Chương 25: Dấu Hiệu Trùng Tai (1)
Ngạo Vô Thường
19/11/2021
Các huynh đệ tỷ muội dọc đường đi dạo trong nông trại, lúc này là đầu mùa hè, ngày có chút nóng. Gió nóng xen lẫn khí ẩm thổi tới trên mặt, hơi có vẻ sền sệt.
"Phong Cốc nông trang của chúng ta là sản nghiệp của Trụ Hiên lão tổ tự mở vào trăm năm trước." Vẻ mặt Vương Thủ Nặc có chút kiêu ngạo nói: "Năm đó lão tổ tổ chức khai thác nhánh sông đường sông, lấp đất, củng cố đê, còn tu kiến miệng cống tại nhánh sông thượng du, tạo thành hình thức ban đầu của Phong Cốc nông trang. Sau đó, tộc nhân tách ra khai phá đất hoang, biến một mảnh đất hoang thành ruộng tốt phì nhiêu. Dưới nhiều đời tộc nhân dốc lòng kinh doanh, hiện bây giờ đã có 3567 mẫu đất màu mỡ và 200 hộ tá điền!"
Chỉ là Phong Cốc nông trang đã có nhiều ruộng tốt như vậy, còn có 200 hộ tá điền?
Vương Thủ Triết nhìn xem dọc ngang bờ ruộng, lại có cống rãnh lớn nhỏ không đều giao thoa, trong lòng cũng hơi xúc động, đây chính là cơ nghiệp trăm năm truyền thừa của gia tộc sao.
"Phong Cốc nông trang của chúng ta áp dụng truyền thống luân canh mùa đông và mùa hè, hiện tại chính là mùa lúa mạch sắp chín." Vẻ mặt Vương Thủ Nặc vui vẻ nói: "Năm nay mùa xuân có nước mưa dồi dào lại không ngập, ánh nắng đầy đủ mà lại không gay gắt, rất có lợi cho sự phát triển vụ đông, xem ra sẽ là một mùa bội thu."
Lần này, ngay cả Vương Thủ Triết cũng có chút vui mừng, sản lượng lương thực cao và mất mùa khác biệt rất lớn, thu hoạch càng nhiều lương thực mang ý nghĩa có càng nhiều vốn để phát triển gia tộc.
"Không đúng không đúng." Vương Lạc Tĩnh theo đuôi lại bĩu môi nói: "Tam ca ca, huynh nói sai rồi, làm không tốt thì lúa mạch vụ đông năm nay sẽ phải mất mùa."
Cái gì?
Khuôn mặt tươi cười của Vương Thủ Nặc lập tức có chút cứng ngắc, nghiêm nghị nói: "Lạc Tĩnh, muội cũng không thể nói bậy. Ngay cả gia gia và một số lão tá điền có kinh nghiệm đều nói năm nay tám chín phần mười phải bội thu. Tuổi của muội còn nhỏ thì biết cái gì? Muội nguyền rủa mất mùa như vậy, nếu như bị gia gia nghe được chắc chắn sẽ trách cứ muội."
Vương Lạc Tĩnh bị hắn làm giật mình, nhất thời trốn đến sau lưng Vương Thủ Triết.
"Tam ca, ngũ muội còn nhỏ, nói giỡn mà thôi, huynh không nên so đo với muội ấy chứ?" Vương Thủ Triết cười sờ lên đầu nàng trấn an.
"Tứ đệ, có chỗ đệ không biết thôi." Vương Thủ Nặc bất đắc dĩ cười khổ: "Đệ không biết ngũ muội tuổi còn nhỏ nhưng lại rất kỳ quái. Suốt ngày thích chơi với các loại côn trùng, lúc ba tuổi, ngồi xổm trong sân nhìn đàn kiến mấy ngày liền. Khoảng thời gian trước còn bảo ta đi bắt Trùng Vương gì đó giúp muội ấy, không đi thì muội ấy sẽ khóc rống lăn lộn, hại ta đi khắp núi đồi tìm bốn năm ngày mới bắt được hai con, bị muỗi đốt khắp cả người."
"Là Thảo Linh Trùng Vương, trong cổ tịch Trùng Kinh có ghi lại." Vương Lạc Tĩnh lại từ sau lưng của Vương Thủ Triết nhô nửa cái đầu ra, nghiêm túc chỉnh Vương Thủ Nặc: "Ca ca, huynh quá mất mặt rồi đấy, trong đầu anh tuấn lại trống rỗng. Mặc dù Huyền Vũ thế gia dùng võ lập gia, nhưng mà nội tình văn hóa và tri thức cũng là truyền thừa căn cơ của gia tộc."
Nhất là nửa câu sau, học từ lời của Vương Thủ Triết trách cứ các nàng mà đáp lại Vương Thủ Nặc.
Không phải chứ, mặt của Vương Thủ Nặc đều đen, đành phải ấm ức nói: "Vâng vâng vâng, ta không có kiến thức, lần sau muội có năn nỉ thì ta cũng không giúp muội đi bắt côn trùng nữa."
"Ta nhờ Tứ ca ca hỗ trợ, Tứ ca ca lợi hại hơn huynh gấp trăm vạn lần." Vương Lạc Tĩnh lôi kéo vạt áo Vương Thủ Triết, tựa như tìm được chỗ dựa, vô cùng có khí thế.
Điều này khiến Vương Thủ Triết không khỏi mỉm cười, xem ra đúng là có chút kỳ quái, chỉ là ở trước mặt hắn câu nệ mà thôi, Vương Thủ Nặc sắp bị làm cho tức giận đến gần té xỉu.
"Được được, Lạc Tĩnh nói thử xem, năm nay mưa thuận gió hoà thì làm gì sẽ mất mùa chứ?" Vương Thủ Triết thuận miệng hỏi: "Ngươi đừng sợ, cho dù nói sai cũng không sao cả."
Có Vương Thủ Triết làm chỗ dựa, dũng khí của Vương Lạc Tĩnh tăng lên không ít: “Mùa đông năm ngoái quá ấm, vẻn vẹn chỉ có một trận tuyết nhỏ."
Lúc này con mắt của Vương Thủ Nặc lật một chút: "Tuy nói tuyết lành là điềm báo năm được mùa, nhưng cũng chỉ là thuyết pháp mà thôi. Năm nay không có tuyết rơi thì sẽ mất mùa sao?"
"Không giống nhau." Vương Lạc Tĩnh nói hết sức nghiêm túc: "Mùa đông năm ngoái ấm, mùa xuân năm nay nước mưa đúng là không tệ. Nhưng đã hơn mười ngày nay không có mưa, thời tiết rất nóng."
"Lạc Tĩnh." Vương Thủ Nặc lơ đễnh nói: "Chúng ta đã mở cống xả nước ở nhánh sông Phong Cốc, sẽ không thiếu nước. Mà ánh nắng tốt có thể trợ giúp hạt lúa trưởng thành đầy đặn."
"Nhưng cũng sẽ hỗ trợ mật trùng trưởng thành." Vương Lạc Tĩnh đảo mắt.
Mật trùng?
Vương Thủ Nặc run lên vì lạnh, có chút do dự nói: "Mật trùng là chuyện không tránh khỏi, hàng năm đều sẽ có mật trùng xuất hiện, làm giảm sản lượng cũng bình thường... Huống chi, năm ngoái chúng ta cũng đã rắc Diệt Trùng Tán."
Nhưng mà lúc nói lời này thì lực có chút không đủ, mật trùng là thiên địch của mùa vụ đông. Bộc phát quy mô nhỏ thì còn được, nhiều nhất chỉ là giảm sản lượng lương thực, nếu như bộc phát quy mô lớn thì đó chính là một trận tai hoạ.
"Phong Cốc nông trang của chúng ta là sản nghiệp của Trụ Hiên lão tổ tự mở vào trăm năm trước." Vẻ mặt Vương Thủ Nặc có chút kiêu ngạo nói: "Năm đó lão tổ tổ chức khai thác nhánh sông đường sông, lấp đất, củng cố đê, còn tu kiến miệng cống tại nhánh sông thượng du, tạo thành hình thức ban đầu của Phong Cốc nông trang. Sau đó, tộc nhân tách ra khai phá đất hoang, biến một mảnh đất hoang thành ruộng tốt phì nhiêu. Dưới nhiều đời tộc nhân dốc lòng kinh doanh, hiện bây giờ đã có 3567 mẫu đất màu mỡ và 200 hộ tá điền!"
Chỉ là Phong Cốc nông trang đã có nhiều ruộng tốt như vậy, còn có 200 hộ tá điền?
Vương Thủ Triết nhìn xem dọc ngang bờ ruộng, lại có cống rãnh lớn nhỏ không đều giao thoa, trong lòng cũng hơi xúc động, đây chính là cơ nghiệp trăm năm truyền thừa của gia tộc sao.
"Phong Cốc nông trang của chúng ta áp dụng truyền thống luân canh mùa đông và mùa hè, hiện tại chính là mùa lúa mạch sắp chín." Vẻ mặt Vương Thủ Nặc vui vẻ nói: "Năm nay mùa xuân có nước mưa dồi dào lại không ngập, ánh nắng đầy đủ mà lại không gay gắt, rất có lợi cho sự phát triển vụ đông, xem ra sẽ là một mùa bội thu."
Lần này, ngay cả Vương Thủ Triết cũng có chút vui mừng, sản lượng lương thực cao và mất mùa khác biệt rất lớn, thu hoạch càng nhiều lương thực mang ý nghĩa có càng nhiều vốn để phát triển gia tộc.
"Không đúng không đúng." Vương Lạc Tĩnh theo đuôi lại bĩu môi nói: "Tam ca ca, huynh nói sai rồi, làm không tốt thì lúa mạch vụ đông năm nay sẽ phải mất mùa."
Cái gì?
Khuôn mặt tươi cười của Vương Thủ Nặc lập tức có chút cứng ngắc, nghiêm nghị nói: "Lạc Tĩnh, muội cũng không thể nói bậy. Ngay cả gia gia và một số lão tá điền có kinh nghiệm đều nói năm nay tám chín phần mười phải bội thu. Tuổi của muội còn nhỏ thì biết cái gì? Muội nguyền rủa mất mùa như vậy, nếu như bị gia gia nghe được chắc chắn sẽ trách cứ muội."
Vương Lạc Tĩnh bị hắn làm giật mình, nhất thời trốn đến sau lưng Vương Thủ Triết.
"Tam ca, ngũ muội còn nhỏ, nói giỡn mà thôi, huynh không nên so đo với muội ấy chứ?" Vương Thủ Triết cười sờ lên đầu nàng trấn an.
"Tứ đệ, có chỗ đệ không biết thôi." Vương Thủ Nặc bất đắc dĩ cười khổ: "Đệ không biết ngũ muội tuổi còn nhỏ nhưng lại rất kỳ quái. Suốt ngày thích chơi với các loại côn trùng, lúc ba tuổi, ngồi xổm trong sân nhìn đàn kiến mấy ngày liền. Khoảng thời gian trước còn bảo ta đi bắt Trùng Vương gì đó giúp muội ấy, không đi thì muội ấy sẽ khóc rống lăn lộn, hại ta đi khắp núi đồi tìm bốn năm ngày mới bắt được hai con, bị muỗi đốt khắp cả người."
"Là Thảo Linh Trùng Vương, trong cổ tịch Trùng Kinh có ghi lại." Vương Lạc Tĩnh lại từ sau lưng của Vương Thủ Triết nhô nửa cái đầu ra, nghiêm túc chỉnh Vương Thủ Nặc: "Ca ca, huynh quá mất mặt rồi đấy, trong đầu anh tuấn lại trống rỗng. Mặc dù Huyền Vũ thế gia dùng võ lập gia, nhưng mà nội tình văn hóa và tri thức cũng là truyền thừa căn cơ của gia tộc."
Nhất là nửa câu sau, học từ lời của Vương Thủ Triết trách cứ các nàng mà đáp lại Vương Thủ Nặc.
Không phải chứ, mặt của Vương Thủ Nặc đều đen, đành phải ấm ức nói: "Vâng vâng vâng, ta không có kiến thức, lần sau muội có năn nỉ thì ta cũng không giúp muội đi bắt côn trùng nữa."
"Ta nhờ Tứ ca ca hỗ trợ, Tứ ca ca lợi hại hơn huynh gấp trăm vạn lần." Vương Lạc Tĩnh lôi kéo vạt áo Vương Thủ Triết, tựa như tìm được chỗ dựa, vô cùng có khí thế.
Điều này khiến Vương Thủ Triết không khỏi mỉm cười, xem ra đúng là có chút kỳ quái, chỉ là ở trước mặt hắn câu nệ mà thôi, Vương Thủ Nặc sắp bị làm cho tức giận đến gần té xỉu.
"Được được, Lạc Tĩnh nói thử xem, năm nay mưa thuận gió hoà thì làm gì sẽ mất mùa chứ?" Vương Thủ Triết thuận miệng hỏi: "Ngươi đừng sợ, cho dù nói sai cũng không sao cả."
Có Vương Thủ Triết làm chỗ dựa, dũng khí của Vương Lạc Tĩnh tăng lên không ít: “Mùa đông năm ngoái quá ấm, vẻn vẹn chỉ có một trận tuyết nhỏ."
Lúc này con mắt của Vương Thủ Nặc lật một chút: "Tuy nói tuyết lành là điềm báo năm được mùa, nhưng cũng chỉ là thuyết pháp mà thôi. Năm nay không có tuyết rơi thì sẽ mất mùa sao?"
"Không giống nhau." Vương Lạc Tĩnh nói hết sức nghiêm túc: "Mùa đông năm ngoái ấm, mùa xuân năm nay nước mưa đúng là không tệ. Nhưng đã hơn mười ngày nay không có mưa, thời tiết rất nóng."
"Lạc Tĩnh." Vương Thủ Nặc lơ đễnh nói: "Chúng ta đã mở cống xả nước ở nhánh sông Phong Cốc, sẽ không thiếu nước. Mà ánh nắng tốt có thể trợ giúp hạt lúa trưởng thành đầy đặn."
"Nhưng cũng sẽ hỗ trợ mật trùng trưởng thành." Vương Lạc Tĩnh đảo mắt.
Mật trùng?
Vương Thủ Nặc run lên vì lạnh, có chút do dự nói: "Mật trùng là chuyện không tránh khỏi, hàng năm đều sẽ có mật trùng xuất hiện, làm giảm sản lượng cũng bình thường... Huống chi, năm ngoái chúng ta cũng đã rắc Diệt Trùng Tán."
Nhưng mà lúc nói lời này thì lực có chút không đủ, mật trùng là thiên địch của mùa vụ đông. Bộc phát quy mô nhỏ thì còn được, nhiều nhất chỉ là giảm sản lượng lương thực, nếu như bộc phát quy mô lớn thì đó chính là một trận tai hoạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.