Chương 68: Chiếm hữu
Nhất Tùng Âm
03/07/2024
Edit: phongsunuong.
Kinh Hàn Chương thẹn quá hoá giận, theo bản năng muốn giục ngựa chạy về phía trước, chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là chạy tới chân trời luôn đi, làm sao để cho con nai này không thể trêu chọc mình được nữa.
Cuối cùng, Kinh Hàn Chương mặt đỏ như gấc vẫn không nhẫn tâm chạy đi, hắn lập tức lảo đảo xuống ngựa, nghiện mà còn ngại vào xe ngựa.
Đi dạy học.
Đi được nửa ngày, khi mặt trời đã lặn tới chân núi, xe ngựa đã tới ngọn núi cao ngàn trượng.
Một đường này Yến Hành Dục tựa vào trong lòng ngực Kinh Hàn Chương ngủ, tuy dưới thân xóc nảy không ngừng nhưng do khí tức trên người Kinh Hàn Chương làm y rất yên tâm, dù bên ngoài có nguy hiểm ra sao thì y vẫn có thể ngủ một cách an ổn.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nửa, bọn họ đã tới săn cung* được dàn xếp xong, lúc này trời đã sầm tối.
*Săn cung: cung điện ở khu vực săn bắn.
Kinh Hàn Chương dẫn theo thân vệ và Kinh Chập Vệ mà Hoàng đế đưa cho đi kiểm tra lại toàn bộ săn cung một lần, cũng không thấy có kẻ mai phục, nhưng ngược lại nhìn thấy không ít mèo hoang.
Da đầu Thất điện hạ run lên cố nén sự sợ hãi, phân phó mọi người đuổi mèo hoang đi.
Bận việc xong, đã là nửa đêm.
Khi Kinh Hàn Chương trở về chỗ ở trong săn cung, thì thấy Yến Hành Dục đang ngắm một gốc đào trong sân viện.
Cây đào nở đầy hoa, Yến Hành Dục đắm chìm trong ánh nến hơi ngẩng đầu lên nhìn hoa, khi Kinh Hàn Chương thấy một cảnh này hô hấp của hắn chợt cứng lại.
Kinh Hàn Chương run sợ cử động một chút.
Yến Hành Dục nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại cười: “Điện hạ.”
Kinh Hàn Chương bước nhanh đi tới, vội ho khan một tiếng, không được tự nhiên mà bắt chuyện: “Ngươi muốn hái hoa sao? Cần điện hạ của ngươi hái cho không?”
Yến Hành Dục lại cười lắc đầu, nói: “Ta nghe nói cây đào không nên trồng trong sân, hình như có ngụ ý không tốt, tò mò nên đến đây nhìn lén một lúc thôi.”
Kinh Hàn Chương không hiểu cái này lắm, hắn “À” một tiếng, thuận miệng gọi: “Người tới.”
Thân vệ lập tức lại đây.
Kinh Hàn Chương chỉ về phía cây đào già không biết đã sống được bao nhiêu năm, nói: “Chém.”
Thân vệ: “...”
Yến Hành Dục: “...”
Yến Hành Dục dở khóc dở cười, kéo Kinh Hàn Chương vào trong phòng: “Điện hạ, không cần phải như vậy đâu.”
Kinh Hàn Chương lắc đầu nói với thân vệ vẻ mặt đầy phức tạp: “Chém cho bản điện hạ, nghe thấy không? Lập tức, Ngay bây giờ.”
Thân vệ: “...”
Yến Hành Dục nhanh chóng kéo Kinh Hàn Chương vào phòng, đóng cửa lại.
Sau khi nằm trên giường cùng Kinh Hàn Chương “học” một lúc, Yến Hành Dục sáp lại gần hôn môi hắn từng cái từng cái một, khiến lửa dục cả người Kinh Hàn Chương cháy lên bừng bừng.
Kinh Hàn Chương kiềm lại bàn tay của Yến Hành Dục đang đặt trên ngực hắn, gian nan nói: “Ngươi, ngươi đừng có mà lộn xộn, ngày mai ta còn phải đi săn thú nữa.”
Yến Hành Dục nghe lời hắn không động đậy, y kéo vạt áo của Kinh Hàn Chương, hỏi: “Ngày mai điện hạ đừng đi vào trường săn, được không?”
Kinh Hàn Chương nghi hoặc hỏi: “Ta đi vào trường săn làm gì, khu vực săn bắn rộng như vậy đủ cho ta chạy rồi.”
Lúc này Yến Hành Dục mới yên lòng, y ngáp một cái, hỏi: “Thân thể bệ hạ như vậy có thể săn thú sao?”
Từ lần gặp quỷ hai năm trước, sức khoẻ của Hoàng đế càng ngày càng kém, nghe nói ông ta ngày nào cũng gặp ác mộng, cứ tới đêm khuya là lại gọi “nghĩa phụ“. Mới qua hai năm ngắn ngủi mà hai bên tóc mai đã bạc trắng.
“Chắc ông ấy cũng chỉ bắn một mũi tên làm điềm tốt rồi trở về doanh trại luôn.” Kinh Hàn Chương suy nghĩ, nói, “Thân thể ông ấy cũng đã không còn tốt lắm, lễ săn bắn lần này còn có thái y đi theo nữa, chậc.”
Yến Hành Dục không biết hắn “chậc” cái gì, chỉ gật đầu: “Vậy ta sẽ chờ ngày mai được nhìn thấy điện hạ đại phát thần uy.”
Kinh Hàn Chương hừ nói: “Toàn bộ người trong săn cung gộp lại cũng không thể bằng ta được. Hừ, người chờ xem đi, ngày mai ta sẽ đi tìm đám tiểu phế vật Kinh Hà Chi và Kinh Nhĩ Chi thách đấu săn thú, đến lúc đó hố bọn nó một đống vàng cho ngươi đếm chơi.”
Mặc dù hai năm đã trôi qua, nhưng Yến Hành Dục vẫn thích đếm vàng, huống hồ còn là Kinh Hàn Chương cho y, y vội vàng gật đầu: “Ta đếm giúp điện hạ.”
Kinh Hàn Chương lại gần tai Yến Hành Dục nhỏ giọng thì thầm: “Của ta cũng là của ngươi, ngươi cầm đi chơi ném vào hồ nước cũng được.”
Yến Hành Dục cười không ngừng được, một đồng tiền y cũng hận không thể làm chia làm hai để tiêu xài, làm sao có thể lấy vàng ném vào hồ nước chứ.
Kinh Hàn Chương còn nhớ rõ Yến Hành Dục từng nói y thường bị khó ngủ ở chỗ lạ, cho nên hắn vừa ôm y vừa nhẹ giọng ngâm nga bài ca dao tám trăm năm cũng không đổi.
“Nai con chạy lộc cộc, chạy tới ổ ngủ ngoan.”
Yến Hành Dục trong cơn mê man chuẩn bị ngủ thì nghe thấy Kinh Hàn Chương hạ thấp giọng hơn, giống như làm kẻ trộm mà nhẹ giọng hát.
“Nai con à nai con, chạy vào trái tim ta, lộc cộc lộc cộc.”
Yến Hành Dục: “...”
Trái tim Yến Hành Dục cảm thấy ấm áp, bị từng tiếng ru “lộc cộc” của Kinh Hàn Chương dỗ ngủ rồi.
Kinh Hàn Chương nhân lúc Yến Hành Dục vào giấc đã lợi dụng bài ca dao để tán tỉnh, không tự giác mà hưng phấn một lúc. Hôm sau, khi tỉnh dậy cả người Kinh Hàn Chương tràn đầy tinh thần, giống như vừa đánh thắng trận vậy, nét mặt hắn toả sáng khiến Thụy Vương phải lắp bắp kinh hãi.
“Ngươi làm sao vậy?”
Kinh Hàn Chương đang cưỡi ngựa tụ tập cùng các hoàng tử khác chờ Hoàng đế tới bắn mũi tên điềm tốt, hắn nghe thế hừ một tiếng, dải xích thao giữa tóc vung ra, hắn nói: “Ta thắng Hành Dục rồi.”
Thụy Vương: “...”
Thụy Vương không thể tin được mà hỏi: “Ngươi với y so cái gì mà khi thắng ngươi lại vui vẻ như vậy? Học thức à?”
Kinh Hàn Chương: “...”
Kinh Hàn Chương đại nghịch bất đạo mà trừng mắt liếc ca ca của hắn một cái: “Huynh cảm thấy ta có thể thắng được y về khoản học thức sao?”
“Có thể mà.” Thụy Vương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Yến Hành Dục đang trường thân ngọc lập* đứng cách đó không xa, nói, “Nếu ngươi nói muốn thắng, Hành Dục nhất định sẽ xuống nước cho ngươi thắng.”
*Trường thân ngọc lập: ý chỉ dáng người cao thẳng, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc.
Kinh Hàn Chương cảm thấy mình đã bị vũ nhục, cả giận nói: “Ta là loại người vì thắng mà ép buộc người khác phải xuống nước ư?! Còn có! Đừng gọi y thân mật như vậy!”
Thụy Vương: “...”
Thụy Vương nhấc chân đá nhẹ con ngựa dưới thân Kinh Hàn Chương, tức giận nói: “Sau này đừng gọi ta là ca nữa, ta không có đệ đệ thiếu tiền đồ như ngươi.”
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cũng không đấu đá với Thụy Vương nữa.
Hắn giục ngựa chậm rãi tới gần Kinh Hà Chi và Kinh Nhĩ Chi, cười như không cười hỏi đểu: “Ha, hai người các ngươi thế nhưng cũng biết cưỡi ngựa à, ta còn nghĩ các ngươi chỉ biết khoe khoang vài câu《Kinh Thi》cơ chứ?”
Hai ngươi: “...”
Kinh Hà Chi và Kinh Nhĩ Chi tất nhiên không dám cãi nhau với Kinh Hàn Chương trước mặt nhiều người như vậy, không những thế còn có Thụy Vương ở bên cạnh nữa, bọn hắn chỉ có thể cố nén tức giận, miễn cưỡng cười vui: “Thất ca nói đùa, luận về cưỡi ngựa bắn cung, chúng ta làm sao so được với huynh.”
Kinh Hàn Chương gật đầu: “Những lời này ngươi lại nói đúng đấy.”
Mọi người: “...”
Khen là nhận, không phải nên khiếm tốn sao?
“Nếu ta cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất.” Kinh Hàn Chương cong môi mỉm cười, “Vậy hôm nay chúng ta cùng thi đấu xem ai sẽ săn được nhiều con mồi hơn đi. Sau khi mặt trời lặn ai ít hơn mỗi một con mồi thì sẽ đưa mười viên vàng cho đối phương, như thế nào?”
Hai người: “...”
Ngay cả Thụy Vương ở bên cạnh cũng bị vị đệ đệ không biết xấu hổ này doạ sợ.
Kinh Hà Chi cố gắng giữ tỉnh táo: “Thất ca, thế này không ổn...”
Lời can ngan còn chưa nói xong, Hoàng đế rốt cuộc cũng đến, ông ta cười mỉm chậm rãi cưỡi ngựa đi đến, hỏi: “Huynh đệ các ngươi đang nói gì mà náo nhiệt thế?”
Kinh Hà Chi còn chưa kịp nói thì Kinh Hàn Chương đã tươi cười chen lời: Bát đệ và Cửu đệ muốn cùng nhi thần tỷ thí xem ai săn được nhiều con mồi hơn, muốn phụ hoàng chứng kiến.”
Mọi người: “...”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đại khái là chưa từng thấy qua người nào có da mặt dày như vậy, đổi trắng thay đen mà mặt không đỏ.
Hoàng đế cũng nhìn ra, nhưng ông ta không tâm lắm, cười nói: “Vậy đi đi thôi.”
Kinh Hàn Chương đắc ý dạt dào, hướng về phía Yến Hành Dục cách đó không xa đang quỳ xuống hành lễ mà nhướng mày.
Hoàng đế cho mọi người bình thân, trong lúc vô ý nhìn theo tầm mắt của Kinh Hàn Chương, thì nhìn thấy Yến Hành Dục đang chậm rãi đứng dậy.
Bởi vì đang trong lễ săn bắn mùa xuân, tất cả mọi người đều mặc đồ đi săn, cổ tay áo được buộc chặt. Khu vực săn bắn to như vậy chỉ có mỗi Yến Hành Dục mặc tố y có tay áo rộng, vòng eo tinh tế, trên vai khoác ngoại bào rộng lớn, bao bọc lại thân thể đơn bạc của y.
Hoàng đế nhíu mày suy nghĩ, lúc này mới nhớ tới hình như ngoại bào kia là của Thất nhi tử của mình.
Hoàng đế: “...”
Hoàng đế cảm thấy có chút chói mắt, rời tầm mắt đi không muốn nhìn nữa, đỡ làm bản thân mình phải lộn ruột.
Mọi người đi sau Hoàng đế vào khu vực săn bắn, Yến Trầm Tích giục ngựa đi cùng ở một bên, lúc lại gần thì đưa mắt nhìn Yến Hành Dục một cái.
Lúc này thì cái gì cũng không lọt nổi vào tầm mắt của Yến Hành Dục, cả tâm và ý của y chỉ toàn bóng dáng cưỡi ngựa phóng khoáng của Kinh Hàn Chương.
Không biết A Mãn đã trở về từ lúc nào, hắn ngồi xổm bên cạnh Yến Hành Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm thấy mà có chút tái nhợt, nhỏ giọng hỏi: “Công tử, ngài không theo sau sao? Săn thú đúng là thời điểm thích hợp nhất để bắn ám tiễn.”
Yến Hành Dục vẫn đứng chờ Kinh Hàn Chương như cũ, y nghe vậy thì lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ngài ấy không rời khỏi khu vực săn bắn thì sẽ không có việc gì.”
A Mãn nói: “Nếu hắn bị người khác dẫn dụ ra khỏi khu vực săn bắn thì sao?”
“Sẽ không.” Yến Hành Dục vẫn rất chắc chắn, “Ta đã bảo ngài ấy không được rời khỏi khu vực săn bắn rồi, ngài ấy đã đồng ý là sẽ không rời đi rồi.”
A Mãn đành phải ngậm miệng.
Mặt trời lên cao, Yến Hành Dục đứng đến nỗi chân phát đau, Kinh Hàn Chương vẫn chưa trở về, chắc hẳn là đang ra sức hố tiền của người khác.
Không tới một lúc, y ngược lại đợi được Nhị hoàng tử thong dong giục ngựa trở về.
Khi Nhị hoàng tử vừa xuất hiện, sự lạnh lẽo trong mắt Yến Hành Dục toả ra không ngừng, nhưng y không muốn tạo phiền toái cho Kinh Hàn Chương, cho nên đành phải nắm chặt tay áo cố kìm nén lại.
A Mãn đứng nhìn ở một bên mà nơm nớp lo sợ, hắn sợ công tử nhà hắn nhịn không được mà một tên bắn chết Nhị hoàng tử.
May cho Nhị hoàng tử là hắn ta chỉ liếc nhìn y một cái rồi đi sang ghế bên cạnh ngồi nghỉ.
Lúc này Yến Hành Dục mới thu lại tầm mắt.
Nhưng rất nhanh lại có cung nhân khom người lại đây, nói với Yến Hành Dục: “Công tử, Nhị điện hạ mời ngài qua.”
A Mãn vẻ mặt sợ hãi nhìn Nhị hoàng tử, giống như đang nhìn hắn tự dẫn dã thú vào trong nhà vậy.
Yến Hành Dục đang chỉnh lại tay áo, nghe thế thì đột nhiên ôn nhu cười nói, nhẹ nhàng cúi đầu: “Được rồi.”
A Mãn âm thầm run sợ trong lòng nhìn Yến Hành Dục rời đi cùng với cung nhân.
Yến Hành Dục rũ tay áo chậm rì rì đi tới trước mặt Nhị hoàng tử, tư thái tao nhã mà hành lễ: “Tham kiến Nhị điện hạ.”
Nhị hoàng tử cười như không cười, gõ gõ vào ghế dựa bên cạnh, nói: “Ngồi rồi nói.”
Yến Hành Dục cũng không làm khó chính mình, biết nghe lời mà vén vạt áo ngồi xuống.
Nhị hoàng tử nhướn mày: “Ngươi không sợ ta sao?”
Yến Hành Dục tò mò nhìn hắn: “Ta sao phải sợ ngài?”
Nhị hoàng tử cười nói: “Việc ta và Thụy Vương đoạt vị, toàn bộ người trong kinh thành đều biết. Nếu công tử đây đã trao thân cho Thất đệ của ta, tất nhiên cũng là địch nhân của ta, ngươi không biết rõ mà dám tới đây, chẳng lẽ không sợ ta bắt ngươi để áp chế Kinh Hàn Chương sao?”
Yến Hành Dục nghe được từ “trao thân” thì sửng sốt một chút, nhưng y cũng không quan tâm người khác nói y ra sao, ngược lại còn nở nụ cười.
Y không chút để ý mà chỉnh sửa lại vạt áo, ôn nhu nói: “Vậy hình như ta phải sợ ngài rồi.”
Nhị hoàng tử vẫn luôn nhạo báng tên ngu ngốc Kinh Hàn Chương thế nhưng bị một nam nhân mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhưng được nhìn tận mắt Yến Hành Dục, hắn đột nhiên hiểu rõ vì sao Kinh Hàn Chương lại như thế.
Người này khí độ ung dung, khuôn mặt thì phải nói là tuyệt sắc, từ trên xuống dưới toàn thân y phảng phất như mang theo sự thuần triệt không rành thế sự, là sự an ủi cho những kẻ người đầy mưu toan dơ bẩn chỉ mê kim tửu ở chốn kinh thành này.
Nếu y không phải là Thừa Tướng công tử, chắc chắn sẽ bị những kẻ đó kéo rơi khỏi chân trời không nhiễm hồng trần, lưu lạc trong vũng bùn cùng bọn họ.
Khiến một người không rành thế sự lây dính dục vọng tục tĩu, là ác thú sâu trong nội tâm của biết bao nhiêu người.
Nhị hoàng tử đầy hưng trí nhìn y, thản nhiên hỏi: “Kinh Hàn Chương cho ngươi cái gì?”
Yến Hành Dục nghiêng đầu: “Ngài nói cái gì?”
Nhị hoàng tử lặp lại một lần: “Ta muốn biết rốt cuộc hắn đã cho ngươi cái gì, để có thể khiến ngươi si tâm với hắn như vậy?”
Nghe được lời nói gần như là nhục nhã mình, Yến Hành Dục cũng không tức giận, y ôn hoà mỉm cười: “Cách hỏi này của Nhị điện hạ, khiến cho Hành Dục phải nghi ngờ liệu có phải điện hạ cũng nhìn trúng ta, mưu toan đào góc tường của huynh đệ ngài.”
Nhị hoàng tử: “...”
Nhị hoàng tử không nghĩ tới là y sẽ nói thẳng ra như vậy, thế nhưng không có chút uyển chuyển nào—— người bình thường có ai có can đảm trực tiếp diễn giải rõ ý tứ trong lời nói của hắn đâu?
“Ngài ấy cho ta cái gì, cũng không quan trọng.” Đôi mắt như lưu ly của Yến Hành Dục dường như thoáng hiện chút ánh sáng chớp nháy, giọng nói y mềm nhẹ phảng phất như mưa thuận gió hoà, nhẹ nhàng nghiêng người áp sát, ôn nhu nói: “Ngược lại, ta có một phần đại lễ muốn tặng cho Nhị điện hạ.”
Nhị hoàng tử ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn y.
Đại lễ?
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Nhị hoàng tử chỉ cần nghiêng đầu một chút là đối diện với đôi mắt như có vệt sáng rơi xuống, hắn ta hiếm thấy mà sửng sốt trong một cái chớp mắt, thiếu chút nữa là quên mất định nói cái gì.
Đột nhiên một tiếng rống giận truyền từ nơi cách đó không xa: “Ngươi đang làm cái gì đấy.”
Lúc này Nhị hoàng tử mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy Kinh Hàn Chương lập tức nhảy từ trên ngựa xuống, nổi giận đùng đùng chạy về phía bọn họ, trên mặt không che giấu được sự giạn dữ.
Nhị hoàng tử cười thầm trong lòng, chỉ cảm thấy Kinh Hàn Chương thật là ngu xuẩn, rõ ràng đã chiếm được một người tuyệt diễm Yến Hành Dục nhưng lại dùng tính tình dữ dằn của mình để đẩy y ra.
Yến Hành Dục chỉ mới lại gần người khác một chút, hắn lập tức đã nổi giận đến nỗi muốn đánh người, tính chiếm hữu cũng quá nặng.
Một vị mỹ nhân ốm yếu như vậy sao có thể chịu đựng được cách đối đãi thô lỗ như thế?
Nhị hoàng tử đang lắc đầu, thì thấy Kinh Hàn Chương nổi giận đùng đùng chạy tới, một tay kéo lấy Yến Hành Dục ra sau mình.
Nhị hoàng tử còn tưởng rằng Kinh Hàn Chương sẽ phát giận lên Yến Hành Dục, mang suy nghĩ sẽ được xem kịch vui, nhưng sau đó Kinh Hàn Chương ném chuỗi thỏ hoang cầm trên tay vừa mới săn được vào người hắn ta, cả giận: “Ngươi dán sát y như thế làm cái gì?!”
Nhị hoàng tử: “...”
Nhị hoàng tử bị ném cho ngu người, ngạc nhiên nhìn Kinh Hàn Chương đang tức sùi bọt mép.
Kinh Hàn Chương gắt gao che chở Yến Hành Dục, mắt giận trừng Nhị hoàng tử, đúng là không thèm để ý thể diện, trực tiếp xé rách bộ mặt ngụy trang huynh đệ tình thâm thường ngày.
“Nhìn cái gì đấy?!” Kinh Hàn Chương cả giận nói, “Còn lại gần y như vậy lần nữa, cho dù là huynh trưởng ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Nhị hoàng tử: “...”
Nhị hoàng tử chưa bao giờ gặp phải tình huống này, hiếm thấy mà sửng sốt nửa ngày.
Chờ lần thứ hai phản ứng lại, thì Kinh Hàn Chương đã sớm lôi kéo Yến Hành Dục chạy đi.
Nhị hoàng tử: “...”
⭐⭐⭐
Kinh Hàn Chương thẹn quá hoá giận, theo bản năng muốn giục ngựa chạy về phía trước, chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là chạy tới chân trời luôn đi, làm sao để cho con nai này không thể trêu chọc mình được nữa.
Cuối cùng, Kinh Hàn Chương mặt đỏ như gấc vẫn không nhẫn tâm chạy đi, hắn lập tức lảo đảo xuống ngựa, nghiện mà còn ngại vào xe ngựa.
Đi dạy học.
Đi được nửa ngày, khi mặt trời đã lặn tới chân núi, xe ngựa đã tới ngọn núi cao ngàn trượng.
Một đường này Yến Hành Dục tựa vào trong lòng ngực Kinh Hàn Chương ngủ, tuy dưới thân xóc nảy không ngừng nhưng do khí tức trên người Kinh Hàn Chương làm y rất yên tâm, dù bên ngoài có nguy hiểm ra sao thì y vẫn có thể ngủ một cách an ổn.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nửa, bọn họ đã tới săn cung* được dàn xếp xong, lúc này trời đã sầm tối.
*Săn cung: cung điện ở khu vực săn bắn.
Kinh Hàn Chương dẫn theo thân vệ và Kinh Chập Vệ mà Hoàng đế đưa cho đi kiểm tra lại toàn bộ săn cung một lần, cũng không thấy có kẻ mai phục, nhưng ngược lại nhìn thấy không ít mèo hoang.
Da đầu Thất điện hạ run lên cố nén sự sợ hãi, phân phó mọi người đuổi mèo hoang đi.
Bận việc xong, đã là nửa đêm.
Khi Kinh Hàn Chương trở về chỗ ở trong săn cung, thì thấy Yến Hành Dục đang ngắm một gốc đào trong sân viện.
Cây đào nở đầy hoa, Yến Hành Dục đắm chìm trong ánh nến hơi ngẩng đầu lên nhìn hoa, khi Kinh Hàn Chương thấy một cảnh này hô hấp của hắn chợt cứng lại.
Kinh Hàn Chương run sợ cử động một chút.
Yến Hành Dục nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại cười: “Điện hạ.”
Kinh Hàn Chương bước nhanh đi tới, vội ho khan một tiếng, không được tự nhiên mà bắt chuyện: “Ngươi muốn hái hoa sao? Cần điện hạ của ngươi hái cho không?”
Yến Hành Dục lại cười lắc đầu, nói: “Ta nghe nói cây đào không nên trồng trong sân, hình như có ngụ ý không tốt, tò mò nên đến đây nhìn lén một lúc thôi.”
Kinh Hàn Chương không hiểu cái này lắm, hắn “À” một tiếng, thuận miệng gọi: “Người tới.”
Thân vệ lập tức lại đây.
Kinh Hàn Chương chỉ về phía cây đào già không biết đã sống được bao nhiêu năm, nói: “Chém.”
Thân vệ: “...”
Yến Hành Dục: “...”
Yến Hành Dục dở khóc dở cười, kéo Kinh Hàn Chương vào trong phòng: “Điện hạ, không cần phải như vậy đâu.”
Kinh Hàn Chương lắc đầu nói với thân vệ vẻ mặt đầy phức tạp: “Chém cho bản điện hạ, nghe thấy không? Lập tức, Ngay bây giờ.”
Thân vệ: “...”
Yến Hành Dục nhanh chóng kéo Kinh Hàn Chương vào phòng, đóng cửa lại.
Sau khi nằm trên giường cùng Kinh Hàn Chương “học” một lúc, Yến Hành Dục sáp lại gần hôn môi hắn từng cái từng cái một, khiến lửa dục cả người Kinh Hàn Chương cháy lên bừng bừng.
Kinh Hàn Chương kiềm lại bàn tay của Yến Hành Dục đang đặt trên ngực hắn, gian nan nói: “Ngươi, ngươi đừng có mà lộn xộn, ngày mai ta còn phải đi săn thú nữa.”
Yến Hành Dục nghe lời hắn không động đậy, y kéo vạt áo của Kinh Hàn Chương, hỏi: “Ngày mai điện hạ đừng đi vào trường săn, được không?”
Kinh Hàn Chương nghi hoặc hỏi: “Ta đi vào trường săn làm gì, khu vực săn bắn rộng như vậy đủ cho ta chạy rồi.”
Lúc này Yến Hành Dục mới yên lòng, y ngáp một cái, hỏi: “Thân thể bệ hạ như vậy có thể săn thú sao?”
Từ lần gặp quỷ hai năm trước, sức khoẻ của Hoàng đế càng ngày càng kém, nghe nói ông ta ngày nào cũng gặp ác mộng, cứ tới đêm khuya là lại gọi “nghĩa phụ“. Mới qua hai năm ngắn ngủi mà hai bên tóc mai đã bạc trắng.
“Chắc ông ấy cũng chỉ bắn một mũi tên làm điềm tốt rồi trở về doanh trại luôn.” Kinh Hàn Chương suy nghĩ, nói, “Thân thể ông ấy cũng đã không còn tốt lắm, lễ săn bắn lần này còn có thái y đi theo nữa, chậc.”
Yến Hành Dục không biết hắn “chậc” cái gì, chỉ gật đầu: “Vậy ta sẽ chờ ngày mai được nhìn thấy điện hạ đại phát thần uy.”
Kinh Hàn Chương hừ nói: “Toàn bộ người trong săn cung gộp lại cũng không thể bằng ta được. Hừ, người chờ xem đi, ngày mai ta sẽ đi tìm đám tiểu phế vật Kinh Hà Chi và Kinh Nhĩ Chi thách đấu săn thú, đến lúc đó hố bọn nó một đống vàng cho ngươi đếm chơi.”
Mặc dù hai năm đã trôi qua, nhưng Yến Hành Dục vẫn thích đếm vàng, huống hồ còn là Kinh Hàn Chương cho y, y vội vàng gật đầu: “Ta đếm giúp điện hạ.”
Kinh Hàn Chương lại gần tai Yến Hành Dục nhỏ giọng thì thầm: “Của ta cũng là của ngươi, ngươi cầm đi chơi ném vào hồ nước cũng được.”
Yến Hành Dục cười không ngừng được, một đồng tiền y cũng hận không thể làm chia làm hai để tiêu xài, làm sao có thể lấy vàng ném vào hồ nước chứ.
Kinh Hàn Chương còn nhớ rõ Yến Hành Dục từng nói y thường bị khó ngủ ở chỗ lạ, cho nên hắn vừa ôm y vừa nhẹ giọng ngâm nga bài ca dao tám trăm năm cũng không đổi.
“Nai con chạy lộc cộc, chạy tới ổ ngủ ngoan.”
Yến Hành Dục trong cơn mê man chuẩn bị ngủ thì nghe thấy Kinh Hàn Chương hạ thấp giọng hơn, giống như làm kẻ trộm mà nhẹ giọng hát.
“Nai con à nai con, chạy vào trái tim ta, lộc cộc lộc cộc.”
Yến Hành Dục: “...”
Trái tim Yến Hành Dục cảm thấy ấm áp, bị từng tiếng ru “lộc cộc” của Kinh Hàn Chương dỗ ngủ rồi.
Kinh Hàn Chương nhân lúc Yến Hành Dục vào giấc đã lợi dụng bài ca dao để tán tỉnh, không tự giác mà hưng phấn một lúc. Hôm sau, khi tỉnh dậy cả người Kinh Hàn Chương tràn đầy tinh thần, giống như vừa đánh thắng trận vậy, nét mặt hắn toả sáng khiến Thụy Vương phải lắp bắp kinh hãi.
“Ngươi làm sao vậy?”
Kinh Hàn Chương đang cưỡi ngựa tụ tập cùng các hoàng tử khác chờ Hoàng đế tới bắn mũi tên điềm tốt, hắn nghe thế hừ một tiếng, dải xích thao giữa tóc vung ra, hắn nói: “Ta thắng Hành Dục rồi.”
Thụy Vương: “...”
Thụy Vương không thể tin được mà hỏi: “Ngươi với y so cái gì mà khi thắng ngươi lại vui vẻ như vậy? Học thức à?”
Kinh Hàn Chương: “...”
Kinh Hàn Chương đại nghịch bất đạo mà trừng mắt liếc ca ca của hắn một cái: “Huynh cảm thấy ta có thể thắng được y về khoản học thức sao?”
“Có thể mà.” Thụy Vương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Yến Hành Dục đang trường thân ngọc lập* đứng cách đó không xa, nói, “Nếu ngươi nói muốn thắng, Hành Dục nhất định sẽ xuống nước cho ngươi thắng.”
*Trường thân ngọc lập: ý chỉ dáng người cao thẳng, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc.
Kinh Hàn Chương cảm thấy mình đã bị vũ nhục, cả giận nói: “Ta là loại người vì thắng mà ép buộc người khác phải xuống nước ư?! Còn có! Đừng gọi y thân mật như vậy!”
Thụy Vương: “...”
Thụy Vương nhấc chân đá nhẹ con ngựa dưới thân Kinh Hàn Chương, tức giận nói: “Sau này đừng gọi ta là ca nữa, ta không có đệ đệ thiếu tiền đồ như ngươi.”
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cũng không đấu đá với Thụy Vương nữa.
Hắn giục ngựa chậm rãi tới gần Kinh Hà Chi và Kinh Nhĩ Chi, cười như không cười hỏi đểu: “Ha, hai người các ngươi thế nhưng cũng biết cưỡi ngựa à, ta còn nghĩ các ngươi chỉ biết khoe khoang vài câu《Kinh Thi》cơ chứ?”
Hai ngươi: “...”
Kinh Hà Chi và Kinh Nhĩ Chi tất nhiên không dám cãi nhau với Kinh Hàn Chương trước mặt nhiều người như vậy, không những thế còn có Thụy Vương ở bên cạnh nữa, bọn hắn chỉ có thể cố nén tức giận, miễn cưỡng cười vui: “Thất ca nói đùa, luận về cưỡi ngựa bắn cung, chúng ta làm sao so được với huynh.”
Kinh Hàn Chương gật đầu: “Những lời này ngươi lại nói đúng đấy.”
Mọi người: “...”
Khen là nhận, không phải nên khiếm tốn sao?
“Nếu ta cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất.” Kinh Hàn Chương cong môi mỉm cười, “Vậy hôm nay chúng ta cùng thi đấu xem ai sẽ săn được nhiều con mồi hơn đi. Sau khi mặt trời lặn ai ít hơn mỗi một con mồi thì sẽ đưa mười viên vàng cho đối phương, như thế nào?”
Hai người: “...”
Ngay cả Thụy Vương ở bên cạnh cũng bị vị đệ đệ không biết xấu hổ này doạ sợ.
Kinh Hà Chi cố gắng giữ tỉnh táo: “Thất ca, thế này không ổn...”
Lời can ngan còn chưa nói xong, Hoàng đế rốt cuộc cũng đến, ông ta cười mỉm chậm rãi cưỡi ngựa đi đến, hỏi: “Huynh đệ các ngươi đang nói gì mà náo nhiệt thế?”
Kinh Hà Chi còn chưa kịp nói thì Kinh Hàn Chương đã tươi cười chen lời: Bát đệ và Cửu đệ muốn cùng nhi thần tỷ thí xem ai săn được nhiều con mồi hơn, muốn phụ hoàng chứng kiến.”
Mọi người: “...”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đại khái là chưa từng thấy qua người nào có da mặt dày như vậy, đổi trắng thay đen mà mặt không đỏ.
Hoàng đế cũng nhìn ra, nhưng ông ta không tâm lắm, cười nói: “Vậy đi đi thôi.”
Kinh Hàn Chương đắc ý dạt dào, hướng về phía Yến Hành Dục cách đó không xa đang quỳ xuống hành lễ mà nhướng mày.
Hoàng đế cho mọi người bình thân, trong lúc vô ý nhìn theo tầm mắt của Kinh Hàn Chương, thì nhìn thấy Yến Hành Dục đang chậm rãi đứng dậy.
Bởi vì đang trong lễ săn bắn mùa xuân, tất cả mọi người đều mặc đồ đi săn, cổ tay áo được buộc chặt. Khu vực săn bắn to như vậy chỉ có mỗi Yến Hành Dục mặc tố y có tay áo rộng, vòng eo tinh tế, trên vai khoác ngoại bào rộng lớn, bao bọc lại thân thể đơn bạc của y.
Hoàng đế nhíu mày suy nghĩ, lúc này mới nhớ tới hình như ngoại bào kia là của Thất nhi tử của mình.
Hoàng đế: “...”
Hoàng đế cảm thấy có chút chói mắt, rời tầm mắt đi không muốn nhìn nữa, đỡ làm bản thân mình phải lộn ruột.
Mọi người đi sau Hoàng đế vào khu vực săn bắn, Yến Trầm Tích giục ngựa đi cùng ở một bên, lúc lại gần thì đưa mắt nhìn Yến Hành Dục một cái.
Lúc này thì cái gì cũng không lọt nổi vào tầm mắt của Yến Hành Dục, cả tâm và ý của y chỉ toàn bóng dáng cưỡi ngựa phóng khoáng của Kinh Hàn Chương.
Không biết A Mãn đã trở về từ lúc nào, hắn ngồi xổm bên cạnh Yến Hành Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm thấy mà có chút tái nhợt, nhỏ giọng hỏi: “Công tử, ngài không theo sau sao? Săn thú đúng là thời điểm thích hợp nhất để bắn ám tiễn.”
Yến Hành Dục vẫn đứng chờ Kinh Hàn Chương như cũ, y nghe vậy thì lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ngài ấy không rời khỏi khu vực săn bắn thì sẽ không có việc gì.”
A Mãn nói: “Nếu hắn bị người khác dẫn dụ ra khỏi khu vực săn bắn thì sao?”
“Sẽ không.” Yến Hành Dục vẫn rất chắc chắn, “Ta đã bảo ngài ấy không được rời khỏi khu vực săn bắn rồi, ngài ấy đã đồng ý là sẽ không rời đi rồi.”
A Mãn đành phải ngậm miệng.
Mặt trời lên cao, Yến Hành Dục đứng đến nỗi chân phát đau, Kinh Hàn Chương vẫn chưa trở về, chắc hẳn là đang ra sức hố tiền của người khác.
Không tới một lúc, y ngược lại đợi được Nhị hoàng tử thong dong giục ngựa trở về.
Khi Nhị hoàng tử vừa xuất hiện, sự lạnh lẽo trong mắt Yến Hành Dục toả ra không ngừng, nhưng y không muốn tạo phiền toái cho Kinh Hàn Chương, cho nên đành phải nắm chặt tay áo cố kìm nén lại.
A Mãn đứng nhìn ở một bên mà nơm nớp lo sợ, hắn sợ công tử nhà hắn nhịn không được mà một tên bắn chết Nhị hoàng tử.
May cho Nhị hoàng tử là hắn ta chỉ liếc nhìn y một cái rồi đi sang ghế bên cạnh ngồi nghỉ.
Lúc này Yến Hành Dục mới thu lại tầm mắt.
Nhưng rất nhanh lại có cung nhân khom người lại đây, nói với Yến Hành Dục: “Công tử, Nhị điện hạ mời ngài qua.”
A Mãn vẻ mặt sợ hãi nhìn Nhị hoàng tử, giống như đang nhìn hắn tự dẫn dã thú vào trong nhà vậy.
Yến Hành Dục đang chỉnh lại tay áo, nghe thế thì đột nhiên ôn nhu cười nói, nhẹ nhàng cúi đầu: “Được rồi.”
A Mãn âm thầm run sợ trong lòng nhìn Yến Hành Dục rời đi cùng với cung nhân.
Yến Hành Dục rũ tay áo chậm rì rì đi tới trước mặt Nhị hoàng tử, tư thái tao nhã mà hành lễ: “Tham kiến Nhị điện hạ.”
Nhị hoàng tử cười như không cười, gõ gõ vào ghế dựa bên cạnh, nói: “Ngồi rồi nói.”
Yến Hành Dục cũng không làm khó chính mình, biết nghe lời mà vén vạt áo ngồi xuống.
Nhị hoàng tử nhướn mày: “Ngươi không sợ ta sao?”
Yến Hành Dục tò mò nhìn hắn: “Ta sao phải sợ ngài?”
Nhị hoàng tử cười nói: “Việc ta và Thụy Vương đoạt vị, toàn bộ người trong kinh thành đều biết. Nếu công tử đây đã trao thân cho Thất đệ của ta, tất nhiên cũng là địch nhân của ta, ngươi không biết rõ mà dám tới đây, chẳng lẽ không sợ ta bắt ngươi để áp chế Kinh Hàn Chương sao?”
Yến Hành Dục nghe được từ “trao thân” thì sửng sốt một chút, nhưng y cũng không quan tâm người khác nói y ra sao, ngược lại còn nở nụ cười.
Y không chút để ý mà chỉnh sửa lại vạt áo, ôn nhu nói: “Vậy hình như ta phải sợ ngài rồi.”
Nhị hoàng tử vẫn luôn nhạo báng tên ngu ngốc Kinh Hàn Chương thế nhưng bị một nam nhân mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhưng được nhìn tận mắt Yến Hành Dục, hắn đột nhiên hiểu rõ vì sao Kinh Hàn Chương lại như thế.
Người này khí độ ung dung, khuôn mặt thì phải nói là tuyệt sắc, từ trên xuống dưới toàn thân y phảng phất như mang theo sự thuần triệt không rành thế sự, là sự an ủi cho những kẻ người đầy mưu toan dơ bẩn chỉ mê kim tửu ở chốn kinh thành này.
Nếu y không phải là Thừa Tướng công tử, chắc chắn sẽ bị những kẻ đó kéo rơi khỏi chân trời không nhiễm hồng trần, lưu lạc trong vũng bùn cùng bọn họ.
Khiến một người không rành thế sự lây dính dục vọng tục tĩu, là ác thú sâu trong nội tâm của biết bao nhiêu người.
Nhị hoàng tử đầy hưng trí nhìn y, thản nhiên hỏi: “Kinh Hàn Chương cho ngươi cái gì?”
Yến Hành Dục nghiêng đầu: “Ngài nói cái gì?”
Nhị hoàng tử lặp lại một lần: “Ta muốn biết rốt cuộc hắn đã cho ngươi cái gì, để có thể khiến ngươi si tâm với hắn như vậy?”
Nghe được lời nói gần như là nhục nhã mình, Yến Hành Dục cũng không tức giận, y ôn hoà mỉm cười: “Cách hỏi này của Nhị điện hạ, khiến cho Hành Dục phải nghi ngờ liệu có phải điện hạ cũng nhìn trúng ta, mưu toan đào góc tường của huynh đệ ngài.”
Nhị hoàng tử: “...”
Nhị hoàng tử không nghĩ tới là y sẽ nói thẳng ra như vậy, thế nhưng không có chút uyển chuyển nào—— người bình thường có ai có can đảm trực tiếp diễn giải rõ ý tứ trong lời nói của hắn đâu?
“Ngài ấy cho ta cái gì, cũng không quan trọng.” Đôi mắt như lưu ly của Yến Hành Dục dường như thoáng hiện chút ánh sáng chớp nháy, giọng nói y mềm nhẹ phảng phất như mưa thuận gió hoà, nhẹ nhàng nghiêng người áp sát, ôn nhu nói: “Ngược lại, ta có một phần đại lễ muốn tặng cho Nhị điện hạ.”
Nhị hoàng tử ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn y.
Đại lễ?
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Nhị hoàng tử chỉ cần nghiêng đầu một chút là đối diện với đôi mắt như có vệt sáng rơi xuống, hắn ta hiếm thấy mà sửng sốt trong một cái chớp mắt, thiếu chút nữa là quên mất định nói cái gì.
Đột nhiên một tiếng rống giận truyền từ nơi cách đó không xa: “Ngươi đang làm cái gì đấy.”
Lúc này Nhị hoàng tử mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy Kinh Hàn Chương lập tức nhảy từ trên ngựa xuống, nổi giận đùng đùng chạy về phía bọn họ, trên mặt không che giấu được sự giạn dữ.
Nhị hoàng tử cười thầm trong lòng, chỉ cảm thấy Kinh Hàn Chương thật là ngu xuẩn, rõ ràng đã chiếm được một người tuyệt diễm Yến Hành Dục nhưng lại dùng tính tình dữ dằn của mình để đẩy y ra.
Yến Hành Dục chỉ mới lại gần người khác một chút, hắn lập tức đã nổi giận đến nỗi muốn đánh người, tính chiếm hữu cũng quá nặng.
Một vị mỹ nhân ốm yếu như vậy sao có thể chịu đựng được cách đối đãi thô lỗ như thế?
Nhị hoàng tử đang lắc đầu, thì thấy Kinh Hàn Chương nổi giận đùng đùng chạy tới, một tay kéo lấy Yến Hành Dục ra sau mình.
Nhị hoàng tử còn tưởng rằng Kinh Hàn Chương sẽ phát giận lên Yến Hành Dục, mang suy nghĩ sẽ được xem kịch vui, nhưng sau đó Kinh Hàn Chương ném chuỗi thỏ hoang cầm trên tay vừa mới săn được vào người hắn ta, cả giận: “Ngươi dán sát y như thế làm cái gì?!”
Nhị hoàng tử: “...”
Nhị hoàng tử bị ném cho ngu người, ngạc nhiên nhìn Kinh Hàn Chương đang tức sùi bọt mép.
Kinh Hàn Chương gắt gao che chở Yến Hành Dục, mắt giận trừng Nhị hoàng tử, đúng là không thèm để ý thể diện, trực tiếp xé rách bộ mặt ngụy trang huynh đệ tình thâm thường ngày.
“Nhìn cái gì đấy?!” Kinh Hàn Chương cả giận nói, “Còn lại gần y như vậy lần nữa, cho dù là huynh trưởng ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Nhị hoàng tử: “...”
Nhị hoàng tử chưa bao giờ gặp phải tình huống này, hiếm thấy mà sửng sốt nửa ngày.
Chờ lần thứ hai phản ứng lại, thì Kinh Hàn Chương đã sớm lôi kéo Yến Hành Dục chạy đi.
Nhị hoàng tử: “...”
⭐⭐⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.