Chương 130: Tình yêu
Mộng Vũ Thần
10/03/2018
Thiều Nguyệt hấp thụ Hồng Hoang, ngẩng đầu nhìn Kinh Lôi trên đầu, thầm nghĩ, mục đích của mày là Hồng Hoang, vậy thì hãy cứ tiêu diệt Hồng Hoang đi, chỉ như thế, Tiểu Cốt mới thực sự an toàn! Sau đó Thiều Nguyệt dang hai tay, vận công lan tỏa Hồng Hoang trong cơ thể. Kinh Lôi cảm nhận được Hồng Hoang, trong nháy mắt, nó bắn ra tia điện từ tầng tầng lớp lớp mây đen, tụ xung quanh thân kiếm, chỉ chốc lát, Kinh Lôi tích trữ sấm sét, từ từ hạ xuống.
"Sư tôn, đừng mà!" Hoa Thiên Cốt đang rơi xuống, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiều Nguyệt thay nàng chịu đựng hết thảy, bây giờ nàng hoàn toàn mất đi nội lực rồi, ngay đến cả việc bay tới bên Thiều Nguyệt, nàng cũng không thể.
Sát Thiên Mạch vội vã phi thân tiếp lấy Hoa Thiên Cốt, "Bé con thân yêu à, bé không sao chứ?"
Hoa Thiên Cốt níu lấy vạt áo Sát Thiên Mạch, "Mau! Mau đi cứu sư tôn đi, sư tôn hút Hồng Hoang về mình rồi, sư tôn định... hy sinh bản thân..."
"Cái gì?!" Sát Thiên Mạch cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Thiều Nguyệt, sao Thiều Nguyệt lại ngốc như vậy chứ, vì bé con thân yêu mà muốn hy sinh hết thảy? Ngươi không nghĩ bé con thân yêu sẽ đau khổ thế nào khi mất đi ngươi ư? Bé con sẽ phải sống một mình trên một thế giới không có ngươi sao?
"Sát tỷ tỷ! Tỷ mau buông muội ra, tỷ đi cứu sư tôn đi!" Hoa Thiên Cốt giãy dụa hòng thoát khỏi vòng tay của Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch lại ôm thật chặt lấy Hoa Thiên Cốt, cúi đầu hét lên, "Bé còn chưa hiểu sao?! Mong muốn của Thiều Nguyệt chính là bé phải sống tốt, cho nên... ta sẽ không buông tay!"
Hoa Thiên Cốt ngẩn người, ngừng cử động, nàng nhớ về lời Thiều Nguyệt trước khi đẩy nàng xuống, "Hãy sống!" Hoa Thiên Cốt nghẹn ngào, sư tôn ơi, không có người, sao Tiểu Cốt có thể sống đây?
Bấy giờ, một luồng sáng trắng vụt qua, Hoa Thiên Cốt và Sát Thiên Mạch giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, là Bạch Tử Họa, tay chàng cầm Đoạn Niệm, xem ra chàng đang muốn ngăn cản Thiều Nguyệt. Sát Thiên Mạch bế Hoa Thiên Cốt tiếp đất, cả hai dõi theo bóng lưng Bạch Tử Họa, lần đầu tiên hắn hy vọng Bạch Tử Họa có thể thành công, hắn mong chàng có thể chặn Thiều Nguyệt lại, còn Hồng Hoang sẽ ra sao, thật sự thì hắn không quan tâm.
Bạch Tử Họa bay vòng quanh tầng lớp sấm sét vây Thiều Nguyệt, khi thì tránh sang trái, lúc lại né sang phải, khi thì nâng kiếm phòng ngự, lúc lại tấn công. Xuyên qua bao lớp bình phong che chở, cuối cùng Bạch Tử Họa cũng đến được trung tâm - nơi Thiều Nguyệt đang đứng, Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt bình tĩnh chờ đợi sự phán xét của Kinh Lôi, cau mày gọi, "Tiểu Nguyệt!"
Thiều Nguyệt chỉ lẳng lặng ngẩng đầu, không trả lời Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa chém một kiếm xuống sấm sét, sau đó bước lại gần Thiều Nguyệt, "Tiểu Nguyệt à!"
Thiều Nguyệt chậm rãi mở mắt, Bạch Tử Họa duỗi tay trái, nhìn Thiều Nguyệt, ý bảo Thiều Nguyệt hãy mau để chàng dẫn cô rời khỏi đây. Thiều Nguyệt nhẹ lắc đầu, Bạch Tử Họa cau mày, tiến thêm một bước, bỗng dưng Thiều Nguyệt như cảm nhận được thứ gì đó, cô nhanh chóng dùng Hồng Hoang trên người mình bao bọc Bạch Tử Họa.
Một tia điện đỏ bổ xuống, đánh lên trên Bạch Tử Hoa, song muốn lớp che chắn đã ngăn nó lại - là Hồng Hoang, nhưng tia điện đấy nhanh chóng thay đổi quỹ đạo, đánh về phía Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt rên lên, cô biết sét đỏ rất lợi hại, mình còn chưa đứng vững, cô đã dùng lực đẩy Bạch Tử Họa đi, còn mình thì bị vây quanh sét đỏ, nửa quỳ trên không trung.
"Tiểu Nguyệt!" Bạch Tử Họa cả kinh, chàng định xông lại, nhưng sét đỏ đã chặn chàng ở bên ngoài, Bạch Tử Họa không ngừng nâng kiếm công kích."
"Sư huynh này..." Thiều Nguyệt thở hổn hển, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, thấy chàng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cô chợt bảo, "Sư huynh, huynh còn nhớ lần đầu tiên ta gặp sư phụ hay không?"
Bàn tay nâng kiếm của Bạch Tử Họa hơi chựng lại, chàng thắc mắc nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt nói tiếp, "Nói rồi mà... ta..."
Bạch Tử Họa trợn mắt, "Tiểu Nguyệt? Chẳng lẽ muội..." Chưa dứt lời, Thiều Nguyệt đã đẩy Bạch Tử Họa ra khỏi vòng vây sấm sét, Bạch Tử Họa không kịp phản ứng, chỉ đành trơ mắt nhìn Thiều Nguyệt bị vùi trong lớp sấm sét ánh bạc.
Lúc này, một luồng ánh sáng đỏ từ đằng xa vụt lại, vọt vào tầng ánh sáng màu bạc, nó định dùng kiếm phong để đâm vào Kinh Lôi trong cơ thể Thiều Nguyệt, song uy lực của Kinh Lôi không hề bình thường, thanh Mẫn Sinh dừng lại chốc lát rồi bị bắn ra ngoài, cắm xuống mặt đất.
Một người chậm rãi bưới tới bên Mẫn Sinh, nhìn hướng Thiều Nguyệt, thở dài, "Ngươi muốn ngăn cô ta?" Mẫn Sinh phát ra tia sáng lập lòe, thân kiếm bắt đầu lay động, tựa hồ định xông lên lần nữa, Niết nhận ra ý đồ của nó, nói tiếp, "Nhưng không ai trong số chúng ta có thể ngăn cản được cô ta, giống như ngươi ban đầu cũng không thể ngăn cản được Hạo vậy."
Mẫn Sinh ngừng lại, Niết lẩm bẩm, "Cô ta giống Hạo, ý chí vô cùng kiên định, một khi đã quyết thì không ai có thể ngăn cản. Điểm khác biệt duy nhất, chính là tình cảm của cô ta với Hoa Thiên Cốt, thực sự không gì sánh được. Vì Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt không tiếc mạo hiểm cả thiên hạ, trở thành Yêu Thần, còn vì cô ta mà đại náo Trường Lưu, thậm chí đánh đổi cái giá là hy sinh cả thiên hạ; còn Thiều Nguyệt, vì Hoa Thiên Cốt, cô ta luôn đứng chắn trước người con bé, thay con bé ngăn trở hết thảy thương tổn, còn vì con bé, quyết tâm vượt qua cả kiếp nạn của thánh thần, bây giờ, còn không tiếc hy sinh tính mạng, cũng phải bảo hộ Hoa Thiên Cốt bình an." 1
Ánh đỏ trên Mẫn Sinh chợt lóe lên, tựa như nó đang trầm tư, cũng tựa như đang ngầm thừa nhận, Niết cúi đầu, "Bây giờ, cuối cùng thì ta cũng đã hiểu, tại sao kiếm của Hạo lại lựa chọn Thiều Nguyệt," Ánh sáng trên Mẫn Sinh bỗng ảm đạm, Niết ngẩng đầu lên trời, "Trong khi tất cả mọi người chỉ nghĩ đến việc phong ấn Hồng Hoang, thì mình cô ta lại tìm cách tiêu diệt nó. Bởi vì chỉ khi tiêu trừ căn nguyên, thiên hạ mới có thể thái bình, người cô ấy muốn bảo vệ, cũng sẽ an toàn."
Thiều Nguyệt nhìn Kinh Lôi gần ngay trước mắt, Hồng Hoang trong cơ thể cô đã giãy dụa, ngăn cản Kinh Lôi. Mới vừa rồi, những gì cô nói với Bạch Tử Họa cũng chỉ vì không hy vọng bọn họ sẽ đau lòng, song cô cảm thấy việc quay trở về thời hiện đại là không thể, chỉ tiếc không ở bên chăm sóc Tiểu Cốt đến cuối đời, thật sự, rất tiếc nuối. Tấm bình phong che chắn của Hồng Hoang dần xuất hiện vết nứt vỡ, cuối cùng vỡ tan, Kinh Lôi thuận thế tiến vào, đâm lên người Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt đau đớn hét to.
Hoa Thiên Cốt thấy luồng sáng bạc khuếch đại thì mải mốt rời xa vòng tay của Sát Thiên mạch, mặc niệm bùa phi hành, sau đó đứng thẳng lưng, nàng không bay lên. Hoa Thiên Cốt không cam tâm, nàng tiếp tục lặp đi lặp lại khẩu quyết, không ngừng bật nhảy, để rồi ngã xuống đất.
"Bé con thân yêu à!" Sát Thiên Mạch vội tiến đến đỡ nàng dậy.
"Thiên Cốt ơi!" Tử Trúc, Tử Mạch và Nghê Mạn Thiên cũng tới.
"Cốt Đầu!" Đường Bảo dìu Lạc Thập Nhất, lo lắng gọi.
Hoa Thiên Cốt oán hận đấm tay lên nền đất, "Tại sao! Tại sao! Tại sao lại thành ra như vậy? Tại sao ta lại vô dụng như vậy, luôn luôn để sư tôn chịu đựng hết thay thay ta?!"
Những người khác không biết nên an ủi như thế nào, bấy giờ tiếng hét của Thiều Nguyệt vang vọng, Hoa Thiên Cốt cả kinh, hoảng hốt ngẩng đầu, sau đó bám chặt lấy Sát Thiên Mạch đang đứng cạnh mình, "Sát tỷ tỷ ơi, muội van xin tỷ đấy, tỷ hãy đưa muội lên đi, Tiểu Cốt van tỷ!"
Sát Thiên Mạch cũng rất lo cho Thiều Nguyệt, thế là hắn gật đầu đồng ý, song thời điểm hắn bế Hoa Thiên Cốt bay lên, ánh sáng màu bạc lại ngăn cản bọn họ. Bởi vì Sát Thiên Mạch có nội thương nên không đủ sức, chỉ đành đình trệ giữa không trung. Hoa Thiên Cốt cũng hiểu, lúc nàng còn đang bất an không biết nên làm gì thì đột nhiên một luồng lực từ bên dưới truyền tới, giúp Sát Thiên Mạch tiến lên.
Sênh Tiêu Mặc nhận ra điểm kỳ lạ của Sát Thiên Mạch, hắn vội truyền nội lực vào sau lưng Sát Thiên Mạch, đẩy Sát Thiên Mạch tiếp bước. Nghê Mạn Thiên, Tử Trúc, Tử Mạch, Đường Bảo và Lạc Thập Nhất thấy thế bèn liếc nhìn nhau rồi cùng chung tay đẩy hai người Hoa Thiên Cốt đi.
Khi tiến đến gần luồng ánh sáng, Hoa Thiên Cốt không ngừng gọi, "Sư tôn! Sư tôn! Sư tôn..."
Thời điểm nàng trông thấy thân thể Thiều Nguyệt bị Kinh Lôi đâm xuyên qua, Hoa Thiên Cốt giật mình, Sát Thiên Mạch cũng vậy, Hoa Thiên Cốt đưa tay muốn bắt lấy Thiều Nguyệt, đau đớn kêu lên, "Nguyệt!"
Thiều Nguyệt cảm thấy toàn thân đau đớn, cảm giác như mình sắp nổ tung rồi, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, khổ sở khiến Thiều Nguyệt nhúc nhích cũng khó khăn, cô chỉ có thể chậm rãi quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phương hướng thanh âm kia truyền tới. Song Thiều Nguyệt chỉ trông thấy một bàn tay đưa đến, cô không khỏi nâng tay định bắt lấy nó, nhưng một khắc chạm vào, bỗng dưng tất cả lại biến mất.
Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt duỗi tay tới thì mừng rỡ không thôi, nàng nói, "Sư tôn ơi, Tiểu Cốt tới đón người rồi, nắm lấy tay ta đi, sau đó rời khỏi đây cùng Tiểu Cốt..."
Nhưng bỗng nhiên ánh sáng bạc lan rộng ra, giống như một gợn sóng trên mặt nước, vòng tròn lan truyền đi tứ phía, còn Hoa Thiên Cốt và Sát Thiên Mạch lại bị nó đánh bay, vốn dĩ nàng đã sắp chạm được tay của sư tôn rồi, song lại hụt mất, Hoa Thiên Cốt rơi xuống, đau đến nỗi chỉ muốn chết đi, "Không!!!"
Toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi ánh ngân quang, mây đen giăng kín lại trở nên trắng xóa trong tích tắc, khiến mắt của tất cả mọi người nhói lên, họ không khỏi đưa tay lên để che chắn. Rồi một tiếng sấm vang lên, ánh sáng bạc từ bốn phương tám hướng cùng thu về một điểm, luồng sáng ngày càng nhỏ lại, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn trời, nước mắt tuôn trào, nàng không tin sư tôn đã rời đi như thế, không phải người đã bảo sẽ mãi mãi ở bên chăm sóc Tiểu Cốt hay sao, cớ gì mà lại không giữ lời? Cớ gì lại bỏ rơi Tiểu Cốt một mình nơi đây?
Bạch Tử Họa cũng ngửa mặt lên, nắm chặt lấy Đoạn Niệm, sau đó tức giận cắm nó xuống nền đất; Sát Thiên Mạch cố nén dòng lệ, tay không khỏi siết lại.
Sênh Tiêu Mặc bi thương cúi gằm mặt, nước mắt chảy qua gò má, miệng lẩm bẩm, "Tiểu sư muội ơi, tiểu sư muội..."
Tử Mạch đau lòng, nghẹn ngào, "Tử Trúc, làm sao bây giờ? Ta không còn cảm nhận được sự tồn tại của chủ nhân nữa, không hề cảm nhận được một chút nào..." Còn Tử Trúc thì chỉ có thể ôm Tử Mạch vào lòng, hốc mắt ướt át nhẹ vuốt tóc nàng.
Nghê Mạn Thiên cũng khóc, nàng đưa tay khẽ chạm vào viên ngọc Viêm Thủy, thầm hỏi trong lòng, Sóc Phong à, Kiếm tôn đã ra đi rồi ư?
Đường bảo và Lạc Thập Nhất dựa vào nhau, nhìn lên không trung, thương tâm rơi lệ.
Trúc Nhiễm ở cách đó không xa, chậm rãi đặt Ma Nghiêm đang nằm trong vòng tay xuống đất, rồi tỏ vẻ giễu cợt đối với người đàn ông đã chết, "Hóa ra chúng ta giống nhau như vậy, không hổ là cha con, cho tới bây giờ, chúng ta chưa từng bỏ ra thứ gì vì tình yêu, cũng chưa từng dám hy sinh vì tình yêu," Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã khôi phục dáng vẻ vốn có, xong lại cúi đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, tay nàng đang cầm một mảnh vải màu trắng, "Tình cảm giữa hai người bọn họ, mới thực sự là yêu..."
Khi ấy, một vật thể màu trắng từ trên trời nhẹ chao lượn, con ngươi Hoa Thiên Cốt khẽ động, nàng giơ tay bắt lấy. Là dây buộc tóc của sư tôn, nàng từng thay vi sư buộc nó lên mà. Sư tôn vẫn luôn ngốc nghếch trong việc ấy, còn nàng vẫn luôn vui mừng vì chuyện này, chỉ như thế, nàng mới có thể mượn cớ để thân mật với sư tôn, song người mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm đã không còn ở đây nữa, nàng còn cột tóc cho ai nữa đây?
Hoa Thiên Cốt đặt mảnh vải trắng ấy bên lồng ngực, lẩm bẩm, "Sư tôn ơi, Nguyệt, sư tôn, Nguyệt..." Đột nhiên nàng cảm thấy trái tim mình đau như thể bị ngàn dao cứa vào, nàng nắm chặt lấy mảnh vải, khóe miệng ứa máu, sau đó ngã xuống.
Tách, tách, tách... giữa sự hoảng hốt, hình như Thiều Nguyệt đã nghe thấy một âm thanh, bây giờ đầu cô đã trống rỗng, mình làm sao vậy? Thiều Nguyệt tự hỏi bản thân, nhưng cơn buồn ngủ khiến cô không nghĩ được nhiều, lập tức chìm vào giấc ngủ mê man.
Lần tỉnh lại tiếp theo, Thiều Nguyệt vừa mở mắt đã trông thấy mái trần màu trắng, vách tường màu trắng, rèm cửa màu trắng, chăn đệm màu trắng, mũi ngập mùi nước khử trùng, Thiều Nguyệt chợt bảo, "Hóa ra là bệnh viện, mình về rồi."
Sau đó Thiều Nguyệt cả kinh, về rồi ư? Về từ đâu? Tại sao lòng cô lại trống rỗng như thế, hình như, cô đã quên đi chuyện gì đó đã từng rất quan trọng?
--- ------ ---
"Sư tôn, đừng mà!" Hoa Thiên Cốt đang rơi xuống, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiều Nguyệt thay nàng chịu đựng hết thảy, bây giờ nàng hoàn toàn mất đi nội lực rồi, ngay đến cả việc bay tới bên Thiều Nguyệt, nàng cũng không thể.
Sát Thiên Mạch vội vã phi thân tiếp lấy Hoa Thiên Cốt, "Bé con thân yêu à, bé không sao chứ?"
Hoa Thiên Cốt níu lấy vạt áo Sát Thiên Mạch, "Mau! Mau đi cứu sư tôn đi, sư tôn hút Hồng Hoang về mình rồi, sư tôn định... hy sinh bản thân..."
"Cái gì?!" Sát Thiên Mạch cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Thiều Nguyệt, sao Thiều Nguyệt lại ngốc như vậy chứ, vì bé con thân yêu mà muốn hy sinh hết thảy? Ngươi không nghĩ bé con thân yêu sẽ đau khổ thế nào khi mất đi ngươi ư? Bé con sẽ phải sống một mình trên một thế giới không có ngươi sao?
"Sát tỷ tỷ! Tỷ mau buông muội ra, tỷ đi cứu sư tôn đi!" Hoa Thiên Cốt giãy dụa hòng thoát khỏi vòng tay của Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch lại ôm thật chặt lấy Hoa Thiên Cốt, cúi đầu hét lên, "Bé còn chưa hiểu sao?! Mong muốn của Thiều Nguyệt chính là bé phải sống tốt, cho nên... ta sẽ không buông tay!"
Hoa Thiên Cốt ngẩn người, ngừng cử động, nàng nhớ về lời Thiều Nguyệt trước khi đẩy nàng xuống, "Hãy sống!" Hoa Thiên Cốt nghẹn ngào, sư tôn ơi, không có người, sao Tiểu Cốt có thể sống đây?
Bấy giờ, một luồng sáng trắng vụt qua, Hoa Thiên Cốt và Sát Thiên Mạch giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, là Bạch Tử Họa, tay chàng cầm Đoạn Niệm, xem ra chàng đang muốn ngăn cản Thiều Nguyệt. Sát Thiên Mạch bế Hoa Thiên Cốt tiếp đất, cả hai dõi theo bóng lưng Bạch Tử Họa, lần đầu tiên hắn hy vọng Bạch Tử Họa có thể thành công, hắn mong chàng có thể chặn Thiều Nguyệt lại, còn Hồng Hoang sẽ ra sao, thật sự thì hắn không quan tâm.
Bạch Tử Họa bay vòng quanh tầng lớp sấm sét vây Thiều Nguyệt, khi thì tránh sang trái, lúc lại né sang phải, khi thì nâng kiếm phòng ngự, lúc lại tấn công. Xuyên qua bao lớp bình phong che chở, cuối cùng Bạch Tử Họa cũng đến được trung tâm - nơi Thiều Nguyệt đang đứng, Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt bình tĩnh chờ đợi sự phán xét của Kinh Lôi, cau mày gọi, "Tiểu Nguyệt!"
Thiều Nguyệt chỉ lẳng lặng ngẩng đầu, không trả lời Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa chém một kiếm xuống sấm sét, sau đó bước lại gần Thiều Nguyệt, "Tiểu Nguyệt à!"
Thiều Nguyệt chậm rãi mở mắt, Bạch Tử Họa duỗi tay trái, nhìn Thiều Nguyệt, ý bảo Thiều Nguyệt hãy mau để chàng dẫn cô rời khỏi đây. Thiều Nguyệt nhẹ lắc đầu, Bạch Tử Họa cau mày, tiến thêm một bước, bỗng dưng Thiều Nguyệt như cảm nhận được thứ gì đó, cô nhanh chóng dùng Hồng Hoang trên người mình bao bọc Bạch Tử Họa.
Một tia điện đỏ bổ xuống, đánh lên trên Bạch Tử Hoa, song muốn lớp che chắn đã ngăn nó lại - là Hồng Hoang, nhưng tia điện đấy nhanh chóng thay đổi quỹ đạo, đánh về phía Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt rên lên, cô biết sét đỏ rất lợi hại, mình còn chưa đứng vững, cô đã dùng lực đẩy Bạch Tử Họa đi, còn mình thì bị vây quanh sét đỏ, nửa quỳ trên không trung.
"Tiểu Nguyệt!" Bạch Tử Họa cả kinh, chàng định xông lại, nhưng sét đỏ đã chặn chàng ở bên ngoài, Bạch Tử Họa không ngừng nâng kiếm công kích."
"Sư huynh này..." Thiều Nguyệt thở hổn hển, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, thấy chàng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cô chợt bảo, "Sư huynh, huynh còn nhớ lần đầu tiên ta gặp sư phụ hay không?"
Bàn tay nâng kiếm của Bạch Tử Họa hơi chựng lại, chàng thắc mắc nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt nói tiếp, "Nói rồi mà... ta..."
Bạch Tử Họa trợn mắt, "Tiểu Nguyệt? Chẳng lẽ muội..." Chưa dứt lời, Thiều Nguyệt đã đẩy Bạch Tử Họa ra khỏi vòng vây sấm sét, Bạch Tử Họa không kịp phản ứng, chỉ đành trơ mắt nhìn Thiều Nguyệt bị vùi trong lớp sấm sét ánh bạc.
Lúc này, một luồng ánh sáng đỏ từ đằng xa vụt lại, vọt vào tầng ánh sáng màu bạc, nó định dùng kiếm phong để đâm vào Kinh Lôi trong cơ thể Thiều Nguyệt, song uy lực của Kinh Lôi không hề bình thường, thanh Mẫn Sinh dừng lại chốc lát rồi bị bắn ra ngoài, cắm xuống mặt đất.
Một người chậm rãi bưới tới bên Mẫn Sinh, nhìn hướng Thiều Nguyệt, thở dài, "Ngươi muốn ngăn cô ta?" Mẫn Sinh phát ra tia sáng lập lòe, thân kiếm bắt đầu lay động, tựa hồ định xông lên lần nữa, Niết nhận ra ý đồ của nó, nói tiếp, "Nhưng không ai trong số chúng ta có thể ngăn cản được cô ta, giống như ngươi ban đầu cũng không thể ngăn cản được Hạo vậy."
Mẫn Sinh ngừng lại, Niết lẩm bẩm, "Cô ta giống Hạo, ý chí vô cùng kiên định, một khi đã quyết thì không ai có thể ngăn cản. Điểm khác biệt duy nhất, chính là tình cảm của cô ta với Hoa Thiên Cốt, thực sự không gì sánh được. Vì Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt không tiếc mạo hiểm cả thiên hạ, trở thành Yêu Thần, còn vì cô ta mà đại náo Trường Lưu, thậm chí đánh đổi cái giá là hy sinh cả thiên hạ; còn Thiều Nguyệt, vì Hoa Thiên Cốt, cô ta luôn đứng chắn trước người con bé, thay con bé ngăn trở hết thảy thương tổn, còn vì con bé, quyết tâm vượt qua cả kiếp nạn của thánh thần, bây giờ, còn không tiếc hy sinh tính mạng, cũng phải bảo hộ Hoa Thiên Cốt bình an." 1
Ánh đỏ trên Mẫn Sinh chợt lóe lên, tựa như nó đang trầm tư, cũng tựa như đang ngầm thừa nhận, Niết cúi đầu, "Bây giờ, cuối cùng thì ta cũng đã hiểu, tại sao kiếm của Hạo lại lựa chọn Thiều Nguyệt," Ánh sáng trên Mẫn Sinh bỗng ảm đạm, Niết ngẩng đầu lên trời, "Trong khi tất cả mọi người chỉ nghĩ đến việc phong ấn Hồng Hoang, thì mình cô ta lại tìm cách tiêu diệt nó. Bởi vì chỉ khi tiêu trừ căn nguyên, thiên hạ mới có thể thái bình, người cô ấy muốn bảo vệ, cũng sẽ an toàn."
Thiều Nguyệt nhìn Kinh Lôi gần ngay trước mắt, Hồng Hoang trong cơ thể cô đã giãy dụa, ngăn cản Kinh Lôi. Mới vừa rồi, những gì cô nói với Bạch Tử Họa cũng chỉ vì không hy vọng bọn họ sẽ đau lòng, song cô cảm thấy việc quay trở về thời hiện đại là không thể, chỉ tiếc không ở bên chăm sóc Tiểu Cốt đến cuối đời, thật sự, rất tiếc nuối. Tấm bình phong che chắn của Hồng Hoang dần xuất hiện vết nứt vỡ, cuối cùng vỡ tan, Kinh Lôi thuận thế tiến vào, đâm lên người Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt đau đớn hét to.
Hoa Thiên Cốt thấy luồng sáng bạc khuếch đại thì mải mốt rời xa vòng tay của Sát Thiên mạch, mặc niệm bùa phi hành, sau đó đứng thẳng lưng, nàng không bay lên. Hoa Thiên Cốt không cam tâm, nàng tiếp tục lặp đi lặp lại khẩu quyết, không ngừng bật nhảy, để rồi ngã xuống đất.
"Bé con thân yêu à!" Sát Thiên Mạch vội tiến đến đỡ nàng dậy.
"Thiên Cốt ơi!" Tử Trúc, Tử Mạch và Nghê Mạn Thiên cũng tới.
"Cốt Đầu!" Đường Bảo dìu Lạc Thập Nhất, lo lắng gọi.
Hoa Thiên Cốt oán hận đấm tay lên nền đất, "Tại sao! Tại sao! Tại sao lại thành ra như vậy? Tại sao ta lại vô dụng như vậy, luôn luôn để sư tôn chịu đựng hết thay thay ta?!"
Những người khác không biết nên an ủi như thế nào, bấy giờ tiếng hét của Thiều Nguyệt vang vọng, Hoa Thiên Cốt cả kinh, hoảng hốt ngẩng đầu, sau đó bám chặt lấy Sát Thiên Mạch đang đứng cạnh mình, "Sát tỷ tỷ ơi, muội van xin tỷ đấy, tỷ hãy đưa muội lên đi, Tiểu Cốt van tỷ!"
Sát Thiên Mạch cũng rất lo cho Thiều Nguyệt, thế là hắn gật đầu đồng ý, song thời điểm hắn bế Hoa Thiên Cốt bay lên, ánh sáng màu bạc lại ngăn cản bọn họ. Bởi vì Sát Thiên Mạch có nội thương nên không đủ sức, chỉ đành đình trệ giữa không trung. Hoa Thiên Cốt cũng hiểu, lúc nàng còn đang bất an không biết nên làm gì thì đột nhiên một luồng lực từ bên dưới truyền tới, giúp Sát Thiên Mạch tiến lên.
Sênh Tiêu Mặc nhận ra điểm kỳ lạ của Sát Thiên Mạch, hắn vội truyền nội lực vào sau lưng Sát Thiên Mạch, đẩy Sát Thiên Mạch tiếp bước. Nghê Mạn Thiên, Tử Trúc, Tử Mạch, Đường Bảo và Lạc Thập Nhất thấy thế bèn liếc nhìn nhau rồi cùng chung tay đẩy hai người Hoa Thiên Cốt đi.
Khi tiến đến gần luồng ánh sáng, Hoa Thiên Cốt không ngừng gọi, "Sư tôn! Sư tôn! Sư tôn..."
Thời điểm nàng trông thấy thân thể Thiều Nguyệt bị Kinh Lôi đâm xuyên qua, Hoa Thiên Cốt giật mình, Sát Thiên Mạch cũng vậy, Hoa Thiên Cốt đưa tay muốn bắt lấy Thiều Nguyệt, đau đớn kêu lên, "Nguyệt!"
Thiều Nguyệt cảm thấy toàn thân đau đớn, cảm giác như mình sắp nổ tung rồi, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, khổ sở khiến Thiều Nguyệt nhúc nhích cũng khó khăn, cô chỉ có thể chậm rãi quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phương hướng thanh âm kia truyền tới. Song Thiều Nguyệt chỉ trông thấy một bàn tay đưa đến, cô không khỏi nâng tay định bắt lấy nó, nhưng một khắc chạm vào, bỗng dưng tất cả lại biến mất.
Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt duỗi tay tới thì mừng rỡ không thôi, nàng nói, "Sư tôn ơi, Tiểu Cốt tới đón người rồi, nắm lấy tay ta đi, sau đó rời khỏi đây cùng Tiểu Cốt..."
Nhưng bỗng nhiên ánh sáng bạc lan rộng ra, giống như một gợn sóng trên mặt nước, vòng tròn lan truyền đi tứ phía, còn Hoa Thiên Cốt và Sát Thiên Mạch lại bị nó đánh bay, vốn dĩ nàng đã sắp chạm được tay của sư tôn rồi, song lại hụt mất, Hoa Thiên Cốt rơi xuống, đau đến nỗi chỉ muốn chết đi, "Không!!!"
Toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi ánh ngân quang, mây đen giăng kín lại trở nên trắng xóa trong tích tắc, khiến mắt của tất cả mọi người nhói lên, họ không khỏi đưa tay lên để che chắn. Rồi một tiếng sấm vang lên, ánh sáng bạc từ bốn phương tám hướng cùng thu về một điểm, luồng sáng ngày càng nhỏ lại, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn trời, nước mắt tuôn trào, nàng không tin sư tôn đã rời đi như thế, không phải người đã bảo sẽ mãi mãi ở bên chăm sóc Tiểu Cốt hay sao, cớ gì mà lại không giữ lời? Cớ gì lại bỏ rơi Tiểu Cốt một mình nơi đây?
Bạch Tử Họa cũng ngửa mặt lên, nắm chặt lấy Đoạn Niệm, sau đó tức giận cắm nó xuống nền đất; Sát Thiên Mạch cố nén dòng lệ, tay không khỏi siết lại.
Sênh Tiêu Mặc bi thương cúi gằm mặt, nước mắt chảy qua gò má, miệng lẩm bẩm, "Tiểu sư muội ơi, tiểu sư muội..."
Tử Mạch đau lòng, nghẹn ngào, "Tử Trúc, làm sao bây giờ? Ta không còn cảm nhận được sự tồn tại của chủ nhân nữa, không hề cảm nhận được một chút nào..." Còn Tử Trúc thì chỉ có thể ôm Tử Mạch vào lòng, hốc mắt ướt át nhẹ vuốt tóc nàng.
Nghê Mạn Thiên cũng khóc, nàng đưa tay khẽ chạm vào viên ngọc Viêm Thủy, thầm hỏi trong lòng, Sóc Phong à, Kiếm tôn đã ra đi rồi ư?
Đường bảo và Lạc Thập Nhất dựa vào nhau, nhìn lên không trung, thương tâm rơi lệ.
Trúc Nhiễm ở cách đó không xa, chậm rãi đặt Ma Nghiêm đang nằm trong vòng tay xuống đất, rồi tỏ vẻ giễu cợt đối với người đàn ông đã chết, "Hóa ra chúng ta giống nhau như vậy, không hổ là cha con, cho tới bây giờ, chúng ta chưa từng bỏ ra thứ gì vì tình yêu, cũng chưa từng dám hy sinh vì tình yêu," Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã khôi phục dáng vẻ vốn có, xong lại cúi đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, tay nàng đang cầm một mảnh vải màu trắng, "Tình cảm giữa hai người bọn họ, mới thực sự là yêu..."
Khi ấy, một vật thể màu trắng từ trên trời nhẹ chao lượn, con ngươi Hoa Thiên Cốt khẽ động, nàng giơ tay bắt lấy. Là dây buộc tóc của sư tôn, nàng từng thay vi sư buộc nó lên mà. Sư tôn vẫn luôn ngốc nghếch trong việc ấy, còn nàng vẫn luôn vui mừng vì chuyện này, chỉ như thế, nàng mới có thể mượn cớ để thân mật với sư tôn, song người mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm đã không còn ở đây nữa, nàng còn cột tóc cho ai nữa đây?
Hoa Thiên Cốt đặt mảnh vải trắng ấy bên lồng ngực, lẩm bẩm, "Sư tôn ơi, Nguyệt, sư tôn, Nguyệt..." Đột nhiên nàng cảm thấy trái tim mình đau như thể bị ngàn dao cứa vào, nàng nắm chặt lấy mảnh vải, khóe miệng ứa máu, sau đó ngã xuống.
Tách, tách, tách... giữa sự hoảng hốt, hình như Thiều Nguyệt đã nghe thấy một âm thanh, bây giờ đầu cô đã trống rỗng, mình làm sao vậy? Thiều Nguyệt tự hỏi bản thân, nhưng cơn buồn ngủ khiến cô không nghĩ được nhiều, lập tức chìm vào giấc ngủ mê man.
Lần tỉnh lại tiếp theo, Thiều Nguyệt vừa mở mắt đã trông thấy mái trần màu trắng, vách tường màu trắng, rèm cửa màu trắng, chăn đệm màu trắng, mũi ngập mùi nước khử trùng, Thiều Nguyệt chợt bảo, "Hóa ra là bệnh viện, mình về rồi."
Sau đó Thiều Nguyệt cả kinh, về rồi ư? Về từ đâu? Tại sao lòng cô lại trống rỗng như thế, hình như, cô đã quên đi chuyện gì đó đã từng rất quan trọng?
--- ------ ---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.