[Bảo Liên Đăng] Bắt Nạt Được Ta
Chương 34: Không thể nói bậy (6)
Lưu Li Tâm Khiết
01/07/2022
Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, thấy xa xa có một nữ tử bạch y vừa vuốt tóc vừa bay về phía này.
"Đó là Thường Nga Tiên Tử à?!" Thính Tâm không chắc lắm, lại kéo ống tay áo Dương Thiền, "Tam muội muội, muội và Thường Nga Tiên Tử thân nhất, muội tới nhìn xem."
"Hình như... Hình như là Thường Nga tỷ tỷ..." Dương Thiền chần chừ, "Nhưng mà chắc không phải đâu..."
Đúng vậy, Thường Nga Tiên Tử luôn cao quý hào phóng, sao có thể chật vật xuất hiện trước mặt người khác như thế?
"Cái gì? Sao có thể là Thường Nga Tiên Tử được!" Thốn Tâm nhìn nữ tử đang tới gần, kéo Dương Tiễn, "Đúng không? Chàng ngắm trăng mỗi ngày, chàng nói!"
"......" Dương Tiễn thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ, [Sao lại kéo đến việc này rồi! Nha đầu này! Nhưng mà lần này Thường Nga xuất hiện với bộ dạng này rất đáng nghi.]
"Này! Sao chàng không nói gì?" Thốn Tâm nhìn Dương Tiễn không nói gì, chu miệng lên, không thuận theo, kéo tay áo Dương Tiễn, "Đừng tưởng không nói gì thì không sao!"
"......" Dương Tiễn thầm than không ổn, lòng biết nha đầu Thốn Tâm này lại bắt đầu để tâm mấy chuyện vụn vặt, vừa nhấc mày đã đổi đề tài, "Chẳng lẽ Thiên Đình gặp khó?"
"Thiên Đình đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là Hắc Y Vương?" Tiểu Kim Ô giật mình, đứng bật dậy, "Đúng! Nhất định là vậy! Làm sao bây giờ?!"
"Ngươi bình tĩnh lại!" Thính Tâm bình tĩnh lên tiếng, "Nếu gặp kẻ địch mạnh, sao có thể để Thường Nga Tiên Tử tới cầu viện!"
"Ừ!" Tiểu Kim Ô gật đầu với Thính Tâm, chậm rãi bình tĩnh lại.
"Hao Thiên Khuyển, ngươi làm sao thế? Lạnh lắm à? Sao lại run ghê vậy?" Thốn Tâm vốn định đùa Dương Tiễn, qua một loạt chuyện gần đây, giờ nàng đã vô cùng yên tâm về Dương Tiễn, chẳng qua đây tựa như một thói quen, thường lấy ra nói cho vui thôi. Giờ vừa nghe Thiên Đình xảy ra chuyện, nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nhưng ngó thấy Hao Thiên Khuyển tựa như đang run, nàng quan tâm hỏi nó một câu.
"Không có! Không có việc gì!" Hao Thiên Khuyển cuống quýt đáp, lòng thầm nghĩ: [Chẳng lẽ là Ngọc Đỉnh Chân Nhân?! Mong là không phải! Nếu không thì chủ nhân sẽ không cần ta nữa!]
Dương Tiễn liếc qua Hao Thiên Khuyển đang run liên hồi, thầm nghĩ, chẳng lẽ con chó này lại làm chuyện gì rồi? Lẽ nào là sư phụ?
Chưa nghĩ kỹ, Thường Nga đã đáp xuống đất, chỉ là không có dáng vẻ cao quý điển nhã như ngày thường. Thường Nga trước mắt đầu tóc hỗn độn, khuôn mặt cũng chỉ có phấn thừa, tiên y trắng tinh cũng bị bẩn, cực kỳ chật vật.
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?! Là ai khiến tỷ chật vật như vậy?!" Dương Thiền vội tiến lên đỡ lấy Thường Nga, hỏi.
