Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 26: Sirius vô tội

An Tiểu Bồn

08/08/2021

Sau khi hưng phấn học xong tiết Phòng Chống Nghệ Thuật hắc Ám, Ron gọi lại Harry.

"Hắc, Harry. Cậu chút nữa có việc gì không?"

"Không có việc gì."

"Vậy cậu có thể cùng mình tâm sự không, mình nghĩ mình có chuyện muốn nói với cậu." Trên mặt Ron có chút ửng đỏ, nhìn Draco ở bên Slytherin.

Nga, được thôi, Harry đại khái muốn biết Ron muốn nói cái gì, "Đương nhiên, chúng ta đi chỗ nào nào đi."

"Ân..... Đi phòng ngủ của mình đi, mình nghĩ lúc này hẳn là không có người."

Harry gật gật đầu, đi theo Ron tới phòng ngủ Gryffindor.

Quả nhiên, trong phòng ngủ một người cũng không có.

Ron lôi kéo Harry, ngồi trên giường có chăn màu đỏ vàng in hình sư tử.

"Harry."

"Ân? Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì, Ron."

"Ách.... Cái kia..... Mình ngày hôm qua đã thổ lộ với Draco."

"Mình đương nhiên biết cái này, anh em. Mình chỉ nghĩ hỏi cậu, kết quả ra sao."

Ron đặc biệt vui vẻ mà cười, miệng lớn đến tận lỗ tai.

"Nga, xem cậu như vậy, mình liền biết. Cậu thành công, Ron!"

"Đúng vậy, Harry. Draco đồng ý cùng mình ở bên nhau." Ron trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Tuy rằng không giống với một đời trước, Ron không có cùng Hermione ở bên nhau. Nhưng là, đâu có quan hệ gì đâu. Chỉ cần Ron vui vẻ hạnh phúc như vậy đủ rồi.

Harry thiệt tình mà chúc phúc Ron, "Mình thật sự vui mừng cho cậu. Ron, chắc chắn hạnh phúc."

Ron nặng nề mà gật gật đầu, "Mặc kệ sau này như thế nào, hiện tại mình sẽ nắm chặt hạnh phúc."

Trên mặt Ron thoáng hiện tia quyết đoán, thật sự rất Gryffindor. Harry rất vui mừng, cảm giác như nhà có con trai trưởng thành.

"Ron, cậu và Draco có thân mật chưa?" Harry khó được muốn nhiều chuyện một chút.

Mặt Ron đỏ lên giống như màu tóc, "Là... Draco chủ động hôn mình."

Harry cười đến vẻ mặt đáng khinh, không phải sau này Ron sẽ phải ở dưới đi.

"Nga, Harry. Bộ dạng hiện tại của cậu thật là.... Đáng khinh." Ron ghét bỏ nhìn Harry.

"Khụ khụ......" Harry thu hồi tươi cười khiến người khác không vui.



"Harry, mình muốn nhờ cậu giúp một chút." Ron có chút không có ý tốt mà mở miệng.

"Cái gì?"

"Ách.... Cậu có thể nhờ giáo sư Snape giúp mình làm chút Dược trị tàn nhang không?"

"Đương nhiên." Harry buồn cười mà nhìn Ron, ai cũng muốn mình đẹp trong mắt người yêu.

"Chi chi ——" con chuột nằm ngủ ở một bên giống như bị Harry cùng Ron đánh thức, không vui kêu hai tiếng.

Ron bế chuột lên, dùng tay vuốt ve bộ lông nó, "Nga, con này là thú cưng của mình, Scabbers."

Harry sắc mặt không đổi, nhưng con ngươi lập tức trở nên thâm trầm, "Nga, Ron, nó nhìn qua rất già rồi."

"Đúng vậy. Scabbers vốn là thú cưng của Percy. Con chuột nhỏ đáng thương, không biết vì cái gì mà nó bị mất một ngón chân." Ron mang theo ánh mắt đáng thương nhìn Scabbers, "Có thể là bởi vì quá già rồi, gần nhất đều không thế nào ăn cơm."

"Không bằng mình đem nó đưa cho giáo sư Snape xem thử coi sao."

"Cái kia thật sự là quá tốt. Harry, thật là cảm ơn cậu."

"Này không có gì." Harry ở trong lòng nghĩ, mình còn nghĩ phải cảm ơn cậu, Ron. Lần này, xem Pettigrew ngươi còn chạy đi nơi nào được nữa.

Harry dùng bùa chú biến hình đem một khối gỗ biến thành một cái lồng sắt, đem Scabbers thả vào trong lồng.

Sau khi chào tạm biệt Ron, Harry đi thẳng đến hầm.

Snape lại ngồi ở bàn làm việc phê chữa những tấm da dê rất dày, Harry cảm thấy mỗi lần phê chữa luận văn đều không giống nhau, mỗi lần trở về hầm đều thấy Snape đang phê chữa luận văn.

Harry, giơ giơ lồng sắt trong tay lên, "Severus, em mang theo một thứ tốt trở về."

Snape nhướng mi, "Là giáo sư. Potter."

Harry nhún nhún vai, "Hầm cũng không có người khác. Severus, mau nghĩ coi làm như thế nào để xử trí nó đi."

Snape tiếp nhận lồng sắt, hừ lạnh một tiếng, "Như thế nào, Potter. Liền muốn như vậy đón cẩu cha đỡ đầu của ngươi trở về."

"Severus, thầy đã xem qua ký ức của em, thầy nên biết là Sirius bị oan uổng."

Snape nhíu mi, hắn đương nhiên biết con cẩu đần đó là bị oan. Nhưng là hắn hận Sirius hận mười một năm, hắn vẫn luôn lấy Sirius là người phản bội Lily.

Kết quả, có một ngày đột nhiên có người nói cho hắn, hắn hận sai người......

Loại cảm giác này, làm Snape cảm thấy quá khứ của hắn tất cả đều là giả dối.

"Severus, thầy không nghĩ muốn thấy biểu tình của cha đỡ đầu khi biết thầy chính là người giúp hắn rời khỏi Azkaban sao?"

Snape đã có thể tưởng tượng đến, biểu tình kinh ngạc của con cẩu đần kia khi nghe được điều này.

Snape cong cong khóe miệng, "Được thôi, Potter. Ta hiện tại liền mang nó đi tìm Dumbledore."



Harry nhìn theo Snape rời khỏi hầm, khóe miệng hơi hơi giơ lên.

Lần này, cha đỡ đầu có thể quang minh chính đại cùng cậu ở sinh sống bên nhau. Lúc này đây, cậu tuyệt đối sẽ không để cha đỡ đầu cứ chết đi như vậy...... Cậu sẽ không phạm phải sai lầm giống như lúc trước.

—————————————————

Một tuần sau, Harry bị gọi vào vào phòng hiệu trưởng.

Trong phòng có Lupin, Snape, Dumbledore còn có Sirius.

Harry liếc mắt một cái liền thấy cha đỡ đầu của cậu. Hắn rất sạch sẽ, nhìn qua giống như vừa được tỉ mỉ chải chuốt lại mình. Nhưng là bộ dạng cả người vẫn rất suy yếu, làn da vàng gắt gao mà ôm lấy bộ xương khô, nhìn qua tựa như là một bộ xương khô.

Sirius thấy Harry, có chút kích động mà không biết làm sao, một đôi tay khô gầy bất an mà cọ xát góc áo.

"Harry, đây là cha đỡ đầu của con." Giọng nói Dumbledore vững vàng phảng phất có chứa ma lực, trấn an tâm trạng của Sirius.

Sirius run rẩy mà vươn đôi tay, dùng sức mà ôm lấy Harry, giống như muốn đem Harry thẳng tiến vào xương cốt.

Harry bị ôm đến có chút thở không nổi, tay muốn trấn an mà vỗ vỗ sau lưng của Sirius, nhẹ nhàng mà kêu, "Cha đỡ đầu."

Sirius càng kích động, gắt gao mà ôm Harry, nước mắt không ngừng từ hốc mắt chảy ra.

Harry thề, lần này cậu thật là bị ôm đến nói không ra lời.

Snape nhìn sắc mặt trắng bệch của Harry, một phen túm Sirius ra khỏi. Có thể hô hấp Harry cảm kích mà nhìn Snape.

Sirius bị túm rời khỏi người Harry hung hăng mà trừng Snape, "Đáng chết Snivellus!"

"Cẩu đần, ngươi không nhìn thấy sao ngươi thiếu chút nữa ôm chết con đỡ đầu của ngươi sao?"

Sirius nhìn mở miệng lớn thở dốc nhìn Harry, không biết làm sao, "Xin lỗi..... Harry..... Ta....."

Harry cười cười, "Không có việc gì, cha đỡ đầu. Chỉ là, chú có thể hay không đáp ứng một việc cho con được không."

Sirius nhanh chóng gật đầu lia lịa, "Ân, con cứ nói. Harry, bất kể là việc gì, chú đều đáp ứng con."

Harry dùng ngữ khí nghiêm túc mà nói, "Cha đỡ đầu, sau này không cần kêu Severus là Snivellus."

Sirius có chút kinh ngạc, "Harry, con kêu hắn là cái gì?"

"Severus." Harry nhàn nhạt mà trả lời.

Merlin a, Sirius ngây ngốc, vì cái gì con đỡ đầu của hắn sẽ cùng viện trưởng Slytherin quan hệ tốt như thế.

"Ngươi cái này mũi..... Đáng chết, ngươi đã làm cái gì với Harry?" Sirius nhìn Snape gào thét.

Snape khó được mà thể hiện rồi mỉm cười một cái, "Nga, cẩu đần. Ta có phải hay không còn không có nói cho ngươi biết, Potter cùng ta ở cùng một chỗ."

Cái này làm Sirius hoàn toàn hóa đá......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook