Chương 71: Của ta
Nhất Tùng Âm
03/07/2024
Edit: phongsunuong.
Tuy nói phải chờ đến bình minh, nhưng thân thể Yến Hành Dục suy yếu quá mức, y ngủ thẳng đến giờ Tỵ mới gian nan tỉnh lại.
Bên ngoài mưa vẫn rơi như cũ, Yến Hành Dục ôm xiêm y của Kinh Hàn Chương ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu, gọi: “A Mãn.”
Cả người A Mãn ướt sũng, nhanh chóng chạy vào, vội vàng thông báo: “Công tử, Yến Thống lĩnh vừa mới cứu được Thất điện hạ rồi, ngài ấy hiện tại không có việc gì.”
Yến Hành Dục có chút trì độn, một lúc lâu mới phản ứng lại mà xốc chăn lên.
A Mãn thấy y mặc y phục thật dày, hình như muốn ra ngoài, hắn vội vàng ngăn lại y: “Ngài... Điện hạ phân phó, không cho ngài đi tới.”
Trong chớp mắt đồng tử của Yến Hành Dục rụt lại, thoạt nhìn y cực kỳ suy yếu, giống như đang cố gắng kìm nén mọi cảm xúc xuống đáy lòng, không để lộ chút sơ hở nào, e sợ chỉ một chút cảm xúc cũng có thể làm mình tái phát bệnh tim.
Y nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ bị thương sao?”
A Mãn lúng ta lúng túng đáp: “Vâng.”
Cả người Kinh Hàn Chương từ trên xuống dưới đều là vết máu ứ đọng khi hắn lảo đảo va vào núi, còn có vết thương thích khách bắn trúng tên và trầy da, những vết thương đó đều không quá nặng, mà chỗ nghiêm trọng nhất là sau gáy của hắn bị va chạm mạnh.
Lúc hắn được Yến Thống lĩnh cõng về từ trong núi ra, hô hấp của Kinh Hàn Chương đã cực kỳ mỏng manh, không biết có phải do xung quanh quá ồn ào nên hắn tỉnh lại không, nhưng hắn dùng chút thần trí còn lại cố gắng nói với Yến Trầm Tích.
“Đừng để y lại đây.”
Câu nói này không đầu không đuôi, nhưng Yến Trầm Tích lại nghe hiểu.
Y ở đây, là chỉ Yến Hành Dục.
Đã là lúc này rồi, Kinh Hàn Chương còn nhớ rõ Yến Hành Dục sợ máu, cũng không muốn để y thấy bộ dạng người đầy máu tươi này của mình.
Sau khi để lại những lời này, Kinh Hàn Chương lập tức mất ý thức.
Hoàng đế nghe được tin tức thì bị kinh hách, suýt nữa bước hụt mà ngã sấp xuống đất, được An Bình nhanh tay đỡ lấy.
“Nhanh, nhanh cho...” Hoàng đế run run nắm tay An Bình, kích động mà phân phó, “Cho thái y tới khám.”
Thái y cầm theo hòm thuốc nhanh chóng chạy qua, khi nhìn thấy trạng thái thảm thương của Kinh Hàn Chương cũng bị doạ không ít, vội đẩy người ra đi vào cứu chữa.
Khi A Mãn tới đây, mơ hồ nghe được Thất điện hạ đã bắt đầu hộc máu nói mê sảng.
A Mãn không dám giấu diếm Yến Hành Dục, nơm nớp lo sợ mà báo cho y biết, vốn tưởng rằng Yến Hành Dục sẽ phát điên chạy tới nhìn Kinh Hàn Chương, nhưng không ngờ rằng Yến Hành Dục lại cực kỳ lãnh tĩnh.
“Ngài ấy không cho ta đi.” Yến Hành Dục nỉ non cường điệu lặp lại câu này, y ấn ngực quay về giường.
Y đưa tay ôm lấy ngoại bào của Kinh Hàn Chương vào trong lòng mà cọ cọ, lẩm bẩm nói: “Vậy ta sẽ không đi. Ta rất nghe lời.”
A Mãn nhìn thấy bộ dạng này của Yến Hành Dục càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Nhìn qua thì Yến Hành Dục cực kỳ bình thường, nhưng chính vì sự bình thường đó mới có thể khiến cho một người hiểu biết rõ về Yến Hành Dục là A Mãn phải sởn da gà.
Trong ngày thường ngay cả thuốc đắng Yến Hành Dục cũng không muốn để Kinh Hàn Chương uống, nhưng khi biết tin Thất điện hạ bị thương nặng thế nhưng lại sẽ bình tĩnh đến vậy.
A Mãn rùng mình một cái, không dám nhiều lời nói linh tinh, sợ hãi mở miệng báo cáo: “Công tử, Hồng Trang* cũng trở về rồi.”
*Hồng Trang: là nhân vật xuất hiện ở chương 48, là thuộc hạ của “đại nhân“.
Yến Hành Dục vừa iom ngoại bào vừa thuận miệng nói: “Ừ, cho nàng ấy vào.”
Rất nhanh, Hồng Trang mặc một thân hắc y bước nhanh đi đến, trong tay còn ôm một thứ gì đó.
Trong lúc vô ý nhìn lướt qua, Yến Hành Dục lập tức đứng dậy.
Đó là xiêm y của Kinh Hàn Chương.
Hồng Trang quỳ một gối, đưa đồ trong tay cho Yến Hành Dục, noi: “Công tử, đây là Phật Sinh Căn mà Thất điện hạ tìm được.”
Yến Hành Dục vươn bàn tay run rẩy tới, y đứng cứng ngắc tại chỗ, ngơ ngác nhìn bộ xiêm y nhuốm kia, một lúc lâu sau mới thì thào hỏi: “Ngài ấy... Vào trong núi là vì Phật Sinh Căn sao?”
Hồng Trang: “Vâng.”
Ngón tay y phát run mà nhận lấy bộ xiêm y bọc thành một đống, nhẹ nhàng chậm rãi mà mở lớp ngoại bào dính hỗn hợp máu và nước bùn, để lộ ra Phật Sinh Căn còn mang theo bùn đất.
Yến Hành Dục gần như là ngây người nhìn xấp Phật Sinh Căn tươi mới, đột nhiên tàn nhẫn đưa tay ném vị thuốc mà y phái người đi tìm nhiều năm nay xuống đất.
Phật Sinh Căn bọc bởi nước bùn hỗn độn lăn thành một đống.
A Mãn trực tiếp quỳ xuống, trong lòng run sợ goi: “Công tử!”
Hồng Trang cúi thấp đầu, không nói được một lời.
Yến Hành Dục ném xong thì lập tức hối hận, đây là thuốc mà Kinh Hàn Chương liều mạng thương nặng kiếm cho y, tại sao y lại có thể ném nó đi như vậy?
Yến Hành Dục như tỉnh lại từ trong mơ, vội quỳ xuống nhặt Phật Sinh Căn từ dưới đất lên, ngón tay như ngọc lập tức cũng dính máu và đất.
Toàn bộ căn phòng quá đỗi tĩnh mịch, chỉ còn tiếng hô hấp gian nan của Yến Hành Dục.
Chờ đến lúc y gói kỹ Phật Sinh Căn đầy bùn đất, thì vị thuốc mới nãy còn tươi mới đã héo đi, Yến Hành Dục quỳ ngồi dưới đất một hồi lâu, giật mình nhìn Hồng Trang: “Ngươi dùng bộ dạng này đi cứu ngài ấy sao?”
Hồng Trang—— Phong Thanh Linh nói: “Không có lớp dịch dung, điện hạ nhìn một cái là nhận ra ta.”
Không biết nghĩ tới điều gì, Yến Hành Dục hỏi: “Hoàng đế có phản ứng thế nào?”
A Mãn vội báo: “Bệ hạ chấn kinh, biết được Thất điện hạ bị thương nặng thì mặt rồng nổi giận, đang hạ lệnh truy tìm và tra khảo thích khách.”
Hai mắt Yến Hành Dục dại ra, ôm Phật Sinh Căn cũng không sợ y phục bị bẩn, y nhẹ giọng nói: “Cho hắn.”
Phong Thanh Linh nhíu mày: “Bây giờ ư? Không phải ngài muốn về kinh rồi mới...”
“Bây giờ lập tức cho hắn.” Yến Hành Dục nói xong câu không đầu không đuôi, thì nhẹ nhàng ôm lấy Phật Sinh Căn đứng dậy, lại bắt đầu ngâm nga bài hát như dùng dỗ trẻ con kia.
A Mãn và Phong Thanh Linh nhìn nhau, đang chuẩn bị nhận lệnh rời đi, thì Yến Hành Dục đặt Phật Sinh Căn vào trong bình hoa đột nhiên lên tiếng: “Trước đó, bảo hắn tới gặp ta.”
Biết rằng Kinh Hàn Chương bị thương có ảnh hưởng lớn với Yến Hành Dục như thế nào, Phong Thanh Linh lập tức quỳ sát đất: “Công tử thứ tội.”
Yến Hành Dục không phản ứng với nàng, ôk ngoại bào của Kinh Hàn Chương vào trong lòng ngực, hành động cử chỉ cứ như bị phát điên mà ngơ ngác nhìn vào hư không.
Phong Thanh Linh hết cách, đành nhận lệnh nói vâng.
Toàn bộ săn cung đều loạn thành một đống vì Kinh Hàn Chương bị thương nặng, ngay cả thủ vệ cũng có chút rời rạc. Dưới màn mưa, một bóng đen lặng yên không một tiếng động mà vụt qua tường, thân hình nhẹ nhàng chậm rãi lén vào phòng Yến Hành Dục ngủ.
Thân pháp của hắc y nhân rất linh hoạt, trong phòng còn trải một tấm thảm khá dày, chân chạm xuống đất không thể nào phát ra dù chỉ một tiếng vang, nhưng Yến Hành Dục đang ngủ trên giường còn đưa lưng về phía cửa lại lập tức mở mắt, không chút nghĩ ngợi mà trở người đưa tay nhanh chóng bắn ra một mũi tên.
Tiếng xé gió trầm thấp vang lên, bóng đen che mặt kia bay nhanh tránh thoát mũi tên, trước khi Yến Hành Dục định bắn mũi tên thứ hai thì mở miệng nói: “Đại nhân, là ta.”
Yến Hành Dục như không nghe thấy, không hề do dự mà bắn thêm mũi tên khác.
Người nọ thấy Yến Hành Dục đã nhận ra mình nhưng vẫn cố ý bắn tên thì không ngừng kêu khổ, một mũi tên này hắn không dám trốn nữa, hắn cố chống đỡ vết thương nặng mà gian nan tiếp lấy mũi tên sắc nhọn bằng tay.
Chấn động của mũi tên khiến tay hắn đau đến phát run, lộ ra vết sẹo đã khép lại từ lâu ở hổ khẩu*.
*Hổ khẩu: vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ. Đây là vị trí bị thương của Phong Trần Chu trước đó, vì cũng từng bị Yến Hành Dục “bón hành” đi nhặt mũi tên.
Yến Hành Dục bắn xong tên mới chậm rì rì buông tay xuống.
Y cúi đầu nhặt ngoại bào bị rơi lên, tùy ý khoác lên vai, nghiêng đầu nhìn hắn ta.
Hắc y nhân nhìn thấy bộ dạng cả người vô hại này của y thì mặt đều tái cả đi, nhưng vẫn nghe lời mà đi lên trước, quỳ một gối xuống, hai tay nâng mũi tên kia cung kính đưa cho Yến Hành Dục.
“Đại nhân, mũi tên của ngài.”
Yến Hành Dục ngồi ở trên giường, không chút để ý mà đưa tay cầm lấy mũi tên, mũi tên xoay chuyển hai vòng trên năm ngón tay thon dài, sau đó y không chớp mắt ném mũi tên kia vào người nọ.
Hắc y nhân bị ném tên vào người thì nhắm mắt lại, câm như ve sầu mùa đông, nhưng vẫn mạnh mẽ chịu đựng, gian nan nói: “Đại nhân, việc này là một sự cố ngoài ý muốn, ta không nghĩ tới Thất điện hạ sẽ đột nhiên đi tới trường săn vào đêm khuya...”
Yến Hành Dục ném mũi tên đi, lại ôm xiêm y của Kinh Hàn Chương, rũ mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn trên vạt áo, không cảm xúc mà hỏi: “Phong Trần Chu, bây giờ ta không muốn chép kinh Phật, tốt nhất là trước khi ngươi muốn mở miệng nói gì đấy thì nhớ nhẩm trước trong đầu ba lần, biết chưa?”
Hắc y nhân kéo mảnh vải che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Sắc mặt Phong Trần Chu khó coi vô cùng, nghe lời nói ôn nhu của Yến Hành Dục thì da đầu lập tức run lên.
Nhưng việc này thật sự đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, ai cũng không nghĩ tới Kinh Hàn Chương lại đột nhiên lẻn vào trong núi, đâm đầu vào cái bẫy mà Nhị hoàng tử đã sớm chuẩn bị tốt chứ?
Phong Trần Chu cảm thấy vẫn nên biện giải cho chính mình: “Đại nhân, Nhị hoàng tử cũng không hoàn toàn tin ta, thích khách được an bài đi giết Thất điện hạ chỉ có hơn nửa số Kinh Chập Vệ, nếu không phải Thanh Linh...”
Yến Hành Dục không để hắn nói xong, mắt cũng không chớp mà đưa tay bắn ra một mũi tên, vào giữa bả vai Phong Trần Chu.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, lực bắn của nỏ quá mạnh, cho nên Phong Trần Chu cứ vậy bị mũi tên bắn xuyên qua bả vai, bịch một tiếng bị ngã văng xuống đất.
Trong nhất thời máu toé ra, Phong Trần Chu lại không dám kêu đau, giãy dụa chống người tiếp tục quỳ thẳng.
Yến Hành Dục bắn hết toàn bộ ba mũi tên trong nỏ, giống như chưa hề có chuyện xảy ra mà rũ mắt lắp thêm tên vào nỏ.
“Tiếp tục.” Yến Hành Dục không chút để ý mà nhẹ giọng nói.
Phong Trần Chu nào dám tiếp tục, ngậm chặt miệng không dám nói tiếp nữa.
Phong Trần Chu vừa hối hận lại vừa căm hận, nếu biết trước được bản thân mình sẽ lưu lạc đến nước này, thì từ trước khi biết được thân phận thật của “Đại nhân”, hắn sẽ không dám nói “Ta muốn Thừa Tướng công tử” trước mặt Yến Hành Dục.
Đã sớm trôi qua hai năm, Phong Trần Chu vẫn nhớ rõ như cũ ở trong nhà giam Đại Lý tự, khi Yến Hành Dục đang dịch dung nghe được lời này của hắn thì khoé môi nở nụ cười sâu không lường được, cùng với câu kia...
“Ta đây chờ xem.”
Bởi vì bị sắc đẹp mê hoặc mà buột miệng nói ra câu nói kia, khiến Phong Trần Chu phải cái trả giá cực lớn suốt hai năm nay.
Bây giờ chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng sắp bị vứt đi.
Trong khi Phong Trần Chu đang suy nghĩ, Yến Hành Dục đã lắp xong đợt tên mới.
Y rốt cuộc cũng nâng mắt liếc nhìn Phong Trần Chu một cái, hơi hơi nghiêng người, nâng lên bàn tay lạnh lẽo mà vỗ nhẹ lên khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh của Phong Trần Chu, giọng nói mềm mại: “Phong Trần Chu, chơi với ngươi rất vui, ta còn chưa chơi đủ cho nên không muốn giết ngươi sớm như vậy, cho nên ngươi đừng cứ động một chút là đưa kiếm vào tay ta, biết chưa?”
Tuy miệng nói những lời đáng sợ như vậy, nhưng ngữ khí của y vẫn ôn nhu như gió xuân, làm cho Phong Trần Chu phải sởn hết cả da gà.
Phong Trần Chu khàn giọng: “Vâng.”
Yến Hành Dục rũ mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới cong môi mỉm cười, ôn nhu nói: “Ngoan, thay ta đưa đại lễ đi thôi.”
Lúc này Phong Trần Chu mới không tiếng động mà thở phào một hơi.
Chỉ có quỷ mới biết được khi nghe được tin Kinh Hàn Chương bị thương nặng, hắn bị doạ tới mực không dám tới gặp Yến Hành Dục, lo sợ bị một mũi tên bắn chết luôn.
May là Yến Hành Dục vẫn còn giữ hắn vì hữu dụng.
Phong Trần Chu ôm bả vai phóng ra ngoài.
Yến Hành Dục đuổi Phong Trần Chu đi mới chậm rãi đi đến cạnh bàn trang điểm, y nhìn mặt gương đồng một lúc lâu, vươn tay rút ra một cây kim từ phát quan.
Đầu kim kia có một chút màu đỏ, giống như một loại thuốc nhuộm gì đó.
Yến Hành Dục tư thái ôn nhu mà cầm cây kim, cực kỳ quen tay mà nhẹ nhàng châm một cái dưới nốt lệ chí ở đuôi mắt.
Sau khi châm xong vết châm mới nãy dần trở nên tự nhiên hơn, giống như nốt lệ chí thứ hai vậy, từ vết châm chậm rãi chảy ra một giọt máu, bị ngón tay của Yến Hành Dục nhẹ nhàng quệt đi.
***
Chỗ ở của Thụy Vương, thái y đã ở trong được hai canh giờ rồi nhưng vẫn chưa có thông báo gì mới được truyền ra, Thụy Vương ở bên ngoài lo lắng không thôi, hận không thể trực tiếp đi vào trong xem.
Đến sau giờ Ngọ, rốt cuộc cũng có một vị thái y đi ra, trên mặt đều là sự kinh sợ.
Thụy Vương thấy thế, tim đều lạnh đi một nửa.
Đúng lúc này, A Mãn dẫn theo Ngư Tức vội vàng đi tới, còn chưa kịp giới thiệu với mọi người, Ngư Tức đã mất kiên nhẫn mà đẩy mọi người ra, đi vào trong phòng.
Thụy Vương sửng sốt: “Vị kia là?”
A Mãn nói: “Ngư thần y, Ngư Tức.”
Ánh mắt vốn tuyệt vọng của Thụy Vương rốt cuộc đã hiện lên một tia sáng.
Sau gáy của Kinh Hàn Chương bị thương rất nặng, sau khi trở về lại không rõ nguyên do mà luôn luôn nôn ra máu, toàn bộ căn phòng đều nồng nặc mùi máu.
Lúc Ngư Tức cau mày đi vào, Kinh Hàn Chương thậm chí còn có chút ý thức, nhưng con ngươi lại tan rã nhìn chằm chằm vào hư không, nhìn bộ dạng này như đang hồi quang phản chiếu*.
*Hồi quang phản chiếu: là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong.
Thái y đứng một bên đã sợ đến mức không biết nên làm gì mới được.
Ngư Tức chạy nhanh đi qua, nắm lấy cổ tay của Kinh Hàn Chương để tham mạch.
Còn chưa tìm hiểu đưojc bệnh tình như nào, thì thấy Kinh Hàn Chương hấp hối nhìn hắn, gian nan hỏi: “Ngươi là ai vậy?”
Ngư Tức: “...”
Đầu óc tên này vốn bị độc của Phật Sinh Căn tàn phá, bây giờ sẽ không bị ngốc hơn đi?
Ngư Tức không quan tâm nữa, nhanh chóng tham khám mạch, rồi lấy ra hàng loạt kim bạc, tay nhanh như gió, trong khoảnh khắc đã châm cho Kinh Hàn Chương thành một con nhím. Sau đó cũng không thèm nhìn một cái mà lấy ra một viên thuốc rồi nghiền nát nhét vào miệng Kinh Hàn Chương, rót nước cưỡng ép hắn phải nuốt xuống.
Phương pháp chữa bệnh của Ngư Tức từ trước đến nay chính là đơn giản và thô bạo, chỉ sau nửa canh giờ, Kinh Hàn Chương từ hơi thở mong manh đã có thể thở hổn hển, giống như rốt cuộc đã sống lại rồi, sắc xám như tro trên mặt cũng chậm rãi tiêu tán.
Thái y quỳ ở một bên cũng như vừa đi dạo một chuyến ở Quỷ Môn Quan vậy, trời lạnh như vậy mà người vẫn còn đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ngư Tức lưu loát thu lại kim, chậm rãi công đạo: “Đi, sắc thuốc theo phương thuốc này, mỗi hai canh giờ lại cho hắn uống một lần, nếu qua đêm nay hắn vẫn còn tỉnh táo, thì cũng không có gì đáng ngại nữa.”
Thái y vội gật đầu nghe theo.
Ngư Tức tư thái ung dung mà mang hòm thuốc ra ngoài.
Thụy Vương nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhàng như mây của Ngư Tức thì vội hỏi: “Thần y, đệ đệ của ta hiện giờ ra sao rồi?”
“Dù sao cũng không chết được.” Ngư Tức thản nhiên nói, “Nhưng đầu óc có khả năng xảy ra chút vấn đề, vừa nãy hắn còn hỏi ta là ai.”
Thụy Vương: “...”
Thụy Vương tiễn bước Ngư thần y, vội vàng chạy nhanh vào trong phòng.
Đầu của Kinh Hàn Chương bị băng lại bởi từng lớp lụa trắng, bây giờ đang nằm kê cổ lên, thái y đã sắc xong thuốc, đang đỡ hắn dậy để đút thuốc.
Thụy Vương rốt cuộc cũng thở phào một hơi, tính mạng không sao là được.
Thụy Vương cẩn thận mà đi qua, Kinh Hàn Chương mê mê hoặc hoặc được đút thuốc cho uống, ánh mắt hư vô không ở hiện thực, nhìn như một đứa ngốc.
Thụy Vương nhỏ giọng gọi: “Thất à.”
Thụy Vương phải gọi vài tiếng, Kinh Hàn Chương mới mờ mịt nhìn về phía hắn.
Thuyh Vương vội hỏi: “Nhận ra ta là ai không?”
Kinh Hàn Chương mê man nhìn hắn nửa ngày, nói như vẹt mà ngơ ngác hỏi: “Ngươi là ai vậy?”
Thụy Vương: “...”
Hỏng rồi, còn rất ngốc nữa.
Thụy Vương cẩn thận hỏi: “Vậy ngươi còn nhớ rõ Hành Dục là ai không?”
Thụy Vương vốn không ôm quá nhiều hy vọng, còn tưởng rằng sẽ nghe được câu trả lời “Hành Dục là ai vậy”, thì không ngờ Kinh Hàn Chương mới vừa rồi còn hấp hối ngay cả nói chuyện cũng phải thều thào lại đột nhiên giãy dụa vươn tay vỗ đầu giường.
Bộp một tiếng.
Kinh Hàn Chương trừng hắn, hơi thở mong manh mà tức giận: “Không, không được gọi y thân mật như vậy, của ta, là của ta!”
Thụy Vương: “...”
Cái thứ sốt ruột, ngươi vẫn ngốc như vậy!
⭐⭐⭐
Tuy nói phải chờ đến bình minh, nhưng thân thể Yến Hành Dục suy yếu quá mức, y ngủ thẳng đến giờ Tỵ mới gian nan tỉnh lại.
Bên ngoài mưa vẫn rơi như cũ, Yến Hành Dục ôm xiêm y của Kinh Hàn Chương ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu, gọi: “A Mãn.”
Cả người A Mãn ướt sũng, nhanh chóng chạy vào, vội vàng thông báo: “Công tử, Yến Thống lĩnh vừa mới cứu được Thất điện hạ rồi, ngài ấy hiện tại không có việc gì.”
Yến Hành Dục có chút trì độn, một lúc lâu mới phản ứng lại mà xốc chăn lên.
A Mãn thấy y mặc y phục thật dày, hình như muốn ra ngoài, hắn vội vàng ngăn lại y: “Ngài... Điện hạ phân phó, không cho ngài đi tới.”
Trong chớp mắt đồng tử của Yến Hành Dục rụt lại, thoạt nhìn y cực kỳ suy yếu, giống như đang cố gắng kìm nén mọi cảm xúc xuống đáy lòng, không để lộ chút sơ hở nào, e sợ chỉ một chút cảm xúc cũng có thể làm mình tái phát bệnh tim.
Y nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ bị thương sao?”
A Mãn lúng ta lúng túng đáp: “Vâng.”
Cả người Kinh Hàn Chương từ trên xuống dưới đều là vết máu ứ đọng khi hắn lảo đảo va vào núi, còn có vết thương thích khách bắn trúng tên và trầy da, những vết thương đó đều không quá nặng, mà chỗ nghiêm trọng nhất là sau gáy của hắn bị va chạm mạnh.
Lúc hắn được Yến Thống lĩnh cõng về từ trong núi ra, hô hấp của Kinh Hàn Chương đã cực kỳ mỏng manh, không biết có phải do xung quanh quá ồn ào nên hắn tỉnh lại không, nhưng hắn dùng chút thần trí còn lại cố gắng nói với Yến Trầm Tích.
“Đừng để y lại đây.”
Câu nói này không đầu không đuôi, nhưng Yến Trầm Tích lại nghe hiểu.
Y ở đây, là chỉ Yến Hành Dục.
Đã là lúc này rồi, Kinh Hàn Chương còn nhớ rõ Yến Hành Dục sợ máu, cũng không muốn để y thấy bộ dạng người đầy máu tươi này của mình.
Sau khi để lại những lời này, Kinh Hàn Chương lập tức mất ý thức.
Hoàng đế nghe được tin tức thì bị kinh hách, suýt nữa bước hụt mà ngã sấp xuống đất, được An Bình nhanh tay đỡ lấy.
“Nhanh, nhanh cho...” Hoàng đế run run nắm tay An Bình, kích động mà phân phó, “Cho thái y tới khám.”
Thái y cầm theo hòm thuốc nhanh chóng chạy qua, khi nhìn thấy trạng thái thảm thương của Kinh Hàn Chương cũng bị doạ không ít, vội đẩy người ra đi vào cứu chữa.
Khi A Mãn tới đây, mơ hồ nghe được Thất điện hạ đã bắt đầu hộc máu nói mê sảng.
A Mãn không dám giấu diếm Yến Hành Dục, nơm nớp lo sợ mà báo cho y biết, vốn tưởng rằng Yến Hành Dục sẽ phát điên chạy tới nhìn Kinh Hàn Chương, nhưng không ngờ rằng Yến Hành Dục lại cực kỳ lãnh tĩnh.
“Ngài ấy không cho ta đi.” Yến Hành Dục nỉ non cường điệu lặp lại câu này, y ấn ngực quay về giường.
Y đưa tay ôm lấy ngoại bào của Kinh Hàn Chương vào trong lòng mà cọ cọ, lẩm bẩm nói: “Vậy ta sẽ không đi. Ta rất nghe lời.”
A Mãn nhìn thấy bộ dạng này của Yến Hành Dục càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Nhìn qua thì Yến Hành Dục cực kỳ bình thường, nhưng chính vì sự bình thường đó mới có thể khiến cho một người hiểu biết rõ về Yến Hành Dục là A Mãn phải sởn da gà.
Trong ngày thường ngay cả thuốc đắng Yến Hành Dục cũng không muốn để Kinh Hàn Chương uống, nhưng khi biết tin Thất điện hạ bị thương nặng thế nhưng lại sẽ bình tĩnh đến vậy.
A Mãn rùng mình một cái, không dám nhiều lời nói linh tinh, sợ hãi mở miệng báo cáo: “Công tử, Hồng Trang* cũng trở về rồi.”
*Hồng Trang: là nhân vật xuất hiện ở chương 48, là thuộc hạ của “đại nhân“.
Yến Hành Dục vừa iom ngoại bào vừa thuận miệng nói: “Ừ, cho nàng ấy vào.”
Rất nhanh, Hồng Trang mặc một thân hắc y bước nhanh đi đến, trong tay còn ôm một thứ gì đó.
Trong lúc vô ý nhìn lướt qua, Yến Hành Dục lập tức đứng dậy.
Đó là xiêm y của Kinh Hàn Chương.
Hồng Trang quỳ một gối, đưa đồ trong tay cho Yến Hành Dục, noi: “Công tử, đây là Phật Sinh Căn mà Thất điện hạ tìm được.”
Yến Hành Dục vươn bàn tay run rẩy tới, y đứng cứng ngắc tại chỗ, ngơ ngác nhìn bộ xiêm y nhuốm kia, một lúc lâu sau mới thì thào hỏi: “Ngài ấy... Vào trong núi là vì Phật Sinh Căn sao?”
Hồng Trang: “Vâng.”
Ngón tay y phát run mà nhận lấy bộ xiêm y bọc thành một đống, nhẹ nhàng chậm rãi mà mở lớp ngoại bào dính hỗn hợp máu và nước bùn, để lộ ra Phật Sinh Căn còn mang theo bùn đất.
Yến Hành Dục gần như là ngây người nhìn xấp Phật Sinh Căn tươi mới, đột nhiên tàn nhẫn đưa tay ném vị thuốc mà y phái người đi tìm nhiều năm nay xuống đất.
Phật Sinh Căn bọc bởi nước bùn hỗn độn lăn thành một đống.
A Mãn trực tiếp quỳ xuống, trong lòng run sợ goi: “Công tử!”
Hồng Trang cúi thấp đầu, không nói được một lời.
Yến Hành Dục ném xong thì lập tức hối hận, đây là thuốc mà Kinh Hàn Chương liều mạng thương nặng kiếm cho y, tại sao y lại có thể ném nó đi như vậy?
Yến Hành Dục như tỉnh lại từ trong mơ, vội quỳ xuống nhặt Phật Sinh Căn từ dưới đất lên, ngón tay như ngọc lập tức cũng dính máu và đất.
Toàn bộ căn phòng quá đỗi tĩnh mịch, chỉ còn tiếng hô hấp gian nan của Yến Hành Dục.
Chờ đến lúc y gói kỹ Phật Sinh Căn đầy bùn đất, thì vị thuốc mới nãy còn tươi mới đã héo đi, Yến Hành Dục quỳ ngồi dưới đất một hồi lâu, giật mình nhìn Hồng Trang: “Ngươi dùng bộ dạng này đi cứu ngài ấy sao?”
Hồng Trang—— Phong Thanh Linh nói: “Không có lớp dịch dung, điện hạ nhìn một cái là nhận ra ta.”
Không biết nghĩ tới điều gì, Yến Hành Dục hỏi: “Hoàng đế có phản ứng thế nào?”
A Mãn vội báo: “Bệ hạ chấn kinh, biết được Thất điện hạ bị thương nặng thì mặt rồng nổi giận, đang hạ lệnh truy tìm và tra khảo thích khách.”
Hai mắt Yến Hành Dục dại ra, ôm Phật Sinh Căn cũng không sợ y phục bị bẩn, y nhẹ giọng nói: “Cho hắn.”
Phong Thanh Linh nhíu mày: “Bây giờ ư? Không phải ngài muốn về kinh rồi mới...”
“Bây giờ lập tức cho hắn.” Yến Hành Dục nói xong câu không đầu không đuôi, thì nhẹ nhàng ôm lấy Phật Sinh Căn đứng dậy, lại bắt đầu ngâm nga bài hát như dùng dỗ trẻ con kia.
A Mãn và Phong Thanh Linh nhìn nhau, đang chuẩn bị nhận lệnh rời đi, thì Yến Hành Dục đặt Phật Sinh Căn vào trong bình hoa đột nhiên lên tiếng: “Trước đó, bảo hắn tới gặp ta.”
Biết rằng Kinh Hàn Chương bị thương có ảnh hưởng lớn với Yến Hành Dục như thế nào, Phong Thanh Linh lập tức quỳ sát đất: “Công tử thứ tội.”
Yến Hành Dục không phản ứng với nàng, ôk ngoại bào của Kinh Hàn Chương vào trong lòng ngực, hành động cử chỉ cứ như bị phát điên mà ngơ ngác nhìn vào hư không.
Phong Thanh Linh hết cách, đành nhận lệnh nói vâng.
Toàn bộ săn cung đều loạn thành một đống vì Kinh Hàn Chương bị thương nặng, ngay cả thủ vệ cũng có chút rời rạc. Dưới màn mưa, một bóng đen lặng yên không một tiếng động mà vụt qua tường, thân hình nhẹ nhàng chậm rãi lén vào phòng Yến Hành Dục ngủ.
Thân pháp của hắc y nhân rất linh hoạt, trong phòng còn trải một tấm thảm khá dày, chân chạm xuống đất không thể nào phát ra dù chỉ một tiếng vang, nhưng Yến Hành Dục đang ngủ trên giường còn đưa lưng về phía cửa lại lập tức mở mắt, không chút nghĩ ngợi mà trở người đưa tay nhanh chóng bắn ra một mũi tên.
Tiếng xé gió trầm thấp vang lên, bóng đen che mặt kia bay nhanh tránh thoát mũi tên, trước khi Yến Hành Dục định bắn mũi tên thứ hai thì mở miệng nói: “Đại nhân, là ta.”
Yến Hành Dục như không nghe thấy, không hề do dự mà bắn thêm mũi tên khác.
Người nọ thấy Yến Hành Dục đã nhận ra mình nhưng vẫn cố ý bắn tên thì không ngừng kêu khổ, một mũi tên này hắn không dám trốn nữa, hắn cố chống đỡ vết thương nặng mà gian nan tiếp lấy mũi tên sắc nhọn bằng tay.
Chấn động của mũi tên khiến tay hắn đau đến phát run, lộ ra vết sẹo đã khép lại từ lâu ở hổ khẩu*.
*Hổ khẩu: vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ. Đây là vị trí bị thương của Phong Trần Chu trước đó, vì cũng từng bị Yến Hành Dục “bón hành” đi nhặt mũi tên.
Yến Hành Dục bắn xong tên mới chậm rì rì buông tay xuống.
Y cúi đầu nhặt ngoại bào bị rơi lên, tùy ý khoác lên vai, nghiêng đầu nhìn hắn ta.
Hắc y nhân nhìn thấy bộ dạng cả người vô hại này của y thì mặt đều tái cả đi, nhưng vẫn nghe lời mà đi lên trước, quỳ một gối xuống, hai tay nâng mũi tên kia cung kính đưa cho Yến Hành Dục.
“Đại nhân, mũi tên của ngài.”
