Chương 13: Tiến cung
Nhất Tùng Âm
07/04/2023
Kinh Hàn Chương trước khi tiến cung đã cho gọi y đến, ở ngay trước mặt Yến Hành Dục mà hủy đi cây nỏ trên tay y.
Đôi mắt của Yến Hành Dục mở to, giãy giụa một cái định chạy đi nhưng lại bị hắn giữ chặt lại.
Kinh Hàn Chương vừa hủy đi nỏ vừa nói: "Bây giờ ngươi chính là Thất hoàng tử, tiến cung mà lại mang theo ám khí thì thành ra cái gì nữa? Nếu lỡ bị Kinh Trập Vệ phát hiện, phụ hoàng ta nhất định đem ngươi xử trảm."
Cả người Yến Hành Dục cứng lại, lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà.."
Kinh Hàn Chương liếc Yến Hành Dục một cái, thấy y và mèo rất giống nhau, đều là bộ dạng liều mạng nhe nanh múa vuốt, tức giận nói tiếp: "Nếu phụ hoàng biết hồn phách của ta và ngươi tráo đổi, đợi đến khi khôi phục lại bình thường, chuyện đầu tiên người làm chính là lệnh cho Kinh Trập Vệ âm thầm diệt trừ ngươi."
Yến Hành Dục vô cùng sửng sốt.
"Ngốc nghếch." Kinh Hàn Chương tháo nó xuống, tùy tiện ném lên bàn, liếc y một cái rồi nói: "Không muốn chết thì phải học cho tốt ngữ điệu và tác phong của ta. Nếu bị người khác phát hiện, bổn Điện hạ ta đây cũng không cứu nổi ngươi đâu."
Khuôn mặt nhỏ của Yến Hành Dục tái nhợt, lần trước khi mới hồi kinh y cũng từng tiến cung một lần. Lúc đó không được cái gì ngược lại còn bị Hoàng đế tính kế một phen, sau khi trở về còn bệnh nặng một trận khiến y càng bài xích việc tiến cung.
Kinh Hàn Chương thấy sắc mặt y khó coi như vậy "Hừ" một tiếng, cầm lấy tay y rồi nói: "Duỗi đầu lại đây."
Yến Hành Dục không thể tưởng tượng được người cuồng vọng như Kinh Hàn Chương, lúc cúi đầu xuống trước mặt người khác sẽ là bộ dạng như thế nào. Y tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hạ thân ngửa đầu nhìn hắn -- cho dù chỉ là ngồi xổm xuống nhưng chắc chắn, Kinh Hàn Chương cả đời này cũng chưa bao giờ làm ra được loại "phong thái ưu nhã" này.
Kinh Hàn Chương: "..."
Phong thái lúc Kinh Hàn Chương khinh thường người khác cũng vô cùng ưu nhã, hắn thở hồng hộc mà duỗi tay ra chạm vào xích dây trên tay của Yến Hành Dục rồi nói: "Xích dây này có thể chém sắt như chém bùn gọi là Huyền Thiết Ti, đủ cho ngươi phòng thân."
Yến Hành Dục giơ tay xoa xoa xích dây, quả nhiên phát hiện bên trong có mấy cây thiết chất ti.
"Đi được chưa?" Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn mà gõ gõ vào tay vịn xe lăn, thúc giục y: "Nhanh lên đi, nếu ngọc của ta bị người khác lấy mất thì ngươi cũng không có bất kì khối ngọc nào nữa đâu!"
Yến Hành Dục vội đứng lên, bây giờ y đã có xích dây quấn trên ngón tay. Cuối cùng cũng có chút cảm giác an toàn, y gật đầu: "Được."
Dứt lời liền xoay người rời đi.
A Mãn đi theo tiễn Yến Hành Dục, lúc y ra tới cửa Thiên viện đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó liền quay đầu lại dặn dò A Mãn một phen.
A Mãn lộ ra bộ dạng một lời khó nói hết, gật đầu đồng ý.
Người đến đón Kinh Hàn Chương chính là một đám Kinh Trập Vệ chỉ biết tuân lệnh Hoàng Đế, Yến Hành Dục vốn dĩ chỉ nghĩ sẽ có mấy tên thị vệ đến. Không ngờ vừa ra khỏi cửa Tướng phủ đã thấy được bóng dáng của một nam nhân cưỡi trên ngựa lớn vô cùng quen thuộc.
Người nọ một thân tử phục*, bên hông đeo kiếm, mặt mày sắc lạnh như lưỡi kiếm khiến tất cả mọi người đều phải kinh sợ, cả người toát ra loại khí chất uy nghiêm và lệ khí.
*Tử phục: Y phục màu tím.
Yến Hành Dục nhận ra được hắn, thống lĩnh của Kinh Trập Vệ - Yến Trầm Tích.
Là đường huynh* của y.
*Đường huynh: Anh họ.
Yến Kích còn có một người huynh đệ ruột thịt, một người là Thừa tướng, một người là đại Tướng quân trấn quốc uy danh hiển hách, đều là trọng thần trong triều.
Khi Yến Hành Dục ở Hàn Nhược tự, y có nghe qua về mối quan hệ như nước với lửa của Yến Kích và Yến Tu Tri, đơn giản mà nó là vô cùng bất hòa.
Yến Hành Dục đã từng ở lại phủ Tướng quân nửa tháng nhưng chẳng có ai đến hỏi thăm. Mà giờ đây Yến Trầm Tích lại nhận lệnh đến Tướng phủ để đón Thất điện hạ nhưng chỉ tới làm người truyền lời, hắn ta đến cửa phủ cũng không nghĩ đến việc bước vào.
Xem ra quan hệ giữa hai phủ thực sự không tốt.
Yến Trầm Tích thấy "Thất điện hạ" ra tới, xoay người xuống ngựa, ôm quyền* hành lễ rồi nói: "Hoan nghênh Điện hạ hồi cung."
*Ôm quyền: Kiểu hành lễ của thị vệ thời xưa.
Yến Hành Dục ra vẻ trấn định, nhớ lại tác phong ngày thường của Kinh Hàn Chương một chút rồi "Hừ" một tiếng.
Yến Trầm Kích: "..."
Yến Hành Dục sau khi hừ một tiếng kia xong cũng không dám xem biểu tình trên mặt của Yến Trầm Tích. Vừa nhìn thấy xe ngựa hoàng cung một bên mắc đèn lồng, y không nói hai lời liền ngồi lên. Tay dứt khoát buông mành xe xuống, ngăn tầm mắt kinh ngạc của đám Kinh Trập Vệ lại.
Yến Trầm Tích quay đầu nhìn thoáng qua liền nhẹ nhàng nhíu mày, giống như không thể đoán được người này sẽ hành xử như vậy.
Mấy ngày trước Thất Điện hạ phóng ngựa trong cung chạy loạn, còn chạy thoát khỏi Nam thư phòng đang khóa. Việc này đã chọc Hoàng Đế nổi giận, ông ta đã ra lệnh bắt hắn không được cưỡi ngựa trong vòng một tháng.
Yến Trầm Tích nhận lệnh tới đón người, còn cố ý chuẩn bị xe ngựa. Hắn ta nghĩ với tính tình nóng nảy của vị Thất Điện hạ kia, chắc chắn sẽ gây rối một phen.
Không ngờ tới..
Tên Thất Điện hạ vô pháp vô thiên, không chấp nhận nửa hạt cát xuất hiện trước mắt mình kia thế mà lại không nói hai lời liền chủ động ngồi lên xe ngựa?
Một không tác quái, hai không phẫn nộ mà chỉ hừ một tiếng rồi thôi.
Những Kinh Trập Vệ khác đi theo hắn ta cũng hai mắt nhìn nhau, thần sắc kinh ngạc không thôi, cả mặt viết "Mắt ta là bị mù rồi sao."
Yến Trầm Tích chỉ phụ trách đón người, thấy "Thất Điện hạ" kia phối hợp nên cũng không muốn quản nhiều, tập trung làm hết phận sự, bảo vệ xe ngựa tiến cung.
Trong xe ngựa, Yến Hành Dục nhìn đôi tay xa lạ của chính mình rồi lại nhìn xích dây quấn trên ngón tay. Không biết y đã nghĩ đến cái gì mà lại bắt đầu dùng tay trái đặt lên cổ tay thăm mạch.
Mạch tượng vẫn như cũ, vẫn vô cùng kỳ quái, không giống như là trúng độc mà cũng không giống như là bệnh cũ.
Nhưng lại rất lạ lùng.
Yến Hành Dục dò xét tận nửa ngày mới buông tay.
Vẫn nên chờ Ngư Tức trở về rồi nói vậy.
Sau khi Yến Hành Dục tiến cung, y đã được cung nhân dẫn đến điện Thái Hòa.
Hoàng đế cùng Quốc sư đang bàn chuyện quan trọng trong điện nên không gặp y, trực tiếp gọi người đưa Yến Hành Dục đến Thiên điện chọn ngọc.
Trên đường đi, Yến Hành Dục liên tục nhớ lại tác phong ngày thường của Kinh Hành Chương cùng với câu dặn dò kia "Tất cả đều muốn" thì đôi mày của y lại nhẹ nhàng nhíu lại.
Mặc dù Kinh Hàn Chương hay làm bậy nhưng hắn cũng không thể đòi hết tất cả số ngọc quý giá này chứ? Làm vậy Hoàng đế thật sự sẽ không nghi ngờ sao?
Yến Hành Dục suy nghĩ một lúc lâu.
Cuối cùng cũng đến Thiên điện, nơi đặt tất cả số ngọc.
Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tầm mắt liền bị một đống ngọc thượng đẳng làm choáng ngợp.
Cung nhân kính cẩn mở lời: "Bệ hạ nói ngài có thể chọn mấy khối.."
Người đó còn chưa dứt câu thì Yến Hành Dục đã xen vào: "Ta không muốn chọn, ta lấy hết."
Cung nhân: "..."
Cung nhân khó xử nói: "Điện hạ, Bệ hạ phân phó.."
Yến Hành Dục cũng không muốn làm người khác khó xử nhưng Kinh Hành Chương lại nói muốn tất cả nên đành phải xen vào lời người khác lần nữa: "Đừng nói nữa, tất cả số ngọc này đều đem đến chỗ của ta.. chỗ của bổn Điện hạ đi."
Cung nhân không còn cách nào, chỉ đành miễn cưỡng đau khổ đi xin chỉ thị của Hoàng đế.
Yến Hành Dục nói xong lại cảm thấy hình như không phù hợp với phong cách của Kinh Hàn Chương lắm nên liền y đã hừ thêm một tiếng.
Sau một hồi, cung nhân kia lại chạy về: "Điện hạ, Bệ hạ đã đồng ý rồi. Chỉ cần ngài đảm bảo học không thiếu buổi nào ở Nam thư phòng thì tất cả số ngọc này đều là của ngài."
Yến Hành Dục nói: "Được thôi."
Cung nhân lại vội chạy đi.
Yến Hành Dục thở phào nhẹ nhõm một hơi trong im lặng, giả bộ như không để ý mà nhìn qua rương ngọc. Cuối cùng chọn một viên tốt nhất, vươn tay ra vẽ lên coi như là đánh dấu.
"Viên ngọc này thật đẹp." Yến Hành Dục nghĩ thầm một phen: "Mình phải lấy viên này."
Nhìn viên ngọc này, Yến Hành Dục đột nhiên cảm thấy lần tiến cung này thực ra cũng không lỗ lắm.
Chỉ hy vọng tên Thất điện hạ kia sẽ giữ lời.
Yến Hành Dục chọn xong viên ngọc tốt nhất thì liền nghĩ cách gặp mặt Quốc sư, nhưng cách còn chưa nghĩ xong thì Giang Phong Hoa đã vô cùng sốt ruột chạy tới.
"Điện hạ!" Giang Phong Hoa trán đầy mồ hôi, thở hồng hộc nói: "Sao hôm nay ngài còn chưa tới Nam thư phòng? Thái phó đang tức giận đến bứt luôn cả râu rồi."
Yến Hành Dục sửng sốt: "Cái gì?"
Nam Thư Phòng sao?
Tại Tướng phủ, Thiên viện.
Kinh Hàn Chương đang nghịch nỏ của Yến Hành Dục để lại, hắn tinh thông cưỡi ngựa bắn cung nên rất am hiểu về cung nỏ. Lúc Yến Hành Dục tháo nỏ xuống, hắn liền nhớ kỹ chỗ giấu cơ quan, lúc này lại gỡ ra xem, tùy tay vẽ một cơ quan đồ trên giấy.
Kinh Hàn Chương chỉ vẽ để giết thời gian, được một nửa thì mất kiên nhẫn, thế là chấm chấm trên giấy chơi.
Lúc A Mãn bưng thuốc đến, Kinh Hàn Chương đã chán đến mức ngồi lật lại xem xấp kinh Phật mà công tử nhà cậu ta đã chép.
