Chương 1
Phiền Lạc
02/11/2016
CHƯƠNG 1
Sáng sớm, Lăng Chính Trung đang vui vẻ rong chơi trong cõi mơ tuyệt đẹp, một cô gái mặc đồ đỏ nhan sắc kiều diễm ngồi ở bên cạnh hắn, khẽ khàng nở nụ cười với hắn, ngón tay dài nhỏ của cô nàng cầm một chiếc ly tròn đựng rượu brandy, dường như muốn hắn cùng uống với cô ta, trong đôi mắt kiều mỵ kia lóng lánh hơi nước, giống như một tinh linh mê hoặc hồn phách con người, đôi môi như anh đào theo đó cũng càng ngày càng dán sát vào hắn…
“Kính koong…” Chuông cửa đột nhiên vang lên ngay lúc này phá đám tất cả.
“Shit!”
Lăng Chính Trung khẽ rủa một câu, kéo chăn trùm kín cả đầu rồi xoay người, tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp ngọt ngào của hắn.
“Kính koong, kính koong, kính koong…”
Người ngoài cửa hiển nhiên cũng có kiên nhẫn cùng quyết tâm bền bỉ hơn hắn, cho nên chuông cửa liên tục vang lên hết lần này đến lần khác.
Trời ạ, khó khăn lắm mới chờ được đến cuối tuần, vất vả lắm mới có thể an tâm ngủ một giấc thật no, rốt cuộc là ai không có mắt như vậy…
Lăng Chính Trung tức giận xoay người ngồi phắt dậy, hất văng chăn bông sang một bên, cực kỳ bực bội đeo dép lê ra ngoài mở cửa.
Say rượu làm cho đầu óc có hơi choáng váng, hắn lắc lắc đầu, muốn làm cho thần trí đang mơ hồ thanh tỉnh lại một chút.
Tối hôm qua thật sự uống rất nhiều rượu, cũng không biết về nhà kiểu gì, hắn chỉ nhớ cô nàng mặc đồ đỏ cùng uống với hắn bộ dáng rất được, tiếc là đã quên hỏi tên cô ta.
Lăng Chính Trung lắc lắc lư lư đi đến phòng khách, một tràng tiếng chuông du dương đúng lúc truyền đến từ phía xa, hắn thuận tay kéo bức màn trong phòng khách, bên ngoài trời không những âm u mà còn lác đác có tuyết rơi, bởi vì trời đầy mây nên cảnh sắc xung quanh cũng phủ đầy một lớp sương mờ ảo, điều này làm cho tâm tình của hắn càng trở nên khó chịu. Mới sáng sớm, rốt cuộc là ai chịu khó như vậy?
Mặc kệ là ai, tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không…
Lăng Chính Trung nắm chặt tay.
Hắn nhìn cameras theo dõi ở cổng trước, trên màn hình lại không hề thấy có người nào, không phải là người đó bây giờ đang ở ngay trước cửa nhà hắn chứ? Nơi này nói thế nào cũng là chung cư cao cấp, đám bảo an này giữ lại để làm đồ trang trí sao? Thế nào mà ai cũng có thể tùy tiện ra vào như vậy?
Lăng Chính Trung ‘cạch’ một tiếng mở cửa ra, ngoài cửa có một thanh niên trẻ tuổi mặc complet thẳng thớm đang mỉm cười đứng ở trước mặt hắn.
Đó là một người đàn ông rất trẻ, mặt mũi thanh tú, mái tóc màu nâu nhạt, đằng sau nụ cười lễ phép còn có một chút ngượng ngùng không thể che dấu, nếu không phải một thân complet cùng cặp táp hắn ta cầm trong tay thì người này nhìn thế nào cũng giống một sinh viên đang đi học.
Anh ta dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắn, cái mũi xinh xắn cùng khóe môi hơi hơi nhếch lên làm cho trong đầu Lăng Chính Trung đột nhiên hiện ra một bóng dáng.
Hamster? Ha ha, bộ dạng người này rất giống một con hamster đáng yêu nha.
Nhưng con hamster nhìn như mới vừa tốt nghiệp này tìm đến hắn làm gì?
“Tìm ai?” Tâm tình Lăng Chính Trung không bởi vì hình tượng đáng yêu của đối phương mà tốt lên, hắn cất giọng hung dữ hỏi.
Người thanh niên bị thái độ không tốt của Lăng Chính Trung làm hoảng sợ, mỉm cười trên mặt anh ta có hơi đơ lại, nhưng vẫn nho nhã lễ độ nói: “Xin hỏi là ông Lăng Chính Trung sao?”
Sau khi nhận được một câu trả lời khẳng định, anh ta còn nói thêm: “Tôi là nhân viên bảo hiểm của công ty bảo hiểm Thiên Vận, tôi gọi là Hướng Thiên, là quản lý Hồng giới thiệu tôi tới.”
Hướng Thiên trong lúc nói chuyện liền lấy một hộp dành thiếp từ trong cặp táp, đang chuẩn bị lấy danh thiếp trong đó ra.
“Dừng dừng dừng…” Lăng Chính Trung bực mình ngăn lại động tác tiếp theo của đối phương.
Hóa ra là đến để tiếp thị bảo hiểm, đám nhân viên tiếp thị giống như ruồi bọ này thật đúng là chỗ nào cũng có, đến ngay cả ngày nghỉ cũng không buông tha.
Một người luôn luôn không có hảo cảm với ngành tiếp thị như Lăng Chính Trung giờ phút này tâm tình lại càng khó chịu, hắn mất hứng nói: “Quản lý Hầu quản lý Mã cái gì, không biết, đi đi!”
“Không phải, ông Lăng, cuối tuần trước tại một bữa tiệc rượu ngài có nói với quản lý Hồng là sẽ ký phiếu bảo hành với ông ấy…”
Cuối tuần trước? Hình như hắn có tham gia một bữa tiệc rượu gì đó, lúc ấy bởi vì bị một người lớn lên giống như khỉ quấn lấy làm phiền mới thuận miệng nhận lời, ai ngờ rằng đối phương thật sự để trong lòng…
Chỉ là mặc kệ nói thế nào, vào một sáng sớm cuối tuần – thời gian hoàng kim để có thể ngủ bù, Lăng Chính Trung căn bản không có tâm tình đi ký cái bảo hiểm của nợ gì cả.
“Chuyện bảo hiểm đợi thứ hai đến công ty nói chuyện với trợ lý của tôi đi.”
Lăng Chính Trung nói xong đang muốn đóng cửa, Hướng Thiên vội nói: “Ông Lăng, tôi đến công ty của ngài vài lần rồi, nhưng mà căn bản là không thể hẹn được ngài, trợ lý của ngài nói ngài bận rộn nhiều việc, cho nên tôi nghĩ cuối tuần có lẽ ngài sẽ rảnh rỗi hơn một chút, lúc này mới cố ý đến đây…”
Cũng không thể làm cho con cá câu đến tay lại chạy mất, quản lý Hồng nói nếu lần này không ký được hợp đồng anh sẽ bị knock out!
Tuy biết đó chỉ là những lời uy hiếp của quản lý Hồng, ông ta đương nhiên không có quyền tùy tiện đuổi nhân viên, nhưng giọng điệu đó vẫn làm cho Hướng Thiên có chút khó chịu.
Vốn đang nghĩ đây là một case rất đơn giản, dù sao mọi người bây giờ chỉ cần có một chút tiền thì sẽ mua bảo hiểm, ai ngờ vị quản lý khu vực của công ty máy tính Intel này lại còn bận rộn hơn cả tổng thống, không chỉ nói đến việc tiếp thị hợp đồng, một tuần trôi qua đến cả mặt của đối phương anh cũng chưa nhìn thấy, vất vả lắm mới nghe được địa chỉ của anh ta, lại vì sợ quý nhân như anh ta bận rộn nhiều việc, cho nên mới cố ý đến đây vào sáng sớm, ai ngờ vừa mở cửa ra lại nhìn thấy một nhân vật có vẻ hung thần ác sát, không chỉ đầu tóc rối bù, quần áo không chỉnh tề, mà lại có thái độ tồi tệ, ngôn ngữ thô bạo, thậm chí cả người sực nức mùi rượu, điều này nếu so với hình tượng quý ông cực kỳ tao nhã anh nhìn thấy trên báo chí thời gian trước thì hoàn toàn không xứng.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lăng ChínhTrung, lần thứ hai Hướng Thiên cho rằng quá trình tiếp thị hợp đồng của mình khó tựa lên trời.
