Chương 69: Say rượu
Mộng Vũ Thần
10/03/2018
Hoa Thiên Cốt thất thần đứng như trời trồng, Tử Huân đã rời đi rồi, mọi người thắc mắc nhìn Hoa Thiên Cốt, Lạc Thập Nhất vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở, "Thiên Cốt, Thiên Cốt ơi..." Thế nhưng Hoa Thiên Cốt chẳng hề có phản ứng gì, Thiều Nguyệt không hiểu, cô tiến lại gần, vỗ vai nàng, "Tiểu Cốt à..."
Hoa Thiên Cốt sợ hết hồn, nàng tỉnh táo lại, nhìn Thiều Nguyệt với vẻ sợ hãi, song lại lo Thiều nguyệt sẽ phát hiện ra chút đầu mối bèn lí nhí đáp, "Sư tôn..." sau đó hơi lùi về đằng sau một bước.
Thiều Nguyệt thấy động tác của nàng thì đoán theo nguyên tác, cô tiến thêm một bước, giọng điệu ân cần, "Con làm sao vậy, chẳng lẽ Thượng tiên Tử Huân đã nói gì với con sao?"
Hoa Thiên Cốt hốt hoảng cúi đầu, sốt sắng trả lời, "Thượng tiên Tử Huân không nói gì với con hết," Nàng vỗ mặt mình, lúng túng bổ sung, "Sư tôn ơi, hình như con say rồi, thấy hơi nhức đầu."
"Nhức đầu?" Thiều Nguyệt lo lắng duỗi tay xoa trán cho Hoa Thiên Cốt, "Đau ở đâu? Có khó chịu lắm không?"
Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt gần ngay trước mắt, trái tim ấm áp khiến nàng không tự chủ mà mỉm cười, nhưng tâm trí bỗng chợt vang lên lời của Tử Huân, không biết Thiều Nguyệt mà phát hiện ra tâm tư đồ đệ của mình thì muội ấy sẽ phản ứng như thế nào đây? Hoa Thiên Cốt giật mình lùi về đằng sau, giãn khoảng cách với Thiều Nguyệt, "Sư tôn à, con, con chỉ muốn nghỉ ngơi một lát."
Tuy Thiều Nguyệt chưa hiểu thái độ của Hoa Thiên Cốt, song cô cũng lo nàng suy nghĩ quá nhiều bèn bảo, "Vậy con mau về nghỉ đi."
"Vâng." Dứt lời, Hoa Thiên Cốt vội vã rời khỏi đại điện, Thiều Nguyệt dõi theo bóng lưng của nàng, chẳng lẽ Tiểu Cốt thật sự đã yêu sư huynh ư?
Trong hậu viện tại môn Thái Bạch, Hoa Thiên Cốt ngồi suy tính trên hòn non bộ, "Lời Thượng tiên nói là sự thật sao? Mình đã rung động? Thực sự ư?" Nàng hồi tưởng lại quãng thời gian từ khi gặp Thiều Nguyệt cho tới giờ, lên Thục Sơn, Thiều Nguyệt còn cứu nàng, rồi đến Trường Lưu học nghệ, cuối cùng cũng có thể bái Thiều Nguyệt làm sư tôn, bên nhau sáng chiều, tuy nàng không thể nhớ nổi dáng vẻ Thiều Nguyệt khi cô còn ở thôn Hoa Liên nữa, song nàng vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm và thương yêu cô dành cho nàng, cứ thế, Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm, "Sư tôn ơi, sư tôn..."
Đông Phương Úc Khanh cảm thấy phản ứng của Hoa Thiên Cốt tại đại điện vô cùng khác thường, anh chàng hơi có chút bận tâm nên đi ra tìm Hoa Thiên Cốt, cuối cùng thì cũng tìm thấy nàng ở trên hòn non bộ trong hậu viện, Đông Phương Úc Khanh nhanh chóng tiến lại gần, "Cốt Đầu à, Cốt Đầu, hóa ra nàng ở đây, ta tìm nàng rõ lâu."
Hoa Thiên Cốt dựa lưng vào hòn non bộ, nhắm mắt líu ríu liên hồi, "Rượu Quên Lãng, rượu Quên Lãng..." sau đó cúi đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Cũng có thể giải sầu, cũng có thể giải sầu đấy, ha ha, chả trách nhiều người mê luyến say sưa giữa cõi trần."
Đông Phương Úc Khanh đứng bên dưới, "Cốt Đầu ngốc, mau lại đây, ta đỡ nàng xuống, sau này uống ít rượu thôi."
Hoa Thiên Cốt lại như thấy Thiều Nguyệt đang đứng trước mặt mình, "Sư tôn ơi..."
"Sư tôn?" Đông Phương Úc Khanh chẳng biết phải làm sao "Cốt Đầu à, sư tôn của nàng còn đang ở bên trong với Bạch Tử Họa cùng các Chưởng môn khác mà."
Hoa Thiên Cốt nghiêng đầu, nhảy vào lồng ngực Đông Phương Úc Khanh, Đông Phương Úc Khanh mải mốt đỡ lấy nàng, "Cốt Đầu, Cốt Đầu, nàng làm sao thế?"
"Người bảo, người bảo ta rung động rồi, mà có lẽ cũng là thật, ha ha..." Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, cười khúc khích.
"Cốt Đầu à..." Đông Phương Úc Khanh nhớ lại cảnh tượng ban nãy, âm thầm giật mình không thôi.
Hoa Thiên Cốt ôm Đông Phương Úc Khanh, "Nếu như ta đã sai, vậy hãy cứ để cho chúng ta cùng nhau sai tiếp đi."
"Cốt Đầu à, chẳng lẽ nàng thật sự yêu Bạch Tử Họa ư?" Đông Phương Úc Khanh cúi đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, tuy đây là kết quả anh chàng vẫn luôn nhất mực kỳ vọng, song chẳng hiểu sao tim lại quá đỗi đau đớn?
"Thượng tiên Tử Huân," Thiều Nguyệt rời khỏi đại điện thì trực tiếp đi tìm Tử Huân, mặc dù cô đã biết Hoa Thiên Cốt phát hiện ra mình yêu sư huynh là nhờ Tử Huân, nhưng cô lại không biết chi tiết cụ thể, thế nên cô đang muốn biết cụ thể hơn.
Tử Huân quay lại nhìn cô, "Là muội à?"
Thiều Nguyệt tới trước mặt Tử Huân, "Ta muốn biết tỷ đã nói gì với Tiểu Cốt thế?"
"À?" Tử Huân nhìn Thiều Nguyệt đầy hứng thú, "Muội có chắc là muốn biết không?"
Thiều Nguyệt gật đầu, "Vẻ ưu tư của Tiểu Cốt có gì đó không đúng, ta hơi bất an."
"Ha ha..." Tử Huân che miệng cười, "Thiều Nguyệt à, muội quan tâm tới Hoa Thiên Cốt thật đấy."
"Đương nhiên rồi, con bé là đồ đệ duy nhất của ta, ta không lo cho nàng thì ai lo cho nàng đây?" Thiều Nguyệt đáp.
"Nhưng cũng chưa chắc con nhóc đã cần muội quan tâm."
"Ý tỷ là gì?" Thiều Nguyệt cau mày.
"Con nhóc ấy yêu rồi."
"Cái gì?"
"Ta nói, Hoa Thiên Cốt yêu rồi." Tử Huân quan sát phản ứng của Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt phát âm từng chữ, "Tiểu, Cốt, thật, sự, yêu, rồi?"
"Hình như muội cũng không ngạc nhiên lắm nhỉ, chẳng lẽ muội đã biết từ trước?" Tử Huân càng ngày càng thấy Thiều Nguyệt khó hiểu, chả lẽ cô ta đã sớm phát hiện ra tâm tư của đồ đệ mình?
"Sao có thể, Tiểu Cốt với sư huynh lại...." Thiều Nguyệt không giải thích nổi, vì cớ gì mà kịch bản vẫn chưa hề thay đổi, rõ ràng sư huynh và Tiểu Cốt có tiếp xúc được mấy lần đâu.
"Tử Họa?" Tử Huân nhìn Thiều Nguyệt, sau đó chợt hiểu, "Chả trách..." Thiều Nguyệt à, cô tuyệt nhiên không thể ngờ được Hoa Thiên Cốt đã yêu mình đúng không, ta rất mong đợi ngày phản ứng của cô khi cô biết điều đó đấy, tới lúc ấy, lựa chọn của cô là gì vậy? Tử Huân bật cười, Tử Họa ơi, vị sư muội mà chàng vẫn luôn hãnh diện lại dạy ra một đệ tử đi yêu chính sư tôn của mình, hơn nữa bọn họ đều là con gái, a, Tử Họa à, đến lúc đó, chàng sẽ làm gì đây?
Đông Phương Úc Khanh lẳng lặng ôm Hoa Thiên Cốt, anh chàng muốn cảm thụ hơi ấm trong chốc lát kia, ban đầu chỉ bởi Hoa Thiên Cốt là kiếp sinh tử của Bạch Tử Họa nên mới anh mới tiếp cận nàng, âm thầm hỗ trợ nàng từng bước đến bên Bạch Tử Họa, mặc dù giữa đường có thêm Thiều Nguyệt can thiệp, song kết quả vẫn như anh dự kiến, mục đích cuối cùng cũng đã đạt thành. Nhưng bây giờ anh chàng lại quyến luyến không thôi, anh ôm chặt Hoa Thiên Cốt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, "Cốt Đầu à, nếu nàng phát hiện ra thân phận thật sự của ta, thì liệu nàng có còn coi ta là người tốt nữa hay không? Liệu nàng có làm bạn với ta nữa hay không?"
Thời điểm Đông Phương Úc Khanh chạm vào tóc Hoa Thiên Cốt thì Thiều Nguyệt đột ngột xuất hiện, "Tiểu Cốt say rồi, ta đưa con bé đi nghỉ."
Đông Phương Úc Khanh lúc túng buông Hoa Thiên Cốt ra, Thiều Nguyệt tiến đến ôm lấy nàng, nhìn Đông Phương Úc Khanh, nói một cách nghiêm túc. "Đông Phương Úc Khanh, ngươi thật sự thích Tiểu Cốt ư?"
"Ta..." Đông Phương Úc Khanh muốn nói cũng không biết phải nói sao.
"Ta hy vọng người đừng làm những chuyện khiến cho chính mình phải hối hận, ân oán giữa ngươi và sư huynh thì đừng nên lôi kéo Tiểu Cốt vào." Thiều Nguyệt cảnh cáo.
"Ta..." Đông Phương Úc Khanh không còn lời nào để nói, hóa ra Thiều Nguyệt đã biết hết tất cả, chả trách anh chàng lại có cảm giác như bị cô nhìn xuyên thấu.
Thiều Nguyệt đưa Hoa Thiên Cốt vào phòng nghỉ ngơi, Hoa Thiên Cốt nằm trên giường, không an phận duỗi tay như muốn bắt lấy cái gì đó, Thiều Nguyệt đang đắp chăn cho nàng thì chợt nghe thấy nàng lẩm bẩm, "Sư tôn, sư tôn, sư tôn!"
Thiều Nguyệt đứng bên mép giường, xoa đầu nàng, "Tiểu Cốt à, con say rồi, ngoan nhé, nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nên suy nghĩ quá nhiều." Sau đó nhẹ nhàng nhấn Hoa Thiên Cốt nằm im.
Hoa Thiên Cốt mơ mơ hồ hồ, "Sư tôn, người đừng nên giận con," Thiều Nguyệt không hiểu nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt lại với lấy ống tay áo của cô, "Con biết con không nên nói những lời ấy, vâng... là do con vô tâm."
"Có gì cơ, Tiểu Cốt?" Thiều Nguyệt ngồi xuống mép giường, mặc cho Hoa Thiên Cốt níu giữ lấy ống tay áo của mình.
"Sư tôn ơi, người ngàn vạn lần đừng giận con, mà dù cho, dù cho... người có giận con thật, thì xin người nhất định phải tha thứ cho con." Hoa Thiên Cốt chỉ muốn giữ lấy ống tay áo của Thiều Nguyệt như thế thôi.
Chẳng lẽ vì Tiểu Cốt đã yêu sư huynh nên mới sợ mình trách em ấy? Thiều Nguyệt lắc đầu, hiện giờ nên tận lực tránh cho Tiểu Cốt tiếp tục lại gần sư huynh thì hơn, Thiều Nguyệt lập tức đứng dậy, đắp kín chăn cho Hoa Thiên Cốt, đến khi nhìn thấy ống tay áo của mình vẫn còn trong tay nàng, cô chỉ còn cách lại ngồi xuống, thở dài, "Tiểu Cốt à, quả nhiên ta vẫn không nên thu nhận con làm đồ đệ ư? Nếu không thì sao con có thể yêu sư huynh chứ? Rốt cuộc thì làm thế nào mới đúng đây?" Thiều Nguyệt cau mày suy ngẫm.
Trong điện Thất Sát, Sát Thiên Mạch nổi cơn thịnh nộ, hắn nhìn về phía Thiện Xuân Thu đang quỳ phía dưới, giận dữ nói, "Thiện Xuân Thu, ngươi coi lời ta như gió thoảng qua tai sao? Ta đã cảnh báo người, rằng nếu người còn dám tự ý hành động thì cút khỏi Thất Sát cho ta!"
Thiện Xuân Thu ngẩng đầu, vừa quỳ vừa tiến thêm một bước, "Thánh quân, Thánh quân à, thuộc hạ làm vậy cũng là vì Thánh quân, thuộc hạ biết Thánh quân vẫn luôn muốn đàn Lưu Quang cho nên mới mới làm to chuyện để cướp đoạt đàn Lưu Quang về."
"Ngươi còn dám gạt ta!" Sát Thiên Mạch đánh một chưởng về phía gã, Thiện Xuân Thu ngã nhào.
Gã lập tức bò dậy, cấp tốc mượn cớ, "Thuộc hạ biết đàn Lưu Quang hiện đang nằm trong tay Bạch Tử Họa, chúng ta chỉ cần bao vây tấn công một phát thì chắc chắn Bạch Tử Họa sẽ lôi đàn Lưu Quang ra, đưa cho Hoa Thiên Cốt để con nhãi ấy đi trấn môn, có điều, có điều không ngờ..." Gã ngẩng đầu, nhìn Sát Thiên Mạch một cách dè dặt, "Không ngờ Thiều Nguyệt lại xuất hiện, còn giết chết Khoáng Dã Thiên."
"Hừ! Ấy là do hắn tự mình chuốc lấy," Sát Thiên Mạch coi đó là chuyện không đáng kể, "Ta hỏi ngươi, thương tích Thiều Nguyệt gây ra trên người người có phải là bởi Khoáng Dã Thiên hay không?"
"À..." Thiện Xuân Thu gật đầu, Sát Thiên Mạch phất ống tay áo, "Đấy là kết quả của việc đắc tội Thiều Nguyệt, Thiện Xuân Thu, vì thuộc hạ trung thành của người đã mất mạng nên lần này ta bỏ qua, nếu lần sau Thiều Nguyệt có muốn giết ngươi nữa thì ta cũng sẽ không ngăn cản!"
Thiện Xuân Thu hoảng sợ cúi đầu, "Dạ!" Tay trái của gã siết chặt lại, căm hận tràn đầy trong ánh mắt.
Ở trong một hang núi tối om, Thiện Xuân Thu chậm rãi rảo bước, đến khi vào giữa động, gã mới vung tay khiến cho ánh sáng lam u ám bùng lên xung quanh, để lộ ra một cỗ quan tài, Thiện Xuân Thu tiến lại gần nhìn Khoáng Dã Thiên nằm bên trong, tiếc nuối xen lẫn oán hận cùng nhau dâng trào, "Khoáng Dã Thiên, thật đáng tiếc, ta đã mất đi một trợ thủ đắc lực." 1
"Hộ pháp, hộ pháp, xin ngài hãy báo thù cho ta!" Trong hang động đột nhiên văng vẳng thanh âm của Khoáng Dã Thiên.
THiện Xuân Thu ngẩng đầu quan sát tứ phía, "Khoáng Dã Thiên?"
Sau đó từ trong quan tài chợt tản ra một luồng khí đen đặc, dần dần nó biến trở thành khuôn mặt của Khoáng Dã Thiên, "Hộ pháp, nhất định ngài phải báo thù cho ta."
"Khoáng Dã Thiên sao? Ngươi..." Thiện Xuân Thu nhìn bóng đen trước mặt, gã vô cùng chắc chắn rằng mình đã chứng kiến cảnh Khoáng Dã Thiên bị Thiều Nguyệt một kiếm xuyên tim.
"Hộ pháp, ta hận Thiều Nguyệt, rất hận Thiều Nguyệt..." Bóng đen không ngừng kêu la.
Thiện Xuân Thu bật cười tà ác, "Hóa ra là oan hồn thù hận, Khoáng Dã Thiên à, mối thù của ngươi dành cho Thiều Nguyệt thật sự sâu đậm đấy."
"Hộ pháp, giết Thiều Nguyệt đi, giết Thiều Nguyệt đi, ta có thể giúp ngài một tay."
"Ồ?" Thiện Xuân Thu hứng thú nhìn bóng đen kia, "Bây giờ ngươi chỉ là một bóng ma, có thể giúp ta việc gì chứ?"
"Hộ pháp, ta có thể trở thành cánh tay của ngài." Dứt lời, bóng đen nhanh chóng chui vào ống tay phải trống rỗng của Thiện Xuân Thu, sau đó chậm rãi hóa hình thành một cánh tay, hoa văn đen nhánh lần lượt xuất hiện, trông đường nét giống hệt những vết trên mặt Khoáng Dã Thiên.
Thiện Xuân Thu nhìn cánh tay phải của mình, gã thử duỗi tay, hài lòng nói, "Ừ, không tệ."
"Hộ pháp, sau này ta sẽ trở thành cánh tay phải của ngài." Giọng của Khoáng Dã Thiên bỗng dưng xuất hiện trong đầu Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu sử dụng pháp lực, đánh một chưởng về phía trước, đá vỡ tan tành, cả hang động cũng rung chuyển như sắp sụp, Thiện Xuân Thu thấy thế bèn bật cười vang, hang tối vọng lại tiếng cười của gã, thậm chí còn đan xen cả điệu cười gian xảo của Khoáng Dã Thiên.
*Creepyyyy =))))
Hoa Thiên Cốt tỉnh rượu, nàng đang định xoa bóp cái trán đau nhức thì cái khăn ấm đặt trên đấy rơi xuống, Hoa Thien Cốt cầm cái khăn, mỉm cười ngây ngốc, "Nhất định là sư tôn, vậy ra sư tôn vẫn luôn ở đây chăm sóc mình à?" Nghĩ vậy, nàng vội vàng đứng lên, đầu lập tức choáng váng, phải đứng vững nàng mới chạy ra ngoài. Nàng vừa chạy vừa nhìn khắp nơi, đây là trên thuyền mà, nàng thả chậm bước chân lại, không khỏi thắc mắc, sao chẳng trông thấy bóng dáng ai vậy nhỉ?
Trên boong thuyền, Thiều Nguyệt diện một thân đồ trắng đứng dưới ánh trăng thoạt trông thật giống một ánh sáng bạc, Hoa Thiên Cốt chỉ ngắm thôi cũng đủ để mê mẩn.
"Tiểu Cốt, con tỉnh rồi." Thiều Nguyệt quay người lại, nhìn nàng một cách dịu dàng.
Dường như Hoa Thiên Cốt đang muốn nhấn chìm trong ánh mắt của Thiều Nguyệt, nàng bật cười, "Sư tôn ơi, con, con không sao hết, sư tôn vẫn luôn ở bên chăm sóc con đấy à? Những người khác đâu rồi ạ?"
"Tất nhiên là ta chăm sóc con, con uống tới nỗi bất tỉnh nhân sự, say mèm ba ngày ba đêm, sao có thể ngự kiếm phi hành cùng mọi người chứ?"
"..." Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhận tội, "Sư tôn, thật xin lỗi người, là do Tiểu Cốt không ngoan."
Thiều Nguyệt mỉm cười, "Ta cũng đâu có trách con, có điều sau này đừng uống nhiều rượu như vậy."
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Vâng, con biết rồi, sư tôn à, ha ha...."
Thiều Nguyệt nhìn nụ cười ngây ngô của Hoa Thiên Cốt thì không khỏi đưa tay nhẹ véo mũi nàng, cùng nàng cười vang, Hoa Thiên Cốt được Thiều Nguyệt véo mũi lập tức đỏ mặt, nàng mải mốt chuyển sang chủ đề khác, "Sư tôn ơi, chúng ta đang quay về Trường Lưu sao?"
Thiều Nguyệt lắc đầu, "Chúng ta tới nước Thục trước, còn chưa thương lượng hẳn hoi với Mạnh Huyền Lãng về thanh Mẫn Sinh mà."
"Nước Thục ạ?" Hoa Thiên Cốt mừng rỡ, "Vậy là lại có thể gặp lại Khinh Thủy với Lãng ca ca."
"Ừ." Thiều Nguyệt gật đầu, xoay người lại nhìn về phía biển xanh vô tận, qua mấy ngày trời mà vẫn chưa thấy Tiểu Cốt tỉnh lại, nếu không thì bọn họ cũng không cần phải ngồi thuyền.
Hoa Thiên Cốt nhìn bóng lưng Thiều Nguyệt, lẳng lặng ngồi một bên, nàng bất an thầm nhủ, sư tôn ơi, cả đời này Tiểu Cốt chỉ muốn đi theo người, chẳng lẽ đây cũng là một hy vọng xa vời hay sao?
--- -------
Hoa Thiên Cốt sợ hết hồn, nàng tỉnh táo lại, nhìn Thiều Nguyệt với vẻ sợ hãi, song lại lo Thiều nguyệt sẽ phát hiện ra chút đầu mối bèn lí nhí đáp, "Sư tôn..." sau đó hơi lùi về đằng sau một bước.
Thiều Nguyệt thấy động tác của nàng thì đoán theo nguyên tác, cô tiến thêm một bước, giọng điệu ân cần, "Con làm sao vậy, chẳng lẽ Thượng tiên Tử Huân đã nói gì với con sao?"
Hoa Thiên Cốt hốt hoảng cúi đầu, sốt sắng trả lời, "Thượng tiên Tử Huân không nói gì với con hết," Nàng vỗ mặt mình, lúng túng bổ sung, "Sư tôn ơi, hình như con say rồi, thấy hơi nhức đầu."
"Nhức đầu?" Thiều Nguyệt lo lắng duỗi tay xoa trán cho Hoa Thiên Cốt, "Đau ở đâu? Có khó chịu lắm không?"
Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt gần ngay trước mắt, trái tim ấm áp khiến nàng không tự chủ mà mỉm cười, nhưng tâm trí bỗng chợt vang lên lời của Tử Huân, không biết Thiều Nguyệt mà phát hiện ra tâm tư đồ đệ của mình thì muội ấy sẽ phản ứng như thế nào đây? Hoa Thiên Cốt giật mình lùi về đằng sau, giãn khoảng cách với Thiều Nguyệt, "Sư tôn à, con, con chỉ muốn nghỉ ngơi một lát."
Tuy Thiều Nguyệt chưa hiểu thái độ của Hoa Thiên Cốt, song cô cũng lo nàng suy nghĩ quá nhiều bèn bảo, "Vậy con mau về nghỉ đi."
"Vâng." Dứt lời, Hoa Thiên Cốt vội vã rời khỏi đại điện, Thiều Nguyệt dõi theo bóng lưng của nàng, chẳng lẽ Tiểu Cốt thật sự đã yêu sư huynh ư?
Trong hậu viện tại môn Thái Bạch, Hoa Thiên Cốt ngồi suy tính trên hòn non bộ, "Lời Thượng tiên nói là sự thật sao? Mình đã rung động? Thực sự ư?" Nàng hồi tưởng lại quãng thời gian từ khi gặp Thiều Nguyệt cho tới giờ, lên Thục Sơn, Thiều Nguyệt còn cứu nàng, rồi đến Trường Lưu học nghệ, cuối cùng cũng có thể bái Thiều Nguyệt làm sư tôn, bên nhau sáng chiều, tuy nàng không thể nhớ nổi dáng vẻ Thiều Nguyệt khi cô còn ở thôn Hoa Liên nữa, song nàng vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm và thương yêu cô dành cho nàng, cứ thế, Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm, "Sư tôn ơi, sư tôn..."
Đông Phương Úc Khanh cảm thấy phản ứng của Hoa Thiên Cốt tại đại điện vô cùng khác thường, anh chàng hơi có chút bận tâm nên đi ra tìm Hoa Thiên Cốt, cuối cùng thì cũng tìm thấy nàng ở trên hòn non bộ trong hậu viện, Đông Phương Úc Khanh nhanh chóng tiến lại gần, "Cốt Đầu à, Cốt Đầu, hóa ra nàng ở đây, ta tìm nàng rõ lâu."
Hoa Thiên Cốt dựa lưng vào hòn non bộ, nhắm mắt líu ríu liên hồi, "Rượu Quên Lãng, rượu Quên Lãng..." sau đó cúi đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Cũng có thể giải sầu, cũng có thể giải sầu đấy, ha ha, chả trách nhiều người mê luyến say sưa giữa cõi trần."
Đông Phương Úc Khanh đứng bên dưới, "Cốt Đầu ngốc, mau lại đây, ta đỡ nàng xuống, sau này uống ít rượu thôi."
Hoa Thiên Cốt lại như thấy Thiều Nguyệt đang đứng trước mặt mình, "Sư tôn ơi..."
"Sư tôn?" Đông Phương Úc Khanh chẳng biết phải làm sao "Cốt Đầu à, sư tôn của nàng còn đang ở bên trong với Bạch Tử Họa cùng các Chưởng môn khác mà."
Hoa Thiên Cốt nghiêng đầu, nhảy vào lồng ngực Đông Phương Úc Khanh, Đông Phương Úc Khanh mải mốt đỡ lấy nàng, "Cốt Đầu, Cốt Đầu, nàng làm sao thế?"
"Người bảo, người bảo ta rung động rồi, mà có lẽ cũng là thật, ha ha..." Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, cười khúc khích.
"Cốt Đầu à..." Đông Phương Úc Khanh nhớ lại cảnh tượng ban nãy, âm thầm giật mình không thôi.
Hoa Thiên Cốt ôm Đông Phương Úc Khanh, "Nếu như ta đã sai, vậy hãy cứ để cho chúng ta cùng nhau sai tiếp đi."
"Cốt Đầu à, chẳng lẽ nàng thật sự yêu Bạch Tử Họa ư?" Đông Phương Úc Khanh cúi đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, tuy đây là kết quả anh chàng vẫn luôn nhất mực kỳ vọng, song chẳng hiểu sao tim lại quá đỗi đau đớn?
"Thượng tiên Tử Huân," Thiều Nguyệt rời khỏi đại điện thì trực tiếp đi tìm Tử Huân, mặc dù cô đã biết Hoa Thiên Cốt phát hiện ra mình yêu sư huynh là nhờ Tử Huân, nhưng cô lại không biết chi tiết cụ thể, thế nên cô đang muốn biết cụ thể hơn.
Tử Huân quay lại nhìn cô, "Là muội à?"
Thiều Nguyệt tới trước mặt Tử Huân, "Ta muốn biết tỷ đã nói gì với Tiểu Cốt thế?"
"À?" Tử Huân nhìn Thiều Nguyệt đầy hứng thú, "Muội có chắc là muốn biết không?"
Thiều Nguyệt gật đầu, "Vẻ ưu tư của Tiểu Cốt có gì đó không đúng, ta hơi bất an."
"Ha ha..." Tử Huân che miệng cười, "Thiều Nguyệt à, muội quan tâm tới Hoa Thiên Cốt thật đấy."
"Đương nhiên rồi, con bé là đồ đệ duy nhất của ta, ta không lo cho nàng thì ai lo cho nàng đây?" Thiều Nguyệt đáp.
"Nhưng cũng chưa chắc con nhóc đã cần muội quan tâm."
"Ý tỷ là gì?" Thiều Nguyệt cau mày.
"Con nhóc ấy yêu rồi."
"Cái gì?"
"Ta nói, Hoa Thiên Cốt yêu rồi." Tử Huân quan sát phản ứng của Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt phát âm từng chữ, "Tiểu, Cốt, thật, sự, yêu, rồi?"
"Hình như muội cũng không ngạc nhiên lắm nhỉ, chẳng lẽ muội đã biết từ trước?" Tử Huân càng ngày càng thấy Thiều Nguyệt khó hiểu, chả lẽ cô ta đã sớm phát hiện ra tâm tư của đồ đệ mình?
"Sao có thể, Tiểu Cốt với sư huynh lại...." Thiều Nguyệt không giải thích nổi, vì cớ gì mà kịch bản vẫn chưa hề thay đổi, rõ ràng sư huynh và Tiểu Cốt có tiếp xúc được mấy lần đâu.
"Tử Họa?" Tử Huân nhìn Thiều Nguyệt, sau đó chợt hiểu, "Chả trách..." Thiều Nguyệt à, cô tuyệt nhiên không thể ngờ được Hoa Thiên Cốt đã yêu mình đúng không, ta rất mong đợi ngày phản ứng của cô khi cô biết điều đó đấy, tới lúc ấy, lựa chọn của cô là gì vậy? Tử Huân bật cười, Tử Họa ơi, vị sư muội mà chàng vẫn luôn hãnh diện lại dạy ra một đệ tử đi yêu chính sư tôn của mình, hơn nữa bọn họ đều là con gái, a, Tử Họa à, đến lúc đó, chàng sẽ làm gì đây?
Đông Phương Úc Khanh lẳng lặng ôm Hoa Thiên Cốt, anh chàng muốn cảm thụ hơi ấm trong chốc lát kia, ban đầu chỉ bởi Hoa Thiên Cốt là kiếp sinh tử của Bạch Tử Họa nên mới anh mới tiếp cận nàng, âm thầm hỗ trợ nàng từng bước đến bên Bạch Tử Họa, mặc dù giữa đường có thêm Thiều Nguyệt can thiệp, song kết quả vẫn như anh dự kiến, mục đích cuối cùng cũng đã đạt thành. Nhưng bây giờ anh chàng lại quyến luyến không thôi, anh ôm chặt Hoa Thiên Cốt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, "Cốt Đầu à, nếu nàng phát hiện ra thân phận thật sự của ta, thì liệu nàng có còn coi ta là người tốt nữa hay không? Liệu nàng có làm bạn với ta nữa hay không?"
Thời điểm Đông Phương Úc Khanh chạm vào tóc Hoa Thiên Cốt thì Thiều Nguyệt đột ngột xuất hiện, "Tiểu Cốt say rồi, ta đưa con bé đi nghỉ."
Đông Phương Úc Khanh lúc túng buông Hoa Thiên Cốt ra, Thiều Nguyệt tiến đến ôm lấy nàng, nhìn Đông Phương Úc Khanh, nói một cách nghiêm túc. "Đông Phương Úc Khanh, ngươi thật sự thích Tiểu Cốt ư?"
"Ta..." Đông Phương Úc Khanh muốn nói cũng không biết phải nói sao.
"Ta hy vọng người đừng làm những chuyện khiến cho chính mình phải hối hận, ân oán giữa ngươi và sư huynh thì đừng nên lôi kéo Tiểu Cốt vào." Thiều Nguyệt cảnh cáo.
"Ta..." Đông Phương Úc Khanh không còn lời nào để nói, hóa ra Thiều Nguyệt đã biết hết tất cả, chả trách anh chàng lại có cảm giác như bị cô nhìn xuyên thấu.
Thiều Nguyệt đưa Hoa Thiên Cốt vào phòng nghỉ ngơi, Hoa Thiên Cốt nằm trên giường, không an phận duỗi tay như muốn bắt lấy cái gì đó, Thiều Nguyệt đang đắp chăn cho nàng thì chợt nghe thấy nàng lẩm bẩm, "Sư tôn, sư tôn, sư tôn!"
Thiều Nguyệt đứng bên mép giường, xoa đầu nàng, "Tiểu Cốt à, con say rồi, ngoan nhé, nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nên suy nghĩ quá nhiều." Sau đó nhẹ nhàng nhấn Hoa Thiên Cốt nằm im.
Hoa Thiên Cốt mơ mơ hồ hồ, "Sư tôn, người đừng nên giận con," Thiều Nguyệt không hiểu nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt lại với lấy ống tay áo của cô, "Con biết con không nên nói những lời ấy, vâng... là do con vô tâm."
"Có gì cơ, Tiểu Cốt?" Thiều Nguyệt ngồi xuống mép giường, mặc cho Hoa Thiên Cốt níu giữ lấy ống tay áo của mình.
"Sư tôn ơi, người ngàn vạn lần đừng giận con, mà dù cho, dù cho... người có giận con thật, thì xin người nhất định phải tha thứ cho con." Hoa Thiên Cốt chỉ muốn giữ lấy ống tay áo của Thiều Nguyệt như thế thôi.
Chẳng lẽ vì Tiểu Cốt đã yêu sư huynh nên mới sợ mình trách em ấy? Thiều Nguyệt lắc đầu, hiện giờ nên tận lực tránh cho Tiểu Cốt tiếp tục lại gần sư huynh thì hơn, Thiều Nguyệt lập tức đứng dậy, đắp kín chăn cho Hoa Thiên Cốt, đến khi nhìn thấy ống tay áo của mình vẫn còn trong tay nàng, cô chỉ còn cách lại ngồi xuống, thở dài, "Tiểu Cốt à, quả nhiên ta vẫn không nên thu nhận con làm đồ đệ ư? Nếu không thì sao con có thể yêu sư huynh chứ? Rốt cuộc thì làm thế nào mới đúng đây?" Thiều Nguyệt cau mày suy ngẫm.
Trong điện Thất Sát, Sát Thiên Mạch nổi cơn thịnh nộ, hắn nhìn về phía Thiện Xuân Thu đang quỳ phía dưới, giận dữ nói, "Thiện Xuân Thu, ngươi coi lời ta như gió thoảng qua tai sao? Ta đã cảnh báo người, rằng nếu người còn dám tự ý hành động thì cút khỏi Thất Sát cho ta!"
Thiện Xuân Thu ngẩng đầu, vừa quỳ vừa tiến thêm một bước, "Thánh quân, Thánh quân à, thuộc hạ làm vậy cũng là vì Thánh quân, thuộc hạ biết Thánh quân vẫn luôn muốn đàn Lưu Quang cho nên mới mới làm to chuyện để cướp đoạt đàn Lưu Quang về."
"Ngươi còn dám gạt ta!" Sát Thiên Mạch đánh một chưởng về phía gã, Thiện Xuân Thu ngã nhào.
Gã lập tức bò dậy, cấp tốc mượn cớ, "Thuộc hạ biết đàn Lưu Quang hiện đang nằm trong tay Bạch Tử Họa, chúng ta chỉ cần bao vây tấn công một phát thì chắc chắn Bạch Tử Họa sẽ lôi đàn Lưu Quang ra, đưa cho Hoa Thiên Cốt để con nhãi ấy đi trấn môn, có điều, có điều không ngờ..." Gã ngẩng đầu, nhìn Sát Thiên Mạch một cách dè dặt, "Không ngờ Thiều Nguyệt lại xuất hiện, còn giết chết Khoáng Dã Thiên."
"Hừ! Ấy là do hắn tự mình chuốc lấy," Sát Thiên Mạch coi đó là chuyện không đáng kể, "Ta hỏi ngươi, thương tích Thiều Nguyệt gây ra trên người người có phải là bởi Khoáng Dã Thiên hay không?"
"À..." Thiện Xuân Thu gật đầu, Sát Thiên Mạch phất ống tay áo, "Đấy là kết quả của việc đắc tội Thiều Nguyệt, Thiện Xuân Thu, vì thuộc hạ trung thành của người đã mất mạng nên lần này ta bỏ qua, nếu lần sau Thiều Nguyệt có muốn giết ngươi nữa thì ta cũng sẽ không ngăn cản!"
Thiện Xuân Thu hoảng sợ cúi đầu, "Dạ!" Tay trái của gã siết chặt lại, căm hận tràn đầy trong ánh mắt.
Ở trong một hang núi tối om, Thiện Xuân Thu chậm rãi rảo bước, đến khi vào giữa động, gã mới vung tay khiến cho ánh sáng lam u ám bùng lên xung quanh, để lộ ra một cỗ quan tài, Thiện Xuân Thu tiến lại gần nhìn Khoáng Dã Thiên nằm bên trong, tiếc nuối xen lẫn oán hận cùng nhau dâng trào, "Khoáng Dã Thiên, thật đáng tiếc, ta đã mất đi một trợ thủ đắc lực." 1
"Hộ pháp, hộ pháp, xin ngài hãy báo thù cho ta!" Trong hang động đột nhiên văng vẳng thanh âm của Khoáng Dã Thiên.
THiện Xuân Thu ngẩng đầu quan sát tứ phía, "Khoáng Dã Thiên?"
Sau đó từ trong quan tài chợt tản ra một luồng khí đen đặc, dần dần nó biến trở thành khuôn mặt của Khoáng Dã Thiên, "Hộ pháp, nhất định ngài phải báo thù cho ta."
"Khoáng Dã Thiên sao? Ngươi..." Thiện Xuân Thu nhìn bóng đen trước mặt, gã vô cùng chắc chắn rằng mình đã chứng kiến cảnh Khoáng Dã Thiên bị Thiều Nguyệt một kiếm xuyên tim.
"Hộ pháp, ta hận Thiều Nguyệt, rất hận Thiều Nguyệt..." Bóng đen không ngừng kêu la.
Thiện Xuân Thu bật cười tà ác, "Hóa ra là oan hồn thù hận, Khoáng Dã Thiên à, mối thù của ngươi dành cho Thiều Nguyệt thật sự sâu đậm đấy."
"Hộ pháp, giết Thiều Nguyệt đi, giết Thiều Nguyệt đi, ta có thể giúp ngài một tay."
"Ồ?" Thiện Xuân Thu hứng thú nhìn bóng đen kia, "Bây giờ ngươi chỉ là một bóng ma, có thể giúp ta việc gì chứ?"
"Hộ pháp, ta có thể trở thành cánh tay của ngài." Dứt lời, bóng đen nhanh chóng chui vào ống tay phải trống rỗng của Thiện Xuân Thu, sau đó chậm rãi hóa hình thành một cánh tay, hoa văn đen nhánh lần lượt xuất hiện, trông đường nét giống hệt những vết trên mặt Khoáng Dã Thiên.
Thiện Xuân Thu nhìn cánh tay phải của mình, gã thử duỗi tay, hài lòng nói, "Ừ, không tệ."
"Hộ pháp, sau này ta sẽ trở thành cánh tay phải của ngài." Giọng của Khoáng Dã Thiên bỗng dưng xuất hiện trong đầu Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu sử dụng pháp lực, đánh một chưởng về phía trước, đá vỡ tan tành, cả hang động cũng rung chuyển như sắp sụp, Thiện Xuân Thu thấy thế bèn bật cười vang, hang tối vọng lại tiếng cười của gã, thậm chí còn đan xen cả điệu cười gian xảo của Khoáng Dã Thiên.
*Creepyyyy =))))
Hoa Thiên Cốt tỉnh rượu, nàng đang định xoa bóp cái trán đau nhức thì cái khăn ấm đặt trên đấy rơi xuống, Hoa Thien Cốt cầm cái khăn, mỉm cười ngây ngốc, "Nhất định là sư tôn, vậy ra sư tôn vẫn luôn ở đây chăm sóc mình à?" Nghĩ vậy, nàng vội vàng đứng lên, đầu lập tức choáng váng, phải đứng vững nàng mới chạy ra ngoài. Nàng vừa chạy vừa nhìn khắp nơi, đây là trên thuyền mà, nàng thả chậm bước chân lại, không khỏi thắc mắc, sao chẳng trông thấy bóng dáng ai vậy nhỉ?
Trên boong thuyền, Thiều Nguyệt diện một thân đồ trắng đứng dưới ánh trăng thoạt trông thật giống một ánh sáng bạc, Hoa Thiên Cốt chỉ ngắm thôi cũng đủ để mê mẩn.
"Tiểu Cốt, con tỉnh rồi." Thiều Nguyệt quay người lại, nhìn nàng một cách dịu dàng.
Dường như Hoa Thiên Cốt đang muốn nhấn chìm trong ánh mắt của Thiều Nguyệt, nàng bật cười, "Sư tôn ơi, con, con không sao hết, sư tôn vẫn luôn ở bên chăm sóc con đấy à? Những người khác đâu rồi ạ?"
"Tất nhiên là ta chăm sóc con, con uống tới nỗi bất tỉnh nhân sự, say mèm ba ngày ba đêm, sao có thể ngự kiếm phi hành cùng mọi người chứ?"
"..." Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhận tội, "Sư tôn, thật xin lỗi người, là do Tiểu Cốt không ngoan."
Thiều Nguyệt mỉm cười, "Ta cũng đâu có trách con, có điều sau này đừng uống nhiều rượu như vậy."
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Vâng, con biết rồi, sư tôn à, ha ha...."
Thiều Nguyệt nhìn nụ cười ngây ngô của Hoa Thiên Cốt thì không khỏi đưa tay nhẹ véo mũi nàng, cùng nàng cười vang, Hoa Thiên Cốt được Thiều Nguyệt véo mũi lập tức đỏ mặt, nàng mải mốt chuyển sang chủ đề khác, "Sư tôn ơi, chúng ta đang quay về Trường Lưu sao?"
Thiều Nguyệt lắc đầu, "Chúng ta tới nước Thục trước, còn chưa thương lượng hẳn hoi với Mạnh Huyền Lãng về thanh Mẫn Sinh mà."
"Nước Thục ạ?" Hoa Thiên Cốt mừng rỡ, "Vậy là lại có thể gặp lại Khinh Thủy với Lãng ca ca."
"Ừ." Thiều Nguyệt gật đầu, xoay người lại nhìn về phía biển xanh vô tận, qua mấy ngày trời mà vẫn chưa thấy Tiểu Cốt tỉnh lại, nếu không thì bọn họ cũng không cần phải ngồi thuyền.
Hoa Thiên Cốt nhìn bóng lưng Thiều Nguyệt, lẳng lặng ngồi một bên, nàng bất an thầm nhủ, sư tôn ơi, cả đời này Tiểu Cốt chỉ muốn đi theo người, chẳng lẽ đây cũng là một hy vọng xa vời hay sao?
--- -------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.