Chương 32: Ngự tỷ cứu tiểu hoa*
Ngung Ngung
02/06/2021
*Tiểu hoa: Chỉ chung tất cả nữ diễn viên còn trẻ tuổi chưa có thành tựu chuyên môn nổi bật, người mới vào nghề cũng có thể gọi là tiểu hoa.
Thông báo: Phong cách edit của mình là ưu tiên thuần Việt, vậy nên ở hiện đại xưng hô sẽ thay đổi. Trong tự thuật, Trần Nhan Linh vẫn được nhắc tới bằng từ "nàng", những nhân vật khác thì biến đổi tùy tình huống và thân phận. Mong rằng mọi người sẽ không bỡ ngỡ, và nhất là sẽ ưa thích sự thuần Việt này *chắp tay cầu nguyện*
Quyển 2: Làm người đại diện.
Khi thoát khỏi tiểu thế giới, Trần Nhan Linh thấy linh hồn như bị rút ra, cảm giác bị lôi kéo đau đớn làm nàng giãy giụa trong hư không thật lâu.
Lâu đến mức hệ thống buộc phải tiến hành nhược hóa ký ức thế giới ký ức của nàng. Vì thế lúc Trần Nhan Linh tỉnh lại, đầu óc trì độn thật lâu.
【 Ký chủ ngài có khỏe không? 】
Trần Nhan Linh phục hồi tinh thần nói: “Ta không sao, nhưng ta lo lắng một chuyện.”
Nhược hóa ký ức không phải thanh trừ ký ức. Trần Nhan Linh vẫn nhớ rõ Cố Vân Hi, cũng nhớ rõ mình thích người này, nhưng nàng lại không cảm nhận được sự rung động mỗi khi đối mặt Cố Vân Hi. Thật giống như cảm tình của nàng dành cho Cố Vân Hi đã biến mất vậy.
Điều này khiến Trần Nhan Linh lâm vào khủng hoảng. Lẽ nào nàng không có cảm tình? Cứ như trong tiểu thuyết bị rút đi tơ tình như vậy.
【 Ký chủ an tâm đi, chút cảm tình này thật sự không quan trọng. Hơn nữa, tôi chỉ nhược hóa, không thanh trừ, ngài thường xuyên hồi ức cũng có thể tái tạo. 】
Nghe hệ thống nói vậy, Trần Nhan Linh mới tạm yên tâm.
“01, rốt cuộc mục đích của cô là gì? Thế giới trước dù không có tôi, Trần Nhan Linh bản gốc cũng có thể bảo vệ nữ chính, tôi đi làm gì?”
Hệ thống im lặng thật lâu, lâu đến mức Trần Nhan Linh nghĩ rằng nó sẽ không trả lời, nào ngờ hệ thống lên tiếng.
【 Bởi vì quỹ đạo thế giới đó lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện, nữ chính cận kề tử vong, nên tôi mới bất đắc dĩ trói định cô hồn như ký chủ kéo đi chữa trị thế giới. 】
“Cô hồn như tôi?”
【 Đúng vậy, cô hồn chết không nhắm mắt, chấp niệm thâm hậu như ngài, dễ bị trói định nhất. 】
Hệ thống rác rưởi còn không phải đang nói nàng dễ lừa gạt sao?
“Vì sao thế giới lại lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện?”
【 Không liên quan đến ký chủ. 】
Hệ thống nói vậy, Trần Nhan Linh càng cảm thấy đáng nghi.
Thế giới thứ hai là thời hiện đại rất giống với thế giới của Trần Nhan Linh.
Nàng tiếp thu thông tin nhân vật hệ thống truyền đến. Nguyên chủ là người đại diện kim bài của công ty truyền thông A Ảnh, mang hai vị ảnh hậu, một vị ảnh đế, ngồi vững vị trí người đại diện số một A Ảnh, nhân mạch vô số.
Nữ chính Lục Thanh Du là một tay mới vừa bước chân vào giới giải trí, thiện lương mỹ lệ. Nàng nhờ một video phỏng vấn mà nổi tiếng, dân mạng xưng nàng là người qua đường đẹp nhất. Nam chính Triệu Trạch Diệc là tổng giám đốc công ty điện ảnh Tinh Nguyên, Triệu gia cũng là hào môn nổi danh lừng lẫy ở thành phố A.
Kịch bản rất quen thuộc, Lục Thanh Du mới vào giới giải trí, được Triệu Trạch Diệc ưu ái, nhưng ban đầu không coi trọng Triệu Trạch Diệc. Nàng là người không sợ cường quyền, đắc tội đại lão trong vòng, lúc khó khăn được Triệu Trạch Diệc bảo hộ, ám sinh tình tố, hai người cảm tình tăng nhanh. Tuy nhiên, con đường tình duyên của hai người không thông thuận, chắc chắn có người muốn ngăn trở.
Đại lão mà Lục Thanh Du đắc tội là giám đốc Mưu có tiếng nam nữ thông ăn. Triệu Trạch Diệc đối nghịch hắn, hắn liền lợi dụng nữ phụ Cố Vân Hi âm thầm chèn ép Lục Thanh Du, thậm chí về sau Cố Vân Hi không tiếc đi lên con đường trái pháp luật, quyết bán mạng cho hắn ngáng chân nữ chủ.
Trần Nhan Linh nghi hoặc hỏi hệ thống: “Nữ phụ Cố Vân Hi này không phải là Vân Hi nhà ta chứ?”
【 Không thể xác định, nhưng đây thật sự là một thế giới khác.】
Không nghe được lời khẳng định từ hệ thống, Trần Nhan Linh dao động, liền lấy di động tra xét Cố Vân Hi.
"Cố Vân Hi" của thế giới này ác độc dến không thể ác độc hơn. Cô ta xuất đạo sớm hơn Lục Thanh Du mấy năm, lúc mới vào nghề yên lặng một thời gian, về sau bò lên giường của đại lão nào đó trong ngành, được tài nguyên tốt hơn. Từ đấy, cô ta liền bắt đầu chơi đại bài*. Đêm khuya cô bắt trợ lý đi mua thức ăn, kết quả trợ lý mua về cô liền thẳng tay hất hết cháo và đồ ăn nóng bỏng lên đầu trợ lý, còn tức giận mắng trợ lý ngu ngốc, không biết qua 7 giờ cô không thể ăn gì.
*Chơi đại bài: Ý nói ngạo mạn, lên mặt, muốn được cung phụng như VIP. Đại bài ý chỉ người có địa vị danh tiếng cao trong ngành.
Tin tức trên mạng thật giả khó phân, nhưng tin này là hệ thống giao ra, chính là sự thật. Tuy vậy, Trần Nhan Linh vẫn rất băn khoăn, chẳng lẽ người này thật sự chỉ là trùng tên với Vân Hi của nàng?
Mặc cho lòng Trần Nhan Linh sông cuộn biển gầm thế nào, hệ thống mãi mãi chỉ để ý nữ chính.
【 Cảnh cáo! Kiểm tra được nữ chính sẽ gặp nguy hiểm! Xin ký chủ mau chóng đến cứu viện! 】
Bây giờ là 10 giờ tối, đêm hôm khuya khoắt Lục Thanh Du lại đi đâu?
Lúc này Lục Thanh Du là nghệ sĩ mới của A Ảnh, vừa tiếp một bộ phim mạng nhỏ. Theo tính cách nữ chính, 10 giờ tối mà còn ở bên ngoài chắc chắn là vì công việc. Ngặt nỗi không biết đoàn phim đó giờ ở đâu.
May mắn ở A Ảnh Trần Nhan Linh quyền lực rất lớn, trực tiếp bảo trợ lý liên hệ cô Vạn người đại diện của Lục Thanh Du.
Kết quả nghe cú điện thoại, cô Vạn bên kia che che giấu giấu, đương nhiên có chuyện.
Vừa hỏi mới biết được, đêm nay trước khi bấm máy, nhà đầu tư mời toàn bộ đoàn phim ăn cơm, địa điểm là lầu 7 cao ốc Trọng Hoa.
Trần Nhan Linh thầm mắng một tiếng. Nhà đầu tư bộ phim này chính là giám đốc Mưu, chắc chắn đây là lúc nữ chính đắc tội lão.
Vừa suy đoán tình tiết truyện, Trần Nhan Linh vừa vội vàng lái xe chạy đến cao ốc Trọng Hoa.
Người ở thế giới này dù quyền thế đến mức nào, cũng là một thân một mình, không giống như lúc nàng làm nữ hoàng, mọi chuyện đều có thể sai người làm, hại nàng vừa trở về hiện đại còn không quen.
Lúc nàng tới nơi, bữa tiệc đã kết thúc, người đoàn phim đều ra về, người thanh tỉnh đỡ kẻ say đứng trước cửa chờ xe.
Trong số các nhà đầu tư có vài người quen biết Trần Nhan Linh, một vị mắt say lờ đờ, cười chào hỏi: “Ô, đây không phải quản lý Trần à? Hôm nay sao rảnh rỗi tới Trọng Hoa thế?”
Rảnh rỗi con khỉ! Trần Nhan Linh vội vàng tìm Lục Thanh Du, nhìn chung quanh mấy lần ngay cả cái bóng dáng cũng không thấy. Nàng liền tùy tiện bắt lấy một nhân viên đoàn phim còn thanh tỉnh, hỏi: “Đêm nay cô Lục diễn viên mới ăn chung với đoàn phim đi đâu rồi?”
Người bị ngăn lại chính là quản lý đoàn phim, cô vẻ mặt khó hiểu đáp: “Không biết nữa, vừa rồi hình như trợ lý cổ đỡ cổ ra ngoài tỉnh rượu.”
“Đi đâu?”
Quản lý ngẫm nghĩ, chỉ vào hành lang bên phải: “Hướng kia.”
Trần Nhan Linh thầm kêu không tốt, theo hành lang đó quẹo ra ngoài chính là khách sạn 5 sao bên phải Trọng Hoa.
Nàng lập tức gọi hệ thống: “Có đạo cụ gì xài được không!”
【《 Mắt thấu thị 》, có thể giúp ký chủ nhìn xuyên tường, thời gian sử dụng 3 phút, giá 800 tích phân, mua hay không? 】
800! Đổi nghề ăn cướp cho rồi! Trần Nhan Linh cắn răng mua Mắt thấu thị, nhào vào khách sạn, sau khi sử dụng liền thấy bóng một người đàn ông ôm một người nữ, hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa thang máy tầng trệt. Người nữ giống như đang giãy giụa, nhưng động tác rất kỳ quái.
Trần Nhan Linh chạy qua mấy ngã rẽ, vọt tới cửa thang máy, la cũng không kịp la, xông lên nắm lấy cổ tay người nữ kia, kéo về phía mình.
“Mẹ nó mày là ai!” Tên đàn ông bị Trần Nhan Linh đẩy ra, lảo đảo suýt té, phẫn nộ giơ tay.
Vừa nhìn rõ hắn lại ngây ngẩn cả người: “Trần... Quản lý Trần, sao chị lại tới đây?”
Trần Nhan Linh cười lạnh: “Nếu tôi không tới, có phải cậu đã đưa bạn tôi lên giường nhà đầu tư rồi không?”
Gã đàn ông trước mặt tên Chu Ngọc Tùng, là một trợ lý thuộc A Ảnh, mới xong kỳ thực tập không lâu, coi như một người mới.
Nhưng mấu chốt là, Chu Ngọc Tùng không phải trợ lý của Lục Thanh Du.
Trần Nhan Linh không khỏi cảm thấy lòng chợt lạnh, cúi đầu nhìn. Cô gái dựa trên vai nàng tóc dài tán loạn, hai má đỏ ửng, đôi mắt do say mà lờ đờ mê ly, gương mặt bôi son trát phấn. Đây mà là nữ chính cái gì! Tiểu thuyết xài chục đoạn văn miêu tả hình tượng nữ chính phải nói là tuyệt mỹ thanh lãnh, người này nhìn thế nào cũng giống hotgirl mạng, thanh lãnh gì đó chẳng dính một cọng lông.
Đây là ai chứ?
【 Ký chủ, chúc mừng ngài lại cứu lầm người. Đây là nữ phụ Cố Vân Hi. 】
Trần Nhan Linh thầm rưng rưng lắc đầu. Mgười này không phải Vân Hi của nàng, Vân Hi của nàng sao lại có bộ mặt hotgirl như vậy!
Chu Ngọc Tùng là trợ lý của Cố Vân Hi, bấy giờ vẻ mặt xấu hổ nhìn Trần Nhan Linh. Vị này chính là người đại diện hàng đầu công ty, cũng là em gái ruột của tổng giám đốc, loại gà mờ như hắn không thể đắc tội. Nhưng Cố Vân Hi là tặng cho giám đốc Mưu, giám đốc Mưu hắn càng không thể đắc tội.
“Quản lý Trần như vậy không tốt lắm đâu. Chị Cố trước giờ quen biết giám đốc Mưu, ngài làm thế này hơi quá mức.”
Mắt thấu thị vẫn còn tác dụng, Trần Nhan Linh ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện một đôi nam nữ vừa ra khỏi cửa thang máy tầng mười mấy, hình như cũng đang xô đẩy.
Ít nhiều có Mắt thấu thị, bằng không Trần Nhan Linh chắc chắn không tài nào thấy được chuyện này.
Có người tựa trên vai, nàng đành phải đến đài tiếp tân thuê một gian phòng, đưa người vào, khoá cửa lại, chạy về chỗ thang máy. Chu Ngọc Tùng còn ngây ngốc đứng đó, vẻ mặt như ăn trúng khổ qua.
“Quản lý Trần, chị làm vậy, chúng ta rất khó giải thích với giám đốc Mưu.”
Trần Nhan Linh chán ghét trừng mắt nhìn hắn: “Giám đốc Mưu là lãnh đạo trực tiếp của cậu?”
Chu Ngọc Tùng bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải, nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, cậu lên lầu với tôi, tôi còn một người bạn bị mang lên lầu 15, phải mau chạy tới!”
Đúng lúc này thang máy mở cửa, Chu Ngọc Tùng chửi thầm trong lòng: Bà làm sao có nhiều bạn bị quy tắc ngầm như vậy?
Tới lầu 15 chỉ mất mười mấy giây, Trần Nhan Linh kéo Chu Ngọc Tùng hướng ra ngoài, liền thấy một người giống nữ chính đang bị một gã đàn ông kéo đi trên hành lang.
“Dừng tay!” Trần Nhan Linh hét lớn, không rảnh lo mình đang mang giày cao gót, cởi giày vung tay đập lên đầu tên kia.
Giày cao gót bén nhọn nện trên đầu, đau đến mức gã đàn ông thét to, lực tay thả lỏng. Cô gái nhân cơ hội tránh thoát, nhưng vì say rượu, “bộp” một tiếng mà ngã quỵ trên sàn, may mắn hành lang có trải thảm, không thương hại thân thể.
Trần Nhan Linh dìu cô gái kia lên, vừa nhìn liền thấy người này mặt mày thanh tú, môi mỏng phấn nộn, mặt nhỏ mũi cao. Thật tốt quá, hơn phân nửa chính là nữ chủ.
“Lần này có phải nữ chính không?”
【 Chúc mừng ký chủ, cứu đúng người. 】
Trần Nhan Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, tạm thời đưa Lục Thanh Du cho Chu Ngọc Tùng đỡ lấy.
Người bị đánh không phải trợ lý của Lục Thanh Du, mà là bí thư của giám đốc Mưu - Chương Thừa Tông. Hắn ta từng đi theo giám đốc Mưu gặp Trần Nhan Linh, vừa thấy nàng tức khắc giọng điệu không tốt: “Quản lý Trần đây là ý gì? Đó là bạn gái của giám đốc Mưu chúng ta.”
“Bạn gái?” Trần Nhan Linh tức giận mà cười, “Trên hợp đồng giữa công ty chúng ta và Lục tiểu thư rành mạch viết trong vòng 5 năm không được yêu đương hay kết hôn, chẳng lẽ giám đốc Mưu muốn thay Lục tiểu thư trả phí vi ước này sao?”
Chương Thừa Tông không tình nguyện mà gọi điện cho giám đốc Mưu, đưa cho Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh tiếp điện thoại nói: “Giám đốc Mưu, đây là Trần Nhan Linh bên A Ảnh.”
“À, ra là Tiểu Trần. Hôm qua anh hai cháu còn đi ăn với mấy người chúng ta đây mà. Hay là bữa nay cháu nhường cô bé kia cho chú đi. Chú hứa ngày mai sẽ đưa chiếc siêu xe hàng limited mà cháu thích tới trước cửa nhà cháu, được không?"
Trần Nhan Linh cười thật ngọt ngào: “Cảm ơn giám đốc Mưu, nhưng đây là bạn của cháu, cháu còn đang định giới thiệu cho anh cháu nữa, giám đốc Mưu sẽ không đoạt của người khác chứ?”
Hai bên giả cười nói một hồi. Cúp máy, Trần Nhan Linh lập tức biến sắc, lạnh mặt ném điện thoại cho Chương Thừa Tông.
“Người của A Ảnh chúng ta mong bên anh cho chút mặt mũi. Lỡ như truyền thông chụp được cái gì, hợp tác sang năm xin chờ đi.”
Xong việc, Trần Nhan Linh mang Lục Thanh Du đến gian phòng nàng vừa thuê. Cố Vân Hi còn nằm trên giường, giống y con cá mặn, người cũng chưa xoay.
Chu Ngọc Tùng là nam, hơn nữa có tiền án tặng người cho giám đốc Mưu, nàng không yên tâm giao hai người này cho hắn, đành phải gọi trợ lý của mình tới, hỗ trợ đưa Lục Thanh Du về ký túc xá đại học.
Ai ngờ được Lục Thanh Du vậy mà vẫn đang học đại học, còn là sinh viên năm 3 trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh A Ảnh. Thật không hổ là nữ chính, mới hai mươi xuất đầu, đã có chút nổi tiếng. Về sau nàng có nam chính Triệu Trạch Diệc hộ tống, con đường thành sao càng thêm chói lọi.
Trợ lý mang nữ chính đi, dư lại chỉ còn Cố Vân Hi vẫn đang nằm trên giường. Chu Ngọc Tùng bị nàng mắng một trận, sắc mặt khó coi đi rồi. Trần Nhan Linh chỉ có một trợ lý, đêm hôm kêu người tới đã là làm phiền lắm rồi, chẳng lẽ lại bắt người ta đi đi về về thêm chuyến nữa?
Trần Nhan Linh không còn là Nhiếp chính vương võ công cao cường trong thế giới trước nữa, hiện giờ nàng chính là người thường, muốn đưa Cố Vân Hi cô nhóc say bất tỉnh nhân sự này về nhà thật sự hơi khó khăn.
Nàng ngồi bên giường lớn tự hỏi thật lâu, đột nhiên cảm thấy có người đạp nàng một cái.
Một giọng nói do say rượu mà có chút kiều mị từ đằng sau truyền tới, nội dung nghe mà muốn đánh.
“Ai đó? Dám bò lên giường bà?”
Tôi là bà nội cô đấy! Trần Nhan Linh xoay người trừng mắt nhìn Cố Vân Hi.
Cái người trang điểm dày đến mức nhìn không ra dung mạo này không thể nào là Vân Hi của nàng!
- ----
Thông báo: Phong cách edit của mình là ưu tiên thuần Việt, vậy nên ở hiện đại xưng hô sẽ thay đổi. Trong tự thuật, Trần Nhan Linh vẫn được nhắc tới bằng từ "nàng", những nhân vật khác thì biến đổi tùy tình huống và thân phận. Mong rằng mọi người sẽ không bỡ ngỡ, và nhất là sẽ ưa thích sự thuần Việt này *chắp tay cầu nguyện*
Quyển 2: Làm người đại diện.
Khi thoát khỏi tiểu thế giới, Trần Nhan Linh thấy linh hồn như bị rút ra, cảm giác bị lôi kéo đau đớn làm nàng giãy giụa trong hư không thật lâu.
Lâu đến mức hệ thống buộc phải tiến hành nhược hóa ký ức thế giới ký ức của nàng. Vì thế lúc Trần Nhan Linh tỉnh lại, đầu óc trì độn thật lâu.
【 Ký chủ ngài có khỏe không? 】
Trần Nhan Linh phục hồi tinh thần nói: “Ta không sao, nhưng ta lo lắng một chuyện.”
Nhược hóa ký ức không phải thanh trừ ký ức. Trần Nhan Linh vẫn nhớ rõ Cố Vân Hi, cũng nhớ rõ mình thích người này, nhưng nàng lại không cảm nhận được sự rung động mỗi khi đối mặt Cố Vân Hi. Thật giống như cảm tình của nàng dành cho Cố Vân Hi đã biến mất vậy.
Điều này khiến Trần Nhan Linh lâm vào khủng hoảng. Lẽ nào nàng không có cảm tình? Cứ như trong tiểu thuyết bị rút đi tơ tình như vậy.
【 Ký chủ an tâm đi, chút cảm tình này thật sự không quan trọng. Hơn nữa, tôi chỉ nhược hóa, không thanh trừ, ngài thường xuyên hồi ức cũng có thể tái tạo. 】
Nghe hệ thống nói vậy, Trần Nhan Linh mới tạm yên tâm.
“01, rốt cuộc mục đích của cô là gì? Thế giới trước dù không có tôi, Trần Nhan Linh bản gốc cũng có thể bảo vệ nữ chính, tôi đi làm gì?”
Hệ thống im lặng thật lâu, lâu đến mức Trần Nhan Linh nghĩ rằng nó sẽ không trả lời, nào ngờ hệ thống lên tiếng.
【 Bởi vì quỹ đạo thế giới đó lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện, nữ chính cận kề tử vong, nên tôi mới bất đắc dĩ trói định cô hồn như ký chủ kéo đi chữa trị thế giới. 】
“Cô hồn như tôi?”
【 Đúng vậy, cô hồn chết không nhắm mắt, chấp niệm thâm hậu như ngài, dễ bị trói định nhất. 】
Hệ thống rác rưởi còn không phải đang nói nàng dễ lừa gạt sao?
“Vì sao thế giới lại lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện?”
【 Không liên quan đến ký chủ. 】
Hệ thống nói vậy, Trần Nhan Linh càng cảm thấy đáng nghi.
Thế giới thứ hai là thời hiện đại rất giống với thế giới của Trần Nhan Linh.
Nàng tiếp thu thông tin nhân vật hệ thống truyền đến. Nguyên chủ là người đại diện kim bài của công ty truyền thông A Ảnh, mang hai vị ảnh hậu, một vị ảnh đế, ngồi vững vị trí người đại diện số một A Ảnh, nhân mạch vô số.
Nữ chính Lục Thanh Du là một tay mới vừa bước chân vào giới giải trí, thiện lương mỹ lệ. Nàng nhờ một video phỏng vấn mà nổi tiếng, dân mạng xưng nàng là người qua đường đẹp nhất. Nam chính Triệu Trạch Diệc là tổng giám đốc công ty điện ảnh Tinh Nguyên, Triệu gia cũng là hào môn nổi danh lừng lẫy ở thành phố A.
Kịch bản rất quen thuộc, Lục Thanh Du mới vào giới giải trí, được Triệu Trạch Diệc ưu ái, nhưng ban đầu không coi trọng Triệu Trạch Diệc. Nàng là người không sợ cường quyền, đắc tội đại lão trong vòng, lúc khó khăn được Triệu Trạch Diệc bảo hộ, ám sinh tình tố, hai người cảm tình tăng nhanh. Tuy nhiên, con đường tình duyên của hai người không thông thuận, chắc chắn có người muốn ngăn trở.
Đại lão mà Lục Thanh Du đắc tội là giám đốc Mưu có tiếng nam nữ thông ăn. Triệu Trạch Diệc đối nghịch hắn, hắn liền lợi dụng nữ phụ Cố Vân Hi âm thầm chèn ép Lục Thanh Du, thậm chí về sau Cố Vân Hi không tiếc đi lên con đường trái pháp luật, quyết bán mạng cho hắn ngáng chân nữ chủ.
Trần Nhan Linh nghi hoặc hỏi hệ thống: “Nữ phụ Cố Vân Hi này không phải là Vân Hi nhà ta chứ?”
【 Không thể xác định, nhưng đây thật sự là một thế giới khác.】
Không nghe được lời khẳng định từ hệ thống, Trần Nhan Linh dao động, liền lấy di động tra xét Cố Vân Hi.
"Cố Vân Hi" của thế giới này ác độc dến không thể ác độc hơn. Cô ta xuất đạo sớm hơn Lục Thanh Du mấy năm, lúc mới vào nghề yên lặng một thời gian, về sau bò lên giường của đại lão nào đó trong ngành, được tài nguyên tốt hơn. Từ đấy, cô ta liền bắt đầu chơi đại bài*. Đêm khuya cô bắt trợ lý đi mua thức ăn, kết quả trợ lý mua về cô liền thẳng tay hất hết cháo và đồ ăn nóng bỏng lên đầu trợ lý, còn tức giận mắng trợ lý ngu ngốc, không biết qua 7 giờ cô không thể ăn gì.
*Chơi đại bài: Ý nói ngạo mạn, lên mặt, muốn được cung phụng như VIP. Đại bài ý chỉ người có địa vị danh tiếng cao trong ngành.
Tin tức trên mạng thật giả khó phân, nhưng tin này là hệ thống giao ra, chính là sự thật. Tuy vậy, Trần Nhan Linh vẫn rất băn khoăn, chẳng lẽ người này thật sự chỉ là trùng tên với Vân Hi của nàng?
Mặc cho lòng Trần Nhan Linh sông cuộn biển gầm thế nào, hệ thống mãi mãi chỉ để ý nữ chính.
【 Cảnh cáo! Kiểm tra được nữ chính sẽ gặp nguy hiểm! Xin ký chủ mau chóng đến cứu viện! 】
Bây giờ là 10 giờ tối, đêm hôm khuya khoắt Lục Thanh Du lại đi đâu?
Lúc này Lục Thanh Du là nghệ sĩ mới của A Ảnh, vừa tiếp một bộ phim mạng nhỏ. Theo tính cách nữ chính, 10 giờ tối mà còn ở bên ngoài chắc chắn là vì công việc. Ngặt nỗi không biết đoàn phim đó giờ ở đâu.
May mắn ở A Ảnh Trần Nhan Linh quyền lực rất lớn, trực tiếp bảo trợ lý liên hệ cô Vạn người đại diện của Lục Thanh Du.
Kết quả nghe cú điện thoại, cô Vạn bên kia che che giấu giấu, đương nhiên có chuyện.
Vừa hỏi mới biết được, đêm nay trước khi bấm máy, nhà đầu tư mời toàn bộ đoàn phim ăn cơm, địa điểm là lầu 7 cao ốc Trọng Hoa.
Trần Nhan Linh thầm mắng một tiếng. Nhà đầu tư bộ phim này chính là giám đốc Mưu, chắc chắn đây là lúc nữ chính đắc tội lão.
Vừa suy đoán tình tiết truyện, Trần Nhan Linh vừa vội vàng lái xe chạy đến cao ốc Trọng Hoa.
Người ở thế giới này dù quyền thế đến mức nào, cũng là một thân một mình, không giống như lúc nàng làm nữ hoàng, mọi chuyện đều có thể sai người làm, hại nàng vừa trở về hiện đại còn không quen.
Lúc nàng tới nơi, bữa tiệc đã kết thúc, người đoàn phim đều ra về, người thanh tỉnh đỡ kẻ say đứng trước cửa chờ xe.
Trong số các nhà đầu tư có vài người quen biết Trần Nhan Linh, một vị mắt say lờ đờ, cười chào hỏi: “Ô, đây không phải quản lý Trần à? Hôm nay sao rảnh rỗi tới Trọng Hoa thế?”
Rảnh rỗi con khỉ! Trần Nhan Linh vội vàng tìm Lục Thanh Du, nhìn chung quanh mấy lần ngay cả cái bóng dáng cũng không thấy. Nàng liền tùy tiện bắt lấy một nhân viên đoàn phim còn thanh tỉnh, hỏi: “Đêm nay cô Lục diễn viên mới ăn chung với đoàn phim đi đâu rồi?”
Người bị ngăn lại chính là quản lý đoàn phim, cô vẻ mặt khó hiểu đáp: “Không biết nữa, vừa rồi hình như trợ lý cổ đỡ cổ ra ngoài tỉnh rượu.”
“Đi đâu?”
Quản lý ngẫm nghĩ, chỉ vào hành lang bên phải: “Hướng kia.”
Trần Nhan Linh thầm kêu không tốt, theo hành lang đó quẹo ra ngoài chính là khách sạn 5 sao bên phải Trọng Hoa.
Nàng lập tức gọi hệ thống: “Có đạo cụ gì xài được không!”
【《 Mắt thấu thị 》, có thể giúp ký chủ nhìn xuyên tường, thời gian sử dụng 3 phút, giá 800 tích phân, mua hay không? 】
800! Đổi nghề ăn cướp cho rồi! Trần Nhan Linh cắn răng mua Mắt thấu thị, nhào vào khách sạn, sau khi sử dụng liền thấy bóng một người đàn ông ôm một người nữ, hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa thang máy tầng trệt. Người nữ giống như đang giãy giụa, nhưng động tác rất kỳ quái.
Trần Nhan Linh chạy qua mấy ngã rẽ, vọt tới cửa thang máy, la cũng không kịp la, xông lên nắm lấy cổ tay người nữ kia, kéo về phía mình.
“Mẹ nó mày là ai!” Tên đàn ông bị Trần Nhan Linh đẩy ra, lảo đảo suýt té, phẫn nộ giơ tay.
Vừa nhìn rõ hắn lại ngây ngẩn cả người: “Trần... Quản lý Trần, sao chị lại tới đây?”
Trần Nhan Linh cười lạnh: “Nếu tôi không tới, có phải cậu đã đưa bạn tôi lên giường nhà đầu tư rồi không?”
Gã đàn ông trước mặt tên Chu Ngọc Tùng, là một trợ lý thuộc A Ảnh, mới xong kỳ thực tập không lâu, coi như một người mới.
Nhưng mấu chốt là, Chu Ngọc Tùng không phải trợ lý của Lục Thanh Du.
Trần Nhan Linh không khỏi cảm thấy lòng chợt lạnh, cúi đầu nhìn. Cô gái dựa trên vai nàng tóc dài tán loạn, hai má đỏ ửng, đôi mắt do say mà lờ đờ mê ly, gương mặt bôi son trát phấn. Đây mà là nữ chính cái gì! Tiểu thuyết xài chục đoạn văn miêu tả hình tượng nữ chính phải nói là tuyệt mỹ thanh lãnh, người này nhìn thế nào cũng giống hotgirl mạng, thanh lãnh gì đó chẳng dính một cọng lông.
Đây là ai chứ?
【 Ký chủ, chúc mừng ngài lại cứu lầm người. Đây là nữ phụ Cố Vân Hi. 】
Trần Nhan Linh thầm rưng rưng lắc đầu. Mgười này không phải Vân Hi của nàng, Vân Hi của nàng sao lại có bộ mặt hotgirl như vậy!
Chu Ngọc Tùng là trợ lý của Cố Vân Hi, bấy giờ vẻ mặt xấu hổ nhìn Trần Nhan Linh. Vị này chính là người đại diện hàng đầu công ty, cũng là em gái ruột của tổng giám đốc, loại gà mờ như hắn không thể đắc tội. Nhưng Cố Vân Hi là tặng cho giám đốc Mưu, giám đốc Mưu hắn càng không thể đắc tội.
“Quản lý Trần như vậy không tốt lắm đâu. Chị Cố trước giờ quen biết giám đốc Mưu, ngài làm thế này hơi quá mức.”
Mắt thấu thị vẫn còn tác dụng, Trần Nhan Linh ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện một đôi nam nữ vừa ra khỏi cửa thang máy tầng mười mấy, hình như cũng đang xô đẩy.
Ít nhiều có Mắt thấu thị, bằng không Trần Nhan Linh chắc chắn không tài nào thấy được chuyện này.
Có người tựa trên vai, nàng đành phải đến đài tiếp tân thuê một gian phòng, đưa người vào, khoá cửa lại, chạy về chỗ thang máy. Chu Ngọc Tùng còn ngây ngốc đứng đó, vẻ mặt như ăn trúng khổ qua.
“Quản lý Trần, chị làm vậy, chúng ta rất khó giải thích với giám đốc Mưu.”
Trần Nhan Linh chán ghét trừng mắt nhìn hắn: “Giám đốc Mưu là lãnh đạo trực tiếp của cậu?”
Chu Ngọc Tùng bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải, nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, cậu lên lầu với tôi, tôi còn một người bạn bị mang lên lầu 15, phải mau chạy tới!”
Đúng lúc này thang máy mở cửa, Chu Ngọc Tùng chửi thầm trong lòng: Bà làm sao có nhiều bạn bị quy tắc ngầm như vậy?
Tới lầu 15 chỉ mất mười mấy giây, Trần Nhan Linh kéo Chu Ngọc Tùng hướng ra ngoài, liền thấy một người giống nữ chính đang bị một gã đàn ông kéo đi trên hành lang.
“Dừng tay!” Trần Nhan Linh hét lớn, không rảnh lo mình đang mang giày cao gót, cởi giày vung tay đập lên đầu tên kia.
Giày cao gót bén nhọn nện trên đầu, đau đến mức gã đàn ông thét to, lực tay thả lỏng. Cô gái nhân cơ hội tránh thoát, nhưng vì say rượu, “bộp” một tiếng mà ngã quỵ trên sàn, may mắn hành lang có trải thảm, không thương hại thân thể.
Trần Nhan Linh dìu cô gái kia lên, vừa nhìn liền thấy người này mặt mày thanh tú, môi mỏng phấn nộn, mặt nhỏ mũi cao. Thật tốt quá, hơn phân nửa chính là nữ chủ.
“Lần này có phải nữ chính không?”
【 Chúc mừng ký chủ, cứu đúng người. 】
Trần Nhan Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, tạm thời đưa Lục Thanh Du cho Chu Ngọc Tùng đỡ lấy.
Người bị đánh không phải trợ lý của Lục Thanh Du, mà là bí thư của giám đốc Mưu - Chương Thừa Tông. Hắn ta từng đi theo giám đốc Mưu gặp Trần Nhan Linh, vừa thấy nàng tức khắc giọng điệu không tốt: “Quản lý Trần đây là ý gì? Đó là bạn gái của giám đốc Mưu chúng ta.”
“Bạn gái?” Trần Nhan Linh tức giận mà cười, “Trên hợp đồng giữa công ty chúng ta và Lục tiểu thư rành mạch viết trong vòng 5 năm không được yêu đương hay kết hôn, chẳng lẽ giám đốc Mưu muốn thay Lục tiểu thư trả phí vi ước này sao?”
Chương Thừa Tông không tình nguyện mà gọi điện cho giám đốc Mưu, đưa cho Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh tiếp điện thoại nói: “Giám đốc Mưu, đây là Trần Nhan Linh bên A Ảnh.”
“À, ra là Tiểu Trần. Hôm qua anh hai cháu còn đi ăn với mấy người chúng ta đây mà. Hay là bữa nay cháu nhường cô bé kia cho chú đi. Chú hứa ngày mai sẽ đưa chiếc siêu xe hàng limited mà cháu thích tới trước cửa nhà cháu, được không?"
Trần Nhan Linh cười thật ngọt ngào: “Cảm ơn giám đốc Mưu, nhưng đây là bạn của cháu, cháu còn đang định giới thiệu cho anh cháu nữa, giám đốc Mưu sẽ không đoạt của người khác chứ?”
Hai bên giả cười nói một hồi. Cúp máy, Trần Nhan Linh lập tức biến sắc, lạnh mặt ném điện thoại cho Chương Thừa Tông.
“Người của A Ảnh chúng ta mong bên anh cho chút mặt mũi. Lỡ như truyền thông chụp được cái gì, hợp tác sang năm xin chờ đi.”
Xong việc, Trần Nhan Linh mang Lục Thanh Du đến gian phòng nàng vừa thuê. Cố Vân Hi còn nằm trên giường, giống y con cá mặn, người cũng chưa xoay.
Chu Ngọc Tùng là nam, hơn nữa có tiền án tặng người cho giám đốc Mưu, nàng không yên tâm giao hai người này cho hắn, đành phải gọi trợ lý của mình tới, hỗ trợ đưa Lục Thanh Du về ký túc xá đại học.
Ai ngờ được Lục Thanh Du vậy mà vẫn đang học đại học, còn là sinh viên năm 3 trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh A Ảnh. Thật không hổ là nữ chính, mới hai mươi xuất đầu, đã có chút nổi tiếng. Về sau nàng có nam chính Triệu Trạch Diệc hộ tống, con đường thành sao càng thêm chói lọi.
Trợ lý mang nữ chính đi, dư lại chỉ còn Cố Vân Hi vẫn đang nằm trên giường. Chu Ngọc Tùng bị nàng mắng một trận, sắc mặt khó coi đi rồi. Trần Nhan Linh chỉ có một trợ lý, đêm hôm kêu người tới đã là làm phiền lắm rồi, chẳng lẽ lại bắt người ta đi đi về về thêm chuyến nữa?
Trần Nhan Linh không còn là Nhiếp chính vương võ công cao cường trong thế giới trước nữa, hiện giờ nàng chính là người thường, muốn đưa Cố Vân Hi cô nhóc say bất tỉnh nhân sự này về nhà thật sự hơi khó khăn.
Nàng ngồi bên giường lớn tự hỏi thật lâu, đột nhiên cảm thấy có người đạp nàng một cái.
Một giọng nói do say rượu mà có chút kiều mị từ đằng sau truyền tới, nội dung nghe mà muốn đánh.
“Ai đó? Dám bò lên giường bà?”
Tôi là bà nội cô đấy! Trần Nhan Linh xoay người trừng mắt nhìn Cố Vân Hi.
Cái người trang điểm dày đến mức nhìn không ra dung mạo này không thể nào là Vân Hi của nàng!
- ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.