“Hử?”
Lăng Chính Trung ngước mắt nhìn con hamster chì vì lo lắng mà trở nên khẩn trương ở trước mặt, trong lòng hiểu được anh ta đương nhiên không có khả năng gặp mình ở công ty, bởi vì hắn đã sớm dặn dò trợ lý, phàm là người tiếp thị thì đồng loạt không gặp, điều này với hẹn hay không hẹn trước căn bản không hề liên quan.
Lăng Chính Trung làm ở công ty máy tính Intel đã sáu, bảy năm, tổng bộ của công ty là ở Mỹ, mà Lăng Chính Trung là quản lý khu vực về mảng khai thác thị trường trong nước, dưới tay quản lý một, hai trăm người, chức vị này nói cao không cao, nhưng nói thấp cũng không thấp, chẳng qua điều kiện làm việc khiến hắn vô hình trung sinh ra một loại khí thế uy nghiêm, nhất là thời điểm hiện tại khi tâm tình hắn không tốt, khí thế này này lại càng thêm áp bách.
Hắn sầm mặt nhìn chằm chằm Hướng Thiên, rất vừa lòng khi nhìn thấy đối phương dưới cái nhìn chăm chú của mình mà càng thêm bối rối, nụ cười cũng càng ngày càng ngại ngùng, thậm chí thân thể có xu thế lùi về phía sau.
Người như vậy căn bản không thích hợp làm bảo hiểm, ai sẽ đem bảo hiểm giao cho một người căn bản không có tự tin làm? Mà hắn, càng không thể tốn thời gian vào loại người như vậy.
“Vào thời gian tư nhân tôi sẽ không giải quyết việc này, mời anh lập tức đi cho, nếu còn có vấn đề gì thì có thể trực tiếp đi tìm trợ lý của tôi.”
“Nhưng mà, ký hợp đồng bảo hiểm vốn chính là chuyện tư nhân a… Ông Lăng, tôi là một nhân viên bảo hiểm rất chuyên nghiệp, sẽ không làm mất nhiều thời gian của ông…”
“Cút!”
Một chữ làm cho những lời còn lại trong miệng Hướng Thiên hoàn toàn hiến mất.
Thế này thì hơi quá đáng rồi, Hướng Thiên tự nhận bình thường rất ít khi anh nhìn thấy một người đàn ông thô lỗ như vậy.
Hiệu quả không tồi, Lăng ChínhTrung! Rầm một tiếng đóng cửa lại, rất đắc ý nghĩ, đám nhân viên tiếp thị này, chỉ cần tỏ vẻ hòa nhã với họ thì bọn họ sẽ không biết dài dòng với mình tới khi nào, xem ra làm cho hắn ta chấn động như vậy, con hamster này sau này sẽ không dám đến nữa.
Tuyệt, tiếp tục đi tận hưởng mộng đẹp của mình nào, Lăng Chính Trung nhìn thoáng qua thời tiết vẫn rất âm u bên ngoài, sau đó quay về phòng ngủ nhào lên giường, đắp chăn tiếp tục giấc ngủ của hắn.
Hình như còn một cô gái mặc đồ đỏ, nhớ rõ cô ta rất được nhưng sao lại luôn mông lung không nhìn rõ bộ dáng? Người đẹp à, đừng đeo khăn che mặt làm gì, như thế phía của trời biết bao, đúng, tháo xuống đi nào…
Khăn che mặt nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt ngập tràn mị lực, cô gái khẽ nheo đôi mắt hạnh mỉm cười nhìn hắn, sau đó môi anh đào hé mở…
“Kính koong, kính koong, kính koong…”
Làm ơn đi, không chiến được người đẹp thì thôi đi, vì sao ngay cả mộng đẹp cũng không cho hắn làm?
Tiếng chuông cửa cố chấp lại một lần nữa thành công kéo Lăng Chính Trung ra khỏi mộng đẹp, hắn day day cái đầu còn hơi choáng váng, bật lên tiếng khóc thét trong lòng, vạn phần không tình nguyên lại ngồi dậy.
“Đến đây đến đây, đừng có bấm nữa…”
Lăng Chính Trung nhìn lướt qua cameras, trên màn hình vẫn không có ai, không phải lại là con hamster kia đấy chứ…
Hắn vừa mở cửa ra, quả nhiên không hề bất ngờ nhìn thấy Hướng Thiên xuất hiện ở trước mặt mình, rồi sau đó người trước mặt lại nở một nụ cười xã giao nói với hắn: “Ông Lăng, xin lỗi khi lại quấy rầy ông, nhưng mà, chỉ cần ông cho tôi một tiếng đồng hồ, tôi có thể làm cho ông hiểu được mua bảo hiểm là một chuyện quan trọng đến thế nào…”
Hiện tại chuyện quan trọng nhất với tôi chính là được ngủ một giấc thả phanh, mà không phải cái của nợ bảo hiểm gì cả.
Đối mặt với một con hamster bền bỉ như thế, Lăng Chính Trung đành phải nhấc tay đầu hàng.
Cư xử thô lỗ hai lần sẽ không tốt, vì thế Lăng Chính Trung quyết định thay đổi kế hoạch, hắn đứng sang một bên cam chịu nói: “Vào đi.”
Quả nhiên kiên trì là thắng lợi, mặc dù dưới thời tiết thế này mà đứng đợi người hơn nửa giờ thì cũng có hơi lạnh, thế nhưng rốt cuộc cũng thấy ánh rặng đông ở phía trước, Hướng Thiên tự cổ vũ mình ở trong lòng.
“Cảm ơn ông Lăng.”
Anh đi theo Lăng Chính Trung vào phòng khách, sau đó ngồi xuống sô pha.
Lăng Chính Trung rót một tách trà nóng đặt xuống bàn trà trước sô pha, Hướng Thiên nói một tiếng cảm ơn, anh lấy ở trong cặp táp của mình một hộp danh thiếp rồi rút một tấm danh thiếp ra, sau đó dùng hai tay đưa cho Lăng ChínhTrung.
“Ông Lăng, tôi gọi là Hướng Thiên, là nhân viên bảo hiểm của công ty bảo hiểm Thiên Vận, xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
Không để ý đến mấy câu nói dài dòng của đối phương, Lăng Chính Trung nhận tấm danh thiếp kia rồi tùy ý liếc mắt nhìn một cái, khẽ cười cười, tiện thể ngồi xuống bên cạnh Hướng Thiên.
Hướng Thiên đã lấy một phần giấy tờ ở trong cặp táp ra đặt lên bàn, cũng bắt đầu lên tiếng giải thích: “Ông Lăng, theo quản lý Hồng của công ty chúng tôi nói, ông cũng không tham gia bảo hiểm gì cả, cho nên tôi cố ý chuẩn bị cho ông ba phần tài liệu, đều là những kế hoạch bảo hiểm được khách hàng hoan nghênh nhất trong năm nay, cá nhân tôi cho rằng loại bảo hiểm 999 này rất thích hợp với ông, loại bảo hiểm này mười năm ký một lần, ông chỉ cần mỗi tháng nộp 999 đồng…”
Đôi má chợt lạnh, ngón tay của Lăng Chính Trung nhẹ lướt qua khuôn mặt của anh, ngay sau đó khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của đối phương cũng tiến sát đến trước mặt anh.
“Có vẻ… Anh, làm bảo hiểm rất vất vả đúng không? Mỗi ngày chạy tới chạy lui, anh xem đi, trời lạnh như vậy còn phải ra ngoài làm việc…”
Cả người Lăng Chính Trung nghiêng đến, gần như sắp dựa vào người Hướng Thiên, một mặt hắn thong thả nói chuyện, một mặt đem tấm danh thiếp trong tay thả lại vào túi áo complet của đối phương, tay lại thuận thế trượt xuống, chuyển đến đùi trong của Hướng Thiên sờ soạng như có như không, hắn khẽ hé môi phun ra hơi thở nóng bỏng làm cho Hướng Thiên lập tức đỏ mặt, không tự chủ được khẽ tránh sang bên cạnh.
“Không vất vả, cũng đã quen rồi…”
Người này rốt cuộc uống bao nhiêu rượu đây, cả miệng đầy mùi rượu, động tác còn ái muội như vậy, Hướng Thiên có chút hối hận cuộc viếng thăm chấp nhất hôm nay của mình, với một con ma men thì nói chuyện bảo hiểm cái gì?
“Anh vào bằng cách nào?”
Khu chung cư cao cấp này nếu không có thẻ từ thì không thể vào được, Lăng Chính Trung rất hiếu kỳ con hamster này vào bằng cách nào.
“À… Lần đầu tiên là vừa vặn có người ra ngoài, cho nên tôi liền thuận tiện vào được, sau đó thì không hề ra ngoài cứ đứng ở cửa dưới lầu chờ thôi, định chờ ông tỉnh ngủ rồi thì nói chuyện tiếp với ông…”
Hướng Thiên cố gắng đẩy bàn tay không chút quy củ kia ra, chậm rãi giải thích.
Lăng Chính Trung này thoạt nhìn thì có thần có thái, không thể tưởng được hóa ra lại là một thằng háo sắc, vừa mới sáng sớm đã động dục, nếu không phải bởi vì anh ta là khách hàng của công ty, Hướng Thiên thật sự sẽ không thèm để ý mà đánh anh ta thành đầu heo.
Hướng Thiên lùi về phía sau chút nào, Lăng Chính Trung cũng đuổi sát theo chút ấy, hắn càng táo tợn dựa sát vào, cũng vươn tay xoa xoa tóc mai của đối phương, nhẹ nhàng hỏi: “Anh làm nghề này cũng chưa lâu đúng không?”
“Đúng vậy, mới được nửa năm, nhưng nửa năm cũng đủ cho tôi tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, ông Lăng, xin hãy yên tâm, tôi là một nhân viên bảo hiểm rất chuyên nghiệp…”
Làm ơn đừng tiến gần nữa, anh đi bán bảo hiểm chứ có phải đi bán thân đâu…
Không lâu sau Hướng Thiên đã lùi đến tận cuối sô pha, lùi tới mức không thể lùi thêm nữa.
Nhìn khuôn mặt của hamster đỏ như cà chua, đôi mắt to tròn còn kinh hoàng thất thố liếc đến liếc đi, Lăng Chính Trung liền không che dấu được đắc ý trong lòng.
Bé con, muốn đọ độ dai dẳng với anh sao, cưng còn kém lắm…
Tiếp tục thừa thắng xông lên, Lăng Chính Trung nhào cả người mình lên, hắn thuận tay cầm một phần giấy tờ đặt ở trên bàn giơ lên trước mặt Hướng Thiên, cười nói: “Anh cho rằng một người mới chỉ làm bảo hiểm nửa năm thì có tư cách nói bản thân chuyên nghiệp ư?”
“Ông Lăng…”
“Gọi tôi Chính Trung đi, bé con, không phải chỉ là một phần bảo hiểm thôi sao, có cần thiết phải vất vả như vậy không? Chỉ cần anh phục vụ tôi một đêm tôi liền ký nó, hơn nữa ba phần cũng đều ký, anh thấy sao?”
Tên biến thái này, hắn coi anh là loại người gì?
Khuôn mặt của Hướng Thiên thanh tú dịu dàng gần như thuộc loại trung tính, quả thật là loại hình được hoan nghênh nhất hiện nay, trong nửa năm đi tiếp thị bảo hiểm này, không phải chưa từng gặp phải khách hàng ám chỉ với anh, nhưng lần đầu gặp mặt liền trắng trợn vô lễ với anh như vậy, Lăng Chính Trung là người đầu tiên.
Hướng Thiên đã muốn rục rịch nắm tay, nhưng lại lo lắng nếu một đấm này vung ra có thể tạo thành hậu quả gì…
Mất trinh là chuyện lớn, nhưng mất bát cơm cũng không phải nhỏ…
Anh cũng không muốn bởi vì loại người thối nát này mà mất công việc, anh nén giận tiếp tục mỉm cười nói: “Ông Lăng, ký một hợp đồng bảo hiểm không cần đến cả một đêm, nhiều nhất một tiếng là đủ rồi.”
“Ha…”
Lăng Chính Trung gần như không nhịn được muốn bật cười, bé con này là ngốc thật hay giả vờ đây, đã nói đến mức này rồi mà anh ta vẫn còn chưa rõ?
“Được, vậy chúng ta đây liền dùng một giờ để làm xong đi. Anh thích tư thế kiểu gì? Là phía trước, hay là phía sau, tôi đảm bảo cho anh vừa lòng…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Hướng Thiên vung tay hất sang một bên, Lăng Chính Trung không đề phòng gần như là ngã ngửa mặt lên sô pha, điều này làm cho hắn kinh ngạc, không ngờ con hamster gầy gầy yếu yếu này lại khỏe như vậy.
“Ông Lăng, tôi nghĩ… Đột nhiên nghĩ ra công ty còn có việc gấp chờ tôi xử lý, chuyện… Chuyện bảo hiểm sau này sẽ liên lạc với ông sau…” Hướng Thiên vội vàng thu dọn tất cả giấy tờ vào cặp táp, sau đó chạy như bay ra ngoài không hề ngoái đầu lại.
Nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt chạy trối chết của Hướng Thiên, Lăng Chính Trung đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì không nhịn được cười phá lên.
Thật đúng là rất đáng yêu nha, rất muốn tiếp tục trêu anh ta nhưng sao lại đầu hàng nhanh như vậy hả? Da mặt mỏng như vậy thì làm bảo hiểm thế nào?
Hắn cười một lúc xong liền bước đến cửa sổ nhìn xuống phía dưới thăm dò, vừa lúc nhìn thấy Hướng Thiên cúi đầu vội vã bước đi trên đường trong tiểu khu, tư thế đi đường kia cùng bộ dáng hamster xoay bánh xe thật sự rất giống nhau, Lăng Chính Trung nhìn vậy lại không khỏi cười ha ha.
Hamster rốt cuộc đã đầu hàng, hắn cũng có thể an ổn đánh một giấc thật ngon rồi.
Một lần nữa trở lại chiếc giường lớn cỡ king size trong phòng ngủ, Lăng Chính Trung chui vào ổ chăn ấm áp, nhắm mắt tiếp tục bước vào giấc mơ đẹp của hắn.
Ai, trời lạnh như vậy nằm ở trong ổ chăn là thoải mái nhất…
Vì say rượu chưa tỉnh nên Lăng Chính Trung nhanh chóng bị chất cồn còn ở trong cơ thể quật ngã thần kinh, chậm rãi chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Lần này cảm giác thời gian ngủ rất dài.
Chỉ là…
Này, vì sao lại có một con hamster béo trắng xoay bánh xe ở trước mặt hắn vậy? Mỹ nữ của hắn chạy đi đâu mất rồi? Đúng rồi, hình như vừa rồi có một con hamster đến tiếp thị bảo hiểm cho hắn, chỉ là, có nhất thiết phải chấp nhất đến mức ngay cả mơ của hắn cũng không buông tha không…
Làm ơn đừng xoay nữa, đầu sắp bị mày xoay đến choáng váng rồi, cứ chạy như vậy mày cũng không thấy mệt à…
Lăng Chính Trung đang ngủ mơ mơ màng màng mất hứng lầm bầm mấy tiếng, cảm giác nửa mơ nửa tỉnh này thật sự rất khó chịu.
“Kính koong, kính koong, kính koong…”
Không phải chứ, hamster, vẫn còn chưa chịu buông tha tôi sao? Tôi đầu hàng, tôi mua bảo hiểm cho anh còn không được sao?
Lăng Chính Trung tiếp tục đau khổ giãy giụa ra khỏi giấc ngủ lần thứ ba, hắn ngước mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường, là ba giờ chiều, giấc ngủ lần này thật đúng là dài nha.
Lăng Chính Trung xuống giường xỏ dép vào, sau đó loạng choạng đi đến cửa.
Mưa tuyết bên ngoài còn chưa có dấu hiệu muốn dừng, rơi nhiều như vậy trên mặt đất có lẽ cũng tích một lớp dầy đây, thôi quên đi, vì sự vất vả cùng dẻo dai này của hamster, hợp đồng này hắn ký.
Chuông cửa vẫn vang lên dồn dập không ngừng, so với hai lần trước còn gấp gáp hơn, Lăng Chính Trung cũng không đi nhìn cameras nữa mà trực tiếp mở luôn cửa ra mắng: “Chuông cửa ấn một lần là được rồi, tôi cũng không phải bị điếc, coi như tôi sợ anh, lấy hợp đồng ra đây tôi ký luôn!”
Hả, ai vậy?
Hoài nghi mình nhìn không rõ, Lăng Chính Trung còn dụi dụi đôi mắt đang hơi mơ màng, sau đó hắn nhìn ra đứng ở trước mặt mình không phải nhân viên bảo hiểm mi thanh mục tú kia, mà là người đàn ông trẻ hoàn toàn xa lạ.
“Xin hỏi là anh Lăng Chính Trung sao?” Người có vóc dáng cao lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, anh…” Đây rốt cuộc là cái loại chung cư cao cấp khỉ gió gì vậy, sao người nào cũng có thể tùy tiện đi vào hả?
Người dáng cao giơ thẻ căn cước ra trước mặt Lăng ChínhTrung, Lăng Chính Trung liếc mắt nhìn một cái liền không khỏi đánh giá hai người trước mắt lại một lần nữa.
“Cảnh sát? Sở Phong?”
Cảnh sát đến tìm hắn làm gì?
Lăng Chính Trung cảnh giác nhìn thẳng vào hai cảnh sát mặc thường phục này.
“Đúng vậy, tôi tên là Sở Phong, còn người này là trợ lý của tôi Thường Thanh, anh Lăng, xin hỏi cô Trầm Mĩ Mĩ là bạn gái của anh đúng không?”
“Bạn gái cũ!” Lăng Chính Trung hung tợn cắn chữ cũ rất nặng.
Người phụ nữ chỉ hẹn hò với hắn bốn tháng kia lúc đầu thì cả ngày quấn quít lấy hắn, nói cái gì mà yêu với thương hắn, ai ngờ mấy tuần trước chẳng biết đào đâu ra một tên người nước ngoài vung tiền như rác, sau đó hắn liền bị knock-out, làm ơn đi, cô thích tiền thì cũng nên thích hàm súc một chút được không, đừng đến cả mặt cũng ném ra nước ngoài chứ!
“Trầm Mĩ Mĩ vào khoảng hơn kém sáu giờ sáng hôm nay bị một chiếc xe có rèm che đâm bị thương ở trên đường Kim Mã, trên đường đưa đến bệnh viện thì được chứng thực là tử vong, căn cứ lời khai của người chứng kiến tại hiện trường, lúc ấy chiếc ô tô đâm người xong bỏ trốn là một chiếc BMWs màu đen, cho nên anh Lăng, mời anh theo chúng tôi về cục cảnh sát giúp đỡ điều tra.” Sở Phong bình thản nói.
Cái gì? Trầm Mĩ Mĩ đã chết?
Một tiếng sấm đánh cho Lăng Chính Trung chấn động nửa ngày cũng chưa có phản ứng.
Tuy rằng bị người đá rất là không thoải mái, hắn cũng mắng người phụ nữ chết tiệt đó vài câu, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn thật sự hy vọng đối phương chết a, lời nói của Lăng Chính Trung hắn từ lúc nào lại trở nên linh nghiệm như vậy?
Chỉ là…
Từ từ!
“Vì sao tôi phải đi giúp đỡ điều tra? Ý của anh chính là hoài nghi tôi lái xe đâm chết cô ta?”
Sở Phong cười cười. “Anh Lăng, chúng tôi cũng không có ý gì khác, hiện tại chỉ là mời anh theo chúng tôi đi giúp đỡ điều tra!” Chữ ‘mời’ anh ta cắn rất nặng, rất có ý đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Cùng cảnh sát thì sao có thể nói đạo lý, Lăng Chính Trung cam chịu nói: “Được rồi, nhưng mà có thể để tôi thay bộ quần áo khác không?”
“Đương nhiên có thể.”
Vì thế, Lăng Chính Trung sau khi thay một bộ complet đắt tiền thì ngồi lên xe cảnh sát, đi theo vị cảnh sát tên Sở Phong này đến nơi cả đời hắn chưa bao giờ đặt chân.
Vào cục cảnh sát, Sở Phong đưa Lăng Chính Trung vào một gian phòng độc lập, người cảnh sát tên là Thường Thanh kia cũng đi vào theo, đóng cửa lại, rồi hạ cửa chớp xuống, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện, lấy bút bắt đầu ghi chép.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng nhìn thế nào Lăng Chính Trung cũng cảm thấy hiện giờ hắn không phải đang giúp đỡ điều tra, mà rất rõ ràng là được đối xử như người bị tình nghi.
“Anh Lăng ChínhTrung, xin hỏi Trầm Mĩ Mĩ là bạn gái của anh sao?”
“Cũ!”
“Xin hỏi hai người chia tay lúc nào?”
“Hai tuần trước!”
Hai tuần trước Trầm Mĩ Mĩ đột nhiên hẹn hắn ra ngoài, lúc ấy Lăng Chính Trung cũng vừa lúc mua cho cô ta một chiếc lắc tay bằng vàng, vốn là muốn làm cho cô ta vui vẻ, ai ngờ lắc tay vàng còn chưa lấy ra, đối phương đã ai oán nói với hắn, xin lỗi, Chính Trung, chúng ta chia tay đi, em biết anh đối xử với em rất tốt, nhưng anh luôn bận rộn như vậy, cũng không chịu bỏ thời gian cho em, không giống như June, vĩnh viễn đều đặt em ở vị trí thứ nhất, em cảm thấy người mà em yêu chính là anh ấy, cho nên chúng ta chia tay được không?
Mọi người nghe đi, nói cái gì vậy? Còn chia tay được không? Không phải là coi trọng vì người ta có tiền có thế sao, việc gì phải nói uyển chuyển như vậy?
Trầm Mĩ Mĩ làm nhân viên lễ tân ở một khách sạn năm sao tên là Kim Ngụ, chính là khách sạn mà người tên June kia thường xuyên ngủ lại, vì thế mà quen với cô ấy, Lăng Chính Trung cũng từng có một lần gặp June, hắn cũng nghe thấy có người nói tên nước ngoài kia hay đến đây, chẳng qua một người có thần kinh thô như Lăng Chính Trung không hề nghĩ tới có một ngày hậu phương của mình lại bị cháy.
Nghe xong tuyên ngôn chia tay điềm đạm đáng yêu kia của Trầm Mĩ Mĩ, Lăng Chính Trung cảm thấy cực kỳ bực bội, chẳng qua lại nghĩ không phải chỉ là bị đá thôi sao, cũng không phải lần đầu tiên của hắn, hơn nữa còn có thể tiết kiệm lắc vàng, vậy nên lúc ấy hắn chỉ nhún nhún vai, không nói hai lời xoay người bỏ đi luôn.
“Nói cách khác, là Trầm Mĩ Mĩ đá anh, lúc ấy anh rất khó chịu!”
Đối mặt với câu hỏi của Sở Phong, Lăng Chính Trung tức giận đập bàn. “Anh cảnh sát ạ, không ai bị đá mà còn có thể vui vẻ!”
“Sở Phong!” Đối phương thản nhiên nhắc lại tên mình một lần nữa.
“Động kinh?” Lăng Chính Trung cố ý hỏi lại một lần nữa.
“Khụ…” Thường Thanh ở bên cạnh ghi chép không nhịn được khẽ ho một tiếng.
“Hừ!” Sở Phong hừ mạnh một tiếng, sắc mặt có vẻ không tốt.” Anh Lăng, xin chú ý lời nói của mình!”
Lăng Chính Trung nhún nhún vai, cường long không đè rắn độc (quân tử không chấp kẻ tiểu nhân =))), tôi nhận.
Thẩm vấn tiếp tục.
“Xin hỏi từ mười giờ tối qua đến tám giờ sáng nay anh ở đâu?”
“Tối hôm qua? Tối qua là cuối tuần, tôi có một mình nhàm chán quá nên đi uống rượu, lượn lờ qua vài quán bar liên tục uống cho đến… ừm… Ba, bốn giờ sáng hôm nay…”
“Có người bạn nào đi cùng anh không?”
“Không có!”
Đám bạn xấu xa đó, lúc không cần thì ngày nào cũng lượn lờ xung quanh mình, khi thật sự cần thì một thằng cũng không thấy xuất hiện, hắn gọi điện thoại cả đêm lại không hẹn được một người, đến ngay cả thằng bạn thân Dương Nhất Tình của hắn cũng nói buổi tối có việc phải làm nên không có thời gian đi chơi với hắn, tên khốn đó từ lúc nào lại chăm chỉ như vậy, còn không biết đang làm cái gì đâu, vậy mà dám lấy lý do là đang làm việc, lúc ấy làm cho hắn tức giận muốn hộc máu.
Sáng sớm, Lăng Chính Trung đang vui vẻ rong chơi trong cõi mơ tuyệt đẹp, một cô gái mặc đồ đỏ nhan sắc kiều diễm ngồi ở bên cạnh hắn, khẽ khàng nở nụ cười với hắn, ngón tay dài nhỏ của cô nàng cầm một chiếc ly tròn đựng rượu brandy, dường như muốn hắn cùng uống với cô ta, trong đôi mắt kiều mỵ kia lóng lánh hơi nước, giống như một tinh linh mê hoặc hồn phách con người, đôi môi như anh đào theo đó cũng càng ngày càng dán sát vào hắn…
“Kính koong…” Chuông cửa đột nhiên vang lên ngay lúc này phá đám tất cả.
“Shit!”
Lăng Chính Trung khẽ rủa một câu, kéo chăn trùm kín cả đầu rồi xoay người, tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp ngọt ngào của hắn.
“Kính koong, kính koong, kính koong…”
Người ngoài cửa hiển nhiên cũng có kiên nhẫn cùng quyết tâm bền bỉ hơn hắn, cho nên chuông cửa liên tục vang lên hết lần này đến lần khác.
Trời ạ, khó khăn lắm mới chờ được đến cuối tuần, vất vả lắm mới có thể an tâm ngủ một giấc thật no, rốt cuộc là ai không có mắt như vậy…
Lăng Chính Trung tức giận xoay người ngồi phắt dậy, hất văng chăn bông sang một bên, cực kỳ bực bội đeo dép lê ra ngoài mở cửa.
Say rượu làm cho đầu óc có hơi choáng váng, hắn lắc lắc đầu, muốn làm cho thần trí đang mơ hồ thanh tỉnh lại một chút.
Tối hôm qua thật sự uống rất nhiều rượu, cũng không biết về nhà kiểu gì, hắn chỉ nhớ cô nàng mặc đồ đỏ cùng uống với hắn bộ dáng rất được, tiếc là đã quên hỏi tên cô ta.
Lăng Chính Trung lắc lắc lư lư đi đến phòng khách, một tràng tiếng chuông du dương đúng lúc truyền đến từ phía xa, hắn thuận tay kéo bức màn trong phòng khách, bên ngoài trời không những âm u mà còn lác đác có tuyết rơi, bởi vì trời đầy mây nên cảnh sắc xung quanh cũng phủ đầy một lớp sương mờ ảo, điều này làm cho tâm tình của hắn càng trở nên khó chịu. Mới sáng sớm, rốt cuộc là ai chịu khó như vậy?
Mặc kệ là ai, tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không…
Lăng Chính Trung nắm chặt tay.
Hắn nhìn cameras theo dõi ở cổng trước, trên màn hình lại không hề thấy có người nào, không phải là người đó bây giờ đang ở ngay trước cửa nhà hắn chứ? Nơi này nói thế nào cũng là chung cư cao cấp, đám bảo an này giữ lại để làm đồ trang trí sao? Thế nào mà ai cũng có thể tùy tiện ra vào như vậy?
Lăng Chính Trung ‘cạch’ một tiếng mở cửa ra, ngoài cửa có một thanh niên trẻ tuổi mặc complet thẳng thớm đang mỉm cười đứng ở trước mặt hắn.
Đó là một người đàn ông rất trẻ, mặt mũi thanh tú, mái tóc màu nâu nhạt, đằng sau nụ cười lễ phép còn có một chút ngượng ngùng không thể che dấu, nếu không phải một thân complet cùng cặp táp hắn ta cầm trong tay thì người này nhìn thế nào cũng giống một sinh viên đang đi học.
Anh ta dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắn, cái mũi xinh xắn cùng khóe môi hơi hơi nhếch lên làm cho trong đầu Lăng Chính Trung đột nhiên hiện ra một bóng dáng.
Hamster? Ha ha, bộ dạng người này rất giống một con hamster đáng yêu nha.
Nhưng con hamster nhìn như mới vừa tốt nghiệp này tìm đến hắn làm gì?
“Tìm ai?” Tâm tình Lăng Chính Trung không bởi vì hình tượng đáng yêu của đối phương mà tốt lên, hắn cất giọng hung dữ hỏi.
Người thanh niên bị thái độ không tốt của Lăng Chính Trung làm hoảng sợ, mỉm cười trên mặt anh ta có hơi đơ lại, nhưng vẫn nho nhã lễ độ nói: “Xin hỏi là ông Lăng Chính Trung sao?”
Sau khi nhận được một câu trả lời khẳng định, anh ta còn nói thêm: “Tôi là nhân viên bảo hiểm của công ty bảo hiểm Thiên Vận, tôi gọi là Hướng Thiên, là quản lý Hồng giới thiệu tôi tới.”
Hướng Thiên trong lúc nói chuyện liền lấy một hộp dành thiếp từ trong cặp táp, đang chuẩn bị lấy danh thiếp trong đó ra.
“Dừng dừng dừng…” Lăng Chính Trung bực mình ngăn lại động tác tiếp theo của đối phương.
Hóa ra là đến để tiếp thị bảo hiểm, đám nhân viên tiếp thị giống như ruồi bọ này thật đúng là chỗ nào cũng có, đến ngay cả ngày nghỉ cũng không buông tha.
Một người luôn luôn không có hảo cảm với ngành tiếp thị như Lăng Chính Trung giờ phút này tâm tình lại càng khó chịu, hắn mất hứng nói: “Quản lý Hầu quản lý Mã cái gì, không biết, đi đi!”
“Không phải, ông Lăng, cuối tuần trước tại một bữa tiệc rượu ngài có nói với quản lý Hồng là sẽ ký phiếu bảo hành với ông ấy…”
Cuối tuần trước? Hình như hắn có tham gia một bữa tiệc rượu gì đó, lúc ấy bởi vì bị một người lớn lên giống như khỉ quấn lấy làm phiền mới thuận miệng nhận lời, ai ngờ rằng đối phương thật sự để trong lòng…
Chỉ là mặc kệ nói thế nào, vào một sáng sớm cuối tuần – thời gian hoàng kim để có thể ngủ bù, Lăng Chính Trung căn bản không có tâm tình đi ký cái bảo hiểm của nợ gì cả.
“Chuyện bảo hiểm đợi thứ hai đến công ty nói chuyện với trợ lý của tôi đi.”
Lăng Chính Trung nói xong đang muốn đóng cửa, Hướng Thiên vội nói: “Ông Lăng, tôi đến công ty của ngài vài lần rồi, nhưng mà căn bản là không thể hẹn được ngài, trợ lý của ngài nói ngài bận rộn nhiều việc, cho nên tôi nghĩ cuối tuần có lẽ ngài sẽ rảnh rỗi hơn một chút, lúc này mới cố ý đến đây…”
Cũng không thể làm cho con cá câu đến tay lại chạy mất, quản lý Hồng nói nếu lần này không ký được hợp đồng anh sẽ bị knock out!
Tuy biết đó chỉ là những lời uy hiếp của quản lý Hồng, ông ta đương nhiên không có quyền tùy tiện đuổi nhân viên, nhưng giọng điệu đó vẫn làm cho Hướng Thiên có chút khó chịu.
Vốn đang nghĩ đây là một case rất đơn giản, dù sao mọi người bây giờ chỉ cần có một chút tiền thì sẽ mua bảo hiểm, ai ngờ vị quản lý khu vực của công ty máy tính Intel này lại còn bận rộn hơn cả tổng thống, không chỉ nói đến việc tiếp thị hợp đồng, một tuần trôi qua đến cả mặt của đối phương anh cũng chưa nhìn thấy, vất vả lắm mới nghe được địa chỉ của anh ta, lại vì sợ quý nhân như anh ta bận rộn nhiều việc, cho nên mới cố ý đến đây vào sáng sớm, ai ngờ vừa mở cửa ra lại nhìn thấy một nhân vật có vẻ hung thần ác sát, không chỉ đầu tóc rối bù, quần áo không chỉnh tề, mà lại có thái độ tồi tệ, ngôn ngữ thô bạo, thậm chí cả người sực nức mùi rượu, điều này nếu so với hình tượng quý ông cực kỳ tao nhã anh nhìn thấy trên báo chí thời gian trước thì hoàn toàn không xứng.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lăng ChínhTrung, lần thứ hai Hướng Thiên cho rằng quá trình tiếp thị hợp đồng của mình khó tựa lên trời.
“Hử?”
Lăng Chính Trung ngước mắt nhìn con hamster chì vì lo lắng mà trở nên khẩn trương ở trước mặt, trong lòng hiểu được anh ta đương nhiên không có khả năng gặp mình ở công ty, bởi vì hắn đã sớm dặn dò trợ lý, phàm là người tiếp thị thì đồng loạt không gặp, điều này với hẹn hay không hẹn trước căn bản không hề liên quan.
Lăng Chính Trung làm ở công ty máy tính Intel đã sáu, bảy năm, tổng bộ của công ty là ở Mỹ, mà Lăng Chính Trung là quản lý khu vực về mảng khai thác thị trường trong nước, dưới tay quản lý một, hai trăm người, chức vị này nói cao không cao, nhưng nói thấp cũng không thấp, chẳng qua điều kiện làm việc khiến hắn vô hình trung sinh ra một loại khí thế uy nghiêm, nhất là thời điểm hiện tại khi tâm tình hắn không tốt, khí thế này này lại càng thêm áp bách.
Hắn sầm mặt nhìn chằm chằm Hướng Thiên, rất vừa lòng khi nhìn thấy đối phương dưới cái nhìn chăm chú của mình mà càng thêm bối rối, nụ cười cũng càng ngày càng ngại ngùng, thậm chí thân thể có xu thế lùi về phía sau.
Người như vậy căn bản không thích hợp làm bảo hiểm, ai sẽ đem bảo hiểm giao cho một người căn bản không có tự tin làm? Mà hắn, càng không thể tốn thời gian vào loại người như vậy.
“Vào thời gian tư nhân tôi sẽ không giải quyết việc này, mời anh lập tức đi cho, nếu còn có vấn đề gì thì có thể trực tiếp đi tìm trợ lý của tôi.”
“Nhưng mà, ký hợp đồng bảo hiểm vốn chính là chuyện tư nhân a… Ông Lăng, tôi là một nhân viên bảo hiểm rất chuyên nghiệp, sẽ không làm mất nhiều thời gian của ông…”
“Cút!”
Một chữ làm cho những lời còn lại trong miệng Hướng Thiên hoàn toàn hiến mất.
Thế này thì hơi quá đáng rồi, Hướng Thiên tự nhận bình thường rất ít khi anh nhìn thấy một người đàn ông thô lỗ như vậy.
Hiệu quả không tồi, Lăng ChínhTrung! Rầm một tiếng đóng cửa lại, rất đắc ý nghĩ, đám nhân viên tiếp thị này, chỉ cần tỏ vẻ hòa nhã với họ thì bọn họ sẽ không biết dài dòng với mình tới khi nào, xem ra làm cho hắn ta chấn động như vậy, con hamster này sau này sẽ không dám đến nữa.
Tuyệt, tiếp tục đi tận hưởng mộng đẹp của mình nào, Lăng Chính Trung nhìn thoáng qua thời tiết vẫn rất âm u bên ngoài, sau đó quay về phòng ngủ nhào lên giường, đắp chăn tiếp tục giấc ngủ của hắn.
Hình như còn một cô gái mặc đồ đỏ, nhớ rõ cô ta rất được nhưng sao lại luôn mông lung không nhìn rõ bộ dáng? Người đẹp à, đừng đeo khăn che mặt làm gì, như thế phía của trời biết bao, đúng, tháo xuống đi nào…
Khăn che mặt nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt ngập tràn mị lực, cô gái khẽ nheo đôi mắt hạnh mỉm cười nhìn hắn, sau đó môi anh đào hé mở…
“Kính koong, kính koong, kính koong…”
Làm ơn đi, không chiến được người đẹp thì thôi đi, vì sao ngay cả mộng đẹp cũng không cho hắn làm?
Tiếng chuông cửa cố chấp lại một lần nữa thành công kéo Lăng Chính Trung ra khỏi mộng đẹp, hắn day day cái đầu còn hơi choáng váng, bật lên tiếng khóc thét trong lòng, vạn phần không tình nguyên lại ngồi dậy.
“Đến đây đến đây, đừng có bấm nữa…”
Lăng Chính Trung nhìn lướt qua cameras, trên màn hình vẫn không có ai, không phải lại là con hamster kia đấy chứ…
Hắn vừa mở cửa ra, quả nhiên không hề bất ngờ nhìn thấy Hướng Thiên xuất hiện ở trước mặt mình, rồi sau đó người trước mặt lại nở một nụ cười xã giao nói với hắn: “Ông Lăng, xin lỗi khi lại quấy rầy ông, nhưng mà, chỉ cần ông cho tôi một tiếng đồng hồ, tôi có thể làm cho ông hiểu được mua bảo hiểm là một chuyện quan trọng đến thế nào…”
Hiện tại chuyện quan trọng nhất với tôi chính là được ngủ một giấc thả phanh, mà không phải cái của nợ bảo hiểm gì cả.
Đối mặt với một con hamster bền bỉ như thế, Lăng Chính Trung đành phải nhấc tay đầu hàng.
Cư xử thô lỗ hai lần sẽ không tốt, vì thế Lăng Chính Trung quyết định thay đổi kế hoạch, hắn đứng sang một bên cam chịu nói: “Vào đi.”
Quả nhiên kiên trì là thắng lợi, mặc dù dưới thời tiết thế này mà đứng đợi người hơn nửa giờ thì cũng có hơi lạnh, thế nhưng rốt cuộc cũng thấy ánh rặng đông ở phía trước, Hướng Thiên tự cổ vũ mình ở trong lòng.
“Cảm ơn ông Lăng.”
Anh đi theo Lăng Chính Trung vào phòng khách, sau đó ngồi xuống sô pha.
Lăng Chính Trung rót một tách trà nóng đặt xuống bàn trà trước sô pha, Hướng Thiên nói một tiếng cảm ơn, anh lấy ở trong cặp táp của mình một hộp danh thiếp rồi rút một tấm danh thiếp ra, sau đó dùng hai tay đưa cho Lăng ChínhTrung.
“Ông Lăng, tôi gọi là Hướng Thiên, là nhân viên bảo hiểm của công ty bảo hiểm Thiên Vận, xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
Không để ý đến mấy câu nói dài dòng của đối phương, Lăng Chính Trung nhận tấm danh thiếp kia rồi tùy ý liếc mắt nhìn một cái, khẽ cười cười, tiện thể ngồi xuống bên cạnh Hướng Thiên.
Hướng Thiên đã lấy một phần giấy tờ ở trong cặp táp ra đặt lên bàn, cũng bắt đầu lên tiếng giải thích: “Ông Lăng, theo quản lý Hồng của công ty chúng tôi nói, ông cũng không tham gia bảo hiểm gì cả, cho nên tôi cố ý chuẩn bị cho ông ba phần tài liệu, đều là những kế hoạch bảo hiểm được khách hàng hoan nghênh nhất trong năm nay, cá nhân tôi cho rằng loại bảo hiểm 999 này rất thích hợp với ông, loại bảo hiểm này mười năm ký một lần, ông chỉ cần mỗi tháng nộp 999 đồng…”
Đôi má chợt lạnh, ngón tay của Lăng Chính Trung nhẹ lướt qua khuôn mặt của anh, ngay sau đó khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của đối phương cũng tiến sát đến trước mặt anh.
“Có vẻ… Anh, làm bảo hiểm rất vất vả đúng không? Mỗi ngày chạy tới chạy lui, anh xem đi, trời lạnh như vậy còn phải ra ngoài làm việc…”
Cả người Lăng Chính Trung nghiêng đến, gần như sắp dựa vào người Hướng Thiên, một mặt hắn thong thả nói chuyện, một mặt đem tấm danh thiếp trong tay thả lại vào túi áo complet của đối phương, tay lại thuận thế trượt xuống, chuyển đến đùi trong của Hướng Thiên sờ soạng như có như không, hắn khẽ hé môi phun ra hơi thở nóng bỏng làm cho Hướng Thiên lập tức đỏ mặt, không tự chủ được khẽ tránh sang bên cạnh.
“Không vất vả, cũng đã quen rồi…”
Người này rốt cuộc uống bao nhiêu rượu đây, cả miệng đầy mùi rượu, động tác còn ái muội như vậy, Hướng Thiên có chút hối hận cuộc viếng thăm chấp nhất hôm nay của mình, với một con ma men thì nói chuyện bảo hiểm cái gì?
“Anh vào bằng cách nào?”
Khu chung cư cao cấp này nếu không có thẻ từ thì không thể vào được, Lăng Chính Trung rất hiếu kỳ con hamster này vào bằng cách nào.
“À… Lần đầu tiên là vừa vặn có người ra ngoài, cho nên tôi liền thuận tiện vào được, sau đó thì không hề ra ngoài cứ đứng ở cửa dưới lầu chờ thôi, định chờ ông tỉnh ngủ rồi thì nói chuyện tiếp với ông…”
Hướng Thiên cố gắng đẩy bàn tay không chút quy củ kia ra, chậm rãi giải thích.
Lăng Chính Trung này thoạt nhìn thì có thần có thái, không thể tưởng được hóa ra lại là một thằng háo sắc, vừa mới sáng sớm đã động dục, nếu không phải bởi vì anh ta là khách hàng của công ty, Hướng Thiên thật sự sẽ không thèm để ý mà đánh anh ta thành đầu heo.
Hướng Thiên lùi về phía sau chút nào, Lăng Chính Trung cũng đuổi sát theo chút ấy, hắn càng táo tợn dựa sát vào, cũng vươn tay xoa xoa tóc mai của đối phương, nhẹ nhàng hỏi: “Anh làm nghề này cũng chưa lâu đúng không?”
“Đúng vậy, mới được nửa năm, nhưng nửa năm cũng đủ cho tôi tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, ông Lăng, xin hãy yên tâm, tôi là một nhân viên bảo hiểm rất chuyên nghiệp…”
Làm ơn đừng tiến gần nữa, anh đi bán bảo hiểm chứ có phải đi bán thân đâu…
Không lâu sau Hướng Thiên đã lùi đến tận cuối sô pha, lùi tới mức không thể lùi thêm nữa.
Nhìn khuôn mặt của hamster đỏ như cà chua, đôi mắt to tròn còn kinh hoàng thất thố liếc đến liếc đi, Lăng Chính Trung liền không che dấu được đắc ý trong lòng.
Bé con, muốn đọ độ dai dẳng với anh sao, cưng còn kém lắm…
Tiếp tục thừa thắng xông lên, Lăng Chính Trung nhào cả người mình lên, hắn thuận tay cầm một phần giấy tờ đặt ở trên bàn giơ lên trước mặt Hướng Thiên, cười nói: “Anh cho rằng một người mới chỉ làm bảo hiểm nửa năm thì có tư cách nói bản thân chuyên nghiệp ư?”
“Ông Lăng…”
“Gọi tôi Chính Trung đi, bé con, không phải chỉ là một phần bảo hiểm thôi sao, có cần thiết phải vất vả như vậy không? Chỉ cần anh phục vụ tôi một đêm tôi liền ký nó, hơn nữa ba phần cũng đều ký, anh thấy sao?”
Tên biến thái này, hắn coi anh là loại người gì?
Khuôn mặt của Hướng Thiên thanh tú dịu dàng gần như thuộc loại trung tính, quả thật là loại hình được hoan nghênh nhất hiện nay, trong nửa năm đi tiếp thị bảo hiểm này, không phải chưa từng gặp phải khách hàng ám chỉ với anh, nhưng lần đầu gặp mặt liền trắng trợn vô lễ với anh như vậy, Lăng Chính Trung là người đầu tiên.
Hướng Thiên đã muốn rục rịch nắm tay, nhưng lại lo lắng nếu một đấm này vung ra có thể tạo thành hậu quả gì…
Mất trinh là chuyện lớn, nhưng mất bát cơm cũng không phải nhỏ…
Anh cũng không muốn bởi vì loại người thối nát này mà mất công việc, anh nén giận tiếp tục mỉm cười nói: “Ông Lăng, ký một hợp đồng bảo hiểm không cần đến cả một đêm, nhiều nhất một tiếng là đủ rồi.”
“Ha…”
Lăng Chính Trung gần như không nhịn được muốn bật cười, bé con này là ngốc thật hay giả vờ đây, đã nói đến mức này rồi mà anh ta vẫn còn chưa rõ?
“Được, vậy chúng ta đây liền dùng một giờ để làm xong đi. Anh thích tư thế kiểu gì? Là phía trước, hay là phía sau, tôi đảm bảo cho anh vừa lòng…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Hướng Thiên vung tay hất sang một bên, Lăng Chính Trung không đề phòng gần như là ngã ngửa mặt lên sô pha, điều này làm cho hắn kinh ngạc, không ngờ con hamster gầy gầy yếu yếu này lại khỏe như vậy.
“Ông Lăng, tôi nghĩ… Đột nhiên nghĩ ra công ty còn có việc gấp chờ tôi xử lý, chuyện… Chuyện bảo hiểm sau này sẽ liên lạc với ông sau…” Hướng Thiên vội vàng thu dọn tất cả giấy tờ vào cặp táp, sau đó chạy như bay ra ngoài không hề ngoái đầu lại.
Nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt chạy trối chết của Hướng Thiên, Lăng Chính Trung đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì không nhịn được cười phá lên.
Thật đúng là rất đáng yêu nha, rất muốn tiếp tục trêu anh ta nhưng sao lại đầu hàng nhanh như vậy hả? Da mặt mỏng như vậy thì làm bảo hiểm thế nào?
Hắn cười một lúc xong liền bước đến cửa sổ nhìn xuống phía dưới thăm dò, vừa lúc nhìn thấy Hướng Thiên cúi đầu vội vã bước đi trên đường trong tiểu khu, tư thế đi đường kia cùng bộ dáng hamster xoay bánh xe thật sự rất giống nhau, Lăng Chính Trung nhìn vậy lại không khỏi cười ha ha.
Hamster rốt cuộc đã đầu hàng, hắn cũng có thể an ổn đánh một giấc thật ngon rồi.
Một lần nữa trở lại chiếc giường lớn cỡ king size trong phòng ngủ, Lăng Chính Trung chui vào ổ chăn ấm áp, nhắm mắt tiếp tục bước vào giấc mơ đẹp của hắn.
Ai, trời lạnh như vậy nằm ở trong ổ chăn là thoải mái nhất…
Vì say rượu chưa tỉnh nên Lăng Chính Trung nhanh chóng bị chất cồn còn ở trong cơ thể quật ngã thần kinh, chậm rãi chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Lần này cảm giác thời gian ngủ rất dài.
Chỉ là…
Này, vì sao lại có một con hamster béo trắng xoay bánh xe ở trước mặt hắn vậy? Mỹ nữ của hắn chạy đi đâu mất rồi? Đúng rồi, hình như vừa rồi có một con hamster đến tiếp thị bảo hiểm cho hắn, chỉ là, có nhất thiết phải chấp nhất đến mức ngay cả mơ của hắn cũng không buông tha không…
Làm ơn đừng xoay nữa, đầu sắp bị mày xoay đến choáng váng rồi, cứ chạy như vậy mày cũng không thấy mệt à…
Lăng Chính Trung đang ngủ mơ mơ màng màng mất hứng lầm bầm mấy tiếng, cảm giác nửa mơ nửa tỉnh này thật sự rất khó chịu.
“Kính koong, kính koong, kính koong…”
Không phải chứ, hamster, vẫn còn chưa chịu buông tha tôi sao? Tôi đầu hàng, tôi mua bảo hiểm cho anh còn không được sao?
Lăng Chính Trung tiếp tục đau khổ giãy giụa ra khỏi giấc ngủ lần thứ ba, hắn ngước mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường, là ba giờ chiều, giấc ngủ lần này thật đúng là dài nha.
Lăng Chính Trung xuống giường xỏ dép vào, sau đó loạng choạng đi đến cửa.
Mưa tuyết bên ngoài còn chưa có dấu hiệu muốn dừng, rơi nhiều như vậy trên mặt đất có lẽ cũng tích một lớp dầy đây, thôi quên đi, vì sự vất vả cùng dẻo dai này của hamster, hợp đồng này hắn ký.
Chuông cửa vẫn vang lên dồn dập không ngừng, so với hai lần trước còn gấp gáp hơn, Lăng Chính Trung cũng không đi nhìn cameras nữa mà trực tiếp mở luôn cửa ra mắng: “Chuông cửa ấn một lần là được rồi, tôi cũng không phải bị điếc, coi như tôi sợ anh, lấy hợp đồng ra đây tôi ký luôn!”
Hả, ai vậy?
Hoài nghi mình nhìn không rõ, Lăng Chính Trung còn dụi dụi đôi mắt đang hơi mơ màng, sau đó hắn nhìn ra đứng ở trước mặt mình không phải nhân viên bảo hiểm mi thanh mục tú kia, mà là người đàn ông trẻ hoàn toàn xa lạ.
“Xin hỏi là anh Lăng Chính Trung sao?” Người có vóc dáng cao lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, anh…” Đây rốt cuộc là cái loại chung cư cao cấp khỉ gió gì vậy, sao người nào cũng có thể tùy tiện đi vào hả?
Người dáng cao giơ thẻ căn cước ra trước mặt Lăng ChínhTrung, Lăng Chính Trung liếc mắt nhìn một cái liền không khỏi đánh giá hai người trước mắt lại một lần nữa.
“Cảnh sát? Sở Phong?”
Cảnh sát đến tìm hắn làm gì?
Lăng Chính Trung cảnh giác nhìn thẳng vào hai cảnh sát mặc thường phục này.
“Đúng vậy, tôi tên là Sở Phong, còn người này là trợ lý của tôi Thường Thanh, anh Lăng, xin hỏi cô Trầm Mĩ Mĩ là bạn gái của anh đúng không?”
“Bạn gái cũ!” Lăng Chính Trung hung tợn cắn chữ cũ rất nặng.
Người phụ nữ chỉ hẹn hò với hắn bốn tháng kia lúc đầu thì cả ngày quấn quít lấy hắn, nói cái gì mà yêu với thương hắn, ai ngờ mấy tuần trước chẳng biết đào đâu ra một tên người nước ngoài vung tiền như rác, sau đó hắn liền bị knock-out, làm ơn đi, cô thích tiền thì cũng nên thích hàm súc một chút được không, đừng đến cả mặt cũng ném ra nước ngoài chứ!
“Trầm Mĩ Mĩ vào khoảng hơn kém sáu giờ sáng hôm nay bị một chiếc xe có rèm che đâm bị thương ở trên đường Kim Mã, trên đường đưa đến bệnh viện thì được chứng thực là tử vong, căn cứ lời khai của người chứng kiến tại hiện trường, lúc ấy chiếc ô tô đâm người xong bỏ trốn là một chiếc BMWs màu đen, cho nên anh Lăng, mời anh theo chúng tôi về cục cảnh sát giúp đỡ điều tra.” Sở Phong bình thản nói.
Cái gì? Trầm Mĩ Mĩ đã chết?
Một tiếng sấm đánh cho Lăng Chính Trung chấn động nửa ngày cũng chưa có phản ứng.
Tuy rằng bị người đá rất là không thoải mái, hắn cũng mắng người phụ nữ chết tiệt đó vài câu, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn thật sự hy vọng đối phương chết a, lời nói của Lăng Chính Trung hắn từ lúc nào lại trở nên linh nghiệm như vậy?
Chỉ là…
Từ từ!
“Vì sao tôi phải đi giúp đỡ điều tra? Ý của anh chính là hoài nghi tôi lái xe đâm chết cô ta?”
Sở Phong cười cười. “Anh Lăng, chúng tôi cũng không có ý gì khác, hiện tại chỉ là mời anh theo chúng tôi đi giúp đỡ điều tra!” Chữ ‘mời’ anh ta cắn rất nặng, rất có ý đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Cùng cảnh sát thì sao có thể nói đạo lý, Lăng Chính Trung cam chịu nói: “Được rồi, nhưng mà có thể để tôi thay bộ quần áo khác không?”
“Đương nhiên có thể.”
Vì thế, Lăng Chính Trung sau khi thay một bộ complet đắt tiền thì ngồi lên xe cảnh sát, đi theo vị cảnh sát tên Sở Phong này đến nơi cả đời hắn chưa bao giờ đặt chân.
Vào cục cảnh sát, Sở Phong đưa Lăng Chính Trung vào một gian phòng độc lập, người cảnh sát tên là Thường Thanh kia cũng đi vào theo, đóng cửa lại, rồi hạ cửa chớp xuống, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện, lấy bút bắt đầu ghi chép.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng nhìn thế nào Lăng Chính Trung cũng cảm thấy hiện giờ hắn không phải đang giúp đỡ điều tra, mà rất rõ ràng là được đối xử như người bị tình nghi.
“Anh Lăng ChínhTrung, xin hỏi Trầm Mĩ Mĩ là bạn gái của anh sao?”
“Cũ!”
“Xin hỏi hai người chia tay lúc nào?”
“Hai tuần trước!”
Hai tuần trước Trầm Mĩ Mĩ đột nhiên hẹn hắn ra ngoài, lúc ấy Lăng Chính Trung cũng vừa lúc mua cho cô ta một chiếc lắc tay bằng vàng, vốn là muốn làm cho cô ta vui vẻ, ai ngờ lắc tay vàng còn chưa lấy ra, đối phương đã ai oán nói với hắn, xin lỗi, Chính Trung, chúng ta chia tay đi, em biết anh đối xử với em rất tốt, nhưng anh luôn bận rộn như vậy, cũng không chịu bỏ thời gian cho em, không giống như June, vĩnh viễn đều đặt em ở vị trí thứ nhất, em cảm thấy người mà em yêu chính là anh ấy, cho nên chúng ta chia tay được không?
Mọi người nghe đi, nói cái gì vậy? Còn chia tay được không? Không phải là coi trọng vì người ta có tiền có thế sao, việc gì phải nói uyển chuyển như vậy?
Trầm Mĩ Mĩ làm nhân viên lễ tân ở một khách sạn năm sao tên là Kim Ngụ, chính là khách sạn mà người tên June kia thường xuyên ngủ lại, vì thế mà quen với cô ấy, Lăng Chính Trung cũng từng có một lần gặp June, hắn cũng nghe thấy có người nói tên nước ngoài kia hay đến đây, chẳng qua một người có thần kinh thô như Lăng Chính Trung không hề nghĩ tới có một ngày hậu phương của mình lại bị cháy.
Nghe xong tuyên ngôn chia tay điềm đạm đáng yêu kia của Trầm Mĩ Mĩ, Lăng Chính Trung cảm thấy cực kỳ bực bội, chẳng qua lại nghĩ không phải chỉ là bị đá thôi sao, cũng không phải lần đầu tiên của hắn, hơn nữa còn có thể tiết kiệm lắc vàng, vậy nên lúc ấy hắn chỉ nhún nhún vai, không nói hai lời xoay người bỏ đi luôn.
“Nói cách khác, là Trầm Mĩ Mĩ đá anh, lúc ấy anh rất khó chịu!”
Đối mặt với câu hỏi của Sở Phong, Lăng Chính Trung tức giận đập bàn. “Anh cảnh sát ạ, không ai bị đá mà còn có thể vui vẻ!”
“Sở Phong!” Đối phương thản nhiên nhắc lại tên mình một lần nữa.
“Động kinh?” Lăng Chính Trung cố ý hỏi lại một lần nữa.
“Khụ…” Thường Thanh ở bên cạnh ghi chép không nhịn được khẽ ho một tiếng.
“Hừ!” Sở Phong hừ mạnh một tiếng, sắc mặt có vẻ không tốt.” Anh Lăng, xin chú ý lời nói của mình!”
Lăng Chính Trung nhún nhún vai, cường long không đè rắn độc (quân tử không chấp kẻ tiểu nhân =))), tôi nhận.
Thẩm vấn tiếp tục.
“Xin hỏi từ mười giờ tối qua đến tám giờ sáng nay anh ở đâu?”
“Tối hôm qua? Tối qua là cuối tuần, tôi có một mình nhàm chán quá nên đi uống rượu, lượn lờ qua vài quán bar liên tục uống cho đến… ừm… Ba, bốn giờ sáng hôm nay…”
“Có người bạn nào đi cùng anh không?”
“Không có!”
Đám bạn xấu xa đó, lúc không cần thì ngày nào cũng lượn lờ xung quanh mình, khi thật sự cần thì một thằng cũng không thấy xuất hiện, hắn gọi điện thoại cả đêm lại không hẹn được một người, đến ngay cả thằng bạn thân Dương Nhất Tình của hắn cũng nói buổi tối có việc phải làm nên không có thời gian đi chơi với hắn, tên khốn đó từ lúc nào lại chăm chỉ như vậy, còn không biết đang làm cái gì đâu, vậy mà dám lấy lý do là đang làm việc, lúc ấy làm cho hắn tức giận muốn hộc máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.