnh, cô còn đang ở trường chưa về, tuy cô không chịu nói mình đang ở đâu, nhưng nghe âm thanh ở đầu bên kia, chắc là cô đang ở sân thể dục của trường.
Vì thế Bùi Cận trực tiếp lái xe qua.
Quả nhiên, từ xa anh đã thấy Tô Nịnh Nịnh ngồi trên bậc thang.
Trên tay cô cầm một ly trà sữa, ống hút cắn trong miệng không nhúc nhích, mắt nhìn sân bóng rổ phía trước, đang thất thần.
Ánh mắt Bùi Cận chuyển sang sân bóng rổ.
Hiện tại trên sân bóng rổ có mấy đội đang chơi bóng, mà ánh mắt Tô Nịnh Nịnh luôn dõi theo một nam sinh mặc áo phông trắng.
Trên tay nam sinh kia là quả bóng rổ, cậu ta nhảy lên, nhẹ nhàng ném đi, sau đó quệt mũi, nhướng mày với khung bóng rổ, mỉm cười.
Thiếu niên như ánh mặt trời.
Tô Nịnh Nịnh xem rất chăm chú, còn lấy điện thoại ra lén chụp ảnh, khóe môi luôn có ý cười.
Bùi Cận xuống xe, đến bên cạnh Tô Nịnh Nịnh.
Anh đã tới phía sau cô, cô còn chưa phát hiện, chỉ nhìn sân bóng rổ, hoàn toàn xem đến mê mệt.
Bùi Cận trở tay, gõ đầu cô.
Tô Nịnh Nịnh bị đau, "ối" một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, cả giận: "Làm gì thế?"
Lúc này mới thấy là Bùi Cận.
"Sao chú biết cháu ở đây?" Hình như cô đâu nói với anh...
"Đoán." Giọng Bùi Cận nghe không tốt lắm, làm như vô tình đứng chắn trước mặt Tô Nịnh Nịnh, nói: "Cần phải về rồi."
"Không." Ánh mắt Tô Nịnh Nịnh chuyển sang sân bóng rổ, lưu luyến, nói: "Không phải chú nói trước chín giờ sao? Giờ còn chưa đến bảy giờ."
"Không cần chú quan tâm, đến lúc đó cháu tự về." Tô Nịnh Nịnh còn muốn xem thêm một lát, bên kia họ đang đánh bóng, còn chưa phân thắng bại.
Beta: Quanh
Kỳ nghỉ hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay là ngày chính thức vào học, Tô Nịnh Nịnh vô cùng có tinh thần, đêm qua còn chuẩn bị bài cho chương trình học.
Dù sao cũng là tiết đầu tiên của đại học, cô vẫn rất coi trọng.
Bùi Cận đưa cô đến trường theo thường lệ.
"Đi học nghe giảng đàng hoàng, về chú sẽ kiểm tra." Trước khi Tô Nịnh Nịnh xuống xe, Bùi Cận nói một câu như vậy.
Tô Nịnh Nịnh không muốn để ý đến anh.
Sáng hôm qua cô thức dậy, phát hiện hai cái đĩa đều trống không, hơn nữa cũng không phát hiện đồ ăn thừa bị đổ.
Vậy mà anh ăn hết tất cả.
Tô Nịnh Nịnh kinh hồn bạt vía cả ngày hôm qua, sợ anh xảy ra vấn đề, đến lúc đó lại tìm cô tính sổ.
Càng nghĩ càng cảm thấy Bùi Cận thật đáng sợ.
Dù là phương diện nào cũng rất đáng sợ.
Cô xuống xe, ngay cả "tạm biệt" cũng không nói, trực tiếp đi vào trường.
Qua nửa tháng huấn luyện quân sự, bạn học trong lớp cũng đã thân quen hơn với nhau, tốp năm tốp ba đi cùng một chỗ, còn có từng nhóm nhỏ.
Chỉ mỗi Tô Nịnh Nịnh và Sơ Lục là lạc đàn.
Ngày đầu tiên đi học, ai ai cũng tích cực, cho nên lúc Tô Nịnh Nịnh đến, hầu hết chỗ đã có người, chỉ còn vị trí bên cạnh Sơ Lục.
Vì thế cô đi sang bên đó.
Hôm nay Tô Nịnh Nịnh cầm theo chiếc túi xách Bùi Cận cho cô, ngày đầu tiên đeo, xem như bảo bối.
Sau khi cô ngồi xuống, để túi xách sang một bên, lúc này mới phát hiện, bên cạnh đặt chiếc túi xách y hệt.
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, sau đó cười nói: "Trùng hợp quá."
Sao lại đụng hàng với cô gái này tiếp?
Ban đầu Tô Nịnh Nịnh cảm thấy xấu hổ, nhưng giờ ngẫm lại, cảm thấy cũng khá thú vị.
Điều này nói lên gu thẩm mỹ của hai cô tương đồng với nhau.
Cho nên Tô Nịnh Nịnh chủ động chào hỏi với cô ấy.
Sơ Lục ngẩng đầu nhìn cô, mở sách trên tay, thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Ánh mắt cô ấy lạnh nhạt, như là băng sương.
Tô Nịnh Nịnh cũng yên lặng dời mắt.
Tiết đầu tiên, thầy giáo điểm danh, hơn nữa gọi tên Tô Nịnh Nịnh đầu tiên.
Lúc thầy giáo gọi tên cô, có nhìn cô một lát, dường như là đang ghi nhớ bề ngoài của cô.
Tô Nịnh Nịnh cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, một tiết trôi qua, cứ cảm thấy thầy giáo liên tục quan sát cô.
Có loại cảm giác sợ hãi như bị chủ nhiệm hồi cao trung chú ý.
Điều này làm cô lo lắng suốt cả tiết, ngồi yên không dám cử động, cả quá trình luôn hướng mắt lên bục, ngay cả thất thần cũng không dám.
Ngày đầu tiên đi học, không có quá nhiều tiết, đến bốn giờ chiều đã kết thúc.
Vừa mới tan học, Tô Nịnh Nịnh nhận được tin nhắn của Bùi Cận, nói nếu cô muốn về thì tự mình về, chưa về thì chờ thêm lát nữa, tối anh tới đón.
Vậy mà anh còn có thời khóa biểu của cô!
Tô Nịnh Nịnh vốn không muốn trả lời, nhưng suy nghĩ, vẫn nhắn lại một câu: "Cảm ơn, không cần đâu ạ!"
Tuy rằng lấy hiểu biết của cô về Bùi Cận mấy ngày nay, cô nói gì thì anh cũng không nghe, nhưng cô vẫn muốn bày tỏ thái độ của mình.
Ỷ vào bố cô liền cho rằng có thể quản cô?
Tuyệt đối không có khả năng.
Tô Nịnh Nịnh chuẩn bị đến tiệm trà sữa ngồi.
Tô Tranh gửi WeChat cho cô, hỏi cô ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào, Tô Nịnh Nịnh vừa đi vừa trả lời WeChat, không quá chú ý phía trước.
Trước mắt xuất hiện một cái bóng, Tô Nịnh Nịnh khựng lại, lập tức cảnh giác, dừng chân.
Cô ngẩng đầu nhìn theo bản năng.
Cách cô khoảng hai bước có một nam sinh, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một đôi mắt hoa đào, kết hợp với khuôn mặt khôi ngô, mang theo chút cảm giác lười biếng.
"Tiểu mỹ nữ, đi đâu thế?"
Giọng anh ta ngả ngớn, nhướng mày với cô.
"Liên quan gì đến anh." Tô Nịnh Nịnh liếc anh ta một cái, vòng sang bên phải.
Từ ánh mắt đầu tiên, cô đã không thích người đàn ông này, cứ cảm giác không đàng hoàng, tuy có bề ngoài, nhưng không gây được thiện cảm.
"Giúp tôi chút, đây là lần đầu tôi tới trường này, không biết đường."
Người đàn ông kia như đang đùa cô, trong lời nói còn mang theo ý cười.
"Tránh ra." Tô Nịnh Nịnh lạnh mặt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, có hơi tức giận.
Nhưng hiển nhiên người đàn ông kia không có ý tránh ra, trái lại còn cảm thấy trêu cô rất vui vẻ.
Sao mới ngày đầu tiên đã gặp gỡ lưu manh vô lại thế này?
Tô Nịnh Nịnh đang muốn phát cáu, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, dường như trong sự lạnh lẽo còn có giận dữ, chỉ ba chữ ngắn ngủn.
"Lục Viễn Gia."
Sơ Lục xuất hiện phía sau Tô Nịnh Nịnh, cô ấy đi lên, chặn trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông tên Lục Viễn Gia này.
"Anh đang làm gì đấy?" Sơ Lục nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Không làm gì, chờ em thôi." Lục Viễn Gia dời mắt từ người Tô Nịnh Nịnh, nhìn Sơ Lục, vẫn cười tươi như cũ.
"Xin lỗi." Sơ Lục nói với Tô Nịnh Nịnh.
Có lẽ cô ấy đang xin lỗi thay người đàn ông kia, nhưng ngữ điệu lạnh lẽo, không nhìn ra chút thành tâm nào.
Tô Nịnh Nịnh cũng không muốn so đo với cô ấy.
Cô nhìn Sơ Lục, không đáp, bước chân rời khỏi.
"Lục Lục, quà cho em." Lục Viễn Gia lấy một cái hộp nhỏ màu đen trong túi, mở ra, cho cô ấy xem hoa tai bên trong.
Một đôi hoa tai cổ điển tinh xảo, vừa nhìn liền biết có giá trị xa xỉ.
Sơ Lục nhìn thoáng qua, không nói chuyện.
"Em muốn gì, anh cũng có thể cho em, xài bao nhiêu tiền cũng đáng."
Lục Viễn Gia nhét chiếc hộp vào tay cô, nhìn chiếc túi xách trên tay cô, nói tiếp: "Chiếc túi xách này không dễ mua đâu, anh phải nhờ bao nhiêu người mới mua được đấy."
Anh ta vừa nói vừa kéo tay Sơ Lục. Nhưng vừa mới đụng tới, Sơ Lục đã hất ra.
"Em muốn trong mắt anh chỉ có mình em, vì sao anh lại không làm được?" Gương mặt Sơ Lục lạnh lẽo, không giống tức giận, nhưng lại vô cùng xa cách.
Lục Viễn Gia nghe thấy vậy, nụ cười lập tức biến mất, nói: "Sơ Lục, em đừng gây rối vô cớ."
Ngày nào cô cũng trưng ra sắc mặt khó chiều, không phải cô muốn gì anh cũng liều mạng mua cho cô rồi sao, tiêu tiền là việc nhỏ, chỉ cần cô vui vẻ.
Cô còn gì mà không thỏa mãn?
Sơ Lục nhìn anh ta, thấy trong mắt anh ta vẫn là vẻ bông đùa hời hợt như cũ, một hồi lâu sau, trực tiếp nhấc chân rời đi.
Lục Viễn Gia theo sau, nói: "Sơ Lục, em đứng lại đó cho anh."
Sơ Lục tiếp tục đi về phía trước, không để ý đến anh ta.
Bên phía Tô Nịnh Nịnh, trong lòng vì chuyện vừa rồi mà bực bội, nhưng đồng thời cũng tự nói với mình, không nên vì loại chuyện này mà tức giận.
Nếu có Tô Tranh ở đây, cô nhất định phải kêu Tô Tranh đánh tên kia thành đầu heo.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, gửi ghi âm qua WeChat, ấm ức nói: "Anh, có người bắt nạt em."
"Em thôi đi, ai mà bắt nạt nổi em, anh sẽ vặt đầu tên đó làm ghế cho em."
Tô Tranh cảm thấy cô đang nói đùa, không để ý.
"Tô Manh Manh." Giọng Tô Nịnh Nịnh lập tức lạnh đi.
Sinh ra từ một mẹ, từ giọng nói của cô, Tô Tranh đã biết cô vui buồn thế nào, lập tức trở nên nghiêm túc.
"Ai dám bắt nạt em, anh lập tức đến, đành thành đầu heo luôn!"
Tô Tranh nói, rất có dáng vẻ sẽ lập tức mua vé máy bay đến.
"Quên đi, không có việc gì." Tô Nịnh Nịnh cảm thấy tốt hơn không ít, nói: "Em chỉ nói vậy thôi."
"Em không vui, đương nhiên phải nói cho anh, để anh không vui cùng em."
Nếu lúc này Tô Tranh đang đứng trước mặt cô, nhất định sẽ tức giận muốn đánh cô một trận, nhưng lại không dám xuống tay, chỉ có thể không ngừng hít sâu.
Mà bây giờ, Tô Tranh cách cô xa như vậy, muốn trừng mắt cũng không trừng được.
Tô Tranh ở đầu kia, sau khi cố nén xúc động muốn nhét cô em gái thân yêu vào lại bụng mẹ, gửi ghi âm sang.
"Chú Bùi tuy hơi nghiêm túc, nhưng em có việc gì thì cứ nhờ chú ấy, tìm cho chú ấy chút việc làm, đừng để chú ấy nhàn rỗi."
Tô Tranh cảm thấy mình giống như một bà giả lải nhải.
"Ít nhất là ở nơi mà chú ấy có thể ra tay."
Tô Tranh cố nén giận, kiên nhẫn nói chuyện với Tô Nịnh Nịnh.
Thế nhưng anh cảm thấy một đứa con gái như em gái mình, ngoại trừ anh thì không một ai khác có thể bắt nạt Tô Nịnh Nịnh.
. . .
Gần đây Bùi Cận luôn tan làm sớm.
Bùi Cận luôn là người coi trọng công việc, thường xuyên tiến vào trạng thái tăng ca, có khi đến khuya mới rời khỏi công ty.
Nhưng cả tháng nay, ngày nào anh cũng tan làm đúng sáu giờ.
Một phút đồng hồ cũng không ở thêm.
Có một vài người tò mò, lén hỏi thăm trợ lý của anh, xem xem có chuyện gì xảy ra.
Trợ lý Vu cũng không biết gì.
Tối hôm đó bị kêu đi mua chén bát, sau đó ông chủ còn nói khả năng sẽ mua thêm, anh ta hãi hùng tới mức cả đêm không dám ngủ.
Nhưng anh ta cũng biết được chút ít.
Đó là nhà tổng giám đốc Bùi có thêm một cô bé, là con gái của một người bạn.
Đại khái là cần thực hiện trách nhiệm của trưởng bối, cho nên gần đây mới luôn không ở công ty.
Đương nhiên những lời này, trợ lý Vu chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra, càng không dám nói với người khác.
Mà lúc này, vị "trưởng bối" trách nhiệm đầy mình đang tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của mình.
Vừa rồi Bùi Cận gọi cho Tô Nịnh Nịnh, cô còn đang ở trường chưa về, tuy cô không chịu nói mình đang ở đâu, nhưng nghe âm thanh ở đầu bên kia, chắc là cô đang ở sân thể dục của trường.
Vì thế Bùi Cận trực tiếp lái xe qua.
Quả nhiên, từ xa anh đã thấy Tô Nịnh Nịnh ngồi trên bậc thang.
Trên tay cô cầm một ly trà sữa, ống hút cắn trong miệng không nhúc nhích, mắt nhìn sân bóng rổ phía trước, đang thất thần.
Ánh mắt Bùi Cận chuyển sang sân bóng rổ.
Hiện tại trên sân bóng rổ có mấy đội đang chơi bóng, mà ánh mắt Tô Nịnh Nịnh luôn dõi theo một nam sinh mặc áo phông trắng.
Trên tay nam sinh kia là quả bóng rổ, cậu ta nhảy lên, nhẹ nhàng ném đi, sau đó quệt mũi, nhướng mày với khung bóng rổ, mỉm cười.
Thiếu niên như ánh mặt trời.
Tô Nịnh Nịnh xem rất chăm chú, còn lấy điện thoại ra lén chụp ảnh, khóe môi luôn có ý cười.
Bùi Cận xuống xe, đến bên cạnh Tô Nịnh Nịnh.
Anh đã tới phía sau cô, cô còn chưa phát hiện, chỉ nhìn sân bóng rổ, hoàn toàn xem đến mê mệt.
Bùi Cận trở tay, gõ đầu cô.
Tô Nịnh Nịnh bị đau, "ối" một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, cả giận: "Làm gì thế?"
Lúc này mới thấy là Bùi Cận.
"Sao chú biết cháu ở đây?" Hình như cô đâu nói với anh...
"Đoán." Giọng Bùi Cận nghe không tốt lắm, làm như vô tình đứng chắn trước mặt Tô Nịnh Nịnh, nói: "Cần phải về rồi."
"Không." Ánh mắt Tô Nịnh Nịnh chuyển sang sân bóng rổ, lưu luyến, nói: "Không phải chú nói trước chín giờ sao? Giờ còn chưa đến bảy giờ."
"Không cần chú quan tâm, đến lúc đó cháu tự về." Tô Nịnh Nịnh còn muốn xem thêm một lát, bên kia họ đang đánh bóng, còn chưa phân thắng bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.