Chương 76: Sính lễ
Nhất Tùng Âm
03/07/2024
Edit: phongsunuong.
Thụy Vương tức giận mà trừng mắt liếc nhìn Kinh Hàn Chương một cái, nói: “Ta vội ra ngoài, không mang quá nhiều đồ quý giá, về phủ rồi ra cho người đưa qua.”
Kinh Hàn Chương vội nói: “Vậy thì tốt, đại ca cũng không thể đổi ý đâu.”
Thụy Vương: “...”
Thụy Vương bắt đầu suy nghĩ lại hình tượng của mình trong lòng Kinh Hàn Chương rốt cuộc là như nào, mà có thể làm hắn nghĩ rằng ngay cả một chút lễ vật như thế mà chính mình cũng keo kiệt bủn xỉn không muốn cho?
Kinh Hàn Chương hố ca ca một phen, tâm tình rất tốt, hắn rót cho Yến Hành Dục một ly trà nóng, chớp chớp mắt với y.
Thuyền hoa chậm rãi trôi ra chính giữa hồ sen, toàn bộ thuyền hoa ngoại trừ người hầu đứng trông, thì không có người ngoài nào nữa.
Nhìn tình cảnh này, Kinh Hàn Chương đại khái cũng biết Thụy Vương tra được cái gì rồi, hắn không giấu gì Yến Hành Dục, mở miệng hỏi: “Huynh thật sự đã hợp tác với chủ tử của Kinh Chập Vệ sao? Rốt cuộc đó là người như nào?”
Thụy Vương chau mày, ngay cả chính hắn cũng không thể tin được chuyện đó.
“Vị ấy là... nhi tử của Nhiếp Chính Vương, những Kinh Chập Vệ đó đều gọi hắn là tiểu Thế Tử.”
“Nhi tử của Nhiếp Chính Vương?!” Kinh Hàn Chương hoảng sợ, “Đứa trẻ kia không phải đã chết trên đường tới Giang Nam rồi hay sao?”
Thụy Vương gật đầu, cũng cảm thấy không thể tin được: “Nhưng Kinh Chập Vệ thật sự xưng hô như vậy.”
Kinh Hàn Chương nhíu mày: “Vậy hắn ở kinh thành là vì báo thù cho Nhiếp Chính Vương? Vậy thì không đúng rồi, tại sao hắn lại giúp huynh đoạt ngôi vị Hoàng Đế chứ?”
Nếu mục đích của Nhiếp Chính Vương nhi tử là ngôi vị Hoàng Đế, vậy thì sao vị tiểu thế tử kia không tự mình đoạt lấy ngôi vị Hoàng Đế, dù sao hắn có thể quấy đảo kinh thành đến mức gà chó không yên với thực lực của mình, hẳn là cũng đủ năng lực cho chuyện đoạt vị.
Lại nói tiếp vài năm này, tiểu Thế Tử kia cũng âm thầm diệt trừ không ít người của Thụy Vương.
Thụy Vương lắc đầu: “Không biết. Khi hắn tới tìm ta, ta vốn cảm thấy hắn định dùng cách đã làm với Nhị hoàng tử để đối phó với ta...”
Dù sao một tên Phong Trần Chu và một tấm Huyền Ngọc Lệnh nho nhỏ, đã có thể kéo Nhị hoàng tử phong cảnh vô hạn ngã ngựa trong khoảng thời gian dài cũng không thể xoay người được. Thụy Vương tự nhận bản thân không có gì có thể lọt vào mắt vị tiểu Thế Tử kia được, cho nên khi tiếp xúc vẫn cực kỳ cẩn thận.
Nhưng mấy tháng trôi qua, Thụy Vương mới bỗng nhiên cảm thấy vị tiểu Thế Tử kia thật sự có ý định giúp mình.
Vào lúc Thụy Vương và Kinh Hàn Chương nói chuyện, Yến Hành Dục vẫn luôn dựa vào khung cửa sổ gỗ khắc hoa, tò mò nhìn hoa sen bên ngoài.
Bên ngoài cửa sổ có thân vệ của Thụy Vương đứng gác, y còn gọi người nọ nhờ hái đài sen cho mình.
Thân vệ biểu cảm phong phú mà hái đài sen cho y, cảm thấy vô cùng bất mãn với thiếu niên dĩ sắc thị nhân này*.
*Dĩ sắc dị nhân: nghĩa là lấy sắc đẹp để phục vụ người khác.
Yến Hành Dục không quan tâm tới ánh mắt của người khác ra sao, nhận lấy đài sen rũ mắt lột hạt sen, ngón tay thon trắng dính chút nước, được y đặt bên môi dùng đầu lưỡi cuốn lấy vệt nước ấy.
Thụy Vương: “... Tiểu Thế Tử kia đã gặp mặt ta một lần, từ sau lần đó đều là người khác tới đây, trên người hắn có một mùi hương kỳ lạ... Thất à, Hàn Chương?── Kinh Hàn Chương!”
Thụy Vương nói đến mức miệng khát lưỡi khô, nhưng vừa nhấc đầu lên đã thấy Kinh Hàn Chương vốn đang rất nghiêm túc lắng nghe lại không biết từ lúc nào đã đặt tầm mắt lên người Yến Hành Dục đang lột hạt sen, ánh mắt thẳng lăng lăng, bộ dáng ngu xuẩn bị sắc đẹp mê hoặc.
Thụy Vương: “...”
Kinh Hàn Chương bị Thụy Vương gọi hồn về, rùng mình một cái, mê man nhìn hắn: “Hả? Huynh nói cái gì?”
Thụy Vương: “...”
Yến Hành Dục cũng hồi thần lại, tò mò mà nhìn Kinh Hàn Chương, còn đưa hạt sen đầu tiên được bóc sạch trên tay mình tới bên môi Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương cực kỳ ngốc nghếch mà ngậm lấy hạt sen, đôi mắt cong cong cười với y.
Thụy Vương cả giận hỏi: “Hôm nay đệ tới đây rốt cuộc là để làm cái gì?!”
Kinh Hàn Chương “À ừ” hai tiếng, mới nhớ tới việc chính.
Lúc này Thụy Vương mới nguôi giận, nhưng không nghĩ tới cái thứ ngu ngốc kia lại đẩy cửa sổ ra, nói với thân vệ: “Hái nhiều đài sen chút cho ta.”
Thụy Vương: “...”
Thụy Vương bị tức đến đau cả tim: “Đệ...”
Kinh Hàn Chương một bộ nghiêm trang mà nói: “Hành Dục thích ăn, ta muốn lấy nhiều chút.”
Thụy Vương cũng bị tức chết rồi.
Yến Hành Dục có chút ngại ngùng, tránh sau bả vai của Kinh Hàn Chương mà cười không ngừng được.
Kinh Hàn Chương lấy được đài sen mới nói với Thụy Vương: “Ca, tiếp tục đi.”
Thụy Vương mặt không đổi sắc: “Đệ ỷ vào việc ta thương đệ.”
Kinh Hàn Chương làm bộ như nghe không hiểu, cười đến vô tâm vô phế.
Thụy Vương có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy hắn và Yến Hành Dục như thế cũng hiểu được mà cảm thấy vui mừng, Thụy Vương thở dài hỏi: “Vừa rồi nói đến đâu rồi?”
Kinh Hàn Chương cũng không biết được, vẫn là Yến Hành Dục ở một bên nhắc nhở: “Nói người mà tiểu Thế Tử phái tới, trên người hắn có một mùi hương kỳ lạ.”
“À đúng.” Thụy Vương nhìn Yến Hành Dục rồi cười với y, xong quay sang trừng mắt liếc Kinh Hàn Chương một cái, “Đệ nhìn người ta đi, rồi nhìn lại chính mình xem, trí nhớ kiểu gì thế?”
Kinh Hàn Chương: “...”
Thụy Vương tiếp tục nói: “... Mùi hương kia như là mùi thuốc, nhưng ta không chắc chắn lắm, nếu đệ cảm thấy tò mò thì lần tới ta đưa đệ tới gặp mặt.”
Kinh Hàn Chương gật đầu, nói: “Được đó.”
Yến Hành Dục vẫn luôn ngồi yên cúi đầu lột đài sen, giống như không có chút hứng thú nào với cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, cho đến khi Kinh Hàn Chương nói chuyện xong xuôi thì trên bàn đã để đầy hạt sen trắng bóc rồi.
Kinh Hàn Chương nhìn một đống hạt sen kia, bật cười hỏi: “Ngươi có thể ăn hết sao?”
Yến Hành Dục nghiêng nghiêng đầu, giống như mới kịp phản ứng lại, nói: “Trở về làm chè hạt sen.”
Kinh Hàn Chương gật đầu, cho thân vệ gói hết hạt sen vào, đưa Yến Hành Dục về phủ.
Trước khi xuống thuyền hoa, hắn còn quay đầu lại dặn dò Thụy Vương: “Ca, đừng quên đại lễ đấy nhé.”
Thụy Vương triệt để bùng nổ, đoạt lấy một đài sen từ trong tay thân vệ, nổi giận đùng đùng mà ném tới sau gáy của hắn.
Yến Hành Dục vẫn luôn an tĩnh đột nhiên nâng mắt lên, phản ứng cực nhanh, trước khi đài sen kịp chạm tới trên người Kinh Hàn Chương đã bị y bắt lấy.
Kinh Hàn Chương cười ha ha vô tư đến vô tâm, nói với Thụy Vương: “Ca, chờ huynh đấy.”
Thụy Vương sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt phức tạp mà nhìn Yến Hành Dục, nâng tay lên xua đuổi: “Đi đi thôi.”
Lúc này Kinh Hàn Chương mới dắt tay Yến Hành Dục rời đi.
Hai người vừa rời khỏi, sắc mặt Thụy Vương trong nháy mắt trầm xuống: “Yến Hành Dục tuyệt đối không bình thường, mùi hương trên người y cực giống với thân tín của tiểu thế tử, phái người đi theo y, khi tặng lễ thì an bài thêm người vào phủ của Hàn Chương theo dõi.”
Thân vệ có chút chần chờ: “Thừa Tướng công tử...”
Hắn vẫn cảm thấy người nọ chính là một con ma ốm dĩ sắc dị nhân, nào có nghiêm trọng như Thụy Vương nói?
Thụy Vương: “Đi.”
Lúc này thân vệ mới nghiêm nghị, tuân lệnh: “Vâng.”
Nhớ lại vị Nhiếp Chính Vương thế tử sát phạt quyết đoán, lại nhìn lại mỹ nhân ốm yếu kia, thân vệ không dấu vết mà rùng mình một cái.
Nếu người nọ có quan hệ gì với Nhiếp Chính Vương thế tử, vậy thì kinh thành sắp phải thay đổi rồi.
***
Kinh Hàn Chương cũng không biết là Thụy Vương đang nghi ngờ người bên gối của mình, hưng trí bừng bừng mà về phủ, không màng sự can ngăn mà muốn xuống bếp làm chè hạt sen, khuyên như nào cũng không nghe.
Yến Hành Dục thanh tâm quả dục, ngoại trừ vàng thì cũng không biểu lộ bản thân sẽ thích cái gì, đây là lần đầu tiên y chủ động đề nghị muốn ăn chè hạt sen, Thất Vương gia cũng mặc kệ cái gì mà quân tử xa nhà bếp, vén tay áo lập tức vào phòng bếp.
Yến Hành Dục bất đắc dĩ, đành phải thuận theo hắn.
Hoa sen cắm trong bình hoa mấy ngày trước đã héo rũ rồi, Yến Hành Dục tiện tay rút ra rồi ném ở một bên, lại cắm hoa sen mới vào bình hoa.
A Mãn thu dọn cục diện rối rắm cho y.
“Thụy Vương nổi lòng nghi ngờ ta.” Yến Hành Dục thuận miệng nói, “Hôm nay khi nói chuyện về Nhiếp Chính Vương thế tử, tầm mắt của hắn vẫn luôn lén quan sát ta.”
A Mãn ngẩn ra: “Công tử muốn làm như nào?”
Yến Hành Dục tùy tay ném một bông hoa không được đẹp đi, ngữ khí nhẹ nhàng: “Giết.”
A Mãn hoảng sợ nhìn y.
Sau khi nói xong, Yến Hành Dục đột nhiên “À” một tiếng, y nghiêng nghiêng đầu, thập giọng thì thào tự nói: “Hắn là ca ca của điện hạ, không thể giết, đúng, không thể giết.”
Y giống như lọt vào sương mù: “Vừa rồi vì sao ta lại muốn giết hắn? Hắn không thể chết được đâu.”
A Mãn: “Công tử!”
Yến Hành Dục như mới tỉnh mộng, sửng sốt một hồi lâu mới tiếp tục đùa nghịch lá sen, nhỏ giọng nói thầm: “Kệ hắn thôi, thích tra thì tra đi.”
A Mãn kinh hồn táng đảm mà nhìn y một lúc lâu, mới khom người lui xuống đi tìm Ngư Tức.
Hiện giờ, Yến Hành Dục... Hình như không thể tỉnh táo để xử lý mọi chuyện nữa rồi.
Kinh Hàn Chương ở trong phòng bếp mân mê một lúc lâu, cuối cùng cũng làm được ra thứ gọi là chè hạt sen.
Hắn bưng tới cho Yến Hành Dục uống, Yến Hành Dục nhấp một miếng, gật gật đầu, khen hắn: “Rất dễ uống.”
Kinh Hàn Chương cũng vui vẻ, cùng y uống chè.
Hoàng Đế tứ hôn, lễ thành thân định vào hai tháng sau, cho dù không muốn, Kinh Hàn Chương vẫn nhéo nhéo sống mũi, nhăn nhăn nhó nhó hỏi Yến Hành Dục: “Có phải ta nên tới phủ Thừa Tướng cầu hôn không?”
Yến Hành Dục đang xem luận sách mà Kinh Hàn Chương viết, tay y cầm bút chu sa sửa từng câu tùng chữ, những dòng phê bình chú thích còn nhiều chữ hơn cả bài luận sách của Kinh Hàn Chương, y nghe thế bất đắc dĩ nói: “Cái này không cần thiết, giản lược mọi thứ đi là được.”. ngôn tình sủng
Dù sao cũng là đại hôn giữa hai nam tử, khác với đại hôn bình thường.
Kinh Hàn Chương nghiêm trang nói: “Lục lễ* ta không muốn thiếu dù chỉ một cái.”
*Lục lễ: là sáu lễ chính trong đám cưới, bao gồm:
Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.
Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.
Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.
Và sau cùng là Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.
Lúc này Yến Hành Dục mới cười nói: “Được, theo điện hạ.”
Đối với chuyện đặt mua lễ thành thân Kinh Hàn Chương hưng trí bừng bừng, tuy còn tận hai tháng mới thành thân, nhưng hắn lại không thể chờ được mà bắt đầu phân phó hạ nhân đặt mua mọi thứ.
Gióng trống khua chiêng gây sức ép như vậy được nửa tháng, Kinh Hàn Chương chọn được ngày lành tháng tốt đưa sính lễ cầu hôn tới phủ Thừa Tướng.
Sính lễ hắn mang tới rất nhiều, từng rương từng rương mà buộc trên xe ngựa kéo, phải dùng tới hơn mười chiếc xe ngựa mới có thể mang hết sính lễ đi được, trận thế cực kỳ hoành tráng mà tiến đến phủ Thừa Tướng.
Bách tích ở kinh thành còn chưa thấy qua nghênh thú nam nhân lại có trận thế lớn như thế, tất cả mọi người đều đứng đầy hai bên đường quan sát, nghị luận sôi nổi.
Yến Hành Dục cũng đi theo ngồi trên xe ngựa, vén bức màn lên tò mò nhìn ra bên ngoài.
Kinh Hàn Chương vốn không đồng ý cho y đi theo cùng, sợ y phải hứng chịu cơn giận của Yến Kích và Yến phu nhân âm trần kỳ quái kia ở phủ Thừa Tướng, nhưng không biết vì sao, Yến Hành Dục lại quấn lấy hắn đòi đi theo.
Kinh Hàn Chương bị y dính tới dính lui cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa y theo cùng ngồi trên xe ngựa.
Đây là lần đầu tiên cầu hôn mà cả hai vị tân nhân cùng nhau đi.
Kinh Hàn Chương hai tay khoanh lại trước ngực, dào dạt đắc ý: “Thế nào, hoành tráng không?”
Yến Hành Dục nhìn bách tích chen chúc hai bên đường: “Cũng quá hoành tráng rồi.”
Kinh Hàn Chương vô cùng vừa lòng.
Trước đó khi biết được công tử phủ Thừa Tướng muốn gả cho Thất điện hạ, sắc mặt Yến Kích khó coi muốn chết, nhưng bởi vì được Hoàng Đế tứ hôn nên không thể hiện sự bất mãn ra mặt.
Yến Kích thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Hoàng Đế đã đoán ra được gì rồi hay không, nếu không vì sao lại muốn gả Yến Hành Dục cho một nam nhân.
Dù sao một khi đã nằm dưới thân nam nhân khác, có mang mệnh cách Tử Vi đi chăng nữa, thì cũng không có duyên với ngôi vị Hoàng Đế nữa rồi.
Nghe thấy trận thế huyên náo bên ngoài, Yến Kích ngồi trong thư phòng phủ Thừa Tướng trực tiếp nắm gãy cây bút lông trong tay.
Triệu bá sốt ruột mà chạy vào: “Lão gia, Thất điện hạ... Thật sự đến đưa sính lễ, bây giờ đã ở ngoài cổng rồi... Có nên mở cổng đón vào không?”
Yến Kích sắc mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm canh thiếp* trên bàn, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Tiếp đón vào.”
*Canh thiếp: là tờ giấy viết tên họ tuổi tác của cô dâu và chú rễ trong ngày đính hôn để hai bên nhà trai nhà gái trao đổi cho nhau.
Kinh Hàn Chương làm trận thế lớn như vậy, ngoại trừ nghiênh đón vào, thì ông không còn biện pháp nào khác nữa.
Một lát sau, Kinh Hàn Chương với tư tháo kiêu căng cùng Yến Hành Dục vào phủ Thừa Tướng, sính lễ cũng theo sau mà vào, đặt đầy sân trước phủ Thừa Tướng.
“Yến Kích đâu?” Kinh Hàn Chương gọi thẳng tên.
Mặt Triệu bá cũng tái lại rồi, gian nan nói: “Lão gia hiện giờ đang bận chính sự trong thư phòng, sợ là...”
“À.” Kinh Hàn Chương âm dương quái khí nói, “Ngay cả hôn sự của nhi tử cũng không có thời gian hỏi đến, phụ hoàng của ta cũng không bận bịu đến vậy.”
Lời này có hơi nặng lời, Triệu bá thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Yến Hành Dục nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Kinh Hàn Chương, lắc đầu: “Không sao cả, điện hạ tới thiên viện với ta đi.”
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, mới đi theo Yến Hành Dục tới thiên viện.
Yến Hành Dục đã rời phủ Thừa Tướng mấy tháng, nhưng thiên viện vẫn luôn có người tới dọn dẹp, chắc là do Triệu bá phân phó.
Kinh Hàn Chương vừa nhìn thấy căn phòng hoang tàn này không lý do mà tức giận, càng thêm kiên định sau này nhất định phải cho Yến Hành Dục những thứ tốt nhất, không để y phải chịu chút khổ sở nào nữa.
Sau khi trở về thiên viện, Yến Hành Dục mở ra một ám thất nhỏ trong phòng trước mặt Kinh Hàn Chương.
Ám thất thường dùng để đặt những thứ quý trọng, Kinh Hàn Chương tò mò cũng đi vào nhìn, phát hiện bên trong lại chỉ đặt một đống rương to, tùy tay mở một cái trong rương thế nhưng để đầy kinh Phật viết tay.
Kinh Hàn Chương ngạc nhiên, trong ám thất này đếm chừng được hơn mười cái rương, trong mỗi cái rương đều để kinh Phật Yến Hành Dục chép từ nhỏ đến lớn, khiến Kinh Hàn Chương nhìn xong mà bỡ ngỡ.
Có người bình thường nào không phiền không chán mà chép nhiều kinh Phật như vậy sao?
Nhớ lại trước kia Yến Hành Dục từng nói với hắn khi sát sinh là phải chép kinh Phật, Kinh Hàn Chương đối diện với đống kinh Phật không thể đếm xuể kia đột nhiên rùng mình giữa ngày tháng sáu.
Yến Hành Dục cũng không thấy được sự bất thường của hắn, đang tìm đồ trong rương.
Kinh Hàn Chương lấy lại tinh thần, có chút luống cuống mà đi tới, muốn tìm việc cho mình làm, không suy nghĩ miên man nữa: “Ta, ngươi muốn tìm cái gì, ta tìm giúp ngươi.”
Yến Hành Dục quay đầu lại, ngoan ngoãn mà đáp: “Tìm một bức thư.”
Kinh Hàn Chương thấy y tìm được một lúc rồi, hai bên thái dương đều là mồ hôi, lập tức đưa tay ôm lấy y, giống như ôm lấy trẻ con mà xoay nửa vòng, chân tay khẽ khàng đặt y ngồi trên chiếc rương bên cạnh.
“Ngồi ngoan ở đấy, ta tìm cho ngươi.”
Đôi mắt Yến Hành Dục đều cong lên, hình như rất thích Kinh Hàn Chương chăm sóc mình: “Được.”
Kinh Hàn Chương vừa lật tìm vừa hỏi: “Là thư gì vậy?”
Yến Hành Dục nói: “Là bức thư từ rất nhiều năm trước, ngoài bìa thư có ghi “Thân gửi thái phó”.”
Ngón tay đang lần tìm của Kinh Hàn Chương khựng lại, mặt không đổi sắc hỏi: “Thái phó? Thái phó nào?”
Yến Hành Dục có hỏi là có trả lời: “Lâm thái phó.”
Kinh Hàn Chương tiếp tục tìm kiếm, càng nghĩ càng thấy không thích hợp: “Vì sao ngươi lại có thư của Lâm thái phó?”
Yến Hành Dục ngồi trên rương gỗ, giống như một đứa trẻ vừa vung vẩy đôi chân vừa cười nói: “Ta trộm.”
