Chương 115: Đông Hoa
Mộng Vũ Thần
10/03/2018
Đông Phương Úc Khanh quan sát hiện tượng dị thường tại lầu Dị Hủ, anh chàng bấm tay thầm tính, có vẻ như mọi chuyện có liên quan tới Cốt Đầu, hơn nữa lại rất giống Yêu Thần xuất thế, anh chàng cả kinh, mải mốt lên đường đến Trường Lưu, Đông Hoa dõi theo bóng lưng vội vã của Đông Phương Úc Khanh sau đó cũng cùng rời khỏi lầu Dị Hủ.
Tại Trường Lưu, Tử Mạch và Tử Trúc bất an ngồi cầm tách trà trong phòng, còn Đường Bảo đã sớm đi tới đi lui, trong miệng còn không ngừng lải nhải, "Sao Thập Nhất vẫn đi mãi chưa về vậy nhỉ?"
Bấy giờ, Lạc Thập Nhất mới bước vào, Đường Bảo mừng rỡ chạy lại, khi nhìn thấy gương mặt anh chàng đầy buồn bã, con bé mới im lặng rồi đưa tay lên xoa khóe miệng Lạc Thập Nhất, "Đau không? Thế tôn đánh à?"
Lạc Thập Nhất lắc đầu, nắm lấy tay Đường Bảo, mỉm cười trấn an, "Ta không sao mà."
"Nhưng..." Đường Bảo cau mày khổ não, con bé biết rằng nhất định Thế tôn sẽ không đồng ý cho Lạc Thập Nhất đến với mình, thế nên anh chàng mới bị Thế tôn đánh, và thế nên lòng con bé mới áy náy.
Lạc Thập Nhất không muốn trông thấy vẻ tội lỗi của Đường Bảo, anh chàng kéo Đường Bảo ngồi xuống, nghiêm mặt nói, "Ta mới về từ đại điện, Tam tôn đang thương nghị chuyện hiện tượng dị thường trên bầu trời, không ai đả động gì tới vụ của Kiếm tôn."
"Chẳng lẽ bọn họ cứ thế lưu đày chủ nhân ở Man Hoang rồi mặc kệ hết thảy ư!" Tử Mạch tức giận, Tử Trúc vội xoa tay nàng, sau đó lại rót nàng một tách trà, Tử Mạch vẫn khá là bực bội, nàng cầm tách trà lên uống một hơi cạn sạch.
"Cơ mà, sao Kiếm tôn lại phải đến Man Hoang chứ? Trông còn có vẻ như Kiếm tôn tự nguyện nữa." Đường Bảo nghiêng đầu, "Liệu... có phải Kiếm tôn đi tìm Cốt Đầu không?"
Lạc Thập Nhất đột nhiên nhớ ra, "Ban nãy ở đại điện, tự dưng Tôn thượng hỏi một câu, "Man Hoang có gì bất thường không?" đấy."
"Chẳng lẽ hiện tượng dị thường lần này có liên quan tới Man Hoang?" Tử Trúc suy đoán.
"Man Hoang à..." Tử Mạch bất an nắm chặt tách trà, trong lòng nảy sinh dự cảm không lành, nàng luôn cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra.
"Tử Mạch à, sao vậy" Tử Trúc phát hiện ra sự khác thường của nàng bèn nắm lấy tay nàng, hỏi.
Tử Mạch lắc đầu, nắm lại tay Tử Trúc, "Chỉ là ta hơi lo lắng..."
Đông Phương Úc Khanh vội vã chạy tới Trường Lưu, nhắm thẳng đến điện Tuyệt Tình, còn Ma Nghiêm và Chưởng môn các phái bàn bàn bạc xong đang rời khỏi đại điện, Nghê Mạn Thiên mệt mỏi định về chỗ Tử Mạch thì dọc đường lại trông thấy một bóng người quen thuộc, nàng thắc mắc, "Anh ta tới Trường Lưu làm gì?" Vì vậy nên lén đi theo.
Đông Phương Úc Khanh vọt vào điện Tuyệt Tình, chất vấn, "Bạch Tử Họa! Rốt cuộc Cốt Đầu đang ở đâu?"
Mặt Bạch Tử Họa không cảm xúc, "Còn có chuyện gì mà lầu Dị Hủ của ngươi không biết ư?"
"Bớt lảm nhảm đi, ta tìm khắp nơi mà không thấy được bóng dáng Cốt Đầu, hiện tượng dị thường trên bầu trời lúc này lại có liên quan tới nàng, nàng lặng lẽ rời khỏi Trường Lưu của các người mà, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra hả, sao lại phải ép nàng lẳng lặng bỏ đi trong lúc sư tôn của nàng còn đang hôn mê bất tỉnh?" Đông Phương Úc Khanh rút kiếm, chỉ về phía Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa cau mày nhìn Đông Phương Úc Khanh, chàng không hiểu những lời này, bàn tay cầm kiếm của Đông Phương Úc khanh khẽ run, "Không phải bởi Cốt Đầu yêu sư tôn của nàng, nên ngươi mới..."
Ánh mắt Bạch Tử Họa thoáng lạnh, "Sao ngươi biết chuyện này?"
"Hừ, ta ở bên Cốt Đầu lâu như vậy, đã sớm nhận ra rồi, có điều ban đầu ta không dám khẳng định, vì khó mà tin nổi, cho đến khi vì Thiều Nguyệt, nàng đã đánh cắp Thần khí, ta mới dám chắc chắn." Đông Phương Úc Khanh tỏ ra chán nản.
Bạch Tử Họa nghiêng đầu nói, "Hoa Thiên Cốt đang ở Man Hoang."
"Cái gì? Ngươi lưu đày nàng tới Man Hoang ư?" Đông Phương Úc Khanh cả kinh.
"Tiểu Nguyệt bảo Hoa Thiên Cốt đang ở Man Hoang." Bạch Tử Họa nhàn nhạt đáp.
Đông Phương Úc Khanh đảo mắt suy tư, "Cho nên, ngươi mới lưu đày Thiều Nguyệt đến Man Hoang?"
"Đó là yêu cầu của Tiểu Nguyệt." Bạch Tử Họa phất ống tay áo, xoay người đi tới bên bàn, ngồi xuống, thể hiện rõ ý muốn tiễn khách.
"A, Bạch Tử Họa, ngươi cứ định để thế cho hai người bọn họ tự sinh tự diệt ở Man Hoang sao?" Đông Phương Úc Khanh tức giận chỉ kiếm về phía Bạch Tử Họa, "Mau đưa nàng trở lại, mau đưa Cốt Đầu quay về đi!"
"Không thể!" Bạch Tử Họa từ chối.
"Vậy còn Thiều Nguyệt, cô ta là sư muội của ngươi mà, dù cho cô ta tự nguyện tới Man Hoang tìm Cốt Đầu, song chẳng lẽ ngươi không định đưa cô ta quay về ư? Man Hoang là nơi không thể sử dụng pháp lực, dẫu cô ta có là Thượng tiên, thì đến Man Hoang cũng chỉ là một kẻ tầm thường, ngươi không lo lắng chút nào sao?"
Bạch Tử Họa ngước lên nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Dị Hủ Quân, nếu ta đón Tiểu Nguyệt về, thế thì Hoa Thiên Cốt cũng sẽ quay trở lại, đó là điều mà ngươi muốn ư?"
"Tại sao? Tại sao Cốt Đầu lại không thể quay về?" Đông Phương Úc Khanh chất vấn, sau đó như nghĩ ra cái gì, anh chàng vỡ lẽ, "Là vì hiện tượng dị thường trên bầu trời? Chẳng lẽ... Yêu Thần xuất thế... là Cốt Đầu ư?"
"Hồng Hoang ở trên người Hoa Thiên Cốt."
"Cái gì? Chả trách dù đã bị đóng chốt bởi đinh Tiêu Hồn, Cốt Đầu vẫn hồi phục nhanh như vậy, rõ ràng tu vi đã mất hết, nhưng chỉ cần một năm đã lành lặn, song nó vẫn chưa đủ để thành lý do ngươi bỏ mặc Cốt Đầu tại Man Hoang!" Đông Phương Úc Khanh bất mãn.
Bạch Tử Họa vẫn bình tĩnh, đầu không ngẩng lên, "Tuyệt đối không thể!"
"Được, vậy ta giết ngươi trước, sau đó đi cứu Cốt Đầu!" Đông Phương Úc Khanh hét to rồi đâm kiếm đi, vẻ mặt Bạch Tử Họa vẫn vô cùng thờ ơ.
Bấy giờ một người đàn ông diện đồ đen đột nhiên lao ra, chắn trước người Bạch Tử Họa, mũi kiếm của Đông Phương Úc Khanh xuyên qua ngực người này, máu đổ đầy đất.
Đông Phương Úc Khanh giật mình nhìn người trước mắt, anh chàng rút kiếm ra. Người đàn ông diện đồ đen dần ngã xuống, Bạch Tử Họa vội tiến đến đỡ lấy y, khăn trùm đã tuột, để lộ ra khuôn mặt của Đông Hoa.
"Đông Hoa!" Bạch Tử Họa ôm Đông Hoa thật chặt, "Sao huynh lại làm thế?"
"Đông Hoa!" Kiếm của Đông Phương Úc Khanh rơi xuống đất, anh chàng tiến đến nắm lấy bả vai y, lo lắng gọi, "Đông Hoa!"
Đông Hoa dựa vào lồng ngực Bạch Tử Họa, giọng nói yếu ớt, "Tử Họa, còn nhớ năm đó ở lầu Dị Hủ chứ," Y bắt lấy tay Đông Phương Úc Khanh, "Ta đã nhìn Đông Phương Úc Khanh trưởng thành, ta từng luôn muốn biết, rốt cuộc thì thế nào là đúng, thế nào là sai," Một tay kia của Đông Hoa lại đặt lên bả vai Bạch Tử Họa, "Huynh đã làm vô cùng tốt, so với ta, so với cả sư phụ. Có điều, huynh cũng quá cố chấp, là người, thoải mái một chút thì... khụ khụ..."
Hai tay Đông Phương Úc Khanh nắm chặt lấy vai Đông Hoa, "Đông Hoa, sao ông lại phải làm như thế, rõ ràng có thể ngăn cản, tại sao ông lại làm như vậy?"
"Hai mươi năm qua, trong lòng con chỉ tồn tại hận thù, nếu như cái chết của ta có thể khiến hận thù trong con biến mất, thế thì ta cam tâm tình nguyện..." Thanh âm Đông Hoa dần nhỏ lại, Bạch Tử Họa rũ mi mắt, chàng buông Đông Hoa ra.
Hai tay Đông Phương Úc Khanh ôm lấy bả vai Đông Hoa, "Ông không thể chết được, ông đừng quên, mạng của ông vẫn còn trong tay ta, ông đã luôn dạy dỗ ta như một người cha vậy, ta đã mất phụ thân rồi, cho nên, ta ra lệnh cho ông, ông không được phép chết! Không được chết! Ông có biết không?"
"Đủ rồi, tiếc nuối duy nhất trong đời ta, chính là không thể đường đường chính chính gặp lại Tiểu Nguyệt thêm một lần, nhưng chỉ cần trong lòng còn có tình thương, chắc chắn sẽ hạnh phúc, con hãy gạt bỏ thù hận đi..." Đông Hoa khuyên nhủ.
Đông Phương Úc Khanh gật đầu lia lịa, anh chàng cố nén nước mắt, "Được, được, được, ông nói gì, ta cũng nghe theo, chỉ cần ông đừng chết."
Đông Hoa nghiêng đầu nhìn Bạch Tử Họa, "Tử Họa à, huynh tha thứ cho cậu ta chứ? Cậu ta cũng giống Cốt Đầu, chỉ là những đứa trẻ tự do, phóng khoáng..."
Bạch Tử Họa nhẹ gật đầu, Đông Hoa nhắm mắt lại, Đông Phương Úc Khanh bật khóc, "Đông Hoa? Đông Hoa ơi? Ông nói gì đi, Đông Hoa, ông hãy giáo huấn ta tiếp đi, Đông Hoa!" 3
Nghê Mạn Thiên do dự đứng cạnh cửa, nàng chỉ tò mò không biết vì sao Đông Phương Úc Khanh lại tới Trường Lưu nên mới bám theo thôi, ai ngờ lại trông thấy cảnh tượng này. Bạch Tử Họa thoáng trông thấy Nghê Mạn Thiên, sau đó thấy cả ngọc Viêm Thủy chợt lóe sáng trên cổ nàng, chàng vội vã bế Đông Hoa lên, rời khỏi điện Tuyệt Tình.
Đông Phương Úc Khanh không hiểu, "Bạch Tử Họa, ngươi muốn đưa Đông Hoa đi đâu vậy?"
"Động băng!" Lời ít ý nhiều, "Mạn Thiên, con cũng theo ta!"
Nghê Mạn Thiên cả kinh, nàng mải mốt tuân lệnh, cùng Đông Phương Úc Khanh đi tới động băng, nơi này cũng là nơi để chữa trị, Bạch Tử Họa đặt Đông Hoa lên giường băng, sau đó xoay người đến trước mặt Nghê Mạn Thiên, "Mạn Thiên à, chỉ có ngọc Viêm Thủy của con mới có thể cứu huynh ấy."
Nghê Mạn Thiên im lặng chốt lát xong gật đầu, "Vâng, được ạ." Sau đó nàng lấy ngọc Viêm Thủy xuống, đưa cho Bạch Tử Họa, "Tôn thượng, mời ngài!"
Bạch Tử Họa nhìn Nghê Mạn Thiên đầy cảm kích, chàng tới trước giường băng, làm phép trị thương cho Đông Hoa bằng ngọc Viêm Thủy. Một lát sau, Bạch Tử Họa thu công, ngọc Viêm Thủy tự động bay đến trước mặt Nghê Mạn Thiên, nàng hơi giật mình, đưa hai tay ra, ngọc Viêm Thủy hạ xuống lòng bàn tay nàng, phát ra ánh sáng dịu dàng mềm mại. Nghê Mạn Thiên nhấp nháy mắt, sao nàng lại có cảm giác ngọc Viêm Thủy sáng hơn trước kia rồi nhỉ?
Đông Phương Úc Khanh ngồi xổm bên giường băng, anh chàng nhìn Đông Hoa, rồi lại hỏi Bạch Tử Họa, "Đông Hoa, ông ấy sao rồi?"
"Chỉ cần chờ huynh ấy tỉnh lại." Bạch Tử Họa đáp.
Đông Phương Úc Khanh thở phào nhẹ nhõm, "Ta có thể chăm sóc ông ấy không?"
Bạch Tử Họa lập tức xoay người rời khỏi động băng, Nghê Mạn Thiên thấy thế vội đeo lại ngọc Viêm Thủy lên cổ xong cũng bỏ đi, cứ thế, Đông Phương Úc Khanh lẳng lặng ngồi nhìn Đông Hoa, hy vọng y mau chóng tỉnh lại.
Tại Man Hoang, Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt đang cao hứng phi hành trên không trung, hai người thu hết toàn bộ Man Hoang vào trong mắt, tuy vắng lặng, nhưng lại đẹp ở rất nhiều phương diện. Bay chán chê trên trời rồi, hai người lại cùng tản bộ dưới đất, Hoa Thiên Cốt nhảy nhót chạy lên phía trước, hướng về phương xa hét to, "Aaaaa....."
Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt trẻ con như thế thì cũng chỉ bật cười, Hoa Thiên Cốt diện một thân áo đỏ khi đứng yên thì trông rất động lòng người, mà khi nàng hoạt động thì lại như một con yêu tinh hoạt bát, Thiều Nguyệt thầm yên tâm, chỉ cần Tiểu Cốt vui là được rồi.
"Sư tôn ơi!" Hoa Thiên Cốt xoay người lại, nàng dang hai tay ra, lộ ra nụ cười như khi còn thơ bé, nói tiếp, "Sư tôn, sư tôn, sư tôn..." 1
Thiều Nguyệt lắc đầu, mỉm cười tiến đến kéo tay Hoa Thiên Cốt, quệt cái sống mũi của nàng, "Nàng gọi nhiều như vậy không thấy mệt à?" 1
Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Gọi sư tôn thì mãi cũng không mệt, hì hì.."
Thiều Nguyệt dịu dàng vén những sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn thay Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt lại nhìn chằm chằm Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, toàn bộ đều là sự thật sao?"
Thiều Nguyệt thở dài, "Tiểu Cốt à, là thật, nàng không cần phải xác nhận lại mỗi ngày đâu."
Hoa Thiên Cốt cắn môi, nàng gật đầu, trong lòng vẫn có chút bất an, nàng không biết một khi đã trở lại Trường Lưu, sư tôn có còn yêu nàng như vậy nữa hay không?
Thiều Nguyệt trông thấy vẻ mặt của Hoa Thiên Cốt cũng biết nàng đang lo lắng chuyện gì, cô nghiêng người tiến tới hôn Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên đờ đẫn một lát mới nhẹ nhếch môi, Thiều Nguyệt thừa dịp đưa lưỡi vào, giúp cho nụ hôn thêm sâu. Đến tận khi cả hai khó có thể hít thở, Thiều Nguyệt mới buông Hoa Thiên Cốt ra, hai người dựa trán vào nhau, nhìn đối phương rồi cũng bật cười.
Sau đó, Thiều Nguyệt nhỏ giọng nói sát bên tai Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt à... ta, yêu, nàng." 2
Hoa Thiên Cốt nghe xong lại giật mình, lòng nàng tràn đầy vui sướng, nàng ôm chặt lấy cổ Thiều Nguyệt, xoay tại chỗ mấy vòng, tất cả bất an và lo âu như biến mất hết vào giờ khắc này. Nàng lại ôm cả eo Thiều Nguyệt, bay vèo lên không, Thiều Nguyệt cũng ôm lấy eo Hoa Thiên Cốt, mặc cho nàng tận tình đưa mình bay lượn.
Thú Ngâm Nga chạy lại từ đằng xa, Hoa Thiên Cốt đưa Thiều Nguyệt xuống, thú Ngâm Nga dừng lại trước mặt hai người, lắc đầu kêu mấy tiếng nghe rất chi là dễ thương, Hoa Thiên Cốt buồn cười xoa đầu nó, "Thú Ngâm Nga à, nếu Đường Bảo mà còn là linh trùng thì không biết hai đứa mày trông sẽ thế nào đây?"
Thiều Nguyệt tưởng tượng thử một chút rồi phì cười, một con to, một con nhỏ, hai con mà gặp nhau thì không phải náo loạn hay sao.
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt cùng ngồi lên lưng thú Ngâm Nga, để nó tự do chậm rãi bước về phía trước, Thiều Nguyệt quay đầu lại hỏi, "Tiểu Cốt này, nàng có nhớ mọi người với Đường Bảo không?"
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Có ạ, lúc bỏ đi, ta đã không từ giã bọn họ mà."
Thiều Nguyệt xoa đầu Hoa Thiên Cốt, "Vậy sao nàng lại không từ giã?"
Hoa Thiên Cốt vội ngẩng đầu, "Không phải vậy đâu, ta chỉ lo mình sẽ... khiến sư tôn... bị thương..."
"Chuyện kiếp sinh tử, ta không thèm để ý," Thiều Nguyệt nắm chặt lấy tay Hoa Thiên Cốt, "Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau là đã chiến thắng kiếp sinh tử rồi."
"Có thật không ạ?" Hoa Thiên Cốt hỏi.
"Nàng không cảm thấy kiếp sinh tử rất giống kiếp tình sao?" Thiều Nguyệt bảo, Hoa Thiên Cốt gật đầu, Thiều Nguyệt lại nói tiếp, "Sống vì tình, chết cũng vì tình, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, cố gắng sống là có thể chiến thắng kiếp sinh tử rồi!"
"Vâng, được ạ!" Hoa Thiên Cốt cao hứng gật đầu, sau đó nàng dựa đầu vào vai Thiều Nguyệt.
"Tiểu Cốt này," Đột nhiên Thiều Nguyệt nhớ ra một chuyện, "Sao tự dưng nàng lại gỡ bỏ phong ấn của Hồng Hoang thế, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hoa Thiên Cốt đảo mắt chán nản, "Là do... cái bùa hộ mệnh sư tôn tặng ta... hỏng rồi..." Dứt lời, nàng còn lấy ra tấm bùa, nhưng bên trong đã không còn lọn tóc nào nữa.
Thiều Nguyệt vuốt ve hoa văn trên túi gấm, cảm thán, "Ôi chao, cái này là từ khi Tiểu Cốt còn nhỏ, ta đã đặc biệt may tặng này, lúc đó Tiểu Cốt nghịch ơi là nghịch." Thiều Nguyệt không hề trách móc Hoa Thiên Cốt, nhắc lại chuyện còn nhỏ cũng là muốn bảo nàng không cần phải bận tâm nhiều.
Hoa Thiên Cốt hồi tưởng lại thời thơ ấu bèn nở nụ cười vui vẻ, ngẩng đầu hỏi, "Sư tôn, từ lúc nào người... nhận ra lòng mình thế?"
Mặt Thiều Nguyệt đỏ bừng, cô nghiêng đầu đáp, "Có thể là lúc nàng thay ta chặn lại đinh Tiêu Hồn, hoặc cũng có thể là khi nàng giải cho ta độc của lư Bốc Nguyên, ta cũng không rõ."
Hoa Thiên Cốt ôm lấy cánh tay Thiều Nguyệt, "Vậy à, sư tôn trễ hơn ta nhiều, ta đã yêu sư tôn từ sớm lắm rồi."
"Ồ?" Thiều Nguyệt quay sang nhìn nàng, "Từ bao giờ?"
"Hẳn là khi ta biết sư tôn chính là Nguyệt tỷ tỷ," Hoa Thiên Cốt suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu, "Hẳn là khi ta một lòng một dạ muốn trở thành đồ đệ của sư tôn."
Thiều Nguyệt kinh ngạc, "Sớm thế sao? Khi đó ta còn đang lo Tiểu Cốt sẽ thích sư huynh cơ?"
"Hả?" Hoa Thiên Cốt giật mình nhìn Thiều Nguyệt, "Sao có chuyện đó được, Tôn thượng lạnh như băng ấy, đun đến mấy cũng không nóng lên nổi, sao ta lại thích ngài được?"
Nhưng mà nàng đã yêu sư huynh trong nguyên tác đó thôi, Thiều Nguyệt thầm nhủ, cô không dám nói ra, chỉ gật đầu bảo, "À, mặc dù thoạt trông sư huynh lạnh như băng, nhưng thực chất huynh ấy vẫn luôn suy nghĩ vì người khác, có điều huynh ấy tuân thủ môn quy hơi quá nghiêm ngặt."
Hoa Thiên Cốt bất mãn bĩu môi, "Ta mới phải là người lo lắng chứ, sư tôn với Tôn thượng xứng đôi như vậy, là Thượng tiên Trường Lưu, lại còn sống bên nhau tại điện Tuyệt Tình lâu như vậy, chắc chắn cảm tình rất sâu nặng nhỉ."
"Ôi ôi," Thiều Nguyệt bật cười, "Cái này thì lại càng không thể nhé, sư huynh luôn nhất mực chăm sóc ta như một vị huynh trưởng, huynh ấy giống như người nhà của ta vậy."
Nghe được câu trả lời của Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt mỉm cười vui vẻ, thú Ngâm Nga đột nhiên khựng lại, Hoa Thiên Cốt thắc mắc quay sang, trước mặt họ có rất nhiều người, phần lớn toàn là đệ tử Man Hoang.
Hoa Thiên Cốt nhảy khỏi lưng thú Ngâm Nga, sau đó đưa tay đỡ Thiều Nguyệt xuống, "Các người tới đây làm gì? Chẳng lẽ lại tới để...."
Những đệ tử kia nghe xong đồng loạt quỳ xuống nhận tội, "Xin Thần tôn thứ tội, chúng ta không cố tình mạo phạm ngài, nếu biết ngài sở hữu Hồng Hoang, chúng ta tuyệt đối không dám đối xử với ngài như vậy."
Thiều Nguyệt nhướng mày, "Các người đối xử với Tiểu Cốt thế nào cơ?"
Đệ tử quỳ ở chính giữa vừa nhìn thấy Thiều Nguyệt đã đưa tay chỉ cô, tức giận nói, "Thần tôn ơi, ả ta là người của Trường Lưu đấy, chúng ta bị lưu đày đến Man Hoang, tất cả cũng tại Trường Lưu, ngài tuyệt không thể bỏ qua cho ả!"
Hoa Thiên Cốt tức giận, phất ống tay áo, đánh bay gã đệ tử dám chỉ chỏ Thiều nguyệt, gã ngã xuống đất, co quắp cả lại song không ai dám đến đỡ. Hoa Thiên Cốt cố nén giận, nàng nhìn chằm chằm từng đệ tử đang quỳ gối, cảnh cáo, "Sư tôn của ta không phải người mà các ngươi có thể khinh nhờn, sau này nếu còn ai dám nói xấu sư tôn, ta chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình!"
Thiều Nguyệt tiến tới nắm lấy tay Hoa Thiên Cốt, "Được rồi, Tiểu Cốt à, đừng giận, mới vừa rồi Tiểu Cốt thật quá oai phong, khiến cho vi sư... khi cho ta cũng còn cảm thấy sợ hãi kìa!"
"Cũng tại bọn họ hết, dám làm hỏng bùa hộ mệnh sư tôn tặng ta." Hoa Thiên Cốt vẫn cánh cánh trong lòng vụ này.
Thiều Nguyệt kéo lấy một lọn tóc của mình, "Nếu Tiểu Cốt muốn thì ta lại làm tặng nàng một tấm bùa." Dứt lời định tự giựt tóc.
Hoa Thiên Cốt vội ngăn cô lại, "Đừng!" Thiều Nguyệt không hiểu nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt vuốt ve lọn tóc ấy, "Thế này là được rồi, thế này là được rồi." Sau đó cúi đầu, nhẹ hôn lên lọn tóc kia.
Thiều Nguyệt thấy cảnh này thì thầm giật mình, mặt cũng đỏ bừng, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, vui vẻ nói với Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, sau này ngày nào Tiểu Cốt cũng chải tóc cho người nhé."
"Được!" Thiều Nguyệt đỏ mặt, gật đầu đáp.
--- ------ -------
Tại Trường Lưu, Tử Mạch và Tử Trúc bất an ngồi cầm tách trà trong phòng, còn Đường Bảo đã sớm đi tới đi lui, trong miệng còn không ngừng lải nhải, "Sao Thập Nhất vẫn đi mãi chưa về vậy nhỉ?"
Bấy giờ, Lạc Thập Nhất mới bước vào, Đường Bảo mừng rỡ chạy lại, khi nhìn thấy gương mặt anh chàng đầy buồn bã, con bé mới im lặng rồi đưa tay lên xoa khóe miệng Lạc Thập Nhất, "Đau không? Thế tôn đánh à?"
Lạc Thập Nhất lắc đầu, nắm lấy tay Đường Bảo, mỉm cười trấn an, "Ta không sao mà."
"Nhưng..." Đường Bảo cau mày khổ não, con bé biết rằng nhất định Thế tôn sẽ không đồng ý cho Lạc Thập Nhất đến với mình, thế nên anh chàng mới bị Thế tôn đánh, và thế nên lòng con bé mới áy náy.
Lạc Thập Nhất không muốn trông thấy vẻ tội lỗi của Đường Bảo, anh chàng kéo Đường Bảo ngồi xuống, nghiêm mặt nói, "Ta mới về từ đại điện, Tam tôn đang thương nghị chuyện hiện tượng dị thường trên bầu trời, không ai đả động gì tới vụ của Kiếm tôn."
"Chẳng lẽ bọn họ cứ thế lưu đày chủ nhân ở Man Hoang rồi mặc kệ hết thảy ư!" Tử Mạch tức giận, Tử Trúc vội xoa tay nàng, sau đó lại rót nàng một tách trà, Tử Mạch vẫn khá là bực bội, nàng cầm tách trà lên uống một hơi cạn sạch.
"Cơ mà, sao Kiếm tôn lại phải đến Man Hoang chứ? Trông còn có vẻ như Kiếm tôn tự nguyện nữa." Đường Bảo nghiêng đầu, "Liệu... có phải Kiếm tôn đi tìm Cốt Đầu không?"
Lạc Thập Nhất đột nhiên nhớ ra, "Ban nãy ở đại điện, tự dưng Tôn thượng hỏi một câu, "Man Hoang có gì bất thường không?" đấy."
"Chẳng lẽ hiện tượng dị thường lần này có liên quan tới Man Hoang?" Tử Trúc suy đoán.
"Man Hoang à..." Tử Mạch bất an nắm chặt tách trà, trong lòng nảy sinh dự cảm không lành, nàng luôn cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra.
"Tử Mạch à, sao vậy" Tử Trúc phát hiện ra sự khác thường của nàng bèn nắm lấy tay nàng, hỏi.
Tử Mạch lắc đầu, nắm lại tay Tử Trúc, "Chỉ là ta hơi lo lắng..."
Đông Phương Úc Khanh vội vã chạy tới Trường Lưu, nhắm thẳng đến điện Tuyệt Tình, còn Ma Nghiêm và Chưởng môn các phái bàn bàn bạc xong đang rời khỏi đại điện, Nghê Mạn Thiên mệt mỏi định về chỗ Tử Mạch thì dọc đường lại trông thấy một bóng người quen thuộc, nàng thắc mắc, "Anh ta tới Trường Lưu làm gì?" Vì vậy nên lén đi theo.
Đông Phương Úc Khanh vọt vào điện Tuyệt Tình, chất vấn, "Bạch Tử Họa! Rốt cuộc Cốt Đầu đang ở đâu?"
Mặt Bạch Tử Họa không cảm xúc, "Còn có chuyện gì mà lầu Dị Hủ của ngươi không biết ư?"
"Bớt lảm nhảm đi, ta tìm khắp nơi mà không thấy được bóng dáng Cốt Đầu, hiện tượng dị thường trên bầu trời lúc này lại có liên quan tới nàng, nàng lặng lẽ rời khỏi Trường Lưu của các người mà, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra hả, sao lại phải ép nàng lẳng lặng bỏ đi trong lúc sư tôn của nàng còn đang hôn mê bất tỉnh?" Đông Phương Úc Khanh rút kiếm, chỉ về phía Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa cau mày nhìn Đông Phương Úc Khanh, chàng không hiểu những lời này, bàn tay cầm kiếm của Đông Phương Úc khanh khẽ run, "Không phải bởi Cốt Đầu yêu sư tôn của nàng, nên ngươi mới..."
Ánh mắt Bạch Tử Họa thoáng lạnh, "Sao ngươi biết chuyện này?"
"Hừ, ta ở bên Cốt Đầu lâu như vậy, đã sớm nhận ra rồi, có điều ban đầu ta không dám khẳng định, vì khó mà tin nổi, cho đến khi vì Thiều Nguyệt, nàng đã đánh cắp Thần khí, ta mới dám chắc chắn." Đông Phương Úc Khanh tỏ ra chán nản.
Bạch Tử Họa nghiêng đầu nói, "Hoa Thiên Cốt đang ở Man Hoang."
"Cái gì? Ngươi lưu đày nàng tới Man Hoang ư?" Đông Phương Úc Khanh cả kinh.
"Tiểu Nguyệt bảo Hoa Thiên Cốt đang ở Man Hoang." Bạch Tử Họa nhàn nhạt đáp.
Đông Phương Úc Khanh đảo mắt suy tư, "Cho nên, ngươi mới lưu đày Thiều Nguyệt đến Man Hoang?"
"Đó là yêu cầu của Tiểu Nguyệt." Bạch Tử Họa phất ống tay áo, xoay người đi tới bên bàn, ngồi xuống, thể hiện rõ ý muốn tiễn khách.
"A, Bạch Tử Họa, ngươi cứ định để thế cho hai người bọn họ tự sinh tự diệt ở Man Hoang sao?" Đông Phương Úc Khanh tức giận chỉ kiếm về phía Bạch Tử Họa, "Mau đưa nàng trở lại, mau đưa Cốt Đầu quay về đi!"
"Không thể!" Bạch Tử Họa từ chối.
"Vậy còn Thiều Nguyệt, cô ta là sư muội của ngươi mà, dù cho cô ta tự nguyện tới Man Hoang tìm Cốt Đầu, song chẳng lẽ ngươi không định đưa cô ta quay về ư? Man Hoang là nơi không thể sử dụng pháp lực, dẫu cô ta có là Thượng tiên, thì đến Man Hoang cũng chỉ là một kẻ tầm thường, ngươi không lo lắng chút nào sao?"
Bạch Tử Họa ngước lên nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Dị Hủ Quân, nếu ta đón Tiểu Nguyệt về, thế thì Hoa Thiên Cốt cũng sẽ quay trở lại, đó là điều mà ngươi muốn ư?"
"Tại sao? Tại sao Cốt Đầu lại không thể quay về?" Đông Phương Úc Khanh chất vấn, sau đó như nghĩ ra cái gì, anh chàng vỡ lẽ, "Là vì hiện tượng dị thường trên bầu trời? Chẳng lẽ... Yêu Thần xuất thế... là Cốt Đầu ư?"
"Hồng Hoang ở trên người Hoa Thiên Cốt."
"Cái gì? Chả trách dù đã bị đóng chốt bởi đinh Tiêu Hồn, Cốt Đầu vẫn hồi phục nhanh như vậy, rõ ràng tu vi đã mất hết, nhưng chỉ cần một năm đã lành lặn, song nó vẫn chưa đủ để thành lý do ngươi bỏ mặc Cốt Đầu tại Man Hoang!" Đông Phương Úc Khanh bất mãn.
Bạch Tử Họa vẫn bình tĩnh, đầu không ngẩng lên, "Tuyệt đối không thể!"
"Được, vậy ta giết ngươi trước, sau đó đi cứu Cốt Đầu!" Đông Phương Úc Khanh hét to rồi đâm kiếm đi, vẻ mặt Bạch Tử Họa vẫn vô cùng thờ ơ.
Bấy giờ một người đàn ông diện đồ đen đột nhiên lao ra, chắn trước người Bạch Tử Họa, mũi kiếm của Đông Phương Úc Khanh xuyên qua ngực người này, máu đổ đầy đất.
Đông Phương Úc Khanh giật mình nhìn người trước mắt, anh chàng rút kiếm ra. Người đàn ông diện đồ đen dần ngã xuống, Bạch Tử Họa vội tiến đến đỡ lấy y, khăn trùm đã tuột, để lộ ra khuôn mặt của Đông Hoa.
"Đông Hoa!" Bạch Tử Họa ôm Đông Hoa thật chặt, "Sao huynh lại làm thế?"
"Đông Hoa!" Kiếm của Đông Phương Úc Khanh rơi xuống đất, anh chàng tiến đến nắm lấy bả vai y, lo lắng gọi, "Đông Hoa!"
Đông Hoa dựa vào lồng ngực Bạch Tử Họa, giọng nói yếu ớt, "Tử Họa, còn nhớ năm đó ở lầu Dị Hủ chứ," Y bắt lấy tay Đông Phương Úc Khanh, "Ta đã nhìn Đông Phương Úc Khanh trưởng thành, ta từng luôn muốn biết, rốt cuộc thì thế nào là đúng, thế nào là sai," Một tay kia của Đông Hoa lại đặt lên bả vai Bạch Tử Họa, "Huynh đã làm vô cùng tốt, so với ta, so với cả sư phụ. Có điều, huynh cũng quá cố chấp, là người, thoải mái một chút thì... khụ khụ..."
Hai tay Đông Phương Úc Khanh nắm chặt lấy vai Đông Hoa, "Đông Hoa, sao ông lại phải làm như thế, rõ ràng có thể ngăn cản, tại sao ông lại làm như vậy?"
"Hai mươi năm qua, trong lòng con chỉ tồn tại hận thù, nếu như cái chết của ta có thể khiến hận thù trong con biến mất, thế thì ta cam tâm tình nguyện..." Thanh âm Đông Hoa dần nhỏ lại, Bạch Tử Họa rũ mi mắt, chàng buông Đông Hoa ra.
Hai tay Đông Phương Úc Khanh ôm lấy bả vai Đông Hoa, "Ông không thể chết được, ông đừng quên, mạng của ông vẫn còn trong tay ta, ông đã luôn dạy dỗ ta như một người cha vậy, ta đã mất phụ thân rồi, cho nên, ta ra lệnh cho ông, ông không được phép chết! Không được chết! Ông có biết không?"
"Đủ rồi, tiếc nuối duy nhất trong đời ta, chính là không thể đường đường chính chính gặp lại Tiểu Nguyệt thêm một lần, nhưng chỉ cần trong lòng còn có tình thương, chắc chắn sẽ hạnh phúc, con hãy gạt bỏ thù hận đi..." Đông Hoa khuyên nhủ.
Đông Phương Úc Khanh gật đầu lia lịa, anh chàng cố nén nước mắt, "Được, được, được, ông nói gì, ta cũng nghe theo, chỉ cần ông đừng chết."
Đông Hoa nghiêng đầu nhìn Bạch Tử Họa, "Tử Họa à, huynh tha thứ cho cậu ta chứ? Cậu ta cũng giống Cốt Đầu, chỉ là những đứa trẻ tự do, phóng khoáng..."
Bạch Tử Họa nhẹ gật đầu, Đông Hoa nhắm mắt lại, Đông Phương Úc Khanh bật khóc, "Đông Hoa? Đông Hoa ơi? Ông nói gì đi, Đông Hoa, ông hãy giáo huấn ta tiếp đi, Đông Hoa!" 3
Nghê Mạn Thiên do dự đứng cạnh cửa, nàng chỉ tò mò không biết vì sao Đông Phương Úc Khanh lại tới Trường Lưu nên mới bám theo thôi, ai ngờ lại trông thấy cảnh tượng này. Bạch Tử Họa thoáng trông thấy Nghê Mạn Thiên, sau đó thấy cả ngọc Viêm Thủy chợt lóe sáng trên cổ nàng, chàng vội vã bế Đông Hoa lên, rời khỏi điện Tuyệt Tình.
Đông Phương Úc Khanh không hiểu, "Bạch Tử Họa, ngươi muốn đưa Đông Hoa đi đâu vậy?"
"Động băng!" Lời ít ý nhiều, "Mạn Thiên, con cũng theo ta!"
Nghê Mạn Thiên cả kinh, nàng mải mốt tuân lệnh, cùng Đông Phương Úc Khanh đi tới động băng, nơi này cũng là nơi để chữa trị, Bạch Tử Họa đặt Đông Hoa lên giường băng, sau đó xoay người đến trước mặt Nghê Mạn Thiên, "Mạn Thiên à, chỉ có ngọc Viêm Thủy của con mới có thể cứu huynh ấy."
Nghê Mạn Thiên im lặng chốt lát xong gật đầu, "Vâng, được ạ." Sau đó nàng lấy ngọc Viêm Thủy xuống, đưa cho Bạch Tử Họa, "Tôn thượng, mời ngài!"
Bạch Tử Họa nhìn Nghê Mạn Thiên đầy cảm kích, chàng tới trước giường băng, làm phép trị thương cho Đông Hoa bằng ngọc Viêm Thủy. Một lát sau, Bạch Tử Họa thu công, ngọc Viêm Thủy tự động bay đến trước mặt Nghê Mạn Thiên, nàng hơi giật mình, đưa hai tay ra, ngọc Viêm Thủy hạ xuống lòng bàn tay nàng, phát ra ánh sáng dịu dàng mềm mại. Nghê Mạn Thiên nhấp nháy mắt, sao nàng lại có cảm giác ngọc Viêm Thủy sáng hơn trước kia rồi nhỉ?
Đông Phương Úc Khanh ngồi xổm bên giường băng, anh chàng nhìn Đông Hoa, rồi lại hỏi Bạch Tử Họa, "Đông Hoa, ông ấy sao rồi?"
"Chỉ cần chờ huynh ấy tỉnh lại." Bạch Tử Họa đáp.
Đông Phương Úc Khanh thở phào nhẹ nhõm, "Ta có thể chăm sóc ông ấy không?"
Bạch Tử Họa lập tức xoay người rời khỏi động băng, Nghê Mạn Thiên thấy thế vội đeo lại ngọc Viêm Thủy lên cổ xong cũng bỏ đi, cứ thế, Đông Phương Úc Khanh lẳng lặng ngồi nhìn Đông Hoa, hy vọng y mau chóng tỉnh lại.
Tại Man Hoang, Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt đang cao hứng phi hành trên không trung, hai người thu hết toàn bộ Man Hoang vào trong mắt, tuy vắng lặng, nhưng lại đẹp ở rất nhiều phương diện. Bay chán chê trên trời rồi, hai người lại cùng tản bộ dưới đất, Hoa Thiên Cốt nhảy nhót chạy lên phía trước, hướng về phương xa hét to, "Aaaaa....."
Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt trẻ con như thế thì cũng chỉ bật cười, Hoa Thiên Cốt diện một thân áo đỏ khi đứng yên thì trông rất động lòng người, mà khi nàng hoạt động thì lại như một con yêu tinh hoạt bát, Thiều Nguyệt thầm yên tâm, chỉ cần Tiểu Cốt vui là được rồi.
"Sư tôn ơi!" Hoa Thiên Cốt xoay người lại, nàng dang hai tay ra, lộ ra nụ cười như khi còn thơ bé, nói tiếp, "Sư tôn, sư tôn, sư tôn..." 1
Thiều Nguyệt lắc đầu, mỉm cười tiến đến kéo tay Hoa Thiên Cốt, quệt cái sống mũi của nàng, "Nàng gọi nhiều như vậy không thấy mệt à?" 1
Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Gọi sư tôn thì mãi cũng không mệt, hì hì.."
Thiều Nguyệt dịu dàng vén những sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn thay Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt lại nhìn chằm chằm Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, toàn bộ đều là sự thật sao?"
Thiều Nguyệt thở dài, "Tiểu Cốt à, là thật, nàng không cần phải xác nhận lại mỗi ngày đâu."
Hoa Thiên Cốt cắn môi, nàng gật đầu, trong lòng vẫn có chút bất an, nàng không biết một khi đã trở lại Trường Lưu, sư tôn có còn yêu nàng như vậy nữa hay không?
Thiều Nguyệt trông thấy vẻ mặt của Hoa Thiên Cốt cũng biết nàng đang lo lắng chuyện gì, cô nghiêng người tiến tới hôn Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên đờ đẫn một lát mới nhẹ nhếch môi, Thiều Nguyệt thừa dịp đưa lưỡi vào, giúp cho nụ hôn thêm sâu. Đến tận khi cả hai khó có thể hít thở, Thiều Nguyệt mới buông Hoa Thiên Cốt ra, hai người dựa trán vào nhau, nhìn đối phương rồi cũng bật cười.
Sau đó, Thiều Nguyệt nhỏ giọng nói sát bên tai Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt à... ta, yêu, nàng." 2
Hoa Thiên Cốt nghe xong lại giật mình, lòng nàng tràn đầy vui sướng, nàng ôm chặt lấy cổ Thiều Nguyệt, xoay tại chỗ mấy vòng, tất cả bất an và lo âu như biến mất hết vào giờ khắc này. Nàng lại ôm cả eo Thiều Nguyệt, bay vèo lên không, Thiều Nguyệt cũng ôm lấy eo Hoa Thiên Cốt, mặc cho nàng tận tình đưa mình bay lượn.
Thú Ngâm Nga chạy lại từ đằng xa, Hoa Thiên Cốt đưa Thiều Nguyệt xuống, thú Ngâm Nga dừng lại trước mặt hai người, lắc đầu kêu mấy tiếng nghe rất chi là dễ thương, Hoa Thiên Cốt buồn cười xoa đầu nó, "Thú Ngâm Nga à, nếu Đường Bảo mà còn là linh trùng thì không biết hai đứa mày trông sẽ thế nào đây?"
Thiều Nguyệt tưởng tượng thử một chút rồi phì cười, một con to, một con nhỏ, hai con mà gặp nhau thì không phải náo loạn hay sao.
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt cùng ngồi lên lưng thú Ngâm Nga, để nó tự do chậm rãi bước về phía trước, Thiều Nguyệt quay đầu lại hỏi, "Tiểu Cốt này, nàng có nhớ mọi người với Đường Bảo không?"
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Có ạ, lúc bỏ đi, ta đã không từ giã bọn họ mà."
Thiều Nguyệt xoa đầu Hoa Thiên Cốt, "Vậy sao nàng lại không từ giã?"
Hoa Thiên Cốt vội ngẩng đầu, "Không phải vậy đâu, ta chỉ lo mình sẽ... khiến sư tôn... bị thương..."
"Chuyện kiếp sinh tử, ta không thèm để ý," Thiều Nguyệt nắm chặt lấy tay Hoa Thiên Cốt, "Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau là đã chiến thắng kiếp sinh tử rồi."
"Có thật không ạ?" Hoa Thiên Cốt hỏi.
"Nàng không cảm thấy kiếp sinh tử rất giống kiếp tình sao?" Thiều Nguyệt bảo, Hoa Thiên Cốt gật đầu, Thiều Nguyệt lại nói tiếp, "Sống vì tình, chết cũng vì tình, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, cố gắng sống là có thể chiến thắng kiếp sinh tử rồi!"
"Vâng, được ạ!" Hoa Thiên Cốt cao hứng gật đầu, sau đó nàng dựa đầu vào vai Thiều Nguyệt.
"Tiểu Cốt này," Đột nhiên Thiều Nguyệt nhớ ra một chuyện, "Sao tự dưng nàng lại gỡ bỏ phong ấn của Hồng Hoang thế, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hoa Thiên Cốt đảo mắt chán nản, "Là do... cái bùa hộ mệnh sư tôn tặng ta... hỏng rồi..." Dứt lời, nàng còn lấy ra tấm bùa, nhưng bên trong đã không còn lọn tóc nào nữa.
Thiều Nguyệt vuốt ve hoa văn trên túi gấm, cảm thán, "Ôi chao, cái này là từ khi Tiểu Cốt còn nhỏ, ta đã đặc biệt may tặng này, lúc đó Tiểu Cốt nghịch ơi là nghịch." Thiều Nguyệt không hề trách móc Hoa Thiên Cốt, nhắc lại chuyện còn nhỏ cũng là muốn bảo nàng không cần phải bận tâm nhiều.
Hoa Thiên Cốt hồi tưởng lại thời thơ ấu bèn nở nụ cười vui vẻ, ngẩng đầu hỏi, "Sư tôn, từ lúc nào người... nhận ra lòng mình thế?"
Mặt Thiều Nguyệt đỏ bừng, cô nghiêng đầu đáp, "Có thể là lúc nàng thay ta chặn lại đinh Tiêu Hồn, hoặc cũng có thể là khi nàng giải cho ta độc của lư Bốc Nguyên, ta cũng không rõ."
Hoa Thiên Cốt ôm lấy cánh tay Thiều Nguyệt, "Vậy à, sư tôn trễ hơn ta nhiều, ta đã yêu sư tôn từ sớm lắm rồi."
"Ồ?" Thiều Nguyệt quay sang nhìn nàng, "Từ bao giờ?"
"Hẳn là khi ta biết sư tôn chính là Nguyệt tỷ tỷ," Hoa Thiên Cốt suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu, "Hẳn là khi ta một lòng một dạ muốn trở thành đồ đệ của sư tôn."
Thiều Nguyệt kinh ngạc, "Sớm thế sao? Khi đó ta còn đang lo Tiểu Cốt sẽ thích sư huynh cơ?"
"Hả?" Hoa Thiên Cốt giật mình nhìn Thiều Nguyệt, "Sao có chuyện đó được, Tôn thượng lạnh như băng ấy, đun đến mấy cũng không nóng lên nổi, sao ta lại thích ngài được?"
Nhưng mà nàng đã yêu sư huynh trong nguyên tác đó thôi, Thiều Nguyệt thầm nhủ, cô không dám nói ra, chỉ gật đầu bảo, "À, mặc dù thoạt trông sư huynh lạnh như băng, nhưng thực chất huynh ấy vẫn luôn suy nghĩ vì người khác, có điều huynh ấy tuân thủ môn quy hơi quá nghiêm ngặt."
Hoa Thiên Cốt bất mãn bĩu môi, "Ta mới phải là người lo lắng chứ, sư tôn với Tôn thượng xứng đôi như vậy, là Thượng tiên Trường Lưu, lại còn sống bên nhau tại điện Tuyệt Tình lâu như vậy, chắc chắn cảm tình rất sâu nặng nhỉ."
"Ôi ôi," Thiều Nguyệt bật cười, "Cái này thì lại càng không thể nhé, sư huynh luôn nhất mực chăm sóc ta như một vị huynh trưởng, huynh ấy giống như người nhà của ta vậy."
Nghe được câu trả lời của Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt mỉm cười vui vẻ, thú Ngâm Nga đột nhiên khựng lại, Hoa Thiên Cốt thắc mắc quay sang, trước mặt họ có rất nhiều người, phần lớn toàn là đệ tử Man Hoang.
Hoa Thiên Cốt nhảy khỏi lưng thú Ngâm Nga, sau đó đưa tay đỡ Thiều Nguyệt xuống, "Các người tới đây làm gì? Chẳng lẽ lại tới để...."
Những đệ tử kia nghe xong đồng loạt quỳ xuống nhận tội, "Xin Thần tôn thứ tội, chúng ta không cố tình mạo phạm ngài, nếu biết ngài sở hữu Hồng Hoang, chúng ta tuyệt đối không dám đối xử với ngài như vậy."
Thiều Nguyệt nhướng mày, "Các người đối xử với Tiểu Cốt thế nào cơ?"
Đệ tử quỳ ở chính giữa vừa nhìn thấy Thiều Nguyệt đã đưa tay chỉ cô, tức giận nói, "Thần tôn ơi, ả ta là người của Trường Lưu đấy, chúng ta bị lưu đày đến Man Hoang, tất cả cũng tại Trường Lưu, ngài tuyệt không thể bỏ qua cho ả!"
Hoa Thiên Cốt tức giận, phất ống tay áo, đánh bay gã đệ tử dám chỉ chỏ Thiều nguyệt, gã ngã xuống đất, co quắp cả lại song không ai dám đến đỡ. Hoa Thiên Cốt cố nén giận, nàng nhìn chằm chằm từng đệ tử đang quỳ gối, cảnh cáo, "Sư tôn của ta không phải người mà các ngươi có thể khinh nhờn, sau này nếu còn ai dám nói xấu sư tôn, ta chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình!"
Thiều Nguyệt tiến tới nắm lấy tay Hoa Thiên Cốt, "Được rồi, Tiểu Cốt à, đừng giận, mới vừa rồi Tiểu Cốt thật quá oai phong, khiến cho vi sư... khi cho ta cũng còn cảm thấy sợ hãi kìa!"
"Cũng tại bọn họ hết, dám làm hỏng bùa hộ mệnh sư tôn tặng ta." Hoa Thiên Cốt vẫn cánh cánh trong lòng vụ này.
Thiều Nguyệt kéo lấy một lọn tóc của mình, "Nếu Tiểu Cốt muốn thì ta lại làm tặng nàng một tấm bùa." Dứt lời định tự giựt tóc.
Hoa Thiên Cốt vội ngăn cô lại, "Đừng!" Thiều Nguyệt không hiểu nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt vuốt ve lọn tóc ấy, "Thế này là được rồi, thế này là được rồi." Sau đó cúi đầu, nhẹ hôn lên lọn tóc kia.
Thiều Nguyệt thấy cảnh này thì thầm giật mình, mặt cũng đỏ bừng, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, vui vẻ nói với Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, sau này ngày nào Tiểu Cốt cũng chải tóc cho người nhé."
"Được!" Thiều Nguyệt đỏ mặt, gật đầu đáp.
--- ------ -------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.