"Đúng vậy! Tiên Tử! Chuyện này rốt cuộc là sao?! Ngươi không bị thương chứ?" Thính Tâm cũng tiến lên dò hỏi, vì Thốn Tâm, nàng và Thường Nga cũng không có giao tình gì, sau này tuy có Dương Thiền điều hòa, nhưng nàng vẫn không quen nhìn Thường Nga luôn sắm vai thánh mẫu giáo dục người khác, nên vẫn cứ tránh xa. Lần này, thấy Thường Nga chật vật như thế, nàng cũng tiến lên dò hỏi.
"Tiên Tử! Có phải Thiên Đình đã xảy ra chuyện rồi không?!" Tiểu Kim Ô cũng vội hỏi.
"Đúng vậy! Thập điện hạ! Ngài mau về Thiên Đình đi!" Thường Nga nhìn về phía Dương Tiễn, vội vàng nói, "Dương Tiễn! Ngươi cũng mau đi đi! Muộn nữa thì Thiên Đình sẽ bị Ngọc Đỉnh Chân Nhân phá nát mất!"
"Cái gì?" Mọi người đều giật mình, Ngọc Đỉnh Chân Nhân lại đang làm cái gì?!
Dương Tiễn hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Hao Thiên Khuyển đã sợ đến ngã bệt trên đất, hỏi, "Hao Thiên Khuyển, có phải ngươi đã làm gì rồi không?"
"Không... Không có gì mà!" Hao Thiên Khuyển chột dạ đáp, nhưng lại không dám lừa Dương Tiễn, nhỏ giọng bổ sung thêm, "Chỉ là nói cho Chân Nhân, Ngọc Đế bảo ngài không phải đồ đệ của ngài ấy mà là đồ đệ của Lão Tổ..."
Dương Tiễn thở ra, may mà không phải chuyện gì lớn. Sư phụ nhà mình cứ động đến chuyện liên quan đến mình là lại rối loạn, chuyện gì cũng dám làm! Thiên Đình bị hủy thì thôi, nhưng đừng ai bị thương mới tốt. Nhưng mà, hình như Thiên Đình không ai làm sư phụ bị thương được thì phải.
"Dương Tiễn! Ngươi mau đi đi!" Thấy Dương Tiễn mãi không có phản ứng, Thường Nga lại gọi.
"Được." Dương Tiễn dừng một lát, nhìn về phía Hao Thiên Khuyển, "Ngươi đến Tây Hải một chuyến, mời Chiên Đàn Công Đức Phật đi, đưa đến bên Giáo chủ. Ngươi cũng ở đó, đừng về."
"Chủ nhân! Ngài không cần ta?!" Hao Thiên Khuyển vội đến phát khóc, "Chủ nhân! Ta không dám nữa! Không dám nữa!"
"Nếu ngươi không sợ bị sư phụ ta xử thì đừng về." Dương Tiễn xoa mày, thở dài, con chó ngốc này bao giờ mới hiểu chuyện chút đây?!
"Vâng! Chủ nhân! Chỉ cần ngài không vứt bỏ ta là được! Ta đi ngay!" Hao Thiên Khuyển lau nước mắt, liên tục đồng ý, trong lòng vui sướng vô cùng, chủ nhân không vứt bỏ ta! Chủ nhân là vì tốt cho ta! Hì hì!
"Tứ Công Chúa! Ngươi đi cùng Hao Thiên Khuyển trước đi!"
"Được!" Thính Tâm lên tiếng, nhìn về phía Thốn Tâm, "Thốn Tâm, muội nhớ chăm sóc bản thân! Tứ tỷ rảnh sẽ tới thăm muội!"
"Được." Thốn Tâm ôm Thính Tâm, "Tứ tỷ nói phải giữ lời đấy!"
"Biết rồi!" Thính Tâm chọc chọc trán Thốn Tâm, lại ôm quyền với mọi người, "Các vị, Thính Tâm cáo từ trước!" Lơ đãng liếc Tiểu Kim Ô một cái, thấy hắn tựa như không có phản ứng gì, lòng hơi sụp, mang theo Hao Thiên Khuyển rời đi không quay đầu lại.
"Tam muội, muội ở lại với Nhị tẩu của muội, Nhị ca đi một lát rồi về. Tiên Tử cũng ở lại đây nghỉ ngơi một lát rồi về Thiên Đình đi! Thốn Tâm, Tam muội, hai người tiếp đón một lát." Dương Tiễn mí mắt không nâng phân chia nhiệm vụ, "Đại Thánh, ngươi đi theo Tiểu Kim Ô tróc nã Hắc Y Vương, qua một thời gian nữa có manh mối thì đến báo cho ta biết."
