Chương 36: Kỳ quyển hổ tàng thân
Giai Kỳ Thập Nhị Hồng
12/04/2023
Vì Khổng Tuyên và Vũ Dực Tiên dùng chính danh nghĩa bảo vệ Trầm Hương và Tân Thiên Điều, đoàn người chiếm cứ Đấu Mẫu Cung như được tiếp thêm khí thế, cho rằng mình làm đúng lẽ phải ắt có bạn cùng chí hướng, rầm rộ
đánh trống reo hò. Pháp Hải bàn bạc với Đinh Hương và Cửu Đầu Trùng, cảm thấy sĩ khí của quân ta đang dâng cao, chỉ có thể tiến lên không thể
trì hoãn, lập tức hạ lệnh đánh vào Bích Hà Linh Ứng Cung.
Bích Hà Nguyên Quân vốn cũng không trông chờ có thể giữ được nơi này, trước đó đã điều một bộ phận binh lực đến Trung Thiên Môn để bố trí phòng vệ. Chưa kể còn có mệnh lệnh không được chống trả, Nhạc Phủ Thần Binh sa sút tinh thần, Bích Hà Linh Ứng Cung thất thủ còn nhanh hơn Đấu Mẫu Cung. Bích Hà Nguyên Quân lệnh Nhạc Phủ Thần Binh yểm hộ lẫn nhau, rút lui đến Trung Thiên Môn.
Chứng kiến phe địch chuẩn bị tiến công Trung Thiên Môn, Lục Chi Đạo không chịu được nữa: "Nguyên Quân, ngài cứ để ta ra đó khuyên ngăn bọn hắn đi! Hành động của bọn hắn quá vô lý, ta có thể thuyết phục bọn hắn!"
Bích Hà Nguyên Quân biết rõ thế trận đang trên đà thất bại, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, còn nước còn tát. Nàng lệnh cho Lục Chi Đạo mặc giáp vào dưới áo choàng: "Ngươi phải cẩn thận. Phải lượng sức mình, thấy tình thế không tốt lập tức rút lui, ta đã sai người sẵn sàng tiếp ứng bất cứ lúc nào."
"Các vị, các vị!" Lục Chi Đạo giơ cao hai tay, chậm rãi bước ra tiền tuyến, "Xin nghe ta nói mấy lời!"
"Ngươi là ai?" Đinh Hương nghiêm giọng quát hỏi.
"Phán quan của Đông Nhạc, Lục Chi Đạo."
"Ngươi đến đầu hàng?"
"Không. Ta đến để hoà giải." Lục Chi Đạo tay không tấc sắt nhưng vẫn không hề nao núng, "Nhị Lang Thần làm nhiều việc ác, ai cũng có thể trừ diệt. Nhưng hiện tại kinh mạch của hắn đã hoàn toàn vỡ nát, Tư Pháp Thiên Thần giờ trở thành kẻ tàn phế bất động trên giường, đối với một kẻ ngông cuồng tự đại như hắn, còn có hình phạt nào có thể nghiêm khắc hơn đây? Hơn nữa, Thiên Đình đã tống giam hắn vào ngục, các ngươi cần gì phải......"
"Đông Nhạc chữa trị cho Dương Tiễn, có đúng hay không?"
"Chỉ là ngoại thương mà thôi. Nội thương không trị được, hắn vẫn là một phế nhân."
"Bọn các ngươi chữa trị cho Dương Tiễn chính là cùng một giuộc với hắn!" Đinh Hương hỏi đám người phía sau, "Mọi người nói có phải không?"
Bọn yêu ma và phàm nhân hô hào vang dội, từng tên mặt đỏ tới mang tai, hệt như gặp được kẻ thù mười tám đời.
Lục Chi Đạo thấy tình thế không ổn, toan xoay người bỏ chạy.
Đinh Hương thấy hắn chột dạ thì càng chắc chắn hơn: "Ngươi cũng không tốt lành gì! Không được đi!"
Lục Chi Đạo vừa mới quay người, Đinh Hương đã tung ra một quyền nhằm thẳng vào giữa eo hắn, một tiếng rắc vang lên, phần xương sống lập tức bị đánh gãy. Thân thể của Lục Chi Đạo văng ra xa, nặng nề đâm sầm vào núi đá, hộp sọ vỡ toang, máu tươi bắn tung toé, hỗn hợp màu đỏ trắng tràn ra lênh láng trên nền đất, hắn bỏ mạng tại chỗ, hồn phách tan đi như khói.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt, Nhạc Phủ Thần Binh hoàn toàn không kịp trở tay.
Đinh Hương hãi hùng, nàng không dùng nhiều lực, chưa từng nghĩ đến Lục Chi Đạo thế mà một quyền cũng không chịu nổi. Nàng cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, rồi lại trừng mắt nhìn lên từng mảng máu tươi và não vụn dính trên núi đá, đưa tay ôm lấy đầu, tựa hồ không thể tin.
Đám yêu ma không bị ảnh hưởng gì, trong khi phàm nhân Lưu gia thôn lại chịu tác động bởi sự kinh hoảng của Đinh Hương mà chùn bước.
Cửu Đầu Trùng thấy thế, bước lên một bước, đứng trước mọi người chỉ vào thi thể của Lục Chi Đạo mắng to: "Đánh hay lắm! Bọn người không biết hổ thẹn như tên này đáng bị phanh thây thành nghìn mảnh! Đám thần tiên kia xưa nay chưa từng xem trọng chúng ta, sửa đổi Thiên Điều cũng không thay đổi được bản tính kiêu căng ngạo mạn của bọn hắn! Nay nhờ có Trầm Hương mà chúng ta không còn phục tùng bọn hắn, bọn hắn làm sao cam tâm? Lục Chi Đạo còn đang sửa chữa Sinh Tử Bộ của Lưu gia thôn đấy! Bất kính với thần sẽ bị giảm thọ, các ngươi cho rằng hắn sửa Sinh Tử Bộ để làm gì? Hắn muốn hoà giải sao? Rõ ràng là muốn chờ đến khi mọi chuyện êm đẹp thì tính sổ với chúng ta! Nữ hiệp Đinh Hương ra mặt trừ hại cho dân, diệt cỏ tận gốc! Lục Chi Đạo nối giáo cho giặc, chết không đáng tiếc!"
Đinh Hương như bị thôi miên: "Ta...... Ta trừ hại cho dân?"
"Đúng!" Trụ Tử đã hoàn hồn, "Lũ phán quan đều là kẻ xấu! Đều là tham quan ô lại! Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!"
Cẩu Đản cũng phụ họa nói: "Đánh hay lắm! Nhanh lên, chúng ta hãy treo thi thể của tên cẩu tặc kia lên để đám còn lại nhìn cho rõ, cấu kết với Dương Tiễn làm chuyện xấu sẽ có kết cục gì!"
Đám người treo ngược thi thể Lục Chi Đạo lên cột cờ, nhấc lên cao, xông đến Trung Thiên Môn. Cảnh tượng trước mắt khiến Nhạc Phủ Thần Binh vô cùng căm phẫn, người thì gào khóc, người thì đấm ngực dậm chân, người thì dùng đao điên cuồng chém vào đá tảng.
Lòng quân rã rời còn bị cấm đánh trả, dù là Nhạc Phủ Thần Binh cũng không còn sức lực để chiến đấu. Chưa đến nửa ngày, Trung Thiên Môn đã bị một đám ô hợp công phá. Đứng trên thế núi hiểm trở dễ thủ khó công, dù bọn hắn đã chuẩn bị từ trước, rốt cuộc vẫn bị đám yêu ma và phàm nhân đánh đuổi vào sâu trong núi. Thẳng đến trước Thập Bát Bàn, bởi vì đường núi quá hiểm, nhóm phàm nhân của Lưu gia thôn muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới truy đuổi tiếp, chiến cuộc mới có thể tạm dừng.
Lúc Dương Tiễn trở lại Đông Nhạc sau khi đưa Đa Bảo về đảo Kim Ngao, thứ chào đón hắn chính là cảnh tượng không thể tin nổi như vậy.
Một bách phu trưởng xông vào lều chỉ huy, quỳ gối trước mặt Bích Hà Nguyên Quân, dập đầu kêu khóc: "Nguyên Quân! Nếu Nguyên Quân còn không hạ lệnh đánh trả, vậy ngài hãy ra lệnh trảm ta đi! Nếu không trảm ta, ta nhất định nợ máu trả bằng máu! Làm trái quân lệnh cũng phải chết. Nhưng ta tình nguyện chết dưới Quỷ Đầu Đao, cũng không muốn chết tức tưởi trong tay bọn chúng!"
"Nợ máu trả bằng máu! Nợ máu trả bằng máu!" Binh sĩ trong lều đồng thanh thống thiết hô vang.
Bích Hà Nguyên Quân nhìn thấy binh sĩ của mình như thế, đỏ ửng vành mắt: "Truyền lệnh của ta —— Rút đao, giương cung. Lấy khói xanh trên đỉnh Ngọc Hoàng làm tín hiệu, dùng vũ lực bảo vệ Đông Nhạc!"
Đủ rồi, ta cũng không cần bọn hắn tuỳ cơ ứng biến, tội kháng chỉ sẽ do Bích Hà Nguyên Quân ta một mình gánh chịu!
Đúng lúc này, một binh sĩ tiến vào thông báo: "Bên ngoài có một đạo nhân cầu kiến."
"Là ai?"
"Hắn tự xưng là tán tu tại Côn Luân, tên Lý Nguyên."
"Côn Luân?" Bích Hà Nguyên Quân bình tĩnh lại, "Cho hắn vào đi."
Một đạo sĩ trung niên đi vào trong lều, dung mạo như ngọc, cằm mọc ba túm râu dài, đầu đội mão hoa sen, người khoác pháp bào, đeo Thất Tinh Kiếm, tay nắm phất trần, tuổi tác dù đã cao vẫn toát lên tư thái của bậc cao nhân vượt trên phàm tục.
Đứng giữa hai hàng đao binh sáng loáng như tuyết, Lý Nguyên vẫn điềm tĩnh tự nhiên: "Ngày trước bần đạo bốc quẻ Mai Hoa Dịch Số, tính được Đông Nhạc có hoạ đao binh. Hôm nay đến xem, quả nhiên là vậy."
"Đạo trưởng đến trễ. Phán quan Lục Chi Đạo đã chết."
"Không trễ. Nguyên Quân còn chưa hạ lệnh đánh trả, sao có thể nói là trễ?"
"Sao đạo trưởng biết được bản Nguyên Quân sẽ hạ lệnh đánh trả?"
"Nói cũng phải. Dương Tiễn bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, đúng là thiên cổ hiếm thấy, Bích Hà Nguyên Quân đương nhiên sẽ không che chở một tên tiểu nhân như vậy. Huống chi bệ hạ đã có lệnh dù bị tấn công cũng không được chống trả, Nguyên Quân hẳn sẽ không kháng chỉ. Đã vậy, chi bằng cứ nhường đường cho lẽ phải. Dù đám bạo đồ này lột da bẻ xương Dương Tiễn, treo ngược hắn lên cột cờ giống Lục Chi Đạo, cũng không liên quan gì đến Nguyên Quân, có phải thế không?"
"Đạo trưởng cho rằng bản Nguyên Quân muốn che chở Dương Tiễn? Nực cười!" Bích Hà Nguyên Quân hừ lạnh, "Nếu như bằng chứng đã rõ ràng hết đường chối cãi, cho dù hắn bị đưa lên Trảm Tiên Thai, bản Nguyên Quân cũng không cầu tình cho hắn dù chỉ nửa câu! Thế nhưng bọn người này? Bọn hắn đang giẫm lên luật lệ của tam giới! Đạo trưởng có biết nhiệm vụ của Lục Chi Đạo là gì không? Hắn đang sửa lại Sinh Tử Bộ của Lưu gia thôn. Bọn phàm phu tục tử kia chẳng qua là một người làm quan cả họ được nhờ, bản Nguyên Quân không thể không nghi ngờ động cơ của chúng. Cứ xem như đấy không phải điều bọn chúng muốn, các phán quan và âm quân sẽ nghĩ thế nào? Nếu bản Nguyên Quân không đứng ra bảo vệ luật pháp, chưa nói đến chuyện khác, sợ rằng sau này sẽ không còn ai dám tiếp nhận công việc của Lục Chi Đạo!"
"Vì luật pháp, Bích Hà Nguyên Quân không tiếc kháng chỉ?"
"Cùng lắm thì chết, bản Nguyên Quân đã từng chết một lần, còn gì phải sợ?"
Lý Nguyên khẽ cong khoé môi: "Nguyên Quân, cần gì phải kháng chỉ mới có thể để những người này rút lui?"
"Đạo trưởng có cao kiến gì?"
Tín hiệu rút quân vọng khắp Thập Bát Bàn, Nhạc Phủ Thần Binh lũ lượt thối lui, lẩn vào giữa mây mù mờ mịt, biến mất không còn bóng dáng.
Giữa lúc đám yêu ma và phàm nhân còn đang nghi hoặc, một loạt âm thanh răng rắc giòn giã vang lên, tất cả cột cờ đồng loạt bị bẻ gãy. Cờ xí dồn dập đổ xuống, chỉ trừ thi thể Lục Chi Đạo được một luồng pháp lực nâng lên, xuyên qua mây mù, bay về phía đỉnh Thập Bát Bàn.
Một bóng người xuất hiện trên đỉnh dốc núi, bên cạnh chính là thi thể thảm thương kia.
Mây khói tan đi, người kia đứng trên đỉnh, đưa lưng về phía đoàn người. Tóc xoăn ánh vàng để xoã, eo nhỏ lưng rộng, hai chân thon dài thẳng tắp, bật lên khí khái nho nhã phong lưu. Quần áo hắn độc một màu đen tuyền, bên ngoài khoác áo choàng mỏng màu đen, hình thêu hành long thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới tựa như du tẩu giữa mây mù. Trên tay hắn dường như đang cầm thứ gì đó. Hắn xoay người lại, lộ ra dung nhan lạnh lùng mà cao ngạo.
Trong khoảnh khắc, đoàn người cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
"Dương Tiễn?"
"Sao có thể là hắn?"
"Không phải...... Không phải kinh mạch của hắn đã hỏng hết sao?"
"Hắn muốn làm gì? Chúng ta...... Chúng ta......"
Pháp Hải giật nảy mình: "Không thể nào!" Rồi chợt nhớ ra chú hiện hình vừa học được, hắn lập tức bắt ấn, niệm chú ngữ. Hào quang sáng rực bao trùm lấy hắn, nhưng Dương Tiễn vẫn đứng yên bất động trên đỉnh Thập Bát Bàn, chỉ có gió núi nhẹ lay góc áo để lộ trung y màu đỏ bên trong, hệt như ngọn đèn cô độc lập loè giữa màn đêm bất tận.
Dốc núi Thập Bát Bàn thẳng đứng dị thường, phải ngửa mặt mới nhìn thấy đỉnh. Dương Tiễn chỉ đơn thuần đứng đó, vực sâu núi cao lại điểm tô dáng vẻ hắn sừng sững uy nghiêm đến không thể xâm phạm, tựa hồ một tạo vật thần thánh mà không thể diễn tả, khiến người ta chỉ chực muốn quỳ gối bái lạy.
Dương Tiễn nhẹ nhàng phất tay, mở ra thứ mình đang cầm —— Một lá cờ Phi Hổ.
Một cái hất tay, cờ Phi Hổ phủ xuống, che đậy thi thể của Lục Chi Đạo.
Một động tác vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến người không rét mà run.
—— Ai cũng biết, cờ Phi Hổ là cờ chiến.
Đã có người bắt đầu lùi bước, đám người kẻ nhanh người chậm, thế trận nhanh chóng lâm vào hỗn loạn.
Quạt xếp tung lên cao, loé lên ánh sáng lạnh lẽo, khi trở lại trong tay đã hoá thành thanh đao sắc bén ba mũi nhọn. Dương Tiễn cầm lấy thần binh, từng bước một bước xuống đỉnh Thập Bát Bàn.
Dương Tiễn còn chưa xuất thủ, đoàn người đã hoàn toàn rối loạn, nỗi kinh hoàng cấp tốc lan tràn khắp nơi. Đám yêu ma còn có thể cưỡi mây chạy mất, phàm nhân Lưu gia thôn thì chỉ có thể chân trước đá chân sau vừa lăn vừa bò, hận tại sao mình sinh ra không mọc thêm hai chân nữa. Đinh Hương vốn mất trí nhớ sau khi rời khỏi Thần Phủ, cộng thêm bị cái chết của Lục Chi Đạo đả kích, tinh thần đã có chút thất thường, nửa tỉnh nửa mê chạy theo đám người xuống núi. Pháp Hải kêu khàn cả giọng muốn kiểm soát đám người rút lui có trật tự nhưng chỉ tốn công vô ích, không còn thời gian mà lo chuyện khác.
Chỉ có Cửu Đầu Trùng lưu tâm, giả vờ chạy trốn rồi ẩn mình ở gần đỉnh núi, yên lặng theo dõi diễn biến.
Dương Tiễn theo sát ở một khoảng cách không xa không gần phía sau, đuổi bọn hắn đến tận Hồng Môn mới quay trở về Bích Hà Linh Ứng Cung.
Cửu Đầu Trùng nấp mình ở gần đấy, quả nhiên thấy được Dương Tiễn trên đường quay lại đã biến thành một đạo sĩ trung niên, hắn mừng húm, cho rằng mình đã nhìn thấu được chân tướng của người kia. Nếu mang tin tức này về, nhất định có thể được quý nhân chú ý đến. Nhạc Phủ Thần Binh sẽ nhanh chóng khôi phục tuyến tuần tra và phòng thủ, Cửu Đầu Trùng biết không nên ở lại Đông Nhạc lâu hơn nữa, vội vàng chạy về phương tây.
Bích Hà Linh Ứng Cung và Đấu Mẫu Cung đều bị cướp sạch, Bích Hà Nguyên Quân phân phó nhân lực kiểm kê tổn thất, sau đó sai người đưa thi thể Lục Chi Đạo về Bích Hà Linh Ứng Cung. Nàng ngàn vạn lần cảm tạ Lý Nguyên, thấy hắn nhất quyết không nhận lễ thì cẩn thận hỏi thăm: "Đạo trưởng, ngài thấy Lục phán quan còn cứu được hay không?"
"Bần đạo đã muốn cứu hắn từ sớm." Lý Nguyên lấy ra một bình hồ lô từ ống tay áo, "Thế nhưng trì hoãn quá lâu, chỉ có thể ngưng tụ hai hồn sáu phách. Không đủ giúp hắn thành thần, nhưng vừa đủ để hắn chuyển kiếp làm người. Đáng tiếc, hắn không thể tu chân."
"Vậy hãy để Đông Nhạc ta chiếu rọi ân phúc, giúp hắn đời đời kiếp kiếp bình an vui vẻ, không gặp tai ương." Bích Hà Nguyên Quân đưa hai tay nhận lấy hồ lô.
"Nguyên Quân cao thượng, bần đạo kính ngưỡng."
"Đạo trưởng quá khen."
Lý Nguyên cáo từ. Bích Hà Nguyên Quân gọi đến một thân binh, lệnh cho hắn âm thầm theo dõi xem Lý Nguyên đi nơi nào.
Thân binh hồi báo, Lý Nguyên biến mất ở phụ cận Ngọc Hư Cung núi Côn Luân.
Bích Hà Nguyên Quân nhẹ gật đầu, dặn dò thân binh đi lĩnh thưởng.
Quả nhiên. Thuật biến hoá của Lý Nguyên vô cùng cao siêu, ngay cả chú hiện hình của đệ tử Phật môn cũng không thể phá giải. Hắn rõ ràng không phải tán tu, mà chính là đệ tử Ngọc Hư!
Mặc dù mất đi Dương Tiễn, Xiển giáo vẫn còn rất nhiều nhân tài.
Gần đây Xiển giáo lại có động tĩnh, nghe nói bọn hắn kêu gọi quyền uy, tôn trọng tinh anh, kính sợ pháp luật, chủ trương bảo thủ, hôm nay gặp mặt quả không ngoa. Dù sao thế lực của ta cũng yếu ớt, không thể tự mình làm được gì nhiều, chẳng bằng hợp tác với người cùng chí hướng......
Thiên Đình hiếm khi diễn ra hội nghị lâu đến vậy. Vương Mẫu lấy cớ tình tiết vụ án phức tạp, nhất thời chưa thể đạt được kết luận, cho phép mọi người tạm thời ngưng họp. Không lâu sau, Văn Khúc Tinh Quân được truyền đến Dao Trì kiến giá.
Dương Nhậm thở dài cảm thán, dù Dương Tiễn không có mặt tại Lăng Tiêu Bảo Điện, hắn vẫn dự đoán được không chút sai sót. Đáng tiếc, tin tức truyền đến quá trễ, chỉ dựa vào lời nói và hành động của mình khi nãy cũng đã khiến Lưu Trầm Hương mất lòng tin vào mình. Dương Nhậm không thể tự mình ra mặt, đành viết một tờ giấy đưa cho Na Tra.
Từ lúc bị Quảng Thành Tử quở trách, Na Tra vẫn luôn ôm áy náy trong lòng, sao có thể bỏ qua cơ hội này? Hắn ghi nhớ thật kỹ nội dung, tiêu hủy tờ giấy, hào hứng đến gần Trầm Hương và Tam Thánh Mẫu.
"Tam tỷ, Trầm Hương, các ngươi gặp rắc rối lớn rồi!"
Tam Thánh Mẫu vốn đang đứng ngồi không yên, nghe Na Tra nói lại càng thêm lo lắng, trong khi Trầm Hương lại không mấy quan tâm: "Ta cần gì phải sợ?"
"Trầm Hương, ta nói vậy chỉ muốn tốt cho ngươi!" Na Tra nghiêm mặt, "Ngươi quên làm thế nào Nhị...... Dương Tiễn rơi vào kết cục thân bại danh liệt như thế này ư? Khiến người phẫn nộ, bạn bè xa lánh, nên càng về sau càng thường bị liên thủ tấn công. Trầm Hương, ngươi còn nhớ rõ những gì Tử Thần nói không? Sức mạnh của ngươi đến từ mọi người. Đánh mất sự ủng hộ của mọi người, dù ngươi có mạnh đến đâu chăng nữa thì có thể làm được gì?"
"Ta......" Trầm Hương do dự, "Nhưng không phải trước đó bọn hắn đều ủng hộ ta sao? Sao có thể trở mặt nhanh như vậy được?"
"Đây mà là trở mặt sao? Người ta chưa từng ký tên cam kết ủng hộ ngươi cả đời! Trước kia ngươi chủ trương sửa chữa Thiên Điều, phù hợp với lợi ích chung của mọi người, cho nên người ta mới giúp đỡ ngươi. Bây giờ ngươi tuy trẻ tuổi mà lại có tước vị cao, chẳng lẽ không khiến kẻ khác đố kỵ? Dù ngươi không sai người ta cũng tìm cho ra lỗi sai!"
"Chuyện đó......"
"Trầm Hương, ta có cách này." Na Tra chớp lấy thời cơ, "Không bằng ngươi lấy lui làm tiến. Chủ động từ quan tạ tội, tự xin tước phong hào, xuống trần gian hối lỗi. Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ giúp ngươi tìm một vị trí trong hàng ngũ thiên quân. Bằng bản lãnh của ngươi, sợ gì không thể gây dựng nên nghiệp lớn. Chờ ngươi lập được công cán thật sự rồi, xem ai còn có thể nói ra nói vào?"
Tam Thánh Mẫu mừng như nhặt được vật quý, liên tục gật gật đầu. Trầm Hương ngẫm nghĩ một chút, cũng tán thành đề xuất này.
Giờ nghỉ của hội nghị vốn là lúc các bè phái tập trung trao đổi tin tức, thời gian tạm ngưng trôi qua quá nửa, các tiên gia đều đã thống nhất ý đồ. Ngay lúc Na Tra đang vô cùng hứng khởi, Mão Nhật Tinh Quan cũng tiêu hủy một tờ giấy.
Mão Nhật Tinh Quan mỉm cười đi tới, bắt chuyện với Trầm Hương, hết lời ngợi ca anh hùng trẻ tuổi phá núi cứu mẹ. Đợi đến thời cơ, hắn thấp giọng nói: "Trầm Hương Thái Tử, cả các ngươi lẫn Đấu Mẫu Nguyên Quân và Na Tra Tam Thái Tử đều bị Giáp Thái Tuế đánh lừa!"
"Đánh lừa?"
"Ai là người vẫn luôn nói thay cho Dương Tiễn? Ai là người trình lên đơn kiến nghị liên danh? Ai là người âm thầm thao túng cục diện, xúi giục chúng tiên?" Mão Nhật Tinh Quan dục cầm cố túng (*), "Ta thấy Trầm Hương Thái Tử là người thông minh chính trực, mới nói điều này với các ngươi. Các ngươi tuyệt đối đừng đem lời của ta nói với ai khác, bằng không tiểu thần ắt phải gặp nạn." ((*): Muốn bắt trước phải thả, là một trong "Ba mươi sáu kế".)
"Không cần sợ! Ai muốn gây chuyện với ngươi, trước phải hỏi ta có đồng ý hay không đã!"
"Đã vậy, tiểu thần chỉ còn liều mình bồi quân tử!—— Ngươi có biết Giáp Thái Tuế vốn là sư huynh đệ đồng môn với Dương Tiễn không? Những kẻ như bọn hắn chỉ biết kết bè kết cánh, còn tâm trí đâu quan tâm đến tam giới chúng sinh? Ngươi đánh bại Dương Tiễn, bọn hắn sao chịu bỏ qua cho ngươi? Móc nối kéo bè khắp nơi, lừa gạt các tiên gia, cốt chỉ để báo tư thù!"
"Nhưng mà......" Tam Thánh Mẫu nhíu mày, "Trầm Hương phá hoại Địa Ngục, phóng thích ác quỷ, dẫu sao cũng là phạm sai lầm......"
"Đây cũng là nhân quả." Mão Nhật Tinh Quan hùng hồn biện luận, "Người có công đức lớn sẽ gánh được nghiệp chướng lớn. Kẻ ác bị ác quỷ đeo bám, có gặp nạn cũng là thuận theo ý trời. Chưa kể đến thế gian nhiều hòa thượng, đạo sĩ như vậy, nếu Trầm Hương Thái Tử không thả ác quỷ ra, bọn hắn phải tìm cách nào để tích công đức đây? Tất cả đều là nhất ẩm nhất trác (*), tam giới đã hưởng phúc phận, sao có thể không chia nghiệp quả?" ((*): Một bữa ăn bữa uống đều do sự định trước, số trời đã định.)
Tam Thánh Mẫu tựa hồ lọt vào giữa sương mù: "Nếu đúng như ngươi nói, Nhị...... Nhị Lang Thần truy bắt ác quỷ lại là làm trái ý trời?"
"Kẻ thất đức như Dương Tiễn có thể làm được chuyện tốt lành gì?" Mão Nhật Tinh Quan chắc chắn như đinh đóng cột, "Trầm Hương Thái Tử, ngươi nhất định đừng để bị lừa!"
Triều hội lần nữa tiếp diễn, Đấu Mẫu Nguyên Quân đã biết chuyện xảy ra ở Đông Nhạc, càng thêm bực tức: "Phổ Hóa Thiên Tôn đã tường trình rất rõ ràng mọi chuyện. Thời điểm Lưu Trầm Hương đại náo Địa Ngục, quỷ hồn Lưu Ngạn Xương đã được cứu ra. Diêm Quân khẩn thiết khuyên can, hắn hoàn toàn không thèm để ý. Bệ hạ, theo ý kiến của thần, án này cần được chuyển đến Đồng Hoa Cung khởi kiện, để Văn Khúc Phủ xét xử theo luật!"
Trầm Hương cắn chặt răng không chịu nhận tội. Na Tra kinh hãi nhìn sang Dương Nhậm. Dương Nhậm liếc mắt ra hiệu cho hắn nhìn về phía Mão Nhật Tinh Quan.
Vào lúc này, chợt có quan sai đến báo, Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát và Kim Sí Đại Bằng Điểu tụ tập tất cả yêu ma tại Sư Đà Lĩnh, đồng lòng bảo vệ Lưu Trầm Hương.
"Cái gì?" Ngọc Đế ra vẻ giật mình, "Như Lai Phật Tổ mặc kệ bọn hắn?"
"Phật Tổ nói, đây là thiên lý nhân công, nhân quả cho phép." (đạo của trời, công lao của người)
Tác giả có lời muốn nói:
1. Kỳ quyển hổ tàng thân bắt nguồn từ một bộ câu đối về cờ Phi Hổ. ("Phi hổ kỳ, kỳ phi hổ, kỳ quyển hổ tàng thân": Hổ bay theo cờ, cờ bay theo hổ, cờ cuốn, hổ ẩn mình.)
2. "Thần thánh mà không thể diễn tả" chính là khái niệm "thần thánh" trong Tôn giáo học, chi tiết xem Mircea Eliade 《 Thiêng và Phàm 》. ("The Scared and the Profane")
3. Trong《 Tây Du Ký 》, mẹ của Mão Nhật Tinh Quan là Bì Lam Bà Bồ Tát, cho nên trong này để Mão Nhật Tinh Quan là người của Phật môn.
4. Đống lý luận kỳ quái này của Mão Nhật Tinh Quan không phải ta tự nghĩ ra, mà do ta chính mắt nhìn thấy người tẩy trắng chuyện này cho Trầm Hương nói vậy.
Bích Hà Nguyên Quân vốn cũng không trông chờ có thể giữ được nơi này, trước đó đã điều một bộ phận binh lực đến Trung Thiên Môn để bố trí phòng vệ. Chưa kể còn có mệnh lệnh không được chống trả, Nhạc Phủ Thần Binh sa sút tinh thần, Bích Hà Linh Ứng Cung thất thủ còn nhanh hơn Đấu Mẫu Cung. Bích Hà Nguyên Quân lệnh Nhạc Phủ Thần Binh yểm hộ lẫn nhau, rút lui đến Trung Thiên Môn.
Chứng kiến phe địch chuẩn bị tiến công Trung Thiên Môn, Lục Chi Đạo không chịu được nữa: "Nguyên Quân, ngài cứ để ta ra đó khuyên ngăn bọn hắn đi! Hành động của bọn hắn quá vô lý, ta có thể thuyết phục bọn hắn!"
Bích Hà Nguyên Quân biết rõ thế trận đang trên đà thất bại, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, còn nước còn tát. Nàng lệnh cho Lục Chi Đạo mặc giáp vào dưới áo choàng: "Ngươi phải cẩn thận. Phải lượng sức mình, thấy tình thế không tốt lập tức rút lui, ta đã sai người sẵn sàng tiếp ứng bất cứ lúc nào."
"Các vị, các vị!" Lục Chi Đạo giơ cao hai tay, chậm rãi bước ra tiền tuyến, "Xin nghe ta nói mấy lời!"
"Ngươi là ai?" Đinh Hương nghiêm giọng quát hỏi.
"Phán quan của Đông Nhạc, Lục Chi Đạo."
"Ngươi đến đầu hàng?"
"Không. Ta đến để hoà giải." Lục Chi Đạo tay không tấc sắt nhưng vẫn không hề nao núng, "Nhị Lang Thần làm nhiều việc ác, ai cũng có thể trừ diệt. Nhưng hiện tại kinh mạch của hắn đã hoàn toàn vỡ nát, Tư Pháp Thiên Thần giờ trở thành kẻ tàn phế bất động trên giường, đối với một kẻ ngông cuồng tự đại như hắn, còn có hình phạt nào có thể nghiêm khắc hơn đây? Hơn nữa, Thiên Đình đã tống giam hắn vào ngục, các ngươi cần gì phải......"
"Đông Nhạc chữa trị cho Dương Tiễn, có đúng hay không?"
"Chỉ là ngoại thương mà thôi. Nội thương không trị được, hắn vẫn là một phế nhân."
"Bọn các ngươi chữa trị cho Dương Tiễn chính là cùng một giuộc với hắn!" Đinh Hương hỏi đám người phía sau, "Mọi người nói có phải không?"
Bọn yêu ma và phàm nhân hô hào vang dội, từng tên mặt đỏ tới mang tai, hệt như gặp được kẻ thù mười tám đời.
Lục Chi Đạo thấy tình thế không ổn, toan xoay người bỏ chạy.
Đinh Hương thấy hắn chột dạ thì càng chắc chắn hơn: "Ngươi cũng không tốt lành gì! Không được đi!"
Lục Chi Đạo vừa mới quay người, Đinh Hương đã tung ra một quyền nhằm thẳng vào giữa eo hắn, một tiếng rắc vang lên, phần xương sống lập tức bị đánh gãy. Thân thể của Lục Chi Đạo văng ra xa, nặng nề đâm sầm vào núi đá, hộp sọ vỡ toang, máu tươi bắn tung toé, hỗn hợp màu đỏ trắng tràn ra lênh láng trên nền đất, hắn bỏ mạng tại chỗ, hồn phách tan đi như khói.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt, Nhạc Phủ Thần Binh hoàn toàn không kịp trở tay.
Đinh Hương hãi hùng, nàng không dùng nhiều lực, chưa từng nghĩ đến Lục Chi Đạo thế mà một quyền cũng không chịu nổi. Nàng cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, rồi lại trừng mắt nhìn lên từng mảng máu tươi và não vụn dính trên núi đá, đưa tay ôm lấy đầu, tựa hồ không thể tin.
Đám yêu ma không bị ảnh hưởng gì, trong khi phàm nhân Lưu gia thôn lại chịu tác động bởi sự kinh hoảng của Đinh Hương mà chùn bước.
Cửu Đầu Trùng thấy thế, bước lên một bước, đứng trước mọi người chỉ vào thi thể của Lục Chi Đạo mắng to: "Đánh hay lắm! Bọn người không biết hổ thẹn như tên này đáng bị phanh thây thành nghìn mảnh! Đám thần tiên kia xưa nay chưa từng xem trọng chúng ta, sửa đổi Thiên Điều cũng không thay đổi được bản tính kiêu căng ngạo mạn của bọn hắn! Nay nhờ có Trầm Hương mà chúng ta không còn phục tùng bọn hắn, bọn hắn làm sao cam tâm? Lục Chi Đạo còn đang sửa chữa Sinh Tử Bộ của Lưu gia thôn đấy! Bất kính với thần sẽ bị giảm thọ, các ngươi cho rằng hắn sửa Sinh Tử Bộ để làm gì? Hắn muốn hoà giải sao? Rõ ràng là muốn chờ đến khi mọi chuyện êm đẹp thì tính sổ với chúng ta! Nữ hiệp Đinh Hương ra mặt trừ hại cho dân, diệt cỏ tận gốc! Lục Chi Đạo nối giáo cho giặc, chết không đáng tiếc!"
Đinh Hương như bị thôi miên: "Ta...... Ta trừ hại cho dân?"
"Đúng!" Trụ Tử đã hoàn hồn, "Lũ phán quan đều là kẻ xấu! Đều là tham quan ô lại! Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!"
Cẩu Đản cũng phụ họa nói: "Đánh hay lắm! Nhanh lên, chúng ta hãy treo thi thể của tên cẩu tặc kia lên để đám còn lại nhìn cho rõ, cấu kết với Dương Tiễn làm chuyện xấu sẽ có kết cục gì!"
Đám người treo ngược thi thể Lục Chi Đạo lên cột cờ, nhấc lên cao, xông đến Trung Thiên Môn. Cảnh tượng trước mắt khiến Nhạc Phủ Thần Binh vô cùng căm phẫn, người thì gào khóc, người thì đấm ngực dậm chân, người thì dùng đao điên cuồng chém vào đá tảng.
Lòng quân rã rời còn bị cấm đánh trả, dù là Nhạc Phủ Thần Binh cũng không còn sức lực để chiến đấu. Chưa đến nửa ngày, Trung Thiên Môn đã bị một đám ô hợp công phá. Đứng trên thế núi hiểm trở dễ thủ khó công, dù bọn hắn đã chuẩn bị từ trước, rốt cuộc vẫn bị đám yêu ma và phàm nhân đánh đuổi vào sâu trong núi. Thẳng đến trước Thập Bát Bàn, bởi vì đường núi quá hiểm, nhóm phàm nhân của Lưu gia thôn muốn nghỉ ngơi một lúc rồi mới truy đuổi tiếp, chiến cuộc mới có thể tạm dừng.
Lúc Dương Tiễn trở lại Đông Nhạc sau khi đưa Đa Bảo về đảo Kim Ngao, thứ chào đón hắn chính là cảnh tượng không thể tin nổi như vậy.
Một bách phu trưởng xông vào lều chỉ huy, quỳ gối trước mặt Bích Hà Nguyên Quân, dập đầu kêu khóc: "Nguyên Quân! Nếu Nguyên Quân còn không hạ lệnh đánh trả, vậy ngài hãy ra lệnh trảm ta đi! Nếu không trảm ta, ta nhất định nợ máu trả bằng máu! Làm trái quân lệnh cũng phải chết. Nhưng ta tình nguyện chết dưới Quỷ Đầu Đao, cũng không muốn chết tức tưởi trong tay bọn chúng!"
"Nợ máu trả bằng máu! Nợ máu trả bằng máu!" Binh sĩ trong lều đồng thanh thống thiết hô vang.
Bích Hà Nguyên Quân nhìn thấy binh sĩ của mình như thế, đỏ ửng vành mắt: "Truyền lệnh của ta —— Rút đao, giương cung. Lấy khói xanh trên đỉnh Ngọc Hoàng làm tín hiệu, dùng vũ lực bảo vệ Đông Nhạc!"
Đủ rồi, ta cũng không cần bọn hắn tuỳ cơ ứng biến, tội kháng chỉ sẽ do Bích Hà Nguyên Quân ta một mình gánh chịu!
Đúng lúc này, một binh sĩ tiến vào thông báo: "Bên ngoài có một đạo nhân cầu kiến."
"Là ai?"
"Hắn tự xưng là tán tu tại Côn Luân, tên Lý Nguyên."
"Côn Luân?" Bích Hà Nguyên Quân bình tĩnh lại, "Cho hắn vào đi."
Một đạo sĩ trung niên đi vào trong lều, dung mạo như ngọc, cằm mọc ba túm râu dài, đầu đội mão hoa sen, người khoác pháp bào, đeo Thất Tinh Kiếm, tay nắm phất trần, tuổi tác dù đã cao vẫn toát lên tư thái của bậc cao nhân vượt trên phàm tục.
Đứng giữa hai hàng đao binh sáng loáng như tuyết, Lý Nguyên vẫn điềm tĩnh tự nhiên: "Ngày trước bần đạo bốc quẻ Mai Hoa Dịch Số, tính được Đông Nhạc có hoạ đao binh. Hôm nay đến xem, quả nhiên là vậy."
"Đạo trưởng đến trễ. Phán quan Lục Chi Đạo đã chết."
"Không trễ. Nguyên Quân còn chưa hạ lệnh đánh trả, sao có thể nói là trễ?"
"Sao đạo trưởng biết được bản Nguyên Quân sẽ hạ lệnh đánh trả?"
"Nói cũng phải. Dương Tiễn bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, đúng là thiên cổ hiếm thấy, Bích Hà Nguyên Quân đương nhiên sẽ không che chở một tên tiểu nhân như vậy. Huống chi bệ hạ đã có lệnh dù bị tấn công cũng không được chống trả, Nguyên Quân hẳn sẽ không kháng chỉ. Đã vậy, chi bằng cứ nhường đường cho lẽ phải. Dù đám bạo đồ này lột da bẻ xương Dương Tiễn, treo ngược hắn lên cột cờ giống Lục Chi Đạo, cũng không liên quan gì đến Nguyên Quân, có phải thế không?"
"Đạo trưởng cho rằng bản Nguyên Quân muốn che chở Dương Tiễn? Nực cười!" Bích Hà Nguyên Quân hừ lạnh, "Nếu như bằng chứng đã rõ ràng hết đường chối cãi, cho dù hắn bị đưa lên Trảm Tiên Thai, bản Nguyên Quân cũng không cầu tình cho hắn dù chỉ nửa câu! Thế nhưng bọn người này? Bọn hắn đang giẫm lên luật lệ của tam giới! Đạo trưởng có biết nhiệm vụ của Lục Chi Đạo là gì không? Hắn đang sửa lại Sinh Tử Bộ của Lưu gia thôn. Bọn phàm phu tục tử kia chẳng qua là một người làm quan cả họ được nhờ, bản Nguyên Quân không thể không nghi ngờ động cơ của chúng. Cứ xem như đấy không phải điều bọn chúng muốn, các phán quan và âm quân sẽ nghĩ thế nào? Nếu bản Nguyên Quân không đứng ra bảo vệ luật pháp, chưa nói đến chuyện khác, sợ rằng sau này sẽ không còn ai dám tiếp nhận công việc của Lục Chi Đạo!"
"Vì luật pháp, Bích Hà Nguyên Quân không tiếc kháng chỉ?"
"Cùng lắm thì chết, bản Nguyên Quân đã từng chết một lần, còn gì phải sợ?"
Lý Nguyên khẽ cong khoé môi: "Nguyên Quân, cần gì phải kháng chỉ mới có thể để những người này rút lui?"
"Đạo trưởng có cao kiến gì?"
Tín hiệu rút quân vọng khắp Thập Bát Bàn, Nhạc Phủ Thần Binh lũ lượt thối lui, lẩn vào giữa mây mù mờ mịt, biến mất không còn bóng dáng.
Giữa lúc đám yêu ma và phàm nhân còn đang nghi hoặc, một loạt âm thanh răng rắc giòn giã vang lên, tất cả cột cờ đồng loạt bị bẻ gãy. Cờ xí dồn dập đổ xuống, chỉ trừ thi thể Lục Chi Đạo được một luồng pháp lực nâng lên, xuyên qua mây mù, bay về phía đỉnh Thập Bát Bàn.
Một bóng người xuất hiện trên đỉnh dốc núi, bên cạnh chính là thi thể thảm thương kia.
Mây khói tan đi, người kia đứng trên đỉnh, đưa lưng về phía đoàn người. Tóc xoăn ánh vàng để xoã, eo nhỏ lưng rộng, hai chân thon dài thẳng tắp, bật lên khí khái nho nhã phong lưu. Quần áo hắn độc một màu đen tuyền, bên ngoài khoác áo choàng mỏng màu đen, hình thêu hành long thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới tựa như du tẩu giữa mây mù. Trên tay hắn dường như đang cầm thứ gì đó. Hắn xoay người lại, lộ ra dung nhan lạnh lùng mà cao ngạo.
Trong khoảnh khắc, đoàn người cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
"Dương Tiễn?"
"Sao có thể là hắn?"
"Không phải...... Không phải kinh mạch của hắn đã hỏng hết sao?"
"Hắn muốn làm gì? Chúng ta...... Chúng ta......"
Pháp Hải giật nảy mình: "Không thể nào!" Rồi chợt nhớ ra chú hiện hình vừa học được, hắn lập tức bắt ấn, niệm chú ngữ. Hào quang sáng rực bao trùm lấy hắn, nhưng Dương Tiễn vẫn đứng yên bất động trên đỉnh Thập Bát Bàn, chỉ có gió núi nhẹ lay góc áo để lộ trung y màu đỏ bên trong, hệt như ngọn đèn cô độc lập loè giữa màn đêm bất tận.
Dốc núi Thập Bát Bàn thẳng đứng dị thường, phải ngửa mặt mới nhìn thấy đỉnh. Dương Tiễn chỉ đơn thuần đứng đó, vực sâu núi cao lại điểm tô dáng vẻ hắn sừng sững uy nghiêm đến không thể xâm phạm, tựa hồ một tạo vật thần thánh mà không thể diễn tả, khiến người ta chỉ chực muốn quỳ gối bái lạy.
