Chương 48: Lê Thi Nhàn
Ngung Ngung
02/06/2021
Trần Nhan Linh đi vào, thẳng đường đến gần ba người Cố gia.
Đứa trai Cố Gia nhìn Trần Nhan Linh đến mức con mắt sắp lồi ra. Vừa rồi ở công ty chỉ vội vàng liếc qua, hắn còn chưa kịp xem rõ, hiện giờ nhìn kỹ, thật đúng là quá ngon, mấy cô gái xinh đẹp ở quê nhà hoàn toàn không sánh bằng.
Vợ chồng Cố Gia cũng kinh ngạc nhìn Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh dịu dàng tươi cười, giọng điệu ôn hòa nói: “Vừa rồi các vị đang bàn chuyện Cố Vân Hi phải không? Tôi có cách giúp các các vị truyền bá tin tức.”
Đứa trai Cố gia không tính quá ngốc: “Đúng vậy, người đẹp chị không phải người công ty Cố Vân Hi sao? Mới nãy hình như tôi thấy chị ở đó.”
Trần Nhan Linh tươi cười khinh thường nói: “Đúng thì thế nào? Tôi đã sớm ngứa mắt cô ta. Nghệ sĩ dưới trướng tôi luôn bị cổ đoạt tài nguyên, công ty quá nuông chiều cổ. Cô ta cầm nhiều tài nguyên như vậy dù sao cũng phải nhổ ra một chút đi, bằng không nghệ sĩ của tôi làm sao sống.”
Ba người Cố gia không hiểu biết giới giải trí, chỉ biết Cố Vân Hi nổi tiếng, dù sao chuyện phải đề cập đến tiền bọn họ mới cảm thấy hứng thú.
Đứa trai Cố gia tên Cố Hiên. Vợ chồng Cố gia trình độ văn hóa không cao, lúc lấy tên cho hắn liền nhờ vả một người bác có văn hóa nhất Cố gia. Tên Cố Vân Hi ban đầu cũng không phải Cố Vân Hi, mà là Cố Vân. Vợ chồng Cố gia lười suy nghĩ, thấy mây liền đặt tên cô là Vân, chữ “Hi” là về sau tự cô sửa tên thêm vào.
Trần Nhan Linh thành thạo chu toàn với ba người, lấy được sự tín nhiệm của bọn họ. Đồng thời, nàng bỏ tiền giúp bọn họ chuyển vào một nhà khách sạn cao cấp hơn, tiền thuê Trần Nhan Linh cũng ra.
Vợ chồng Cố gia vô cùng vui vẻ, Cố hiên càng hưng phấn, cho rằng gặp trúng chân ái đời mình, quấn lấy Trần Nhan Linh trò chuyện. Vợ chồng Cố gia ước gì con trai mình làm tới bạch phú mỹ, liều mạng tác hợp.
Lúc Trần Nhan Linh đi, Cố Hiên nói muốn đưa nàng về nhà, Trần Nhan Linh cự tuyệt, nàng có xe.
Quản Viên Viên chạy xe đến khách sạn, Trần Nhan Linh ngồi vào, tươi cười vui vẻ.
“Chị Linh, chúng ta về chung cư sao? Chị Vân Hi đợi chị lâu rồi.”
“Em nói với em ấy chị đi đâu vậy?”
“Em nói chị tìm chị Lam bàn công việc.” Trần Nhan Linh gật đầu, dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Gần đây rõ ràng Trần Hạc Sinh, Cố Vân Hi và Lục Thanh Du có việc gạt nàng. Ba người xem ra không muốn nàng quá nhọc lòng, vậy nên nàng cũng không mong Cố Vân Hi biết chuyện này. Quản Viên Viên không ngốc, biết quan hệ giữa Giản Nhĩ Lam và Cố Vân Hi khá lãnh đạm, hẳn cô sẽ không dò hỏi Giản Nhĩ Lam.
Về đến nhà, Trần Nhan Linh còn chưa kịp cởi áo khoác đã nghe tiếng nhạc truyền đến từ phòng ngủ dành cho khách.
Đôi khi Cố Vân Hi có cảm hứng, sẽ đến gian phòng cho khách cô từng ở sáng tác âm nhạc.
Lúc Trần Nhan Linh ở nhà, cô rất ít đi phòng cho khách, phần lớn thời điểm đều quấn quít tám nhảm với Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh nhẹ bước chân, đi tới cửa, xuyên qua khe cửa nhìn Cố Vân Hi bên trong.
Mấy ngày nay, Cố Vân Hi lại cắt tóc, tóc dài đến eo cắt tới bả vai, nhuộm highlight xanh lục, nhìn không giống diễn viên, mà giống thanh thiếu niên phá cách thời đại học. Tuy nhiên, ngũ quan cô tinh xảo, có thể phối xứng với kiểu tóc như vậy.
Trần Nhan Linh chỉ thấy bóng lưng Cố Vân Hi, nhìn được một lát, Cố Vân Hi đột nhiên quay đầu, đối mặt với nàng.
Khóe miệng cô khẽ nhếch, đặt đàn ghi-ta sang một bên, đôi tay duỗi về phía Trần Nhan Linh: “Đã về rồi.”
Trần Nhan Linh tiến vào, ôm lấy Cố Vân Hi, kéo cô vào lòng ngực mình: “Đúng vậy, không về bạn gái nhỏ trong nhà lại muốn tạo phản.”
Cố Vân Hi luồn tay qua làn tóc đen của Trần Nhan Linh, ôm cổ nàng, lòng bàn tay vuốt ve mái tóc nàng.
“Có tạo phản cũng là bạn gái nhỏ của chị. Nhưng thật ra người nào đó, dám gạt em nói chiều nay đi tìm Giản Nhĩ Lam.”
Nghe lời này, Trần Nhan Linh liền biết không thể gạt được cô.
Nàng đành phải ngồi lên giường, thở dài nói: “Chiều nay chị thấy người nhà em ở công ty, sau đó theo dõi, bàn chút chuyện với bọn họ.”
Cố Vân Hi trợn trắng mắt: “Có cái gì mà nói với họ? Một đám ngu ngốc.”
Trần Nhan Linh cười cười: “Chị bàn với bọn họ tính vạch trần lý lịch em.”
Cố Vân Hi cả kinh nắm tay đánh Trần Nhan Linh: “Chị hay lắm! Chị thật là nhẫn tâm!”
Trần Nhan Linh nhíu mày làm bộ bị đánh đau, Cố Vân Hi kinh sợ thu tay: “Làm sao vậy? Đụng tới vết thương?”
“Không có, lừa em ấy. Hiện giờ họ ở khách sạn XX, ngày mai chị tìm người giao thiệp với họ, xem họ có thể tung ra loại tin nóng gì.”
Cố Vân Hi trừng nàng một cái: “Tin của bọn họ cũng không đơn giản đâu. Cấp 2 em đánh người, cấp 3 mắng chửi người, tuy em không hút thuốc cũng không uống rượu, nhưng em là gái hư.”
Trần Nhan Linh buồn cười: “Ừ, gái hư.”
“Như vậy, em gái hư có thể kể chị nghe gần đây em và anh hai chị đang suy tính gì không?”
Cố Vân Hi ngượng ngùng xoắn xít không chịu nói, cuối cùng Trần Nhan Linh uy hiếp phải gọi điện cho Trần Hạc Sinh, cô mới nói ra chuyện trong khoảng thời gian này.
Hôm ấy cô thấy Triệu Trạch Diệc dây dưa với Lục Thanh Du, kết hợp những lời Trần Nhan Linh nói lúc trước, đoán ra một số chuyện, bèn liên hệ Trần Hạc Sinh.
Trần Nhan Linh suýt nữa mất mạng, chuyện này dù là cô hay Trần Hạc Sinh đều không thể nhịn nổi.
Triệu gia đã ác độc đến thế, như vậy bọn họ chỉ có thể ra tay tàn nhẫn.
Hôm sau cô cũng tìm tới Lục Thanh Du, hai người mặt ngoài đối chọi gay gắt, sau lưng lại hợp tác cướp đoạt tài nguyên Tinh Nguyên. Trần Hạc Sinh liên hợp cha mẹ Trần gia phụ trách chuyện viên chức hủ bại bên chính phủ, hai cô thì liên hợp Ngô Diệp Hách và công ty anh ta, nhằm vào tinh nguyên, chặt đứt đường tẩy tiền của bọn họ.
Nhưng hai người năng lực không đủ, chỉ có thể ảnh hưởng ngoài mặt, dù sao minh tinh tẩy tiền của Tinh Nguyên cũng không chỉ một hai người. Sau khi Dương Mặc Lan và Vệ Thư tiếng tăm nguội lạnh, lại bị lộ scandal hút thuốc phiện, còn bị bắt được ngay hiện trường, tương đương với hoàn toàn lạnh, Tinh Nguyên lại tính toán nâng người mới lên.
Nhưng hiện giờ người mới có tiềm lực đã ít lại càng ít, ai mà không phải dùng món tiền lớn bồi dưỡng ra? Đám đầu tư sau lưng đều đang chờ phân tiền.
Triệu gia lăng xê ba người mới, còn đào tới một vị nghệ sĩ danh tiếng từ một công ty quy mô không nhỏ.
Chẳng qua bọn họ vận khí không tốt, vị nghệ sĩ kia chính là bạn thân lâu năm của Trần Nhan Linh, Ảnh hậu Lê Thi Nhàn.
Hai người bình thường không tiếp xúc nhiều, đều là con nhà giàu, tình bạn nảy sinh lúc du học ở nước ngoài, rất nhiều người không biết quan hệ giữa hai người. Sau khi về nước, Trần Nhan Linh giúp anh mình phát triển A Ảnh, mà Lê Thi Nhàn thì đột nhiên sinh ra hứng thú với diễn kịch, thử một lần liền đắm chìm vào con đường này không thể quay đầu. Có thiên phú, có thực lực, còn có bối cảnh, Lê Thi Nhàn lúc này đã bước một chân vào giới giải trí quốc tế.
Tinh Nguyên bỏ ra số tiền lớn mời chào Lê Thi Nhàn, đưa ra điều kiện vô cùng phong phú, nhưng vẫn không đủ đả động Lê Thi Nhàn. Là Trần Hạc Sinh liên hệ với cô, nói cần cô giúp đỡ, cô mới đồng ý đến Tinh Nguyên.
Sau khi Tinh Nguyên mời được Lê Thi Nhàn, tựa như bắt được rơm rạ cứu mạng, coi cô như tổ tông mà cung phụng.
Nghe Cố Vân Hi nhắc tới Lê Thi Nhàn, Trần Nhan Linh bèn chủ động liên lạc cô.
Mấy năm nay nghe nói Lê Thi Nhàn ẩn hôn, chẳng qua theo Trần Nhan Linh đoán, hơn phân nửa là tin giả. Lấy cái tính cà lơ phất phơ ham chơi của Lê Thi Nhàn, nếu ổn định được chắc chắn có quỷ.
Tuần sau, Trần Nhan Linh hẹn gặp Lê Thi Nhàn ở một quán ăn.
Quán ăn này tương đối chú trọng sự riêng tư của khách, là nơi rất nhiều người trong giới đều thích tới.
Trần Nhan Linh đến trước, order vài mòn Lê Thi Nhàn điểm thích ăn, sau đó tùy tiện lật xem thực đơn.
Từ cửa truyền đến một giọng nữ mềm mại: “Ai da, vị danh nhân bận rộn nào muốn gặp em đấy?”
Trần Nhan Linh vẻ mặt bó tay nhìn nàng: “Là mình vị danh nhân bận rộn này đây, đến xin bồ giúp đỡ.”
Son môi Lê Thi Nhàn tươi đẹp ướt át, môi đỏ lửa cháy có thể dọa khóc mấy bạn nhỏ.
“Trần Nhan Linh cô là cái đồ không lương tâm, về nước lâu như vậy chỉ chịu liên lạc qua điện thoại với bà đây. Mấy tháng nay càng kiêu, không thèm gọi cú nào luôn.”
“Không phải bồ đi nước Y đóng phim sao? Mình sợ quấy rầy bồ. Vả lại, mấy chuyện trong nước bồ cũng không hứng thú, có gì thú vị mà nói?”
Lê Thi Nhàn rút ghế ra, ngồi bên người Trần Nhan Linh, nghiêng người về phía trước, chế nhạo nói: “Ấy ấy, nói sai rồi, bé minh tinh họ Cố kia tên là gì nhỉ?”
Trần Nhan Linh trừng cô một cái: “Bồ muốn làm gì?”
“Không có nha, chỉ muốn làm quen thôi mà. Không biết dạng người gì tài cán câu đi hồn bồ đây. Mình nhìn rồi, tuy em nó tai tiếng quá nhiều, nhưng khá hơn tên tiểu bạch kiểm kia gấp ngàn lần.”
Trần Nhan Linh biết tiểu bạch kiểm Lê Thi Nhàn nói là ai, chính là mối tình đầu của nguyên chủ, chẳng qua thật sự không liên quan tới nàng.
“Bồ đừng nhắc tới người kia, bạn gái nhỏ của mình hay bị ăn dấm lắm. Những việc này đi qua liền đi qua, nói tới mắc công phiền lòng.”
“Ai nha, còn bạn gái nhỏ...” Lê Thi Nhàn tự thấy không thú vị, dựa ra sau, chọc chọc bánh ngọt trước, vô cùng nhàn nhã nói, “Nói đi, hôm nay tìm mình có chuyện gì.”
“Khụ khụ...” Trần Nhan Linh thanh thanh giọng: “Tinh Nguyên mời bồ đến công ty bọn họ, chắc chắn muốn bồ tiếp phim thương mại. Đầu năm sau, đạo diễn Trịnh Huy muốn quay một bộ phim thương mại dựa effect chống đỡ, thể loại chiến tranh cổ đại. Đạo diễn Trịnh Huy có ý mời bồ diễn nữ chính. Bộ phim này tiền chế tác lẫn casting tổng cộng khoảng 90 triệu, nhưng theo lời người có quan hệ, tiền đầu tư của nó lại là 250 triệu. Số tiền dư hẳn bồ biết sẽ đi nơi nào.”
“Đến lúc đó Tinh Nguyên sẽ đầu tư 100 triệu.” Trần Nhan Linh chậm rãi nói: “Nhưng hiện giờ vốn lưu động của Tinh Nguyên cũng không nhiều như vậy, bọn họ sẽ chờ bộ phim này công chiếu, sau đó mới đắp tiền.”
Lê Thi Nhàn xua tay: “Đừng nói nhiều như vậy, đầu óc mình không tốt, bồ chỉ cần nói mình phải làm gì là được.”
Trần Nhan Linh bó tay liếc cô một cái: “Đến lúc đó A Ảnh sẽ cho ba nữ nghệ sĩ dưới tay mình đồng thời đoạt vai nữ chính với bồ. Bồ chỉ cần đứng về phía Tinh Nguyên cố gắng lấy được nhân vật này, tranh một trận người chết ta sống với nghệ sĩ công ty mình là được rồi.”
“Sau đó thì sao?” Lê Thi Nhàn hỏi.
Trần Nhan Linh đột nhiên lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Sau đó bạn gái táo bạo của mình tranh được một vai phụ nhỏ, vung tay đánh nhau với bồ ở phim trường. Bồ bị đánh nhập viện, tiền thuốc men mình thế bạn gái bỏ ra, phí vi ước Tinh Nguyên thế bồ bồi thường.”
Lê Thi Nhàn đang ăn đậu phộng, lập tức bị nghẹn, khụ không ra, vội mạnh mẽ uống nước: “Trần Nhan Linh cô móa nó muốn chết à! Dám để bạn gái cô đánh bà?”
Trần Nhan vỗ lưng cho cô: “Đừng kích động mà, bạn gái mình chỉ đẩy nhẹ bồ chút thôi, bồ tiện thể té ngã là tốt rồi. Bồ bị đưa đi bệnh viện, mấy tháng không xuống giường được, bộ phim này 50% sẽ tiêu đời. Dù không tiêu đời, Tinh Nguyên cũng phải trả tiền vi ước cho đạo diễn Trịnh Huy. Vốn đầu tư ban đầu bọn họ còn chưa trả đủ, lại phải bồi thường phí vi ước... Chuyện nữ chính mình sẽ để nghệ sĩ nhà mình tranh thủ, hơn nữa thù lao đóng phim không cao, Trịnh Huy hẳn sẽ nể mặt mình.”
Lê Thi Nhàn thư hoãn lại, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trần Nhan Linh, nhưng Trần Nhan Linh mặc nhiên ngồi vững như Thái Sơn, cô đành phải từ bỏ: “Mình thấy bồ đây đúng là muốn giằng co Triệu gia rồi. Bọn họ dám tìm người giết bồ, chết cũng không hết tội. Mấu chốt là bồ cảm thấy hố Tinh Nguyên như vậy, nguồn tài chính Tinh Nguyên khựng lại, Triệu Trạch Diệc không lấy được tiền cho lão cha, khiến việc làm ăn của Triệu Khoan bị đình trệ, lão không nhảy tới gây sự với bồ sao?”
“Hơn nữa sao bồ biết Tinh Nguyên nhất định sẽ làm mình tranh bộ phim này?”
Trần Nhan Linh uống miếng nước, cười tủm tỉm nói: “Bởi vì Triệu Khoan bị người theo dõi, lão cấp bách yêu cầu Tinh Nguyên tiếp tế. Bộ phim này có Trịnh Huy chỉ đạo, lại thêm bồ làm diễn viên chính, nhất định kiếm lớn.”
“Ai theo dõi lão?”
“Cậu của mình.”
Lê Thi Nhàn ngẩng đầu “À” một tiếng, không phải nhiều lời nữa, trực tiếp đồng ý luôn, nhưng cô vẫn quấn lấy Trần Nhan Linh bắt nàng mang cô đi gặp Cố Vân Hi.
Trần Nhan Linh bị cô lải nhải đến mệt đầu, đành hứa với cô chờ Cố Vân Hi rảnh rỗi, mọi người liền hẹn nhau ăn bữa cơm.
Chẳng qua, trước khi xử lý chuyện Triệu gia, còn phải giải quyết một ít tép riu.
- ----
Đứa trai Cố Gia nhìn Trần Nhan Linh đến mức con mắt sắp lồi ra. Vừa rồi ở công ty chỉ vội vàng liếc qua, hắn còn chưa kịp xem rõ, hiện giờ nhìn kỹ, thật đúng là quá ngon, mấy cô gái xinh đẹp ở quê nhà hoàn toàn không sánh bằng.
Vợ chồng Cố Gia cũng kinh ngạc nhìn Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh dịu dàng tươi cười, giọng điệu ôn hòa nói: “Vừa rồi các vị đang bàn chuyện Cố Vân Hi phải không? Tôi có cách giúp các các vị truyền bá tin tức.”
Đứa trai Cố gia không tính quá ngốc: “Đúng vậy, người đẹp chị không phải người công ty Cố Vân Hi sao? Mới nãy hình như tôi thấy chị ở đó.”
Trần Nhan Linh tươi cười khinh thường nói: “Đúng thì thế nào? Tôi đã sớm ngứa mắt cô ta. Nghệ sĩ dưới trướng tôi luôn bị cổ đoạt tài nguyên, công ty quá nuông chiều cổ. Cô ta cầm nhiều tài nguyên như vậy dù sao cũng phải nhổ ra một chút đi, bằng không nghệ sĩ của tôi làm sao sống.”
Ba người Cố gia không hiểu biết giới giải trí, chỉ biết Cố Vân Hi nổi tiếng, dù sao chuyện phải đề cập đến tiền bọn họ mới cảm thấy hứng thú.
Đứa trai Cố gia tên Cố Hiên. Vợ chồng Cố gia trình độ văn hóa không cao, lúc lấy tên cho hắn liền nhờ vả một người bác có văn hóa nhất Cố gia. Tên Cố Vân Hi ban đầu cũng không phải Cố Vân Hi, mà là Cố Vân. Vợ chồng Cố gia lười suy nghĩ, thấy mây liền đặt tên cô là Vân, chữ “Hi” là về sau tự cô sửa tên thêm vào.
Trần Nhan Linh thành thạo chu toàn với ba người, lấy được sự tín nhiệm của bọn họ. Đồng thời, nàng bỏ tiền giúp bọn họ chuyển vào một nhà khách sạn cao cấp hơn, tiền thuê Trần Nhan Linh cũng ra.
Vợ chồng Cố gia vô cùng vui vẻ, Cố hiên càng hưng phấn, cho rằng gặp trúng chân ái đời mình, quấn lấy Trần Nhan Linh trò chuyện. Vợ chồng Cố gia ước gì con trai mình làm tới bạch phú mỹ, liều mạng tác hợp.
Lúc Trần Nhan Linh đi, Cố Hiên nói muốn đưa nàng về nhà, Trần Nhan Linh cự tuyệt, nàng có xe.
Quản Viên Viên chạy xe đến khách sạn, Trần Nhan Linh ngồi vào, tươi cười vui vẻ.
“Chị Linh, chúng ta về chung cư sao? Chị Vân Hi đợi chị lâu rồi.”
“Em nói với em ấy chị đi đâu vậy?”
“Em nói chị tìm chị Lam bàn công việc.” Trần Nhan Linh gật đầu, dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Gần đây rõ ràng Trần Hạc Sinh, Cố Vân Hi và Lục Thanh Du có việc gạt nàng. Ba người xem ra không muốn nàng quá nhọc lòng, vậy nên nàng cũng không mong Cố Vân Hi biết chuyện này. Quản Viên Viên không ngốc, biết quan hệ giữa Giản Nhĩ Lam và Cố Vân Hi khá lãnh đạm, hẳn cô sẽ không dò hỏi Giản Nhĩ Lam.
Về đến nhà, Trần Nhan Linh còn chưa kịp cởi áo khoác đã nghe tiếng nhạc truyền đến từ phòng ngủ dành cho khách.
Đôi khi Cố Vân Hi có cảm hứng, sẽ đến gian phòng cho khách cô từng ở sáng tác âm nhạc.
Lúc Trần Nhan Linh ở nhà, cô rất ít đi phòng cho khách, phần lớn thời điểm đều quấn quít tám nhảm với Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh nhẹ bước chân, đi tới cửa, xuyên qua khe cửa nhìn Cố Vân Hi bên trong.
Mấy ngày nay, Cố Vân Hi lại cắt tóc, tóc dài đến eo cắt tới bả vai, nhuộm highlight xanh lục, nhìn không giống diễn viên, mà giống thanh thiếu niên phá cách thời đại học. Tuy nhiên, ngũ quan cô tinh xảo, có thể phối xứng với kiểu tóc như vậy.
Trần Nhan Linh chỉ thấy bóng lưng Cố Vân Hi, nhìn được một lát, Cố Vân Hi đột nhiên quay đầu, đối mặt với nàng.
Khóe miệng cô khẽ nhếch, đặt đàn ghi-ta sang một bên, đôi tay duỗi về phía Trần Nhan Linh: “Đã về rồi.”
Trần Nhan Linh tiến vào, ôm lấy Cố Vân Hi, kéo cô vào lòng ngực mình: “Đúng vậy, không về bạn gái nhỏ trong nhà lại muốn tạo phản.”
Cố Vân Hi luồn tay qua làn tóc đen của Trần Nhan Linh, ôm cổ nàng, lòng bàn tay vuốt ve mái tóc nàng.
“Có tạo phản cũng là bạn gái nhỏ của chị. Nhưng thật ra người nào đó, dám gạt em nói chiều nay đi tìm Giản Nhĩ Lam.”
Nghe lời này, Trần Nhan Linh liền biết không thể gạt được cô.
Nàng đành phải ngồi lên giường, thở dài nói: “Chiều nay chị thấy người nhà em ở công ty, sau đó theo dõi, bàn chút chuyện với bọn họ.”
Cố Vân Hi trợn trắng mắt: “Có cái gì mà nói với họ? Một đám ngu ngốc.”
Trần Nhan Linh cười cười: “Chị bàn với bọn họ tính vạch trần lý lịch em.”
Cố Vân Hi cả kinh nắm tay đánh Trần Nhan Linh: “Chị hay lắm! Chị thật là nhẫn tâm!”
Trần Nhan Linh nhíu mày làm bộ bị đánh đau, Cố Vân Hi kinh sợ thu tay: “Làm sao vậy? Đụng tới vết thương?”
“Không có, lừa em ấy. Hiện giờ họ ở khách sạn XX, ngày mai chị tìm người giao thiệp với họ, xem họ có thể tung ra loại tin nóng gì.”
Cố Vân Hi trừng nàng một cái: “Tin của bọn họ cũng không đơn giản đâu. Cấp 2 em đánh người, cấp 3 mắng chửi người, tuy em không hút thuốc cũng không uống rượu, nhưng em là gái hư.”
Trần Nhan Linh buồn cười: “Ừ, gái hư.”
“Như vậy, em gái hư có thể kể chị nghe gần đây em và anh hai chị đang suy tính gì không?”
Cố Vân Hi ngượng ngùng xoắn xít không chịu nói, cuối cùng Trần Nhan Linh uy hiếp phải gọi điện cho Trần Hạc Sinh, cô mới nói ra chuyện trong khoảng thời gian này.
Hôm ấy cô thấy Triệu Trạch Diệc dây dưa với Lục Thanh Du, kết hợp những lời Trần Nhan Linh nói lúc trước, đoán ra một số chuyện, bèn liên hệ Trần Hạc Sinh.
Trần Nhan Linh suýt nữa mất mạng, chuyện này dù là cô hay Trần Hạc Sinh đều không thể nhịn nổi.
Triệu gia đã ác độc đến thế, như vậy bọn họ chỉ có thể ra tay tàn nhẫn.
Hôm sau cô cũng tìm tới Lục Thanh Du, hai người mặt ngoài đối chọi gay gắt, sau lưng lại hợp tác cướp đoạt tài nguyên Tinh Nguyên. Trần Hạc Sinh liên hợp cha mẹ Trần gia phụ trách chuyện viên chức hủ bại bên chính phủ, hai cô thì liên hợp Ngô Diệp Hách và công ty anh ta, nhằm vào tinh nguyên, chặt đứt đường tẩy tiền của bọn họ.
Nhưng hai người năng lực không đủ, chỉ có thể ảnh hưởng ngoài mặt, dù sao minh tinh tẩy tiền của Tinh Nguyên cũng không chỉ một hai người. Sau khi Dương Mặc Lan và Vệ Thư tiếng tăm nguội lạnh, lại bị lộ scandal hút thuốc phiện, còn bị bắt được ngay hiện trường, tương đương với hoàn toàn lạnh, Tinh Nguyên lại tính toán nâng người mới lên.
Nhưng hiện giờ người mới có tiềm lực đã ít lại càng ít, ai mà không phải dùng món tiền lớn bồi dưỡng ra? Đám đầu tư sau lưng đều đang chờ phân tiền.
Triệu gia lăng xê ba người mới, còn đào tới một vị nghệ sĩ danh tiếng từ một công ty quy mô không nhỏ.
Chẳng qua bọn họ vận khí không tốt, vị nghệ sĩ kia chính là bạn thân lâu năm của Trần Nhan Linh, Ảnh hậu Lê Thi Nhàn.
Hai người bình thường không tiếp xúc nhiều, đều là con nhà giàu, tình bạn nảy sinh lúc du học ở nước ngoài, rất nhiều người không biết quan hệ giữa hai người. Sau khi về nước, Trần Nhan Linh giúp anh mình phát triển A Ảnh, mà Lê Thi Nhàn thì đột nhiên sinh ra hứng thú với diễn kịch, thử một lần liền đắm chìm vào con đường này không thể quay đầu. Có thiên phú, có thực lực, còn có bối cảnh, Lê Thi Nhàn lúc này đã bước một chân vào giới giải trí quốc tế.
Tinh Nguyên bỏ ra số tiền lớn mời chào Lê Thi Nhàn, đưa ra điều kiện vô cùng phong phú, nhưng vẫn không đủ đả động Lê Thi Nhàn. Là Trần Hạc Sinh liên hệ với cô, nói cần cô giúp đỡ, cô mới đồng ý đến Tinh Nguyên.
Sau khi Tinh Nguyên mời được Lê Thi Nhàn, tựa như bắt được rơm rạ cứu mạng, coi cô như tổ tông mà cung phụng.
Nghe Cố Vân Hi nhắc tới Lê Thi Nhàn, Trần Nhan Linh bèn chủ động liên lạc cô.
Mấy năm nay nghe nói Lê Thi Nhàn ẩn hôn, chẳng qua theo Trần Nhan Linh đoán, hơn phân nửa là tin giả. Lấy cái tính cà lơ phất phơ ham chơi của Lê Thi Nhàn, nếu ổn định được chắc chắn có quỷ.
Tuần sau, Trần Nhan Linh hẹn gặp Lê Thi Nhàn ở một quán ăn.
Quán ăn này tương đối chú trọng sự riêng tư của khách, là nơi rất nhiều người trong giới đều thích tới.
Trần Nhan Linh đến trước, order vài mòn Lê Thi Nhàn điểm thích ăn, sau đó tùy tiện lật xem thực đơn.
Từ cửa truyền đến một giọng nữ mềm mại: “Ai da, vị danh nhân bận rộn nào muốn gặp em đấy?”
Trần Nhan Linh vẻ mặt bó tay nhìn nàng: “Là mình vị danh nhân bận rộn này đây, đến xin bồ giúp đỡ.”
Son môi Lê Thi Nhàn tươi đẹp ướt át, môi đỏ lửa cháy có thể dọa khóc mấy bạn nhỏ.
“Trần Nhan Linh cô là cái đồ không lương tâm, về nước lâu như vậy chỉ chịu liên lạc qua điện thoại với bà đây. Mấy tháng nay càng kiêu, không thèm gọi cú nào luôn.”
“Không phải bồ đi nước Y đóng phim sao? Mình sợ quấy rầy bồ. Vả lại, mấy chuyện trong nước bồ cũng không hứng thú, có gì thú vị mà nói?”
Lê Thi Nhàn rút ghế ra, ngồi bên người Trần Nhan Linh, nghiêng người về phía trước, chế nhạo nói: “Ấy ấy, nói sai rồi, bé minh tinh họ Cố kia tên là gì nhỉ?”
Trần Nhan Linh trừng cô một cái: “Bồ muốn làm gì?”
“Không có nha, chỉ muốn làm quen thôi mà. Không biết dạng người gì tài cán câu đi hồn bồ đây. Mình nhìn rồi, tuy em nó tai tiếng quá nhiều, nhưng khá hơn tên tiểu bạch kiểm kia gấp ngàn lần.”
Trần Nhan Linh biết tiểu bạch kiểm Lê Thi Nhàn nói là ai, chính là mối tình đầu của nguyên chủ, chẳng qua thật sự không liên quan tới nàng.
“Bồ đừng nhắc tới người kia, bạn gái nhỏ của mình hay bị ăn dấm lắm. Những việc này đi qua liền đi qua, nói tới mắc công phiền lòng.”
“Ai nha, còn bạn gái nhỏ...” Lê Thi Nhàn tự thấy không thú vị, dựa ra sau, chọc chọc bánh ngọt trước, vô cùng nhàn nhã nói, “Nói đi, hôm nay tìm mình có chuyện gì.”
“Khụ khụ...” Trần Nhan Linh thanh thanh giọng: “Tinh Nguyên mời bồ đến công ty bọn họ, chắc chắn muốn bồ tiếp phim thương mại. Đầu năm sau, đạo diễn Trịnh Huy muốn quay một bộ phim thương mại dựa effect chống đỡ, thể loại chiến tranh cổ đại. Đạo diễn Trịnh Huy có ý mời bồ diễn nữ chính. Bộ phim này tiền chế tác lẫn casting tổng cộng khoảng 90 triệu, nhưng theo lời người có quan hệ, tiền đầu tư của nó lại là 250 triệu. Số tiền dư hẳn bồ biết sẽ đi nơi nào.”
“Đến lúc đó Tinh Nguyên sẽ đầu tư 100 triệu.” Trần Nhan Linh chậm rãi nói: “Nhưng hiện giờ vốn lưu động của Tinh Nguyên cũng không nhiều như vậy, bọn họ sẽ chờ bộ phim này công chiếu, sau đó mới đắp tiền.”
Lê Thi Nhàn xua tay: “Đừng nói nhiều như vậy, đầu óc mình không tốt, bồ chỉ cần nói mình phải làm gì là được.”
Trần Nhan Linh bó tay liếc cô một cái: “Đến lúc đó A Ảnh sẽ cho ba nữ nghệ sĩ dưới tay mình đồng thời đoạt vai nữ chính với bồ. Bồ chỉ cần đứng về phía Tinh Nguyên cố gắng lấy được nhân vật này, tranh một trận người chết ta sống với nghệ sĩ công ty mình là được rồi.”
“Sau đó thì sao?” Lê Thi Nhàn hỏi.
Trần Nhan Linh đột nhiên lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Sau đó bạn gái táo bạo của mình tranh được một vai phụ nhỏ, vung tay đánh nhau với bồ ở phim trường. Bồ bị đánh nhập viện, tiền thuốc men mình thế bạn gái bỏ ra, phí vi ước Tinh Nguyên thế bồ bồi thường.”
Lê Thi Nhàn đang ăn đậu phộng, lập tức bị nghẹn, khụ không ra, vội mạnh mẽ uống nước: “Trần Nhan Linh cô móa nó muốn chết à! Dám để bạn gái cô đánh bà?”
Trần Nhan vỗ lưng cho cô: “Đừng kích động mà, bạn gái mình chỉ đẩy nhẹ bồ chút thôi, bồ tiện thể té ngã là tốt rồi. Bồ bị đưa đi bệnh viện, mấy tháng không xuống giường được, bộ phim này 50% sẽ tiêu đời. Dù không tiêu đời, Tinh Nguyên cũng phải trả tiền vi ước cho đạo diễn Trịnh Huy. Vốn đầu tư ban đầu bọn họ còn chưa trả đủ, lại phải bồi thường phí vi ước... Chuyện nữ chính mình sẽ để nghệ sĩ nhà mình tranh thủ, hơn nữa thù lao đóng phim không cao, Trịnh Huy hẳn sẽ nể mặt mình.”
Lê Thi Nhàn thư hoãn lại, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trần Nhan Linh, nhưng Trần Nhan Linh mặc nhiên ngồi vững như Thái Sơn, cô đành phải từ bỏ: “Mình thấy bồ đây đúng là muốn giằng co Triệu gia rồi. Bọn họ dám tìm người giết bồ, chết cũng không hết tội. Mấu chốt là bồ cảm thấy hố Tinh Nguyên như vậy, nguồn tài chính Tinh Nguyên khựng lại, Triệu Trạch Diệc không lấy được tiền cho lão cha, khiến việc làm ăn của Triệu Khoan bị đình trệ, lão không nhảy tới gây sự với bồ sao?”
“Hơn nữa sao bồ biết Tinh Nguyên nhất định sẽ làm mình tranh bộ phim này?”
Trần Nhan Linh uống miếng nước, cười tủm tỉm nói: “Bởi vì Triệu Khoan bị người theo dõi, lão cấp bách yêu cầu Tinh Nguyên tiếp tế. Bộ phim này có Trịnh Huy chỉ đạo, lại thêm bồ làm diễn viên chính, nhất định kiếm lớn.”
“Ai theo dõi lão?”
“Cậu của mình.”
Lê Thi Nhàn ngẩng đầu “À” một tiếng, không phải nhiều lời nữa, trực tiếp đồng ý luôn, nhưng cô vẫn quấn lấy Trần Nhan Linh bắt nàng mang cô đi gặp Cố Vân Hi.
Trần Nhan Linh bị cô lải nhải đến mệt đầu, đành hứa với cô chờ Cố Vân Hi rảnh rỗi, mọi người liền hẹn nhau ăn bữa cơm.
Chẳng qua, trước khi xử lý chuyện Triệu gia, còn phải giải quyết một ít tép riu.
- ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.