Yến Hành Dục ngồi ở trên giường, không chút để ý mà đưa tay cầm lấy mũi tên, mũi tên xoay chuyển hai vòng trên năm ngón tay thon dài, sau đó y không chớp mắt ném mũi tên kia vào người nọ.
Hắc y nhân bị ném tên vào người thì nhắm mắt lại, câm như ve sầu mùa đông, nhưng vẫn mạnh mẽ chịu đựng, gian nan nói: “Đại nhân, việc này là một sự cố ngoài ý muốn, ta không nghĩ tới Thất điện hạ sẽ đột nhiên đi tới trường săn vào đêm khuya...”
Yến Hành Dục ném mũi tên đi, lại ôm xiêm y của Kinh Hàn Chương, rũ mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn trên vạt áo, không cảm xúc mà hỏi: “Phong Trần Chu, bây giờ ta không muốn chép kinh Phật, tốt nhất là trước khi ngươi muốn mở miệng nói gì đấy thì nhớ nhẩm trước trong đầu ba lần, biết chưa?”
Hắc y nhân kéo mảnh vải che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Sắc mặt Phong Trần Chu khó coi vô cùng, nghe lời nói ôn nhu của Yến Hành Dục thì da đầu lập tức run lên.
Nhưng việc này thật sự đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, ai cũng không nghĩ tới Kinh Hàn Chương lại đột nhiên lẻn vào trong núi, đâm đầu vào cái bẫy mà Nhị hoàng tử đã sớm chuẩn bị tốt chứ?
Phong Trần Chu cảm thấy vẫn nên biện giải cho chính mình: “Đại nhân, Nhị hoàng tử cũng không hoàn toàn tin ta, thích khách được an bài đi giết Thất điện hạ chỉ có hơn nửa số Kinh Chập Vệ, nếu không phải Thanh Linh...”
Yến Hành Dục không để hắn nói xong, mắt cũng không chớp mà đưa tay bắn ra một mũi tên, vào giữa bả vai Phong Trần Chu.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, lực bắn của nỏ quá mạnh, cho nên Phong Trần Chu cứ vậy bị mũi tên bắn xuyên qua bả vai, bịch một tiếng bị ngã văng xuống đất.
Trong nhất thời máu toé ra, Phong Trần Chu lại không dám kêu đau, giãy dụa chống người tiếp tục quỳ thẳng.
Yến Hành Dục bắn hết toàn bộ ba mũi tên trong nỏ, giống như chưa hề có chuyện xảy ra mà rũ mắt lắp thêm tên vào nỏ.
“Tiếp tục.” Yến Hành Dục không chút để ý mà nhẹ giọng nói.
Phong Trần Chu nào dám tiếp tục, ngậm chặt miệng không dám nói tiếp nữa.
Phong Trần Chu vừa hối hận lại vừa căm hận, nếu biết trước được bản thân mình sẽ lưu lạc đến nước này, thì từ trước khi biết được thân phận thật của “Đại nhân”, hắn sẽ không dám nói “Ta muốn Thừa Tướng công tử” trước mặt Yến Hành Dục.
Đã sớm trôi qua hai năm, Phong Trần Chu vẫn nhớ rõ như cũ ở trong nhà giam Đại Lý tự, khi Yến Hành Dục đang dịch dung nghe được lời này của hắn thì khoé môi nở nụ cười sâu không lường được, cùng với câu kia...
“Ta đây chờ xem.”
Bởi vì bị sắc đẹp mê hoặc mà buột miệng nói ra câu nói kia, khiến Phong Trần Chu phải cái trả giá cực lớn suốt hai năm nay.
Bây giờ chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng sắp bị vứt đi.
Trong khi Phong Trần Chu đang suy nghĩ, Yến Hành Dục đã lắp xong đợt tên mới.
Y rốt cuộc cũng nâng mắt liếc nhìn Phong Trần Chu một cái, hơi hơi nghiêng người, nâng lên bàn tay lạnh lẽo mà vỗ nhẹ lên khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh của Phong Trần Chu, giọng nói mềm mại: “Phong Trần Chu, chơi với ngươi rất vui, ta còn chưa chơi đủ cho nên không muốn giết ngươi sớm như vậy, cho nên ngươi đừng cứ động một chút là đưa kiếm vào tay ta, biết chưa?”
Tuy miệng nói những lời đáng sợ như vậy, nhưng ngữ khí của y vẫn ôn nhu như gió xuân, làm cho Phong Trần Chu phải sởn hết cả da gà.
Phong Trần Chu khàn giọng: “Vâng.”
Yến Hành Dục rũ mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới cong môi mỉm cười, ôn nhu nói: “Ngoan, thay ta đưa đại lễ đi thôi.”
Lúc này Phong Trần Chu mới không tiếng động mà thở phào một hơi.
Chỉ có quỷ mới biết được khi nghe được tin Kinh Hàn Chương bị thương nặng, hắn bị doạ tới mực không dám tới gặp Yến Hành Dục, lo sợ bị một mũi tên bắn chết luôn.
May là Yến Hành Dục vẫn còn giữ hắn vì hữu dụng.
Phong Trần Chu ôm bả vai phóng ra ngoài.
Yến Hành Dục đuổi Phong Trần Chu đi mới chậm rãi đi đến cạnh bàn trang điểm, y nhìn mặt gương đồng một lúc lâu, vươn tay rút ra một cây kim từ phát quan.
Đầu kim kia có một chút màu đỏ, giống như một loại thuốc nhuộm gì đó.
Yến Hành Dục tư thái ôn nhu mà cầm cây kim, cực kỳ quen tay mà nhẹ nhàng châm một cái dưới nốt lệ chí ở đuôi mắt.
Sau khi châm xong vết châm mới nãy dần trở nên tự nhiên hơn, giống như nốt lệ chí thứ hai vậy, từ vết châm chậm rãi chảy ra một giọt máu, bị ngón tay của Yến Hành Dục nhẹ nhàng quệt đi.
***
Chỗ ở của Thụy Vương, thái y đã ở trong được hai canh giờ rồi nhưng vẫn chưa có thông báo gì mới được truyền ra, Thụy Vương ở bên ngoài lo lắng không thôi, hận không thể trực tiếp đi vào trong xem.
Đến sau giờ Ngọ, rốt cuộc cũng có một vị thái y đi ra, trên mặt đều là sự kinh sợ.
Thụy Vương thấy thế, tim đều lạnh đi một nửa.
Đúng lúc này, A Mãn dẫn theo Ngư Tức vội vàng đi tới, còn chưa kịp giới thiệu với mọi người, Ngư Tức đã mất kiên nhẫn mà đẩy mọi người ra, đi vào trong phòng.
Thụy Vương sửng sốt: “Vị kia là?”
A Mãn nói: “Ngư thần y, Ngư Tức.”
Ánh mắt vốn tuyệt vọng của Thụy Vương rốt cuộc đã hiện lên một tia sáng.
Sau gáy của Kinh Hàn Chương bị thương rất nặng, sau khi trở về lại không rõ nguyên do mà luôn luôn nôn ra máu, toàn bộ căn phòng đều nồng nặc mùi máu.
Lúc Ngư Tức cau mày đi vào, Kinh Hàn Chương thậm chí còn có chút ý thức, nhưng con ngươi lại tan rã nhìn chằm chằm vào hư không, nhìn bộ dạng này như đang hồi quang phản chiếu*.
*Hồi quang phản chiếu: là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong.
Thái y đứng một bên đã sợ đến mức không biết nên làm gì mới được.
Ngư Tức chạy nhanh đi qua, nắm lấy cổ tay của Kinh Hàn Chương để tham mạch.
Còn chưa tìm hiểu đưojc bệnh tình như nào, thì thấy Kinh Hàn Chương hấp hối nhìn hắn, gian nan hỏi: “Ngươi là ai vậy?”
Ngư Tức: “...”
Đầu óc tên này vốn bị độc của Phật Sinh Căn tàn phá, bây giờ sẽ không bị ngốc hơn đi?
Ngư Tức không quan tâm nữa, nhanh chóng tham khám mạch, rồi lấy ra hàng loạt kim bạc, tay nhanh như gió, trong khoảnh khắc đã châm cho Kinh Hàn Chương thành một con nhím. Sau đó cũng không thèm nhìn một cái mà lấy ra một viên thuốc rồi nghiền nát nhét vào miệng Kinh Hàn Chương, rót nước cưỡng ép hắn phải nuốt xuống.
Phương pháp chữa bệnh của Ngư Tức từ trước đến nay chính là đơn giản và thô bạo, chỉ sau nửa canh giờ, Kinh Hàn Chương từ hơi thở mong manh đã có thể thở hổn hển, giống như rốt cuộc đã sống lại rồi, sắc xám như tro trên mặt cũng chậm rãi tiêu tán.
Thái y quỳ ở một bên cũng như vừa đi dạo một chuyến ở Quỷ Môn Quan vậy, trời lạnh như vậy mà người vẫn còn đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ngư Tức lưu loát thu lại kim, chậm rãi công đạo: “Đi, sắc thuốc theo phương thuốc này, mỗi hai canh giờ lại cho hắn uống một lần, nếu qua đêm nay hắn vẫn còn tỉnh táo, thì cũng không có gì đáng ngại nữa.”
Thái y vội gật đầu nghe theo.
Ngư Tức tư thái ung dung mà mang hòm thuốc ra ngoài.
Thụy Vương nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhàng như mây của Ngư Tức thì vội hỏi: “Thần y, đệ đệ của ta hiện giờ ra sao rồi?”
“Dù sao cũng không chết được.” Ngư Tức thản nhiên nói, “Nhưng đầu óc có khả năng xảy ra chút vấn đề, vừa nãy hắn còn hỏi ta là ai.”
Thụy Vương: “...”
Thụy Vương tiễn bước Ngư thần y, vội vàng chạy nhanh vào trong phòng.
Đầu của Kinh Hàn Chương bị băng lại bởi từng lớp lụa trắng, bây giờ đang nằm kê cổ lên, thái y đã sắc xong thuốc, đang đỡ hắn dậy để đút thuốc.
Thụy Vương rốt cuộc cũng thở phào một hơi, tính mạng không sao là được.
Thụy Vương cẩn thận mà đi qua, Kinh Hàn Chương mê mê hoặc hoặc được đút thuốc cho uống, ánh mắt hư vô không ở hiện thực, nhìn như một đứa ngốc.
Thụy Vương nhỏ giọng gọi: “Thất à.”
Thụy Vương phải gọi vài tiếng, Kinh Hàn Chương mới mờ mịt nhìn về phía hắn.
Thuyh Vương vội hỏi: “Nhận ra ta là ai không?”
Kinh Hàn Chương mê man nhìn hắn nửa ngày, nói như vẹt mà ngơ ngác hỏi: “Ngươi là ai vậy?”
Thụy Vương: “...”
Hỏng rồi, còn rất ngốc nữa.
Thụy Vương cẩn thận hỏi: “Vậy ngươi còn nhớ rõ Hành Dục là ai không?”
Thụy Vương vốn không ôm quá nhiều hy vọng, còn tưởng rằng sẽ nghe được câu trả lời “Hành Dục là ai vậy”, thì không ngờ Kinh Hàn Chương mới vừa rồi còn hấp hối ngay cả nói chuyện cũng phải thều thào lại đột nhiên giãy dụa vươn tay vỗ đầu giường.
Bộp một tiếng.
Kinh Hàn Chương trừng hắn, hơi thở mong manh mà tức giận: “Không, không được gọi y thân mật như vậy, của ta, là của ta!”
Thụy Vương: “...”
Cái thứ sốt ruột, ngươi vẫn ngốc như vậy!
⭐⭐⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.