Chương 25: Không Tài Nào Nắm Bắt
Nhật Lãng
04/08/2022
Ngô Cẩn Ngôn làm như không thấy Tần đại tiểu thư. Tự mình bày thức ăn lên bàn.
"Tới ăn đi." Lạnh lùng buông một câu, sau đó xoay người lướt qua nàng.
Đột nhiên, cổ tay cô bị Tần Lam giữ lại.
"Cô muốn đi đâu?" Nàng ngẩng đầu hỏi.
"Ra ngoài tìm bữa ăn." Ngô Cẩn Ngôn thản nhiên đáp. "Cô là cấp trên, tôi là người làm, chẳng lẽ cô muốn chúng ta ăn chung?"
"Đúng là tôi muốn vậy." Tần Lam thẳng thắn thừa nhận. "Hơn nữa, tôi không hề coi cô là cấp dưới."
"Cô không nhớ lần trước bản thân đã nói gì sao?" Ngô Cẩn Ngôn cười lạnh. "Làm việc dưới trướng tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Lần này, Tần đại tiểu thư thực sự bị ai kia khiến cho sững sờ rồi.
"Cô vẫn để bụng chuyện đó?" Tần Lam chọn mi.
"Không hề." Ngô Cẩn Ngôn thản nhiên đáp. "Chỉ là tôi không có thói quen ảo tưởng. Tần Lam, tôi biết giữa tôi và cô không tồn tại chuyện cùng đẳng cấp. Người ở giai cấp thượng lưu như cô, tầng lớp trung lưu như tôi chịu không nổi."
"Vì sao cô phải nói khó nghe như vậy?" Tần Lam rõ ràng tức giận, cho nên đôi mày của nàng hơi cau lại.
Ngô Cẩn Ngôn tuyệt nhiên không trả lời.
"Ngô Cẩn Ngôn, cô nói đi, tôi có chỗ nào chưa vừa ý cô?" Tần Lam vẫn nhìn thẳng vào mắt người đối diện. "Bây giờ nói ra, mọi khúc mắc đều có thể giải quyết."
Ngô Cẩn Ngôn vẫn trầm mặc.
"Lại ăn cơm cùng tôi đi." Tần Lam đột nhiên xuống giọng. "Tôi không muốn cãi nhau."
Đây là sự thật.
Thấy cô tiếp tục không để ý tới mình, Tần Lam miễn cưỡng buông tay, cúi đầu nỉ non: "Ngôn."
Ngô Cẩn Ngôn không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy cô xoay người tiến tới tủ gỗ trên tường, nhón chân lấy thêm một cái bát và một đôi đũa.
Tần Lam vui vẻ đẩy xe lăn lại gần bàn ăn.
***
Bữa cơm trôi qua với bầu không khí vô cùng quỷ dị...
Trên bàn ăn lớn, hai người ngồi đối diện nhau, chỉ tập trung ăn uống mà không hề nói chuyện.
Tần Lam ăn rất ít, bởi vì sau vài lần nhai nuốt liền thấy nàng dứt khoát buông đũa, im lặng chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Trái lại... đồng chí Ngô của chúng ta giống như nhân vật Vô Diện. Dùng thời gian rất nhanh để giải quyết toàn bộ đồ ăn trên bàn. Sau đó ánh mắt liền trở nên có hồn hơn, quả nhiên đồ ăn vẫn là vị cứu tinh tốt nhất của tâm trạng.
"Phòng ngủ của cô tôi đã sắp xếp. Ở trên lầu." Tần Lam chờ Ngô Cẩn Ngôn ăn xong mới mở miệng.
"Ừ." Ngô Cẩn Ngôn vừa trả lời vừa đứng dậy dọn dẹp.
"Không cần, lát nữa sẽ có người đến dọn." Tần Lam dùng tay ngăn cản cô. "Trước... giúp tôi lên lầu đã."
Ngô Cẩn Ngôn công việc bị gián đoạn, đương nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Song cô cũng không từ chối Tần Lam, chậm rãi lại gần vòi nước, rửa tay sạch sẽ rồi sải bước tới xe lăn ôm nàng vào lòng.
Cơ thể của nàng rất lạnh... đó là điều mà Ngô Cẩn Ngôn phát hiện ra sau vài lần vô tình đụng chạm.
"Phòng ngủ ở đâu?" Ngô Cẩn Ngôn đứng giữa phòng khách tầng hai, đưa mắt nhìn sáu căn phòng xung quanh, nhất thời cảm thấy đại phú bà này đúng là biết cách hưởng thụ cuộc sống.
"Phòng thứ hai." Tần Lam lười biếng chỉ về phía trước. "Phòng của cô ở đối diện."
Ngô Cẩn Ngôn tỏ ý đã hiểu. Cước bộ nhanh chóng tăng lên.
Đứng trước cửa gỗ lớn, Tần Lam vươn tay tra chìa khóa vào ổ, sau đó đẩy ra.
Phòng ngủ sang trọng được thiết kế với kiến trúc cổ điển khiến Ngô Cẩn Ngôn phải mất vài giây đánh giá mới có thể đặt nàng ngồi xuống sofa.
"Tôi đi lấy xe lăn." Mặc dù mùi hương nơi này rất thơm. Song đồng chí Ngô trời sinh không muốn phí thời gian. Lập tức thông báo với nàng rồi ly khai.
Tần Lam gật đầu.
***
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn mang xe lăn trở lại. Tần Lam đã nghiêng người nằm xuống sofa nhắm mắt ngủ. Chỉ có điều... đôi lông mày của nàng vẫn hơi cau lại.
Người phụ nữ này... ngay cả lúc ngủ cũng khó chịu như thế...
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng thỏa hiệp, vẫn là bế nàng đem lên giường. Tỉ mỉ lấy chăn phủ thật kín, dường như sợ ai kia thức dậy sẽ bị lạnh, còn cẩn thận đổ nước ấm vào cốc giữ nhiệt đặt bên tủ đầu giường.
Toàn bộ quá trình của cô, đều được Tần Lam ghi nhớ...
Nàng vốn ngủ không sâu, bởi vậy ngay khi Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện, nàng sớm đã tỉnh lại. Chỉ là nàng muốn chờ xem cô sẽ làm gì.
Quả nhiên, Ngô Cẩn Ngôn chưa bao giờ khiến nàng thất vọng.
***
Nhân lúc Tần Lam nghỉ trưa, Ngô Cẩn Ngôn tranh thủ đi xung quanh biệt thự kiểm tra như một thói quen.
Nhĩ Tình đã trở về công ty làm việc. Đám vệ sĩ chia nhau trực bên ngoài cổng và trước nhà, tóm lại, Ngô Cẩn Ngôn bây giờ được coi là người thân cận với nàng nhất.
Biệt thự nói rộng không rộng, mà hẹp cũng chẳng hẹp.
Ngô Cẩn Ngôn đi đi lại lại vài vòng, sau đó dứt khoát muốn lắp thêm camera, bởi vì cô biết ngôi nhà này còn có rất nhiều góc khuất.
Cô đã đáp ứng sẽ làm vệ sĩ riêng hảo hảo bảo hộ nàng. Bởi vậy, một sợi tóc của Tần Lam... cũng không ai được phép động vào.
***
Trở lại phòng ngủ, Ngô Cẩn Ngôn tiếp tục quan sát xung quanh. Sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới yên tâm nằm xuống giường.
Mấy ngày liên tục lăn lộn khiến toàn thân đồng dạng đau nhức. Cho nên vừa đặt lưng xuống chăn ấm đệm êm, đồng chí Ngô lập tức chìm vào mộng đẹp.
Thân là bộ đội đặc chủng, hơn nữa mười tuổi đã tiếp nhận huấn luyện. Cho nên khoảnh khắc nghe thấy tiếng cửa 'lạch cạch' mở ra, mặc dù rất khẽ, nhưng Ngô Cẩn Ngôn đã nhanh chóng tỉnh táo thức dậy.
Thoáng thấy bóng dáng của chiếc xe lăn quen thuộc. Ngô Cẩn Ngôn hơi nhướn mi. Cuối cùng quyết định... điều chỉnh hô hấp, giả bộ tiếp tục ngủ.
Tần Lam nguyên lai không hề phát hiện cô đã thức dậy. Bởi vậy nàng nhẹ nhàng đẩy xe lăn lại gần giường lớn. Im lặng quan sát người đang an tĩnh nằm trên đó, không biết trong đầu suy nghĩ điều gì. Bởi vì tất thảy cũng chỉ nhè nhẹ buông ra tiếng thở dài...
Ngô Cẩn Ngôn nghe nàng thở dài, đôi mi chớp chớp rồi chậm rãi hé mở.
"Làm sao vậy?" Ngô Cẩn Ngôn giả bộ không thấy ánh mắt ngạc nhiên của nàng, bình thản hỏi.
"Ân... cô... chưa ngủ?" Tần Lam thoáng giật mình, song rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng, khẽ cười đáp lại cô.
"Đã ngủ." Ngô Cẩn Ngôn ngồi dậy, vặn vặn mình. "Lúc nãy tôi đi kiểm tra xung quanh. Phát hiện camera có nhiều chỗ khuất."
"Được, tôi sẽ cho người mang tới bổ sung." Ăn ý thêm vào vế sau, Tần Lam nghiêng đầu nhìn sườn mặt của người đối diện.
Ra ngoài lăn lộn nhiều năm khiến Ngô Cẩn Ngôn không giống những cô gái đồng trang lứa. Nước da ngăm rám nắng, thân hình cân đối khỏe mạnh. Ánh mắt cùng khuôn mặt kiên định bừng lên khí chất cao ngạo tự tin.
Tần Lam thầm nghĩ sau này nếu ai có được tình cảm của cô. Có phải hay không lúc nào cũng được cô hảo hảo bảo vệ?
"Cô còn muốn ở nơi này thất thần?" Thấy Tần Lam rơi vào trầm mặc, Ngô Cẩn Ngôn từ trên giường đứng dậy, cúi đầu nhìn nàng.
"A... không..." Tần Lam lắc lắc đầu. Theo bản năng muốn đẩy xe lăn rời đi.
Nhưng là... người nào đó đã nhanh hơn nàng một bước...
Đồng chí Ngô hai tay trụ vững ở tay cầm phía sau, không nhanh không chậm nói: "Để tôi."
Tần Lam ánh mắt dấy lên kinh ngạc.
Ngô Cẩn Ngôn... đây có lẽ là người đầu tiên khiến nàng không tài nào nắm bắt.
"Tới ăn đi." Lạnh lùng buông một câu, sau đó xoay người lướt qua nàng.
Đột nhiên, cổ tay cô bị Tần Lam giữ lại.
"Cô muốn đi đâu?" Nàng ngẩng đầu hỏi.
"Ra ngoài tìm bữa ăn." Ngô Cẩn Ngôn thản nhiên đáp. "Cô là cấp trên, tôi là người làm, chẳng lẽ cô muốn chúng ta ăn chung?"
"Đúng là tôi muốn vậy." Tần Lam thẳng thắn thừa nhận. "Hơn nữa, tôi không hề coi cô là cấp dưới."
"Cô không nhớ lần trước bản thân đã nói gì sao?" Ngô Cẩn Ngôn cười lạnh. "Làm việc dưới trướng tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Lần này, Tần đại tiểu thư thực sự bị ai kia khiến cho sững sờ rồi.
"Cô vẫn để bụng chuyện đó?" Tần Lam chọn mi.
"Không hề." Ngô Cẩn Ngôn thản nhiên đáp. "Chỉ là tôi không có thói quen ảo tưởng. Tần Lam, tôi biết giữa tôi và cô không tồn tại chuyện cùng đẳng cấp. Người ở giai cấp thượng lưu như cô, tầng lớp trung lưu như tôi chịu không nổi."
"Vì sao cô phải nói khó nghe như vậy?" Tần Lam rõ ràng tức giận, cho nên đôi mày của nàng hơi cau lại.
Ngô Cẩn Ngôn tuyệt nhiên không trả lời.
"Ngô Cẩn Ngôn, cô nói đi, tôi có chỗ nào chưa vừa ý cô?" Tần Lam vẫn nhìn thẳng vào mắt người đối diện. "Bây giờ nói ra, mọi khúc mắc đều có thể giải quyết."
Ngô Cẩn Ngôn vẫn trầm mặc.
"Lại ăn cơm cùng tôi đi." Tần Lam đột nhiên xuống giọng. "Tôi không muốn cãi nhau."
Đây là sự thật.
Thấy cô tiếp tục không để ý tới mình, Tần Lam miễn cưỡng buông tay, cúi đầu nỉ non: "Ngôn."
Ngô Cẩn Ngôn không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy cô xoay người tiến tới tủ gỗ trên tường, nhón chân lấy thêm một cái bát và một đôi đũa.
Tần Lam vui vẻ đẩy xe lăn lại gần bàn ăn.
***
Bữa cơm trôi qua với bầu không khí vô cùng quỷ dị...
Trên bàn ăn lớn, hai người ngồi đối diện nhau, chỉ tập trung ăn uống mà không hề nói chuyện.
Tần Lam ăn rất ít, bởi vì sau vài lần nhai nuốt liền thấy nàng dứt khoát buông đũa, im lặng chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Trái lại... đồng chí Ngô của chúng ta giống như nhân vật Vô Diện. Dùng thời gian rất nhanh để giải quyết toàn bộ đồ ăn trên bàn. Sau đó ánh mắt liền trở nên có hồn hơn, quả nhiên đồ ăn vẫn là vị cứu tinh tốt nhất của tâm trạng.
"Phòng ngủ của cô tôi đã sắp xếp. Ở trên lầu." Tần Lam chờ Ngô Cẩn Ngôn ăn xong mới mở miệng.
"Ừ." Ngô Cẩn Ngôn vừa trả lời vừa đứng dậy dọn dẹp.
"Không cần, lát nữa sẽ có người đến dọn." Tần Lam dùng tay ngăn cản cô. "Trước... giúp tôi lên lầu đã."
Ngô Cẩn Ngôn công việc bị gián đoạn, đương nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Song cô cũng không từ chối Tần Lam, chậm rãi lại gần vòi nước, rửa tay sạch sẽ rồi sải bước tới xe lăn ôm nàng vào lòng.
Cơ thể của nàng rất lạnh... đó là điều mà Ngô Cẩn Ngôn phát hiện ra sau vài lần vô tình đụng chạm.
"Phòng ngủ ở đâu?" Ngô Cẩn Ngôn đứng giữa phòng khách tầng hai, đưa mắt nhìn sáu căn phòng xung quanh, nhất thời cảm thấy đại phú bà này đúng là biết cách hưởng thụ cuộc sống.
"Phòng thứ hai." Tần Lam lười biếng chỉ về phía trước. "Phòng của cô ở đối diện."
Ngô Cẩn Ngôn tỏ ý đã hiểu. Cước bộ nhanh chóng tăng lên.
Đứng trước cửa gỗ lớn, Tần Lam vươn tay tra chìa khóa vào ổ, sau đó đẩy ra.
Phòng ngủ sang trọng được thiết kế với kiến trúc cổ điển khiến Ngô Cẩn Ngôn phải mất vài giây đánh giá mới có thể đặt nàng ngồi xuống sofa.
"Tôi đi lấy xe lăn." Mặc dù mùi hương nơi này rất thơm. Song đồng chí Ngô trời sinh không muốn phí thời gian. Lập tức thông báo với nàng rồi ly khai.
Tần Lam gật đầu.
***
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn mang xe lăn trở lại. Tần Lam đã nghiêng người nằm xuống sofa nhắm mắt ngủ. Chỉ có điều... đôi lông mày của nàng vẫn hơi cau lại.
Người phụ nữ này... ngay cả lúc ngủ cũng khó chịu như thế...
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng thỏa hiệp, vẫn là bế nàng đem lên giường. Tỉ mỉ lấy chăn phủ thật kín, dường như sợ ai kia thức dậy sẽ bị lạnh, còn cẩn thận đổ nước ấm vào cốc giữ nhiệt đặt bên tủ đầu giường.
Toàn bộ quá trình của cô, đều được Tần Lam ghi nhớ...
Nàng vốn ngủ không sâu, bởi vậy ngay khi Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện, nàng sớm đã tỉnh lại. Chỉ là nàng muốn chờ xem cô sẽ làm gì.
Quả nhiên, Ngô Cẩn Ngôn chưa bao giờ khiến nàng thất vọng.
***
Nhân lúc Tần Lam nghỉ trưa, Ngô Cẩn Ngôn tranh thủ đi xung quanh biệt thự kiểm tra như một thói quen.
Nhĩ Tình đã trở về công ty làm việc. Đám vệ sĩ chia nhau trực bên ngoài cổng và trước nhà, tóm lại, Ngô Cẩn Ngôn bây giờ được coi là người thân cận với nàng nhất.
Biệt thự nói rộng không rộng, mà hẹp cũng chẳng hẹp.
Ngô Cẩn Ngôn đi đi lại lại vài vòng, sau đó dứt khoát muốn lắp thêm camera, bởi vì cô biết ngôi nhà này còn có rất nhiều góc khuất.
Cô đã đáp ứng sẽ làm vệ sĩ riêng hảo hảo bảo hộ nàng. Bởi vậy, một sợi tóc của Tần Lam... cũng không ai được phép động vào.
***
Trở lại phòng ngủ, Ngô Cẩn Ngôn tiếp tục quan sát xung quanh. Sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới yên tâm nằm xuống giường.
Mấy ngày liên tục lăn lộn khiến toàn thân đồng dạng đau nhức. Cho nên vừa đặt lưng xuống chăn ấm đệm êm, đồng chí Ngô lập tức chìm vào mộng đẹp.
Thân là bộ đội đặc chủng, hơn nữa mười tuổi đã tiếp nhận huấn luyện. Cho nên khoảnh khắc nghe thấy tiếng cửa 'lạch cạch' mở ra, mặc dù rất khẽ, nhưng Ngô Cẩn Ngôn đã nhanh chóng tỉnh táo thức dậy.
Thoáng thấy bóng dáng của chiếc xe lăn quen thuộc. Ngô Cẩn Ngôn hơi nhướn mi. Cuối cùng quyết định... điều chỉnh hô hấp, giả bộ tiếp tục ngủ.
Tần Lam nguyên lai không hề phát hiện cô đã thức dậy. Bởi vậy nàng nhẹ nhàng đẩy xe lăn lại gần giường lớn. Im lặng quan sát người đang an tĩnh nằm trên đó, không biết trong đầu suy nghĩ điều gì. Bởi vì tất thảy cũng chỉ nhè nhẹ buông ra tiếng thở dài...
Ngô Cẩn Ngôn nghe nàng thở dài, đôi mi chớp chớp rồi chậm rãi hé mở.
"Làm sao vậy?" Ngô Cẩn Ngôn giả bộ không thấy ánh mắt ngạc nhiên của nàng, bình thản hỏi.
"Ân... cô... chưa ngủ?" Tần Lam thoáng giật mình, song rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng, khẽ cười đáp lại cô.
"Đã ngủ." Ngô Cẩn Ngôn ngồi dậy, vặn vặn mình. "Lúc nãy tôi đi kiểm tra xung quanh. Phát hiện camera có nhiều chỗ khuất."
"Được, tôi sẽ cho người mang tới bổ sung." Ăn ý thêm vào vế sau, Tần Lam nghiêng đầu nhìn sườn mặt của người đối diện.
Ra ngoài lăn lộn nhiều năm khiến Ngô Cẩn Ngôn không giống những cô gái đồng trang lứa. Nước da ngăm rám nắng, thân hình cân đối khỏe mạnh. Ánh mắt cùng khuôn mặt kiên định bừng lên khí chất cao ngạo tự tin.
Tần Lam thầm nghĩ sau này nếu ai có được tình cảm của cô. Có phải hay không lúc nào cũng được cô hảo hảo bảo vệ?
"Cô còn muốn ở nơi này thất thần?" Thấy Tần Lam rơi vào trầm mặc, Ngô Cẩn Ngôn từ trên giường đứng dậy, cúi đầu nhìn nàng.
"A... không..." Tần Lam lắc lắc đầu. Theo bản năng muốn đẩy xe lăn rời đi.
Nhưng là... người nào đó đã nhanh hơn nàng một bước...
Đồng chí Ngô hai tay trụ vững ở tay cầm phía sau, không nhanh không chậm nói: "Để tôi."
Tần Lam ánh mắt dấy lên kinh ngạc.
Ngô Cẩn Ngôn... đây có lẽ là người đầu tiên khiến nàng không tài nào nắm bắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.