Kinh Hàn Chương: “...”
⭐⭐⭐
Thụy Vương tức giận mà trừng mắt liếc nhìn Kinh Hàn Chương một cái, nói: “Ta vội ra ngoài, không mang quá nhiều đồ quý giá, về phủ rồi ra cho người đưa qua.”
Kinh Hàn Chương vội nói: “Vậy thì tốt, đại ca cũng không thể đổi ý đâu.”
Thụy Vương: “...”
Thụy Vương bắt đầu suy nghĩ lại hình tượng của mình trong lòng Kinh Hàn Chương rốt cuộc là như nào, mà có thể làm hắn nghĩ rằng ngay cả một chút lễ vật như thế mà chính mình cũng keo kiệt bủn xỉn không muốn cho?
Kinh Hàn Chương hố ca ca một phen, tâm tình rất tốt, hắn rót cho Yến Hành Dục một ly trà nóng, chớp chớp mắt với y.
Thuyền hoa chậm rãi trôi ra chính giữa hồ sen, toàn bộ thuyền hoa ngoại trừ người hầu đứng trông, thì không có người ngoài nào nữa.
Nhìn tình cảnh này, Kinh Hàn Chương đại khái cũng biết Thụy Vương tra được cái gì rồi, hắn không giấu gì Yến Hành Dục, mở miệng hỏi: “Huynh thật sự đã hợp tác với chủ tử của Kinh Chập Vệ sao? Rốt cuộc đó là người như nào?”
Thụy Vương chau mày, ngay cả chính hắn cũng không thể tin được chuyện đó.
“Vị ấy là... nhi tử của Nhiếp Chính Vương, những Kinh Chập Vệ đó đều gọi hắn là tiểu Thế Tử.”
“Nhi tử của Nhiếp Chính Vương?!” Kinh Hàn Chương hoảng sợ, “Đứa trẻ kia không phải đã chết trên đường tới Giang Nam rồi hay sao?”
Thụy Vương gật đầu, cũng cảm thấy không thể tin được: “Nhưng Kinh Chập Vệ thật sự xưng hô như vậy.”
Kinh Hàn Chương nhíu mày: “Vậy hắn ở kinh thành là vì báo thù cho Nhiếp Chính Vương? Vậy thì không đúng rồi, tại sao hắn lại giúp huynh đoạt ngôi vị Hoàng Đế chứ?”
Nếu mục đích của Nhiếp Chính Vương nhi tử là ngôi vị Hoàng Đế, vậy thì sao vị tiểu thế tử kia không tự mình đoạt lấy ngôi vị Hoàng Đế, dù sao hắn có thể quấy đảo kinh thành đến mức gà chó không yên với thực lực của mình, hẳn là cũng đủ năng lực cho chuyện đoạt vị.
Lại nói tiếp vài năm này, tiểu Thế Tử kia cũng âm thầm diệt trừ không ít người của Thụy Vương.
Thụy Vương lắc đầu: “Không biết. Khi hắn tới tìm ta, ta vốn cảm thấy hắn định dùng cách đã làm với Nhị hoàng tử để đối phó với ta...”
Dù sao một tên Phong Trần Chu và một tấm Huyền Ngọc Lệnh nho nhỏ, đã có thể kéo Nhị hoàng tử phong cảnh vô hạn ngã ngựa trong khoảng thời gian dài cũng không thể xoay người được. Thụy Vương tự nhận bản thân không có gì có thể lọt vào mắt vị tiểu Thế Tử kia được, cho nên khi tiếp xúc vẫn cực kỳ cẩn thận.
Nhưng mấy tháng trôi qua, Thụy Vương mới bỗng nhiên cảm thấy vị tiểu Thế Tử kia thật sự có ý định giúp mình.
Vào lúc Thụy Vương và Kinh Hàn Chương nói chuyện, Yến Hành Dục vẫn luôn dựa vào khung cửa sổ gỗ khắc hoa, tò mò nhìn hoa sen bên ngoài.
Bên ngoài cửa sổ có thân vệ của Thụy Vương đứng gác, y còn gọi người nọ nhờ hái đài sen cho mình.
Thân vệ biểu cảm phong phú mà hái đài sen cho y, cảm thấy vô cùng bất mãn với thiếu niên dĩ sắc thị nhân này*.
*Dĩ sắc dị nhân: nghĩa là lấy sắc đẹp để phục vụ người khác.
Yến Hành Dục không quan tâm tới ánh mắt của người khác ra sao, nhận lấy đài sen rũ mắt lột hạt sen, ngón tay thon trắng dính chút nước, được y đặt bên môi dùng đầu lưỡi cuốn lấy vệt nước ấy.
Thụy Vương: “... Tiểu Thế Tử kia đã gặp mặt ta một lần, từ sau lần đó đều là người khác tới đây, trên người hắn có một mùi hương kỳ lạ... Thất à, Hàn Chương?── Kinh Hàn Chương!”
Thụy Vương nói đến mức miệng khát lưỡi khô, nhưng vừa nhấc đầu lên đã thấy Kinh Hàn Chương vốn đang rất nghiêm túc lắng nghe lại không biết từ lúc nào đã đặt tầm mắt lên người Yến Hành Dục đang lột hạt sen, ánh mắt thẳng lăng lăng, bộ dáng ngu xuẩn bị sắc đẹp mê hoặc.
Thụy Vương: “...”
Kinh Hàn Chương bị Thụy Vương gọi hồn về, rùng mình một cái, mê man nhìn hắn: “Hả? Huynh nói cái gì?”
Thụy Vương: “...”
Yến Hành Dục cũng hồi thần lại, tò mò mà nhìn Kinh Hàn Chương, còn đưa hạt sen đầu tiên được bóc sạch trên tay mình tới bên môi Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương cực kỳ ngốc nghếch mà ngậm lấy hạt sen, đôi mắt cong cong cười với y.
Thụy Vương cả giận hỏi: “Hôm nay đệ tới đây rốt cuộc là để làm cái gì?!”
Kinh Hàn Chương “À ừ” hai tiếng, mới nhớ tới việc chính.
Lúc này Thụy Vương mới nguôi giận, nhưng không nghĩ tới cái thứ ngu ngốc kia lại đẩy cửa sổ ra, nói với thân vệ: “Hái nhiều đài sen chút cho ta.”
Thụy Vương: “...”
Thụy Vương bị tức đến đau cả tim: “Đệ...”
Kinh Hàn Chương một bộ nghiêm trang mà nói: “Hành Dục thích ăn, ta muốn lấy nhiều chút.”
Thụy Vương cũng bị tức chết rồi.
Yến Hành Dục có chút ngại ngùng, tránh sau bả vai của Kinh Hàn Chương mà cười không ngừng được.
Kinh Hàn Chương lấy được đài sen mới nói với Thụy Vương: “Ca, tiếp tục đi.”
Thụy Vương mặt không đổi sắc: “Đệ ỷ vào việc ta thương đệ.”
Kinh Hàn Chương làm bộ như nghe không hiểu, cười đến vô tâm vô phế.
Thụy Vương có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy hắn và Yến Hành Dục như thế cũng hiểu được mà cảm thấy vui mừng, Thụy Vương thở dài hỏi: “Vừa rồi nói đến đâu rồi?”
Kinh Hàn Chương cũng không biết được, vẫn là Yến Hành Dục ở một bên nhắc nhở: “Nói người mà tiểu Thế Tử phái tới, trên người hắn có một mùi hương kỳ lạ.”
“À đúng.” Thụy Vương nhìn Yến Hành Dục rồi cười với y, xong quay sang trừng mắt liếc Kinh Hàn Chương một cái, “Đệ nhìn người ta đi, rồi nhìn lại chính mình xem, trí nhớ kiểu gì thế?”
Kinh Hàn Chương: “...”
Thụy Vương tiếp tục nói: “... Mùi hương kia như là mùi thuốc, nhưng ta không chắc chắn lắm, nếu đệ cảm thấy tò mò thì lần tới ta đưa đệ tới gặp mặt.”
Kinh Hàn Chương gật đầu, nói: “Được đó.”
Yến Hành Dục vẫn luôn ngồi yên cúi đầu lột đài sen, giống như không có chút hứng thú nào với cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, cho đến khi Kinh Hàn Chương nói chuyện xong xuôi thì trên bàn đã để đầy hạt sen trắng bóc rồi.
Kinh Hàn Chương nhìn một đống hạt sen kia, bật cười hỏi: “Ngươi có thể ăn hết sao?”
Yến Hành Dục nghiêng nghiêng đầu, giống như mới kịp phản ứng lại, nói: “Trở về làm chè hạt sen.”
Kinh Hàn Chương gật đầu, cho thân vệ gói hết hạt sen vào, đưa Yến Hành Dục về phủ.
Trước khi xuống thuyền hoa, hắn còn quay đầu lại dặn dò Thụy Vương: “Ca, đừng quên đại lễ đấy nhé.”
Thụy Vương triệt để bùng nổ, đoạt lấy một đài sen từ trong tay thân vệ, nổi giận đùng đùng mà ném tới sau gáy của hắn.
Yến Hành Dục vẫn luôn an tĩnh đột nhiên nâng mắt lên, phản ứng cực nhanh, trước khi đài sen kịp chạm tới trên người Kinh Hàn Chương đã bị y bắt lấy.
Kinh Hàn Chương cười ha ha vô tư đến vô tâm, nói với Thụy Vương: “Ca, chờ huynh đấy.”
Thụy Vương sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt phức tạp mà nhìn Yến Hành Dục, nâng tay lên xua đuổi: “Đi đi thôi.”
Lúc này Kinh Hàn Chương mới dắt tay Yến Hành Dục rời đi.
Hai người vừa rời khỏi, sắc mặt Thụy Vương trong nháy mắt trầm xuống: “Yến Hành Dục tuyệt đối không bình thường, mùi hương trên người y cực giống với thân tín của tiểu thế tử, phái người đi theo y, khi tặng lễ thì an bài thêm người vào phủ của Hàn Chương theo dõi.”
Thân vệ có chút chần chờ: “Thừa Tướng công tử...”
Hắn vẫn cảm thấy người nọ chính là một con ma ốm dĩ sắc dị nhân, nào có nghiêm trọng như Thụy Vương nói?
Thụy Vương: “Đi.”
Lúc này thân vệ mới nghiêm nghị, tuân lệnh: “Vâng.”
Nhớ lại vị Nhiếp Chính Vương thế tử sát phạt quyết đoán, lại nhìn lại mỹ nhân ốm yếu kia, thân vệ không dấu vết mà rùng mình một cái.
Nếu người nọ có quan hệ gì với Nhiếp Chính Vương thế tử, vậy thì kinh thành sắp phải thay đổi rồi.
***
Kinh Hàn Chương cũng không biết là Thụy Vương đang nghi ngờ người bên gối của mình, hưng trí bừng bừng mà về phủ, không màng sự can ngăn mà muốn xuống bếp làm chè hạt sen, khuyên như nào cũng không nghe.
Yến Hành Dục thanh tâm quả dục, ngoại trừ vàng thì cũng không biểu lộ bản thân sẽ thích cái gì, đây là lần đầu tiên y chủ động đề nghị muốn ăn chè hạt sen, Thất Vương gia cũng mặc kệ cái gì mà quân tử xa nhà bếp, vén tay áo lập tức vào phòng bếp.
Yến Hành Dục bất đắc dĩ, đành phải thuận theo hắn.
Hoa sen cắm trong bình hoa mấy ngày trước đã héo rũ rồi, Yến Hành Dục tiện tay rút ra rồi ném ở một bên, lại cắm hoa sen mới vào bình hoa.
A Mãn thu dọn cục diện rối rắm cho y.
“Thụy Vương nổi lòng nghi ngờ ta.” Yến Hành Dục thuận miệng nói, “Hôm nay khi nói chuyện về Nhiếp Chính Vương thế tử, tầm mắt của hắn vẫn luôn lén quan sát ta.”
A Mãn ngẩn ra: “Công tử muốn làm như nào?”
Yến Hành Dục tùy tay ném một bông hoa không được đẹp đi, ngữ khí nhẹ nhàng: “Giết.”
A Mãn hoảng sợ nhìn y.
Sau khi nói xong, Yến Hành Dục đột nhiên “À” một tiếng, y nghiêng nghiêng đầu, thập giọng thì thào tự nói: “Hắn là ca ca của điện hạ, không thể giết, đúng, không thể giết.”
Y giống như lọt vào sương mù: “Vừa rồi vì sao ta lại muốn giết hắn? Hắn không thể chết được đâu.”
A Mãn: “Công tử!”
Yến Hành Dục như mới tỉnh mộng, sửng sốt một hồi lâu mới tiếp tục đùa nghịch lá sen, nhỏ giọng nói thầm: “Kệ hắn thôi, thích tra thì tra đi.”
A Mãn kinh hồn táng đảm mà nhìn y một lúc lâu, mới khom người lui xuống đi tìm Ngư Tức.
Hiện giờ, Yến Hành Dục... Hình như không thể tỉnh táo để xử lý mọi chuyện nữa rồi.
Kinh Hàn Chương ở trong phòng bếp mân mê một lúc lâu, cuối cùng cũng làm được ra thứ gọi là chè hạt sen.
Hắn bưng tới cho Yến Hành Dục uống, Yến Hành Dục nhấp một miếng, gật gật đầu, khen hắn: “Rất dễ uống.”
Kinh Hàn Chương cũng vui vẻ, cùng y uống chè.
Hoàng Đế tứ hôn, lễ thành thân định vào hai tháng sau, cho dù không muốn, Kinh Hàn Chương vẫn nhéo nhéo sống mũi, nhăn nhăn nhó nhó hỏi Yến Hành Dục: “Có phải ta nên tới phủ Thừa Tướng cầu hôn không?”
Yến Hành Dục đang xem luận sách mà Kinh Hàn Chương viết, tay y cầm bút chu sa sửa từng câu tùng chữ, những dòng phê bình chú thích còn nhiều chữ hơn cả bài luận sách của Kinh Hàn Chương, y nghe thế bất đắc dĩ nói: “Cái này không cần thiết, giản lược mọi thứ đi là được.”. ngôn tình sủng
Dù sao cũng là đại hôn giữa hai nam tử, khác với đại hôn bình thường.
Kinh Hàn Chương nghiêm trang nói: “Lục lễ* ta không muốn thiếu dù chỉ một cái.”
*Lục lễ: là sáu lễ chính trong đám cưới, bao gồm:
Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.
Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.
Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.
Và sau cùng là Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.
Lúc này Yến Hành Dục mới cười nói: “Được, theo điện hạ.”
Đối với chuyện đặt mua lễ thành thân Kinh Hàn Chương hưng trí bừng bừng, tuy còn tận hai tháng mới thành thân, nhưng hắn lại không thể chờ được mà bắt đầu phân phó hạ nhân đặt mua mọi thứ.
Gióng trống khua chiêng gây sức ép như vậy được nửa tháng, Kinh Hàn Chương chọn được ngày lành tháng tốt đưa sính lễ cầu hôn tới phủ Thừa Tướng.
Sính lễ hắn mang tới rất nhiều, từng rương từng rương mà buộc trên xe ngựa kéo, phải dùng tới hơn mười chiếc xe ngựa mới có thể mang hết sính lễ đi được, trận thế cực kỳ hoành tráng mà tiến đến phủ Thừa Tướng.
Bách tích ở kinh thành còn chưa thấy qua nghênh thú nam nhân lại có trận thế lớn như thế, tất cả mọi người đều đứng đầy hai bên đường quan sát, nghị luận sôi nổi.
Yến Hành Dục cũng đi theo ngồi trên xe ngựa, vén bức màn lên tò mò nhìn ra bên ngoài.
Kinh Hàn Chương vốn không đồng ý cho y đi theo cùng, sợ y phải hứng chịu cơn giận của Yến Kích và Yến phu nhân âm trần kỳ quái kia ở phủ Thừa Tướng, nhưng không biết vì sao, Yến Hành Dục lại quấn lấy hắn đòi đi theo.
Kinh Hàn Chương bị y dính tới dính lui cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa y theo cùng ngồi trên xe ngựa.
Đây là lần đầu tiên cầu hôn mà cả hai vị tân nhân cùng nhau đi.
Kinh Hàn Chương hai tay khoanh lại trước ngực, dào dạt đắc ý: “Thế nào, hoành tráng không?”
Yến Hành Dục nhìn bách tích chen chúc hai bên đường: “Cũng quá hoành tráng rồi.”
Kinh Hàn Chương vô cùng vừa lòng.
Trước đó khi biết được công tử phủ Thừa Tướng muốn gả cho Thất điện hạ, sắc mặt Yến Kích khó coi muốn chết, nhưng bởi vì được Hoàng Đế tứ hôn nên không thể hiện sự bất mãn ra mặt.
Yến Kích thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Hoàng Đế đã đoán ra được gì rồi hay không, nếu không vì sao lại muốn gả Yến Hành Dục cho một nam nhân.
Dù sao một khi đã nằm dưới thân nam nhân khác, có mang mệnh cách Tử Vi đi chăng nữa, thì cũng không có duyên với ngôi vị Hoàng Đế nữa rồi.
Nghe thấy trận thế huyên náo bên ngoài, Yến Kích ngồi trong thư phòng phủ Thừa Tướng trực tiếp nắm gãy cây bút lông trong tay.
Triệu bá sốt ruột mà chạy vào: “Lão gia, Thất điện hạ... Thật sự đến đưa sính lễ, bây giờ đã ở ngoài cổng rồi... Có nên mở cổng đón vào không?”
Yến Kích sắc mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm canh thiếp* trên bàn, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Tiếp đón vào.”
*Canh thiếp: là tờ giấy viết tên họ tuổi tác của cô dâu và chú rễ trong ngày đính hôn để hai bên nhà trai nhà gái trao đổi cho nhau.
Kinh Hàn Chương làm trận thế lớn như vậy, ngoại trừ nghiênh đón vào, thì ông không còn biện pháp nào khác nữa.
Một lát sau, Kinh Hàn Chương với tư tháo kiêu căng cùng Yến Hành Dục vào phủ Thừa Tướng, sính lễ cũng theo sau mà vào, đặt đầy sân trước phủ Thừa Tướng.
“Yến Kích đâu?” Kinh Hàn Chương gọi thẳng tên.
Mặt Triệu bá cũng tái lại rồi, gian nan nói: “Lão gia hiện giờ đang bận chính sự trong thư phòng, sợ là...”
“À.” Kinh Hàn Chương âm dương quái khí nói, “Ngay cả hôn sự của nhi tử cũng không có thời gian hỏi đến, phụ hoàng của ta cũng không bận bịu đến vậy.”
Lời này có hơi nặng lời, Triệu bá thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Yến Hành Dục nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Kinh Hàn Chương, lắc đầu: “Không sao cả, điện hạ tới thiên viện với ta đi.”
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, mới đi theo Yến Hành Dục tới thiên viện.
Yến Hành Dục đã rời phủ Thừa Tướng mấy tháng, nhưng thiên viện vẫn luôn có người tới dọn dẹp, chắc là do Triệu bá phân phó.
Kinh Hàn Chương vừa nhìn thấy căn phòng hoang tàn này không lý do mà tức giận, càng thêm kiên định sau này nhất định phải cho Yến Hành Dục những thứ tốt nhất, không để y phải chịu chút khổ sở nào nữa.
Sau khi trở về thiên viện, Yến Hành Dục mở ra một ám thất nhỏ trong phòng trước mặt Kinh Hàn Chương.
Ám thất thường dùng để đặt những thứ quý trọng, Kinh Hàn Chương tò mò cũng đi vào nhìn, phát hiện bên trong lại chỉ đặt một đống rương to, tùy tay mở một cái trong rương thế nhưng để đầy kinh Phật viết tay.
Kinh Hàn Chương ngạc nhiên, trong ám thất này đếm chừng được hơn mười cái rương, trong mỗi cái rương đều để kinh Phật Yến Hành Dục chép từ nhỏ đến lớn, khiến Kinh Hàn Chương nhìn xong mà bỡ ngỡ.
Có người bình thường nào không phiền không chán mà chép nhiều kinh Phật như vậy sao?
Nhớ lại trước kia Yến Hành Dục từng nói với hắn khi sát sinh là phải chép kinh Phật, Kinh Hàn Chương đối diện với đống kinh Phật không thể đếm xuể kia đột nhiên rùng mình giữa ngày tháng sáu.
Yến Hành Dục cũng không thấy được sự bất thường của hắn, đang tìm đồ trong rương.
Kinh Hàn Chương lấy lại tinh thần, có chút luống cuống mà đi tới, muốn tìm việc cho mình làm, không suy nghĩ miên man nữa: “Ta, ngươi muốn tìm cái gì, ta tìm giúp ngươi.”
Yến Hành Dục quay đầu lại, ngoan ngoãn mà đáp: “Tìm một bức thư.”
Kinh Hàn Chương thấy y tìm được một lúc rồi, hai bên thái dương đều là mồ hôi, lập tức đưa tay ôm lấy y, giống như ôm lấy trẻ con mà xoay nửa vòng, chân tay khẽ khàng đặt y ngồi trên chiếc rương bên cạnh.
“Ngồi ngoan ở đấy, ta tìm cho ngươi.”
Đôi mắt Yến Hành Dục đều cong lên, hình như rất thích Kinh Hàn Chương chăm sóc mình: “Được.”
Kinh Hàn Chương vừa lật tìm vừa hỏi: “Là thư gì vậy?”
Yến Hành Dục nói: “Là bức thư từ rất nhiều năm trước, ngoài bìa thư có ghi “Thân gửi thái phó”.”
Ngón tay đang lần tìm của Kinh Hàn Chương khựng lại, mặt không đổi sắc hỏi: “Thái phó? Thái phó nào?”
Yến Hành Dục có hỏi là có trả lời: “Lâm thái phó.”
Kinh Hàn Chương tiếp tục tìm kiếm, càng nghĩ càng thấy không thích hợp: “Vì sao ngươi lại có thư của Lâm thái phó?”
Yến Hành Dục ngồi trên rương gỗ, giống như một đứa trẻ vừa vung vẩy đôi chân vừa cười nói: “Ta trộm.”
Kinh Hàn Chương: “...”
⭐⭐⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.