Chương 78: Hoà giải
Nhất Tùng Âm
03/07/2024
Edit: phongsunuong.
Kinh Hàn Chương đứng ở ngoài cửa, ngoài trời rõ ràng nóng nực đến mức có thể làm cho cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn lại như vào hầm băng, tay đều đang phát run.
Trong lúc nhất thời, tất cả sự kỳ lạ trên người Yến Hành Dục đều được bật mí.
Khi hai người bọn họ gặp lại nhau sau hai năm hắn rời kinh, Yến Hành Dục đối xử với Kinh Hàn Chương rất đặc biệt, toàn tâm ỷ lại, còn mang theo chút ấm áp như ngọn lửa vừa bị dập tắt, giống như đem tất cả hy vọng đặt trên người hắn, được ăn cả ngã về không.
Có đôi khi Yến Hành Dục đối xử tốt với hắn, đều khiến Kinh Hàn Chương sinh ra môt loại ảo giác “Ta xứng đáng để y đối đãi như vậy sao”.
Kinh Hàn Chương tự nhận lần gặp gỡ trước đó cũng chỉ là khi còn bé đã cứu giúp Yến Hành Dục, mười năm trôi qua, nếu hắn là kẻ bạc tình thì đã sớm quên mất y là ai.
Chỉ vì một chút ân tình này mà có thể khiến Yến Hành Dục ỷ vào hắn đến nỗi này sao?
Mà hiện giờ, Kinh Hàn Chương rốt cuộc cũng đã hiểu.
Bên cạnh Yến Hành Dục, hoặc là ngụy quân tử lợi dụng mệnh số của y, hoặc là tiểu nhân mưu toan giết y, từ nhỏ đến lớn sự chân tình y nhận được đã thiếu lại càng thêm thiếu.
Thiếu đến mức một chút ân tình khi còn bé còn để trong lòng, nhớ lâu như vậy.
Thân thể gầy yếu bệnh tật của Yến Hành Dục, đống kinh Phật đếm không xuể trong ám thất kia, kim quả tử trong hà bao được vuốt ve đến bóng loáng, ám khí trên người cả khi đi ngủ cũng không chịu tháo xuống...
Từng thứ từng thứ một, khiến Kinh Hàn Chương khi nhớ đến là cảm thấy hô hấp khó khăn.
Hắn đau lòng muốn chết, đồng thời lần đầu tiên trong lòng hắn nảy sinh sự chán ghét và hối hận đối với chính mình.
Kinh Hàn Chương đã quen vô tâm vô phế, từ nhỏ đến lớn đều rất ít sẽ quan tâm tới cảm nhận của người khác, cho tới khi ái mộ Yến Hành Dục, hắn sẽ học chọn từ trước khi nói, quan tâm chăm sóc tới cảm xúc của người khác, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Yến Hành Dục gần như không hề nói dối hắn, nhưng theo từng ngày tháng ở chung với nhau dần lộ ra những điểm bất đồng của y. Nhưng Kinh Hàn Chương lại không muốn can thiệp vào chuyện của y, mà muốn y tự chủ động nói mình biết, do vậy mà đã nhiều lần hắn đều bỏ qua những điểm đáng ngờ đó.
Kinh Hàn Chương hô hấp một cách khó khăn.
Hắn muốn Yến Hành Dục phải nói như nào đây, muốn y tự nói y có khả năng là Nhiếp Chính Vương nhi tử, tới kinh thành để tạo thị phi sao?
Rốt cuộc Kinh Hàn Chương không nhịn nổi nữa, đang chuẩn bị nhanh chóng vọt vào trong, thì chợt nghe tiếng kêu khóc bi thương của Yến phu nhân phát ra từ trong từ đường.
“Hành Dục!”
Đồng tử Kinh Hàn Chương co rụt lại, trực tiếp phá cửa mà vào.
Một căn từ đường to như vậy, chỉ còn mỗi Yến phu nhân đang khóc đến nỗi quỳ cũng không xong, nhìn tới cửa sổ bên cạnh, một đợt sóng nhiệt đánh úp lại.
Yến Hành Dục... thế nhưng chạy trốn?
Bên tai Kinh Hàn Chương ù ù một trận.
Vì sao y lại phải chạy trốn?
Y có biết hắn ở bên ngoài nghe không, ám vệ bảo hắn tới đây có phải do y an bài hay không?
Kinh Hàn Chương nghĩ rất nhiều, đầu óc vừa mới khỏi hẳn lại bắt đầu đau nhói từng đợt.
Trên khuôn mặt của Yến phu nhân đều là nước mắt, giống như phát điên mà gọi tên Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương không khá hơn là bao, hắn đi theo con đường bên ngoài cửa sổ từ đường, nhưng đi được vài bước thì phát hiện đó là đường cụt.
Không biết Yến Hành Dục đã sớm chạy tới nơi nào rồi.
Đứng dưới ánh chiều tà mà cả người Kinh Hàn Chương phát run, không kịp ngẫm nghĩ gì nũa, nhanh chóng chạy tới tiền viện, cho thân vệ đi theo hắn tìm người.
“Cho người đi tìm!” Bờ môi của Kinh Hàn Chương phát run, “Cái gì mà phủ Tướng Quân, phủ Quốc sư! Đều phái người qua tìm!”
Hắn nói xong câu cuối cùng, giọng nói đều nghẹn ứ lại.
Các thân vệ hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao chỉ mới qua một lúc đã biến thành cục diện như này.
Không, không phải đang cầu hôn sao?
Vẻ mặt của Kinh Hàn Chương quá đáng sợ, thân vệ không dám hỏi nhiều, vội nhận lệnh đi tìm người.
Hai chân Kinh Hàn Chương như nhũn ra, đứng cứng ngắc tại chỗ mà suy nghĩ miên man, hắn thống khổ xoa bóp hai bên thái dương, hơn nửa ngày mới ngừng đau đầu.
Hắn không tĩnh tâm được, mang người đi khắp kinh thành tìm người—— cứ khi nào được lúc rảnh rỗi là trong đầu hắn lại tràn ngập những dị thường của Yến Hành Dục, cứ như từng nhát kiếm đang lăng trì trái tim của hắn vậy.
Phủ Thừa Tướng không có, phủ Tướng Quân, phủ Quốc Sư càng không thấy người, cuối cùng vì trận thế quá lớn, khiến Hoàng Đế đều biết chuyện.
Yến Trầm Tích dẫn theo Kinh Chập Vệ cùng giúp hắn tìm người, nhưng tìm đến tối mà ngay cả bóng dáng y cũng không thấy.
Thiếu chút nữa là Kinh Hàn Chương phát điên rồi.
Rõ ràng lúc trưa vẫn còn tốt đẹp, hai người bọn họ cùng ngồi xe ngựa, dưới những ánh mắt ao ước mà lấy từng rương sính lễ xuống đưa vào phủ Thừa Tướng, nhưng sao tới buổi tối, lại không thấy tăm hơi của người?
Thụy Vương trấn an Kinh Hàn Chương: “Các đệ xảy ra tranh cãi sao? Chứ đang êm đẹp nói không thấy người là mất tích không có tăm hơi luôn vậy?”
Mái tóc Kinh Hàn Chương hỗn độn, hai mắt dại ra, giống như không nghe lọt những gì Thụy Vương nói, lẩm bẩm tự hỏi: “Vì sao y lại muốn trốn ta? Ta còn chưa nói gì mà.”
Thụy Vương hít sâu một hơi.
Sau khi Kinh Hàn Chương nói xong, đầu óc vẫn luôn trong trạng thái hỗn loạn chợi lóe sáng, nhớ lại những gì Yến Hành Dục từng thuận miệng nói với hai năm trước.
“Nếu có một ngày ngươi không vui, cũng không phải trốn đi.”
“Ta trốn đi, là vì muốn được điện hạ tìm thấy.”
Kinh Hàn Chương đứng phắt dậy, khiến Thụy Vương đang vắt óc tìm cách an ủi hắn hoảng sợ.
“Làm sao vậy?”
Qua nửa ngày, Kinh Hàn Chương cảm thấy Yến Hành Dục đang tránh né mình, cho nên đã lật tung toàn bộ ngóc ngách trong kinh thành, nhưng còn một chỗ duy nhất chưa tìm tới, chính là phủ Thất hoàng tử.
Kinh Hàn Chương: “...”
Kinh Hàn Chương thầm mắng mình đúng là đồ ngu xuẩn, không nói hai lời trực tiếp chạy ra ngoài, đoạt lấy một con ngựa ra roi về phủ.
Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, Kinh Hàn Chương nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới nội viện, phá cửa mà vào phòng của Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương lo lắng Yến Hành Dục ở một mình sẽ không thoải mái cho nên đã bố trí cho y căn phòng rất rộng, Kinh Hàn Chương hầu như đã lật tìm mỗi góc rồi mà vẫn chưa thấy người đâu.
Ý thức được vấn đề này Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa là khóc lên, nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh lại suy nghĩ.
Chỗ dễ tìm thấy nhất không phải là phòng của mình hay sao?
Kinh Hàn Chương lại vội vàng chạy tới phòng của mình.
Trong phòng một mảnh u ám, giống như không có ai ở đây, nhưng khi Kinh Hàn Chương muốn mở cửa vào thì phát hiện cửa đã bị khóa trong.
Kinh Hàn Chương thở phào một hơi, gõ gõ cửa, gọi: “Hành Dục, ngươi ở đây không?”
Yến Hành Dục tóc tai bù xù, y ôm gối ngồi trên chiếc giường rộng lớn, đang ôm y phục của Kinh Hàn Chương mà ngẩn người.
Nghe thấy giọng nói của Kinh Hàn Chương, đôi mắt như bị bụi phủ kín chậm rãi thoáng hiện một tia sáng, y từ trên giường xuống, giày cũng không thèm đeo chậm rãi đi tới cạnh cửa.
Y nhẹ giọng đáp lại: “Điện hạ, ta ở đây.”
Kinh Hàn Chương nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ hiện lên cửa, cố gắng làm cho mình không dọa tới y, nhẹ giọng dỗ dành: “Mở cửa, để điện hạ của ngươi vào, được không nào?”
Yến Hành Dục cũng đang nhìn bóng dáng của hắn, y nghiêng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Không được.”
Trái tim của Kinh Hàn Chương bị treo lên, cưỡng bách bản thân không nên quắ kích động, hắn ôn nhu hỏi: “Làm sao lại không được đâu? Chúng ta cũng sắp thành thân rồi, chẳng lẽ còn không cho ta tới gặp nai của ta sao?”
Yến Hành Dục có chút mê man nhìn cửa gỗ khắc hoa, một hồi lâu mới cười một tiếng, y đưa tay chậm rãi chạm lên bóng dáng của Kinh Hàn Chương trên cửa, giống như ngâm nga một bài hát mà cười hỏi: “Là ai thành thân với Kinh Hàn Chương vậy?”
Kinh Hàn Chương lập tức nói: “Là ngươi.”
Yến Hành Dục lại hỏi: “Ta là ai vậy?”
Kinh Hàn Chương còn chưa trả lời, Yến Hành Dục đã thu tay lại từ trên bóng dáng kia, y dựa lưng vào tấm cửa khắc hoa chậm rãi trượt xuống, y giống như quên mất Kinh Hàn Chương vẫn còn đứng ngoài cửa, tự đắm chìm trong thế giới của mình, lẩm bẩm: “Ta là Yến Hành Dục, hay vẫn là tiểu Thế Tử đây?”
Y vừa nói vừa mở chiếc hộp nhỏ luôn cầm trong tay ra, cùng ném một viên thuốc và một viên thuốc độc vào trong hộp.
Yến Hành Dục nghĩ, có lẽ chỉ có trời mới biết y là ai.
Y nhẹ nhàng xóc chiếc hộp lên một cái, hai viên thuốc đảo lên, rất nhanh đã không phân biệt được đâu là thuốc đâu là độc.
Yến Hành Dục tùy tay lấy ra một viên thuốc, hai ngón tay cầm lấy nó, nâng tay lên ngửa đầu nhìn tới nhìn lui, trên mặt xuất hiện sự vui mừng hiếm thấy.
Mọi thứ xảy ra xung quanh giống như bị y che chắn hết ở bên ngoài, cho dù là giọng nói của Kinh Hàn Chương cũng dần dần không còn nghe rõ nữa, trong tầm mắt của Yến Hành Dục chỉ còn viên thuốc kia.
Sao Tử Vi rất nhanh sẽ rơi xuống, chỉ sợ y không còn vận khí tốt như trước để tránh khỏi thuốc độc nữa.
“Nai con chạy lộc cộc, chạy tới ổ ngủ ngoan.” Yến Hành Dục cầm viên thuốc nhìn tới nhìn lui, ngâm nga bài hát ru quen thuộc, trong căn phòng u ám này có vẻ cực kỳ đáng sợ.
“Khi nào nai con mới có thể ngủ ngoan đâu?” Yến Hành Dục thì thào tự hỏi, sau khi hỏi xong, đôi mắt y cong cong, cười nói, “Nai con ta đây sẽ đi ngủ bây giờ.”
Y nói xong, đang chuẩn bị đưa viên thuốc tới bên môi, thì cửa sổ sau lưng đột nhiên truyền tới chấn động kịch liệt, giọng nói của Kinh Hàn Chương đột nhiên phá tan toàn bộ sự yên tĩnh của thế giới mà Yến Hành Dục tự xây dựng cho mình, chấn động ầm ầm khiến cả người y run lên.
Viên thuốc lăn một vòng, trực tiếp dừng lại trên mặt đất.
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, mang chút mê man mà xoay người nhìn lại.
Kinh Hàn Chương dùng sức đập cửa, gần như là gào thét mà nói: “Yến Hành Dục! Ngươi chờ đấy cho ta!”
Yến Hành Dục mờ mịt nhìn bóng dáng của Kinh Hàn Chương, không biết vì sao hắn lại tức giận, y nghi hoặc nhìn một lúc lâu mới xoay người quỳ bò trên mặt đất tìm viên thuốc của mình.
Từ lúc chủ động dẫn Kinh Hàn Chương đến từ đường, Yến Hành Dục đã sớm điên mất rồi.
Y quỳ gối trên mặt đất, lần mò từng tấc một tìm viên thuốc mà y đã chọn, rốt cuộc ở trong một góc tìm được viên thuốc dính đầy tro bụi, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, lấy tay áo nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn.
Đúng lúc này, bóng tối trước mắt y đột nhiên hiện lên ánh sáng như của một ngọn lửa.
Yến Hành Dục ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn lại.
Cửa phòng vốn tối đen lúc này đã bị ánh của của ngọn lửa xua đi, còn có mùi cháy khét theo đó truyền tới—— hình như có người đang đốt gì đó ở bên ngoài.
Trái tim của Yến Hành Dục khó hiểu mà chợt khựng lại, y ngồi xổm trên mặt đất suy nghĩ nửa ngày mới thần sai quỷ bảo mà đứng dậy, đi từng bước một tới cánh của.
Hành động cử chỉ của y như điên rồ mà mở cửa ra, nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa.
Trong một tòa viện to như vậy, tất cả hạ nhân đã sớm rời đi, chỉ còn một đống lửa cháy ở giữa sân, mà Kinh Hàn Chương đang đứng bên cạnh đống lửa đưa lưng về phía y, hùng hùng hổ hổ mà ném thứ trong tay vào trong lửa.
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, ngơ ngác tiến lên vài bước: “Điện hạ?”
Không biết đống lửa kia được đốt từ khi nào, cũng không biết Kinh Hàn Chương đã đứng kia đốt được bao lâu rồi, hắn vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy trên mặt đều có những vết tro xám, nhìn vô cùng chật vật.
Yến Hành Dục giật mình đứng trên bậc thang, nhìn Kinh Hàn Chương ném từng rương kinh Phật vào trong lửa.
Lửa cháy tận trời, sau khi đốt kinh Phật tro bụi bay đầy trời, đến giữa không trung lại lâng lâng rơi xuống, giống như đang có một trận tuyết rơi xuống vậy.
Yến Hành Dục ngửa đầu nhìn, viên thuốc trong tay rơi xuống đất, không biết từ khi nào khuôn mặt y đều là nước mắt.
Kinh Hàn Chương đốt xong cuốn kinh Phật cuối cùng mới nổi giận đùng đùng chạy dọc theo bậc thang tới trước mặt Yến Hành Dục, nắm lấy bờ vai y, hung ác nói: “Cái gì mà tội nghiệt, cái gì mà kinh Phật, ta đốt hết cho ngươi!”
Yến Hành Dục rơi lệ mà nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương nhìn thấy nước mắt của y, trong lòng lại trở nên mềm mại, hắn buông lỏng y ra, đưa một bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Yến Hành Dục, cố gắng để giọng nói của mình không được phát run, ôn thanh nói: “Cho dù có báo ứng gì, thì ta sẽ chịu cùng ngươi, được không?”
Trên người Kinh Hàn Chương toàn mùi cháy khét, có chút gay mũi, hắn vén lọn tóc rũ trước tai ra sau tai y: “Ta không để ý ngươi là ai, ngươi là nhi tử của Nhiếp Chính Vương cũng được là Yến Hành Dục cũng được, chỉ cần đó là ngươi thì ta đều muốn.”
Yến Hành Dục ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, y rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta... Ta chỉ muốn, cho ngài thứ tốt nhất, nhưng làm thế nào cũng không được.”
Kinh Hàn Chương: “Ta không cần tốt nhất, ta chỉ muốn ngươi.”
Yến Hành Dục giống như không nghe thấy hắn nói gì, còn dại ra mà lẩm bẩm lầu bầu: “Ta còn muốn viết thư hỏi khi nào ngài trở về, nhưng, trên tay ta chỉ toàn là máu, chép nhiều kinh Phật đến mấy cũng không hết được. Ta viết rất nhiều thư, nhưng lại không dám gửi dù chỉ một bức, ta sợ điện hạ thấy bẩn...”
Khi Kinh Hàn Chương dọn đồ đạc trong ám thất của Yến Hành Dục về phủ, thì hắn từng mở thư của Yến Hành Dục để xem qua.
Toàn bộ mặt giấy chỉ viết đầy ba chữ.
“Khi nào về”
Kinh Hàn Chương đau lòng đến mức hít thở cũng không xong, hắn đưa tay nâng mặt Yến Hành Dục, để ánh mắt mất tiêu cự của y đối diện với mình, gằn từng chữ một: “Yến Hành Dục, Yến Hành Dục ngươi nhìn ta này.”
Yến Hành Dục thiếu chút nữa lại sa vào trong tuyệt vọng, nghe thấy giọng nói của Kinh Hàn Chương, y giãy dụa tỉnh lại, ánh mắt cũng không chớp mà nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương biết được vấn đề của Yến Hành Dục, có lẽ y thật sự bị hai thân phận kia làm cho điên rồi.
Nếu như hai năm trước Yến Hành Dục không đọc được bức thư kia của Lâm thái phó, thì có lẽ y sẽ quy củ mà báo thù cho Nhiếp Chính Vương, an tâm làm một cây kiếm trong tay Yến Kích.
Nhưng lá thư này vẫn bị Ngư Tức giao vào tay y.
Là Nhiếp Chính Vương nhi tử báo thù cho cha, vẫn là Thừa Tướng nhi tử vô tội bị lợi dụng khiến một đời bị hủy hoại, ai cũng không biết được.
Yến Hành Dục không hề tin ai, y chỉ tin chính bản thân mình.
Nhưng hai đứa trẻ năm đó có bị tráo đổi hay không, ngoại trừ Yến Kích, có lẽ chỉ có trời mới biết.
Kinh Hàn Chương nâng mặt y, đôi mắt gợn chút sóng nước, giọng hắn run lên: “Cho dù ngươi là ai đi nữa, người mà ta ái mộ chỉ có một mình ngươi.”
Yến Hành Dục dại ra mà nhìn hắn.
“Không phải ngươi nói chỉ tin mình ta sao?” Kinh Hàn Chương hỏi, “Vậy giờ ngươi tin ta không?”
Yến Hành Dục giật mình nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên không hề báo trước mà khóc lớn lên.
Lồng lưu ly như gông cùm gắt gao bao chặt lấy y, chợt vỡ nát.
Từ đống tro tàn của kinh Phật, y đã khởi tử hồi sinh.
⭐⭐⭐
Kinh Hàn Chương đứng ở ngoài cửa, ngoài trời rõ ràng nóng nực đến mức có thể làm cho cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn lại như vào hầm băng, tay đều đang phát run.
Trong lúc nhất thời, tất cả sự kỳ lạ trên người Yến Hành Dục đều được bật mí.
Khi hai người bọn họ gặp lại nhau sau hai năm hắn rời kinh, Yến Hành Dục đối xử với Kinh Hàn Chương rất đặc biệt, toàn tâm ỷ lại, còn mang theo chút ấm áp như ngọn lửa vừa bị dập tắt, giống như đem tất cả hy vọng đặt trên người hắn, được ăn cả ngã về không.
Có đôi khi Yến Hành Dục đối xử tốt với hắn, đều khiến Kinh Hàn Chương sinh ra môt loại ảo giác “Ta xứng đáng để y đối đãi như vậy sao”.
Kinh Hàn Chương tự nhận lần gặp gỡ trước đó cũng chỉ là khi còn bé đã cứu giúp Yến Hành Dục, mười năm trôi qua, nếu hắn là kẻ bạc tình thì đã sớm quên mất y là ai.
Chỉ vì một chút ân tình này mà có thể khiến Yến Hành Dục ỷ vào hắn đến nỗi này sao?
Mà hiện giờ, Kinh Hàn Chương rốt cuộc cũng đã hiểu.
Bên cạnh Yến Hành Dục, hoặc là ngụy quân tử lợi dụng mệnh số của y, hoặc là tiểu nhân mưu toan giết y, từ nhỏ đến lớn sự chân tình y nhận được đã thiếu lại càng thêm thiếu.
Thiếu đến mức một chút ân tình khi còn bé còn để trong lòng, nhớ lâu như vậy.
Thân thể gầy yếu bệnh tật của Yến Hành Dục, đống kinh Phật đếm không xuể trong ám thất kia, kim quả tử trong hà bao được vuốt ve đến bóng loáng, ám khí trên người cả khi đi ngủ cũng không chịu tháo xuống...
Từng thứ từng thứ một, khiến Kinh Hàn Chương khi nhớ đến là cảm thấy hô hấp khó khăn.
Hắn đau lòng muốn chết, đồng thời lần đầu tiên trong lòng hắn nảy sinh sự chán ghét và hối hận đối với chính mình.
Kinh Hàn Chương đã quen vô tâm vô phế, từ nhỏ đến lớn đều rất ít sẽ quan tâm tới cảm nhận của người khác, cho tới khi ái mộ Yến Hành Dục, hắn sẽ học chọn từ trước khi nói, quan tâm chăm sóc tới cảm xúc của người khác, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Yến Hành Dục gần như không hề nói dối hắn, nhưng theo từng ngày tháng ở chung với nhau dần lộ ra những điểm bất đồng của y. Nhưng Kinh Hàn Chương lại không muốn can thiệp vào chuyện của y, mà muốn y tự chủ động nói mình biết, do vậy mà đã nhiều lần hắn đều bỏ qua những điểm đáng ngờ đó.
Kinh Hàn Chương hô hấp một cách khó khăn.
Hắn muốn Yến Hành Dục phải nói như nào đây, muốn y tự nói y có khả năng là Nhiếp Chính Vương nhi tử, tới kinh thành để tạo thị phi sao?
Rốt cuộc Kinh Hàn Chương không nhịn nổi nữa, đang chuẩn bị nhanh chóng vọt vào trong, thì chợt nghe tiếng kêu khóc bi thương của Yến phu nhân phát ra từ trong từ đường.
“Hành Dục!”
Đồng tử Kinh Hàn Chương co rụt lại, trực tiếp phá cửa mà vào.
Một căn từ đường to như vậy, chỉ còn mỗi Yến phu nhân đang khóc đến nỗi quỳ cũng không xong, nhìn tới cửa sổ bên cạnh, một đợt sóng nhiệt đánh úp lại.
Yến Hành Dục... thế nhưng chạy trốn?
Bên tai Kinh Hàn Chương ù ù một trận.
Vì sao y lại phải chạy trốn?
Y có biết hắn ở bên ngoài nghe không, ám vệ bảo hắn tới đây có phải do y an bài hay không?
Kinh Hàn Chương nghĩ rất nhiều, đầu óc vừa mới khỏi hẳn lại bắt đầu đau nhói từng đợt.
Trên khuôn mặt của Yến phu nhân đều là nước mắt, giống như phát điên mà gọi tên Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương không khá hơn là bao, hắn đi theo con đường bên ngoài cửa sổ từ đường, nhưng đi được vài bước thì phát hiện đó là đường cụt.
Không biết Yến Hành Dục đã sớm chạy tới nơi nào rồi.
Đứng dưới ánh chiều tà mà cả người Kinh Hàn Chương phát run, không kịp ngẫm nghĩ gì nũa, nhanh chóng chạy tới tiền viện, cho thân vệ đi theo hắn tìm người.
“Cho người đi tìm!” Bờ môi của Kinh Hàn Chương phát run, “Cái gì mà phủ Tướng Quân, phủ Quốc sư! Đều phái người qua tìm!”
