Bảo Giám

Chương 21: Vượt ngục (hạ).

Đả Nhãn

08/08/2017

- Tôi đây người sống cũng đã giết rồi, còn sợ lão quỷ như ông sao?

Biết đối phương không phải ma, Tần Phong lập tức to gan hơn, có điều chỉ cách trạm gác một bức tường, cậu cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, lập tức chân phải lùi về sau một chút, chen vào giữa hai chân cái bóng kia, bả vai trầm xuống, đột ngột đẩy về phía sau.

Chiêu thức Tần Phong sử dụng chính là Thiếp sơn kháo trong Bát cực quyền mà lão Nhị Lưu gia đã từng biểu diễn.

Tuy rằng không có bản lĩnh của Lưu Gia Thành, thế nhưng chiêu Thiếp sơn kháo này Tần Phong sử dụng cũng rất tiêu chuẩn, vừa không có động tác quá lớn, vừa phát huy một cách nhuần nhuyễn ưu thế đánh giáp lá cà của Bát cực quyền.

Tần Phong tin chắc, cho dù cậu không thể làm đổ cả bức tường như Lưu Gia Thành, nhưng phát ra kình lực trong cơ thể, khiến người phía sau ngã lăn ra đất vẫn không thành vấn đề, thế nhưng Tần Phong không muốn đả thương người khác, chỉ là đẩy về phía sau, liền thu kình lực lại.

- Ha ha, chiêu này đánh người thì được chứ không đuổi được tà ma đâu!

Ngay khi Tần Phong vươn chân phải ra, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ, mà động tác ngay sau đó, không ngờ ngay cả cái bóng cũng chưa chạm đến được.

“Thụp” một tiếng, thân thể Tần Phong đập mạnh vào tường bao, may là lúc trước cậu còn thiện niệm trong lòng, không dùng nhiều lực đạo, nếu không chiêu này đã khiến cậu một lúc lâu không bò dậy nổi.

- Ai?

Sau khi tiếng động đó vang lên, lính gác trên trạm rốt cuộc cũng bừng tỉnh.

Khi tiếng quát vang lên, mấy ngọn đèn trên đỉnh đầu Tần Phong cũng đồng thời sáng lên, tuy biết rõ rằng bên trong không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài tường vây, nhưng Tần Phong vẫn căng thẳng nhín thở.

- Ai đó?!

Trên trạm gác truyền ra một tiếng gào to, cũng may lần này Tần Phong vượt ngục không để lại nhiều dấu vết phía trong tường vây, sau khi lính gác nương ngọn đèn quan sát một lượt, liền tắt đèn đi, lúc này Tần Phong dán sát chân tường mới thở hổn hển.

- Nhóc con, cậu cũng biết sợ hãi sao?

Không đợi Tần Phong thả lỏng, một giọng nói đột nhiên truyền ra trên đầu Tần Phong, khiến cậu sợ đến mức vội vàng thủ thế Bát cực quyền, ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa nhìn thấy, Tần Phong lập tức sửng sốt, bởi vì trên vách tường cách đỉnh đầu cậu hơn 1m có một người bám vào như thằn lằn, đang cúi đầu nhìn cậu.

Người nọ tựa hồ cũng không muốn che giấu hành tung của mình, sau khi bị Tần Phong nhìn thấy, hai bàn tay vỗ nhẹ trên tường, thân thể bay xuống mặt đất như lá rụng, lúc chạm đất không phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

Thấy người nọ đi đến trước mặt, thân thể Tần Phong lùi sau vài bước, thấp giọng quát:

- Ông là ai? Tôi và ông không thù không oán, tại sao ông luôn nhắm vào tôi không tha?

Dựa vào hành động của người này vừa rồi, Tần Phong có thể nhận thấy người này dường như cũng không có ác ý, bởi vì nếu như ông ta muốn hại mình, thậm chí không cần động thủ, chỉ cần trực tiếp hô to một tiếng là được.

Cần biết rằng, trung đội cảnh sát vũ trang trú đóng tại nhà tù chỉ cách phía đông bắc tường bao hơn 100m, nếu như kinh động đến bọn họ, Tần Phong chỉ còn nước bị tóm gọn.



- Tôi là lính, cậu là trộm, cậu muốn chạy trốn, tôi đương nhiên phải nhắm vào cậu rồi.

Người nọ cười khà khà, thế nhưng đầu ông ta đội một chiếc mũ rơm lớn vành kéo xuống cực thấp, ngoại trừ có thể nghe ra giọng nói hơi già nua, Tần Phong không thể thấy rõ tướng mạo của ông ta, đối với lời ông ta nói, tất nhiên cũng sẽ không tin hoàn toàn, đến đây hơn một tháng rồi, người trong Trại cậu gần như có thể nhận ra được hết.

- Ông là lính? Chỉ sợ không phải thế, tất cả đều là kẻ trộm phải không?

Tần Phong vừa cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, vừa mở miệng nói:

- Tôi chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa cũng là bị oan, tôi bây giờ muốn đi tìm em gái, xin ông hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng…

Mang theo em gái đi lưu lạc hơn 5 năm, Tần Phong cũng không phải người không biết suy nghĩ, đi theo con đường xấu.

Tần Phong biết, nếu như lần này vượt ngục thất bại, hậu quả sau đó vô cùng nghiêm trọng, cho nên cậu phải trốn ra bằng bất cứ giá nào, đàn ông con trai có thể rắn có thể mềm, thực lực không bằng người ta, cúi đầu trước đối phương cũng chẳng là vấn đề.

Người nọ lắc lắc đầu, nói:

- Nhóc con, cậu lần này đi, cả đời này sẽ bị hủy hoại, hơn nữa cho dù ta không ngăn cản cậu, cậu cũng sẽ không tìm thấy được em gái.

- Điều đó không cần ngài phải lo lắng.

Tần Phong thấy đối phương dường như cũng không có ác ý, lập tức nói:

- Hôm nay nếu như ông có thể tránh đường, Tần Phong sau này nhất định sẽ hậu tạ, mong rằng ngài có thể để tôi được như nguyện.

- Không được!

Nhìn thấy Tần Phong định động đậy thân thể, thân hình người nọ nhoáng lên một cái chắn trước mặt cậu, nói:

- Vận mệnh nhóc con cậu trước năm 16 tuổi nhiều trắc trở, hơn nữa lại chuyên khắc người thân, cho dù cậu có tìm được em gái, đối với cô bé chưa chắc đã là chuyện tốt.

- Tôi chuyên khắc người thân? Ông… ông nói bậy.

Những lời này của người nọ cũng khiến cho lòng Tần Phong dao động, cậu vốn không tin vào mấy thứ như bói toán xem tướng, nhưng lời Lưu lão gia nói đã ứng nghiệm trên người mình, trong lòng Tần Phong ít nhiều cũng có đắn đo.

- Lúc trước nếu như không phải cậu có quý nhân phù trợ, chỉ sợ cái mạng nhỏ này đã không còn từ lâu rồi…

Thấy Tần Phong có chút dao động, giọng nói của người nọ đột nhiên trở nên nhu hòa lạ thường, mở miệng nói:

- Nhóc con, tin tôi đi, cậu theo tôi trở về, không sai đâu.

- Được, tôi… tôi trở về cùng ông, a, không đúng, ông sử dụng yêu pháp gì thế?

Không biết vì sao, nghe thấy mấy câu nói của người nọ, Tần Phong không ngờ lại thốt ra lời đồng ý, chỉ là lời vừa nói ra cậu liền ý thức được không đúng.



- Haha, nhóc con cậu đúng là vẫn có chút bản lĩnh.

Tần Phong phản ứng lại nhanh như vậy thật khiến người đó ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:

- Nửa đêm ở đây phí lời làm gì? Nhóc con cậu ngoan ngoãn trở về phòng giam, trong vòng một năm, tôi cho cậu thời gian một tháng đi tìm em gái, thế nào?

- Một năm cho tôi ra ngoài một tháng?

Tần Phong móc móc lỗ tai, tức giận cười nói:

- Ông cho là nhà giam này là nhà các ông mở ra chắc? Bảo cho tôi ra ngoài là ra ngoài được? Hơn nữa, nếu bây giờ tôi trở về, nhất định sẽ bị cảnh sát vũ trang bắt lấy, ông cho tôi là đồ ngốc sao?

“Tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã thận trọng như vậy, quả là có tài”

Nghe thấy lời chất vấn của Tần Phong, người nọ ngược lại nở nụ cười, nói:

- Nhóc con, đi theo tôi đi, đừng có ý định gì khác, chỉ cần cậu dám chạy, tôi liền hô có người vượt ngục!

Nói xong mấy câu đó, người nọ xoay người bước đi, căn bản không sợ Tần Phong chạy mất.

Đánh thì nhất định đánh không lại người này, cho dù mình có chạy nhanh đến đâu cũng không bằng cái miệng của ông ta, Tần Phong quả thực không có cách, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Đi men theo tường vây khoảng 40m, Tần Phong phát hiện người nọ đẩy một cánh cửa ra, lập tức đi vào, mà ở phía sau cánh cửa chính là khu ngoại vi nhà giam, cũng chính là khu ký túc của quản giáo.

Dựng thẳng ngón trỏ ở bên miệng suỵt một tiếng, động tác người nọ cũng trở nên nhẹ nhàng, mang theo Tần Phong rẽ trái quẹo phải, sau vài phút, Tần Phong nhìn thấy tấm lưới thép lúc đầu mình trèo qua.

Điều khiến Tần Phong thấy kỳ lạ chính là người này có rất nhiều chìa khóa cửa lớn, theo lý mà nói, ngoại trừ quản giáo ra, người bên ngoài không có bộ chìa khóa này, thế nhưng Tần Phong nghĩ thế nào cũng không ra, quản giáo sẽ xử lý chuyện mình vượt ngục thế nào. Đến phía dưới tấm lưới thép, người đó đứng lại, thấp giọng nói:

- Được rồi, nhóc con, trời sắp sáng rồi, cậu mau trở về đi, ngày mai tôi sẽ tìm cậu.

- Ông… rốt cuộc ông là ai?

Từ lúc người này xuất hiện đến lúc dẫn cậu vào nhà giam lần nữa, Tần Phong vẫn chưa thể thấy rõ tướng mạo của ông ta, cảm thấy rất không cam lòng.

Hơn nữa thấy sự việc dường như trở về điểm xuất phát, Tần Phong cũng có chút dở khóc dở cười, cậu cũng không biết mình nên cảm ơn người này hay là nên hận ông ta thấu xương?

Nếu là cảm ơn, người này không vạch trần việc cậu vượt ngục, đối với Tần Phong cũng coi là có ơn, nhưng ông ta lại bắt Tần Phong quay trở lại, khiến cho Tần Phong đánh mất một cơ hội được tự do.

- Ngày mai cậu sẽ biết, không nói nhiều nữa, mau trở về đi, nếu như bị bắt gia tăng án phạt thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.

Nhìn thấy sắc trời đã sắp sáng, người đó có chút không kiên nhẫn, sau khi thúc giục Tần Phong một câu, liền thong thả đi mất, dáng vẻ dường như cũng không sợ Tần Phong sẽ tiếp tục chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook