Bao Lâu...em Sẽ Quên?

Chương 1

Dreamy

17/05/2013

Gia Hân!

_Uh..ra ngay đây…..

_Làm gì mà lâu giữ!Buổi đầu tiên đừng để tới muộn chứ….

Nó cười bằng bộ mặt cầu hòa…:

_Thôi mà, tao chở cho nghen…..

_Mày là chúa lề mề…..Sau này thằng nào lấy phải mày chắc khổ….

_Không đùa à nha, mày nói thế tao mà ế là sẽ hỏi tội mày đó….

Ngày đầu tiên bước vào cổng trường đại học…..nó thấy nôn nao lạ…vậy là ước mơ của nó đã gần với tầm tay hơn….Nó muốn trở thành một nhà thiết kế tên tuổi nên đã thi đại học mỹ thuật….Nó học ngành thiết kế thời trang trong khi Mỹ Hạnh_con bạn thân nhất của nó lại học nội thất.

Đại học Mỹ thuật….

Hình như nó tới trễ…Vội vàng ngồi vào một chỗ trống:

_Cho mình ngồi cùng nhé!

_Uh, tự nhiên…

_Mình là Gia Hân!



_Còn mình là Loan….Rất vui biết bạn…

_MÌnh cũng thế…

Vừa nói được mấy câu thì thầy giáo đã vào…môn học đầu tiên triết học….Nó chăm chú nghe giảng cũng thấy thú vị chứ không như những gì mọi người kêu ca về triết….Chẳng mấy đã hết giờ…..

_Này?Sao nhìn bồ nghe chăm chú quá vậy?Giỏi thật đấy, mình mới nghe đã thấy buồn ngủ rồi…

Nó cười hiền:

_Mình thấy cũng thú vị mà..đâu đến nỗi nhàm chán đâu..nếu bạn cảm thấy nó hay sẽ đủ kiên nhẫn để nghe nó..

Loan le lưỡi:

_Không dám đâu mình thấy mỗi bồ nói thế ak!Đi chơi không?

_Tiếc quá mình hẹn con bạn về cùng nó rồi…khi khác nhé…

_Uh, đành vậy….

_Bye nhá!

Nó thu gọn đống sách vở…vội chạy ra cổng….nhỏ Hạnh mà đợi nữa thì nó la chết…

Nó với Hạnh học chung với nhau từ cấp 3 và cũng thân nhau từ đó…Chẳng có chuyện gì 2 đứa giấu nhau…Nó không sống khép mình nhưng cũng không năng động…nó nhẹ nhàng, tinh tế, lạnh lùng …Nhiều người nghĩ nó xinh xắn nên làm kiêu…nó chẳng phủ nhận….nó không bao giờ quan tâm người khác nghĩ về nó như thế nào…

Nó tĩnh lặng bao nhiêu thì Mỹ Hạnh lại ồn ào bấy nhiêu…Mỹ Hạnh sôi nổi, nhiệt tình, tham gia nhiều hoạt động đoàn thể….người ta biết tới nó như một thủ lĩnh đầy tài năng..



Không ai hiểu vì sao 2 đứa nó lại thân được với nhau…như 2 thái cực nhưng chưa bao giờ chúng nó thấy khó chịu vì tính cách người kia..thế nên tụi nó cứ thân thiết đến giờ….

_Đợi lâu chưa Nhóc?

_Mày làm tao hết hồn ak!Hết kêu người ta chậm chạp nữa nha…

_Uh thì lớp ta ốc chút việc…đi chơi không?

_Thôi tao về cửa hàng giúp mẹ chút…

_Uh…tao đưa mày qua đó…

Nó sống với mẹ…một mình mẹ..nó chưa bao giờ biết về ba….mẹ chăm lo cho nó dành cho nó cả tình yêu của ba…Mẹ có một nhà hàng …không quá lớn nhưng cũng có tiếng…vì thế nó được sống khá sung túc…

Nhà hàng nằm trên đường Phạm Ngọc Thạch, trong một không gian rộng và có tính nghệ thuật….cửa hàng thu hút được rất nhiều người…không gian ấy chính là thành quả của nó…bạn bè đã nhận xét nhà hàng này nhẹ nhàng và thanh tĩnh như chính con người nó vậy…tầng 1 là không gian rất thanh nhã…Bàn ghế bằng mây tre, những chiếc bàn tròn cùng với ghế tựa nhỏ…giản dị mà thuần khiết…Điều đặc biệt là bức tường lớn…đó là một bức tranh đồng quê…một nét thôn sơ mộc mạc khác hẳn về xô bồ vội vã của thành phố….những ản nhạc không lời luôn được dạo như những dòng tâm sự nhẹ nhàng trôi..dễ khiến người ta thấy quên đi mọi phiền muộn trong cuộc sống…..

Tầng 2 như cách ly hẳn với tầng dưới…ở dưới là nét thôn sơ nhàn tản thì ở đây lại là sự sang trọng cao quý…chỉ có 2 màu trắng và đỏ…bộ bàn ghế sô pha với ga màu đỏ_trắng….mỗi bàn đều để một bình hoa lụa….ở trên còn có một sân khấu nho nhỏ…cùng một cây dương cầm…để khách có thể dạo nhạc…chính vì thế đây là không gian lý tưởng cho những cặp tình nhân..

_Mẹ em đâu hả chị?

_Cô đi ra ngoài có chút việc….

_Dạ…em cũng đi luôn đây…chị làm việc nhá…

Nó lấy xe phóng đi…một chiếc máy ảnh…một cái giá vẽ…chẳng biết nên làm gì….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bao Lâu...em Sẽ Quên?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook