Chương 14
Xoăn
29/08/2024
Sau khi bôi thuốc, mỗi ngày còn phải ngâm mình trong bồn thuốc.
Bồn tắm lớn, rất tốn nước và củi lửa.
Dù Thẩm Chính Khanh nghĩ rằng ta đang làm bừa, nhưng không hề phàn nàn một lời.
Chỉ là thời gian hắn lên núi chặt củi và ra sông lấy nước ngày càng kéo dài.
Nhìn cảnh đó, cô bé Túy Vãn đau lòng không thôi.
Được rồi, chỉ có hai người các ngươi là hiểu chuyện, còn ta thì là kẻ ác duy nhất.
***
Vất vả suốt hai ngày, ta đột nhiên phát hiện Tống Thanh Thư bên nhà bên có gì đó khác lạ.
Từng cử chỉ đều trở nên phong nhã hơn, dung mạo dường như cũng thanh tú hơn.
Buổi tối, ta lén theo dõi hắn hai ngày, không khỏi nảy sinh sự kính phục.
Tống Thanh Thư đã bỏ ra một số tiền lớn để mời một đào kép nổi tiếng của Nam Phong Quán, học cách làm sao để lấy lòng phụ nữ.
Hắn thật sự có thể nhẫn tâm với bản thân đến mức này.
Ngày hôm đó, Tống Thanh Thư ra ngoài từ sớm, khoác trên mình một bộ áo dài màu nguyệt bạch, đầu đội mũ ngọc.
Càng làm tăng thêm vẻ thanh tao, nhã nhặn, dung mạo như họa.
Nhìn hắn tự tin ra ngoài, ta rất muốn đi theo xem thử.
Chỉ tiếc là hôm nay là ngày điều trị quan trọng nhất của Túy Vãn.
Để cho Thẩm Chính Khanh một sự bất ngờ, mấy ngày nay ta cố tình không để hắn nhìn thấy mặt của Túy Vãn.
Ngay cả khi ăn cơm, Túy Vãn cũng phải bôi thuốc kín mặt, chỉ chừa lại chiếc cằm nhỏ nhắn.
"Tiên Nhi tỷ, chúng ta đã thỏa thuận rồi, đây là ngày cuối cùng ta đồng ý để tỷ chữa trị."
"Tỷ tỷ nhìn xem mấy ngày nay, ca ca của ta đã gầy đi một vòng."
"Sau khi chữa cho ta, tỷ không được chữa cho ca ca nữa."
"Ca ca của ta sợ nhột, thuốc bôi lên mặt vừa đau vừa ngứa, huynh ấy..."
Túy Vãn ngơ ngác nhìn mình trong gương đồng, như bị điểm huyệt đứng sững tại chỗ.
Chiếc gương đồng này là ta đã đặc biệt mua về từ trấn vài ngày trước.
Nhà Thẩm Chính Khanh không có gương.
Ta nghe Thẩm Chính Khanh kể lại.
Sau khi Túy Vãn bị bỏng, thấy mình trong gương, đêm đó cô bé đã sốt cao.
Từ đó về sau, để không làm Túy Vãn sợ hãi, Thẩm Chính Khanh đã đem gương đồng trong nhà cho người khác.
Hai huynh muội họ cứ sống lặng lẽ, nửa người nửa ma, không thấy ánh sáng.
***
"Chát!"
Cô bé vung tay tát mạnh vào mặt mình, khiến ta giật b.ắ.n người.
Tiếng tát vang lên làm Thẩm Chính Khanh đang làm việc trong sân giật mình.
Hắn vội vã chạy đến, chân còn mang theo chiếc dép rơm.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Chát!"
Dép rơi xuống đất.
Miệng Thẩm Chính Khanh há to đến nỗi có thể nhét vừa một nắm tay.
Thật thú vị, đây là lần đầu tiên ta thấy trên khuôn mặt hắn có biểu cảm sống động như vậy.
"Túy Vãn, mặt của muội..."
"Ca! Ca, mặt của muội!"
"Túy Vãn, muội đã khỏi rồi sao?"
"Ca, muội, muội đã khỏi rồi!"
Hai huynh muội như bị ma ám, nói chuyện cũng lắp bắp.
Ta vừa định trêu chọc họ vài câu thì Thẩm Chính Khanh ném đôi dép rơm đi, chạy đến ôm chặt lấy Túy Vãn.
Hai huynh muội ôm nhau khóc, như hai con thú nhỏ bị thương tìm đến nhau để sưởi ấm, cảnh tượng trông thật đau lòng.
Có một cảm giác lạ lùng đang lan tỏa trong lòng ta.
Ta hoảng hốt chạy ra ngoài, đưa tay sờ lên khóe mắt ướt át của mình.
Đây, là nước mắt sao?
Thật kỳ lạ, rõ ràng là chuyện vui, tại sao ta lại khóc?
***
"Tỷ, tỷ ăn đùi gà đi!"
"Tỷ, miếng thịt này ngon lắm, tỷ ăn miếng này đi."
"Tỷ, tỷ có khát không? Để muội đi lấy nước cho tỷ!"
Túy Vãn bận rộn như một con ong, không ngừng chạy tới chạy lui trong nhà.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé hồng hào, đôi mắt to tròn long lanh, lông mi cong vút.
Khi cười, bên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn.
Thật đáng yêu.
Ta mím môi, cố giữ khuôn mặt lạnh lùng, liếc cô bé một cái.
"Lúc nãy ai vừa nói gì nhỉ?"
"Sau khi chữa xong cho muội, không được chữa cho ca ca nữa."
Khuôn mặt trắng trẻo của Túy Vãn nhăn lại như cái bánh bao, cô bé ước gì có thể tự đ.ấ.m mình một cái.
"Ta, ta nói lung tung thôi!"
"Tiên Nhi tỷ, từ giờ trở đi tỷ chính là tỷ tỷ ruột của ta!"
Thẩm Chính Khanh mỉm cười nhìn chúng ta đùa giỡn, ngón tay trắng trẻo, thon dài cầm đôi đũa, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
Bát cơm đã nửa ngày chưa đưa lên miệng.
Hắn, thật ra cũng mong chờ lắm phải không?
Bồn tắm lớn, rất tốn nước và củi lửa.
Dù Thẩm Chính Khanh nghĩ rằng ta đang làm bừa, nhưng không hề phàn nàn một lời.
Chỉ là thời gian hắn lên núi chặt củi và ra sông lấy nước ngày càng kéo dài.
Nhìn cảnh đó, cô bé Túy Vãn đau lòng không thôi.
Được rồi, chỉ có hai người các ngươi là hiểu chuyện, còn ta thì là kẻ ác duy nhất.
***
Vất vả suốt hai ngày, ta đột nhiên phát hiện Tống Thanh Thư bên nhà bên có gì đó khác lạ.
Từng cử chỉ đều trở nên phong nhã hơn, dung mạo dường như cũng thanh tú hơn.
Buổi tối, ta lén theo dõi hắn hai ngày, không khỏi nảy sinh sự kính phục.
Tống Thanh Thư đã bỏ ra một số tiền lớn để mời một đào kép nổi tiếng của Nam Phong Quán, học cách làm sao để lấy lòng phụ nữ.
Hắn thật sự có thể nhẫn tâm với bản thân đến mức này.
Ngày hôm đó, Tống Thanh Thư ra ngoài từ sớm, khoác trên mình một bộ áo dài màu nguyệt bạch, đầu đội mũ ngọc.
Càng làm tăng thêm vẻ thanh tao, nhã nhặn, dung mạo như họa.
Nhìn hắn tự tin ra ngoài, ta rất muốn đi theo xem thử.
Chỉ tiếc là hôm nay là ngày điều trị quan trọng nhất của Túy Vãn.
Để cho Thẩm Chính Khanh một sự bất ngờ, mấy ngày nay ta cố tình không để hắn nhìn thấy mặt của Túy Vãn.
Ngay cả khi ăn cơm, Túy Vãn cũng phải bôi thuốc kín mặt, chỉ chừa lại chiếc cằm nhỏ nhắn.
"Tiên Nhi tỷ, chúng ta đã thỏa thuận rồi, đây là ngày cuối cùng ta đồng ý để tỷ chữa trị."
"Tỷ tỷ nhìn xem mấy ngày nay, ca ca của ta đã gầy đi một vòng."
"Sau khi chữa cho ta, tỷ không được chữa cho ca ca nữa."
"Ca ca của ta sợ nhột, thuốc bôi lên mặt vừa đau vừa ngứa, huynh ấy..."
Túy Vãn ngơ ngác nhìn mình trong gương đồng, như bị điểm huyệt đứng sững tại chỗ.
Chiếc gương đồng này là ta đã đặc biệt mua về từ trấn vài ngày trước.
Nhà Thẩm Chính Khanh không có gương.
Ta nghe Thẩm Chính Khanh kể lại.
Sau khi Túy Vãn bị bỏng, thấy mình trong gương, đêm đó cô bé đã sốt cao.
Từ đó về sau, để không làm Túy Vãn sợ hãi, Thẩm Chính Khanh đã đem gương đồng trong nhà cho người khác.
Hai huynh muội họ cứ sống lặng lẽ, nửa người nửa ma, không thấy ánh sáng.
***
"Chát!"
Cô bé vung tay tát mạnh vào mặt mình, khiến ta giật b.ắ.n người.
Tiếng tát vang lên làm Thẩm Chính Khanh đang làm việc trong sân giật mình.
Hắn vội vã chạy đến, chân còn mang theo chiếc dép rơm.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Chát!"
Dép rơi xuống đất.
Miệng Thẩm Chính Khanh há to đến nỗi có thể nhét vừa một nắm tay.
Thật thú vị, đây là lần đầu tiên ta thấy trên khuôn mặt hắn có biểu cảm sống động như vậy.
"Túy Vãn, mặt của muội..."
"Ca! Ca, mặt của muội!"
"Túy Vãn, muội đã khỏi rồi sao?"
"Ca, muội, muội đã khỏi rồi!"
Hai huynh muội như bị ma ám, nói chuyện cũng lắp bắp.
Ta vừa định trêu chọc họ vài câu thì Thẩm Chính Khanh ném đôi dép rơm đi, chạy đến ôm chặt lấy Túy Vãn.
Hai huynh muội ôm nhau khóc, như hai con thú nhỏ bị thương tìm đến nhau để sưởi ấm, cảnh tượng trông thật đau lòng.
Có một cảm giác lạ lùng đang lan tỏa trong lòng ta.
Ta hoảng hốt chạy ra ngoài, đưa tay sờ lên khóe mắt ướt át của mình.
Đây, là nước mắt sao?
Thật kỳ lạ, rõ ràng là chuyện vui, tại sao ta lại khóc?
***
"Tỷ, tỷ ăn đùi gà đi!"
"Tỷ, miếng thịt này ngon lắm, tỷ ăn miếng này đi."
"Tỷ, tỷ có khát không? Để muội đi lấy nước cho tỷ!"
Túy Vãn bận rộn như một con ong, không ngừng chạy tới chạy lui trong nhà.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé hồng hào, đôi mắt to tròn long lanh, lông mi cong vút.
Khi cười, bên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn.
Thật đáng yêu.
Ta mím môi, cố giữ khuôn mặt lạnh lùng, liếc cô bé một cái.
"Lúc nãy ai vừa nói gì nhỉ?"
"Sau khi chữa xong cho muội, không được chữa cho ca ca nữa."
Khuôn mặt trắng trẻo của Túy Vãn nhăn lại như cái bánh bao, cô bé ước gì có thể tự đ.ấ.m mình một cái.
"Ta, ta nói lung tung thôi!"
"Tiên Nhi tỷ, từ giờ trở đi tỷ chính là tỷ tỷ ruột của ta!"
Thẩm Chính Khanh mỉm cười nhìn chúng ta đùa giỡn, ngón tay trắng trẻo, thon dài cầm đôi đũa, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
Bát cơm đã nửa ngày chưa đưa lên miệng.
Hắn, thật ra cũng mong chờ lắm phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.