Dương Tiễn nhẹ nhàng phất tay, mở ra thứ mình đang cầm —— Một lá cờ Phi Hổ.
Một cái hất tay, cờ Phi Hổ phủ xuống, che đậy thi thể của Lục Chi Đạo.
Một động tác vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến người không rét mà run.
—— Ai cũng biết, cờ Phi Hổ là cờ chiến.
Đã có người bắt đầu lùi bước, đám người kẻ nhanh người chậm, thế trận nhanh chóng lâm vào hỗn loạn.
Quạt xếp tung lên cao, loé lên ánh sáng lạnh lẽo, khi trở lại trong tay đã hoá thành thanh đao sắc bén ba mũi nhọn. Dương Tiễn cầm lấy thần binh, từng bước một bước xuống đỉnh Thập Bát Bàn.
Dương Tiễn còn chưa xuất thủ, đoàn người đã hoàn toàn rối loạn, nỗi kinh hoàng cấp tốc lan tràn khắp nơi. Đám yêu ma còn có thể cưỡi mây chạy mất, phàm nhân Lưu gia thôn thì chỉ có thể chân trước đá chân sau vừa lăn vừa bò, hận tại sao mình sinh ra không mọc thêm hai chân nữa. Đinh Hương vốn mất trí nhớ sau khi rời khỏi Thần Phủ, cộng thêm bị cái chết của Lục Chi Đạo đả kích, tinh thần đã có chút thất thường, nửa tỉnh nửa mê chạy theo đám người xuống núi. Pháp Hải kêu khàn cả giọng muốn kiểm soát đám người rút lui có trật tự nhưng chỉ tốn công vô ích, không còn thời gian mà lo chuyện khác.
Chỉ có Cửu Đầu Trùng lưu tâm, giả vờ chạy trốn rồi ẩn mình ở gần đỉnh núi, yên lặng theo dõi diễn biến.
Dương Tiễn theo sát ở một khoảng cách không xa không gần phía sau, đuổi bọn hắn đến tận Hồng Môn mới quay trở về Bích Hà Linh Ứng Cung.
Cửu Đầu Trùng nấp mình ở gần đấy, quả nhiên thấy được Dương Tiễn trên đường quay lại đã biến thành một đạo sĩ trung niên, hắn mừng húm, cho rằng mình đã nhìn thấu được chân tướng của người kia. Nếu mang tin tức này về, nhất định có thể được quý nhân chú ý đến. Nhạc Phủ Thần Binh sẽ nhanh chóng khôi phục tuyến tuần tra và phòng thủ, Cửu Đầu Trùng biết không nên ở lại Đông Nhạc lâu hơn nữa, vội vàng chạy về phương tây.
Bích Hà Linh Ứng Cung và Đấu Mẫu Cung đều bị cướp sạch, Bích Hà Nguyên Quân phân phó nhân lực kiểm kê tổn thất, sau đó sai người đưa thi thể Lục Chi Đạo về Bích Hà Linh Ứng Cung. Nàng ngàn vạn lần cảm tạ Lý Nguyên, thấy hắn nhất quyết không nhận lễ thì cẩn thận hỏi thăm: "Đạo trưởng, ngài thấy Lục phán quan còn cứu được hay không?"
"Bần đạo đã muốn cứu hắn từ sớm." Lý Nguyên lấy ra một bình hồ lô từ ống tay áo, "Thế nhưng trì hoãn quá lâu, chỉ có thể ngưng tụ hai hồn sáu phách. Không đủ giúp hắn thành thần, nhưng vừa đủ để hắn chuyển kiếp làm người. Đáng tiếc, hắn không thể tu chân."
"Vậy hãy để Đông Nhạc ta chiếu rọi ân phúc, giúp hắn đời đời kiếp kiếp bình an vui vẻ, không gặp tai ương." Bích Hà Nguyên Quân đưa hai tay nhận lấy hồ lô.
"Nguyên Quân cao thượng, bần đạo kính ngưỡng."
"Đạo trưởng quá khen."
Lý Nguyên cáo từ. Bích Hà Nguyên Quân gọi đến một thân binh, lệnh cho hắn âm thầm theo dõi xem Lý Nguyên đi nơi nào.
Thân binh hồi báo, Lý Nguyên biến mất ở phụ cận Ngọc Hư Cung núi Côn Luân.
Bích Hà Nguyên Quân nhẹ gật đầu, dặn dò thân binh đi lĩnh thưởng.
Quả nhiên. Thuật biến hoá của Lý Nguyên vô cùng cao siêu, ngay cả chú hiện hình của đệ tử Phật môn cũng không thể phá giải. Hắn rõ ràng không phải tán tu, mà chính là đệ tử Ngọc Hư!
Mặc dù mất đi Dương Tiễn, Xiển giáo vẫn còn rất nhiều nhân tài.
Gần đây Xiển giáo lại có động tĩnh, nghe nói bọn hắn kêu gọi quyền uy, tôn trọng tinh anh, kính sợ pháp luật, chủ trương bảo thủ, hôm nay gặp mặt quả không ngoa. Dù sao thế lực của ta cũng yếu ớt, không thể tự mình làm được gì nhiều, chẳng bằng hợp tác với người cùng chí hướng......
Thiên Đình hiếm khi diễn ra hội nghị lâu đến vậy. Vương Mẫu lấy cớ tình tiết vụ án phức tạp, nhất thời chưa thể đạt được kết luận, cho phép mọi người tạm thời ngưng họp. Không lâu sau, Văn Khúc Tinh Quân được truyền đến Dao Trì kiến giá.
Dương Nhậm thở dài cảm thán, dù Dương Tiễn không có mặt tại Lăng Tiêu Bảo Điện, hắn vẫn dự đoán được không chút sai sót. Đáng tiếc, tin tức truyền đến quá trễ, chỉ dựa vào lời nói và hành động của mình khi nãy cũng đã khiến Lưu Trầm Hương mất lòng tin vào mình. Dương Nhậm không thể tự mình ra mặt, đành viết một tờ giấy đưa cho Na Tra.
Từ lúc bị Quảng Thành Tử quở trách, Na Tra vẫn luôn ôm áy náy trong lòng, sao có thể bỏ qua cơ hội này? Hắn ghi nhớ thật kỹ nội dung, tiêu hủy tờ giấy, hào hứng đến gần Trầm Hương và Tam Thánh Mẫu.
"Tam tỷ, Trầm Hương, các ngươi gặp rắc rối lớn rồi!"
Tam Thánh Mẫu vốn đang đứng ngồi không yên, nghe Na Tra nói lại càng thêm lo lắng, trong khi Trầm Hương lại không mấy quan tâm: "Ta cần gì phải sợ?"
"Trầm Hương, ta nói vậy chỉ muốn tốt cho ngươi!" Na Tra nghiêm mặt, "Ngươi quên làm thế nào Nhị...... Dương Tiễn rơi vào kết cục thân bại danh liệt như thế này ư? Khiến người phẫn nộ, bạn bè xa lánh, nên càng về sau càng thường bị liên thủ tấn công. Trầm Hương, ngươi còn nhớ rõ những gì Tử Thần nói không? Sức mạnh của ngươi đến từ mọi người. Đánh mất sự ủng hộ của mọi người, dù ngươi có mạnh đến đâu chăng nữa thì có thể làm được gì?"
"Ta......" Trầm Hương do dự, "Nhưng không phải trước đó bọn hắn đều ủng hộ ta sao? Sao có thể trở mặt nhanh như vậy được?"
"Đây mà là trở mặt sao? Người ta chưa từng ký tên cam kết ủng hộ ngươi cả đời! Trước kia ngươi chủ trương sửa chữa Thiên Điều, phù hợp với lợi ích chung của mọi người, cho nên người ta mới giúp đỡ ngươi. Bây giờ ngươi tuy trẻ tuổi mà lại có tước vị cao, chẳng lẽ không khiến kẻ khác đố kỵ? Dù ngươi không sai người ta cũng tìm cho ra lỗi sai!"
"Chuyện đó......"
"Trầm Hương, ta có cách này." Na Tra chớp lấy thời cơ, "Không bằng ngươi lấy lui làm tiến. Chủ động từ quan tạ tội, tự xin tước phong hào, xuống trần gian hối lỗi. Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ giúp ngươi tìm một vị trí trong hàng ngũ thiên quân. Bằng bản lãnh của ngươi, sợ gì không thể gây dựng nên nghiệp lớn. Chờ ngươi lập được công cán thật sự rồi, xem ai còn có thể nói ra nói vào?"
Tam Thánh Mẫu mừng như nhặt được vật quý, liên tục gật gật đầu. Trầm Hương ngẫm nghĩ một chút, cũng tán thành đề xuất này.
Giờ nghỉ của hội nghị vốn là lúc các bè phái tập trung trao đổi tin tức, thời gian tạm ngưng trôi qua quá nửa, các tiên gia đều đã thống nhất ý đồ. Ngay lúc Na Tra đang vô cùng hứng khởi, Mão Nhật Tinh Quan cũng tiêu hủy một tờ giấy.
Mão Nhật Tinh Quan mỉm cười đi tới, bắt chuyện với Trầm Hương, hết lời ngợi ca anh hùng trẻ tuổi phá núi cứu mẹ. Đợi đến thời cơ, hắn thấp giọng nói: "Trầm Hương Thái Tử, cả các ngươi lẫn Đấu Mẫu Nguyên Quân và Na Tra Tam Thái Tử đều bị Giáp Thái Tuế đánh lừa!"
"Đánh lừa?"
"Ai là người vẫn luôn nói thay cho Dương Tiễn? Ai là người trình lên đơn kiến nghị liên danh? Ai là người âm thầm thao túng cục diện, xúi giục chúng tiên?" Mão Nhật Tinh Quan dục cầm cố túng (*), "Ta thấy Trầm Hương Thái Tử là người thông minh chính trực, mới nói điều này với các ngươi. Các ngươi tuyệt đối đừng đem lời của ta nói với ai khác, bằng không tiểu thần ắt phải gặp nạn." ((*): Muốn bắt trước phải thả, là một trong "Ba mươi sáu kế".)
"Không cần sợ! Ai muốn gây chuyện với ngươi, trước phải hỏi ta có đồng ý hay không đã!"
"Đã vậy, tiểu thần chỉ còn liều mình bồi quân tử!—— Ngươi có biết Giáp Thái Tuế vốn là sư huynh đệ đồng môn với Dương Tiễn không? Những kẻ như bọn hắn chỉ biết kết bè kết cánh, còn tâm trí đâu quan tâm đến tam giới chúng sinh? Ngươi đánh bại Dương Tiễn, bọn hắn sao chịu bỏ qua cho ngươi? Móc nối kéo bè khắp nơi, lừa gạt các tiên gia, cốt chỉ để báo tư thù!"
"Nhưng mà......" Tam Thánh Mẫu nhíu mày, "Trầm Hương phá hoại Địa Ngục, phóng thích ác quỷ, dẫu sao cũng là phạm sai lầm......"
"Đây cũng là nhân quả." Mão Nhật Tinh Quan hùng hồn biện luận, "Người có công đức lớn sẽ gánh được nghiệp chướng lớn. Kẻ ác bị ác quỷ đeo bám, có gặp nạn cũng là thuận theo ý trời. Chưa kể đến thế gian nhiều hòa thượng, đạo sĩ như vậy, nếu Trầm Hương Thái Tử không thả ác quỷ ra, bọn hắn phải tìm cách nào để tích công đức đây? Tất cả đều là nhất ẩm nhất trác (*), tam giới đã hưởng phúc phận, sao có thể không chia nghiệp quả?" ((*): Một bữa ăn bữa uống đều do sự định trước, số trời đã định.)
Tam Thánh Mẫu tựa hồ lọt vào giữa sương mù: "Nếu đúng như ngươi nói, Nhị...... Nhị Lang Thần truy bắt ác quỷ lại là làm trái ý trời?"
"Kẻ thất đức như Dương Tiễn có thể làm được chuyện tốt lành gì?" Mão Nhật Tinh Quan chắc chắn như đinh đóng cột, "Trầm Hương Thái Tử, ngươi nhất định đừng để bị lừa!"
Triều hội lần nữa tiếp diễn, Đấu Mẫu Nguyên Quân đã biết chuyện xảy ra ở Đông Nhạc, càng thêm bực tức: "Phổ Hóa Thiên Tôn đã tường trình rất rõ ràng mọi chuyện. Thời điểm Lưu Trầm Hương đại náo Địa Ngục, quỷ hồn Lưu Ngạn Xương đã được cứu ra. Diêm Quân khẩn thiết khuyên can, hắn hoàn toàn không thèm để ý. Bệ hạ, theo ý kiến của thần, án này cần được chuyển đến Đồng Hoa Cung khởi kiện, để Văn Khúc Phủ xét xử theo luật!"
Trầm Hương cắn chặt răng không chịu nhận tội. Na Tra kinh hãi nhìn sang Dương Nhậm. Dương Nhậm liếc mắt ra hiệu cho hắn nhìn về phía Mão Nhật Tinh Quan.
Vào lúc này, chợt có quan sai đến báo, Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát và Kim Sí Đại Bằng Điểu tụ tập tất cả yêu ma tại Sư Đà Lĩnh, đồng lòng bảo vệ Lưu Trầm Hương.
"Cái gì?" Ngọc Đế ra vẻ giật mình, "Như Lai Phật Tổ mặc kệ bọn hắn?"
"Phật Tổ nói, đây là thiên lý nhân công, nhân quả cho phép." (đạo của trời, công lao của người)
Tác giả có lời muốn nói:
1. Kỳ quyển hổ tàng thân bắt nguồn từ một bộ câu đối về cờ Phi Hổ. ("Phi hổ kỳ, kỳ phi hổ, kỳ quyển hổ tàng thân": Hổ bay theo cờ, cờ bay theo hổ, cờ cuốn, hổ ẩn mình.)
2. "Thần thánh mà không thể diễn tả" chính là khái niệm "thần thánh" trong Tôn giáo học, chi tiết xem Mircea Eliade 《 Thiêng và Phàm 》. ("The Scared and the Profane")
3. Trong《 Tây Du Ký 》, mẹ của Mão Nhật Tinh Quan là Bì Lam Bà Bồ Tát, cho nên trong này để Mão Nhật Tinh Quan là người của Phật môn.
4. Đống lý luận kỳ quái này của Mão Nhật Tinh Quan không phải ta tự nghĩ ra, mà do ta chính mắt nhìn thấy người tẩy trắng chuyện này cho Trầm Hương nói vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.