Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]
Chương 115: Xuất phát
An Tiểu Bồn
08/08/2021
Snape cùng Harry đã ở nhà cũ Black cũng được một tháng rồi. Gần gũi tiếp xúc thời gian dài như vậy, nhưng quan hệ của Snape và Sirius cũng không có tốt lên, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Sirius luôn luôn không có đầu óc suốt ngày đi khiêu khích Snape, nhưng vẫn là nọc độc của Snape làm bị thương rồi đi tìm Lupin để được an ủi, rồi ngày hôm sau vẫn không biết sống chết mà đi khiêu khích Snape tiếp. Cứ lặp đi lặp lại, một vòng tuần hoàn ác liệt.
Harry đã từng nói qua với Snape, là hắn không cần trêu chọc Sirius nữa. Mà Snape chỉ đơn giản nhướng mày, lộ ra một nụ cười vui vẻ, rồi mới nói với Harry, hiện tại cái này chính là niềm vui của hắn. Harry đỡ trán, ở trong lòng âm thầm mắng cái niềm vui thích này của Snape.
Regulus thì luôn luôn đứng với thân phận là người đứng xem, yên tĩnh mà nhìn hai người này. Khi bọn họ vui đùa với nhau, thì hắn cũng mỉm cười vui vẻ. Khi bọn họ ầm ĩ, thì cau mày khổ sở.
Từ sau khi Regulus tỉnh lại, cảm xúc của hắn chưa từng phong phú như thế này. Bên cạnh có rất nhiều người làm bạn với hắn nên hắn không hề cảm thấy cô đơn. Chính là, đôi khi, hắn cũng nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc khi hắn và Tom ở bên nhau.
Năm người đang ở bàn ăn dùng bữa sáng, Harry thường ngáp vài cái, nhìn qua có chút buồn ngủ.
Snape ngồi ở bên cạnh Harry, đưa cho Harry một ly sữa bò ấm nóng, khẽ nhíu mày, "Em lại mệt mỏi sao?"
Harry gật đầu, hốc mắt có chút ướt át. Cậu mạnh mẽ kiềm chế lại cơn buồn ngủ đang mãnh liệt ập tới, uống một ngụm sữa bò. Chất lỏng nóng ấm chảy từ yết hầu xuống dạ dày, làm cậu cảm thấy dễ chịu, vốn dĩ Harry có chút khó chịu nhưng bây giờ đã cảm thấy tốt hơn nhiều.
"Không có việc gì, Severus, anh không cần lo lắng cho em đâu. Chỉ là gần nhất có chút buồn ngủ có lẽ là do em đang ở trong độ tuổi trưởng thành..."
Nghe Harry nói, Snape bắt đầu suy nghĩ lại chính mình. Từ sau khi hắn trở về từ chỗ của Voldemort, hắn không còn mạnh mẽ áp chế dục vọng của chính mình, đặc biệt là sau khi tới nhà cũ Black cơ hồ cứ cách một ngày hắn đều làm Harry ngất ở trên giường. Hắn có phải đã rất quá đáng không? Xem ra phải tiết chế lại.
Sirius ngồi đối diện Harry cũng ngáp liên tục, hầu như đêm qua hắn không hề ngủ. Có đôi khi, có một bạn lữ có thân thể cường tráng cũng không phải là một chuyện tốt.
Snape thấy Sirius cũng có bộ dạng thiếu ngủ giống như Harry, hắn càng thêm xác định Harry buồn ngủ là do hắn không kiềm chế được dục vọng của mình. Hắn ở trong lòng âm thầm quyết định sau này hắn sẽ tiết chế lại, rồi mới cảm thấy yên tâm về thân thể của Harry
Lúc mọi người đang dùng bữa sáng, một con ưng màu vàng từ ngoài cửa sổ bay vào. Con chim ưng bay đến trước mặt Harry rồi mới vững vàng đáp xuống, đem lá thư ném ở trên bàn, cao ngạo mà ngẩng đầu.
Sirius có chút ngạc nhiên mà nhìn này chỉ con chim ưng này, "Đây là thú cưng của nhà ai vậy? Thật là ngầu." Hắn cũng muốn có một con chim ưng như thế này.
"Là của nhà Draco." Harry vừa mở lá thư ra vừa trả lời câu hỏi của Sirius.
Sirius hỏi Harry, "Nếu chú xin chị họ Narcissa con chim ưng này, con nghĩ chị họ có cho ta không?"
Harry ngẩng đầu, khóe miệng có chút run rẩy, "Chú có thể thử xem."
Snape cầm thấy phong thư của Harry, bên trong phong thư còn có năm tấm vé màu màu vàng.
Lá thư viết rất đơn giản:
Harry thân ái:
Đã lâu không gặp, kỳ nghỉ của cậu vui không?
Qua hai ngày nữa chính là Cup Quidditch Thế Giới, ba ba của mình đã mua vé rồi, cậu nhất định phải tới a.
Người bạn trung thành của cậu Draco.
Harry đếm vé Quidditch, tổng cộng có năm vé. Cậu cầm mấy tấm vé quơ quơ trước mặt Sirius, "Chúng ta cùng nhau đi xem Cup Quidditch Thế Giới đi."
Sirius hưng phấn mạnh mẽ gật đầu, "Ta không nghĩ Malfoy bọn họ cho chúng ta vé, vốn dĩ ta cũng tính đi mua rồi." Hắn đã bắt đầu tưởng tượng hắn cùng con đỡ đầu và người yêu, hưng phấn ở khán đài theo dõi trận đấu.
Harry quay đầu nói với Regulus cùng Lupin, "Hai người cũng cùng đi nha."
Lư Bình rất nhanh liền gật đầu, mà Regulus thì có chút do dự, "Ta có thể cùng đi sao?" Kỳ thật, hắn là một cái phiền toái rất lớn, ngày thường ở trong nhà cũ Black nên không có chuyện gì xảy ra. Nếu hắn ra khỏi nhà, nếu bị Tử Thần Thực Tử phát hiện, hoặc bị Voldemort phát hiện, thì chính là phiền toái rất lớn.
Harry nhìn ra sự lo lắng của Regulus, cậu muốn dùng lời nói để an ủi, "Chúng ta đều ở đó, sẽ không có việc gì đâu."
Sirius cũng an ủi em trai của mình, "Regulus trước kia không phải em rất thích Quidditch sao? Chúng ta cùng nhau đi nha."
Đến Snape cũng nói, "Cứ đi đi."
Được mọi người cổ vũ, Regulus cắn môi dưới, rồi gật đầu.
Thấy Regulus đồng ý rồi, Harry lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Như vậy chúng ta cùng nhau xuất phát thôi." Sirius nói.
"Ngày mốt mới thi đấu mà, đến sớm như vậy làm cái gì?" Harry hỏi.
"Đương nhiên là vì." Lư Bình lên tiếng giải thích, "Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người, nên chúng ta cần đến sớm đoạt vị trí tốt để dựng lều. Tuy rằng ngày mốt mới bắt đầu thi đấu, nhưng là mấy ngày này cũng sẽ có rất nhiều người, sẽ rất náo nhiệt, nên không nhàm chán đâu."
Harry gật đầu, cùng Snape trở về phòng thu dọn hành lý.
Sau khi mọi người đã chuẩn bị tốt, bọn họ cùng nhau Độn Thổ đến một sườn núi hoang vu vắng vẻ. Trên sườn núi cái gì cũng không có, chỉ có một chiếc giày rách nát thôi.
Chiếc giày rách này chính là một khóa cảng. Mọi người cùng nhau đặt tay lên chiếc giày, rồi cùng nhau đi đến một nơi rất náo nhiệt.
Sirius luôn luôn không có đầu óc suốt ngày đi khiêu khích Snape, nhưng vẫn là nọc độc của Snape làm bị thương rồi đi tìm Lupin để được an ủi, rồi ngày hôm sau vẫn không biết sống chết mà đi khiêu khích Snape tiếp. Cứ lặp đi lặp lại, một vòng tuần hoàn ác liệt.
Harry đã từng nói qua với Snape, là hắn không cần trêu chọc Sirius nữa. Mà Snape chỉ đơn giản nhướng mày, lộ ra một nụ cười vui vẻ, rồi mới nói với Harry, hiện tại cái này chính là niềm vui của hắn. Harry đỡ trán, ở trong lòng âm thầm mắng cái niềm vui thích này của Snape.
Regulus thì luôn luôn đứng với thân phận là người đứng xem, yên tĩnh mà nhìn hai người này. Khi bọn họ vui đùa với nhau, thì hắn cũng mỉm cười vui vẻ. Khi bọn họ ầm ĩ, thì cau mày khổ sở.
Từ sau khi Regulus tỉnh lại, cảm xúc của hắn chưa từng phong phú như thế này. Bên cạnh có rất nhiều người làm bạn với hắn nên hắn không hề cảm thấy cô đơn. Chính là, đôi khi, hắn cũng nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc khi hắn và Tom ở bên nhau.
Năm người đang ở bàn ăn dùng bữa sáng, Harry thường ngáp vài cái, nhìn qua có chút buồn ngủ.
Snape ngồi ở bên cạnh Harry, đưa cho Harry một ly sữa bò ấm nóng, khẽ nhíu mày, "Em lại mệt mỏi sao?"
Harry gật đầu, hốc mắt có chút ướt át. Cậu mạnh mẽ kiềm chế lại cơn buồn ngủ đang mãnh liệt ập tới, uống một ngụm sữa bò. Chất lỏng nóng ấm chảy từ yết hầu xuống dạ dày, làm cậu cảm thấy dễ chịu, vốn dĩ Harry có chút khó chịu nhưng bây giờ đã cảm thấy tốt hơn nhiều.
"Không có việc gì, Severus, anh không cần lo lắng cho em đâu. Chỉ là gần nhất có chút buồn ngủ có lẽ là do em đang ở trong độ tuổi trưởng thành..."
Nghe Harry nói, Snape bắt đầu suy nghĩ lại chính mình. Từ sau khi hắn trở về từ chỗ của Voldemort, hắn không còn mạnh mẽ áp chế dục vọng của chính mình, đặc biệt là sau khi tới nhà cũ Black cơ hồ cứ cách một ngày hắn đều làm Harry ngất ở trên giường. Hắn có phải đã rất quá đáng không? Xem ra phải tiết chế lại.
Sirius ngồi đối diện Harry cũng ngáp liên tục, hầu như đêm qua hắn không hề ngủ. Có đôi khi, có một bạn lữ có thân thể cường tráng cũng không phải là một chuyện tốt.
Snape thấy Sirius cũng có bộ dạng thiếu ngủ giống như Harry, hắn càng thêm xác định Harry buồn ngủ là do hắn không kiềm chế được dục vọng của mình. Hắn ở trong lòng âm thầm quyết định sau này hắn sẽ tiết chế lại, rồi mới cảm thấy yên tâm về thân thể của Harry
Lúc mọi người đang dùng bữa sáng, một con ưng màu vàng từ ngoài cửa sổ bay vào. Con chim ưng bay đến trước mặt Harry rồi mới vững vàng đáp xuống, đem lá thư ném ở trên bàn, cao ngạo mà ngẩng đầu.
Sirius có chút ngạc nhiên mà nhìn này chỉ con chim ưng này, "Đây là thú cưng của nhà ai vậy? Thật là ngầu." Hắn cũng muốn có một con chim ưng như thế này.
"Là của nhà Draco." Harry vừa mở lá thư ra vừa trả lời câu hỏi của Sirius.
Sirius hỏi Harry, "Nếu chú xin chị họ Narcissa con chim ưng này, con nghĩ chị họ có cho ta không?"
Harry ngẩng đầu, khóe miệng có chút run rẩy, "Chú có thể thử xem."
Snape cầm thấy phong thư của Harry, bên trong phong thư còn có năm tấm vé màu màu vàng.
Lá thư viết rất đơn giản:
Harry thân ái:
Đã lâu không gặp, kỳ nghỉ của cậu vui không?
Qua hai ngày nữa chính là Cup Quidditch Thế Giới, ba ba của mình đã mua vé rồi, cậu nhất định phải tới a.
Người bạn trung thành của cậu Draco.
Harry đếm vé Quidditch, tổng cộng có năm vé. Cậu cầm mấy tấm vé quơ quơ trước mặt Sirius, "Chúng ta cùng nhau đi xem Cup Quidditch Thế Giới đi."
Sirius hưng phấn mạnh mẽ gật đầu, "Ta không nghĩ Malfoy bọn họ cho chúng ta vé, vốn dĩ ta cũng tính đi mua rồi." Hắn đã bắt đầu tưởng tượng hắn cùng con đỡ đầu và người yêu, hưng phấn ở khán đài theo dõi trận đấu.
Harry quay đầu nói với Regulus cùng Lupin, "Hai người cũng cùng đi nha."
Lư Bình rất nhanh liền gật đầu, mà Regulus thì có chút do dự, "Ta có thể cùng đi sao?" Kỳ thật, hắn là một cái phiền toái rất lớn, ngày thường ở trong nhà cũ Black nên không có chuyện gì xảy ra. Nếu hắn ra khỏi nhà, nếu bị Tử Thần Thực Tử phát hiện, hoặc bị Voldemort phát hiện, thì chính là phiền toái rất lớn.
Harry nhìn ra sự lo lắng của Regulus, cậu muốn dùng lời nói để an ủi, "Chúng ta đều ở đó, sẽ không có việc gì đâu."
Sirius cũng an ủi em trai của mình, "Regulus trước kia không phải em rất thích Quidditch sao? Chúng ta cùng nhau đi nha."
Đến Snape cũng nói, "Cứ đi đi."
Được mọi người cổ vũ, Regulus cắn môi dưới, rồi gật đầu.
Thấy Regulus đồng ý rồi, Harry lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Như vậy chúng ta cùng nhau xuất phát thôi." Sirius nói.
"Ngày mốt mới thi đấu mà, đến sớm như vậy làm cái gì?" Harry hỏi.
"Đương nhiên là vì." Lư Bình lên tiếng giải thích, "Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người, nên chúng ta cần đến sớm đoạt vị trí tốt để dựng lều. Tuy rằng ngày mốt mới bắt đầu thi đấu, nhưng là mấy ngày này cũng sẽ có rất nhiều người, sẽ rất náo nhiệt, nên không nhàm chán đâu."
Harry gật đầu, cùng Snape trở về phòng thu dọn hành lý.
Sau khi mọi người đã chuẩn bị tốt, bọn họ cùng nhau Độn Thổ đến một sườn núi hoang vu vắng vẻ. Trên sườn núi cái gì cũng không có, chỉ có một chiếc giày rách nát thôi.
Chiếc giày rách này chính là một khóa cảng. Mọi người cùng nhau đặt tay lên chiếc giày, rồi cùng nhau đi đến một nơi rất náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.