Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 45

HNgọc

14/07/2021

Thấy Cẩn Mai bận áo khoác, cầm túi xách lên làm bà Vệ hoang mang, bà nhẹ giọng hỏi: "Về hả con? Sao không ở lại chơi ngày mai hẳn về, giờ này cũng đâu còn sớm đâu, bác không yên tâm để con lái xe về đâu. Từ đây trở về thành phố mất hai ba tiếng lận"

"Dạ không sao, con có người bạn thân ở đây, chắc con qua đó chơi với nó vài ngày"

"Không được!!"- Thi Hàm hớt hải chạy vào, ba người còn lại khó hiểu nhìn cô. Đợi thở xong rồi cô tiếp tục nói cho hết lời: "Cẩn Mai nói dối đó mẹ, chị ấy không có quen ai ở đây hết"

Thi Hàm vừa nói xong thì ngay lập tức Cẩn Mai tặng cho cô một ánh mắt vô cùng đáng sợ. Còn ba và mẹ cô thì nhìn Thi Hàm rồi lại nhìn sang Cẩn Mai

"Là sao?"- Bà Vệ cười ngượng gạo hỏi cô

"Như con đã nói lúc nãy rồi đó mẹ, mẹ kêu chị ấy ở lại chơi vài hôm đi nha"

Thế là bà Vệ lại nhìn nàng, thấy nàng trông có vẻ khó xử nên bà đành lên tiếng: "Thi Hàm nói đúng đó, không ấy con ở lại chơi với gia đình bác đi. Dù sao cũng đã đến, chi bằng ở lại vài ngày cho vui nhà vui cửa"

"Con..."- Cẩn Mai cắn môi lưỡng lự

Biết là Cẩn Mai không thể nào từ chối được rồi nên Thi Hàm đứng ở góc này khoái chí cười hoài. Đây là cách hiệu quả nhất để áp dụng cho Cẩn Mai, nàng chỉ có thể chấp nhận thôi

Thế là Cẩn Mai đành đồng ý ở lại chơi, thật sự thì ở đây nàng không có quen biết ai hết. Lời nói vừa rồi kia chỉ là bịa ra thôi nhưng ai ngờ Thi Hàm biết và vạch trần ra

Trong lòng lúc đó cũng cay lắm nhưng không dám để lộ vẻ mặt ấy ra bên ngoài. Nhìn thấy gương mặt cười đắc thắng của cô chỉ khiến nàng thêm bực tức

Sáng hôm sau, vẫn như ngày nào là ông Vệ đi ra làng chài để mua hải sản tươi ngon, đem về đãi con dâu tương lai. Đặc biệt hơn là Thi Hàm thức dậy sớm để cùng ba đi ra đó, lâu rồi cô chưa thấy cảnh buôn bán nhộn nhịp trên biển

Đúng sáu giờ, đồng hồ sinh học đánh thức Cẩn Mai dậy. Nàng mơ màng nhìn xung quanh rồi vận động tay chân cho dãn gân cốt

Tối qua vì vẫn còn giận Thi Hàm nên Cẩn Mai thẳng thừng đuổi cổ cô xuống dưới sàn nhà ngủ. Và tất nhiên ai kia chỉ biết im lặng và lặng lẽ chấp nhận

Bởi vậy ta nói, cãi vợ thì ngủ sàn nhà. Thà vậy chứ không chịu ra ghế sofa ngủ đâu, mặc dù ngoài đó ghế nó êm hơn sàn

Ra khỏi phòng, Cẩn Mai đưa mắt nhìn quanh một vòng nhưng chỉ thấy mỗi bà Vệ. Nàng chậm rãi bước đến, nhẹ giọng hỏi

"Thi Hàm với bác trai đâu rồi ạ, mới sáng sớm con không thấy đâu?"

Bà Vệ xoay người nhìn nàng, nở nụ cười thân thiện: "À, nó với ông nhà đi ra làng chài rồi con. Mới sáng sớm đã tìm nó rồi sao"

Ơ!? Nàng không có tìm cái con người đáng ghét đó đâu à nha, tại mới sáng sớm không thấy ở nhà nên tò mò

Cẩn Mai không biết đáp lại như thế nào, chỉ đành cười hì hì.

"Vậy bác biết làng chài đó ở đâu không ạ?"

"Con muốn ra đó hả? Bây giờ con đi ra cửa rồi quẹo phải, đi thêm chút nữa có ngã ba thì rẽ trái, đi hết đoạn đường sẽ có cái lộ lớn, con tiếp tục đi đến cuối đường là đến rồi đó! Dễ đúng không!"- Bà Vệ nhiệt tình chỉ dẫn

Khuôn mặt của Cẩn Mai ngu ngơ thấy rõ, đầu óc xuất hiện quá nhiều chong chóng với máy bay. Cái gì mà quẹo tùm lum hết vậy, sao mà nhớ bây giờ

Tìm đường ra làng chài con khó hơn đường vào tim của Thi Hàm nữa cơ.

Bà Vệ cười khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cẩn Mai, nhìn là biết con bé nó không nhớ rồi, bà lại lên tiếng: "Nhìn mặt con là bác biết con quên rồi chứ gì, con đi ra ngoài đó thấy ai cầm giỏ xách đi chợ mà đi theo. Mấy người đó cũng đi ra làng chài"

Cẩn Mai gật đầu, nhanh chóng đi ra cửa để tiện đường đi chung với người ta. Chứ để nàng đi một mình chắc nàng một đi không trở lại luôn á



Sau gần năm phút lần mò thì cuối cùng cũng đến nơi, Cẩn Mai bất ngờ trước khung cảnh hiện lên trước mắt. Biển rộng bao la, gió thổi lồng lộng, người người tấp nập đi lại

Bỗng nhiên trong lòng nàng cảm thấy thêm yêu đời, một chút cảm giác thích thú với nơi này. Nàng chậm rãi bước đi, nàng chủ yếu ra đây để tìm kiếm ai kia nhưng chỉ là một phần nhỏ thôi nha

Thi Hàm nhìn ngó xung quanh, xem con cá nào tươi ngon nhất. Cô chỉ tay vào thau đựng cá kia: "Mua cá này đi ba, Cẩn Mai thích ăn nó lắm!"

Ông Vệ xoa cằm phân vân: "Ba định mua cá ngừ cho mẹ con làm món kia để đãi con dâu tương lai"

"Chị ấy bị dị ứng với cá ngừ, không ấy ba đổi món khác nha, ở đây nhiều cá khác ngon hơn mà"

"Thôi được rồi, theo ý con!"

Bên này Cẩn Mai loay hoay đi tìm hai cha con kia trong đám người. Nhìn mãi chẳng thấy đâu, nhưng vừa xoay người lại thì vô tình đụng trúng một đám con trai

Bọn chúng gồm ba người, trông có vẻ không mấy tốt đẹp gì. Vì là người có ăn có học, Cẩn Mai liền cuối đầu xin lỗi

Nói xong nàng liền bỏ đi nhưng đời không như những gì mình muốn. Bọn chúng thấy gái xinh thì hai mắt sáng ngời lên, nở nụ cười gian xảo

"Đi đâu vậy cô em"- Một tên giữ tay nàng lại: "Trông em xinh đẹp quá, đi chơi với anh không nà"

Nói xong bọn chúng phá lên cười ầm ĩ, Cẩn Mai đâu phải là người dễ bị bắt nạt. Nàng chẳng sợ gì mấy đứa ranh con thích làm màu này

"Mấy người nghĩ mình là ai mà muốn đi chơi với tôi? Đúng là một lũ con trai phèn"- Cẩn Mai nhếch môi cười khẩy

Bọn chúng bị khinh thường nên trong lòng thấy tức giận, chưa có ai dám nói chuyện kểu đó với bọn chúng. Lần này có người gan to bằng trời rồi

Trong cái làng chài này không ai là không biết đến bộ ba ăn hại phá phách này cả. Tai tiếng khắp vùng, chuyên gia đi chọc ghẹo những cô gái nhà lành

"Sao cô em lại nói vậy, người xinh đẹp phải nói những lời hay ho chứ"- Hắn ta cười cười để kìm nén sự sỉ nhục vừa rồi

Nói xong, một trong ba tên bắt đầu đụng chạm tay chân. Hắn chạm vào mặt Cẩn Mai nhưng bị nàng hất ra. Hắn cười thích thú, rất thích những cô gái xinh đẹp phản ứng như vậy

"Tôi nói cho các người biết, tôi là luật sư, nếu các người dám đụng vào người tôi thì tôi sẽ kiện các người vì tội quấy rối"

"Ha ha ha! Luật sư thì sao? Cô em nghĩ bọn này sợ hả, cô nhầm to rồi"

Bây giờ Cẩn Mai nhận ra là lời nói của mình không có giá trị với cái bọn này. Bọn chúng không kiên dè mà còn lấn tới, nàng phải tìm cách đối phó khác để thoát khỏi đây ngay

Ở đằng xa, ông Vệ thấy bọn con trai đang ức hiếp một cô gái và bất ngờ hơn là cô gái ấy là Cẩn Mai, ông hấp tấp chỉ tay nói: "Ơ, đó chẳng phải là Cẩn Mai hay sao?"

"Đâu ba"- Thi Hàm nghe có Cẩn Mai thì xoay đầu tìm kiếm

"Kia kìa, con mau đến đó giải vây cho con bé nhanh lên, cái đám du côn đó lại giở trò nữa rồi"

"Khốn nạn thật, bồ chị mà cũng dám chọc ghẹo, tới công chuyện mày rồi con!!"

Nói xong, Thi Hàm bỏ mặt ba mình mà phi thẳng đến đó ngay, nhất định không cho ai đụng đến Cẩn Mai của cô!!

Cô chạy đi rồi bỏ ông Vệ lại, không quan tâm luôn. Đến cả bịch rau đang cầm trên tay cũng ném sang một bên



Theo sau Thi Hàm là ông Vệ, ông cũng đi đến đó để giải quyết bọn này

"Đủ rồi đó! Bọn mày muốn chết hả!!"

Bọn chúng liền xoay người lại nhìn Thi Hàm bằng ánh mắt khó hiểu nhưng sau đó lại cười cười. Lại có thêm một cô gái nữa đến đây vui chơi, không ngờ là bản thân cũng có lực hấp dẫn đấy

"Wow! Lại có một cô gái xinh đẹp nữa a, hôm nay may mắn thật đấy chúng mày ạ"

Cẩn Mai nghiêng người nhìn phía sau bọn kia, đúng là Thi Hàm rồi, cô đến đây để giúp nàng có phải không?

"May mắn cái con khỉ khô, cút ra chỗ khác chơi nhanh, đừng để chị mày nóng lên"- Thi Hàm hậm hực cảnh cáo

"Sợ quá đi thôi, tao sợ quá mày ơi..."

Chưa kịp để tên kia nói hết câu, Thi Hàm liền lao vào đánh tên đó một trận nhừ tử. Hai tên còn lại thấy sợ hãi, chẳng dám chen chân vào mà chỉ dám đứng nhìn, đúng là anh em tốt

"Cho mày chừa...dám đụng vào bồ chị, đánh cho nhớ đời, chết mày nè con"- Thi Hàm vừa đánh vừa nói

Tên đó bị đánh không thấy trời đất gì nữa, chỉ biết ôm đầu mà chịu trận. Lần này chọc ghẹo sai người rồi

"Tha cho em...em biết sai rồi, tha đi chị ơi, đau chết em rồi"

Cẩn Mai nhảy vào ngăn cản Thi Hàm lại, nàng muốn kéo cô ra nhưng cô mạnh quá, làm không lại. Cũng hên lúc này ông Vệ đến kịp thời, ông liền kéo con gái giang hồ của mình ra

"Thôi con, bỏ qua đi con ơi, đánh chết người ta bây giờ"- Ông Vệ chật vật khó khăn nói

Hai tên kia cũng phụ một tay, bọn chúng lôi tên kia ra chứ nếu không bị đánh bầm dập.

Thi Hàm vẫn còn rất sung sức, cô quyết liệt muốn đánh tiếp tục nhưng bị ba ôm lại.

"Ba bỏ con ra, con phải đánh cho nó bỏ cái tật"

"Trời ơi hình tượng con gái của con đâu rồi, bỏ qua đi"- Ông Vệ nhìn bọn kia rồi nói: "Bọn mày đi nhanh lên, tao mệt với con gái tao rồi đó. Muốn bị đánh nữa hay gì mà còn nhìn"

Bọn chúng gật đầu rôm rốp, bỏ chạy thục mạng, không dám nhìn lại phía sau

Cẩn Mai không biết sao chứ nhìn bộ dạng này của Thi Hàm cô mắc cười quá. Đanh đá hết sức chưa kìa, vậy mà thường ngày cứ im im ôn nhu các kểu

"Chị có bị tụi nó làm gì chưa? Có bị đụng chạm ở đâu không?"- Thi Hàm hỏi liên tục tới tấp, không những vậy mà còn kiểm tra cơ thể của nàng xem có bị chầy xước hay không

Cẩn Mai không trả lời nhưng thay vào đó là ông Vệ: "Con từ từ đi, Cẩn Mai hình như không có bị gì nhưng người bị gì là ba đây nè"

"Ba có bị gì đâu?"- Cô chớp mắt nhìn ba

"Mày không thấy tao nhảy xổ vào cản một con trâu nước như mầy hả. Trời ơi, con gái gì mà như con trai vậy, cản mày là tổn thọ hết mấy năm!"

Thi Hàm cười xòa gãi cổ, kì ghê á, ba nói vậy trước mặt Cẩn Mai làm cô xấu hổ quá

Cô lén nhìn Cẩn Mai một cái, thấy nàng cúi đầu mỉm cười, như vậy là nàng hết giận cô rồi đúng không!?

- -----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook