Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 42: Giáo Huấn Vãn Bối (2)

Ngạo Vô Thường

19/11/2021

Vương Thủ Triết chậm rãi mở ra lòng bàn tay trái, vẫn rỗng tuếch như cũ, ánh mắt của hắn như lưỡi dao nhìn chằm chằm Vương Tông Vệ: "Tông Vệ, làm người thì phải giữ chữ tín, nguyện cược thì cũng phải chịu thua. Vương Trung, Vương Dũng!"

"Vâng, gia chủ."

Hai vị gia tướng theo lệnh mà tiến lên, nhấc Vương Tông Vệ co quắp như đống bùn nhão lên, mặt của hắn xám như tro tàn run lẩy bẩy, chỉ biết nói, Tứ thúc tha cho con, tha cho con.

"Keng!"

Vương Thủ Triết rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn mang lấp lóe.

Vương Thủ Nghĩa đã không đành lòng nhìn, quay đầu đi.

"Soạt!"

Vương Thủ Triết chém một nhát, mang kiếm chợt lóe lên, trong nháy mắt thanh kiếm đã trở về vỏ.

"Aaaaa!" Vương Tông Vệ thét lên thảm thiết: "Tay của ta, tay của ta, không còn nữa, không còn nữa..." Một mùi nước tiểu khai tràn ngập ra.

Hai tên gia tướng Vương Trung và Vương Dũng chán ghét ném hắn xuống đất, trên mặt tràn đầy sự khinh bỉ, Tông Vệ thiếu gia và gia chủ đều là huyết mạch hậu duệ của Trụ Hiên lão tổ, sao chênh lệch lại khổng lồ như thế? Uổng cho Vương Tông Vệ đã 20 tuổi, còn lớn hơn gia chủ 2 tuổi.

"Ba!" Vương Thủ Nghĩa xông lên, cho hắn một bạt tai, tức giận mà ghét bỏ nói: "Được rồi, đừng gào nữa, thứ chó chết mất mặt, còn không mau cảm ơn Tứ thúc của ngươi đi."

"Tay, tay của ta... vẫn còn, vẫn còn ở đó..." Nước mắt nước mũi của Vương Tông Vệ tràn ra, ngạc nhiên hét lên, sau đó liên tục bái tạ Vương Thủ Triết: "Cảm ơn Tứ thúc, cảm ơn Tứ thúc. Ta nhất định, nhất định sẽ làm người thật tốt, làm người một lần nữa."



"Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một cái tay, ta giữ lại tùy thời thu hồi. Ngoài ra, tất cả tài nguyên tu luyện và bổng lộc của ngươi đều tạm thời bị tước đi, chuyển giao cho, ờ, chuyển giao cho Vương Lạc Đồng sử dụng." Vương Thủ Triết không muốn nhìn thấy hắn, quay người rời đi, hai vị gia tướng cũng vội vàng đuổi theo.

"Cảm ơn Tứ thúc, cảm ơn Tứ thúc." Vương Tông Vệ nào dám phản bác, cuống quít dập đầu.

Vương Thủ Nghĩa hung hăng trừng mắt liếc Vương Tông Vệ, vội vàng đuổi kịp Vương Thủ Triết, thở dài nói: "Tứ đệ, ta biết được đệ có lòng muốn dạy dỗ tiểu súc sinh Tông Vệ kia một chút, có điều..."

"Có điều cái gì?" Vương Thủ Triết cười lạnh nói: "Chẳng lẽ là Nhị gia gia hoặc là đại ca sẽ đến đòi quyền lợi thay hắn sao?"

"Ta ngược lại không phải lo lắng gia gia và đại ca." Vẻ mặt của Vương Thủ Nghĩa bất đắc dĩ nói: "Đệ cũng biết đấy, đại tẩu xuất thân từ huyết mạch trực hệ của Trường Ninh Từ thị, từ nhỏ đã được nuông chiều, chuyện kia... Đệ tước đoạt tài nguyên của hắn là trừng phạt đúng tội, nàng không thể tìm ra lý do để cãi lại. Nhưng đệ đem tài nguyên chuyển cho Lạc Đồng muội muội sử dụng, sợ là đại tẩu sẽ mượn cơ hội nháo sự."

"Mặc kệ đại tẩu xuất thân từ Từ thị hay là Liễu thị, hiện tại đều là người của Vương thị chúng ta." Vương Thủ Triết bình tĩnh nói: "Ta tin tưởng đại tẩu xuất thân từ đại thế gia, tất nhiên là người hiểu lý lẽ, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta."

Vương Thủ Nghĩa há to miệng muốn nói lại thôi, hắn hiểu được mặc dù đại tẩu Từ thị đanh đá, chưa chắc đã thật sự dám chống đối Thủ Triết, cảm thấy yên tâm hơn một nửa.

Khúc nhạc dạo ngắn ngủi đó, Vương Thủ Triết cũng không quá để trong lòng, mà là chuyển sang vấn đề chính: “Phải rồi, Nhị ca, cá sống trong vựa cá của ngươi có giá trị cao nhất đúng không?”

“Đúng vậy, ngoại trừ Linh Ngư ra, thì còn một số loại cá sống cao cấp có giá trị cao nhất. Các chủng loại cá rô, cá chình, cá rô mo, cá chép, cá cháy, cá đối đây đều nổi tiếng tươi ngon, khá được các thế gia phú thương ưa thích, chỉ có một yêu cầu chính là tươi sống.” Vương Thủ Nghĩa nhíu mày nói: “Trên thuyền đánh cá của Lục thúc có khoang thông nước, sau khi lên bờ, khoang thông nước cần dùng xe ngựa chuyên dụng ngay trong đêm đưa tới Trường Ninh vệ thành, mà chúng ta cũng cần dùng thời gian ngắn nhất để đưa đến tay người mua. Dù thời gian tiêu tốn rất ngắn, nhưng vẫn sẽ xuất hiện rất nhiều sai lầm, mười phần thì có sáu, bảy phần cá sẽ chết, giá trị bị giảm xuống một nửa, chỉ có thể làm cá tươi để bán.”

Vương Thủ Triết suy nghĩ rồi nói: “Vậy có thể nói, chi phí trong quá trình vận chuyển và tỷ lệ dẫn đến tử vong của cá sống là hai điểm mấu chốt. Giải quyết được hai điểm này, cho dù sản lượng cá bắt được không tăng, thì một năm cũng có thể kiếm lời không ít.”

Sở dĩ hắn bôn ba đi thị sát các sản nghiệp của gia tộc, đó là vì hắn muốn xem xét mỗi khâu trong việc sản xuất, nếu như có thể áp dụng được tư duy hiện đại của người Địa Cầu, tạo ra sự cải tiến, vậy là sẽ có thể nâng cao được đầu ra của gia sản.

“Nếu Tứ đệ có biện pháp giải quyết chuyện cá sống bị chết, vậy ước tính mỗi năm sẽ tăng thêm hơn bảy, tám mươi càn kim là chắc.” Trên mặt Vương Thủ Nghĩa không kìm được sự đau lòng: “Đám cá chết đó đều là lãi ròng cả đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook