Chương 134: Phương pháp
Mộng Vũ Thần
10/03/2018
Đông Phương Úc Khanh dìu Hoa Thiên Cốt vào phòng, Hoa Thiên Cốt vừa ngồi xuống, Đường Bảo đã hoảng hoảng hốt hốt chạy đến, con bé hô toáng lên, "Cốt Đầu, Cốt Đầu, mẹ không sao chứ? Con mới nghe Tử Trúc tỷ tỷ bảo mẹ nhảy khỏi điện Tuyệt TÌnh? Là thật ư?"
"Đúng đấy, Thiên Cốt à, sao muội có thể ngốc như vậy," Tử Mạch bám theo cũng nức nở, "Nếu chủ nhân còn ở đây thì nhất định sẽ không cho phép muội làm thế đâu."
Song Hoa Thiên Cốt chỉ mỉm cười khúc khích, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào viên đá Nghiệm Sinh trên tay, coi như không nghe thấy lời Đường Bảo và Tử Mạch nói, Đường Bảo kỳ quái đi tới bên cạnh Hoa Thiên Cốt, "Cốt Đầu, mẹ làm sao vậy?"
Đông Phương Úc Khanh nói, "Cốt Đầu chỉ... đang vui quá thôi."
Bấy giờ Đường Bảo mới trông thấy Đông Phương Úc Khanh, con bé mừng rỡ, "Cha! Sao cha lại đến đây?"
Đông Phương Úc Khanh gật đầu, cười, "Đường Bảo, đã lâu không gặp."
Đường Bảo ôm tay Đông Phương Úc Khanh, hưng phấn lắc tới lắc lui, Đông Phương Úc Khanh cũng kệ cho con bé làm thế, sau đó như nhớ đến Hoa Thiên Cốt, Đường Bảo cau mày, "Nhưng, Cốt Đầu..." khi nhìn thấy viên đá Nghiệm Sinh trên lòng bàn tay Hoa Thiên Cốt, Đường Bảo kinh ngạc thốt lên, "Đá Nghiệm Sinh? Nhưng... sao lại là màu bạc?"
"Chủ nhân?" Tử Mạch không dám chắc, nàng đi đến, nhắm mắt cẩn thận cảm thụ, "Không sai, là chủ nhân, ta cảm nhận được sự tồn tại của chủ nhân rồi!"
Đường Bảo khó tin nhìn Đông Phương Úc Khanh, Đông Phương Úc Khanh gật đầu, Bạch Tử Họa đứng một bên mở miệng, "Không sai, đó là đá Nghiệm Sinh của Tiểu Nguyệt."
"Xem ra Tôn thượng đã biết, vậy liệu ông có biết Kiếm tôn đang ở đâu hay không?" Đông Phương Úc Khanh ngẩng đầu hỏi.
Hoa Thiên Cốt hoàn hồn, nhìn chằm chằm Bạch Tử Họa đầy mong đợi, Bạch Tử Họa hơi cau mày, "Nếu Tiểu Nguyệt còn sống, vậy ắt hẳn con bé đang ở một thế giới khác."
"Một thế giới khác ư?" Hoa Thiên Cốt cúi đầu trầm tư, sao sư tôn lại ở một thế giới khác?
"Hóa ra Tôn thượng đã sớm biết." Đông Phương Úc Khanh khá bất ngờ.
Bạch Tử Họa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, "Lúc Tiểu Nguyệt được sư phụ thu nhận vào môn hạ, người đã nói Tiểu Nguyệt đến từ một thế giới khác, hôm nay... có lẽ nó đã trở về..."
Đông Phương Úc Khanh như vỡ lẽ, chẳng trách anh chàng không dò được bất kỳ thông tin nào về Thiều Nguyệt, hóa ra vốn dĩ cô đã không thuộc về cái thế giới này.
"Là sao?" Hoa Thiên Cốt ngày càng mơ hồ, "Ý Tôn thượng là sư tôn đang ở một thế giới khác, chứ không phải thế giới của chúng ta ư?"
"Đúng vậy, Cốt Đầu à," Đông Phương Úc Khanh kiên nhẫn giải thích, "Thứ gọi là thế giới khác, là một nơi hoàn toàn khác biệt so với thế giới của chúng ta, sự tồn tại của Kiếm tôn bây giờ đã độc lập với sự tồn tại của chúng ta rồi, hai bên không hề liên quan gì đến nhau, cũng không hề xuất hiện một giao điểm."
"Vậy sao sư tôn có thể tới đây được?" Hoa Thiên Cốt thắc mắc.
Đông Phương Úc Khanh cau mày lắc đầu, "Đó cũng là chuyện khiến ta không tài nào hiểu nổi, Kiếm tôn có thể đến được đây chắc hẳn là do một năng lượng thần bí nào đấy, khiến cho hai thế giới vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với nhau đột nhiên vắt chéo lại tại một điểm."
"Thanh Kinh Lôi?" Bạch Tử Họa suy đoán.
"Ý Tôn thượng là..." Đông Phương Úc Khanh như chợt hiểu.
"Sư phụ từng bảo, ban đầu Tiểu Nguyệt và Kinh Lôi đã được người phát hiện cùng một lúc, bấy giờ trên người con bé còn có sức mạnh sấm sét của Kinh Lôi, việc một người không hề sở hữu chút linh lực nào mà lại gánh trên vai thứ sức mạnh sánh ngang với Thần Khí đã khiến sư phụ vô cùng kinh ngạc." Bạch Tử Họa quay đầu đi, chàng thuật lại đúng lời sư phụ từng nói.
"Nếu vậy thì chuyện Kiếm tôn có thể tới được đây có liên quan tới thanh Kinh Lôi sao?" Đông Phương Úc Khanh vỡ lẽ.
"Nhưng mà... Kinh Lôi... đã biến mất... cùng với sư tôn trong ngày hôm đó rồi." Hoa Thiên Cốt nghĩ về cảnh tượng ngày ấy thì lại càng đau lòng, nàng ôm lấy đầu, có chút chán nản.
Bạch Tử Họa nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Nếu Dị Hủ Quân đã ở đây thì tất đã tìm ra phương pháp."
Đông Phương Úc Khanh bật cười, "Quả nhiên không thể qua mắt được Tôn thượng mà." Anh chàng lấy ra một cuốn trục từ trong túi ngực, đặt lên bàn, "Đây là phương pháp ta tìm thấy từ lầu Dị Hủ."
Hoa Thiên Cốt đưa tay cầm lấy cuốn trục, một khắc tay nàng chạm vào cuốn trục ấy, đột nhiên nàng nhớ tới quy luật ở lầu Dị Hủ bèn mải mốt quay sang, "Đông Phương, có phải cái giá của nó rất lớn hay không?"
Đông Phương Úc Khanh rũ mi mắt, mím môi gật đầu, Hoa Thiên Cốt đánh lên ngực anh chàng, "Tại sao, tại sao chứ? Đông Phương, huynh có biết huynh làm vậy sẽ khiến cho ta áy náy lắm hay không?"
Đông Phương Úc Khanh bắt lấy tay Hoa Thiên Cốt, giải thích, "Cốt Đầu, không phải ta, mà là Trúc Nhiễm."
"Cái gì?" Hoa Thiên Cốt ngẩn người, ai cũng được, chẳng thể ngờ lại là Trúc Nhiễm, nàng không hiểu, Đông Phương Úc Khanh lại chỉ gật đầu rồi thuật lại toàn bộ sẽ việc đã xảy ra.
Kỳ hạn ba ngày đã hết, Đông Phương Úc Khanh tháo mảnh vải che mắt Đông Hoa, anh chàng có chút thấp thỏm, đưa tay lắc tới lắc lui trước mặt Đông Hoa, "Sao rồi, Đông Hoa, có thể thấy không?"
Ánh mắt Đông Hoa vẫn không có tiêu cự, y vẫn chẳng thể nhìn thấy gì, Đông Phương Úc Khanh thất vọng thả tay xuống, sau đó lại lấy lại tinh thần, "Không sao hết, Đông Hoa à, chúng ta còn có thể thử lại mà."
Đông Hoa không nói gì, đột nhiên y cảm thấy mắt đau nhói, sau đấy lại có chút ít ánh sáng mơ hồ, y nheo mắt lại, cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng người nhạt nhòa, y vui vẻ nói, "Úc Khanh?"
Đông Phương Úc Khanh cúi người xuống, "Sao thế, Đông Hoa, có phải ông thấy có chỗ nào không được thỏa mái hay không?"
Đông Hoa bắt lấy cánh tay của Đông Phương Úc Khanh, cười bảo, "Ta nhìn thấy rồi."
"Thật không? Đông Hoa?" Đông Phương Úc Khanh cao hứng cầm lấy tay Đông Hoa.
Đông Hoa gật đầu một cái, cây hòe phía đối diện y đột nhiên phát ra tiếng động xào xạc, Đàn Phàm rung chuyển nhánh cây, mừng rỡ nói, "Tốt quá, Đông Hoa!"
Tử Huân dọn dẹp đống vải trên mặt bàn, cũng hào hứng bảo, "Đúng đấy, Đông Hoa à, năm giác quan đã khôi phục được ba rồi, chỉ còn khứu giác và vị giác nữa thôi."
"Úc Khanh, đây đều là nhờ công của con." Đông Hoa cảm kích.
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, "Đó là việc mà ta phải làm, từ nhỏ tới lớn, ta chưa từng làm gì cho ông, còn ông thì lại luôn lo lắng cho ta, sau này sẽ không như vậy nữa, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Đông Hoa vui mừng vỗ tay Đông Phương Úc Khanh, gật đầu một cái, sau đó nhìn bóng người đang đi về phía anh chàng, "Úc Khanh..."
Đông Phương Úc Khanh quay đầu nhìn người mới tới, anh chàng không thể làm gì khác ngoài đứng dậy, nhìn Tử Huân, Tử Huân hiểu ý, "Yên tâm, ta sẽ chăm sóc Đông Hoa."
Đông Phương Úc Khanh cảm kích gật đầu, bấy giờ mới rời đi cùng Trúc Nhiễm. Tử Huân dõi theo bóng lưng của Đông Phương Úc Khanh, có chút lo âu, Đàn Phàm nhận ra tâm tư của nàng, bảo, "Tử Huân, muội đi thăm Tử Họa đi."
Tử Huân im lặng chốc lát, sau đó nàng nhìn về phía cây hòe, lắc đầu, "Vô ích, trong lòng Tử Họa chỉ có thiên hạ và Trường Lưu, người duy nhất có thể lay động tâm tư tình cảm của chàng, cũng chỉ có mình Thiều Nguyệt, dù ta có tới, thì cũng có thể thay đổi được gì chứ?" Dứt lời, nàng xoay người quay về ngôi nhà.
Đông Hoa thấy thế bèn nói với cây hòe, "Tử Huân đã sớm thông suốt rồi, Đàn Phàm, huynh còn chưa nhận ra ư?"
Hồi lâu sau cây hòe vẫn không lên tiếng, gió nhẹ từ đâu thổi đến khiến những tán lá đung đưa không ngừng, tựa như tâm trạng của hắn lúc này vậy.
Tại cấm địa của lầu Dị Hủ, Đông Phương Úc Khanh xoay người hỏi, "Trúc Nhiễm, ngươi đã chắc chắn chưa?"
Trúc Nhiễm bật cười thư thái, "Ừ, đây là việc duy nhất ta có thể làm mà, bắt đầu đi!"
Đông Phương Úc Khanh giơ tay làm phép trên không, đột nhiên một thanh âm già nua vang lên, "Là ai quấy rầy ta?"
Đông Phương Úc Khanh chắp tay, cung kính nói, "Thưa thế hệ trước của lầu Dị Hủ, con là Đông Phương Úc Khanh."
"Ồ? Là tiểu tử nhà ngươi, có chuyện muốn nhờ vả sao?" Thanh âm già nua kia lại xuất hiện.
Đông Phương Úc Khanh nhìn Trúc Nhiễm, "Là vị đang đứng bên cạnh con."
Thanh âm già nua phì cười, "Xem ra ước nguyện của hắn, cũng là ước nguyện của ngươi."
Đông Phương Úc Khanh mím môi, không phủ nhận mà gật đầu, Trúc Nhiễm tiến thêm một bước, "Tiền bối, tại hạ là Trúc Nhiễm, vì có chuyện muốn nhờ nên mới khẩn cầu Dị Hủ Quân đưa ta đến đây."
"Nói đi!"
Trúc Nhiễm nói, "Tại hạ muốn biết tung tích của Kiếm tôn Thiều Nguyệt."
"Thiều Nguyệt? Cái người sở hữu biến số sao?"
Trúc Nhiễm vui mừng, "Tiền bối biết sao, vậy giờ người đang ở đâu vậy?"
Thanh âm già nua kia im lặng trong chốc lát, sau đó bảo, "Cô ta đã không còn trên cõi đời này nữa."
"Cái gì?" Trúc Nhiễm thất vọng cúi đầu, "Chẳng lẽ không còn chút dấu vết nào sao? Cho dù chỉ là một mảnh hồn phách, không thì chuyển thế cũng được?"
"Không sai, cho dù là một mảnh hồn phách hay là chuyển thế cũng không còn tồn tại trên cõi đời này."
"Sao có thể chắc chắn như vậy chứ?" Trúc Nhiễm không cam tâm quỳ xuống đất, dùng sức đấm một đấm lên mặt đất, "Chẳng lẽ người đã thực sự hồn bay phách lạc, tan thành mây khói ư?"
Đông Phương Úc Khanh cũng thở dài, Cốt Đầu mà biết, ắt sẽ lại hứng chịu đả kích thêm một lần nữa. Ai dè, bấy giờ thanh âm già nua kia lại đột ngột vang vọng, "Cô ta cũng không hề hồn bay phách lạc."
Trúc Nhiễm và Đông Phương Úc Khanh giật mình ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn lên trên, thanh âm già nua nói tiếp, "Sở dĩ cô ta không còn tồn tại trên cõi đời này, là bởi vì vốn dĩ cô ta đã không thuộc về nơi đây, cô ta chỉ quay trở về thế giới ban đầu của mình mà thôi."
Trúc Nhiễm vội vã đứng dậy, "Vậy phải làm sao mới có thể tìm được người đây?"
"Ngươi muốn tìm cô ta? Ngươi đã nghĩ tới cái giá đó sẽ rất lớn hay chưa?"
"Dù giá cả có như thế nào, cho dù có là tính mạng của ta, ta cũng nguyện ý!" Trúc Nhiễm kiên định.
"Được, ở đây có một cuốn trục, trong đó ghi lại phương pháp mở lại cổng thế giới, nhưng ngươi phải hiểu cho rõ, cái giá này có thể dính líu đến đời đời kiếp kiếp của ngươi."
Trúc Nhiễm im lặng chốc lát, trong nháy mắt, y hiểu ra cái giá này, đó là cả đời này, cả đời sau, mãi mãi của y, y thở dài, rồi tỏ ra thư thái, "Con người chỉ sống một kiếp mà thôi, quan trọng không phải sống lâu như thế nào, mà là giữa quãng sinh mệnh ngắn ngủi ấy, anh ta có thể sống xuất sắc, sống hạnh phúc hay không." Có lẽ y đã sống đủ lâu, cuộc sống tràn đầy đau khổ và hối hận, y thà sống ngắn nhưng được ở bên người y thương yêu cũng thương yêu lại y còn hơn.
Thanh âm già nua kia mãi không đáp, rồi chợt một vật rơi từ giữa không trung, sau đó một luồng ánh sáng màu trắng thoát ra từ người Trúc Nhiễm, cho đến khi ánh sáng đó biến mất, Trúc Nhiễm lập tức ngã xuống đất.
"Trúc Nhiễm!" Đông Phương Úc Khanh vội tiến tới đỡ lấy y, ngồi chồm hổm xuống tiếp lấy thân thể đang dần mất đi sinh mạng của Trúc Nhiễm.
Trúc Nhiễm bật cười yếu ớt, "Ha ha... ta làm được rồi, liệu bọn họ đã có thể tha thứ cho ta hay chưa?"
Đông Phương Úc Khanh không biết phải nói gì, anh chàng chỉ đành cau mày thương xót nhìn y, Trúc Nhiễm nâng tay phải của mình lên, đưa cuốn trục trên tay cho Đông Phương Úc Khanh, "Giao... nó cho... Hoa Thiên Cốt... sau đó... truyền lại rằng... ta rất xin lỗi..." Đông Phương Úc Khanh nhận lấy cuốn trục, nặng nề gật đầu, Trúc Nhiễm bắt lấy tay Đông Phương Úc Khanh, vội nói, "Và cả... ta biết ước muốn chôn chung cùng Lưu Hạ là hy vọng xa vời, nhưng... nếu Tôn thượng cho phép ta chôn ở Trường Lưu, cho dù không thể chôn bên cạnh sư phụ, chỉ cần được ở Trường Lưu, là tốt rồi..."
"Được, ta đáp ứng ngươi." Đông Phương Úc Khanh nắm lấy tay Trúc Nhiễm, trịnh trọng đáp.
Trúc Nhiễm nghe xong, khóe miệng cong lên, trước mắt y hiện lên hai bóng hình quen thuộc - Lưu Hạ và Ma Nghiêm, y vui vẻ nói, "Họ tới đón ta kìa, họ tới đón ta..."
Đông Phương Úc Khanh nhìn theo tầm mắt của Trúc Nhiễm, song anh chàng không thấy gì hết, bấy giờ bàn tay Trúc Nhiễm trên tay anh chàng cũng tuột xuống, Đông Phương Úc Khanh cả kinh, quay đầu lại, Trúc Nhiễm đã an tĩnh nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền.
Trong điện Tuyệt Tình, mọi người trầm mặc, Hoa Thiên Cốt nhìn cuốn trục trên tay, chán nản nói, "Trúc Nhiễm..."
Bạch Tử Họa nhẹ bảo, "Trúc Nhiễm là đệ tử của sư huynh, sư huynh đã dùng cả tính mạng chỉ để thằng bé nhận ra quay đầu là bờ, nếu nó đã hối cải, vậy thì ta sẽ cho nó và sư huynh chôn cùng một nơi."
Đông Phương Úc Khanh yên tâm, anh chàng những tưởng sẽ phải hao tổn tâm lực để miệng lưỡi thuyết phục Bạch Tử Họa một phen, xem ra Bạch Tử Họa cũng không hề vô tình như vẻ bề ngoài của mình.
Hoa Thiên Cốt mở cuốn trục, đọc kỹ nội dung bên trong sau đó hơi cau mày, Tử Mạch không khỏi lo lắng, "Thiên Cốt, sao thế? Không tìm thấy ư?"
Hoa Thiên Cốt thả cuốn trục xuống, lắc đầu, "Để mở ra cổng thế giới thì phải tái hiện lại cảnh tượng ngày sư tôn biến mất, xông phá điểm yếu nhất nơi hai thế giới tương liên, nhưng Kinh Lôi đã biến mất, chúng ta sao có thể tìm được nơi yếu nhất tại cổng thế giới đây?"
Mọi người cùng im lặng, không ai có thể tìm ra biện pháp tốt hơn, bấy giờ, một giọng nói trầm thấp vang lên, "Kinh Lôi cũng đâu phải vật đến từ thế giới khác."
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một bóng người diện thanh sam bước tới, Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, "Niết, sao đệ lại tới đây? Không phải đệ đã..." Từ sau ngày hôm đó, Niết và Mẫn Sinh đã đồng thời biến mất.
Niết cúi đầu, "Hết thảy cũng đều là do ta, nếu ta không truyền lại Hồng Hoang cho ngươi thì những chuyện này sẽ không phát sinh, cho nên ta tới để giúp ngươi."
Bạch Tử Họa cau mày nhìn Niết, vốn dĩ cậu đã đánh mất Hồng Hoang, có nhốt vào tiên lao cũng chẳng giải quyết được gì, hơn nữa chàng đã đồng ý với Tiểu Nguyệt rằng sẽ không gây khó dễ cho Niết, cho nên khi cậu biến mất, Bạch Tử Họa cũng chẳng có ý định đi tìm, chỉ mong cậu có thể sống một cách yên lặng, không làm hại đến chúng sinh nữa.
Đông Phương Úc Khanh thắc mắc, "Kinh Lôi không phải vật tới từ thế giới khác ư, vậy chẳng lẽ nó vốn tồn tại ở thế giới của chúng ta sao?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Niết, chờ cậu giải thích, Niết gật đầu, "Không sai, Lôi Minh vốn dĩ đã tồn tại từ thời thượng cổ rồi, các người vẫn luôn nói có Thập Đại Thần Khí, nhưng thật ra là Thập Nhất, có điều sau trận đại chiến cuối cùng, Lôi Minh đã biến mất cùng vị chủ nhân của nó, cho nên người đời sau mới lãng quên." Nói đến đây, Niết có chút thương tâm, cậu lại nhớ về Lôi Hạo.
"Lôi Minh là Kinh Lôi?" Hoa Thiên Cốt nhớ lại thời còn trong động Hoang Phế, Niết quả thật đã từng gọi Kinh Lôi là Lôi Minh.
"Đúng vậy," Niết gật đầu, "Thiều Nguyệt vốn là người của thế giới khác, nhưng bởi vì Lôi Minh đã dẫn cô ta tới đây, hôm nay Lôi Minh cũng theo cô ta trở về thế giới cũ, chỉ cần chúng ta có thể tìm được sấm sét của Lôi Minh, như vậy sức mạnh ấy chắc chắn sẽ dẫn đến nơi Thiều Nguyệt đang sống."
"Không sai!" Đông Phương Úc Khanh nhìn cuốn trục trên bàn, vỗ tay nói, "Sấm sét của Kinh Lôi chỉ là mấu chốt về giao điểm giữa hai thế giới, chỉ cần tìm được nơi sấm sét xuất hiện, vậy đó chắc chắn chính là điểm yếu nhất nơi hai thế giới đan xen nhau, vậy thì có thể mở ra cổng thế giới rồi!"
Tất cả mọi người cùng cao hứng khi tìm ra phương pháp, song Bạch Tử Họa lại hỏi, "Vậy phải cảm giác sấm sét của Kinh Lôi như thế nào?"
Nhất thời, mọi người trố mắt nhìn nhau, đây đúng là vấn đề, Niết đưa tay triệu hồi Mẫn Sinh, "Chỉ có Mẫn Sinh mới thân thuộc với Lôi Minh đến mức không thể thân thuộc hơn."
Hoa Thiên Cốt nhớ rằng giữa Kinh Lôi và Mẫn Sinh đã nhiều lần phát sinh phản ứng, ánh mắt nàng lộ ra hy vọng, nàng không khỏi siết chặt tay lại, thầm thề trong lòng, sư tôn, nhất định Tiểu Cốt sẽ tìm được người!
Lúc này, Tử Trúc bưng bát thuốc vào, thấy mọi người ai cũng hào hứng thì nàng hiểu ra hẳn là đã có chút sắp xếp trong việc của Thiều Nguyệt, nàng đưa bát cho Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt à, nếu muội muốn đi tìm Thiều Nguyệt thì phải bồi bổ cho thân thể, không thì muội sẽ không thể chống chịu nổi đâu."
Hoa Thiên Cốt gật đầu lia lịa, tay nâng bát thuốc uống một hơi thấy đấy, Tử Trúc không kịp bảo nàng đừng vội quá, cũng chỉ bất đắc dĩ ngồi nhìn. Hoa Thiên Cốt lấy hơi, lẩm bẩm, "Không sai, ta phải chăm sóc thân thể cho thật tốt, cho dù không còn tu vi, ta vẫn có thể luyện lại lần nữa, những gì sư tôn đã dạy ta, ta chưa từng quên, nhất mực ghi tạc trong lòng, ta phải tu luyện thật tốt, nhất định phải tìm được sư tôn!"
Hoa Thiên Cốt không còn chán chường nữa, nàng lại hào hứng khiến cho mọi người vui vẻ và yên tâm không thôi, họ đều tin chắc rằng lần này ắt sẽ thành công, dù cho có gian nan nhường nào, họ cũng phải tìm ra Thiều Nguyệt cho bằng được, bởi vì đây là mục tiêu trong lòng tất cả bọn họ.
--- ------ ------
"Đúng đấy, Thiên Cốt à, sao muội có thể ngốc như vậy," Tử Mạch bám theo cũng nức nở, "Nếu chủ nhân còn ở đây thì nhất định sẽ không cho phép muội làm thế đâu."
Song Hoa Thiên Cốt chỉ mỉm cười khúc khích, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào viên đá Nghiệm Sinh trên tay, coi như không nghe thấy lời Đường Bảo và Tử Mạch nói, Đường Bảo kỳ quái đi tới bên cạnh Hoa Thiên Cốt, "Cốt Đầu, mẹ làm sao vậy?"
Đông Phương Úc Khanh nói, "Cốt Đầu chỉ... đang vui quá thôi."
Bấy giờ Đường Bảo mới trông thấy Đông Phương Úc Khanh, con bé mừng rỡ, "Cha! Sao cha lại đến đây?"
Đông Phương Úc Khanh gật đầu, cười, "Đường Bảo, đã lâu không gặp."
Đường Bảo ôm tay Đông Phương Úc Khanh, hưng phấn lắc tới lắc lui, Đông Phương Úc Khanh cũng kệ cho con bé làm thế, sau đó như nhớ đến Hoa Thiên Cốt, Đường Bảo cau mày, "Nhưng, Cốt Đầu..." khi nhìn thấy viên đá Nghiệm Sinh trên lòng bàn tay Hoa Thiên Cốt, Đường Bảo kinh ngạc thốt lên, "Đá Nghiệm Sinh? Nhưng... sao lại là màu bạc?"
"Chủ nhân?" Tử Mạch không dám chắc, nàng đi đến, nhắm mắt cẩn thận cảm thụ, "Không sai, là chủ nhân, ta cảm nhận được sự tồn tại của chủ nhân rồi!"
Đường Bảo khó tin nhìn Đông Phương Úc Khanh, Đông Phương Úc Khanh gật đầu, Bạch Tử Họa đứng một bên mở miệng, "Không sai, đó là đá Nghiệm Sinh của Tiểu Nguyệt."
"Xem ra Tôn thượng đã biết, vậy liệu ông có biết Kiếm tôn đang ở đâu hay không?" Đông Phương Úc Khanh ngẩng đầu hỏi.
Hoa Thiên Cốt hoàn hồn, nhìn chằm chằm Bạch Tử Họa đầy mong đợi, Bạch Tử Họa hơi cau mày, "Nếu Tiểu Nguyệt còn sống, vậy ắt hẳn con bé đang ở một thế giới khác."
"Một thế giới khác ư?" Hoa Thiên Cốt cúi đầu trầm tư, sao sư tôn lại ở một thế giới khác?
"Hóa ra Tôn thượng đã sớm biết." Đông Phương Úc Khanh khá bất ngờ.
Bạch Tử Họa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, "Lúc Tiểu Nguyệt được sư phụ thu nhận vào môn hạ, người đã nói Tiểu Nguyệt đến từ một thế giới khác, hôm nay... có lẽ nó đã trở về..."
Đông Phương Úc Khanh như vỡ lẽ, chẳng trách anh chàng không dò được bất kỳ thông tin nào về Thiều Nguyệt, hóa ra vốn dĩ cô đã không thuộc về cái thế giới này.
"Là sao?" Hoa Thiên Cốt ngày càng mơ hồ, "Ý Tôn thượng là sư tôn đang ở một thế giới khác, chứ không phải thế giới của chúng ta ư?"
"Đúng vậy, Cốt Đầu à," Đông Phương Úc Khanh kiên nhẫn giải thích, "Thứ gọi là thế giới khác, là một nơi hoàn toàn khác biệt so với thế giới của chúng ta, sự tồn tại của Kiếm tôn bây giờ đã độc lập với sự tồn tại của chúng ta rồi, hai bên không hề liên quan gì đến nhau, cũng không hề xuất hiện một giao điểm."
"Vậy sao sư tôn có thể tới đây được?" Hoa Thiên Cốt thắc mắc.
Đông Phương Úc Khanh cau mày lắc đầu, "Đó cũng là chuyện khiến ta không tài nào hiểu nổi, Kiếm tôn có thể đến được đây chắc hẳn là do một năng lượng thần bí nào đấy, khiến cho hai thế giới vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với nhau đột nhiên vắt chéo lại tại một điểm."
"Thanh Kinh Lôi?" Bạch Tử Họa suy đoán.
"Ý Tôn thượng là..." Đông Phương Úc Khanh như chợt hiểu.
"Sư phụ từng bảo, ban đầu Tiểu Nguyệt và Kinh Lôi đã được người phát hiện cùng một lúc, bấy giờ trên người con bé còn có sức mạnh sấm sét của Kinh Lôi, việc một người không hề sở hữu chút linh lực nào mà lại gánh trên vai thứ sức mạnh sánh ngang với Thần Khí đã khiến sư phụ vô cùng kinh ngạc." Bạch Tử Họa quay đầu đi, chàng thuật lại đúng lời sư phụ từng nói.
"Nếu vậy thì chuyện Kiếm tôn có thể tới được đây có liên quan tới thanh Kinh Lôi sao?" Đông Phương Úc Khanh vỡ lẽ.
"Nhưng mà... Kinh Lôi... đã biến mất... cùng với sư tôn trong ngày hôm đó rồi." Hoa Thiên Cốt nghĩ về cảnh tượng ngày ấy thì lại càng đau lòng, nàng ôm lấy đầu, có chút chán nản.
Bạch Tử Họa nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Nếu Dị Hủ Quân đã ở đây thì tất đã tìm ra phương pháp."
Đông Phương Úc Khanh bật cười, "Quả nhiên không thể qua mắt được Tôn thượng mà." Anh chàng lấy ra một cuốn trục từ trong túi ngực, đặt lên bàn, "Đây là phương pháp ta tìm thấy từ lầu Dị Hủ."
Hoa Thiên Cốt đưa tay cầm lấy cuốn trục, một khắc tay nàng chạm vào cuốn trục ấy, đột nhiên nàng nhớ tới quy luật ở lầu Dị Hủ bèn mải mốt quay sang, "Đông Phương, có phải cái giá của nó rất lớn hay không?"
Đông Phương Úc Khanh rũ mi mắt, mím môi gật đầu, Hoa Thiên Cốt đánh lên ngực anh chàng, "Tại sao, tại sao chứ? Đông Phương, huynh có biết huynh làm vậy sẽ khiến cho ta áy náy lắm hay không?"
Đông Phương Úc Khanh bắt lấy tay Hoa Thiên Cốt, giải thích, "Cốt Đầu, không phải ta, mà là Trúc Nhiễm."
"Cái gì?" Hoa Thiên Cốt ngẩn người, ai cũng được, chẳng thể ngờ lại là Trúc Nhiễm, nàng không hiểu, Đông Phương Úc Khanh lại chỉ gật đầu rồi thuật lại toàn bộ sẽ việc đã xảy ra.
Kỳ hạn ba ngày đã hết, Đông Phương Úc Khanh tháo mảnh vải che mắt Đông Hoa, anh chàng có chút thấp thỏm, đưa tay lắc tới lắc lui trước mặt Đông Hoa, "Sao rồi, Đông Hoa, có thể thấy không?"
Ánh mắt Đông Hoa vẫn không có tiêu cự, y vẫn chẳng thể nhìn thấy gì, Đông Phương Úc Khanh thất vọng thả tay xuống, sau đó lại lấy lại tinh thần, "Không sao hết, Đông Hoa à, chúng ta còn có thể thử lại mà."
Đông Hoa không nói gì, đột nhiên y cảm thấy mắt đau nhói, sau đấy lại có chút ít ánh sáng mơ hồ, y nheo mắt lại, cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng người nhạt nhòa, y vui vẻ nói, "Úc Khanh?"
Đông Phương Úc Khanh cúi người xuống, "Sao thế, Đông Hoa, có phải ông thấy có chỗ nào không được thỏa mái hay không?"
Đông Hoa bắt lấy cánh tay của Đông Phương Úc Khanh, cười bảo, "Ta nhìn thấy rồi."
"Thật không? Đông Hoa?" Đông Phương Úc Khanh cao hứng cầm lấy tay Đông Hoa.
Đông Hoa gật đầu một cái, cây hòe phía đối diện y đột nhiên phát ra tiếng động xào xạc, Đàn Phàm rung chuyển nhánh cây, mừng rỡ nói, "Tốt quá, Đông Hoa!"
Tử Huân dọn dẹp đống vải trên mặt bàn, cũng hào hứng bảo, "Đúng đấy, Đông Hoa à, năm giác quan đã khôi phục được ba rồi, chỉ còn khứu giác và vị giác nữa thôi."
"Úc Khanh, đây đều là nhờ công của con." Đông Hoa cảm kích.
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, "Đó là việc mà ta phải làm, từ nhỏ tới lớn, ta chưa từng làm gì cho ông, còn ông thì lại luôn lo lắng cho ta, sau này sẽ không như vậy nữa, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Đông Hoa vui mừng vỗ tay Đông Phương Úc Khanh, gật đầu một cái, sau đó nhìn bóng người đang đi về phía anh chàng, "Úc Khanh..."
Đông Phương Úc Khanh quay đầu nhìn người mới tới, anh chàng không thể làm gì khác ngoài đứng dậy, nhìn Tử Huân, Tử Huân hiểu ý, "Yên tâm, ta sẽ chăm sóc Đông Hoa."
Đông Phương Úc Khanh cảm kích gật đầu, bấy giờ mới rời đi cùng Trúc Nhiễm. Tử Huân dõi theo bóng lưng của Đông Phương Úc Khanh, có chút lo âu, Đàn Phàm nhận ra tâm tư của nàng, bảo, "Tử Huân, muội đi thăm Tử Họa đi."
Tử Huân im lặng chốc lát, sau đó nàng nhìn về phía cây hòe, lắc đầu, "Vô ích, trong lòng Tử Họa chỉ có thiên hạ và Trường Lưu, người duy nhất có thể lay động tâm tư tình cảm của chàng, cũng chỉ có mình Thiều Nguyệt, dù ta có tới, thì cũng có thể thay đổi được gì chứ?" Dứt lời, nàng xoay người quay về ngôi nhà.
Đông Hoa thấy thế bèn nói với cây hòe, "Tử Huân đã sớm thông suốt rồi, Đàn Phàm, huynh còn chưa nhận ra ư?"
Hồi lâu sau cây hòe vẫn không lên tiếng, gió nhẹ từ đâu thổi đến khiến những tán lá đung đưa không ngừng, tựa như tâm trạng của hắn lúc này vậy.
Tại cấm địa của lầu Dị Hủ, Đông Phương Úc Khanh xoay người hỏi, "Trúc Nhiễm, ngươi đã chắc chắn chưa?"
Trúc Nhiễm bật cười thư thái, "Ừ, đây là việc duy nhất ta có thể làm mà, bắt đầu đi!"
Đông Phương Úc Khanh giơ tay làm phép trên không, đột nhiên một thanh âm già nua vang lên, "Là ai quấy rầy ta?"
Đông Phương Úc Khanh chắp tay, cung kính nói, "Thưa thế hệ trước của lầu Dị Hủ, con là Đông Phương Úc Khanh."
"Ồ? Là tiểu tử nhà ngươi, có chuyện muốn nhờ vả sao?" Thanh âm già nua kia lại xuất hiện.
Đông Phương Úc Khanh nhìn Trúc Nhiễm, "Là vị đang đứng bên cạnh con."
Thanh âm già nua phì cười, "Xem ra ước nguyện của hắn, cũng là ước nguyện của ngươi."
Đông Phương Úc Khanh mím môi, không phủ nhận mà gật đầu, Trúc Nhiễm tiến thêm một bước, "Tiền bối, tại hạ là Trúc Nhiễm, vì có chuyện muốn nhờ nên mới khẩn cầu Dị Hủ Quân đưa ta đến đây."
"Nói đi!"
Trúc Nhiễm nói, "Tại hạ muốn biết tung tích của Kiếm tôn Thiều Nguyệt."
"Thiều Nguyệt? Cái người sở hữu biến số sao?"
Trúc Nhiễm vui mừng, "Tiền bối biết sao, vậy giờ người đang ở đâu vậy?"
Thanh âm già nua kia im lặng trong chốc lát, sau đó bảo, "Cô ta đã không còn trên cõi đời này nữa."
"Cái gì?" Trúc Nhiễm thất vọng cúi đầu, "Chẳng lẽ không còn chút dấu vết nào sao? Cho dù chỉ là một mảnh hồn phách, không thì chuyển thế cũng được?"
"Không sai, cho dù là một mảnh hồn phách hay là chuyển thế cũng không còn tồn tại trên cõi đời này."
"Sao có thể chắc chắn như vậy chứ?" Trúc Nhiễm không cam tâm quỳ xuống đất, dùng sức đấm một đấm lên mặt đất, "Chẳng lẽ người đã thực sự hồn bay phách lạc, tan thành mây khói ư?"
Đông Phương Úc Khanh cũng thở dài, Cốt Đầu mà biết, ắt sẽ lại hứng chịu đả kích thêm một lần nữa. Ai dè, bấy giờ thanh âm già nua kia lại đột ngột vang vọng, "Cô ta cũng không hề hồn bay phách lạc."
Trúc Nhiễm và Đông Phương Úc Khanh giật mình ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn lên trên, thanh âm già nua nói tiếp, "Sở dĩ cô ta không còn tồn tại trên cõi đời này, là bởi vì vốn dĩ cô ta đã không thuộc về nơi đây, cô ta chỉ quay trở về thế giới ban đầu của mình mà thôi."
Trúc Nhiễm vội vã đứng dậy, "Vậy phải làm sao mới có thể tìm được người đây?"
"Ngươi muốn tìm cô ta? Ngươi đã nghĩ tới cái giá đó sẽ rất lớn hay chưa?"
"Dù giá cả có như thế nào, cho dù có là tính mạng của ta, ta cũng nguyện ý!" Trúc Nhiễm kiên định.
"Được, ở đây có một cuốn trục, trong đó ghi lại phương pháp mở lại cổng thế giới, nhưng ngươi phải hiểu cho rõ, cái giá này có thể dính líu đến đời đời kiếp kiếp của ngươi."
Trúc Nhiễm im lặng chốc lát, trong nháy mắt, y hiểu ra cái giá này, đó là cả đời này, cả đời sau, mãi mãi của y, y thở dài, rồi tỏ ra thư thái, "Con người chỉ sống một kiếp mà thôi, quan trọng không phải sống lâu như thế nào, mà là giữa quãng sinh mệnh ngắn ngủi ấy, anh ta có thể sống xuất sắc, sống hạnh phúc hay không." Có lẽ y đã sống đủ lâu, cuộc sống tràn đầy đau khổ và hối hận, y thà sống ngắn nhưng được ở bên người y thương yêu cũng thương yêu lại y còn hơn.
Thanh âm già nua kia mãi không đáp, rồi chợt một vật rơi từ giữa không trung, sau đó một luồng ánh sáng màu trắng thoát ra từ người Trúc Nhiễm, cho đến khi ánh sáng đó biến mất, Trúc Nhiễm lập tức ngã xuống đất.
"Trúc Nhiễm!" Đông Phương Úc Khanh vội tiến tới đỡ lấy y, ngồi chồm hổm xuống tiếp lấy thân thể đang dần mất đi sinh mạng của Trúc Nhiễm.
Trúc Nhiễm bật cười yếu ớt, "Ha ha... ta làm được rồi, liệu bọn họ đã có thể tha thứ cho ta hay chưa?"
Đông Phương Úc Khanh không biết phải nói gì, anh chàng chỉ đành cau mày thương xót nhìn y, Trúc Nhiễm nâng tay phải của mình lên, đưa cuốn trục trên tay cho Đông Phương Úc Khanh, "Giao... nó cho... Hoa Thiên Cốt... sau đó... truyền lại rằng... ta rất xin lỗi..." Đông Phương Úc Khanh nhận lấy cuốn trục, nặng nề gật đầu, Trúc Nhiễm bắt lấy tay Đông Phương Úc Khanh, vội nói, "Và cả... ta biết ước muốn chôn chung cùng Lưu Hạ là hy vọng xa vời, nhưng... nếu Tôn thượng cho phép ta chôn ở Trường Lưu, cho dù không thể chôn bên cạnh sư phụ, chỉ cần được ở Trường Lưu, là tốt rồi..."
"Được, ta đáp ứng ngươi." Đông Phương Úc Khanh nắm lấy tay Trúc Nhiễm, trịnh trọng đáp.
Trúc Nhiễm nghe xong, khóe miệng cong lên, trước mắt y hiện lên hai bóng hình quen thuộc - Lưu Hạ và Ma Nghiêm, y vui vẻ nói, "Họ tới đón ta kìa, họ tới đón ta..."
Đông Phương Úc Khanh nhìn theo tầm mắt của Trúc Nhiễm, song anh chàng không thấy gì hết, bấy giờ bàn tay Trúc Nhiễm trên tay anh chàng cũng tuột xuống, Đông Phương Úc Khanh cả kinh, quay đầu lại, Trúc Nhiễm đã an tĩnh nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền.
Trong điện Tuyệt Tình, mọi người trầm mặc, Hoa Thiên Cốt nhìn cuốn trục trên tay, chán nản nói, "Trúc Nhiễm..."
Bạch Tử Họa nhẹ bảo, "Trúc Nhiễm là đệ tử của sư huynh, sư huynh đã dùng cả tính mạng chỉ để thằng bé nhận ra quay đầu là bờ, nếu nó đã hối cải, vậy thì ta sẽ cho nó và sư huynh chôn cùng một nơi."
Đông Phương Úc Khanh yên tâm, anh chàng những tưởng sẽ phải hao tổn tâm lực để miệng lưỡi thuyết phục Bạch Tử Họa một phen, xem ra Bạch Tử Họa cũng không hề vô tình như vẻ bề ngoài của mình.
Hoa Thiên Cốt mở cuốn trục, đọc kỹ nội dung bên trong sau đó hơi cau mày, Tử Mạch không khỏi lo lắng, "Thiên Cốt, sao thế? Không tìm thấy ư?"
Hoa Thiên Cốt thả cuốn trục xuống, lắc đầu, "Để mở ra cổng thế giới thì phải tái hiện lại cảnh tượng ngày sư tôn biến mất, xông phá điểm yếu nhất nơi hai thế giới tương liên, nhưng Kinh Lôi đã biến mất, chúng ta sao có thể tìm được nơi yếu nhất tại cổng thế giới đây?"
Mọi người cùng im lặng, không ai có thể tìm ra biện pháp tốt hơn, bấy giờ, một giọng nói trầm thấp vang lên, "Kinh Lôi cũng đâu phải vật đến từ thế giới khác."
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một bóng người diện thanh sam bước tới, Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, "Niết, sao đệ lại tới đây? Không phải đệ đã..." Từ sau ngày hôm đó, Niết và Mẫn Sinh đã đồng thời biến mất.
Niết cúi đầu, "Hết thảy cũng đều là do ta, nếu ta không truyền lại Hồng Hoang cho ngươi thì những chuyện này sẽ không phát sinh, cho nên ta tới để giúp ngươi."
Bạch Tử Họa cau mày nhìn Niết, vốn dĩ cậu đã đánh mất Hồng Hoang, có nhốt vào tiên lao cũng chẳng giải quyết được gì, hơn nữa chàng đã đồng ý với Tiểu Nguyệt rằng sẽ không gây khó dễ cho Niết, cho nên khi cậu biến mất, Bạch Tử Họa cũng chẳng có ý định đi tìm, chỉ mong cậu có thể sống một cách yên lặng, không làm hại đến chúng sinh nữa.
Đông Phương Úc Khanh thắc mắc, "Kinh Lôi không phải vật tới từ thế giới khác ư, vậy chẳng lẽ nó vốn tồn tại ở thế giới của chúng ta sao?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Niết, chờ cậu giải thích, Niết gật đầu, "Không sai, Lôi Minh vốn dĩ đã tồn tại từ thời thượng cổ rồi, các người vẫn luôn nói có Thập Đại Thần Khí, nhưng thật ra là Thập Nhất, có điều sau trận đại chiến cuối cùng, Lôi Minh đã biến mất cùng vị chủ nhân của nó, cho nên người đời sau mới lãng quên." Nói đến đây, Niết có chút thương tâm, cậu lại nhớ về Lôi Hạo.
"Lôi Minh là Kinh Lôi?" Hoa Thiên Cốt nhớ lại thời còn trong động Hoang Phế, Niết quả thật đã từng gọi Kinh Lôi là Lôi Minh.
"Đúng vậy," Niết gật đầu, "Thiều Nguyệt vốn là người của thế giới khác, nhưng bởi vì Lôi Minh đã dẫn cô ta tới đây, hôm nay Lôi Minh cũng theo cô ta trở về thế giới cũ, chỉ cần chúng ta có thể tìm được sấm sét của Lôi Minh, như vậy sức mạnh ấy chắc chắn sẽ dẫn đến nơi Thiều Nguyệt đang sống."
"Không sai!" Đông Phương Úc Khanh nhìn cuốn trục trên bàn, vỗ tay nói, "Sấm sét của Kinh Lôi chỉ là mấu chốt về giao điểm giữa hai thế giới, chỉ cần tìm được nơi sấm sét xuất hiện, vậy đó chắc chắn chính là điểm yếu nhất nơi hai thế giới đan xen nhau, vậy thì có thể mở ra cổng thế giới rồi!"
Tất cả mọi người cùng cao hứng khi tìm ra phương pháp, song Bạch Tử Họa lại hỏi, "Vậy phải cảm giác sấm sét của Kinh Lôi như thế nào?"
Nhất thời, mọi người trố mắt nhìn nhau, đây đúng là vấn đề, Niết đưa tay triệu hồi Mẫn Sinh, "Chỉ có Mẫn Sinh mới thân thuộc với Lôi Minh đến mức không thể thân thuộc hơn."
Hoa Thiên Cốt nhớ rằng giữa Kinh Lôi và Mẫn Sinh đã nhiều lần phát sinh phản ứng, ánh mắt nàng lộ ra hy vọng, nàng không khỏi siết chặt tay lại, thầm thề trong lòng, sư tôn, nhất định Tiểu Cốt sẽ tìm được người!
Lúc này, Tử Trúc bưng bát thuốc vào, thấy mọi người ai cũng hào hứng thì nàng hiểu ra hẳn là đã có chút sắp xếp trong việc của Thiều Nguyệt, nàng đưa bát cho Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt à, nếu muội muốn đi tìm Thiều Nguyệt thì phải bồi bổ cho thân thể, không thì muội sẽ không thể chống chịu nổi đâu."
Hoa Thiên Cốt gật đầu lia lịa, tay nâng bát thuốc uống một hơi thấy đấy, Tử Trúc không kịp bảo nàng đừng vội quá, cũng chỉ bất đắc dĩ ngồi nhìn. Hoa Thiên Cốt lấy hơi, lẩm bẩm, "Không sai, ta phải chăm sóc thân thể cho thật tốt, cho dù không còn tu vi, ta vẫn có thể luyện lại lần nữa, những gì sư tôn đã dạy ta, ta chưa từng quên, nhất mực ghi tạc trong lòng, ta phải tu luyện thật tốt, nhất định phải tìm được sư tôn!"
Hoa Thiên Cốt không còn chán chường nữa, nàng lại hào hứng khiến cho mọi người vui vẻ và yên tâm không thôi, họ đều tin chắc rằng lần này ắt sẽ thành công, dù cho có gian nan nhường nào, họ cũng phải tìm ra Thiều Nguyệt cho bằng được, bởi vì đây là mục tiêu trong lòng tất cả bọn họ.
--- ------ ------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.