Tôn Ngộ Không vừa định nói gì đó, đã thấy Dương Tiễn nhìn chằm chằm mình, cười như không cười, "Đại Thánh đã lâu không động võ rồi nhỉ? So với việc đánh cùng Dương Tiễn, còn không bằng tìm một cơ hội danh chính ngôn thuận giáo huấn người ta. Như vậy tin là Chiên Đàn Công Đức Phật sẽ không trách cứ Đại Thánh động võ đâu. Không biết ý Đại Thánh thế nào?"
"Biết rồi." Tôn Ngộ Không xua xua tay, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nếu không phải yêm lão Tôn nợ nhân tình ngươi, quỷ mới tin lời ngươi nói!"
"Hở? Ngươi nói gì thế?" Thốn Tâm nghe thấy Tôn Hầu Tử nhỏ giọng lẩm bẩm thì tiến lại hỏi.
"Không có gì! Nhi tử của Ngọc Đế! Ngẩn người cái gì? Đi mau!" Tôn Ngộ Không thấy Tiểu Kim Ô đang nhìn về một phía, tựa như suy tư thì đẩy hắn một cái. Bấy giờ, Tiểu Kim Ô mới hồi thần, lại thấy Dương Tiễn cười như không cười nhìn mình, tựa như đã biết tâm sự của mình, đột nhiên thấy xấu hổ, cuống quýt cáo từ, cũng quên chờ Tôn Ngộ Không, khiến Tôn Ngộ Không tức giận chửi bậy phía sau.
Dương Thiền nhìn Tiểu Kim Ô rời đi, có chút buồn bã, lại có chút thoải mái, chúc các ngươi hạnh phúc.
"Thốn Tâm, ở nhà chờ ta." Dương Tiễn ném lại một câu, đã biến mất không thấy. Thường Nga nhìn Thốn Tâm cười ngọt ngào, cũng muốn nở một nụ cười, nhưng cuối cùng không thể.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, thấy xa xa có một nữ tử bạch y vừa vuốt tóc vừa bay về phía này.
"Đó là Thường Nga Tiên Tử à?!" Thính Tâm không chắc lắm, lại kéo ống tay áo Dương Thiền, "Tam muội muội, muội và Thường Nga Tiên Tử thân nhất, muội tới nhìn xem."
"Hình như... Hình như là Thường Nga tỷ tỷ..." Dương Thiền chần chừ, "Nhưng mà chắc không phải đâu..."
Đúng vậy, Thường Nga Tiên Tử luôn cao quý hào phóng, sao có thể chật vật xuất hiện trước mặt người khác như thế?
"Cái gì? Sao có thể là Thường Nga Tiên Tử được!" Thốn Tâm nhìn nữ tử đang tới gần, kéo Dương Tiễn, "Đúng không? Chàng ngắm trăng mỗi ngày, chàng nói!"
"......" Dương Tiễn thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ, [Sao lại kéo đến việc này rồi! Nha đầu này! Nhưng mà lần này Thường Nga xuất hiện với bộ dạng này rất đáng nghi.]
"Này! Sao chàng không nói gì?" Thốn Tâm nhìn Dương Tiễn không nói gì, chu miệng lên, không thuận theo, kéo tay áo Dương Tiễn, "Đừng tưởng không nói gì thì không sao!"
"......" Dương Tiễn thầm than không ổn, lòng biết nha đầu Thốn Tâm này lại bắt đầu để tâm mấy chuyện vụn vặt, vừa nhấc mày đã đổi đề tài, "Chẳng lẽ Thiên Đình gặp khó?"
"Thiên Đình đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là Hắc Y Vương?" Tiểu Kim Ô giật mình, đứng bật dậy, "Đúng! Nhất định là vậy! Làm sao bây giờ?!"
"Ngươi bình tĩnh lại!" Thính Tâm bình tĩnh lên tiếng, "Nếu gặp kẻ địch mạnh, sao có thể để Thường Nga Tiên Tử tới cầu viện!"
"Ừ!" Tiểu Kim Ô gật đầu với Thính Tâm, chậm rãi bình tĩnh lại.
"Hao Thiên Khuyển, ngươi làm sao thế? Lạnh lắm à? Sao lại run ghê vậy?" Thốn Tâm vốn định đùa Dương Tiễn, qua một loạt chuyện gần đây, giờ nàng đã vô cùng yên tâm về Dương Tiễn, chẳng qua đây tựa như một thói quen, thường lấy ra nói cho vui thôi. Giờ vừa nghe Thiên Đình xảy ra chuyện, nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nhưng ngó thấy Hao Thiên Khuyển tựa như đang run, nàng quan tâm hỏi nó một câu.
"Không có! Không có việc gì!" Hao Thiên Khuyển cuống quýt đáp, lòng thầm nghĩ: [Chẳng lẽ là Ngọc Đỉnh Chân Nhân?! Mong là không phải! Nếu không thì chủ nhân sẽ không cần ta nữa!]
Dương Tiễn liếc qua Hao Thiên Khuyển đang run liên hồi, thầm nghĩ, chẳng lẽ con chó này lại làm chuyện gì rồi? Lẽ nào là sư phụ?
Chưa nghĩ kỹ, Thường Nga đã đáp xuống đất, chỉ là không có dáng vẻ cao quý điển nhã như ngày thường. Thường Nga trước mắt đầu tóc hỗn độn, khuôn mặt cũng chỉ có phấn thừa, tiên y trắng tinh cũng bị bẩn, cực kỳ chật vật.
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?! Là ai khiến tỷ chật vật như vậy?!" Dương Thiền vội tiến lên đỡ lấy Thường Nga, hỏi.
"Đúng vậy! Tiên Tử! Chuyện này rốt cuộc là sao?! Ngươi không bị thương chứ?" Thính Tâm cũng tiến lên dò hỏi, vì Thốn Tâm, nàng và Thường Nga cũng không có giao tình gì, sau này tuy có Dương Thiền điều hòa, nhưng nàng vẫn không quen nhìn Thường Nga luôn sắm vai thánh mẫu giáo dục người khác, nên vẫn cứ tránh xa. Lần này, thấy Thường Nga chật vật như thế, nàng cũng tiến lên dò hỏi.
"Tiên Tử! Có phải Thiên Đình đã xảy ra chuyện rồi không?!" Tiểu Kim Ô cũng vội hỏi.
"Đúng vậy! Thập điện hạ! Ngài mau về Thiên Đình đi!" Thường Nga nhìn về phía Dương Tiễn, vội vàng nói, "Dương Tiễn! Ngươi cũng mau đi đi! Muộn nữa thì Thiên Đình sẽ bị Ngọc Đỉnh Chân Nhân phá nát mất!"
"Cái gì?" Mọi người đều giật mình, Ngọc Đỉnh Chân Nhân lại đang làm cái gì?!
Dương Tiễn hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Hao Thiên Khuyển đã sợ đến ngã bệt trên đất, hỏi, "Hao Thiên Khuyển, có phải ngươi đã làm gì rồi không?"
"Không... Không có gì mà!" Hao Thiên Khuyển chột dạ đáp, nhưng lại không dám lừa Dương Tiễn, nhỏ giọng bổ sung thêm, "Chỉ là nói cho Chân Nhân, Ngọc Đế bảo ngài không phải đồ đệ của ngài ấy mà là đồ đệ của Lão Tổ..."
Dương Tiễn thở ra, may mà không phải chuyện gì lớn. Sư phụ nhà mình cứ động đến chuyện liên quan đến mình là lại rối loạn, chuyện gì cũng dám làm! Thiên Đình bị hủy thì thôi, nhưng đừng ai bị thương mới tốt. Nhưng mà, hình như Thiên Đình không ai làm sư phụ bị thương được thì phải.
"Dương Tiễn! Ngươi mau đi đi!" Thấy Dương Tiễn mãi không có phản ứng, Thường Nga lại gọi.
"Được." Dương Tiễn dừng một lát, nhìn về phía Hao Thiên Khuyển, "Ngươi đến Tây Hải một chuyến, mời Chiên Đàn Công Đức Phật đi, đưa đến bên Giáo chủ. Ngươi cũng ở đó, đừng về."
"Chủ nhân! Ngài không cần ta?!" Hao Thiên Khuyển vội đến phát khóc, "Chủ nhân! Ta không dám nữa! Không dám nữa!"
"Nếu ngươi không sợ bị sư phụ ta xử thì đừng về." Dương Tiễn xoa mày, thở dài, con chó ngốc này bao giờ mới hiểu chuyện chút đây?!
"Vâng! Chủ nhân! Chỉ cần ngài không vứt bỏ ta là được! Ta đi ngay!" Hao Thiên Khuyển lau nước mắt, liên tục đồng ý, trong lòng vui sướng vô cùng, chủ nhân không vứt bỏ ta! Chủ nhân là vì tốt cho ta! Hì hì!
"Tứ Công Chúa! Ngươi đi cùng Hao Thiên Khuyển trước đi!"
"Được!" Thính Tâm lên tiếng, nhìn về phía Thốn Tâm, "Thốn Tâm, muội nhớ chăm sóc bản thân! Tứ tỷ rảnh sẽ tới thăm muội!"
"Được." Thốn Tâm ôm Thính Tâm, "Tứ tỷ nói phải giữ lời đấy!"
"Biết rồi!" Thính Tâm chọc chọc trán Thốn Tâm, lại ôm quyền với mọi người, "Các vị, Thính Tâm cáo từ trước!" Lơ đãng liếc Tiểu Kim Ô một cái, thấy hắn tựa như không có phản ứng gì, lòng hơi sụp, mang theo Hao Thiên Khuyển rời đi không quay đầu lại.
"Tam muội, muội ở lại với Nhị tẩu của muội, Nhị ca đi một lát rồi về. Tiên Tử cũng ở lại đây nghỉ ngơi một lát rồi về Thiên Đình đi! Thốn Tâm, Tam muội, hai người tiếp đón một lát." Dương Tiễn mí mắt không nâng phân chia nhiệm vụ, "Đại Thánh, ngươi đi theo Tiểu Kim Ô tróc nã Hắc Y Vương, qua một thời gian nữa có manh mối thì đến báo cho ta biết."
Tôn Ngộ Không vừa định nói gì đó, đã thấy Dương Tiễn nhìn chằm chằm mình, cười như không cười, "Đại Thánh đã lâu không động võ rồi nhỉ? So với việc đánh cùng Dương Tiễn, còn không bằng tìm một cơ hội danh chính ngôn thuận giáo huấn người ta. Như vậy tin là Chiên Đàn Công Đức Phật sẽ không trách cứ Đại Thánh động võ đâu. Không biết ý Đại Thánh thế nào?"
"Biết rồi." Tôn Ngộ Không xua xua tay, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nếu không phải yêm lão Tôn nợ nhân tình ngươi, quỷ mới tin lời ngươi nói!"
"Hở? Ngươi nói gì thế?" Thốn Tâm nghe thấy Tôn Hầu Tử nhỏ giọng lẩm bẩm thì tiến lại hỏi.
"Không có gì! Nhi tử của Ngọc Đế! Ngẩn người cái gì? Đi mau!" Tôn Ngộ Không thấy Tiểu Kim Ô đang nhìn về một phía, tựa như suy tư thì đẩy hắn một cái. Bấy giờ, Tiểu Kim Ô mới hồi thần, lại thấy Dương Tiễn cười như không cười nhìn mình, tựa như đã biết tâm sự của mình, đột nhiên thấy xấu hổ, cuống quýt cáo từ, cũng quên chờ Tôn Ngộ Không, khiến Tôn Ngộ Không tức giận chửi bậy phía sau.
Dương Thiền nhìn Tiểu Kim Ô rời đi, có chút buồn bã, lại có chút thoải mái, chúc các ngươi hạnh phúc.
"Thốn Tâm, ở nhà chờ ta." Dương Tiễn ném lại một câu, đã biến mất không thấy. Thường Nga nhìn Thốn Tâm cười ngọt ngào, cũng muốn nở một nụ cười, nhưng cuối cùng không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.