Khi ngửi được một mùi thuốc khó chịu, sắc mặt Kinh Hàn Chương lập tức thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhanh chóng nói: "Bưng thuốc đi đi, ta không uống."
A Mãn không nghe, đi chầm chậm đến rồi thật cẩn thận đặt chén thuốc xuống trước mặt của Kinh Hàn Chương.
Hắn chỉ hồi tưởng lại cái trải nghiệm bi thảm khi bị ép uống thuốc lần trước một chút thôi thì mặt cũng đã tái rồi: "Ta nói bưng đi! Đợi khi công tử nhà ngươi tìm được Quốc sư, hoán đổi hồn phách lại, tới lúc đó để tự y uống."
A Mãn vẻ mặt vô tội: "Công tử nhà ta thân thể không tốt, một ngày ba chén thuốc không thể không uống."
Mặt Kinh Hàn Chương không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: "Nếu ta uống chén thuốc này, có khi thân thể của công tử nhà ngươi còn tệ hơn ấy chứ."
Cái thứ thuốc gì mà chỉ cần nghe mùi thôi đã khiến hắn muốn hộc máu, đừng nói đến là bắt hắn uống.
A Mãn còn ráng khuyên thêm: "Không đâu, công tử nhà ta uống thuốc quen rồi, lưỡi đã sớm không nếm ra vị đắng nữa."
Kinh Hàn Chương vẫn không chịu uống, dường như đã nhìn thấu được điều gì đó, hờ hững nói: "Là công tử các ngươi cố ý phân phó đúng không?"
A Mãn nghẹn lời một lúc.
Hắn thiếu chút nữa đã bị chọc cười, không nghĩ tới tiểu mỹ nhân kia lại dám tính kế với hắn.
"Nói" Kinh Hàn Chương lạnh lùng chất vấn: "Y đã nói như thế nào?"
A Mãn thấy mình đã bị vạch trần đành phải trả lời: "Lúc công tử ta gần rời đi có nói, y thay ngài tiến cung hành sự, nếu mà trở về còn phải uống thuốc đắng thì thật là vất vả mà."
Kinh Hàn Chương: "..."
Cho nên liền dám để bổn Điện hạ ta thay y uống?
Cái lá gan này của y rốt cuộc lấy từ đâu mà ra?
Đôi mắt của Yến Hành Dục mở to, giãy giụa một cái định chạy đi nhưng lại bị hắn giữ chặt lại.
Kinh Hàn Chương vừa hủy đi nỏ vừa nói: "Bây giờ ngươi chính là Thất hoàng tử, tiến cung mà lại mang theo ám khí thì thành ra cái gì nữa? Nếu lỡ bị Kinh Trập Vệ phát hiện, phụ hoàng ta nhất định đem ngươi xử trảm."
Cả người Yến Hành Dục cứng lại, lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà.."
Kinh Hàn Chương liếc Yến Hành Dục một cái, thấy y và mèo rất giống nhau, đều là bộ dạng liều mạng nhe nanh múa vuốt, tức giận nói tiếp: "Nếu phụ hoàng biết hồn phách của ta và ngươi tráo đổi, đợi đến khi khôi phục lại bình thường, chuyện đầu tiên người làm chính là lệnh cho Kinh Trập Vệ âm thầm diệt trừ ngươi."
Yến Hành Dục vô cùng sửng sốt.
"Ngốc nghếch." Kinh Hàn Chương tháo nó xuống, tùy tiện ném lên bàn, liếc y một cái rồi nói: "Không muốn chết thì phải học cho tốt ngữ điệu và tác phong của ta. Nếu bị người khác phát hiện, bổn Điện hạ ta đây cũng không cứu nổi ngươi đâu."
Khuôn mặt nhỏ của Yến Hành Dục tái nhợt, lần trước khi mới hồi kinh y cũng từng tiến cung một lần. Lúc đó không được cái gì ngược lại còn bị Hoàng đế tính kế một phen, sau khi trở về còn bệnh nặng một trận khiến y càng bài xích việc tiến cung.
Kinh Hàn Chương thấy sắc mặt y khó coi như vậy "Hừ" một tiếng, cầm lấy tay y rồi nói: "Duỗi đầu lại đây."
Yến Hành Dục không thể tưởng tượng được người cuồng vọng như Kinh Hàn Chương, lúc cúi đầu xuống trước mặt người khác sẽ là bộ dạng như thế nào. Y tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hạ thân ngửa đầu nhìn hắn -- cho dù chỉ là ngồi xổm xuống nhưng chắc chắn, Kinh Hàn Chương cả đời này cũng chưa bao giờ làm ra được loại "phong thái ưu nhã" này.
Kinh Hàn Chương: "..."
Phong thái lúc Kinh Hàn Chương khinh thường người khác cũng vô cùng ưu nhã, hắn thở hồng hộc mà duỗi tay ra chạm vào xích dây trên tay của Yến Hành Dục rồi nói: "Xích dây này có thể chém sắt như chém bùn gọi là Huyền Thiết Ti, đủ cho ngươi phòng thân."
Yến Hành Dục giơ tay xoa xoa xích dây, quả nhiên phát hiện bên trong có mấy cây thiết chất ti.
"Đi được chưa?" Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn mà gõ gõ vào tay vịn xe lăn, thúc giục y: "Nhanh lên đi, nếu ngọc của ta bị người khác lấy mất thì ngươi cũng không có bất kì khối ngọc nào nữa đâu!"
Yến Hành Dục vội đứng lên, bây giờ y đã có xích dây quấn trên ngón tay. Cuối cùng cũng có chút cảm giác an toàn, y gật đầu: "Được."
Dứt lời liền xoay người rời đi.
A Mãn đi theo tiễn Yến Hành Dục, lúc y ra tới cửa Thiên viện đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó liền quay đầu lại dặn dò A Mãn một phen.
A Mãn lộ ra bộ dạng một lời khó nói hết, gật đầu đồng ý.
Người đến đón Kinh Hàn Chương chính là một đám Kinh Trập Vệ chỉ biết tuân lệnh Hoàng Đế, Yến Hành Dục vốn dĩ chỉ nghĩ sẽ có mấy tên thị vệ đến. Không ngờ vừa ra khỏi cửa Tướng phủ đã thấy được bóng dáng của một nam nhân cưỡi trên ngựa lớn vô cùng quen thuộc.
Người nọ một thân tử phục*, bên hông đeo kiếm, mặt mày sắc lạnh như lưỡi kiếm khiến tất cả mọi người đều phải kinh sợ, cả người toát ra loại khí chất uy nghiêm và lệ khí.
*Tử phục: Y phục màu tím.
Yến Hành Dục nhận ra được hắn, thống lĩnh của Kinh Trập Vệ - Yến Trầm Tích.
Là đường huynh* của y.
*Đường huynh: Anh họ.
Yến Kích còn có một người huynh đệ ruột thịt, một người là Thừa tướng, một người là đại Tướng quân trấn quốc uy danh hiển hách, đều là trọng thần trong triều.
Khi Yến Hành Dục ở Hàn Nhược tự, y có nghe qua về mối quan hệ như nước với lửa của Yến Kích và Yến Tu Tri, đơn giản mà nó là vô cùng bất hòa.
Yến Hành Dục đã từng ở lại phủ Tướng quân nửa tháng nhưng chẳng có ai đến hỏi thăm. Mà giờ đây Yến Trầm Tích lại nhận lệnh đến Tướng phủ để đón Thất điện hạ nhưng chỉ tới làm người truyền lời, hắn ta đến cửa phủ cũng không nghĩ đến việc bước vào.
Xem ra quan hệ giữa hai phủ thực sự không tốt.
Yến Trầm Tích thấy "Thất điện hạ" ra tới, xoay người xuống ngựa, ôm quyền* hành lễ rồi nói: "Hoan nghênh Điện hạ hồi cung."
*Ôm quyền: Kiểu hành lễ của thị vệ thời xưa.
Yến Hành Dục ra vẻ trấn định, nhớ lại tác phong ngày thường của Kinh Hàn Chương một chút rồi "Hừ" một tiếng.
Yến Trầm Kích: "..."
Yến Hành Dục sau khi hừ một tiếng kia xong cũng không dám xem biểu tình trên mặt của Yến Trầm Tích. Vừa nhìn thấy xe ngựa hoàng cung một bên mắc đèn lồng, y không nói hai lời liền ngồi lên. Tay dứt khoát buông mành xe xuống, ngăn tầm mắt kinh ngạc của đám Kinh Trập Vệ lại.
Yến Trầm Tích quay đầu nhìn thoáng qua liền nhẹ nhàng nhíu mày, giống như không thể đoán được người này sẽ hành xử như vậy.
Mấy ngày trước Thất Điện hạ phóng ngựa trong cung chạy loạn, còn chạy thoát khỏi Nam thư phòng đang khóa. Việc này đã chọc Hoàng Đế nổi giận, ông ta đã ra lệnh bắt hắn không được cưỡi ngựa trong vòng một tháng.
Yến Trầm Tích nhận lệnh tới đón người, còn cố ý chuẩn bị xe ngựa. Hắn ta nghĩ với tính tình nóng nảy của vị Thất Điện hạ kia, chắc chắn sẽ gây rối một phen.
Không ngờ tới..
Tên Thất Điện hạ vô pháp vô thiên, không chấp nhận nửa hạt cát xuất hiện trước mắt mình kia thế mà lại không nói hai lời liền chủ động ngồi lên xe ngựa?
Một không tác quái, hai không phẫn nộ mà chỉ hừ một tiếng rồi thôi.
Những Kinh Trập Vệ khác đi theo hắn ta cũng hai mắt nhìn nhau, thần sắc kinh ngạc không thôi, cả mặt viết "Mắt ta là bị mù rồi sao."
Yến Trầm Tích chỉ phụ trách đón người, thấy "Thất Điện hạ" kia phối hợp nên cũng không muốn quản nhiều, tập trung làm hết phận sự, bảo vệ xe ngựa tiến cung.
Trong xe ngựa, Yến Hành Dục nhìn đôi tay xa lạ của chính mình rồi lại nhìn xích dây quấn trên ngón tay. Không biết y đã nghĩ đến cái gì mà lại bắt đầu dùng tay trái đặt lên cổ tay thăm mạch.
Mạch tượng vẫn như cũ, vẫn vô cùng kỳ quái, không giống như là trúng độc mà cũng không giống như là bệnh cũ.
Nhưng lại rất lạ lùng.
Yến Hành Dục dò xét tận nửa ngày mới buông tay.
Vẫn nên chờ Ngư Tức trở về rồi nói vậy.
Sau khi Yến Hành Dục tiến cung, y đã được cung nhân dẫn đến điện Thái Hòa.
Hoàng đế cùng Quốc sư đang bàn chuyện quan trọng trong điện nên không gặp y, trực tiếp gọi người đưa Yến Hành Dục đến Thiên điện chọn ngọc.
Trên đường đi, Yến Hành Dục liên tục nhớ lại tác phong ngày thường của Kinh Hành Chương cùng với câu dặn dò kia "Tất cả đều muốn" thì đôi mày của y lại nhẹ nhàng nhíu lại.
Mặc dù Kinh Hàn Chương hay làm bậy nhưng hắn cũng không thể đòi hết tất cả số ngọc quý giá này chứ? Làm vậy Hoàng đế thật sự sẽ không nghi ngờ sao?
Yến Hành Dục suy nghĩ một lúc lâu.
Cuối cùng cũng đến Thiên điện, nơi đặt tất cả số ngọc.
Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tầm mắt liền bị một đống ngọc thượng đẳng làm choáng ngợp.
Cung nhân kính cẩn mở lời: "Bệ hạ nói ngài có thể chọn mấy khối.."
Người đó còn chưa dứt câu thì Yến Hành Dục đã xen vào: "Ta không muốn chọn, ta lấy hết."
Cung nhân: "..."
Cung nhân khó xử nói: "Điện hạ, Bệ hạ phân phó.."
Yến Hành Dục cũng không muốn làm người khác khó xử nhưng Kinh Hành Chương lại nói muốn tất cả nên đành phải xen vào lời người khác lần nữa: "Đừng nói nữa, tất cả số ngọc này đều đem đến chỗ của ta.. chỗ của bổn Điện hạ đi."
Cung nhân không còn cách nào, chỉ đành miễn cưỡng đau khổ đi xin chỉ thị của Hoàng đế.
Yến Hành Dục nói xong lại cảm thấy hình như không phù hợp với phong cách của Kinh Hàn Chương lắm nên liền y đã hừ thêm một tiếng.
Sau một hồi, cung nhân kia lại chạy về: "Điện hạ, Bệ hạ đã đồng ý rồi. Chỉ cần ngài đảm bảo học không thiếu buổi nào ở Nam thư phòng thì tất cả số ngọc này đều là của ngài."
Yến Hành Dục nói: "Được thôi."
Cung nhân lại vội chạy đi.
Yến Hành Dục thở phào nhẹ nhõm một hơi trong im lặng, giả bộ như không để ý mà nhìn qua rương ngọc. Cuối cùng chọn một viên tốt nhất, vươn tay ra vẽ lên coi như là đánh dấu.
"Viên ngọc này thật đẹp." Yến Hành Dục nghĩ thầm một phen: "Mình phải lấy viên này."
Nhìn viên ngọc này, Yến Hành Dục đột nhiên cảm thấy lần tiến cung này thực ra cũng không lỗ lắm.
Chỉ hy vọng tên Thất điện hạ kia sẽ giữ lời.
Yến Hành Dục chọn xong viên ngọc tốt nhất thì liền nghĩ cách gặp mặt Quốc sư, nhưng cách còn chưa nghĩ xong thì Giang Phong Hoa đã vô cùng sốt ruột chạy tới.
"Điện hạ!" Giang Phong Hoa trán đầy mồ hôi, thở hồng hộc nói: "Sao hôm nay ngài còn chưa tới Nam thư phòng? Thái phó đang tức giận đến bứt luôn cả râu rồi."
Yến Hành Dục sửng sốt: "Cái gì?"
Nam Thư Phòng sao?
Tại Tướng phủ, Thiên viện.
Kinh Hàn Chương đang nghịch nỏ của Yến Hành Dục để lại, hắn tinh thông cưỡi ngựa bắn cung nên rất am hiểu về cung nỏ. Lúc Yến Hành Dục tháo nỏ xuống, hắn liền nhớ kỹ chỗ giấu cơ quan, lúc này lại gỡ ra xem, tùy tay vẽ một cơ quan đồ trên giấy.
Kinh Hàn Chương chỉ vẽ để giết thời gian, được một nửa thì mất kiên nhẫn, thế là chấm chấm trên giấy chơi.
Lúc A Mãn bưng thuốc đến, Kinh Hàn Chương đã chán đến mức ngồi lật lại xem xấp kinh Phật mà công tử nhà cậu ta đã chép.
Khi ngửi được một mùi thuốc khó chịu, sắc mặt Kinh Hàn Chương lập tức thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhanh chóng nói: "Bưng thuốc đi đi, ta không uống."
A Mãn không nghe, đi chầm chậm đến rồi thật cẩn thận đặt chén thuốc xuống trước mặt của Kinh Hàn Chương.
Hắn chỉ hồi tưởng lại cái trải nghiệm bi thảm khi bị ép uống thuốc lần trước một chút thôi thì mặt cũng đã tái rồi: "Ta nói bưng đi! Đợi khi công tử nhà ngươi tìm được Quốc sư, hoán đổi hồn phách lại, tới lúc đó để tự y uống."
A Mãn vẻ mặt vô tội: "Công tử nhà ta thân thể không tốt, một ngày ba chén thuốc không thể không uống."
Mặt Kinh Hàn Chương không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: "Nếu ta uống chén thuốc này, có khi thân thể của công tử nhà ngươi còn tệ hơn ấy chứ."
Cái thứ thuốc gì mà chỉ cần nghe mùi thôi đã khiến hắn muốn hộc máu, đừng nói đến là bắt hắn uống.
A Mãn còn ráng khuyên thêm: "Không đâu, công tử nhà ta uống thuốc quen rồi, lưỡi đã sớm không nếm ra vị đắng nữa."
Kinh Hàn Chương vẫn không chịu uống, dường như đã nhìn thấu được điều gì đó, hờ hững nói: "Là công tử các ngươi cố ý phân phó đúng không?"
A Mãn nghẹn lời một lúc.
Hắn thiếu chút nữa đã bị chọc cười, không nghĩ tới tiểu mỹ nhân kia lại dám tính kế với hắn.
"Nói" Kinh Hàn Chương lạnh lùng chất vấn: "Y đã nói như thế nào?"
A Mãn thấy mình đã bị vạch trần đành phải trả lời: "Lúc công tử ta gần rời đi có nói, y thay ngài tiến cung hành sự, nếu mà trở về còn phải uống thuốc đắng thì thật là vất vả mà."
Kinh Hàn Chương: "..."
Cho nên liền dám để bổn Điện hạ ta thay y uống?
Cái lá gan này của y rốt cuộc lấy từ đâu mà ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.