Chương 2: Đối xử lạnh nhạt
Nhất Tùng Âm
04/04/2022
Edit: phongsunuong.
Yến Hành Dục vừa mới biết được thân phận của người này, trong nhất thời không hiểu rõ được mục đích của hắn.
Kinh Hàn Chương nhìn bộ dáng ốm yếu, chỉ thở mà cũng lao lực của người này, hừ cười một tiếng, không nói thêm lời nào, tùy ý buông rèm xuống, trực tiếp thúc ngựa bỏ đi.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chỉ để lại Yến Hành Dục đối mặt với tấm rèm cửa lay động, nhìn một hồi lâu, không rõ lí do.
Một lát sau, xe ngựa đã đến phủ Thừa Tướng.
Yến Hành Dục tay cầm lấy một cái Phục Linh cao mà A Mãn mua cho y, trời lạnh đất đông, mùi thơm đã phiêu tán đi không ít, y lại không có tâm tư để ăn.
Xe ngựa của Hàn Nhược Tự lắc lắc lư lư đi vào phủ Thừa Tướng, A Mãn rất vui mừng, dọc theo đường đi tới phủ Thừa Tướng chỉ riêng một đôi mắt thôi cũng không đủ dùng, nhìn cái gì hắn cũng cảm thấy thật mới mẻ.
Thừa Tướng của Tĩnh quốc, dưới thiên tử, trên đủ loại quan lại, có được thân phận tôn quý như vậy, A Mãn cứ nghĩ phủ Thừa Tướng nhất định sẽ vô cùng xa hoa lãng phí, nhưng không ngờ cả phủ chỉ có cổng phủ nhìn có vẻ oai phong một chút, bên trong không khác gì so với nhà của những người tầm thường.
Tuyết trắng bao trùm đầy sân, đưa mắt chỉ nhìn thấy một màu trắng, ngược lại làm nơi đây tăng thêm vài phần u tĩnh.
Xe ngựa sau khi đi vào phủ Thừa Tướng liền dừng lại, Yến Hành Dục mặc áo khoác thật dày, cửa sau của xe ngựa được mở ra, một chiếc xe lăn gỗ được lấy ra chậm rãi đẩy tới, tiếng bánh xe lăn trên mặt tuyết tạo ra một chuỗi tiếng vang.
Triệu tổng quản của phủ Thừa Tướng là người nhìn Yến Hành Dục lớn lên, thấy y một thân bệnh tật đi ra, nước mắt chút nữa liền rơi xuống.
"Thiếu gia... Chịu khổ rồi."
Yến Hành Dục ôn hoà mà cười nói: "Không khổ."
"Sao không thể không khổ a?" Triệu bá nhìn khuôn mặt trắng bệch của y, đau lòng đến muốn mệnh, "Nơi giống như Hàn Nhược Tự thường thường là nơi để tăng nhân khổ tu, ngài năm đó còn nhỏ như vậy, hai chân lại bị thương, lão gia sao lại có thể vì lần xem mệnh kia đã đưa ngài đi cái chỗ gian nguy kia để chịu khổ, như thế nào mà lại đưa ngài đi a?"
Yến Hành Dục thấy khuyên nhủ cũng không ngăn được Triệu bá, đành bất đắc dĩ mà nói: "Ta không phải là trở lại rồi hay sao."
Triệu bá vội vàng lau nước mắt: "Đúng đúng đúng, trở về là tốt, trở về là tốt. Ta liền đi báo lại với lão gia..."
Hắn vừa dứt lời, bên hông hành lang liền vừa văn có một nam nhân mặc cẩm y đi tới, đây đúng là Thừa Tướng Yến Kích.
Yến Kích năm nay đã hơn bốn mươi, hàng năm làm việc trong triều đình cả người đều thấm một cỗ uy nghiêm khí thế, không giận tự uy, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Yến Hành Dục ánh mắt toả sáng, tay chống tay vịn của xe lăn, bởi vì động tác vội vàng mà làm áo khoác trên vai rơi xuống một nửa—— y mặc dày như vậy, rời khỏi áo khoác, thân thể y gầy yếu đến muốn mệnh.
"Cha."
Yến Kích ngẩng đầu nhìn y một cái, mâu quang sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm được ra khỏi vỏ.
"Đã về rồi." Hắn thần thái hờ hững, chính xác là hờ hững nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, quay sang phân phó Triệu bá: "Đem sổ sách trong liễn* mang qua thư phòng."
*Liễn: xe của vua đi, cũng chỉ xe của quý tộc hoặc nhà giàu.
Triệu bá sửng sốt, không nghĩ tới Yến Kích khi gặp lại Yến Hành Dục thế nhưng sẽ lạnh lùng như vậy, trong chốc lát liền ngây người một lúc.
Yến Kích làm việc sấm rền gió cuộn, phân phó xong căn bản không đợi Triệu bá trả lời, nhìn Yến Hành Dục không chớp mắt mà đi lướt qua y, ngữ khí lạnh lùng để lại một câu.
"Vừa trở về, liền an phận chút."
Yến Hành Dục cả năm ngón tay nắm chặt tay vịn, đôi môi cũng trở nên trắng bệch.
Triệu bá nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Yến Hành Dục, vừa mới muốn nói trở lại, đã thấy Yến Hành Dục cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Vâng, Hành Dục nhớ kỹ."
Yến Kích nghe xong liền bước nhanh rời đi.
Triệu bá mặt đầy lo lắng mà đẩy Yến Hành Dục trở về chỗ ở trước kia của y.
Yến Kích mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng lại cực kì tiết kiệm, Yến Hành Dục không ở đây mười năm rồi thế nhưng phủ Thừa Tướng cũng không có gì thay đổi quá nhiều.
Cánh cửa của thiên viện tuy rằng cũ kĩ, nhưng bên trong viện lại được thu thập gọn gàng ngăn nắp, cạnh đó còn có một vườn hoa dùng rào tre để ngăn cách, một bên còn trồng hai cây đào, trên cành buộc mấy sợi dây đỏ bị tuyết trắng phủ lên, phảng phất như trong ngày đông lạnh lẽo như vậy hoa cũng nở được.
Triệu bá cầm theo đèn đẩy Yến Hành Dục đi vào viện, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Trong triều bây giờ đang có rung chuyển, mấy hoàng tử gây sức ép đến mức cả kinh thành đang chướng khí mù mịt, lão gia cả ngày đều có việc bận, chứ không có ý muốn đối xử lạnh nhạt với thiếu gia."
Yến Hành Dục rũ mắt, sợi lông mi nhẹ nhàng chớp động, che đi ánh mắt có chút ảm đạm của y.
Có đối xử lạnh nhạt hay không, trong lòng y biết rất rõ ràng.
Triệu bá nói xong cũng hiểu được lí do này thật sự không hợp lí, cười gượng một tiếng: "Lão gia nói thiếu gia ở Hàn Nhược Tự cũng đã nhiều năm, thích yên tĩnh, nên sớm phân phó chúng ta thu thập viện này cho ngài, tuy hơi hẻo lánh nhưng lại thập phần thanh u."
Yến Hành Dục cũng không nói gì.
"Cách chủ viện xa chút cũng tốt." Triệu bá đã lâu không gặp Yến Hành Dục, giờ liền lải nhải không ngừng, "Tiểu công tử mấy năm nay bị phu nhân chiều đến hư người rồi, vẫn còn giữ tính tình trẻ con, mấy ngày trước không biết ở nơi nào nghe được... Nhàn thoại về ngài, ai."
Hắn tuy không nói hết, nhưng Yến Hành Dục đại khái cũng đoán ra được.
Năm mà Yến Hành Dục rời kinh, đệ đệ của y Yến Vi Minh cũng mới chỉ ba tuổi.
Tuy rằng năm đó hắn thích dính y, nhưng mười năm đã qua, cảnh còn người mất, không nói tới Yến Vi Minh thấy thế nào, mà ngay cả y từ lâu cũng không nhớ rõ bộ dáng của đệ đệ kia như thế nào.
Y ở bên ngoài mười năm mới về, hơn nữa thanh danh cũng chẳng tốt được chỗ nào, không biết người kinh thành đã đồn thành cái gì rồi.
Yến Vi Minh còn nhỏ, nghe những lời nhàn thoại không có khói sao có lửa ấy mà sinh ra ác cảm với y, đây cũng là điều bình thường.
Yến Hành Dục cũng không quan tâm lắm.
A Mãn lại ở một bên tức đến phồng mang trợn mắt.
Hắn cuối cùng cũng nhìn ra rồi, cha của công tử nhà hắn cũng không phải là người tốt đẹp gì cả, nhi tử trở về cũng hờ hững thì thôi, đây còn đuổi con trai trưởng đến ở chỗ hẻo lánh như này.
Đây quả viết hai chữ "không thích" Yến Hành Dục ngay ngoài mặt mà, nếu tin này mà truyền ra ngoài, thì những người nhàn thoại bên ngoài không biết phải xử lý thế nào.
Triệu bá dặn dò một phen, lại ghi nhớ lại những chỗ cần sửa chữa trong viện, rồi để lại mấy người hầu để phụ giúp.
Yến Hành Dục không có thói quen bị nhiều người hầu hạ như thế, đều đem tất cả đuổi đi hết.
Gây sức ép một phen như vậy cũng đã qua giờ hợi*.
*Giờ hợi: theo cách tính giờ 12 con giáp, giờ hợi là khoảng thời gian từ 21h00 - 23h00 tối thuộc Canh 2 trong ngày.
Được cái là tuy Yến Kích đối xử lạnh nhạt, nhưng không hề khắt khe với y, viện này tuy rất hẻo lánh nhưng lại không hề thiếu những thứ nên có.
Yến Hành Dục lại thu thập một phen, nhắm mắt dựa vào gối mềm chơi đùa phật châu, y mặc áo choàng dày, cả gương mặt đều là buồn ngủ biểu tình, giống như là có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Không biết qua bao lâu, y xoay phật châu mấy vòng, kinh Phật cũng niệm xong một lần, mới bắt đầu mở mắt.
Đây là thói quen mà y được dưỡng thành sau mấy năm ở Hàn Nhược Tự.
Thuở nhỏ y có chút bệnh về tim, nhất tối kỵ là không được để tâm thần kích động, niệm kinh Phật có thể giúp y tĩnh tâm.
Tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài cửa sổ.
Yến Hành Dục cơ thể ốm yếu không tiện để mở cửa sổ, chỉ có thể từ khe hở giữa cửa nhìn thấy những bông tuyết lả tả rơi xuống.
Y nhẹ nhàng khoát tay, không biết một con mèo đen từ lúc nào xuất hiện ở góc phòng, lười biếng duỗi lưng, dáng người nhẹ nhàng mà nhảy lên trên tháp, không tự nhiên mà cọ đầu hai ngón tay mảnh khảnh kia.
Khuôn mặt còn mang nét trẻ con của Yến Hành Dục hiếm khi xuất hiện ý cười, ngón tay nhè nhẹ xoa đầu mèo đen, nốt hồng chí dưới mắt trái giống như sống lại, một màu đỏ tiên diễm ướt át.
Trong viện truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Yến Hành Dục khẽ run người một chút, mày nhẹ nhàng nhăn lại.
Rất nhanh, A Mãn liền đẩy cửa đi vào, trong tay là bưng một chén thuốc đắng đen tuyền.
Yến Hành Dục rất quen thuộc mà đón lấy chén thuốc, khẽ ngửi mùi thuốc: "Đổi thuốc?"
"Vâng."
Yến Hành Dục uống thuốc, trên mặt không tỏ ra bài xích, nhưng phật châu trên tay giống như sắp bị bóp nát tới nơi.
Y đem thuốc một hơi uống cạn.
A Mãn lấy lại chén thuốc, thuận miệng nói: "Công tử, ta mới vừa rồi thấy hình như có người đến thiên điện..."
"Ngoan, đừng nói gì cả." Yến Hành Dục sắc mặt ôn hoà, hơi hơi hip mắt, ôn nhu nói: "Đi ra ngoài trước đi, ta bây giờ lập tức liền phải tức giận."
A Mãn: "..."
Mỗi lần uống thuốc, đều là đắng đến mức tức lên đầu hắn, công tử nhà hắn như vậy cũng coi như là ôn hoà rồi.
Yến Hành Dục vẫn là không tức giận nổi.
Cơ thể y vốn rất yếu, từ Giang Nam đến kinh đô mệt nhọc trên xe ngựa nửa tháng, hôm nay lại bị gió lạnh thổi qua, mới nằm xuống được một lúc mà y đã bắt đầu sốt cao.
A Mãn đối với việc này đã sớm ngựa quen đường cũ, cực kì thuần thục mà nấu thuốc bưng tới.
Yến Hành Dục sốt cao đến mê mê hoặc hoặc, ngửi được mùi thuốc y theo bản năng mà giơ tay đánh đổ chén thuốc.
A Mãn sớm đã quen tính tình y, nâng Yến Hành Dục ngồi dậy, dùng biện pháp mạnh rót thuốc cho y.
Yến Hành Dục ốm yếu nằm trên giường, kéo cao chăn che nửa khuôn mặt lại, chỉ lộ ra đôi mắt ngập nước.
Y sốt cao đến thần trí không còn rõ, nỉ non nói gì đó.
A Mãn nghe không rõ, đành phải lại gần hơn: "Cái gì?"
Yến Hành Dục mềm mỏng lên tiếng: "Có sâu, muốn chép kinh Phật."
A Mãn thấy y đều sốt mơ hồ, nói chuyện cũng được câu trước câu sau, thật cẩn thận mà đem tay y khoác ở mép giường nhét vào trong chăn, nhỏ giọng dỗ y: "Được, ta đi bắt sâu đây."
Yến Hành Dục hai mắt trống rỗng, con ngươi phảng phất như lưu ly bị một tầng hơi nước che lấp.
Y giống như đang kêu khổ, lại như làm nũng mà lẩm bẩm: "Kinh đô nhiều sâu quá, ta không thích."
A Mãn một bên dỗ một bên thuận miệng nói cho có lệ: "Được được, không thích thì giết là xong."
Yến Hành Dục hàm hồ nói đồng ý, còn nói mấy câu mê sảng, rốt cuộc không chống đỡ nổi mơ màng thiếp đi.
***
Tin tức Yến Hành Dục đã hồi kinh, cơ hồ trong một đêm đã truyền đi khắp kinh đô, sáng sớm hôm sau đã có mấy nhà quyền quý trong kinh thành sai người đến tặng lễ, hỏi thăm Yến Hành Dục.
Những người khác trong lòng đều rất rõ ràng, tặng lễ là giả, xem cuộc vui mới là thật.
Thừa Tướng Yến Kích thủ đoạn mạnh mẽ, trong triều tất nhiên gây thù với nhiều người, những người bị hắn chèn ép quanh năm chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội xem vở kịch vui ngàn năm có một này.
Tất cả mọi người đều biết được, đại công tử phủ Thừa Tướng bị lão quốc sư phê mệnh thất sát cách, ở Giang Nam hẻo lánh mười năm, rốt cuộc cũng không hung hãn như trong lời đồn.
Bất quá, cũng có người chân tâm thật lòng mà tới tặng lễ.
Kinh đô hiếm khi có được thời tiết tốt, một cơn gió cũng không có.
Cơn sốt của Yến Hành Dục đã lui đi, thần tình bệnh sắc, suy yếu mà ngồi trên xe lăn gỗ phơi nắng, A Mãn sợ y bị nhiễm khí lạnh, liền đặt xung quanh y hai chậu than để sưởi ấm.
Yến Hành Dục mặc niệm xong một lần kinh Phật, vừa mở mắt liền thấy A Mãn từ ngoài đi vào.
"Công tử." A Mãn mặt đầy vui mừng, "Lại có người tới tặng lễ nữa rồi, ta còn thấy được được một viên ngọc Tụ Nham rất to, người kinh đô cũng nhiều tiền thật."
Yến Hành Dục biết được hôm nay người đến phủ Thừa tướng tám phần là không có ý gì tốt, cũng không nhiều lời, thản nhiên nói: "Phục Linh cao của ta mua được chưa?"
A Mãn gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một miếng Phục Linh cao được bọc giấy, đưa cho y, nói: "À đúng rồi, ta còn nhìn thấy có người tặng một con nai con tới đây nữa."
Yến Hành Dục đang cầm Phục Linh cao liền khựng lại: "Nai?"
"Vâng, còn rất nhỏ, giống như vừa mới được sinh ra mấy ngày, vẫn luôn ở một chỗ kêu ô ô đâu."
Yến Hành Dục nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ tới trong cuộc gặp mặt đầu tiên vị Thất hoàng tử kia nói: "Yến Hành Lộc", y sợ run một khắc, nói: "Đem nai tới đây đi."
A Mãn đang ngồi xổm bên cạnh trêu mèo, nghe vậy liền nghi hoặc nói: "A? Ngài vừa rồi nói không cần đem lễ vật ngoài kia vào đây hay sao?"
Yến Hành Dục: "Ta hiện tại lại muốn đem vào rồi."
A Mãn đành phải đứng lên đi tới nội viện, dắt nai con kia tới chỗ Yến Hành Dục.
Nai con kia hẳn là đã chịu kinh hách, cả người cứ run lẩy bẩy, tứ chi đứng cũng không vững, đi một bước ngã ba lần, nhìn thập phần đáng thương.
Yến Hành Dục lần đầu nhìn thấy nai con, cảm thấy thực mới lạ, nghiêng đầu nhìn con nai kia ngã bên cạnh chân mình, hai mắt ướt sũng mà nhìn y.
Yến Hành Dục đánh giá nai con này một chút, mới phát hiện ra một chân của nó bị thương, trước khi đưa tới chắc hẳn đã được bôi thuốc, có mùi thuốc cầm máu thượng đẳng.
Liền một con nai cũng dùng loại thuốc quý như vậy.
Yến Hành Dục đưa tay vuốt ve đầu nai con, nói: "Con nai này là ai đưa tới?"
"Thất hoàng tử Kinh Hàn Chương sai người đưa tới, là người mà chúng ta nhìn thấy ngoài cổng thành hôm qua."
Yến Hành Dục ngẩn ra: "Kinh Hàn Chương..."
A Mãn "A a a" vài tiếng, từ trong vạt áo lấy ra một tờ giấy, nói: "Ta nhìn thấy nó được để trong lồng sắt nhốt nai, ngài xem thử đi."
Yến Hành Dục mở tờ giấy ra, mặt trên chỉ viết ba chữ.
"Yến Hành Lộc."
Góc phải cũng không để lại tên người viết, mà có bảy dấu mực rất không có kiên nhẫn mà chấm vào.
Yến Hành Dục: "..."
Thất điện hạ được đồn là hay tùy ý làm bậy, xem ra quả thực là vậy.
A Mãn thấy Yến Hành Dục thần sắc biến đổi, ngón tay cơ hồ sắp đem tờ giấy kia vò nát đến nơi, nghi hoặc hỏi: "Công tử, ngài muốn tức giận sao?"
"Đúng." Yến Hành Dục thật sự thẳng thắn, một chút cũng không biết che dấu, đến tức giận mà cũng có trật tự, quy củ.
A Mãn đang chuẩn bị đi tìm chỗ trốn lánh nạn, chợt nghe thấy tiếng ồn ào kinh thiên động địa ngoài sân.
"Yến Hành Dục đâu rồi?! Y ở cái chỗ rách nát tàn tạ này sao?"
Thanh âm này giống như của một đứa nhỏ non nớt, ngữ khí cuồng vọng, kiêu ngạo.
Yến Hành Dục dù là tức giận, cũng không giống với người thường mặt mày dữ tợn, y rất kiên nhẫn mà đem tờ giấy kia vuốt thẳng rồi gấp gọn lại, đặt ở bên trong vạt áo, con ngươi tràn đầy lạnh nhạt mà nhìn về phía cửa viện.
Rất nhanh sau đó, một đứa trẻ con ăn mặc loè loẹt được mấy người hầu váy quanh mà bước vào trong, hùng hùng hổ hổ, ai không biết rõ còn tưởng rằng tới để đòi nợ, trả thù.
Đứa bé kia tầm mười một mười hai tuổi, trên khuôn mặt đều là vẻ kiêu căng, ngạo mạn không phù hợp với lứa tuổi của hắn, vừa thấy chính là bị chiều hư người, trời lạnh như vậy mà hắn còn cầm một cái quạt màu sắc diêm dúa, đau mắt người nhìn.
Yến Vi Minh nhướn mày, cả người đều toả ra một cỗ ăn chơi trác táng khí thế, cao ngạo đến mức đầu muốn ngửa lên cả trời.
Hắn hùng hổ nói: "Ngươi là Yến Hành Dục à?"
Đại khái là vì lấy thêm khí thế, vừa mới tiến vào thiên viện liền "bá" một tiếng mở quạt ra, lấy một loại nuốt sông nuốt núi khí thế, quạt cho mình mấy cái, đem dây cột tóc cùng với mấy lọn tóc rũ trên vai quạt cho bay bay vòng vòng.
Yến Hành Dục mở mắt trừng trừng nhìn đứa nhỏ này không dấu vết mà hơi run người.
Yến Hành Dục: "..."
Đệ đệ này của y, đầu óc hình như không được tốt lắm.
⭐⭐⭐
Yến Hành Dục vừa mới biết được thân phận của người này, trong nhất thời không hiểu rõ được mục đích của hắn.
Kinh Hàn Chương nhìn bộ dáng ốm yếu, chỉ thở mà cũng lao lực của người này, hừ cười một tiếng, không nói thêm lời nào, tùy ý buông rèm xuống, trực tiếp thúc ngựa bỏ đi.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chỉ để lại Yến Hành Dục đối mặt với tấm rèm cửa lay động, nhìn một hồi lâu, không rõ lí do.
Một lát sau, xe ngựa đã đến phủ Thừa Tướng.
Yến Hành Dục tay cầm lấy một cái Phục Linh cao mà A Mãn mua cho y, trời lạnh đất đông, mùi thơm đã phiêu tán đi không ít, y lại không có tâm tư để ăn.
Xe ngựa của Hàn Nhược Tự lắc lắc lư lư đi vào phủ Thừa Tướng, A Mãn rất vui mừng, dọc theo đường đi tới phủ Thừa Tướng chỉ riêng một đôi mắt thôi cũng không đủ dùng, nhìn cái gì hắn cũng cảm thấy thật mới mẻ.
Thừa Tướng của Tĩnh quốc, dưới thiên tử, trên đủ loại quan lại, có được thân phận tôn quý như vậy, A Mãn cứ nghĩ phủ Thừa Tướng nhất định sẽ vô cùng xa hoa lãng phí, nhưng không ngờ cả phủ chỉ có cổng phủ nhìn có vẻ oai phong một chút, bên trong không khác gì so với nhà của những người tầm thường.
Tuyết trắng bao trùm đầy sân, đưa mắt chỉ nhìn thấy một màu trắng, ngược lại làm nơi đây tăng thêm vài phần u tĩnh.
Xe ngựa sau khi đi vào phủ Thừa Tướng liền dừng lại, Yến Hành Dục mặc áo khoác thật dày, cửa sau của xe ngựa được mở ra, một chiếc xe lăn gỗ được lấy ra chậm rãi đẩy tới, tiếng bánh xe lăn trên mặt tuyết tạo ra một chuỗi tiếng vang.
Triệu tổng quản của phủ Thừa Tướng là người nhìn Yến Hành Dục lớn lên, thấy y một thân bệnh tật đi ra, nước mắt chút nữa liền rơi xuống.
"Thiếu gia... Chịu khổ rồi."
Yến Hành Dục ôn hoà mà cười nói: "Không khổ."
"Sao không thể không khổ a?" Triệu bá nhìn khuôn mặt trắng bệch của y, đau lòng đến muốn mệnh, "Nơi giống như Hàn Nhược Tự thường thường là nơi để tăng nhân khổ tu, ngài năm đó còn nhỏ như vậy, hai chân lại bị thương, lão gia sao lại có thể vì lần xem mệnh kia đã đưa ngài đi cái chỗ gian nguy kia để chịu khổ, như thế nào mà lại đưa ngài đi a?"
Yến Hành Dục thấy khuyên nhủ cũng không ngăn được Triệu bá, đành bất đắc dĩ mà nói: "Ta không phải là trở lại rồi hay sao."
Triệu bá vội vàng lau nước mắt: "Đúng đúng đúng, trở về là tốt, trở về là tốt. Ta liền đi báo lại với lão gia..."
Hắn vừa dứt lời, bên hông hành lang liền vừa văn có một nam nhân mặc cẩm y đi tới, đây đúng là Thừa Tướng Yến Kích.
Yến Kích năm nay đã hơn bốn mươi, hàng năm làm việc trong triều đình cả người đều thấm một cỗ uy nghiêm khí thế, không giận tự uy, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Yến Hành Dục ánh mắt toả sáng, tay chống tay vịn của xe lăn, bởi vì động tác vội vàng mà làm áo khoác trên vai rơi xuống một nửa—— y mặc dày như vậy, rời khỏi áo khoác, thân thể y gầy yếu đến muốn mệnh.
"Cha."
Yến Kích ngẩng đầu nhìn y một cái, mâu quang sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm được ra khỏi vỏ.
"Đã về rồi." Hắn thần thái hờ hững, chính xác là hờ hững nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, quay sang phân phó Triệu bá: "Đem sổ sách trong liễn* mang qua thư phòng."
*Liễn: xe của vua đi, cũng chỉ xe của quý tộc hoặc nhà giàu.
Triệu bá sửng sốt, không nghĩ tới Yến Kích khi gặp lại Yến Hành Dục thế nhưng sẽ lạnh lùng như vậy, trong chốc lát liền ngây người một lúc.
Yến Kích làm việc sấm rền gió cuộn, phân phó xong căn bản không đợi Triệu bá trả lời, nhìn Yến Hành Dục không chớp mắt mà đi lướt qua y, ngữ khí lạnh lùng để lại một câu.
"Vừa trở về, liền an phận chút."
Yến Hành Dục cả năm ngón tay nắm chặt tay vịn, đôi môi cũng trở nên trắng bệch.
Triệu bá nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Yến Hành Dục, vừa mới muốn nói trở lại, đã thấy Yến Hành Dục cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Vâng, Hành Dục nhớ kỹ."
Yến Kích nghe xong liền bước nhanh rời đi.
Triệu bá mặt đầy lo lắng mà đẩy Yến Hành Dục trở về chỗ ở trước kia của y.