Hắn nói xong câu cuối cùng, giọng nói đều nghẹn ứ lại.
Các thân vệ hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao chỉ mới qua một lúc đã biến thành cục diện như này.
Không, không phải đang cầu hôn sao?
Vẻ mặt của Kinh Hàn Chương quá đáng sợ, thân vệ không dám hỏi nhiều, vội nhận lệnh đi tìm người.
Hai chân Kinh Hàn Chương như nhũn ra, đứng cứng ngắc tại chỗ mà suy nghĩ miên man, hắn thống khổ xoa bóp hai bên thái dương, hơn nửa ngày mới ngừng đau đầu.
Hắn không tĩnh tâm được, mang người đi khắp kinh thành tìm người—— cứ khi nào được lúc rảnh rỗi là trong đầu hắn lại tràn ngập những dị thường của Yến Hành Dục, cứ như từng nhát kiếm đang lăng trì trái tim của hắn vậy.
Phủ Thừa Tướng không có, phủ Tướng Quân, phủ Quốc Sư càng không thấy người, cuối cùng vì trận thế quá lớn, khiến Hoàng Đế đều biết chuyện.
Yến Trầm Tích dẫn theo Kinh Chập Vệ cùng giúp hắn tìm người, nhưng tìm đến tối mà ngay cả bóng dáng y cũng không thấy.
Thiếu chút nữa là Kinh Hàn Chương phát điên rồi.
Rõ ràng lúc trưa vẫn còn tốt đẹp, hai người bọn họ cùng ngồi xe ngựa, dưới những ánh mắt ao ước mà lấy từng rương sính lễ xuống đưa vào phủ Thừa Tướng, nhưng sao tới buổi tối, lại không thấy tăm hơi của người?
Thụy Vương trấn an Kinh Hàn Chương: “Các đệ xảy ra tranh cãi sao? Chứ đang êm đẹp nói không thấy người là mất tích không có tăm hơi luôn vậy?”
Mái tóc Kinh Hàn Chương hỗn độn, hai mắt dại ra, giống như không nghe lọt những gì Thụy Vương nói, lẩm bẩm tự hỏi: “Vì sao y lại muốn trốn ta? Ta còn chưa nói gì mà.”
Thụy Vương hít sâu một hơi.
Sau khi Kinh Hàn Chương nói xong, đầu óc vẫn luôn trong trạng thái hỗn loạn chợi lóe sáng, nhớ lại những gì Yến Hành Dục từng thuận miệng nói với hai năm trước.
“Nếu có một ngày ngươi không vui, cũng không phải trốn đi.”
“Ta trốn đi, là vì muốn được điện hạ tìm thấy.”
Kinh Hàn Chương đứng phắt dậy, khiến Thụy Vương đang vắt óc tìm cách an ủi hắn hoảng sợ.
“Làm sao vậy?”
Qua nửa ngày, Kinh Hàn Chương cảm thấy Yến Hành Dục đang tránh né mình, cho nên đã lật tung toàn bộ ngóc ngách trong kinh thành, nhưng còn một chỗ duy nhất chưa tìm tới, chính là phủ Thất hoàng tử.
Kinh Hàn Chương: “...”
Kinh Hàn Chương thầm mắng mình đúng là đồ ngu xuẩn, không nói hai lời trực tiếp chạy ra ngoài, đoạt lấy một con ngựa ra roi về phủ.
Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, Kinh Hàn Chương nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới nội viện, phá cửa mà vào phòng của Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương lo lắng Yến Hành Dục ở một mình sẽ không thoải mái cho nên đã bố trí cho y căn phòng rất rộng, Kinh Hàn Chương hầu như đã lật tìm mỗi góc rồi mà vẫn chưa thấy người đâu.
Ý thức được vấn đề này Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa là khóc lên, nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh lại suy nghĩ.
Chỗ dễ tìm thấy nhất không phải là phòng của mình hay sao?
Kinh Hàn Chương lại vội vàng chạy tới phòng của mình.
Trong phòng một mảnh u ám, giống như không có ai ở đây, nhưng khi Kinh Hàn Chương muốn mở cửa vào thì phát hiện cửa đã bị khóa trong.
Kinh Hàn Chương thở phào một hơi, gõ gõ cửa, gọi: “Hành Dục, ngươi ở đây không?”
Yến Hành Dục tóc tai bù xù, y ôm gối ngồi trên chiếc giường rộng lớn, đang ôm y phục của Kinh Hàn Chương mà ngẩn người.
Nghe thấy giọng nói của Kinh Hàn Chương, đôi mắt như bị bụi phủ kín chậm rãi thoáng hiện một tia sáng, y từ trên giường xuống, giày cũng không thèm đeo chậm rãi đi tới cạnh cửa.
Y nhẹ giọng đáp lại: “Điện hạ, ta ở đây.”
Kinh Hàn Chương nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ hiện lên cửa, cố gắng làm cho mình không dọa tới y, nhẹ giọng dỗ dành: “Mở cửa, để điện hạ của ngươi vào, được không nào?”
Yến Hành Dục cũng đang nhìn bóng dáng của hắn, y nghiêng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Không được.”
Trái tim của Kinh Hàn Chương bị treo lên, cưỡng bách bản thân không nên quắ kích động, hắn ôn nhu hỏi: “Làm sao lại không được đâu? Chúng ta cũng sắp thành thân rồi, chẳng lẽ còn không cho ta tới gặp nai của ta sao?”
Yến Hành Dục có chút mê man nhìn cửa gỗ khắc hoa, một hồi lâu mới cười một tiếng, y đưa tay chậm rãi chạm lên bóng dáng của Kinh Hàn Chương trên cửa, giống như ngâm nga một bài hát mà cười hỏi: “Là ai thành thân với Kinh Hàn Chương vậy?”
Kinh Hàn Chương lập tức nói: “Là ngươi.”
Yến Hành Dục lại hỏi: “Ta là ai vậy?”
Kinh Hàn Chương còn chưa trả lời, Yến Hành Dục đã thu tay lại từ trên bóng dáng kia, y dựa lưng vào tấm cửa khắc hoa chậm rãi trượt xuống, y giống như quên mất Kinh Hàn Chương vẫn còn đứng ngoài cửa, tự đắm chìm trong thế giới của mình, lẩm bẩm: “Ta là Yến Hành Dục, hay vẫn là tiểu Thế Tử đây?”
Y vừa nói vừa mở chiếc hộp nhỏ luôn cầm trong tay ra, cùng ném một viên thuốc và một viên thuốc độc vào trong hộp.
Yến Hành Dục nghĩ, có lẽ chỉ có trời mới biết y là ai.
Y nhẹ nhàng xóc chiếc hộp lên một cái, hai viên thuốc đảo lên, rất nhanh đã không phân biệt được đâu là thuốc đâu là độc.
Yến Hành Dục tùy tay lấy ra một viên thuốc, hai ngón tay cầm lấy nó, nâng tay lên ngửa đầu nhìn tới nhìn lui, trên mặt xuất hiện sự vui mừng hiếm thấy.
Mọi thứ xảy ra xung quanh giống như bị y che chắn hết ở bên ngoài, cho dù là giọng nói của Kinh Hàn Chương cũng dần dần không còn nghe rõ nữa, trong tầm mắt của Yến Hành Dục chỉ còn viên thuốc kia.
Sao Tử Vi rất nhanh sẽ rơi xuống, chỉ sợ y không còn vận khí tốt như trước để tránh khỏi thuốc độc nữa.
“Nai con chạy lộc cộc, chạy tới ổ ngủ ngoan.” Yến Hành Dục cầm viên thuốc nhìn tới nhìn lui, ngâm nga bài hát ru quen thuộc, trong căn phòng u ám này có vẻ cực kỳ đáng sợ.
“Khi nào nai con mới có thể ngủ ngoan đâu?” Yến Hành Dục thì thào tự hỏi, sau khi hỏi xong, đôi mắt y cong cong, cười nói, “Nai con ta đây sẽ đi ngủ bây giờ.”
Y nói xong, đang chuẩn bị đưa viên thuốc tới bên môi, thì cửa sổ sau lưng đột nhiên truyền tới chấn động kịch liệt, giọng nói của Kinh Hàn Chương đột nhiên phá tan toàn bộ sự yên tĩnh của thế giới mà Yến Hành Dục tự xây dựng cho mình, chấn động ầm ầm khiến cả người y run lên.
Viên thuốc lăn một vòng, trực tiếp dừng lại trên mặt đất.
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, mang chút mê man mà xoay người nhìn lại.
Kinh Hàn Chương dùng sức đập cửa, gần như là gào thét mà nói: “Yến Hành Dục! Ngươi chờ đấy cho ta!”
Yến Hành Dục mờ mịt nhìn bóng dáng của Kinh Hàn Chương, không biết vì sao hắn lại tức giận, y nghi hoặc nhìn một lúc lâu mới xoay người quỳ bò trên mặt đất tìm viên thuốc của mình.
Từ lúc chủ động dẫn Kinh Hàn Chương đến từ đường, Yến Hành Dục đã sớm điên mất rồi.
Y quỳ gối trên mặt đất, lần mò từng tấc một tìm viên thuốc mà y đã chọn, rốt cuộc ở trong một góc tìm được viên thuốc dính đầy tro bụi, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, lấy tay áo nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn.
Đúng lúc này, bóng tối trước mắt y đột nhiên hiện lên ánh sáng như của một ngọn lửa.
Yến Hành Dục ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn lại.
Cửa phòng vốn tối đen lúc này đã bị ánh của của ngọn lửa xua đi, còn có mùi cháy khét theo đó truyền tới—— hình như có người đang đốt gì đó ở bên ngoài.
Trái tim của Yến Hành Dục khó hiểu mà chợt khựng lại, y ngồi xổm trên mặt đất suy nghĩ nửa ngày mới thần sai quỷ bảo mà đứng dậy, đi từng bước một tới cánh của.
Hành động cử chỉ của y như điên rồ mà mở cửa ra, nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa.
Trong một tòa viện to như vậy, tất cả hạ nhân đã sớm rời đi, chỉ còn một đống lửa cháy ở giữa sân, mà Kinh Hàn Chương đang đứng bên cạnh đống lửa đưa lưng về phía y, hùng hùng hổ hổ mà ném thứ trong tay vào trong lửa.
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, ngơ ngác tiến lên vài bước: “Điện hạ?”
Không biết đống lửa kia được đốt từ khi nào, cũng không biết Kinh Hàn Chương đã đứng kia đốt được bao lâu rồi, hắn vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy trên mặt đều có những vết tro xám, nhìn vô cùng chật vật.
Yến Hành Dục giật mình đứng trên bậc thang, nhìn Kinh Hàn Chương ném từng rương kinh Phật vào trong lửa.
Lửa cháy tận trời, sau khi đốt kinh Phật tro bụi bay đầy trời, đến giữa không trung lại lâng lâng rơi xuống, giống như đang có một trận tuyết rơi xuống vậy.
Yến Hành Dục ngửa đầu nhìn, viên thuốc trong tay rơi xuống đất, không biết từ khi nào khuôn mặt y đều là nước mắt.
Kinh Hàn Chương đốt xong cuốn kinh Phật cuối cùng mới nổi giận đùng đùng chạy dọc theo bậc thang tới trước mặt Yến Hành Dục, nắm lấy bờ vai y, hung ác nói: “Cái gì mà tội nghiệt, cái gì mà kinh Phật, ta đốt hết cho ngươi!”
Yến Hành Dục rơi lệ mà nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương nhìn thấy nước mắt của y, trong lòng lại trở nên mềm mại, hắn buông lỏng y ra, đưa một bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Yến Hành Dục, cố gắng để giọng nói của mình không được phát run, ôn thanh nói: “Cho dù có báo ứng gì, thì ta sẽ chịu cùng ngươi, được không?”
Trên người Kinh Hàn Chương toàn mùi cháy khét, có chút gay mũi, hắn vén lọn tóc rũ trước tai ra sau tai y: “Ta không để ý ngươi là ai, ngươi là nhi tử của Nhiếp Chính Vương cũng được là Yến Hành Dục cũng được, chỉ cần đó là ngươi thì ta đều muốn.”
Yến Hành Dục ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, y rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta... Ta chỉ muốn, cho ngài thứ tốt nhất, nhưng làm thế nào cũng không được.”
Kinh Hàn Chương: “Ta không cần tốt nhất, ta chỉ muốn ngươi.”
Yến Hành Dục giống như không nghe thấy hắn nói gì, còn dại ra mà lẩm bẩm lầu bầu: “Ta còn muốn viết thư hỏi khi nào ngài trở về, nhưng, trên tay ta chỉ toàn là máu, chép nhiều kinh Phật đến mấy cũng không hết được. Ta viết rất nhiều thư, nhưng lại không dám gửi dù chỉ một bức, ta sợ điện hạ thấy bẩn...”
Khi Kinh Hàn Chương dọn đồ đạc trong ám thất của Yến Hành Dục về phủ, thì hắn từng mở thư của Yến Hành Dục để xem qua.
Toàn bộ mặt giấy chỉ viết đầy ba chữ.
“Khi nào về”
Kinh Hàn Chương đau lòng đến mức hít thở cũng không xong, hắn đưa tay nâng mặt Yến Hành Dục, để ánh mắt mất tiêu cự của y đối diện với mình, gằn từng chữ một: “Yến Hành Dục, Yến Hành Dục ngươi nhìn ta này.”
Yến Hành Dục thiếu chút nữa lại sa vào trong tuyệt vọng, nghe thấy giọng nói của Kinh Hàn Chương, y giãy dụa tỉnh lại, ánh mắt cũng không chớp mà nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương biết được vấn đề của Yến Hành Dục, có lẽ y thật sự bị hai thân phận kia làm cho điên rồi.
Nếu như hai năm trước Yến Hành Dục không đọc được bức thư kia của Lâm thái phó, thì có lẽ y sẽ quy củ mà báo thù cho Nhiếp Chính Vương, an tâm làm một cây kiếm trong tay Yến Kích.
Nhưng lá thư này vẫn bị Ngư Tức giao vào tay y.
Là Nhiếp Chính Vương nhi tử báo thù cho cha, vẫn là Thừa Tướng nhi tử vô tội bị lợi dụng khiến một đời bị hủy hoại, ai cũng không biết được.
Yến Hành Dục không hề tin ai, y chỉ tin chính bản thân mình.
Nhưng hai đứa trẻ năm đó có bị tráo đổi hay không, ngoại trừ Yến Kích, có lẽ chỉ có trời mới biết.
Kinh Hàn Chương nâng mặt y, đôi mắt gợn chút sóng nước, giọng hắn run lên: “Cho dù ngươi là ai đi nữa, người mà ta ái mộ chỉ có một mình ngươi.”
Yến Hành Dục dại ra mà nhìn hắn.
“Không phải ngươi nói chỉ tin mình ta sao?” Kinh Hàn Chương hỏi, “Vậy giờ ngươi tin ta không?”
Yến Hành Dục giật mình nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên không hề báo trước mà khóc lớn lên.
Lồng lưu ly như gông cùm gắt gao bao chặt lấy y, chợt vỡ nát.
Từ đống tro tàn của kinh Phật, y đã khởi tử hồi sinh.
⭐⭐⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.