Chương 7: Già
Lê Tửu Nhi
03/08/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Mười rưỡi tối, phòng ngủ Tô Nịnh Nịnh tối om.
Bình thường cô luôn tắt đèn đi ngủ giờ này.
Bùi Cận đang ở thư phòng xử lý công việc, lúc ra ngoài thì đã khuya, gần đến mười hai giờ.
Anh lên tầng hai, khi đến trước cửa Tô Nịnh Nịnh, bước chân dừng lại. Tối nay gió hơi lớn, không biết cô đóng cửa sổ hay chưa. Với lại khi ngủ cô luôn thích đá chăn, cứ vậy thì sẽ bị cảm.
Bùi Cận đắn đo một lát, mở cửa ra, nhẹ tay nhẹ chân đi vào.
Phòng của Tô Nịnh Nịnh không thể khóa từ bên trong.
Đúng thật là Bùi Cận cố ý. Buổi tối cô ngủ không an phận, trước khi ngủ, Bùi Cận luôn đến xem cô, nếu không thì không yên tâm.
Tô Nịnh Nịnh ôm một con khủng long lớn màu hồng, mái tóc tán loạn trên gối, một vài sợi che đi gương mặt, hơi hỗn độn. Còn cô thì vùi mặt vào khủng long, đôi môi hơi mím, có vẻ là đang ngủ ngon lành.
Chăn đắp xộc xệch.
Bùi Cận chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút, sau đó đến mép giường, nhẹ nhàng giúp cô kéo chăn lên trên, cẩn thận đắp lại.
Đầu ngón tay xẹt qua má cô, lưu lại xúc cảm rất nhỏ, trong lòng Bùi Cận ngưa ngứa, nhịp tim đập nhanh hơn không ít.
Ánh mắt anh dừng trên người Tô Nịnh Nịnh.
Ánh trăng chui qua khe cửa, mang đến chút ánh sáng trong trẻo cho căn phòng.
Gương mặt trắng mịn của thiếu nữ chìm trong ánh trăng, có một điểm đỏ nho nhỏ, chỉ còn rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được.
Con ngươi Bùi Cận hơi co lại, nhìn điểm đỏ này, nghĩ đến buổi tối hôm đó.
Anh chỉ muốn vào nhìn xem cô có đá chăn hay không mà thôi. Bất tri bất giác lại đứng yên một chỗ, lẳng lặng nhìn cô rất lâu, muốn dời mắt đi, lại phát hiện không có cách nào.
Bởi vì trước ngày hôm đó, đã gần nửa năm anh không gặp cô.
Tô Nịnh Nịnh chuẩn bị thi đại học, gần như là tiến vào trạng thái phong bế, đoạn thời gian đó Bùi Cận đến nhà họ Tô rất nhiều lần, nhưng không thể gặp cô lần nào.
Càng không thể nhìn thấy, đáy lòng càng nhớ nhung, nỗi nhớ dần nảy nở, rồi đọng lại dưới đáy lòng, chờ đến một lúc nào đó sẽ bung nở.
Cho nên khi gặp lại sau thời gian dài, anh không khống chế được.
Anh đã cố không dùng sức, chỉ dám hôn nhẹ lên thái dương cô, cuối cùng vẫn để lại dấu vết.
Xong việc, anh nghĩ, mình không nên như vậy.
May là cô ngốc nghếch, không hoài nghi gì cả, nếu không thì anh thật sự không biết nên giải thích với cô thế nào.
Bùi Cận hơi mím môi, ngay cả hô hấp cũng đình trệ, nhìn một hồi lâu mới ép mình đứng dậy rời đi.
Vừa mới đứng lên, Tô Nịnh Nịnh trên giường đột nhiên cử động người, trong miệng nỉ non gì đó.
Bùi Cận khựng lại, định nghe theo bản năng.
"Anh Thiệu Tần..." Tô Nịnh Nịnh cọ con khủng long, cười ngây ngô hai tiếng, như là đang nằm mơ.
Tiếp theo thì không có gì nữa, lại tiếp tục ngủ. Còn Bùi Cận thì nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, hồi tưởng lại lời Tô Nịnh Nịnh vừa nói, đôi mắt càng lúc càng tối.
. . .
Sáng hôm sau, Tô Nịnh Nịnh rửa mặt xong, lúc ra khỏi phòng, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga, dường như là rất vui vẻ.
Đêm qua cô nằm mơ, mơ thấy đàn anh chơi bóng rổ kia. Trong mộng anh ấy nhảy lên úp rổ, dưới ánh mắt trời đầy sức sống, anh ấy quay đầu lại, nhìn cô cười.
Cả trái tim Tô Nịnh Nịnh rung động.
Hôm qua khi ngồi ở sân bóng rổ, có nghe vài nữ sinh bên cạnh bàn tán, nói đàn anh đánh bóng rổ kia học khoa Điện, hơn nữa còn là nam sinh nổi tiếng nhất khoa, lên Tieba trường học tìm là thấy.
Tô Nịnh Nịnh cũng không biết đó là cảm giác gì.
Chỉ là dáng vẻ nam sinh mặc áo phông trắng chơi bóng trên sân bóng rổ, hoàn toàn giống hệt với tưởng tượng của cô.
Nhìn anh ấy là có thể cảm nhận trái tim đập loạn nhịp rõ ràng, khóe môi cũng không kìm chế được mà nhếch lên.
Dù cho chỉ là giấc mơ thì cảm xúc vẫn dâng trào.
Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống ăn sáng, hưng phấn chào một câu "chú Bùi", giọng cao hơn bình thường, nghe được sự vui sướng rõ ràng.
Hơn nữa còn gật đầu với anh, đây là điều chưa từng có.
Tâm tình tốt, đương nhiên nhìn Bùi Cận cũng thuận mắt hơn.
Bùi Cận cúi đầu ăn sáng, thong thả ung dung, Tô Nịnh Nịnh đến, anh nghe thấy tiếng động, đầu vẫn không ngẩng lên một chút.
Chỉ tiếp tục động tác trên tay.
"Mơ thấy mộng đẹp? Tâm tình tốt vậy." Bùi Cận làm như lơ đãng nói, đẩy ly sữa chua uống đến trước mặt Tô Nịnh Nịnh.
"Đương nhiên." Tô Nịnh Nịnh cầm ly sữa chua, gật đầu cười, lên tiếng.
Động tác của Bùi Cận dừng lại, hỏi: "Mơ thấy gì?"
"Cháu mơ thấy Thiệu..." Khóe môi Tô Nịnh Nịnh nhếch lên, đang muốn nói ra, nhưng nói được một nửa thì ngừng, ghét bỏ nhìn Bùi Cận.
"Sao cháu phải nói cho chú."
Nếu là bố hoặc anh cô hỏi, cô còn có thể trả lời, nhưng Bùi Cận này không phải là gì của cô, nói với anh cũng nhàm chán.
"Dù sao người già như chú Bùi không hiểu được đâu."
Tô Nịnh Nịnh nói rồi lại nghĩ tới hình ảnh trong mộng, tim đập thình thịch, vừa vui vẻ lại vừa ngại ngùng.
Còn không quên nói móc Bùi Cận một câu.
"Già?" Nghe thấy những lời này, động tác của Bùi Cận dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Nịnh Nịnh.
Nghe Tô Trường Bách nói, Bùi Cận còn một tháng nữa là ba mươi tuổi, hơn Tô Nịnh Nịnh gần một giáp, trong nhận thức của cô, không phải già thì còn sao nữa?
Nhưng nhìn sắc mặt Bùi Cận hình như là không tốt lắm.
Lúc này Tô Nịnh Nịnh mới ý thức được, chẳng lẽ cô nói sai gì rồi? Cô xấu hổ thu hồi ánh mắt, nghĩ xem có nên nói gì để vãn hồi chút không. Nhưng sau đó lại thấy, nói sai thì nói sai thôi, Bùi Cận vui hay không, liên quan gì đến cô.
Dù sao thì cô vui là được!
Sau khi cô nói câu đó, sắc mặt Bùi Cận vẫn luôn không tốt, cả quá trình không nói một lời, ngay cả đưa cô đến trường học cũng trực tiếp dừng xe rồi đi ngay.
Trước đây còn dặn dò cô vài câu. Nhưng hôm nay sắc mặt xanh mét, trông chẳng khác gì Diêm Vương.
Tô Nịnh Nịnh chửi thầm. Chú Bùi này chẳng những nghiêm túc, tính tình cũng không tốt, chỉ nói một câu đã giận.
Đúng là không có chút phong độ nào.
Nếu là Tô Tranh, dù cô có liên tục nói móc cũng cười ha hả.
Giận thì giận đi!
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, quay đầu lại, nhăn mũi với chiếc xe đang nghênh ngang mà đi của Bùi Cận.
Lúc này, Trịnh Khê đến khu dạy học, chuẩn bị lên lớp, vừa lúc thấy được màn này.
Cô ta nhận ra đó là xe của Bùi Cận... Nói vậy thì, Bùi Cận đưa nữ sinh này tới trường đi học?
Trịnh Khê bừng tỉnh đại ngộ.
Hôm qua trong đầu lờ mờ hiện lên chút gì đó, nhưng lại nghĩ mãi không ra. Thì ra trước đây giáo sư gửi thông báo vào nhóm, nói rằng trong đám sinh viên năm nhất, có một người tên là Tô Nịnh Nịnh, Bùi Cận yêu cầu chú ý.
Nói là con của bạn.
Chắc đây chính là Tô Nịnh Nịnh.
Thì ra là vậy...
Ngày hôm qua thấy họ đi siêu thị cùng nhau cũng không có gì lạ, đây đại khái là... Giúp bạn trông con đi.
. . .
Buổi chiều, Bùi Cận không tới đón Tô Nịnh Nịnh.
Thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không có.
Trước kia mỗi lần đến buổi chiều, anh sẽ hỏi cô đang làm gì, ngày nào cũng kiên trì. Nhưng anh không hỏi thì càng tốt, đỡ làm phiền cô.
Tô Nịnh Nịnh tan học, mua một cây kem rồi chạy đến sân bóng rổ.
Tuy nhiên, hôm nay tan học quá muộn, lúc cô đến, cả đám họ đã chuẩn bị ra về.
Tô Nịnh Nịnh hơi thất vọng.
Thôi thì đến thư viện ngồi một lát vậy. Hiếm khi Bùi Cận không làm phiền cô, cô phải chơi đến chín giờ mới được.
Tô Nịnh Nịnh đột nhiên nhìn thấy cái gì đó.
Sơ Lục ngồi trên khán đài sân thể dục, đang cầm di động gọi điện thoại. Chắc hẳn là mãi không thông, sắc mặt cô ấy nặng nề, khóe môi mím lại, hốc mắt phiếm hồng, có phần sốt ruột.
Đây là lần đầu tiên Tô Nịnh Nịnh thấy Sơ Lục như vậy. Trong ấn tượng của cô, cô gái này luôn rất lạnh nhạt, nói chuyện không lên không xuống, hình như cảm xúc chẳng bao giờ dao động quá lớn.
Tuy Tô Nịnh Nịnh có ấn tượng không tốt về cô ấy, nhưng cũng không tính là kém, dù sao thì hai cô là hai người duy nhất lạc đàn ở lớp ba khoa Tài chính.
Chỉ có hai cô đến giờ vẫn độc lai độc vãng.
Nghe nói cũng chỉ hai cô không ở ký túc xá của trường học.
Tô Nịnh Nịnh nghe người ta bàn tán về Sơ Lục, nói cô ấy được bao nuôi gì đó, Tô Nịnh Nịnh thấu hiểu, số người từng nói cô như vậy cũng không ít.
Từ trước đến nay, Tô Nịnh Nịnh không để bụng cái nhìn của người khác.
Sơ Lục hít mũi, như là đã khóc, cô ấy đưa tay lau nước mắt, đứng dậy, cũng thấy Tô Nịnh Nịnh.
Cô ấy lập tức quay mặt đi, có lẽ là không muốn để Tô Nịnh Nịnh nhìn thấy.
Tô Nịnh Nịnh cũng thức thời dời ánh mắt đi.
Cô vẫn nên đến thư viện ngồi.
Đọc sách một lát, bất tri bất giác đã đến tám giờ, Tô Nịnh Nịnh đứng dậy, đi trả sách.
Khi cô quay lại, phát hiện trên bàn có thêm một mảnh giấy nhỏ.
"Bạn học, anh là đàn anh năm hai khoa Kiến trúc, họ Trần, có thể làm quen không?"
Phía dưới là tên WeChat.
Tô Nịnh Nịnh cầm lấy tờ giấy, nhìn một vòng, ánh mắt vừa mới lướt qua, một nam sinh đối diện vội dời mắt đi.
Tô Nịnh Nịnh để tờ giấy xuống, cô dọn dẹp đồ đạc, trực tiếp rời khỏi.
Chuyện như vậy, cô đã từng trải qua, sau nhiều lần thì rút ra được cách thức giải quyết tốt nhất: Từ chối, một chút khách sáo cũng không cần cho.
Coi như không phát hiện, không biết.
Bởi vì hồi cao trung có lần, một nam sinh thổ lộ với cô, Tô Nịnh Nịnh từ chối, sau đó thì khách sáo cười với cậu ta. Kết quả nam sinh kia quấn lấy cô, nói cô thích cậu ta.
Cuối cùng vẫn phải nhờ Tô Tranh làm gãy hai cái răng cậu ta, rồi hung hãn cảnh cáo như đại ca xã hội đen mới khiến cậu ta ngừng lại.
Tô Nịnh Nịnh lấy điện thoại xem tin nhắn, vậy mà Bùi Cận vẫn chưa gửi tin nào cho cô. Chú Bùi đáng ghét, có thế thôi cũng giận!
Tô Nịnh Nịnh cầm túi xách, định gọi xe về.
Cô vừa ra khỏi thư viện, nam sinh kia cũng đuổi theo, gọi lại: "Bạn học, chờ đã."
Cậu ta nhanh chóng tới trước mặt cô, trên tay còn cầm tờ giấy Tô Nịnh Nịnh bỏ lại bàn.
"Bạn học, em làm rơi cái này." Cậu ta đưa tờ giấy qua.
Đây là Tô Nịnh Nịnh cố ý để lại, cậu ta cũng biết, còn nói làm rơi gì đấy, chính là muốn tìm cơ hội đến gần cô.
Tô Nịnh Nịnh chỉ dùng một cái liếc mắt đã nhìn ra.
"Xin lỗi, cái này không phải của tôi."
Cậu ta nói gì Tô Nịnh Nịnh trả lời lại cái đó, thái độ thờ ơ.
"À, vậy sao?" Bạn học Trần kia thu lại tờ giấy, thấy Tô Nịnh Nịnh định đi thì lập tức gọi lại: "Vậy bạn học, chúng ta có thể làm quen không, để lại số điện thoại?"
Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, gọn gàng dứt khoát: "Không thể."
"Không phải, ý anh là..." Dù thái độ của Tô Nịnh Nịnh đã rất kiên quyết, nam sinh kia vẫn không buông tha, còn muốn nói thêm.
Lúc này Tô Nịnh Nịnh thấy xe của Bùi Cận bên kia đường.
"Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn làm quen thôi."
Vậy thì cô cũng đã nói không muốn làm quen rồi, còn muốn thế nào nữa!
Tô Nịnh Nịnh đau đầu.
Mà Bùi Cận thấy cô, cũng xuống xe.
Tô Nịnh Nịnh khựng lại, ánh mắt xoay chuyển, quay đầu nói rất nghiêm túc: "Bạn học, bố tôi tới đón rồi."
Beta: Quanh
Mười rưỡi tối, phòng ngủ Tô Nịnh Nịnh tối om.
Bình thường cô luôn tắt đèn đi ngủ giờ này.
Bùi Cận đang ở thư phòng xử lý công việc, lúc ra ngoài thì đã khuya, gần đến mười hai giờ.
Anh lên tầng hai, khi đến trước cửa Tô Nịnh Nịnh, bước chân dừng lại. Tối nay gió hơi lớn, không biết cô đóng cửa sổ hay chưa. Với lại khi ngủ cô luôn thích đá chăn, cứ vậy thì sẽ bị cảm.
Bùi Cận đắn đo một lát, mở cửa ra, nhẹ tay nhẹ chân đi vào.
Phòng của Tô Nịnh Nịnh không thể khóa từ bên trong.
Đúng thật là Bùi Cận cố ý. Buổi tối cô ngủ không an phận, trước khi ngủ, Bùi Cận luôn đến xem cô, nếu không thì không yên tâm.
Tô Nịnh Nịnh ôm một con khủng long lớn màu hồng, mái tóc tán loạn trên gối, một vài sợi che đi gương mặt, hơi hỗn độn. Còn cô thì vùi mặt vào khủng long, đôi môi hơi mím, có vẻ là đang ngủ ngon lành.
Chăn đắp xộc xệch.
Bùi Cận chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút, sau đó đến mép giường, nhẹ nhàng giúp cô kéo chăn lên trên, cẩn thận đắp lại.
Đầu ngón tay xẹt qua má cô, lưu lại xúc cảm rất nhỏ, trong lòng Bùi Cận ngưa ngứa, nhịp tim đập nhanh hơn không ít.
Ánh mắt anh dừng trên người Tô Nịnh Nịnh.
Ánh trăng chui qua khe cửa, mang đến chút ánh sáng trong trẻo cho căn phòng.
Gương mặt trắng mịn của thiếu nữ chìm trong ánh trăng, có một điểm đỏ nho nhỏ, chỉ còn rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được.
Con ngươi Bùi Cận hơi co lại, nhìn điểm đỏ này, nghĩ đến buổi tối hôm đó.
Anh chỉ muốn vào nhìn xem cô có đá chăn hay không mà thôi. Bất tri bất giác lại đứng yên một chỗ, lẳng lặng nhìn cô rất lâu, muốn dời mắt đi, lại phát hiện không có cách nào.
Bởi vì trước ngày hôm đó, đã gần nửa năm anh không gặp cô.
Tô Nịnh Nịnh chuẩn bị thi đại học, gần như là tiến vào trạng thái phong bế, đoạn thời gian đó Bùi Cận đến nhà họ Tô rất nhiều lần, nhưng không thể gặp cô lần nào.
Càng không thể nhìn thấy, đáy lòng càng nhớ nhung, nỗi nhớ dần nảy nở, rồi đọng lại dưới đáy lòng, chờ đến một lúc nào đó sẽ bung nở.
Cho nên khi gặp lại sau thời gian dài, anh không khống chế được.
Anh đã cố không dùng sức, chỉ dám hôn nhẹ lên thái dương cô, cuối cùng vẫn để lại dấu vết.
Xong việc, anh nghĩ, mình không nên như vậy.
May là cô ngốc nghếch, không hoài nghi gì cả, nếu không thì anh thật sự không biết nên giải thích với cô thế nào.
Bùi Cận hơi mím môi, ngay cả hô hấp cũng đình trệ, nhìn một hồi lâu mới ép mình đứng dậy rời đi.
Vừa mới đứng lên, Tô Nịnh Nịnh trên giường đột nhiên cử động người, trong miệng nỉ non gì đó.
Bùi Cận khựng lại, định nghe theo bản năng.
"Anh Thiệu Tần..." Tô Nịnh Nịnh cọ con khủng long, cười ngây ngô hai tiếng, như là đang nằm mơ.
Tiếp theo thì không có gì nữa, lại tiếp tục ngủ. Còn Bùi Cận thì nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, hồi tưởng lại lời Tô Nịnh Nịnh vừa nói, đôi mắt càng lúc càng tối.
. . .
Sáng hôm sau, Tô Nịnh Nịnh rửa mặt xong, lúc ra khỏi phòng, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga, dường như là rất vui vẻ.
Đêm qua cô nằm mơ, mơ thấy đàn anh chơi bóng rổ kia. Trong mộng anh ấy nhảy lên úp rổ, dưới ánh mắt trời đầy sức sống, anh ấy quay đầu lại, nhìn cô cười.
Cả trái tim Tô Nịnh Nịnh rung động.
Hôm qua khi ngồi ở sân bóng rổ, có nghe vài nữ sinh bên cạnh bàn tán, nói đàn anh đánh bóng rổ kia học khoa Điện, hơn nữa còn là nam sinh nổi tiếng nhất khoa, lên Tieba trường học tìm là thấy.
Tô Nịnh Nịnh cũng không biết đó là cảm giác gì.
Chỉ là dáng vẻ nam sinh mặc áo phông trắng chơi bóng trên sân bóng rổ, hoàn toàn giống hệt với tưởng tượng của cô.
Nhìn anh ấy là có thể cảm nhận trái tim đập loạn nhịp rõ ràng, khóe môi cũng không kìm chế được mà nhếch lên.
Dù cho chỉ là giấc mơ thì cảm xúc vẫn dâng trào.
Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống ăn sáng, hưng phấn chào một câu "chú Bùi", giọng cao hơn bình thường, nghe được sự vui sướng rõ ràng.
Hơn nữa còn gật đầu với anh, đây là điều chưa từng có.
Tâm tình tốt, đương nhiên nhìn Bùi Cận cũng thuận mắt hơn.
Bùi Cận cúi đầu ăn sáng, thong thả ung dung, Tô Nịnh Nịnh đến, anh nghe thấy tiếng động, đầu vẫn không ngẩng lên một chút.
Chỉ tiếp tục động tác trên tay.
"Mơ thấy mộng đẹp? Tâm tình tốt vậy." Bùi Cận làm như lơ đãng nói, đẩy ly sữa chua uống đến trước mặt Tô Nịnh Nịnh.
"Đương nhiên." Tô Nịnh Nịnh cầm ly sữa chua, gật đầu cười, lên tiếng.
Động tác của Bùi Cận dừng lại, hỏi: "Mơ thấy gì?"
"Cháu mơ thấy Thiệu..." Khóe môi Tô Nịnh Nịnh nhếch lên, đang muốn nói ra, nhưng nói được một nửa thì ngừng, ghét bỏ nhìn Bùi Cận.
"Sao cháu phải nói cho chú."
Nếu là bố hoặc anh cô hỏi, cô còn có thể trả lời, nhưng Bùi Cận này không phải là gì của cô, nói với anh cũng nhàm chán.
"Dù sao người già như chú Bùi không hiểu được đâu."
Tô Nịnh Nịnh nói rồi lại nghĩ tới hình ảnh trong mộng, tim đập thình thịch, vừa vui vẻ lại vừa ngại ngùng.
Còn không quên nói móc Bùi Cận một câu.
"Già?" Nghe thấy những lời này, động tác của Bùi Cận dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Nịnh Nịnh.
Nghe Tô Trường Bách nói, Bùi Cận còn một tháng nữa là ba mươi tuổi, hơn Tô Nịnh Nịnh gần một giáp, trong nhận thức của cô, không phải già thì còn sao nữa?
Nhưng nhìn sắc mặt Bùi Cận hình như là không tốt lắm.
Lúc này Tô Nịnh Nịnh mới ý thức được, chẳng lẽ cô nói sai gì rồi? Cô xấu hổ thu hồi ánh mắt, nghĩ xem có nên nói gì để vãn hồi chút không. Nhưng sau đó lại thấy, nói sai thì nói sai thôi, Bùi Cận vui hay không, liên quan gì đến cô.
Dù sao thì cô vui là được!
Sau khi cô nói câu đó, sắc mặt Bùi Cận vẫn luôn không tốt, cả quá trình không nói một lời, ngay cả đưa cô đến trường học cũng trực tiếp dừng xe rồi đi ngay.
Trước đây còn dặn dò cô vài câu. Nhưng hôm nay sắc mặt xanh mét, trông chẳng khác gì Diêm Vương.
Tô Nịnh Nịnh chửi thầm. Chú Bùi này chẳng những nghiêm túc, tính tình cũng không tốt, chỉ nói một câu đã giận.
Đúng là không có chút phong độ nào.
Nếu là Tô Tranh, dù cô có liên tục nói móc cũng cười ha hả.
Giận thì giận đi!
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, quay đầu lại, nhăn mũi với chiếc xe đang nghênh ngang mà đi của Bùi Cận.
Lúc này, Trịnh Khê đến khu dạy học, chuẩn bị lên lớp, vừa lúc thấy được màn này.
Cô ta nhận ra đó là xe của Bùi Cận... Nói vậy thì, Bùi Cận đưa nữ sinh này tới trường đi học?
Trịnh Khê bừng tỉnh đại ngộ.
Hôm qua trong đầu lờ mờ hiện lên chút gì đó, nhưng lại nghĩ mãi không ra. Thì ra trước đây giáo sư gửi thông báo vào nhóm, nói rằng trong đám sinh viên năm nhất, có một người tên là Tô Nịnh Nịnh, Bùi Cận yêu cầu chú ý.
Nói là con của bạn.
Chắc đây chính là Tô Nịnh Nịnh.
Thì ra là vậy...
Ngày hôm qua thấy họ đi siêu thị cùng nhau cũng không có gì lạ, đây đại khái là... Giúp bạn trông con đi.
. . .
Buổi chiều, Bùi Cận không tới đón Tô Nịnh Nịnh.
Thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không có.
Trước kia mỗi lần đến buổi chiều, anh sẽ hỏi cô đang làm gì, ngày nào cũng kiên trì. Nhưng anh không hỏi thì càng tốt, đỡ làm phiền cô.
Tô Nịnh Nịnh tan học, mua một cây kem rồi chạy đến sân bóng rổ.
Tuy nhiên, hôm nay tan học quá muộn, lúc cô đến, cả đám họ đã chuẩn bị ra về.
Tô Nịnh Nịnh hơi thất vọng.
Thôi thì đến thư viện ngồi một lát vậy. Hiếm khi Bùi Cận không làm phiền cô, cô phải chơi đến chín giờ mới được.
Tô Nịnh Nịnh đột nhiên nhìn thấy cái gì đó.
Sơ Lục ngồi trên khán đài sân thể dục, đang cầm di động gọi điện thoại. Chắc hẳn là mãi không thông, sắc mặt cô ấy nặng nề, khóe môi mím lại, hốc mắt phiếm hồng, có phần sốt ruột.
Đây là lần đầu tiên Tô Nịnh Nịnh thấy Sơ Lục như vậy. Trong ấn tượng của cô, cô gái này luôn rất lạnh nhạt, nói chuyện không lên không xuống, hình như cảm xúc chẳng bao giờ dao động quá lớn.
Tuy Tô Nịnh Nịnh có ấn tượng không tốt về cô ấy, nhưng cũng không tính là kém, dù sao thì hai cô là hai người duy nhất lạc đàn ở lớp ba khoa Tài chính.
Chỉ có hai cô đến giờ vẫn độc lai độc vãng.
Nghe nói cũng chỉ hai cô không ở ký túc xá của trường học.
Tô Nịnh Nịnh nghe người ta bàn tán về Sơ Lục, nói cô ấy được bao nuôi gì đó, Tô Nịnh Nịnh thấu hiểu, số người từng nói cô như vậy cũng không ít.
Từ trước đến nay, Tô Nịnh Nịnh không để bụng cái nhìn của người khác.
Sơ Lục hít mũi, như là đã khóc, cô ấy đưa tay lau nước mắt, đứng dậy, cũng thấy Tô Nịnh Nịnh.
Cô ấy lập tức quay mặt đi, có lẽ là không muốn để Tô Nịnh Nịnh nhìn thấy.
Tô Nịnh Nịnh cũng thức thời dời ánh mắt đi.
Cô vẫn nên đến thư viện ngồi.
Đọc sách một lát, bất tri bất giác đã đến tám giờ, Tô Nịnh Nịnh đứng dậy, đi trả sách.
Khi cô quay lại, phát hiện trên bàn có thêm một mảnh giấy nhỏ.
"Bạn học, anh là đàn anh năm hai khoa Kiến trúc, họ Trần, có thể làm quen không?"
Phía dưới là tên WeChat.
Tô Nịnh Nịnh cầm lấy tờ giấy, nhìn một vòng, ánh mắt vừa mới lướt qua, một nam sinh đối diện vội dời mắt đi.
Tô Nịnh Nịnh để tờ giấy xuống, cô dọn dẹp đồ đạc, trực tiếp rời khỏi.
Chuyện như vậy, cô đã từng trải qua, sau nhiều lần thì rút ra được cách thức giải quyết tốt nhất: Từ chối, một chút khách sáo cũng không cần cho.
Coi như không phát hiện, không biết.
Bởi vì hồi cao trung có lần, một nam sinh thổ lộ với cô, Tô Nịnh Nịnh từ chối, sau đó thì khách sáo cười với cậu ta. Kết quả nam sinh kia quấn lấy cô, nói cô thích cậu ta.
Cuối cùng vẫn phải nhờ Tô Tranh làm gãy hai cái răng cậu ta, rồi hung hãn cảnh cáo như đại ca xã hội đen mới khiến cậu ta ngừng lại.
Tô Nịnh Nịnh lấy điện thoại xem tin nhắn, vậy mà Bùi Cận vẫn chưa gửi tin nào cho cô. Chú Bùi đáng ghét, có thế thôi cũng giận!
Tô Nịnh Nịnh cầm túi xách, định gọi xe về.
Cô vừa ra khỏi thư viện, nam sinh kia cũng đuổi theo, gọi lại: "Bạn học, chờ đã."
Cậu ta nhanh chóng tới trước mặt cô, trên tay còn cầm tờ giấy Tô Nịnh Nịnh bỏ lại bàn.
"Bạn học, em làm rơi cái này." Cậu ta đưa tờ giấy qua.
Đây là Tô Nịnh Nịnh cố ý để lại, cậu ta cũng biết, còn nói làm rơi gì đấy, chính là muốn tìm cơ hội đến gần cô.
Tô Nịnh Nịnh chỉ dùng một cái liếc mắt đã nhìn ra.
"Xin lỗi, cái này không phải của tôi."
Cậu ta nói gì Tô Nịnh Nịnh trả lời lại cái đó, thái độ thờ ơ.
"À, vậy sao?" Bạn học Trần kia thu lại tờ giấy, thấy Tô Nịnh Nịnh định đi thì lập tức gọi lại: "Vậy bạn học, chúng ta có thể làm quen không, để lại số điện thoại?"
Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, gọn gàng dứt khoát: "Không thể."
"Không phải, ý anh là..." Dù thái độ của Tô Nịnh Nịnh đã rất kiên quyết, nam sinh kia vẫn không buông tha, còn muốn nói thêm.
Lúc này Tô Nịnh Nịnh thấy xe của Bùi Cận bên kia đường.
"Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn làm quen thôi."
Vậy thì cô cũng đã nói không muốn làm quen rồi, còn muốn thế nào nữa!
Tô Nịnh Nịnh đau đầu.
Mà Bùi Cận thấy cô, cũng xuống xe.
Tô Nịnh Nịnh khựng lại, ánh mắt xoay chuyển, quay đầu nói rất nghiêm túc: "Bạn học, bố tôi tới đón rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.