Yến Kích mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng lại cực kì tiết kiệm, Yến Hành Dục không ở đây mười năm rồi thế nhưng phủ Thừa Tướng cũng không có gì thay đổi quá nhiều.
Cánh cửa của thiên viện tuy rằng cũ kĩ, nhưng bên trong viện lại được thu thập gọn gàng ngăn nắp, cạnh đó còn có một vườn hoa dùng rào tre để ngăn cách, một bên còn trồng hai cây đào, trên cành buộc mấy sợi dây đỏ bị tuyết trắng phủ lên, phảng phất như trong ngày đông lạnh lẽo như vậy hoa cũng nở được.
Triệu bá cầm theo đèn đẩy Yến Hành Dục đi vào viện, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Trong triều bây giờ đang có rung chuyển, mấy hoàng tử gây sức ép đến mức cả kinh thành đang chướng khí mù mịt, lão gia cả ngày đều có việc bận, chứ không có ý muốn đối xử lạnh nhạt với thiếu gia."
Yến Hành Dục rũ mắt, sợi lông mi nhẹ nhàng chớp động, che đi ánh mắt có chút ảm đạm của y.
Có đối xử lạnh nhạt hay không, trong lòng y biết rất rõ ràng.
Triệu bá nói xong cũng hiểu được lí do này thật sự không hợp lí, cười gượng một tiếng: "Lão gia nói thiếu gia ở Hàn Nhược Tự cũng đã nhiều năm, thích yên tĩnh, nên sớm phân phó chúng ta thu thập viện này cho ngài, tuy hơi hẻo lánh nhưng lại thập phần thanh u."
Yến Hành Dục cũng không nói gì.
"Cách chủ viện xa chút cũng tốt." Triệu bá đã lâu không gặp Yến Hành Dục, giờ liền lải nhải không ngừng, "Tiểu công tử mấy năm nay bị phu nhân chiều đến hư người rồi, vẫn còn giữ tính tình trẻ con, mấy ngày trước không biết ở nơi nào nghe được... Nhàn thoại về ngài, ai."
Hắn tuy không nói hết, nhưng Yến Hành Dục đại khái cũng đoán ra được.
Năm mà Yến Hành Dục rời kinh, đệ đệ của y Yến Vi Minh cũng mới chỉ ba tuổi.
Tuy rằng năm đó hắn thích dính y, nhưng mười năm đã qua, cảnh còn người mất, không nói tới Yến Vi Minh thấy thế nào, mà ngay cả y từ lâu cũng không nhớ rõ bộ dáng của đệ đệ kia như thế nào.
Y ở bên ngoài mười năm mới về, hơn nữa thanh danh cũng chẳng tốt được chỗ nào, không biết người kinh thành đã đồn thành cái gì rồi.
Yến Vi Minh còn nhỏ, nghe những lời nhàn thoại không có khói sao có lửa ấy mà sinh ra ác cảm với y, đây cũng là điều bình thường.
Yến Hành Dục cũng không quan tâm lắm.
A Mãn lại ở một bên tức đến phồng mang trợn mắt.
Hắn cuối cùng cũng nhìn ra rồi, cha của công tử nhà hắn cũng không phải là người tốt đẹp gì cả, nhi tử trở về cũng hờ hững thì thôi, đây còn đuổi con trai trưởng đến ở chỗ hẻo lánh như này.
Đây quả viết hai chữ "không thích" Yến Hành Dục ngay ngoài mặt mà, nếu tin này mà truyền ra ngoài, thì những người nhàn thoại bên ngoài không biết phải xử lý thế nào.
Triệu bá dặn dò một phen, lại ghi nhớ lại những chỗ cần sửa chữa trong viện, rồi để lại mấy người hầu để phụ giúp.
Yến Hành Dục không có thói quen bị nhiều người hầu hạ như thế, đều đem tất cả đuổi đi hết.
Gây sức ép một phen như vậy cũng đã qua giờ hợi*.
*Giờ hợi: theo cách tính giờ 12 con giáp, giờ hợi là khoảng thời gian từ 21h00 - 23h00 tối thuộc Canh 2 trong ngày.
Được cái là tuy Yến Kích đối xử lạnh nhạt, nhưng không hề khắt khe với y, viện này tuy rất hẻo lánh nhưng lại không hề thiếu những thứ nên có.
Yến Hành Dục lại thu thập một phen, nhắm mắt dựa vào gối mềm chơi đùa phật châu, y mặc áo choàng dày, cả gương mặt đều là buồn ngủ biểu tình, giống như là có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Không biết qua bao lâu, y xoay phật châu mấy vòng, kinh Phật cũng niệm xong một lần, mới bắt đầu mở mắt.
Đây là thói quen mà y được dưỡng thành sau mấy năm ở Hàn Nhược Tự.
Thuở nhỏ y có chút bệnh về tim, nhất tối kỵ là không được để tâm thần kích động, niệm kinh Phật có thể giúp y tĩnh tâm.
Tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài cửa sổ.
Yến Hành Dục cơ thể ốm yếu không tiện để mở cửa sổ, chỉ có thể từ khe hở giữa cửa nhìn thấy những bông tuyết lả tả rơi xuống.
Y nhẹ nhàng khoát tay, không biết một con mèo đen từ lúc nào xuất hiện ở góc phòng, lười biếng duỗi lưng, dáng người nhẹ nhàng mà nhảy lên trên tháp, không tự nhiên mà cọ đầu hai ngón tay mảnh khảnh kia.
Khuôn mặt còn mang nét trẻ con của Yến Hành Dục hiếm khi xuất hiện ý cười, ngón tay nhè nhẹ xoa đầu mèo đen, nốt hồng chí dưới mắt trái giống như sống lại, một màu đỏ tiên diễm ướt át.
Trong viện truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Yến Hành Dục khẽ run người một chút, mày nhẹ nhàng nhăn lại.
Rất nhanh, A Mãn liền đẩy cửa đi vào, trong tay là bưng một chén thuốc đắng đen tuyền.
Yến Hành Dục rất quen thuộc mà đón lấy chén thuốc, khẽ ngửi mùi thuốc: "Đổi thuốc?"
"Vâng."
Yến Hành Dục uống thuốc, trên mặt không tỏ ra bài xích, nhưng phật châu trên tay giống như sắp bị bóp nát tới nơi.
Y đem thuốc một hơi uống cạn.
A Mãn lấy lại chén thuốc, thuận miệng nói: "Công tử, ta mới vừa rồi thấy hình như có người đến thiên điện..."
"Ngoan, đừng nói gì cả." Yến Hành Dục sắc mặt ôn hoà, hơi hơi hip mắt, ôn nhu nói: "Đi ra ngoài trước đi, ta bây giờ lập tức liền phải tức giận."
A Mãn: "..."
Mỗi lần uống thuốc, đều là đắng đến mức tức lên đầu hắn, công tử nhà hắn như vậy cũng coi như là ôn hoà rồi.
Yến Hành Dục vẫn là không tức giận nổi.
Cơ thể y vốn rất yếu, từ Giang Nam đến kinh đô mệt nhọc trên xe ngựa nửa tháng, hôm nay lại bị gió lạnh thổi qua, mới nằm xuống được một lúc mà y đã bắt đầu sốt cao.
A Mãn đối với việc này đã sớm ngựa quen đường cũ, cực kì thuần thục mà nấu thuốc bưng tới.
Yến Hành Dục sốt cao đến mê mê hoặc hoặc, ngửi được mùi thuốc y theo bản năng mà giơ tay đánh đổ chén thuốc.
A Mãn sớm đã quen tính tình y, nâng Yến Hành Dục ngồi dậy, dùng biện pháp mạnh rót thuốc cho y.
Yến Hành Dục ốm yếu nằm trên giường, kéo cao chăn che nửa khuôn mặt lại, chỉ lộ ra đôi mắt ngập nước.
Y sốt cao đến thần trí không còn rõ, nỉ non nói gì đó.
A Mãn nghe không rõ, đành phải lại gần hơn: "Cái gì?"
Yến Hành Dục mềm mỏng lên tiếng: "Có sâu, muốn chép kinh Phật."
A Mãn thấy y đều sốt mơ hồ, nói chuyện cũng được câu trước câu sau, thật cẩn thận mà đem tay y khoác ở mép giường nhét vào trong chăn, nhỏ giọng dỗ y: "Được, ta đi bắt sâu đây."
Yến Hành Dục hai mắt trống rỗng, con ngươi phảng phất như lưu ly bị một tầng hơi nước che lấp.
Y giống như đang kêu khổ, lại như làm nũng mà lẩm bẩm: "Kinh đô nhiều sâu quá, ta không thích."
A Mãn một bên dỗ một bên thuận miệng nói cho có lệ: "Được được, không thích thì giết là xong."
Yến Hành Dục hàm hồ nói đồng ý, còn nói mấy câu mê sảng, rốt cuộc không chống đỡ nổi mơ màng thiếp đi.
***
Tin tức Yến Hành Dục đã hồi kinh, cơ hồ trong một đêm đã truyền đi khắp kinh đô, sáng sớm hôm sau đã có mấy nhà quyền quý trong kinh thành sai người đến tặng lễ, hỏi thăm Yến Hành Dục.
Những người khác trong lòng đều rất rõ ràng, tặng lễ là giả, xem cuộc vui mới là thật.
Thừa Tướng Yến Kích thủ đoạn mạnh mẽ, trong triều tất nhiên gây thù với nhiều người, những người bị hắn chèn ép quanh năm chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội xem vở kịch vui ngàn năm có một này.
Tất cả mọi người đều biết được, đại công tử phủ Thừa Tướng bị lão quốc sư phê mệnh thất sát cách, ở Giang Nam hẻo lánh mười năm, rốt cuộc cũng không hung hãn như trong lời đồn.
Bất quá, cũng có người chân tâm thật lòng mà tới tặng lễ.
Kinh đô hiếm khi có được thời tiết tốt, một cơn gió cũng không có.
Cơn sốt của Yến Hành Dục đã lui đi, thần tình bệnh sắc, suy yếu mà ngồi trên xe lăn gỗ phơi nắng, A Mãn sợ y bị nhiễm khí lạnh, liền đặt xung quanh y hai chậu than để sưởi ấm.
Yến Hành Dục mặc niệm xong một lần kinh Phật, vừa mở mắt liền thấy A Mãn từ ngoài đi vào.
"Công tử." A Mãn mặt đầy vui mừng, "Lại có người tới tặng lễ nữa rồi, ta còn thấy được được một viên ngọc Tụ Nham rất to, người kinh đô cũng nhiều tiền thật."
Yến Hành Dục biết được hôm nay người đến phủ Thừa tướng tám phần là không có ý gì tốt, cũng không nhiều lời, thản nhiên nói: "Phục Linh cao của ta mua được chưa?"
A Mãn gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một miếng Phục Linh cao được bọc giấy, đưa cho y, nói: "À đúng rồi, ta còn nhìn thấy có người tặng một con nai con tới đây nữa."
Yến Hành Dục đang cầm Phục Linh cao liền khựng lại: "Nai?"
"Vâng, còn rất nhỏ, giống như vừa mới được sinh ra mấy ngày, vẫn luôn ở một chỗ kêu ô ô đâu."
Yến Hành Dục nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ tới trong cuộc gặp mặt đầu tiên vị Thất hoàng tử kia nói: "Yến Hành Lộc", y sợ run một khắc, nói: "Đem nai tới đây đi."
A Mãn đang ngồi xổm bên cạnh trêu mèo, nghe vậy liền nghi hoặc nói: "A? Ngài vừa rồi nói không cần đem lễ vật ngoài kia vào đây hay sao?"
Yến Hành Dục: "Ta hiện tại lại muốn đem vào rồi."
A Mãn đành phải đứng lên đi tới nội viện, dắt nai con kia tới chỗ Yến Hành Dục.
Nai con kia hẳn là đã chịu kinh hách, cả người cứ run lẩy bẩy, tứ chi đứng cũng không vững, đi một bước ngã ba lần, nhìn thập phần đáng thương.
Yến Hành Dục lần đầu nhìn thấy nai con, cảm thấy thực mới lạ, nghiêng đầu nhìn con nai kia ngã bên cạnh chân mình, hai mắt ướt sũng mà nhìn y.
Yến Hành Dục đánh giá nai con này một chút, mới phát hiện ra một chân của nó bị thương, trước khi đưa tới chắc hẳn đã được bôi thuốc, có mùi thuốc cầm máu thượng đẳng.
Liền một con nai cũng dùng loại thuốc quý như vậy.
Yến Hành Dục đưa tay vuốt ve đầu nai con, nói: "Con nai này là ai đưa tới?"
"Thất hoàng tử Kinh Hàn Chương sai người đưa tới, là người mà chúng ta nhìn thấy ngoài cổng thành hôm qua."
Yến Hành Dục ngẩn ra: "Kinh Hàn Chương..."
A Mãn "A a a" vài tiếng, từ trong vạt áo lấy ra một tờ giấy, nói: "Ta nhìn thấy nó được để trong lồng sắt nhốt nai, ngài xem thử đi."
Yến Hành Dục mở tờ giấy ra, mặt trên chỉ viết ba chữ.
"Yến Hành Lộc."
Góc phải cũng không để lại tên người viết, mà có bảy dấu mực rất không có kiên nhẫn mà chấm vào.
Yến Hành Dục: "..."
Thất điện hạ được đồn là hay tùy ý làm bậy, xem ra quả thực là vậy.
A Mãn thấy Yến Hành Dục thần sắc biến đổi, ngón tay cơ hồ sắp đem tờ giấy kia vò nát đến nơi, nghi hoặc hỏi: "Công tử, ngài muốn tức giận sao?"
"Đúng." Yến Hành Dục thật sự thẳng thắn, một chút cũng không biết che dấu, đến tức giận mà cũng có trật tự, quy củ.
A Mãn đang chuẩn bị đi tìm chỗ trốn lánh nạn, chợt nghe thấy tiếng ồn ào kinh thiên động địa ngoài sân.
"Yến Hành Dục đâu rồi?! Y ở cái chỗ rách nát tàn tạ này sao?"
Thanh âm này giống như của một đứa nhỏ non nớt, ngữ khí cuồng vọng, kiêu ngạo.
Yến Hành Dục dù là tức giận, cũng không giống với người thường mặt mày dữ tợn, y rất kiên nhẫn mà đem tờ giấy kia vuốt thẳng rồi gấp gọn lại, đặt ở bên trong vạt áo, con ngươi tràn đầy lạnh nhạt mà nhìn về phía cửa viện.
Rất nhanh sau đó, một đứa trẻ con ăn mặc loè loẹt được mấy người hầu váy quanh mà bước vào trong, hùng hùng hổ hổ, ai không biết rõ còn tưởng rằng tới để đòi nợ, trả thù.
Đứa bé kia tầm mười một mười hai tuổi, trên khuôn mặt đều là vẻ kiêu căng, ngạo mạn không phù hợp với lứa tuổi của hắn, vừa thấy chính là bị chiều hư người, trời lạnh như vậy mà hắn còn cầm một cái quạt màu sắc diêm dúa, đau mắt người nhìn.
Yến Vi Minh nhướn mày, cả người đều toả ra một cỗ ăn chơi trác táng khí thế, cao ngạo đến mức đầu muốn ngửa lên cả trời.
Hắn hùng hổ nói: "Ngươi là Yến Hành Dục à?"
Đại khái là vì lấy thêm khí thế, vừa mới tiến vào thiên viện liền "bá" một tiếng mở quạt ra, lấy một loại nuốt sông nuốt núi khí thế, quạt cho mình mấy cái, đem dây cột tóc cùng với mấy lọn tóc rũ trên vai quạt cho bay bay vòng vòng.
Yến Hành Dục mở mắt trừng trừng nhìn đứa nhỏ này không dấu vết mà hơi run người.
Yến Hành Dục: "..."
Đệ đệ này của y, đầu óc hình như không được tốt lắm.
⭐⭐⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.