Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 80: Ăn kẹo

Nhất Tùng Âm

21/10/2024

May là đã sớm giải được độc trong người Yến Hành Dục, nếu không sau vụ việc lần này ở phủ Thừa Tướng nhất định sẽ khiến y bị bệnh phải hơn nửa tháng.

Tác dụng phụ của Phật Sinh Căn vẫn còn, nhưng ít ra Yến Hành Dục cũng không tái phát bệnh trạng không nhận thức được bản thân là ai như trước nữa.

Nhưng mà nai con họ Yến lại thiếu hụt cảm giác an toàn vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần Kinh Hàn Chương rời khỏi y chỉ một khắc thôi là y sẽ đi khắp phủ tìm hắn, dần dà, Kinh Hàn Chương dù đi đâu cũng đưa y theo.

Ngày thứ ba sau khi hạ sính lễ, Kinh Hàn Chương phái người đi mời người của Tư Thiên Giám tới, nhờ tính lại bát tự và ngày lành tháng tốt— từ sau khi biết Quốc Sư là người phe Yến Kích, Kinh Hàn Chương lập tức cạch mặt, khuyên thế nào cũng không cần Liên Trần tính ngày tốt.

Người được mời tới là một người trẻ tuổi non dạ mới được nhậm chức không lâu, không giống với những lão quan trường cáo già không dám phủ định ngày tốt mà Quốc Sư tự mình tính toán, hắn đến phủ Thất hoàng tử tính một lúc, cuối cùng định vào cuối tháng này.

Kinh Hàn Chương vui như mở cờ, cho người mau chóng chuẩn bị đồ đạc, tranh thủ chuẩn bị xong mọi thứ trước ngày tốt cuối tháng.

Trước đó khi Kinh Hàn Chương tự thân vận động chuẩn bị cho lễ thành thân, Yến Hành Dục sẽ ở bên cạnh nghiêm túc nhìn hắn, không nói bất cứ một lời nào cả.

Lúc ấy Kinh Hàn Chương chỉ thấy y thanh tâm quả dục quen rồi, nên cũng không quan tâm tới mấy nghi thức xã giao đó. Về sau mới biết được, không phải Yến Hành Dục không quan tâm, chỉ là y đã sớm tính được sự việc ở từ đường, cũng tính tới khả năng sau khi Kinh Hàn Chương biết được bộ mặt thật của mình thì sẽ hủy bỏ lễ thành thân, cho nên mới không dám nhiều lời.

Bây giờ chuyện đã đâu vào đó rồi, Yến Hành Dục không còn phải kiêng kỵ gì nữa, cả ngày đều ở cạnh Kinh Hàn Chương, nghiêm túc nêu ra các yêu cầu.

Kinh Hàn Chương mỉm cười mà chọc gò má y, nói: "Ta còn nghĩ ngươi thật sự không thèm để ý đến."

Yến Hành Dục: "Ta có để ý mà."

Y vừa nói vừa cầm lấy bút nghiêm túc viết lên giấy, Kinh Hàn Chương ghé đầu qua nhìn, nhìn thấy những dòng chữ đẹp đẽ của Yến Hành Dục, hắn lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen tỵ.

Yến Hành Dục liếc hắn, giống như nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Hôm nay điện hạ viết được bao nhiêu bảng chữ mẫu rồi?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương lập tức quay đầu đi, vừa suy nghĩ vừa cầm lấy danh sách khách mời lên, làm bộ như nghiêm túc đọc vậy.

Yến Hành Dục cũng không dễ dàng buông tha cho hắn như trước nữa, chân ở dưới bàn nhẹ nhàng câu lấy cẳng chân của Kinh Hàn Chương, con ngươi cong cong cười: "Điện hạ, danh sách đó chúng ta đã xem rất nhiều lần rồi, không có chỗ sai đâu."

Kinh Hàn Chương: "..."

Lúc này Kinh Hàn Chương mới không tình nguyện mà buông danh sách xuống, nói thầm: "Ta vừa viết chữ là sẽ đau đầu."

Yến Hành Dục suy nghĩ, cảm thấy cứ như bây giờ cũng không được: "Nếu không thì như này đi."

Kinh Hàn Chương: "Như nào?"

Yến Hành Dục tiếp tục viết chữ, ngữ khí giống như không hề để tâm, nói: "Nếu điện hạ viết xong bảng chữ mẫu của ngày hôm nay, thì tối nay trước khi đi ngủ ta cho điện hạ ăn kẹo."

Yến Hành Dục là một con nai con thuần triệt, nhưng Kinh Hàn Chương tới gần ngày thành thân đầu óc chỉ nghĩ tới ăn những thứ khác "kẹo", nghe vậy thì sáng cả mắt, gật đầu như đảo tỏi: "Viết, lập tức viết đây, năm bảng đúng không? Hôm nay ta viết mười bảng!"

Yến Hành Dục viết xong thì buông bút xuống, nghe thế thì nhướn mày, cảm thấy điện hạ nhà mình giống như một đứa trẻ, thích ăn kẹo đến mức vì hai viên kẹo mà nguyện ý viết bảng chữ mẫu hắn vô cùng chán ghét.

"Ừm." Yến Hành Dục nghĩ, "Buổi tối cho điện hạ thêm một viên kẹo nữa."

Kinh Hàn Chương hận không thể mọc ra tám cánh tay nữa để luyện chữ, nhanh chóng viết chữ, rốt cuộc trước khi đi ngủ cũng kịp viết xong mười bảng chữ mẫu.

Yến Hành Dục nói là giữ lời, kéo Kinh Hàn Chương lên giường, màn giường rũ xuống.

Trái tim Kinh Hàn Chương đập thình thịch, đang chuẩn bị hỏi Yến Hành Dục định cho mình "kẹo" gì, thì lập tức mở mắt trừng trừng nhìn Yến Hành Dục vươn tay nhét một viên kẹo vào miệng hắn.

Kinh Hàn Chương: "..."

Trong nhất thời lòng háo sắc của Kinh Hàn Chương rơi rụng trên mặt đất, cứ vậy mà vỡ tan tành.

Hắn mặt không đổi sắc mà nhìn Yến Hành Dục, bởi vì trong miệng đang ngậm kẹo nên một bên má phồng lên, nhìn có chút buồn cười.

Yến Hành Dục mặc y phục đơn giản, mái tóc hơi rối, con ngươi trong như suối nhìn hắn: "Điện hạ không ăn à?"

Thất điện hạ bị lừa ủ rũ nói: "Ngươi cho ta ăn kẹo là như này ư?"

Yến Hành Dục nghi hoặc hỏi: "Không thì như nào đâu?"



Kinh Hàn Chương: "..."

Có đánh chết Kinh Hàn Chương cũng không nghĩ tới, Yến Hành Dục thế nhưng thật sự dùng kẹo làm phần thưởng viết bảng chữ mẫu, nhưng cẩn thận ngẫm lại, thì đây đúng là tác phong của Yến Hành Lộc.

Kinh Hàn Chương nghiến răng nghiến lợi mà cắn nát kẹo rồi nuốt xuống, biểu tình có chút uất ức mà ôm thắt lưng Yến Hành Dục, nói: "Ngươi gạt ta."

Yến Hành Dục hoảng sợ, vội nói: "Ta nói là sau này không gạt điện hạ nữa mà."

Kinh Hàn Chương khẽ hừ một tiếng, phản đối: "Ta viết nhiều bảng chữ mẫu như vậy, ngươi lại dùng một viên kẹo đuổi ta đi."

Yến Hành Dục suy nghĩ, cảm thấy bản thân cũng không nên làm như vậy.

"Còn nữa mà." Yến Hành Dục vội vàng bổ sung, "Ta còn chuẩn bị thứ khác để thưởng điện hạ nữa mà."

Nghe vậy, mắt Kinh Hàn Chương sáng lên, kéo thân thể Yến Hành Dục lại càng gần, chóp mũi của hai người đều chạm vào nhau, hô hấp hòa quyện lại cảm thấy lưu luyến đến khó tả.

Hơi thở của Kinh Hàn Chương mang theo mùi ngọt của kẹo, hắn thấp giọng hỏi: "Còn cái gì?"

Yến Hành Dục gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi Kinh Hàn Chương, y không thể nào chống đỡ được khí thế này, theo bản năng muốn chui đầu vào trong chăn, lại bị Kinh Hàn Chương kéo chăn không cho y động đậy.

"Mau cho ta."

Kinh Hàn Chương thúc giục.

Yến Hành Dục "À" một tiếng, vành tai đỏ lên, lấy ra tờ giấy y luôn viết vào ban ngày từ dưới gối.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương còn tưởng rằng Yến Hành Dục sẽ chủ động cho hắn hôn môi ôm eo nhỏ, không nghĩ tới lại là chữ!

Thất điện hạ viết chữ nửa ngày, vừa nhìn thấy chữ là đầu đau như muốn nứt ra, hắn trừng mắt liếc nhìn Yến Hành Dục một cái: "Đây là cái gì?"

Yến Hành Dục mở giấy ra cho hắn xem: "Đây là nhân thủ của ta ở kinh thành, nếu điện hạ cần thì có thể tùy ý dùng."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà nhìn những cái tên rậm rạp trong danh sách, đột nhiên im ắng.

Yến Hành Dục gần như đem những gì mình có được đưa cho hắn, mà hắn lại lòng dạ hẹp hòi đi so đo kẹo với không kẹo.

Hắn đúng là bị lòng háo sắc che mắt rồi mà.

Kinh Hàn Chương thầm mắng chính mình một trận, mới thong thả gấp lại danh sách cất dưới gối, vươn tay ôm Yến Hành Dục vào trong ngực, nói thầm: "Ta không cần, ngươi cứ giữ lại cho mình đi."

Yến Hành Dục không rõ vì cái gì mà Kinh Hàn Chương lại không đòi "kẹo" nữa, nghi hoặc nhìn hắn một hồi mới bất chợt nhận ra, hình như "kẹo" mà Kinh Hàn Chương muốn không phải như này.

Yến Hành Dục rất thông minh, sau khi suy nghĩ thông suốt lập tức đưa tay thử thăm dò mà áp lên má Kinh Hàn Chương, nhẹ nhàng tới gần hôn lên môi hắn.

Kinh Hàn Chương: "!!!"

Hô hấp của Kinh Hàn Chương khựng lại, chỉ trong nháy mắt đã lập tức ôm chặt y vào trong ngực, khiến cho nụ hôn này càng sâu hơn.

Tuy Yến Hành Dục cũng từng luyện võ, nhưng vì bệnh tim mà nhịp hô hấp ngắn hơn, không bao lâu sau thì chịu không nổi mà vươn tay đẩy ngực Kinh Hàn Chương ra.

Y sắp không thở nổi nữa.

Kinh Hàn Chương không nhịn được mà cắn môi y, rồi cưỡng bách bản thân buông y ra.

Ngón tay thon dài của Yến Hành Dục bấu chặt vào vạt áo của Kinh Hàn Chương, y hít thở một cách khó khăn, có khi còn bị ho khan một lúc, nước mắt y không kìm được mà đọng lại ở khóe mắt.

Kinh Hàn Chương vội vuốt sau lưng y để giúp y hít thở dễ hơn, Yến Hành Dục kéo vạt áo của hắn, ánh mắt ướt sũng trừng mắt liếc hắn một cái.

Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa lại không nhịn được mà ôm y tiếp tục thêm lần nữa.



Nhìn thấy sự nóng cháy trong ánh mắt của hắn, Yến Hành Dục biết ngay là hắn còn chưa thỏa mãn, y ấn vai Kinh Hàn Chương để hắn nằm xuống, còn bản thân mình thì xoay người ngồi trên thắt lưng hắn, cúi người xuống hôn lên khóe môi Kinh Hàn Chương một cái.

Kinh Hàn Chương: "..."

Đây là tư thế thoải mái nhất mà Yến Hành Dục tìm được vào lần Kinh Hàn Chương dạy y, sau khi ngồi vững, nhìn thấy Kinh Hàn Chương hô hấp dồn dập, mắt đều đỏ lên, y nghi hoặc hỏi: "Sao điện hạ trông như sắp không thở nổi vậy, ta còn chưa bắt đầu nữa."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương sợ mình sẽ hôn y đến mức không thở được, nền đành phải cố gắng chịu đựng, để Yến Hành Dục giữ quyền chủ động.

Sau đó, Kinh Hàn Chương mới biết được hành động của mình thật là quá ngây thơ.

Thứ Yến Hành Dục đang làm căn bản là không giống như hôn môi, mà cứ như đang đùa giỡn vậy.

Nhịp thở của y quá ngắn, hôn chưa tới hai cái đã rời môi đi, thở hổn hển một lúc mới hôn tiếp cái nữa, nhưng lại không được hai cái y lại ngồi dậy hít thở, làm cho Kinh Hàn Chương bị trêu chọc đến mức muốn bùng nổ nhưng lại không được thỏa mãn.

Yến Hành Dục ngược lại khá là thoải mái, giống như mèo con lười biếng ghé vào ngực Kinh Hàn Chương, tâm tình tốt thì hôn hai cái, không tốt thì cắn chơi vạt áo Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương cắn răng, ôm sẵn eo Yến Hành Dục, gian nan hỏi: "Ngươi... Ngươi có thể cho ta một cái thống khoái không?"

Yến Hành Dục nghi ngờ nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại hỏi vấn đề này, y đang chuẩn bị ấn ngực Kinh Hàn Chương cúi người xuống hôn an ủi hắn một chút, thì đột nhiên cảm thấy bắp đùi của mình giống như có gì đó ép vào.

Yến Hành Dục vừa đưa tay đi sờ thử thứ ở bắp đùi, vừa thuận miệng hỏi: "Thống khoái cái gì?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Sắc mặt của Kinh Hàn Chương đột nhiên đỏ bừng, rốt cuộc cũng không còn quan tâm cái gì mà thống khoái hay không nữa, như con mèo bị giẫm phải đuôi mà nhanh chóng nghiêng người ấn Yến Hành Dục vào trong chăn, lạnh giọng cảnh cáo: "Ngươi đừng có mà lộn xộn!"

Yến Hành Dục không hiểu vì sao, đang muốn xoay người thì bị Kinh Hàn Chương dùng chăn cuốn đi cuốn lại rồi đặt vào trong giường, tứ chi bị khóa lại trong chăn, không thể nào động đậy nổi.

Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà gói ghém kỹ Yến Hành Dục, ngồi tại chỗ chống đầu trầm mặc một lúc lâu, mới đưa mắt trừng Yến Hành Dục một cái, nghiêng người bọc một cái chăn khác rồi nằm xuống.

Nhìn Kinh Hàn Chương hình như đang có chút uất ức mà nằm ở mép giường, một bộ không muốn nói chuyện với y, Yến Hành Dục do dự một lúc lâu, mới giống như một con tằm mà trườn tới bên cạnh Kinh Hàn Chương.

"Điện hạ?"

Kinh Hàn Chương không để ý tới y.

Yến Hành Dục lại gọi vài lần nữa, Kinh Hàn Chương vẫn không động đậy, y dùng đầu đụng phải sau lưng của hắn, hàm hồ hỏi: "Điện hạ? Ngài tức giận sao?"

Kinh Hàn Chương đưa lưng về phía y, hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Điện hạ của ngươi là một nam nhân bình thường được chưa?."

Nam nhân bình thường?

Yến Hành Dục suy nghĩ một lúc mới "À" một tiếng, nghiêm túc hỏi: "Điện hạ là muốn hoan hảo với ta sao?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương ngạc nhiên quay đầu lại, trên trán của Yến Hành Dục rơi rụng vài lọn tóc, hai tay y còn bị khóa bên trong chăn nên không thể đưa tay gạt đi được, nên đành dùng miệng thổi, tóc đen như một dải lụa đen, lâng lâng rơi xuống, dịu ngoan nằm trên đệm.

Kinh Hàn Chương nhìn đến ngây người, một hồi lâu mới gục đầu xuống, giấu đi dục vọng ở đáy mắt, nhỏ giọng nói: "Chờ tới lúc chúng ta thành thân rồi nói tiếp."

Yến Hành Dục nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, "À" một tiếng: "Ta hiểu rồi."

Kinh Hàn Chương vừa nhìn thấy y là tám phần lửa trong người không thể dập tắt được, đành phải bất lực nói chuyện với y để chuyển dời lực chú ý.

"Ngươi biết cái gì?"

Yến Hành Dục như có điều suy nghĩ: "Hóa ra kẹo mà điện hạ muốn là cái này."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương ngây người, cái gì là cái này vậy?

Làm sao, tại sao lại đột nhiên hiểu chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook