Bảo Gia Tiên

Chương 7

Xoăn

29/08/2024

Thẩm Chính Khanh thở dài, trước mặt ta gỡ khăn che mặt xuống.

 

Trên khuôn mặt hắn, ta không thấy một tấc da nào lành lặn.

 

Ngay cả mũi của hắn cũng bị mất một góc, trông như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

 

"Tiên nhi, với bộ dạng này, ta không xứng cưới ai làm vợ cả."

 

“Cô yên tâm, ta đón cô về nhà chỉ vì muốn tìm cho Túy Vãn một người tỷ tỷ."

 

"Ta hơn cô hai tuổi, từ nay về sau, côchính là người của nhà họ Thẩm, ba chúng ta sống chung, có được không?"

 

Nhìn ánh mắt cầu xin của hắn, ta như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

 

***

 

Trong bữa ăn, Thẩm Chính Khanh chỉ ăn đĩa rau dại.

 

Cá và thịt, hầu hết vào bụng ta và Thẩm Túy Vãn.

 

Ở nhà họ Tống, nếu ta không ăn vụng khi nấu cơm, chắc hẳn ngày nào ta cũng phải nhịn đói.

 

Tất nhiên, với tu vi của ta thì nhịn đói mười năm, nửa năm cũng không thành vấn đề.

 

Nhưng ta khó khăn lắm mới trở lại làm người, tự nhiên không muốn chịu đói.

 

So sánh thế này, nhà họ Tống thật đáng ghét vô cùng.

 

Ban đêm, Thẩm Túy Vãn sợ ta nghĩ quẩn, cứ quấn quít bên cạnh nói chuyện không ngớt.

 

Khi thì dạy ta đan dép rơm, khi thì dạy ta thêu hoa.

 

Ta bị cô bé làm phiền suốt cả đêm, đến khi cô bé ngủ thiếp đi, ta mới tìm cơ hội lén lút ra khỏi phòng.

 

Lúc này đã là giờ Tý, vậy mà nhà họ Tống vẫn chưa ngủ.

 

Tống mẫu và Tống phụ kề sát đầu, dưới ánh đèn dầu, trên mặt đầy lo âu đếm bạc.

 

"Nhà họ Trương không cần tiền của chúng ta, nhưng lễ vật cưới xin vẫn phải tươm tất."

 

"Tướng công à, nhà chúng ta cộng lại chỉ có ba mươi lạng bạc, làm được gì chứ?"

 

Tống phụ hút thuốc lào, nhíu chặt lông mày.

 

"Tiên nhi biết nhận ra dược liệu, nếu để muộn một chút mới gả đi, còn có thể giúp chúng ta kiếm thêm chút bạc."

 



Bán ta được mười lạng bạc còn chưa đủ?

 

Còn muốn ta làm trâu làm ngựa cho nhà các người?

 

Ta nén cơn giận, rất muốn phóng hỏa thiêu rụi cái nơi mục nát này.

 

Nhưng ta có chút lo sợ.

 

Ta đã làm Bảo Gia Tiên cho nhà họ Tống suốt ba trăm năm, dù giờ đã được tự do, nhưng nhỡ đâu còn có sự trói buộc nào mà ta không biết thì sao?

 

Ta phải thăm dò từ từ, từng bước một.

 

Chờ khi chắc chắn không có gì sai sót, ta mới ra tay.

 

***

 

"Tướng công, con bé Tiên nhi đó, thật sự rất đẹp."

 

"Mười dặm quanh đây, ta chưa từng thấy cô nương nào đẹp hơn nó."

 

"Ta nghe người ta nói, những cô nương trẻ trung xinh đẹp như thế này, nếu bán vào thanh lâu, có thể được trăm lạng bạc đấy!"

 

Tống phụ giật mình, đến nỗi làm rơi cả điếu thuốc lào.

 

"Thanh, thanh lâu?"

 

"Bà già này, bà điên rồi sao!"

 

"Đó là nơi ăn thịt người không nhả xương đấy!"

 

Tống mẫu mím môi, khuôn mặt gầy guộc già nua dưới ánh đèn dầu trông dữ tợn như quỷ.

 

"Hôn sự của nhà họ Tống này, nhất định phải thành!"

 

"Chúng ta đã bán nó một lần, chẳng lẽ lại ngại bán lần thứ hai?"

 

Tống phụ run rẩy nhặt lại điếu thuốc, thử mấy lần mới cắm được vào miệng.

 

Hắn khẽ thở dài, nhắm mắt lại, đầu cúi xuống như sắp chìm vào giấc ngủ.

 

"Việc này bà lo liệu đi, cẩn thận đừng để Thanh Thư biết."

 

"Thằng bé này giống ta, lòng dạ mềm yếu."

 

Ta cắn chặt môi, cố kiềm chế để không nhảy xuống đánh c.h.ế.t họ.

 



Những người nhà họ Tống này, thật đáng hận!

 

"Việc này cứ quyết định như vậy."

 

"Ta đi vào nhà vệ sinh, tướng công đi ngủ trước đi."

 

Nhà vệ sinh trong thôn hầu hết đều được xây bên ngoài, bên dưới đào một hố lớn.

 

Ở nông thôn, phân cũng là tài sản quan trọng của gia đình.

 

Phân bón cho mấy mẫu đất đều dựa vào cái hố phân nhỏ bé này.

 

Ta bịt mũi nằm trên nóc nhà vệ sinh, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng thổi nhẹ xuống phía dưới.

 

"A!"

 

Tiếng thét thảm thiết như bị g.i.ế.c lợn vang lên.

 

Tống mẫu ngã xuống hố phân, làm kinh động cả nửa thôn.

 

***

 

Cái hố phân đó thật kỳ lạ, dường như bên dưới có lực hút gì đó.

 

Dù bốn gã đàn ông lực lưỡng cũng không thể kéo Tống mẫu ra khỏi hố.

 

Ta nấp trong bóng tối, niệm chú cẩn thận, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.

 

Ngâm mình trong hố phân thôi mà, cũng không mất miếng thịt nào, chắc sẽ không có phản ứng phụ gì đâu nhỉ?

 

"Ọe~"

 

"Bà Tống, đừng cử động nữa!"

 

"Ọe, Thạch đại ca, ngươi phải mạnh tay chứ!"

 

Nếu không phải vì Tống Thanh Thư đã đỗ cử nhân, chắc dân làng chẳng ai muốn giúp chuyện này.

 

Càng ngày càng nhiều người chen chúc trong sân nhỏ của nhà họ Tống.

 

Phụ nữ thì xem náo nhiệt, đàn ông thay nhau kéo Tống mẫu lên.

 

Để tránh người nhà họ Thẩm biết, ta lén quay về nhà họ Thẩm.

 

Cho đến giờ Mão, vẫn không ai kéo được Tống mẫu ra khỏi hố phân.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Gia Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook