Chương 95: Trận chung kết
Ngung Ngung
20/08/2021
Trận chung kết được tổ chức tại rừng Sương Mù đằng sau núi. Sâu trong
rừng Sương Mù có giấu ba lá cờ, thí sinh cần tìm được một trong số ba lá cờ này, cầm lên đỉnh núi cắm trên đài liền chiến thắng. Tất cả người
không liên quan đều chờ trên đỉnh núi.
Trong rừng Sương Mù có dã thú và linh thú, trừ phi gặp nguy hiểm đến tính mạng, bằng không thí sinh không thể thương tổn linh thú.
Rừng Sương Mù sở dĩ có tên này là do nơi đây quanh năm tràn ngập sương trắng. Sương trong rừng không tổn hại đến con người, chỉ ảnh hưởng tầm nhìn.
Tuy nhiên, sương mù này cũng không bình thường, mà rất có lợi cho tu sĩ tu luyện. Vô Uyên môn trường tồn ngàn năm, phần lớn dựa vào linh khí nồng đậm tụ tập quanh rừng Sương Mù, linh thú trong rừng là nguyên nhân chính yếu linh khí tụ tập.
Theo lịch sử môn phái, rừng Sương Mù là nơi tập trung nhiều linh thú nhất Tu Tiên giới. Vậy nên trước khi mấy thí sinh vào rừng, các trưởng lão ngàn dặn vạn dặn bọn họ không được quấy nhiễu chúng linh thú.
Nhưng Trần Nhan Linh tiến vào hồi lâu, một con linh thú cũng chưa gặp.
Tình huống này hoàn toàn không giống miêu tả trong sách sử. Không phải nói vào rừng Sương Mù thường thường sẽ thấy linh lộc nhàn nhã tản bộ sao? Vân điểu bay lượn đâu cả rồi? Trần Nhan Linh đi nửa ngày, đừng nói linh thú, ngay cả động vật bình thường cũng chưa thấy mấy con.
Hơn nữa sách kể rằng sương trong rừng dày đặc tới mức chỉ thấy được phạm vi trong vòng một cánh tay, nhưng Trần Nhan Linh có thể thấy rõ hơn 5 mét phía trước.
Rừng Sương Mù thật ra chẳng ra gì sao, chẳng lẽ chính là uổng có này biểu?
Trần Nhan Linh chỉ cần tìm ra một lá cờ là được. Nàng không tiện ngự kiếm trong phạm vi rừng Sương Mù, do một khi ngự kiếm phải bay lên trời, mà rừng Sương Mù cây cối tươi tốt, ở trên trời hoàn toàn không thấy rõ phía dưới có cái gì, vậy nên nàng chỉ có thể dựa vào hai chân mà tìm tung tích lá cờ.
Mười người thắng vòng sơ thí xuất phát từ mười vị trí khác nhau, rừng Sương Mù vô cùng rộng lớn, tỷ lệ mười người gặp được nhau không cao.
Dù là vậy, Trần Nhan Linh vẫn muốn vừa tìm cờ vừa tìm Thịnh Vũ Ca.
Bấy giờ, mấy người trên đỉnh núi cực kỳ nhàn nhã, thậm chí có vài người ngầm đánh cuộc xem ba người nào sẽ đoạt được cờ.
Bốn vị trưởng lão ngồi ngay ngắn trên đài cao. Trưởng lão Dược phong Huyền Hoài nhìn khu rừng sương trắng tràn ngập, không khỏi lo lắng nói: “Để bọn họ vào rừng Sương Mù có quấy nhiễu chúng linh thú không?”
Chúc Vân uống rượu ăn điểm tâm, không thèm để ý mà nói: “Không đâu, rừng Sương Mù đã thật nhiều năm không xuất hiện linh thú, đừng nói rừng Sương Mù, ngay cả toàn bộ đại lục tu tiên hai mươi năm qua số người gặp linh thú chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
Lời này vừa ra càng làm cho người ta lo lắng, đôi mày Không Trần chưa từng giãn ra, hắn nói: “Mấy năm nay linh khí rừng Sương Mù càng ngày càng mỏng manh. Đừng nói linh thú, ngay cả sương trắng cũng phai nhạt thật nhiều.”
Lời Không Trần làm mấy vị trưởng lão khác nhíu mày. Thứ người tu tiên coi trọng nhất là chỗ có linh khí tụ tập, dù sao bọn họ dựa vào hấp thu linh khí để tu luyện. Nhớ năm đó, Kiếm các Dược phong Phù cư của Vô Uyên môn không chỉ có bốn vị trưởng lão bọn họ, thời kỳ cường thịnh chỉ mình Dược phong đã có ba bốn vị trưởng lão, hơn nữa cảnh giới mỗi người đều là Luyện Hư. Chưởng môn Văn Phù hiện giờ chỉ mạnh bằng một vị trưởng lão hộ sơn thời Vô Uyên môn cường thịnh, nói vậy là biết Vô Uyên môn đã xuống dốc tới trình độ gì.
Kỳ thật không chỉ mình Vô Uyên môn, các môn phái lớn đều liên tục lùi bước. Linh khí trên đại lục tu tiên dần dần thưa thớt, tốc độ tu luyện của bọn họ cũng bị chậm lại. Không đủ linh khí, bọn họ tuy thiên phú dị bẩm, cũng khó đột phá cảnh giới.
Trần Nhan Linh không biết các trưởng lão trên đỉnh núi thảo luận chuyện gì. Hiện giờ nàng chỉ lo tìm cờ và nữ chính. Nàng không tìm được Thịnh Vũ Ca, nhưng lại đụng phải Chử Giáng.
Một thân hồng y của Chử Giáng thật sự quá yêu diễm, muốn không chú ý cũng khó.
Trong mắt Chử Giáng, thân váy trắng của Trần Nhan Linh quả không khác gì quỷ nghèo.
Hai người tương ngộ, Chử Giáng nhìn nàng một cái, liền coi như không thấy, lập tức xoay người muốn đi.
Trần Nhan Linh vội vàng gọi nàng lại: “Chử Giáng, không biết ngươi có gặp được Vũ Ca?”
Chử Giáng ý vị không rõ mà cười: “Gặp được thì thế nào? Chưa gặp được lại thế nào? Đây là tỷ thí, ngươi chẳng lẽ muốn giúp tiểu sư muội của ngươi sao?”
Trần Nhan Linh lắc đầu: “Không phải, chỉ là đoạt cờ khó tránh khỏi đao kiếm tương hướng, ta chẳng qua là lo lắng an nguy của nàng thôi.”
Chử Giáng cười lạnh một tiếng: “Cái này cũng lo lắng cái kia cũng lo lắng. Nếu không phải ngươi là nữ tử, ta thật ngờ rằng ngươi tâm duyệt Thịnh Vũ C. Mấy sư muội khác không thấy ngươi để ý, nhưng tiểu sư muội này thì lại nơi chốn giữ gìn, hay là có điều gì không muốn cho người ta biết?”
Sư muội khác? Trần Nhan Linh thật sự không quen biết sư muội nào khác. Khúc Duyệt? Khúc Duyệt còn cần nàng lo lắng sao? Khúc Duyệt không đi hố người ta là may lắm rồi.
Trần Nhan Linh đột nhiên đầu óc sáng đèn. Chử Giáng hình như vào cửa muộn hơn nàng một năm. Tuy rằng hai người cùng thế hệ, nhưng dựa theo thời gian nhập môn, nàng hẳn có thể kêu Chử Giáng là sư muội.
“Vũ Ca tính tình đơn thuần, tâm địa thiện lương, lại thiên phú dị bẩm, ta không khỏi muốn quan tâm nàng hơn một chút. Huống hồ nàng là sư muội ta tự tay dạy dỗ, đương nhiên ta phải giữ gìn nàng, không biết Chử sư muội có nghi ngờ gì?”
Mặt Chử Giáng thoáng hiện ửng hồng, nàng nổi giận nói: “Hừ! Không biết xấu hổ, ai là sư muội ngươi! Chúng ta cùng thế hệ, tu vi gần như nhau, ngươi nào có tư cách gọi ta là sư muội!”
Dứt lời, nàng liền xoay người muốn đi.
Trần Nhan Linh mau chóng đuổi theo.
“Ngươi theo ta làm cái gì!” Chử Giáng tức giận mà trừng mắt nhìn nàng.
“Ta không tìm thấy người, cũng không biết đường.” Trần Nhan Linh thành thật đáp.
Trác Tân không được phép tiến vào rừng Sương Mù, vậy nên nàng lại tiếp tục duy trì hình tượng mù đường.
Chử Giáng bớt giận, cười như không cười mà đánh giá Trần Nhan Linh: “Vậy sao? Ta thấy từ lúc đi lịch luyện về ngươi cũng biết nhìn đường rồi mà.”
“Không có.” Trần Nhan Linh giả ngu giả ngơ, một mực theo sát Chử Giáng.
Chử Giáng hừ lạnh: “Nếu là hồi trước, hiện giờ ta đã lấy đầu ngươi.”
“Vậy sao giờ ngươi không động thủ?” Trần Nhan Linh nghiêng đầu hỏi nàng.
Ánh mắt Chử Giáng chứa đựng cảm xúc phức tạp đến mức Trần Nhan Linh xem không hiểu, chỉ cảm thấy Chử Giáng dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không nói gì.
Trần Nhan Linh như khối kẹo mạch nha ném mãi không xong, Chử Giáng đành phải cùng nàng tiếp tục tìm cờ.
Các nàng đi chưa được bao lâu, chợt nghe tiếng đánh nhau truyền đến từ đằng trước, hai người vội vàng nhảy lên cây quan sát tình huống.
Thịnh Vũ Ca và Tống Hạo An đứng một bên, Khúc Duyệt và Kỳ Tiêu đứng đối diện, giữa hai phe là một lá cờ xanh dương cắm vào gốc cây, trên mặt cờ thêu rồng vàng năm móng vuốt (kim long ngũ trảo), chỉ vàng rực rỡ lấp lánh dưới thái dương, bên cạnh lá cờ là một con rắn đen lớn đã chết lâu ngày.
Xem ra mọi thí sinh đều lập thành nhóm hai người.
Chử Giáng nhẹ giọng nói: “Tiểu sư muội của ngươi kia kìa, đừng theo ta nữa.”
Nàng vừa dứt lời liền phi thân rời đi, Trần Nhan Linh lanh lẹ bắt lấy tay áo Chử Giáng rồi nhảy xuống cây. Chử Giáng không hề phòng bị, bị kéo lảo đảo ngã theo nàng.
Lúc rơi xuống đất, Trần Nhan Linh vững vàng tiếp được Chử Giáng, dứt khoát cho người ta một cái công chúa ôm.
Chử Giáng tức giận tới mức không mở miệng mắng nổi, mím môi trừng Trần Nhan Linh, vùng vẫy nhảy khỏi lòng ngực Trần Nhan Linh, đứng vững xuôngs đất.
“Giờ ngươi vừa lòng chưa?” Chử Giáng hung tợn nói.
Trần Nhan Linh gật đầu: “Vừa lòng.”
Thịnh Vũ Ca thấy Trần Nhan Linh, mắt sáng lên, hô: “Sư tỷ!”
Khúc Duyệt tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không hữu hảo.
Trần Nhan Linh sớm không tới muộn không tới, cố tình chờ đến lúc bọn họ đánh đến kiệt sức mới xuất hiện, có chút ý tứ.
Hai nhóm người đều đã nỏ mạnh hết đà, ai cũng không chiếm thượng phong. Giờ Trần Nhan Linh ra mặt, nàng và Chử Giáng có thể đánh bại bọn họ rồi đoạt cờ.
Tống Hạo An cảnh giác nhìn Trần Nhan Linh.
Không chỉ hắn… Ngoại trừ Thịnh Vũ Ca, vẻ mặt mọi người đều không thân thiện.
Chử Giáng ghé vào bên tai Trần Nhan Linh, dùng giọng rất nhỏ hỏi: “Thế nào? Ngươi muốn làm ngư ông đắc lợi?”
Lúc nói lời này sắc mặt nàng cũng không hoà nhã, nàng cầm Thường Ngọc, tư thế sẵn sàng tiến công.
Trần Nhan Linh khẽ lắc đầu, nàng đi đến chỗ gốc cây cắm lá cờ, Khúc Duyệt và Kỳ Tiêu lập tức cùng nhau công về phía Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh giơ kiếm đón đánh, Chử Giáng trợn trắng mắt, cũng rút kiếm gia nhập chiến cuộc.
Bốn người ẩu đả, Tống Hạo An ánh mắt sáng lên, nhân lúc bọn họ đánh nhau, lôi kéo Thịnh Vũ Ca đi đoạt cờ.
Thịnh Vũ Ca kinh ngạc nhìn hắn: “Không được! Ta phải giúp sư tỷ ta!”
Tống Hạo An hận rèn sắt không thành thép, nói: “Giúp cái gì mà giúp, nàng tới để đoạt cờ ngươi, ngươi còn muốn giúp nàng!”
Thịnh Vũ Ca do dự nhìn về phía Trần Nhan Linh đang đánh nhau, lại nhìn Tống Hạo An vẻ mặt quan tâm bên cạnh, cắn răng một cái, hất tay Tống Hạo An ra, thối lui vài bước.
“Sư tỷ không phải loại người như vậy, ta tin nàng. Ngươi đi đi, đa tạ ngươi giúp ta bám trụ hai người kia, bằng không một mình ta thật sự không thủ được cờ. Thực lực ta vốn không phải mạnh nhất, nếu sư tỷ thật sự muốn lá cờ này, vậy ta sẵn lòng cho nàng. Lấy thực lực của nàng, làm đại đệ tử thủ tịch là lẽ thường tình.”
Lá cờ này vốn là Thịnh Vũ Ca tìm được, nhưng lúc nàng vừa giết chết hắc xà canh giữ cờ, Kỳ Tiêu liền xuất hiện. Hai người bọn họ giao tranh không bao lâu, Tống Hạo An nghe được tiếng đánh nhau chạy tới hỗ trợ, Khúc Duyệt cũng không biết khi nào gia nhập chiến cuộc.
Tống Hạo An vốn không có ý cướp cờ, hắn chỉ muốn giúp Thịnh Vũ Ca.
Kết quả Thịnh Vũ Ca chẳng sợ để Trần Nhan Linh cướp cờ cũng muốn giúp Trần Nhan Linh, thật khiến hắn tức chết rồi.
Tống Hạo An lại không yên lòng Thịnh Vũ Ca, chỉ đành phải gia nhập chiến cuộc. Khúc Duyệt vừa thấy phe mình hai đánh bốn, không thể chiếm phần thắng, liền kêu Kỳ Tiêu rời đi.
Trần Nhan Linh thu kiếm, gỡ cờ xuống đưa cho Thịnh Vũ Ca, đồng thời lấy ra một lá bùa giao cho nàng: “Đây là ẩn thân phù, thời gian hạn dụng khá ngắn. Ngươi mau cầm cờ ngự kiếm bay lên đỉnh núi, nếu trên đường đụng phải kẻ địch đánh không lại, liền xé phù chú chạy đi.”
Thịnh Vũ Ca ngơ ngác nhìn lá cờ và phù chú, vừa định cự tuyệt, Trần Nhan Linh liền lắc đầu: “Vốn dĩ do ngươi tìm được, đương nhiên là của ngươi.”
Chử Giáng cực kỳ xem thường, cái mũi sắp phải hỉnh tới tận trời cao. Nàng nghẹn một bụng khí, muốn mắng Trần Nhan Linh nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Đúng là Trần Nhan Linh kéo nàng ở lại, nhưng đánh nhau lại là bản thân nàng chủ động gia nhập chiến cuộc. Tuy vậy, nhìn cờ rơi vào tay Thịnh Vũ Ca, nàng vẫn giận đến đau gan.
Trần Nhan Linh nhìn thoáng qua Chử Giáng đang tức tới xì khói bên cạnh, cười nói: “Đi thôi, hai chúng ta tiếp tục tìm cờ.”
“Lá cờ tiếp theo phải là của ta!” Chử Giáng cắn răng nói.
Trần Nhan Linh bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Tống Hạo An nhìn Trần Nhan Linh, xoay người nói với Thịnh Vũ Ca: “Chúng ta cũng đi thôi, ta hộ tống ngươi lên núi, nếu gặp được ai, ta cuốn lấy người nọ, ngươi chỉ lo chạy là được.”
Thịnh Vũ Ca mờ mịt gật đầu, nàng vẫn cảm thấy sư tỷ càng thích hợp lấy được lá cờ này hơn mình.
Nhưng Trần Nhan Linh đã đi rồi, nàng nói gì cũng vô dụng.
Trần Nhan Linh và Chử Giáng không thể hiểu được mà tạo thành một đội ngũ, tiếp tục tìm cờ trong rừng. Không phải khen, kỹ thuật tìm đồ của Chử Giáng quả là lợi hại. Nàng lấy ra một cái la bàn từ túi Càn Khôn, kim la bàn điên cuồng chuyển động một hồi, rồi đột nhiên dừng lại.
Chử Giáng cất la bàn, đưa tay về phương hướng kim la bàn chỉ, nói: “Đường này.”
Trần Nhan Linh nghi hoặc hỏi: “Vì sao tới giờ mới dùng nó?”
Chử Giáng trợn trắng mắt: “Ta cần phải biết lá cờ hình dáng thế nào, bằng không chẳng lẽ tưởng tượng ra?”
Trần Nhan Linh biết hành vi vừa rồi của mình chọc giận Chử Giáng, Chử Giáng hiện giờ hệt như thùng thuốc nổ, không thể đụng tới, vừa đụng một tý liền bùng nổ.
Hai người nhờ la bàn thật nhanh tìm được cờ, cũng là màu xanh dương thêu rồng vàng, chẳng qua con rồng này chỉ có bốn móng vuốt.
Trong rừng Sương Mù có dã thú và linh thú, trừ phi gặp nguy hiểm đến tính mạng, bằng không thí sinh không thể thương tổn linh thú.
Rừng Sương Mù sở dĩ có tên này là do nơi đây quanh năm tràn ngập sương trắng. Sương trong rừng không tổn hại đến con người, chỉ ảnh hưởng tầm nhìn.
Tuy nhiên, sương mù này cũng không bình thường, mà rất có lợi cho tu sĩ tu luyện. Vô Uyên môn trường tồn ngàn năm, phần lớn dựa vào linh khí nồng đậm tụ tập quanh rừng Sương Mù, linh thú trong rừng là nguyên nhân chính yếu linh khí tụ tập.
Theo lịch sử môn phái, rừng Sương Mù là nơi tập trung nhiều linh thú nhất Tu Tiên giới. Vậy nên trước khi mấy thí sinh vào rừng, các trưởng lão ngàn dặn vạn dặn bọn họ không được quấy nhiễu chúng linh thú.
Nhưng Trần Nhan Linh tiến vào hồi lâu, một con linh thú cũng chưa gặp.
Tình huống này hoàn toàn không giống miêu tả trong sách sử. Không phải nói vào rừng Sương Mù thường thường sẽ thấy linh lộc nhàn nhã tản bộ sao? Vân điểu bay lượn đâu cả rồi? Trần Nhan Linh đi nửa ngày, đừng nói linh thú, ngay cả động vật bình thường cũng chưa thấy mấy con.
Hơn nữa sách kể rằng sương trong rừng dày đặc tới mức chỉ thấy được phạm vi trong vòng một cánh tay, nhưng Trần Nhan Linh có thể thấy rõ hơn 5 mét phía trước.
Rừng Sương Mù thật ra chẳng ra gì sao, chẳng lẽ chính là uổng có này biểu?
Trần Nhan Linh chỉ cần tìm ra một lá cờ là được. Nàng không tiện ngự kiếm trong phạm vi rừng Sương Mù, do một khi ngự kiếm phải bay lên trời, mà rừng Sương Mù cây cối tươi tốt, ở trên trời hoàn toàn không thấy rõ phía dưới có cái gì, vậy nên nàng chỉ có thể dựa vào hai chân mà tìm tung tích lá cờ.
Mười người thắng vòng sơ thí xuất phát từ mười vị trí khác nhau, rừng Sương Mù vô cùng rộng lớn, tỷ lệ mười người gặp được nhau không cao.
Dù là vậy, Trần Nhan Linh vẫn muốn vừa tìm cờ vừa tìm Thịnh Vũ Ca.
Bấy giờ, mấy người trên đỉnh núi cực kỳ nhàn nhã, thậm chí có vài người ngầm đánh cuộc xem ba người nào sẽ đoạt được cờ.
Bốn vị trưởng lão ngồi ngay ngắn trên đài cao. Trưởng lão Dược phong Huyền Hoài nhìn khu rừng sương trắng tràn ngập, không khỏi lo lắng nói: “Để bọn họ vào rừng Sương Mù có quấy nhiễu chúng linh thú không?”
Chúc Vân uống rượu ăn điểm tâm, không thèm để ý mà nói: “Không đâu, rừng Sương Mù đã thật nhiều năm không xuất hiện linh thú, đừng nói rừng Sương Mù, ngay cả toàn bộ đại lục tu tiên hai mươi năm qua số người gặp linh thú chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
Lời này vừa ra càng làm cho người ta lo lắng, đôi mày Không Trần chưa từng giãn ra, hắn nói: “Mấy năm nay linh khí rừng Sương Mù càng ngày càng mỏng manh. Đừng nói linh thú, ngay cả sương trắng cũng phai nhạt thật nhiều.”
Lời Không Trần làm mấy vị trưởng lão khác nhíu mày. Thứ người tu tiên coi trọng nhất là chỗ có linh khí tụ tập, dù sao bọn họ dựa vào hấp thu linh khí để tu luyện. Nhớ năm đó, Kiếm các Dược phong Phù cư của Vô Uyên môn không chỉ có bốn vị trưởng lão bọn họ, thời kỳ cường thịnh chỉ mình Dược phong đã có ba bốn vị trưởng lão, hơn nữa cảnh giới mỗi người đều là Luyện Hư. Chưởng môn Văn Phù hiện giờ chỉ mạnh bằng một vị trưởng lão hộ sơn thời Vô Uyên môn cường thịnh, nói vậy là biết Vô Uyên môn đã xuống dốc tới trình độ gì.
Kỳ thật không chỉ mình Vô Uyên môn, các môn phái lớn đều liên tục lùi bước. Linh khí trên đại lục tu tiên dần dần thưa thớt, tốc độ tu luyện của bọn họ cũng bị chậm lại. Không đủ linh khí, bọn họ tuy thiên phú dị bẩm, cũng khó đột phá cảnh giới.
Trần Nhan Linh không biết các trưởng lão trên đỉnh núi thảo luận chuyện gì. Hiện giờ nàng chỉ lo tìm cờ và nữ chính. Nàng không tìm được Thịnh Vũ Ca, nhưng lại đụng phải Chử Giáng.
Một thân hồng y của Chử Giáng thật sự quá yêu diễm, muốn không chú ý cũng khó.
Trong mắt Chử Giáng, thân váy trắng của Trần Nhan Linh quả không khác gì quỷ nghèo.
Hai người tương ngộ, Chử Giáng nhìn nàng một cái, liền coi như không thấy, lập tức xoay người muốn đi.
Trần Nhan Linh vội vàng gọi nàng lại: “Chử Giáng, không biết ngươi có gặp được Vũ Ca?”
Chử Giáng ý vị không rõ mà cười: “Gặp được thì thế nào? Chưa gặp được lại thế nào? Đây là tỷ thí, ngươi chẳng lẽ muốn giúp tiểu sư muội của ngươi sao?”
Trần Nhan Linh lắc đầu: “Không phải, chỉ là đoạt cờ khó tránh khỏi đao kiếm tương hướng, ta chẳng qua là lo lắng an nguy của nàng thôi.”
Chử Giáng cười lạnh một tiếng: “Cái này cũng lo lắng cái kia cũng lo lắng. Nếu không phải ngươi là nữ tử, ta thật ngờ rằng ngươi tâm duyệt Thịnh Vũ C. Mấy sư muội khác không thấy ngươi để ý, nhưng tiểu sư muội này thì lại nơi chốn giữ gìn, hay là có điều gì không muốn cho người ta biết?”
Sư muội khác? Trần Nhan Linh thật sự không quen biết sư muội nào khác. Khúc Duyệt? Khúc Duyệt còn cần nàng lo lắng sao? Khúc Duyệt không đi hố người ta là may lắm rồi.
Trần Nhan Linh đột nhiên đầu óc sáng đèn. Chử Giáng hình như vào cửa muộn hơn nàng một năm. Tuy rằng hai người cùng thế hệ, nhưng dựa theo thời gian nhập môn, nàng hẳn có thể kêu Chử Giáng là sư muội.
“Vũ Ca tính tình đơn thuần, tâm địa thiện lương, lại thiên phú dị bẩm, ta không khỏi muốn quan tâm nàng hơn một chút. Huống hồ nàng là sư muội ta tự tay dạy dỗ, đương nhiên ta phải giữ gìn nàng, không biết Chử sư muội có nghi ngờ gì?”
Mặt Chử Giáng thoáng hiện ửng hồng, nàng nổi giận nói: “Hừ! Không biết xấu hổ, ai là sư muội ngươi! Chúng ta cùng thế hệ, tu vi gần như nhau, ngươi nào có tư cách gọi ta là sư muội!”
Dứt lời, nàng liền xoay người muốn đi.
Trần Nhan Linh mau chóng đuổi theo.
“Ngươi theo ta làm cái gì!” Chử Giáng tức giận mà trừng mắt nhìn nàng.
“Ta không tìm thấy người, cũng không biết đường.” Trần Nhan Linh thành thật đáp.
Trác Tân không được phép tiến vào rừng Sương Mù, vậy nên nàng lại tiếp tục duy trì hình tượng mù đường.
Chử Giáng bớt giận, cười như không cười mà đánh giá Trần Nhan Linh: “Vậy sao? Ta thấy từ lúc đi lịch luyện về ngươi cũng biết nhìn đường rồi mà.”
“Không có.” Trần Nhan Linh giả ngu giả ngơ, một mực theo sát Chử Giáng.
Chử Giáng hừ lạnh: “Nếu là hồi trước, hiện giờ ta đã lấy đầu ngươi.”
“Vậy sao giờ ngươi không động thủ?” Trần Nhan Linh nghiêng đầu hỏi nàng.
Ánh mắt Chử Giáng chứa đựng cảm xúc phức tạp đến mức Trần Nhan Linh xem không hiểu, chỉ cảm thấy Chử Giáng dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không nói gì.
Trần Nhan Linh như khối kẹo mạch nha ném mãi không xong, Chử Giáng đành phải cùng nàng tiếp tục tìm cờ.
Các nàng đi chưa được bao lâu, chợt nghe tiếng đánh nhau truyền đến từ đằng trước, hai người vội vàng nhảy lên cây quan sát tình huống.
Thịnh Vũ Ca và Tống Hạo An đứng một bên, Khúc Duyệt và Kỳ Tiêu đứng đối diện, giữa hai phe là một lá cờ xanh dương cắm vào gốc cây, trên mặt cờ thêu rồng vàng năm móng vuốt (kim long ngũ trảo), chỉ vàng rực rỡ lấp lánh dưới thái dương, bên cạnh lá cờ là một con rắn đen lớn đã chết lâu ngày.
Xem ra mọi thí sinh đều lập thành nhóm hai người.
Chử Giáng nhẹ giọng nói: “Tiểu sư muội của ngươi kia kìa, đừng theo ta nữa.”
Nàng vừa dứt lời liền phi thân rời đi, Trần Nhan Linh lanh lẹ bắt lấy tay áo Chử Giáng rồi nhảy xuống cây. Chử Giáng không hề phòng bị, bị kéo lảo đảo ngã theo nàng.
Lúc rơi xuống đất, Trần Nhan Linh vững vàng tiếp được Chử Giáng, dứt khoát cho người ta một cái công chúa ôm.
Chử Giáng tức giận tới mức không mở miệng mắng nổi, mím môi trừng Trần Nhan Linh, vùng vẫy nhảy khỏi lòng ngực Trần Nhan Linh, đứng vững xuôngs đất.
“Giờ ngươi vừa lòng chưa?” Chử Giáng hung tợn nói.
Trần Nhan Linh gật đầu: “Vừa lòng.”
Thịnh Vũ Ca thấy Trần Nhan Linh, mắt sáng lên, hô: “Sư tỷ!”
Khúc Duyệt tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không hữu hảo.
Trần Nhan Linh sớm không tới muộn không tới, cố tình chờ đến lúc bọn họ đánh đến kiệt sức mới xuất hiện, có chút ý tứ.
Hai nhóm người đều đã nỏ mạnh hết đà, ai cũng không chiếm thượng phong. Giờ Trần Nhan Linh ra mặt, nàng và Chử Giáng có thể đánh bại bọn họ rồi đoạt cờ.
Tống Hạo An cảnh giác nhìn Trần Nhan Linh.
Không chỉ hắn… Ngoại trừ Thịnh Vũ Ca, vẻ mặt mọi người đều không thân thiện.
Chử Giáng ghé vào bên tai Trần Nhan Linh, dùng giọng rất nhỏ hỏi: “Thế nào? Ngươi muốn làm ngư ông đắc lợi?”
Lúc nói lời này sắc mặt nàng cũng không hoà nhã, nàng cầm Thường Ngọc, tư thế sẵn sàng tiến công.
Trần Nhan Linh khẽ lắc đầu, nàng đi đến chỗ gốc cây cắm lá cờ, Khúc Duyệt và Kỳ Tiêu lập tức cùng nhau công về phía Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh giơ kiếm đón đánh, Chử Giáng trợn trắng mắt, cũng rút kiếm gia nhập chiến cuộc.
Bốn người ẩu đả, Tống Hạo An ánh mắt sáng lên, nhân lúc bọn họ đánh nhau, lôi kéo Thịnh Vũ Ca đi đoạt cờ.
Thịnh Vũ Ca kinh ngạc nhìn hắn: “Không được! Ta phải giúp sư tỷ ta!”
Tống Hạo An hận rèn sắt không thành thép, nói: “Giúp cái gì mà giúp, nàng tới để đoạt cờ ngươi, ngươi còn muốn giúp nàng!”
Thịnh Vũ Ca do dự nhìn về phía Trần Nhan Linh đang đánh nhau, lại nhìn Tống Hạo An vẻ mặt quan tâm bên cạnh, cắn răng một cái, hất tay Tống Hạo An ra, thối lui vài bước.
“Sư tỷ không phải loại người như vậy, ta tin nàng. Ngươi đi đi, đa tạ ngươi giúp ta bám trụ hai người kia, bằng không một mình ta thật sự không thủ được cờ. Thực lực ta vốn không phải mạnh nhất, nếu sư tỷ thật sự muốn lá cờ này, vậy ta sẵn lòng cho nàng. Lấy thực lực của nàng, làm đại đệ tử thủ tịch là lẽ thường tình.”
Lá cờ này vốn là Thịnh Vũ Ca tìm được, nhưng lúc nàng vừa giết chết hắc xà canh giữ cờ, Kỳ Tiêu liền xuất hiện. Hai người bọn họ giao tranh không bao lâu, Tống Hạo An nghe được tiếng đánh nhau chạy tới hỗ trợ, Khúc Duyệt cũng không biết khi nào gia nhập chiến cuộc.
Tống Hạo An vốn không có ý cướp cờ, hắn chỉ muốn giúp Thịnh Vũ Ca.
Kết quả Thịnh Vũ Ca chẳng sợ để Trần Nhan Linh cướp cờ cũng muốn giúp Trần Nhan Linh, thật khiến hắn tức chết rồi.
Tống Hạo An lại không yên lòng Thịnh Vũ Ca, chỉ đành phải gia nhập chiến cuộc. Khúc Duyệt vừa thấy phe mình hai đánh bốn, không thể chiếm phần thắng, liền kêu Kỳ Tiêu rời đi.
Trần Nhan Linh thu kiếm, gỡ cờ xuống đưa cho Thịnh Vũ Ca, đồng thời lấy ra một lá bùa giao cho nàng: “Đây là ẩn thân phù, thời gian hạn dụng khá ngắn. Ngươi mau cầm cờ ngự kiếm bay lên đỉnh núi, nếu trên đường đụng phải kẻ địch đánh không lại, liền xé phù chú chạy đi.”
Thịnh Vũ Ca ngơ ngác nhìn lá cờ và phù chú, vừa định cự tuyệt, Trần Nhan Linh liền lắc đầu: “Vốn dĩ do ngươi tìm được, đương nhiên là của ngươi.”
Chử Giáng cực kỳ xem thường, cái mũi sắp phải hỉnh tới tận trời cao. Nàng nghẹn một bụng khí, muốn mắng Trần Nhan Linh nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Đúng là Trần Nhan Linh kéo nàng ở lại, nhưng đánh nhau lại là bản thân nàng chủ động gia nhập chiến cuộc. Tuy vậy, nhìn cờ rơi vào tay Thịnh Vũ Ca, nàng vẫn giận đến đau gan.
Trần Nhan Linh nhìn thoáng qua Chử Giáng đang tức tới xì khói bên cạnh, cười nói: “Đi thôi, hai chúng ta tiếp tục tìm cờ.”
“Lá cờ tiếp theo phải là của ta!” Chử Giáng cắn răng nói.
Trần Nhan Linh bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Tống Hạo An nhìn Trần Nhan Linh, xoay người nói với Thịnh Vũ Ca: “Chúng ta cũng đi thôi, ta hộ tống ngươi lên núi, nếu gặp được ai, ta cuốn lấy người nọ, ngươi chỉ lo chạy là được.”
Thịnh Vũ Ca mờ mịt gật đầu, nàng vẫn cảm thấy sư tỷ càng thích hợp lấy được lá cờ này hơn mình.
Nhưng Trần Nhan Linh đã đi rồi, nàng nói gì cũng vô dụng.
Trần Nhan Linh và Chử Giáng không thể hiểu được mà tạo thành một đội ngũ, tiếp tục tìm cờ trong rừng. Không phải khen, kỹ thuật tìm đồ của Chử Giáng quả là lợi hại. Nàng lấy ra một cái la bàn từ túi Càn Khôn, kim la bàn điên cuồng chuyển động một hồi, rồi đột nhiên dừng lại.
Chử Giáng cất la bàn, đưa tay về phương hướng kim la bàn chỉ, nói: “Đường này.”
Trần Nhan Linh nghi hoặc hỏi: “Vì sao tới giờ mới dùng nó?”
Chử Giáng trợn trắng mắt: “Ta cần phải biết lá cờ hình dáng thế nào, bằng không chẳng lẽ tưởng tượng ra?”
Trần Nhan Linh biết hành vi vừa rồi của mình chọc giận Chử Giáng, Chử Giáng hiện giờ hệt như thùng thuốc nổ, không thể đụng tới, vừa đụng một tý liền bùng nổ.
Hai người nhờ la bàn thật nhanh tìm được cờ, cũng là màu xanh dương thêu rồng vàng, chẳng qua con rồng này chỉ có bốn móng vuốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.