Chương 38: Cừ nhiên mộng kiệp điệp
Giai Kỳ Thập Nhị Hồng
07/08/2023
Nhờ vào Kim Ngao Đảo, quá trình giải trừ quân bị tiến hành thuận lợi hơn nhiều. Nhân thời điểm Xiển giáo và Phật môn đấu đá lẫn nhau, việc phân
quyền Địa Phủ về cơ bản được xác lập. Vũ Dực Tiên quả nhiên đầu thai
chuyển kiếp, Khổng Tuyên vẫn chưa yên tâm, lệnh Hắc Hổ Tinh đi cùng với
hắn.
Mọi chuyện đều tốt đẹp, ngoại trừ gia đình Tam muội.
Trầm Hương không nghe lời Na Tra.
Sinh trong hoạn nạn, chết nơi an lạc. Hoàn cảnh thuận lợi dễ khiến người ta trở nên biếng nhác và tự mãn, nghịch cảnh mới là thời cơ tốt nhất để phát triển. Không nói đến ai khác, tự bản thân Dương Tiễn hiểu rất rõ điều này: thời điểm võ đạo của hắn tiến bộ nhanh nhất, là từ sau kiếp nạn của Dương gia cho đến lúc thu giao trị thuỷ; mưu trí hơn người, là nhờ vào chiến tranh Phong Thần; tính cách kiên nhẫn, là mài giũa từ cuộc hôn nhân ngàn năm cùng Thốn Tâm; nếu không nhậm chức Tư Pháp Thiên Thần mỗi bước đi đều đối mặt muôn vàn trắc trở, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không thể thấu hiểu pháp luật một cách sâu sắc.
Đoạn đường mà Trầm Hương đi trước giờ đều quá suôn sẻ. Đạt được pháp lực quá dễ dàng, chưa kể còn dựa vào trộm cắp, không phải chuyện tốt đẹp gì. Huống chi, hắn chưa từng nhận bất cứ trừng phạt nào cho những lỗi lầm của bản thân, đến tận bây giờ vẫn cứ được kẻ khác dung túng. Cứ tiếp tục như thế, hắn sẽ không bao giờ chịu nhìn nhận lại mình, tư tưởng của hắn sẽ hoàn toàn kẹt lại tại khoảnh khắc phá núi cứu mẹ, không cách nào tiến tới.
Trèo cao thì ngã đau. Tam muội và Trầm Hương hoàn toàn không phải đối thủ của Vương Mẫu.
Thứ Vương Mẫu muốn nhìn thấy đơn giản là toàn bộ tam giới rơi vào hoàn cảnh tương tự những gì Đông Nhạc vừa trải qua —— Nhạc Phủ Thần Binh cũng là dung chúng, quyết định đánh trả vào phút cuối của Bích Hà Nguyên Quân suy cho cùng chính là bị bọn hắn ảnh hưởng.
Tam muội quá lương thiện, lương thiện đến lẫn lộn đúng sai, lương thiện đến dễ quên, lương thiện đến mất đi ý chí. Quãng đường trốn chạy sau khi cửa nát nhà tan, cái ngày trên Trảm Yêu Đài trở về từ cõi chết, cả lúc đưa Nhược Thuỷ về trời bị bắt đi, tất cả đều không khiến nàng nhớ kỹ —— Ngọc Đế hận anh em bọn họ đến thấu xương. Bây giờ đám người kia ra vẻ tử tế, nàng lập tức quên hết những lời căn dặn của mình sao?
Thôi, chuyện này làm sao trách Tam muội được? Chỉ dựa vào những việc mình từng làm, nàng không nghi ngờ mình có mưu đồ gì khác đã coi như không tệ, sao còn có thể bắt nàng răm rắp nghe theo mình?
Lại qua một lần rèn luyện, cả người Dương Tiễn đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn chầm chậm nhúc nhích ngón tay, các khớp nối cứng ngắc sau một thời gian dài không cử động phát ra tiếng kêu khe khẽ. Hắn nắm tay thành quyền rồi mở ra, chuyển động cổ tay, gập khuỷu tay lại. Dương Tiễn gồng mình, ngẩng cổ, toan ngồi thẳng dậy, nhưng vừa nhấc đầu khỏi gối một chút đã bất lực ngã trở về. Hắn bấu chặt lấy đệm giường, dồn sức vào cánh tay để nghiêng mình sang bên cạnh, sau đó, hắn tì khuỷu tay xuống giường, gắng gượng dựng dậy nửa thân trên.
Chỉ vài động tác giản đơn đã khiến Dương Tiễn gần như kiệt sức, xương cốt rã rời như muốn tan thành từng mảnh. Kinh mạch vẫn chưa lành hẳn, chỉ hơi dùng sức đã khiến hắn đau đớn như bị vạn ngàn con kiến lao vào cắn xé. Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc, Dương Tiễn co đầu gối, chầm chậm xê dịch hai chân, chuẩn bị xuống giường.
Hắn đã hiện thân trước mặt Vũ Dực Tiên, có tiếp tục che giấu tình trạng thật của bản thân cũng không có ý nghĩa. Thân thể tê liệt xét đến cùng chỉ có thể là gánh nặng, chẳng bằng dồn hết sức rèn luyện một lần để trị dứt điểm bộ thể xác tàn phế này. Chưa kể, với pháp lực hiện tại của hắn, dù không bắt được kẻ tấn công, hắn cũng sẽ khiến bọn chúng phải trả giả đắt nếu dám xâm nhập nơi này. Đã vậy, còn đắn đo gì nữa?
Hai chân cuối cùng cũng chạm xuống bệ giường, rất lạnh, cảm giác hơi cấn. Hắn vịn cạnh giường, từ từ chuyển trọng tâm. Việc đứng thẳng lại có phần lạ lẫm, Dương Tiễn vẫn chưa thể hoàn toàn thẳng lưng, cả người chợt nghiêng ngả, trượt khỏi bệ kê chân, ngã ầm trên mặt đất.
Hắn cúi đầu gượng gạo cười. Thân thể này, quả nhiên không dùng được nữa.
Có tiếng bước chân vang động, một nữ quan bưng mâm thức ăn tiến vào. Nàng nhìn thấy Dương Tiễn ngã nhoài trên đất, đang chật vật chống người dậy thì giật mình hốt hoảng, vội vàng đặt mâm thức ăn xuống bàn, chạy đến đỡ hắn lên.
Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn nàng, không khỏi kinh ngạc: "Ngươi là ai?"
"Lâm Mặc Nương, người Phủ Điền, Mi Châu. Khi còn sống, ta là một ngư dân."
"Có phải ngươi từng cứu một nhóm thương nhân khỏi một vụ đắm tàu?"
"Chân Quân đang nói đến lần nào?"
Không thể sai được, nàng chính là hồn đèn của Bảo Liên Đăng chuyển thế thành người. Thật trùng hợp, không ngờ sau khi chết nàng lại trở thành thần, đúng lúc được phân đến Đông Nhạc, xuất hiện ngay trước mặt mình mà không cần mình bỏ thời gian tìm kiếm.
Hắn thầm tính toán, Lâm Mặc Nương chỉ sống đến hai mươi tám tuổi.
Lâm Mặc Nương đỡ Dương Tiễn ngồi xuống bàn, tách đôi bánh màn thầu đưa cho hắn: "Lúa mạch phương bắc rất bổ dưỡng, ở đây có cả núi lẫn biển, đồ ăn cũng rất ngon. Chân Quân, ngươi không cần nóng vội. Nếu tình hình đã có biến chuyển tốt, mọi chuyện rồi cũng sẽ khá hơn."
Bạch Quý Tử và Tiểu Thanh đi khắp thế gian suốt hai năm, ghé thăm tất cả những yêu quái mình biết rồi mới quay về Kim Ngao Đảo báo cáo với Thông Thiên.
Có Đa Bảo Đạo Nhân quản lý sự vụ, Kim Ngao Đảo lập tức trở nên ngập tràn sức sống, trật tự chỉnh tề, đông người mà không gây rối loạn.
Nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, Bạch Quý Tử dẫn theo một đôi vợ chồng mình vô tình gặp trên đường đến gặp Thông Thiên: "Sư tổ, ngài xem ai tới?"
Thông Thiên nhìn chằm chằm cặp vợ chồng một lát, sửng sốt lắc đầu: "Không nhận ra được. Khục, trước mặt lão nhân gia ta mà đám các ngươi còn giấu giếm cái gì? Tự giới thiệu đi!"
"Sư phụ, ngài không nhận ra ta sao? Ta chính là Lý Hùng đây!" Người chồng phá lên cười, "Lúc trước ta lên trời làm Khuê Mộc Lang Tinh Quân, về sau vì phạm tội, ta bị đày xuống trần gian. Mặc dù mất đi tu vi, nhưng ta lại tìm được chuyển thế của Bách Hoa Tu Công Chúa, chúng ta song tu đã có chút thành quả, lần này cả hai vợ chồng cùng nhau đến đây. A, chúng ta đã có với nhau hai đứa nhỏ! Đứa lớn đã hơn một trăm tuổi, còn đứa bé vẫn chưa biết đi. Lần sau ta sẽ dẫn chúng nó đến chào hỏi mọi người!"
Thông Thiên cũng cười, nháy mắt nói: "Cứ việc đến. Nhưng ta nói trước, con của ai thì tự người đó cho ăn, Đa Bảo sư huynh của ngươi chỉ lo cơm nước cho hai vợ chồng, mặc kệ chuyện cháo sữa của đám nhóc con!"
Có người nhìn thấy người quen, vây quanh Lý Hùng bàn tán ầm ĩ:
"Không sao không sao, Lý Hùng sư đệ, ngươi cứ dẫn bọn nhỏ đến, ta sẽ làm canh hạt sen cho chúng ăn!"
"Đừng ăn canh hạt sen! Lỡ đâu bị nghẹn hạt sen sẽ rất nguy hiểm!"
"Không ăn hạt sen không được sao?"
"Nói vớ vẩn! Ăn canh hạt sen nhưng không ăn hạt sen? Đúng là mở mang tầm mắt! Hay để ta nấu cháo đậu đỏ đi, vừa ngon vừa bổ dưỡng!"
Thông Thiên nhìn xem bọn đồ đệ náo nhiệt chuyện trò, im lặng tách mình khỏi đám đông, vẫy tay gọi Bạch Quý Tử đến gần.
"Ngươi giữ lấy một chiếc thuyền giấy này, còn một chiếc đưa cho Tiểu Thanh." Thông Thiên lấy từ ống tay áo ra hai con thuyền giấy to bằng bàn tay, "Vào mùng tám và hai mươi hai mỗi tháng, đặt nó dưới gối mỗi khi đi ngủ, ngươi sẽ tự động hiểu được." Ngừng một chút, hắn nói thêm, "Nếu đến lúc nào đó ngươi không muốn đi nữa, có thể trả thuyền giấy lại cho ta."
Vằng vặc nửa vầng trăng, rì rào tiếng nước chảy. Một đạo sĩ trung niên ngồi trên bến đò, xung quanh có mấy con thuyền nhỏ neo đậu.
Thì ra thuyền giấy của Thông Thiên có thể chở được thiên hồn, xuyên qua giấc mộng đưa các nàng đến đây.
Đạo sĩ trung niên kia tự xưng là Lý Nguyên, được Thông Thiên nhờ đến dạy bọn họ về luật pháp và kiện tụng.
Bạch Quý Tử đưa mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ mình và Tiểu Thanh, vợ chồng Lý Hùng và Bách Hoa Tu cũng tới, còn có một số người không quen biết, điều khiến nàng ngạc nhiên là trong số những người được thuyền chở đến còn có Tiểu Ngọc, con dâu của Tam Thánh Mẫu.
Bạch Quý Tử lúc này mới chợt nhớ, hình như tiểu hồ ly này từng đến Kim Ngao Đảo dự thính, không ngờ sư tổ cũng tặng thuyền giấy cho nàng.
Lý Nguyên giảng bài tương đối thoải mái, nhưng người nghe giảng lại không được phép lơ là. Hắn kiểu gì cũng sẽ giao về một lượng lớn bài đọc —— Thật không biết hắn tìm đâu ra từng này hồ sơ vụ án, tại bến đò trong mộng, phần lớn thời gian đều được dùng để thảo luận, còn bản thân hắn chỉ ở một bên hướng dẫn, cũng không đưa ra ý kiến gì.
Lý Nguyên lạnh nhạt nhưng lại bao dung, cho phép phát biểu bất cứ quan điểm nào, thậm chí có người còn thẳng thắn bênh vực Cựu Thiên Điều: "Thần tiên cần phải cấm dục. Một khi sa vào tình yêu nam nữ, đặc biệt là khi đã có con, thì chỉ biết lo cho gia đình mình, quên mất chức trách của thần tiên, không quan tâm đến việc tạo phúc cho tam giới. Ta thật không hiểu tại sao Nữ Oa Nương Nương lại để lại một bộ Thiên Điều như thế này!"
Lý Hùng phản bác: "Cấm dục? Tình dục là dục, chẳng lẽ quyền dục, vật dục (*) không phải dục sao? Tình yêu nam nữ sẽ khiến thần tiên quên đi chức trách? Ân sư đồ, nghĩa bằng hữu, có cái nào hoàn toàn không xung đột với chức trách của thần tiên chứ?" ((*): ham muốn quyền lực, ham muốn vật chất)
Tiểu Thanh cũng lên tiếng cười nhạo: "Ngươi đề cao thần tiên thật đấy. Thần tiên có kẻ là phàm nhân sau khi chết mới lên trời, có kẻ vốn từ các loại sinh linh tu luyện thành, vốn dĩ không thể cắt đứt thất tình lục dục. Thay vì làm bộ đạo mạo cấm dục, chẳng bằng thoải mái thừa nhận sự tồn tại của dục vọng, ít ra còn quang minh lỗi lạc hơn hẳn!"
Đám người tranh luận ầm ĩ. Đợi đến khi tất cả mọi người nói xong, Lý Nguyên quay sang một con thuyền nhỏ ở gần hắn nhất, cất tiếng hỏi: "Lâm Mặc Nương, quan điểm của ngươi thế nào?"
Lâm Mặc Nương là người kỳ lạ nhất trên bến đò này. Nghe nói nàng chỉ mới học chữ, đọc sách rất chậm. Không biết tại sao Lý Nguyên lại đánh giá cao nàng như vậy, để nàng ở đây nghe giảng, còn chủ động hỏi đến mỗi khi nàng không phát biểu.
Lâm Mặc Nương ôm gối, ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm đáp lời: "Dục vọng chính là cố hữu. Khăng khăng phủ nhận, kiềm hãm diệt trừ chỉ khiến dục vọng một khi bộc phát sẽ gây ra hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Thay vì như vậy, không bằng ta cứ mở một lối thoát cho dục vọng, hạn định rõ ràng việc có thể và không thể làm. Nếu được, ta thậm chí có thể lợi dụng dục vọng để tạo phúc. Đây là ngăn chặn không bằng khai thông, biến thủy hại thành thuỷ lợi."
Dương Tiễn dùng diện mạo thật xuất hiện trước kẻ khác, lời lẽ lại giả dối, hành động trái với suy nghĩ. Lý Nguyên dùng thân phận giả đứng trước mọi người, lời lẽ lại chân thành, hành động y theo ý muốn. Đến cùng nên nói Lý Nguyên là hóa thân của Dương Tiễn, hay nói Dương Tiễn là mặt nạ của Lý Nguyên?
Lý Nguyên giảng cho bọn hắn về kỳ án tuyệt trận mà hắn đã tưởng tượng ra —— Về sau Ngọc Đỉnh đặt tên quyển sách là "Sinh Tử Bản" (Thẻ sinh tử).
Người phát biểu đầu tiên là Lý Hùng: "Ta nghĩ trước tiên cần bắt giữ kẻ bày trận."
Lý Nguyên cười nhạt: "Pháp trận bỏ hoang nhiều năm, từ lâu đã không còn tìm được người bày trận."
"Một người chết dù sao cũng đỡ hơn năm người chết đi? Ta thấy bọn hắn hẳn là vô tội." Tiểu Ngọc có hơi do dự.
"Nhưng bọn hắn chung quy cũng đã giết người, giết người hiển nhiên phải đền mạng, không cần biết giết nhiều hay ít. Nếu luật đã viết như vậy, chắc là...... ta nên theo đó mà phán?" Bách Hoa Tu ngập ngừng.
"Luật pháp cũng có khiếm khuyết, chẳng lẽ biết rõ là ác pháp mà vẫn tuân theo sao?" Tiểu Thanh thẳng thừng lên tiếng chất vấn.
"Ác pháp...... Cũng là pháp, chúng ta không thể có luật mà không tuân theo luật đúng không?" Bạch Quý Tử cũng không thể xác định rõ ràng.
......
Ác pháp là pháp? Ác pháp không phải là pháp? Dương Tiễn đã suy nghĩ về nan đề này vô số lần. Tuân theo ác pháp, chấp nhận mất trăm người cũng không thể bỏ một người, nhưng thật có thể đang tâm sao? Hướng về thiện quả, từ bỏ một người để bảo vệ trăm người, lại há có thể xem là vô tội? Cuộc tranh luận này chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có hồi kết, thế nhưng, thân là người gánh chức trách trên vai, hắn lại không thể không đưa ra lựa chọn.
Tám trăm năm qua, trong rất nhiều lần phải đối mặt với vấn đề nan giải này, hắn thường lựa chọn cái sau —— Hắn biết số ít bị hi sinh vô tội nhường nào, hắn biết mỗi một quyết định đều là tội lỗi của hắn, kể cả vì thiện quả cũng không thể xoá hết lỗi lầm. Hắn hi vọng có thể buộc chặt ác pháp vào tay mình, vì thiện quả đó, hắn sẵn sàng gánh tất cả tội lỗi lên vai —— Để những người đi sau không cần đối mặt khốn cảnh như vậy nữa, chỉ cần tuân theo pháp luật sẽ có thể mang đến thái bình cho tam giới, giúp thương sinh thoát cảnh lầm than. Thế nhưng hắn cũng biết, dạng pháp luật đó không hề tồn tại.
Nhưng mà thế nào đi nữa, làm Lý Nguyên thật tốt. Ngày rồi lại ngày, năm rồi lại năm, thời gian cứ thế dần trôi, bình an tĩnh lặng. Người đi thuyền đến đây cũng thay đổi, có người trả thuyền giấy cho Thông Thiên, không còn tới —— đáng tiếc nhất là Tiểu Ngọc, cũng có thêm những gương mặt mới, còn có những người vẫn luôn ở đây. Về sau khi lần nữa nói về《 Sinh Tử Bản 》, bọn hắn đã không còn bị ràng buộc bởi những quan điểm có sẵn trong sách, những cái nhìn mới mẻ không ngừng xuất hiện, dần hoàn thiện hơn, thành thục hơn:
"Ta cho rằng nên tuyên trắng án. Mọi người hãy suy xét nhiều hơn đến bảy người phá trận bên ngoài đi. Nếu như bốn người được cứu đều bị phán tội chết, sáu người đã hy sinh để cứu bọn hắn liệu có chấp nhận nổi không? Người duy nhất sống sót có chấp nhận nổi không? Sự hy sinh của họ chẳng phải đều uổng phí sao?"
"Sao ngươi không nói luôn nếu phán bọn hắn tội chết, người thân và bạn bè của bọn hắn có chấp nhận nổi không? Bảy người kia hy sinh cứu người đúng là cao thượng, điều này không cần bàn cãi. Nhưng bọn họ cao thượng thì liên quan gì đến việc bốn người này có tội hay vô tội? Người thẩm phán không được để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến phán quyết, bốn người này chắc chắn phải đền mạng. Về phần người khác có chấp nhận được hay không, ta chỉ biết nói xin lỗi."
"Thời gian chỉ có ba ngày, Nguyên Thần còn đang bị ăn mòn. Dù là ai rơi vào loại hoàn cảnh này cũng chỉ có thể quyết định như thế, nên ta cho rằng bọn hắn vô tội."
"Ngươi căn cứ vào đâu để nói bọn hắn chỉ có thể đưa ra loại quyết định đó? Bọn hắn thật sự đã nghĩ hết mọi cách rồi sao? Bảy người bên ngoài cũng không rõ bên trong có ai lấp mắt trận chưa, nhưng vẫn bắt đầu phá trận, phải chăng vì họ cảm thấy không cần lấp mắt trận vẫn có khả năng phá trận? Tại sao không chờ thêm chút nữa? Lấp mắt trận chỉ cần dùng thể xác đúng không? Được thôi, dù sao tất cả đều là thần tiên, mỗi người tự cắt ra mấy phần thịt, góp đủ hơn trăm cân không được sao? Ta biết cách này rất tàn nhẫn, nhưng có tàn nhẫn bằng giết người không? Hoặc cứ tiếp tục chờ, đợi đến khi có người hao hết Nguyên Thần, dùng thể xác người đó lấp mắt trận sẽ không bị tính là giết người, đúng không?"
"Ý kiến của ngươi rất vô lý! Chờ thêm chút nữa, phải chờ đến lúc nào mới được? Dù là thời điểm nào ngươi cũng có thể bảo rằng còn quá sớm. Mỗi người cắt mấy phần thịt góp cho đủ trăm cân thì có thể lấp mắt trận, ngươi tưởng bọn hắn đang góp tiền làm tiệc chúc thọ ông bà sao? Còn chuyện đợi cho một người hao hết Nguyên Thần, biện pháp này chẳng khác nào chủ động hi sinh người yếu nhất, trên thực tế còn thiếu công bằng hơn đoạt thẻ sinh tử. Mặc dù không giết người, nhưng ý định còn hiểm ác hơn cả giết người!"
"Ý định có hiểm ác hay không chỉ là đánh giá về mặt đạo đức, không thể xem như động cơ cho tội giết người. Chúng ta hãy quay về với bản thân pháp luật, hành vi của bốn người này rõ ràng là có tội. Nhưng ta cảm thấy, bọn hắn đã chịu đựng đủ khổ sở bên trong trận, không chừng mãi mãi cũng không thể thoát khỏi ám ảnh từ việc giết chết bạn mình, sự trường sinh của thần tiên sẽ khiến bọn hắn dằn vặt vô cùng tận, vĩnh viễn không được giải thoát, đây mới đúng là trời cao có mắt, thiên lý rõ ràng. Huống hồ xét về tình, ta cũng có thể hiểu cho hành động của bọn hắn. Tư Pháp Thiên Thần nên phán bọn hắn có tội, thể hiện rõ sự công bằng, chính trực, sau đó lại đề nghị Ngọc Đế Vương Mẫu đặc xá bọn hắn."
"Ngươi dám gọi đây là công bằng, chính trực? Giả như Ngọc Đế Vương Mẫu không đặc xá thì phải làm sao? Chẳng lẽ để nó trở thành án oan? Luật pháp vốn là lằn ranh cuối cùng, lẽ nào ranh giới này lại cần người cầm quyền cam đoan tính công bằng dựa trên yêu ghét của bản thân? Làm vậy còn không bằng trực tiếp xử bọn hắn vô tội."
"Sự trường sinh của thần tiên sẽ khiến bọn hắn dằn vặt vô cùng tận? Có dằn vặt đau khổ hay không còn phụ thuộc vào việc bọn hắn có còn lương tâm hay không, thiên lý rõ ràng ở chỗ nào? Mỗi một sinh mệnh đều cao thượng và quý báu vô vàn, không gì được phép xâm phạm. Mắt đền mắt, răng đền răng mới là thiên lý, giết người thì phải đền mạng."
"Có lúc, giá trị của sinh mệnh không ngang bằng nhau. Giết người để phòng vệ được xem là vô tội, là do chúng ta cho rằng sinh mệnh của người bị hại có giá trị hơn người gây hại. Khi quốc gia bị xâm lấn, hành động cầm vũ khí bảo vệ quê nhà được xem là chính đáng, vì chúng ta cho rằng sinh mệnh của người bảo vệ bờ cõi đáng giá hơn kẻ xâm lược. Trường hợp này cũng tương tự, người chết đi vô tội, bốn người còn sống cũng vô tội, bốn sinh mệnh vô tội chắc chắn có giá trị hơn một sinh mệnh vô tội. Vì vậy, ta nghĩ rằng bốn người này không phạm pháp."
"Nhưng người bị hại cũng không uy hiếp tính mạng của bốn người kia, ngươi không thể dùng lý do giết người nhằm phòng vệ để bào chữa cho bọn hắn. Bốn sinh mệnh và một sinh mệnh đều thiêng liêng như nhau, không bên nào hơn kém bên nào. Huống chi, người bị hại cuối cùng đã đổi ý, hắn không muốn dùng cách như vậy để quyết định người chết. Hy sinh phải do tự nguyện. Bốn người này ép buộc kẻ khác hy sinh, cố biện minh thế nào thì đấy vẫn là hành vi sai trái, cho nên bọn hắn có tội."
"Ta hãy thử nghĩ đi, nếu thật theo những gì người bị hại mong muốn, hắn không đoạt thẻ sinh tử, không lấp mắt trận, không đồng tâm hiệp lực, không chịu trách nhiệm với sống chết của mọi người, vậy hắn lấy tư cách gì cùng sống sót xuất trận với những người còn lại? Làm như thế chỉ khiến hắn trở nên đáng hổ thẹn, đáng phải chết! Ta cảm thấy bốn người này vô tội."
"Các ngươi đừng dây dưa ở vấn đề này nữa. Sự đồng thuận của người bị hại không liên quan gì đến tính chất hành vi của người gia hại. Cho dù hắn đồng ý, bốn người này vẫn phạm pháp. Kẻ cướp kề đao lên cổ thương gia, buộc thương gia chọn giữa giao tiền và mất mạng, thế là thương gia đành chọn giao tiền, ta có thể nói rằng vì thương gia tặng tiền cho kẻ cướp nên kẻ cướp không phạm pháp không? Bản thân sự đồng thuận đặt trong tình huống bị bức bách đã được xem là vô hiệu, huống chi người bị hại cuối cùng còn rút lại đồng thuận. Bất kể thế nào, bọn hắn đều phải đền mạng."
"Ngươi thử đặt mình vào hoàn cảnh của bọn hắn xem? Ngươi có thể đưa ra lựa chọn tốt hơn bọn hắn sao? Làm không được thì im đi. Để loại người như ngươi phán bọn hắn có tội chính là sỉ nhục luật pháp."
"Ngươi nói năng thật vô lý! Ngươi dựa vào đâu để yêu cầu người thẩm phán phải có đạo đức cao thượng? Chẳng phải chính vì người thẩm phán cũng là người bình thường, nên chúng ta mới cần đến luật pháp sao? Phẩm chất người làm thẩm phán cần có chỉ bao gồm khả năng giải thích pháp luật một cách chính xác, đồng thời luôn nhất quán trong cách sử dụng mà thôi. Tư pháp đúng ra phải tuân theo lập pháp, ta cho rằng bốn người này có tội."
......
Dần dần, bọn hắn không còn hài lòng chỉ với việc tranh luận, có người bắt đầu viết xuống những phán quyết của mình. Có chương tám, rồi chương chín, chương mười......
Pháp luật không trừu tượng mà cụ thể; không bất biến mà mang tính lịch sử; không tạo thành từ lý trí tuyệt đối mà từ sự đấu tranh và thoả hiệp của nhiều loại giá trị; không phải một hệ thống quy tắc cứng nhắc đáng sợ, mà là một tập hợp dữ kiện đúc kết từ sự sinh trưởng của hàng vạn sự sống; không phải trò đùa ghi trên giấy, mà là hiện thực rõ ràng trước mặt. Những quan điểm thô thiển, chưa từng nghe đến, thậm chí còn nhiều điểm phi lý, nhưng lại chất chứa nguồn sống mãnh liệt dồi dào.
Tròn ba trăm năm sau bản in đầu tiên của《 Sinh Tử Bản 》, người ta góp vốn cho ra đời bản in thứ hai, thêm vào bảy chương phán quyết, vẫn là ba chương phán có tội, ba chương phán vô tội, một chương không đưa ra phán quyết, bổ sung chú thích, đại diện cho những quan điểm mới xuất hiện trong ba trăm năm qua.
—— Nói gì cả cây tàn một nhành hoa đẹp? Nói gì sau khi nhành hoa đẹp ấy tàn, chỉ còn lại toàn cây gai? Rõ ràng là tân hỏa tương truyền (*), không bao giờ tắt! ((*): thế hệ trước truyền lửa cho thế hệ sau)
Chẳng qua, đây đều là chuyện tương lai.
Dương Tiễn rốt cuộc khó mà hưởng thụ bình an quá lâu. Những ngày tháng bình lặn sống dưới lốt Lý Nguyên vốn là trộm được, vốn chỉ có thể ở trong mộng đi tìm.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Tiêu đề này đương nhiên là lấy từ điển cố "Trang Chu Mộng Điệp", nếu mọi người biết trong hí khúc người ta diễn đoạn phách quan kinh mộng (bổ quan tài tỉnh mộng) như thế nào, kết hợp với hai chương trước, sẽ càng cảm nhận được sự thần kỳ của tiêu đề, Sở Vương Tôn là Trang Chu biến thành, Lý Nguyên là Dương Tiễn biến thành......
2. Đại bàng (Vũ Dực Tiên) là Nhạc Phi, hổ đen (Hắc Hổ Tinh) là Ngưu Cao, không có gì nhiều để bàn.
3. Lâm Mặc Nương chính là Mẫu Tổ (Thiên Hậu Thánh Mẫu), theo truyền thuyết nàng chỉ sống đến hai mươi tám tuổi, mà cả đời cũng chưa lập gia đình. Mẫu Tổ được phong vào thời Tống Huy Tông, cho nên ta để nàng ra sân ở đây. Đừng lo, nàng vẫn phải trở lại duyên hải Đông Nam để lập nghiệp.
4. Khuê Mộc Lang này chính là Hoàng Bào Quái trong《 Tây Du Ký 》, ta sửa lại đoạn kết của câu chuyện đó, để hắn và Bách Hoa Tu cuối cùng nên vợ nên chồng.
5. Tài trị quốc chính là tài tế xuyên (phò trợ vua, cũng có nghĩa là vượt sông), đương nhiên phải đi học bằng thuyền.
6. Thật ra tuyệt trận này chính là cải biến từ Nhân Sinh, thử đổi vị trí mắt trận trong Nhân Sinh sang trước mặt những người trong trận đi, chẳng phải sẽ thành "Kỳ án trong động" sao? Cho nên ta có giấu một vài gợi ý vào đoạn tranh luận trong chương này, có vài câu là nhằm lột mặt nạ của những người trong Nhân Sinh (nhất là Lưu Trầm Hương), còn chuyện đó là những câu nào thì, tự mọi người nghiệm ra đi, nói toạc ra sẽ mất hết ý nghĩa......
7. Thời xưa muốn phát hành sách thì phải tự bỏ tiền, viết sách cũng không nhằm mục đích kiếm tiền. Người thời đó không có khái niệm bản quyền, cho nên sử dụng trước tác của người khác không hề phạm pháp. Tiện thể nói luôn, bản tái bản này cũng là trường hợp bản phóng tác lấn át bản chính...
Mọi chuyện đều tốt đẹp, ngoại trừ gia đình Tam muội.
Trầm Hương không nghe lời Na Tra.
Sinh trong hoạn nạn, chết nơi an lạc. Hoàn cảnh thuận lợi dễ khiến người ta trở nên biếng nhác và tự mãn, nghịch cảnh mới là thời cơ tốt nhất để phát triển. Không nói đến ai khác, tự bản thân Dương Tiễn hiểu rất rõ điều này: thời điểm võ đạo của hắn tiến bộ nhanh nhất, là từ sau kiếp nạn của Dương gia cho đến lúc thu giao trị thuỷ; mưu trí hơn người, là nhờ vào chiến tranh Phong Thần; tính cách kiên nhẫn, là mài giũa từ cuộc hôn nhân ngàn năm cùng Thốn Tâm; nếu không nhậm chức Tư Pháp Thiên Thần mỗi bước đi đều đối mặt muôn vàn trắc trở, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không thể thấu hiểu pháp luật một cách sâu sắc.
Đoạn đường mà Trầm Hương đi trước giờ đều quá suôn sẻ. Đạt được pháp lực quá dễ dàng, chưa kể còn dựa vào trộm cắp, không phải chuyện tốt đẹp gì. Huống chi, hắn chưa từng nhận bất cứ trừng phạt nào cho những lỗi lầm của bản thân, đến tận bây giờ vẫn cứ được kẻ khác dung túng. Cứ tiếp tục như thế, hắn sẽ không bao giờ chịu nhìn nhận lại mình, tư tưởng của hắn sẽ hoàn toàn kẹt lại tại khoảnh khắc phá núi cứu mẹ, không cách nào tiến tới.
Trèo cao thì ngã đau. Tam muội và Trầm Hương hoàn toàn không phải đối thủ của Vương Mẫu.
Thứ Vương Mẫu muốn nhìn thấy đơn giản là toàn bộ tam giới rơi vào hoàn cảnh tương tự những gì Đông Nhạc vừa trải qua —— Nhạc Phủ Thần Binh cũng là dung chúng, quyết định đánh trả vào phút cuối của Bích Hà Nguyên Quân suy cho cùng chính là bị bọn hắn ảnh hưởng.
Tam muội quá lương thiện, lương thiện đến lẫn lộn đúng sai, lương thiện đến dễ quên, lương thiện đến mất đi ý chí. Quãng đường trốn chạy sau khi cửa nát nhà tan, cái ngày trên Trảm Yêu Đài trở về từ cõi chết, cả lúc đưa Nhược Thuỷ về trời bị bắt đi, tất cả đều không khiến nàng nhớ kỹ —— Ngọc Đế hận anh em bọn họ đến thấu xương. Bây giờ đám người kia ra vẻ tử tế, nàng lập tức quên hết những lời căn dặn của mình sao?
Thôi, chuyện này làm sao trách Tam muội được? Chỉ dựa vào những việc mình từng làm, nàng không nghi ngờ mình có mưu đồ gì khác đã coi như không tệ, sao còn có thể bắt nàng răm rắp nghe theo mình?
Lại qua một lần rèn luyện, cả người Dương Tiễn đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn chầm chậm nhúc nhích ngón tay, các khớp nối cứng ngắc sau một thời gian dài không cử động phát ra tiếng kêu khe khẽ. Hắn nắm tay thành quyền rồi mở ra, chuyển động cổ tay, gập khuỷu tay lại. Dương Tiễn gồng mình, ngẩng cổ, toan ngồi thẳng dậy, nhưng vừa nhấc đầu khỏi gối một chút đã bất lực ngã trở về. Hắn bấu chặt lấy đệm giường, dồn sức vào cánh tay để nghiêng mình sang bên cạnh, sau đó, hắn tì khuỷu tay xuống giường, gắng gượng dựng dậy nửa thân trên.
Chỉ vài động tác giản đơn đã khiến Dương Tiễn gần như kiệt sức, xương cốt rã rời như muốn tan thành từng mảnh. Kinh mạch vẫn chưa lành hẳn, chỉ hơi dùng sức đã khiến hắn đau đớn như bị vạn ngàn con kiến lao vào cắn xé. Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc, Dương Tiễn co đầu gối, chầm chậm xê dịch hai chân, chuẩn bị xuống giường.
Hắn đã hiện thân trước mặt Vũ Dực Tiên, có tiếp tục che giấu tình trạng thật của bản thân cũng không có ý nghĩa. Thân thể tê liệt xét đến cùng chỉ có thể là gánh nặng, chẳng bằng dồn hết sức rèn luyện một lần để trị dứt điểm bộ thể xác tàn phế này. Chưa kể, với pháp lực hiện tại của hắn, dù không bắt được kẻ tấn công, hắn cũng sẽ khiến bọn chúng phải trả giả đắt nếu dám xâm nhập nơi này. Đã vậy, còn đắn đo gì nữa?
Hai chân cuối cùng cũng chạm xuống bệ giường, rất lạnh, cảm giác hơi cấn. Hắn vịn cạnh giường, từ từ chuyển trọng tâm. Việc đứng thẳng lại có phần lạ lẫm, Dương Tiễn vẫn chưa thể hoàn toàn thẳng lưng, cả người chợt nghiêng ngả, trượt khỏi bệ kê chân, ngã ầm trên mặt đất.
Hắn cúi đầu gượng gạo cười. Thân thể này, quả nhiên không dùng được nữa.
Có tiếng bước chân vang động, một nữ quan bưng mâm thức ăn tiến vào. Nàng nhìn thấy Dương Tiễn ngã nhoài trên đất, đang chật vật chống người dậy thì giật mình hốt hoảng, vội vàng đặt mâm thức ăn xuống bàn, chạy đến đỡ hắn lên.
Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn nàng, không khỏi kinh ngạc: "Ngươi là ai?"
"Lâm Mặc Nương, người Phủ Điền, Mi Châu. Khi còn sống, ta là một ngư dân."
"Có phải ngươi từng cứu một nhóm thương nhân khỏi một vụ đắm tàu?"
"Chân Quân đang nói đến lần nào?"
Không thể sai được, nàng chính là hồn đèn của Bảo Liên Đăng chuyển thế thành người. Thật trùng hợp, không ngờ sau khi chết nàng lại trở thành thần, đúng lúc được phân đến Đông Nhạc, xuất hiện ngay trước mặt mình mà không cần mình bỏ thời gian tìm kiếm.
Hắn thầm tính toán, Lâm Mặc Nương chỉ sống đến hai mươi tám tuổi.
Lâm Mặc Nương đỡ Dương Tiễn ngồi xuống bàn, tách đôi bánh màn thầu đưa cho hắn: "Lúa mạch phương bắc rất bổ dưỡng, ở đây có cả núi lẫn biển, đồ ăn cũng rất ngon. Chân Quân, ngươi không cần nóng vội. Nếu tình hình đã có biến chuyển tốt, mọi chuyện rồi cũng sẽ khá hơn."
Bạch Quý Tử và Tiểu Thanh đi khắp thế gian suốt hai năm, ghé thăm tất cả những yêu quái mình biết rồi mới quay về Kim Ngao Đảo báo cáo với Thông Thiên.
Có Đa Bảo Đạo Nhân quản lý sự vụ, Kim Ngao Đảo lập tức trở nên ngập tràn sức sống, trật tự chỉnh tề, đông người mà không gây rối loạn.
Nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, Bạch Quý Tử dẫn theo một đôi vợ chồng mình vô tình gặp trên đường đến gặp Thông Thiên: "Sư tổ, ngài xem ai tới?"
Thông Thiên nhìn chằm chằm cặp vợ chồng một lát, sửng sốt lắc đầu: "Không nhận ra được. Khục, trước mặt lão nhân gia ta mà đám các ngươi còn giấu giếm cái gì? Tự giới thiệu đi!"
"Sư phụ, ngài không nhận ra ta sao? Ta chính là Lý Hùng đây!" Người chồng phá lên cười, "Lúc trước ta lên trời làm Khuê Mộc Lang Tinh Quân, về sau vì phạm tội, ta bị đày xuống trần gian. Mặc dù mất đi tu vi, nhưng ta lại tìm được chuyển thế của Bách Hoa Tu Công Chúa, chúng ta song tu đã có chút thành quả, lần này cả hai vợ chồng cùng nhau đến đây. A, chúng ta đã có với nhau hai đứa nhỏ! Đứa lớn đã hơn một trăm tuổi, còn đứa bé vẫn chưa biết đi. Lần sau ta sẽ dẫn chúng nó đến chào hỏi mọi người!"
Thông Thiên cũng cười, nháy mắt nói: "Cứ việc đến. Nhưng ta nói trước, con của ai thì tự người đó cho ăn, Đa Bảo sư huynh của ngươi chỉ lo cơm nước cho hai vợ chồng, mặc kệ chuyện cháo sữa của đám nhóc con!"
Có người nhìn thấy người quen, vây quanh Lý Hùng bàn tán ầm ĩ:
"Không sao không sao, Lý Hùng sư đệ, ngươi cứ dẫn bọn nhỏ đến, ta sẽ làm canh hạt sen cho chúng ăn!"
"Đừng ăn canh hạt sen! Lỡ đâu bị nghẹn hạt sen sẽ rất nguy hiểm!"
"Không ăn hạt sen không được sao?"
"Nói vớ vẩn! Ăn canh hạt sen nhưng không ăn hạt sen? Đúng là mở mang tầm mắt! Hay để ta nấu cháo đậu đỏ đi, vừa ngon vừa bổ dưỡng!"
Thông Thiên nhìn xem bọn đồ đệ náo nhiệt chuyện trò, im lặng tách mình khỏi đám đông, vẫy tay gọi Bạch Quý Tử đến gần.
"Ngươi giữ lấy một chiếc thuyền giấy này, còn một chiếc đưa cho Tiểu Thanh." Thông Thiên lấy từ ống tay áo ra hai con thuyền giấy to bằng bàn tay, "Vào mùng tám và hai mươi hai mỗi tháng, đặt nó dưới gối mỗi khi đi ngủ, ngươi sẽ tự động hiểu được." Ngừng một chút, hắn nói thêm, "Nếu đến lúc nào đó ngươi không muốn đi nữa, có thể trả thuyền giấy lại cho ta."
Vằng vặc nửa vầng trăng, rì rào tiếng nước chảy. Một đạo sĩ trung niên ngồi trên bến đò, xung quanh có mấy con thuyền nhỏ neo đậu.
Thì ra thuyền giấy của Thông Thiên có thể chở được thiên hồn, xuyên qua giấc mộng đưa các nàng đến đây.
Đạo sĩ trung niên kia tự xưng là Lý Nguyên, được Thông Thiên nhờ đến dạy bọn họ về luật pháp và kiện tụng.
Bạch Quý Tử đưa mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ mình và Tiểu Thanh, vợ chồng Lý Hùng và Bách Hoa Tu cũng tới, còn có một số người không quen biết, điều khiến nàng ngạc nhiên là trong số những người được thuyền chở đến còn có Tiểu Ngọc, con dâu của Tam Thánh Mẫu.
Bạch Quý Tử lúc này mới chợt nhớ, hình như tiểu hồ ly này từng đến Kim Ngao Đảo dự thính, không ngờ sư tổ cũng tặng thuyền giấy cho nàng.
Lý Nguyên giảng bài tương đối thoải mái, nhưng người nghe giảng lại không được phép lơ là. Hắn kiểu gì cũng sẽ giao về một lượng lớn bài đọc —— Thật không biết hắn tìm đâu ra từng này hồ sơ vụ án, tại bến đò trong mộng, phần lớn thời gian đều được dùng để thảo luận, còn bản thân hắn chỉ ở một bên hướng dẫn, cũng không đưa ra ý kiến gì.
Lý Nguyên lạnh nhạt nhưng lại bao dung, cho phép phát biểu bất cứ quan điểm nào, thậm chí có người còn thẳng thắn bênh vực Cựu Thiên Điều: "Thần tiên cần phải cấm dục. Một khi sa vào tình yêu nam nữ, đặc biệt là khi đã có con, thì chỉ biết lo cho gia đình mình, quên mất chức trách của thần tiên, không quan tâm đến việc tạo phúc cho tam giới. Ta thật không hiểu tại sao Nữ Oa Nương Nương lại để lại một bộ Thiên Điều như thế này!"
Lý Hùng phản bác: "Cấm dục? Tình dục là dục, chẳng lẽ quyền dục, vật dục (*) không phải dục sao? Tình yêu nam nữ sẽ khiến thần tiên quên đi chức trách? Ân sư đồ, nghĩa bằng hữu, có cái nào hoàn toàn không xung đột với chức trách của thần tiên chứ?" ((*): ham muốn quyền lực, ham muốn vật chất)
Tiểu Thanh cũng lên tiếng cười nhạo: "Ngươi đề cao thần tiên thật đấy. Thần tiên có kẻ là phàm nhân sau khi chết mới lên trời, có kẻ vốn từ các loại sinh linh tu luyện thành, vốn dĩ không thể cắt đứt thất tình lục dục. Thay vì làm bộ đạo mạo cấm dục, chẳng bằng thoải mái thừa nhận sự tồn tại của dục vọng, ít ra còn quang minh lỗi lạc hơn hẳn!"
Đám người tranh luận ầm ĩ. Đợi đến khi tất cả mọi người nói xong, Lý Nguyên quay sang một con thuyền nhỏ ở gần hắn nhất, cất tiếng hỏi: "Lâm Mặc Nương, quan điểm của ngươi thế nào?"
Lâm Mặc Nương là người kỳ lạ nhất trên bến đò này. Nghe nói nàng chỉ mới học chữ, đọc sách rất chậm. Không biết tại sao Lý Nguyên lại đánh giá cao nàng như vậy, để nàng ở đây nghe giảng, còn chủ động hỏi đến mỗi khi nàng không phát biểu.
Lâm Mặc Nương ôm gối, ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm đáp lời: "Dục vọng chính là cố hữu. Khăng khăng phủ nhận, kiềm hãm diệt trừ chỉ khiến dục vọng một khi bộc phát sẽ gây ra hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Thay vì như vậy, không bằng ta cứ mở một lối thoát cho dục vọng, hạn định rõ ràng việc có thể và không thể làm. Nếu được, ta thậm chí có thể lợi dụng dục vọng để tạo phúc. Đây là ngăn chặn không bằng khai thông, biến thủy hại thành thuỷ lợi."
Dương Tiễn dùng diện mạo thật xuất hiện trước kẻ khác, lời lẽ lại giả dối, hành động trái với suy nghĩ. Lý Nguyên dùng thân phận giả đứng trước mọi người, lời lẽ lại chân thành, hành động y theo ý muốn. Đến cùng nên nói Lý Nguyên là hóa thân của Dương Tiễn, hay nói Dương Tiễn là mặt nạ của Lý Nguyên?
Lý Nguyên giảng cho bọn hắn về kỳ án tuyệt trận mà hắn đã tưởng tượng ra —— Về sau Ngọc Đỉnh đặt tên quyển sách là "Sinh Tử Bản" (Thẻ sinh tử).
Người phát biểu đầu tiên là Lý Hùng: "Ta nghĩ trước tiên cần bắt giữ kẻ bày trận."
Lý Nguyên cười nhạt: "Pháp trận bỏ hoang nhiều năm, từ lâu đã không còn tìm được người bày trận."
"Một người chết dù sao cũng đỡ hơn năm người chết đi? Ta thấy bọn hắn hẳn là vô tội." Tiểu Ngọc có hơi do dự.
"Nhưng bọn hắn chung quy cũng đã giết người, giết người hiển nhiên phải đền mạng, không cần biết giết nhiều hay ít. Nếu luật đã viết như vậy, chắc là...... ta nên theo đó mà phán?" Bách Hoa Tu ngập ngừng.
"Luật pháp cũng có khiếm khuyết, chẳng lẽ biết rõ là ác pháp mà vẫn tuân theo sao?" Tiểu Thanh thẳng thừng lên tiếng chất vấn.
"Ác pháp...... Cũng là pháp, chúng ta không thể có luật mà không tuân theo luật đúng không?" Bạch Quý Tử cũng không thể xác định rõ ràng.
......
Ác pháp là pháp? Ác pháp không phải là pháp? Dương Tiễn đã suy nghĩ về nan đề này vô số lần. Tuân theo ác pháp, chấp nhận mất trăm người cũng không thể bỏ một người, nhưng thật có thể đang tâm sao? Hướng về thiện quả, từ bỏ một người để bảo vệ trăm người, lại há có thể xem là vô tội? Cuộc tranh luận này chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có hồi kết, thế nhưng, thân là người gánh chức trách trên vai, hắn lại không thể không đưa ra lựa chọn.
Tám trăm năm qua, trong rất nhiều lần phải đối mặt với vấn đề nan giải này, hắn thường lựa chọn cái sau —— Hắn biết số ít bị hi sinh vô tội nhường nào, hắn biết mỗi một quyết định đều là tội lỗi của hắn, kể cả vì thiện quả cũng không thể xoá hết lỗi lầm. Hắn hi vọng có thể buộc chặt ác pháp vào tay mình, vì thiện quả đó, hắn sẵn sàng gánh tất cả tội lỗi lên vai —— Để những người đi sau không cần đối mặt khốn cảnh như vậy nữa, chỉ cần tuân theo pháp luật sẽ có thể mang đến thái bình cho tam giới, giúp thương sinh thoát cảnh lầm than. Thế nhưng hắn cũng biết, dạng pháp luật đó không hề tồn tại.
Nhưng mà thế nào đi nữa, làm Lý Nguyên thật tốt. Ngày rồi lại ngày, năm rồi lại năm, thời gian cứ thế dần trôi, bình an tĩnh lặng. Người đi thuyền đến đây cũng thay đổi, có người trả thuyền giấy cho Thông Thiên, không còn tới —— đáng tiếc nhất là Tiểu Ngọc, cũng có thêm những gương mặt mới, còn có những người vẫn luôn ở đây. Về sau khi lần nữa nói về《 Sinh Tử Bản 》, bọn hắn đã không còn bị ràng buộc bởi những quan điểm có sẵn trong sách, những cái nhìn mới mẻ không ngừng xuất hiện, dần hoàn thiện hơn, thành thục hơn:
"Ta cho rằng nên tuyên trắng án. Mọi người hãy suy xét nhiều hơn đến bảy người phá trận bên ngoài đi. Nếu như bốn người được cứu đều bị phán tội chết, sáu người đã hy sinh để cứu bọn hắn liệu có chấp nhận nổi không? Người duy nhất sống sót có chấp nhận nổi không? Sự hy sinh của họ chẳng phải đều uổng phí sao?"
"Sao ngươi không nói luôn nếu phán bọn hắn tội chết, người thân và bạn bè của bọn hắn có chấp nhận nổi không? Bảy người kia hy sinh cứu người đúng là cao thượng, điều này không cần bàn cãi. Nhưng bọn họ cao thượng thì liên quan gì đến việc bốn người này có tội hay vô tội? Người thẩm phán không được để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến phán quyết, bốn người này chắc chắn phải đền mạng. Về phần người khác có chấp nhận được hay không, ta chỉ biết nói xin lỗi."
"Thời gian chỉ có ba ngày, Nguyên Thần còn đang bị ăn mòn. Dù là ai rơi vào loại hoàn cảnh này cũng chỉ có thể quyết định như thế, nên ta cho rằng bọn hắn vô tội."
"Ngươi căn cứ vào đâu để nói bọn hắn chỉ có thể đưa ra loại quyết định đó? Bọn hắn thật sự đã nghĩ hết mọi cách rồi sao? Bảy người bên ngoài cũng không rõ bên trong có ai lấp mắt trận chưa, nhưng vẫn bắt đầu phá trận, phải chăng vì họ cảm thấy không cần lấp mắt trận vẫn có khả năng phá trận? Tại sao không chờ thêm chút nữa? Lấp mắt trận chỉ cần dùng thể xác đúng không? Được thôi, dù sao tất cả đều là thần tiên, mỗi người tự cắt ra mấy phần thịt, góp đủ hơn trăm cân không được sao? Ta biết cách này rất tàn nhẫn, nhưng có tàn nhẫn bằng giết người không? Hoặc cứ tiếp tục chờ, đợi đến khi có người hao hết Nguyên Thần, dùng thể xác người đó lấp mắt trận sẽ không bị tính là giết người, đúng không?"
"Ý kiến của ngươi rất vô lý! Chờ thêm chút nữa, phải chờ đến lúc nào mới được? Dù là thời điểm nào ngươi cũng có thể bảo rằng còn quá sớm. Mỗi người cắt mấy phần thịt góp cho đủ trăm cân thì có thể lấp mắt trận, ngươi tưởng bọn hắn đang góp tiền làm tiệc chúc thọ ông bà sao? Còn chuyện đợi cho một người hao hết Nguyên Thần, biện pháp này chẳng khác nào chủ động hi sinh người yếu nhất, trên thực tế còn thiếu công bằng hơn đoạt thẻ sinh tử. Mặc dù không giết người, nhưng ý định còn hiểm ác hơn cả giết người!"
"Ý định có hiểm ác hay không chỉ là đánh giá về mặt đạo đức, không thể xem như động cơ cho tội giết người. Chúng ta hãy quay về với bản thân pháp luật, hành vi của bốn người này rõ ràng là có tội. Nhưng ta cảm thấy, bọn hắn đã chịu đựng đủ khổ sở bên trong trận, không chừng mãi mãi cũng không thể thoát khỏi ám ảnh từ việc giết chết bạn mình, sự trường sinh của thần tiên sẽ khiến bọn hắn dằn vặt vô cùng tận, vĩnh viễn không được giải thoát, đây mới đúng là trời cao có mắt, thiên lý rõ ràng. Huống hồ xét về tình, ta cũng có thể hiểu cho hành động của bọn hắn. Tư Pháp Thiên Thần nên phán bọn hắn có tội, thể hiện rõ sự công bằng, chính trực, sau đó lại đề nghị Ngọc Đế Vương Mẫu đặc xá bọn hắn."
"Ngươi dám gọi đây là công bằng, chính trực? Giả như Ngọc Đế Vương Mẫu không đặc xá thì phải làm sao? Chẳng lẽ để nó trở thành án oan? Luật pháp vốn là lằn ranh cuối cùng, lẽ nào ranh giới này lại cần người cầm quyền cam đoan tính công bằng dựa trên yêu ghét của bản thân? Làm vậy còn không bằng trực tiếp xử bọn hắn vô tội."
"Sự trường sinh của thần tiên sẽ khiến bọn hắn dằn vặt vô cùng tận? Có dằn vặt đau khổ hay không còn phụ thuộc vào việc bọn hắn có còn lương tâm hay không, thiên lý rõ ràng ở chỗ nào? Mỗi một sinh mệnh đều cao thượng và quý báu vô vàn, không gì được phép xâm phạm. Mắt đền mắt, răng đền răng mới là thiên lý, giết người thì phải đền mạng."
"Có lúc, giá trị của sinh mệnh không ngang bằng nhau. Giết người để phòng vệ được xem là vô tội, là do chúng ta cho rằng sinh mệnh của người bị hại có giá trị hơn người gây hại. Khi quốc gia bị xâm lấn, hành động cầm vũ khí bảo vệ quê nhà được xem là chính đáng, vì chúng ta cho rằng sinh mệnh của người bảo vệ bờ cõi đáng giá hơn kẻ xâm lược. Trường hợp này cũng tương tự, người chết đi vô tội, bốn người còn sống cũng vô tội, bốn sinh mệnh vô tội chắc chắn có giá trị hơn một sinh mệnh vô tội. Vì vậy, ta nghĩ rằng bốn người này không phạm pháp."
"Nhưng người bị hại cũng không uy hiếp tính mạng của bốn người kia, ngươi không thể dùng lý do giết người nhằm phòng vệ để bào chữa cho bọn hắn. Bốn sinh mệnh và một sinh mệnh đều thiêng liêng như nhau, không bên nào hơn kém bên nào. Huống chi, người bị hại cuối cùng đã đổi ý, hắn không muốn dùng cách như vậy để quyết định người chết. Hy sinh phải do tự nguyện. Bốn người này ép buộc kẻ khác hy sinh, cố biện minh thế nào thì đấy vẫn là hành vi sai trái, cho nên bọn hắn có tội."
"Ta hãy thử nghĩ đi, nếu thật theo những gì người bị hại mong muốn, hắn không đoạt thẻ sinh tử, không lấp mắt trận, không đồng tâm hiệp lực, không chịu trách nhiệm với sống chết của mọi người, vậy hắn lấy tư cách gì cùng sống sót xuất trận với những người còn lại? Làm như thế chỉ khiến hắn trở nên đáng hổ thẹn, đáng phải chết! Ta cảm thấy bốn người này vô tội."
"Các ngươi đừng dây dưa ở vấn đề này nữa. Sự đồng thuận của người bị hại không liên quan gì đến tính chất hành vi của người gia hại. Cho dù hắn đồng ý, bốn người này vẫn phạm pháp. Kẻ cướp kề đao lên cổ thương gia, buộc thương gia chọn giữa giao tiền và mất mạng, thế là thương gia đành chọn giao tiền, ta có thể nói rằng vì thương gia tặng tiền cho kẻ cướp nên kẻ cướp không phạm pháp không? Bản thân sự đồng thuận đặt trong tình huống bị bức bách đã được xem là vô hiệu, huống chi người bị hại cuối cùng còn rút lại đồng thuận. Bất kể thế nào, bọn hắn đều phải đền mạng."
"Ngươi thử đặt mình vào hoàn cảnh của bọn hắn xem? Ngươi có thể đưa ra lựa chọn tốt hơn bọn hắn sao? Làm không được thì im đi. Để loại người như ngươi phán bọn hắn có tội chính là sỉ nhục luật pháp."
"Ngươi nói năng thật vô lý! Ngươi dựa vào đâu để yêu cầu người thẩm phán phải có đạo đức cao thượng? Chẳng phải chính vì người thẩm phán cũng là người bình thường, nên chúng ta mới cần đến luật pháp sao? Phẩm chất người làm thẩm phán cần có chỉ bao gồm khả năng giải thích pháp luật một cách chính xác, đồng thời luôn nhất quán trong cách sử dụng mà thôi. Tư pháp đúng ra phải tuân theo lập pháp, ta cho rằng bốn người này có tội."
......
Dần dần, bọn hắn không còn hài lòng chỉ với việc tranh luận, có người bắt đầu viết xuống những phán quyết của mình. Có chương tám, rồi chương chín, chương mười......
Pháp luật không trừu tượng mà cụ thể; không bất biến mà mang tính lịch sử; không tạo thành từ lý trí tuyệt đối mà từ sự đấu tranh và thoả hiệp của nhiều loại giá trị; không phải một hệ thống quy tắc cứng nhắc đáng sợ, mà là một tập hợp dữ kiện đúc kết từ sự sinh trưởng của hàng vạn sự sống; không phải trò đùa ghi trên giấy, mà là hiện thực rõ ràng trước mặt. Những quan điểm thô thiển, chưa từng nghe đến, thậm chí còn nhiều điểm phi lý, nhưng lại chất chứa nguồn sống mãnh liệt dồi dào.
Tròn ba trăm năm sau bản in đầu tiên của《 Sinh Tử Bản 》, người ta góp vốn cho ra đời bản in thứ hai, thêm vào bảy chương phán quyết, vẫn là ba chương phán có tội, ba chương phán vô tội, một chương không đưa ra phán quyết, bổ sung chú thích, đại diện cho những quan điểm mới xuất hiện trong ba trăm năm qua.
—— Nói gì cả cây tàn một nhành hoa đẹp? Nói gì sau khi nhành hoa đẹp ấy tàn, chỉ còn lại toàn cây gai? Rõ ràng là tân hỏa tương truyền (*), không bao giờ tắt! ((*): thế hệ trước truyền lửa cho thế hệ sau)
Chẳng qua, đây đều là chuyện tương lai.
Dương Tiễn rốt cuộc khó mà hưởng thụ bình an quá lâu. Những ngày tháng bình lặn sống dưới lốt Lý Nguyên vốn là trộm được, vốn chỉ có thể ở trong mộng đi tìm.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Tiêu đề này đương nhiên là lấy từ điển cố "Trang Chu Mộng Điệp", nếu mọi người biết trong hí khúc người ta diễn đoạn phách quan kinh mộng (bổ quan tài tỉnh mộng) như thế nào, kết hợp với hai chương trước, sẽ càng cảm nhận được sự thần kỳ của tiêu đề, Sở Vương Tôn là Trang Chu biến thành, Lý Nguyên là Dương Tiễn biến thành......
2. Đại bàng (Vũ Dực Tiên) là Nhạc Phi, hổ đen (Hắc Hổ Tinh) là Ngưu Cao, không có gì nhiều để bàn.
3. Lâm Mặc Nương chính là Mẫu Tổ (Thiên Hậu Thánh Mẫu), theo truyền thuyết nàng chỉ sống đến hai mươi tám tuổi, mà cả đời cũng chưa lập gia đình. Mẫu Tổ được phong vào thời Tống Huy Tông, cho nên ta để nàng ra sân ở đây. Đừng lo, nàng vẫn phải trở lại duyên hải Đông Nam để lập nghiệp.
4. Khuê Mộc Lang này chính là Hoàng Bào Quái trong《 Tây Du Ký 》, ta sửa lại đoạn kết của câu chuyện đó, để hắn và Bách Hoa Tu cuối cùng nên vợ nên chồng.
5. Tài trị quốc chính là tài tế xuyên (phò trợ vua, cũng có nghĩa là vượt sông), đương nhiên phải đi học bằng thuyền.
6. Thật ra tuyệt trận này chính là cải biến từ Nhân Sinh, thử đổi vị trí mắt trận trong Nhân Sinh sang trước mặt những người trong trận đi, chẳng phải sẽ thành "Kỳ án trong động" sao? Cho nên ta có giấu một vài gợi ý vào đoạn tranh luận trong chương này, có vài câu là nhằm lột mặt nạ của những người trong Nhân Sinh (nhất là Lưu Trầm Hương), còn chuyện đó là những câu nào thì, tự mọi người nghiệm ra đi, nói toạc ra sẽ mất hết ý nghĩa......
7. Thời xưa muốn phát hành sách thì phải tự bỏ tiền, viết sách cũng không nhằm mục đích kiếm tiền. Người thời đó không có khái niệm bản quyền, cho nên sử dụng trước tác của người khác không hề phạm pháp. Tiện thể nói luôn, bản tái bản này cũng là trường hợp bản phóng tác lấn át bản chính...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.