Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 103: Phiên ngoại 12: Snape

An Tiểu Bồn

08/08/2021

Hiện giờ nhiệm vụ cấp bách là phá hủy Trường Sinh Linh Giá, khi vết thương của ta đã khỏi rồi, ta cùng Harry liền đi theo Lucius đi đến Gringotts để lấy cúp vàng Hufflepuff.

Nhìn Harry uống thuốc Đa Dịch biến thành bộ dáng của Narcissa, đây đúng là một việc rất thần kỳ. Trong lòng ta khỏi tán thưởng sự thần kỳ của Độc Dược.

Nhưng là, nhìn Lucius ôm eo của Harry, chuyện này đúng là làm ta rất không vui. Nên nói là, ta cảm thấy bực bội thì đúng hơn. Nhìn ngón tay thon dài đang ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Harry, ta cảm thấy...... rất là chướng mắt.

Tuy rằng ta đạp Lucius để cảnh cáo hắn, nhưng là ta vẫn không thể ngăn cản hành động thân mật của hai người lại, rốt cuộc thì hiện tại Harry là vợ..... của Lucius. Khi ta nghĩ đến từ này liền cảm thấy muốn bốc hỏa.

Hiện tại có việc quan trọng cần làm, nhưng là chờ sau khi trở về, ta cũng có thể làm chút chuyện nho nhỏ để trả thù.

Mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi so với trong suy nghĩ của mọi người, cũng may là kỹ thuật diễn xuất của Harry cũng khá tốt.

Sau khi lấy được cúp vàng, nhìn Harry trở lại bộ dáng lúc trước, ta liền biết, khả năng ra khỏi đây sẽ không thuận lợi lắm. Trong lúc lo lắng về "Phương tiện giao thông" để thoát khỏi đây, nhưng khi ta nhìn xuyên qua váy của Harry, trong lòng ta không khỏi dâng lên một cảm giác...... Nhộn nhạo.

Merlin, tha thứ cho ta một con dơi ngục tối dầu mỡ sẽ dùng từ "Nhộn nhạo" để hình dung tâm trạng hiện giờ của ta.....

Harry vốn dĩ cũng không cao lắm thế nhưng lại rất xinh đẹp khi mặc chiếc váy đó, mái tóc đen dài xõa ở sau lưng theo chuyển động của cơ thể cậu mà bay phất phới, càng không cần đề cập đến gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia cùng đôi mắt xanh xinh đẹp đến mê người.

Đáng chết, nếu sau này hắn muốn Harry mặc váy giống như thế này, liệu cậu có đồng ý không?

Trong đầu không ngừng có những ý nghĩ lung tung, cứ như vậy mà đi đến sao lưng cự long lúc nào hắn cũng không hay nữa.

Chờ sau khi hắn thanh tỉnh lại, thì đã ngồi ở trên lưng cự long, bay lượn trên bầu trời.



Harry đứng trên đầu cự long, dang hai tay ra, nghênh đón từng cơn gió thổi qua. Ta không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt Harry được, nhưng là ta biết rất rõ, thời khắc này, thiếu niên này có bao nhiêu vui vẻ.

Ta có thể cảm nhận được sự vui sướng chân thật phát ra trên người cậu. Ta biết, khát vọng của vọng, khát vọng được bay lượn, giống những chú chim được tự do bay lượn trên bầu trời.

Harry trước đây là một Tầm Thủ nhà Gryffindor, cậu là một người có thiên phú bay lượn rất cao.

Nhưng Harry lại vì hắn, nên mới lựa chọn ở hai Nhà, cho nên cậu cũng không thể tham gia trận đấu Quidditch giữa các Nhà.

Chuyện này cũng có nghĩa là, Harry mất đi niềm vui sướng khi được bay lượn trên bầu trời.

Ta, đã nhẫn tâm đến mức nào?

Sau này khi trở về, ta sẽ nhân cơ hội mua một cây chổi cho cậu. Ta cũng không biết chổi như thế nào sẽ là tốt nhất, dù sao cứ mua chổi đắt nhất, mới nhất, thì chắc sẽ được thôi.

Mua cây chổi Tia Chớp, nhìn ánh mắt hâm mộ của những tiểu cự quái kia, ta liền biết, ta đã mua đúng rồi.

Quả nhiên, sau khi Harry mở gói quà ra, nghe âm thanh kinh ngạc đó, nhìn bộ dáng vui vẻ đó, mỗi một hành động nhỏ của cậu, những lời nói cậu có bao nhiêu yêu thích món quà hắn vì cậu mà chuẩn bị.

Ta nhẹ nhàng mà hôn một cái lên trên trán Harry, "Em thích là được rồi."

Harry đáp trả ta một gương mặt tươi cười vui vẻ, còn mang theo giọng nói ngọt ngào, "Em đương nhiên là thích rồi, chỉ cần là anh tặng, em đều thích hết."

Nhìn bộ dáng yêu thích không nỡ buông tay của cậu, ta không khỏi buột miệng thốt ra, "Em thích bay như vậy, thì cứ bay đi."

Nghe lời ta nói xong, thiếu niên trong lòng ngực ta, không biết vì sao, mà hốc mắt đã đỏ lên.



"Severus, cảm ơn anh." Giọng nói Harry có chút run rẩy, mang theo một chút nức nở.

"Tên ngốc này."

Chắc cũng do cậu cảm động, nên ta tùy ý để cậu khóc đến mức làm ướt nhẹp quần áo của hắn. Hắn nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu, yên lặng mà an ủi cậu.

Harry rất ít khóc, bởi vì vấn đề tuổi linh hồn, ta cơ hồ quên mất thân thể hiện tại của cậu chỉ là một thiếu niên 13 tuổi.

Từ trước đến nay cậu lúc nào cũng kiên cường trước mặt hắn, cho nên bây giờ cậu khóc như vậy làm trong lòng hắn nảy sinh ra một cảm giác thành tựu.

Harry giống như một đứa trẻ nhỏ, nằm ở trong lòng ngực ta mà khóc thút thít......

Nhưng ta lại hy vọng có thể mãi mãi như vậy.

"Anh thật tốt."

Ta nghe thấy cậu nói như thế.

Em cũng rất tốt.

Cảm ơn em, Harry, đã mang đến cho ta tất cả hạnh phúc này.

Ta yêu em, Harry.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook