[Bảo Liên Đăng] [Ngọc Tiễn] Dứt Bỏ Chấp Niệm
Chương 2: Chương 1-2
Thu Nguyệt Dao
05/10/2021
Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Lời tác giả: Chắc là tôi thoát không khỏi cái văn phong cà giật cà tưng này quá (゜ロ゜)
Ngọc Đỉnh chân nhân là ai nhỉ? Có thể nói là trong Tam giới không người không biết, không người không hiểu. Dù sao thì chỉ cần là đệ tử đời thứ hai của Xiển giáo, bất kì ai cũng đều được các Tán Tiên ghi tạc trong lòng. Không phải tại chân nhân đâu, chỉ vì Xiển giáo quá bênh vực người mình, nói khó nghe là đám thối tha không biết xấu hổ. Ví dụ như hôm nào đó ngươi thử ức hiếp một đệ tử Xiển giáo, hôm sau hắn nhất định sẽ dẫn theo sư huynh đệ của hắn, thậm chí sư thúc sư bá quay lại tìm ngươi tính sổ. Không hề biết liêm sỉ là cái chi, xa luân chiến hay quần ẩu gì bọn họ cũng chơi tất. (1)
(1. Xa luân chiến: Phân tán binh lực, phe ta thay phiên nhau tác chiến, khiến kẻ địch mệt mỏi về cả thể lực lẫn trí lực, sau đó tiêu diệt.
Quần ẩu: đánh hội đồng:)))
Dựa theo lời Nguyên Thủy Thiên Tôn, chính là—— chỉ cần chúng ta không biết xấu hổ, sẽ không có ai ăn hiếp được Xiển giáo.
Cho nên trong mắt người ngoài, Xiển giáo giống như một tổ ong vò vẽ, nhưng so sánh này lại không phù hợp cho lắm. Dù sao thì ong vò vẽ chọc nó nó mới trả thù lại, còn Xiển giáo bọn họ á, có chuyện thì không sợ, không có chuyện thì kiếm chuyện cho đỡ chán, bị họ tìm gây sự rồi thì có mà chạy mọi nẻo đường. Tình hình cụ thể mời tham khảo Thạch Cơ nương nương.
Thế này không khỏi khiến người kiêng kị. Cho nên trên đường gặp được bất kì một ai, mặc kệ nhìn thuận mắt hay không thuận mắt, trước tiên cứ báo tên tuổi cho chắc ăn, lỡ chẳng may bị Xiển giáo tìm tới tận cửa, mạng nhỏ đi tong.
Cũng may đệ tử Xiển giáo không quá khó nhận biết, nếu gặp phải một kẻ chỉ nói lời phật ý hắn đã rút đao, vậy có tám phần là.....
Nhưng Ngọc Đỉnh chân nhân ngoài thân phận đệ tử đời thứ hai của Xiển giáo, những chuyện khác lại không ai biết.
Y cao hay thấp? Mập hay ốm? Bề ngoài là tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con (hạc phát đồng nhan) hay như một đứa nhóc tóc để chỏm trái đào? Những câu hỏi này không ai trả lời được, có người nói y pháp lực cử thế vô song, chưa có ai đáng để y ra tay, lại có kẻ nói y uổng phí tên tuổi đệ tử đời thứ hai, tay không thể gánh vai không thể kháng, chẳng qua hơn người thường ở chỗ là người tu đạo, cho nên mới tránh không xuất hiện.
Những kẻ này dòm ngó bàn tán bình phẩm đối với Xiển giáo mãi đến khi người tu đạo thành tiên thành thần thành lập Thiên Đình, những người còn lại lập nên động Thiên phúc Địa quy ẩn rừng sâu, dần dần biến mất trong mắt phàm nhân, vẫn chưa có đáp án chính xác.
Với người Xiển giáo mà nói, không cần thiết phải làm sáng tỏ ra, dù sao Ngọc Đỉnh người ta vốn không thèm để ý. Họ chỉ xem những lời đồn đãi kia như chuyện cười kể cho vui thôi. Có một số chuyện hoang đường làm họ thấy thú vị, coi như là thêm chút gia vị cho đời bớt nhạt nhẽo.
Không một ai biết Ngọc Đỉnh chân nhân đến từ đâu, một ngày nọ y được Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa về làm đồ đệ, là một hài tử như băng như tuyết, trầm mặc ít lời, vô bi vô hỉ.
Có lẽ y là thần khí nào đó, thu thập nhật nguyệt tinh hoa mà hóa hình cũng nói không chừng, ai biết được?
Vị nhị đại thủ tọa đệ tử này không hợp với phong cách của Xiển giáo, ban đầu chỉ nói vài câu đã khiến các sư huynh đệ sợ ngây ra như phỗng.
Trăm năm mới mở miệng lần đầu tiên, đám người kia cứ như phát hiện ra đại lục mới mà hô to, "Ngọc Đỉnh có thể nói chuyện kìa mọi người ơi!" Sau đó Côn Luân sơn náo nhiệt như là ăn tết.
Lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn truyền thụ Cửu Chuyển Huyền Công cho y, bọn họ lại bắt đầu vừa gào vừa thét. Đến một ngày Ngọc Đỉnh huyền công đại thành, sư huynh đệ y rơi cả tròng mắt xuống đất, cứ như nhìn thấy quái vật. Hơn nữa còn chỉ trời thề rằng không cần biết sau này Ngọc Đỉnh làm ra chuyện kinh hãi thế tục gì, bọn họ không thèm giật mình nữa đâu.
Sau đó, Ngọc Đỉnh thu nhận một đồ đệ tên là Dương Tiễn.
Các Kim Tiên làm như là trời sụp xuống, mặt mũi mơ mơ màng màng, ùn ùn kéo nhau đi xem hiện trường bái sư, rất giống đi xem xiếc khỉ, điểm khác biệt là hai sư đồ kia mới là người xem xiếc khỉ.
Mọi người nhìn Ngọc Đỉnh lạnh như băng sương, lại liếc qua thiếu niên mặt mày ôn nhuận.
Tạo nghiệt!
Tựa như mỗi ngày của Dương Tiễn đều có thể viết thành nhật ký chỉnh người, bọn họ cũng vì vậy mà đủ mọi cách quan tâm Dương Tiễn. Cho đến ngày Dương Tiễn yêu cầu xuất sư, lần lượt tỷ thí với sư phụ hắn và các sư thúc sư bá, đánh bọn họ thành chó... à không thể nói là chó, con chó ghẻ mà Dương Tiễn nuôi ở một bên cười nhạo bọn họ.
Tóm lại, bọn họ khắc sâu trong lòng một đạo lý—— không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lời tác giả: ——áng văn này sao lại biến thành thế này? Không có miếng liên quan gì với tóm tắt của tôi luôn. ????
———— W.a.t.t.p.a.d ————
Lời tác giả: Chắc là tôi thoát không khỏi cái văn phong cà giật cà tưng này quá (゜ロ゜)
Ngọc Đỉnh chân nhân là ai nhỉ? Có thể nói là trong Tam giới không người không biết, không người không hiểu. Dù sao thì chỉ cần là đệ tử đời thứ hai của Xiển giáo, bất kì ai cũng đều được các Tán Tiên ghi tạc trong lòng. Không phải tại chân nhân đâu, chỉ vì Xiển giáo quá bênh vực người mình, nói khó nghe là đám thối tha không biết xấu hổ. Ví dụ như hôm nào đó ngươi thử ức hiếp một đệ tử Xiển giáo, hôm sau hắn nhất định sẽ dẫn theo sư huynh đệ của hắn, thậm chí sư thúc sư bá quay lại tìm ngươi tính sổ. Không hề biết liêm sỉ là cái chi, xa luân chiến hay quần ẩu gì bọn họ cũng chơi tất. (1)
(1. Xa luân chiến: Phân tán binh lực, phe ta thay phiên nhau tác chiến, khiến kẻ địch mệt mỏi về cả thể lực lẫn trí lực, sau đó tiêu diệt.
Quần ẩu: đánh hội đồng:)))
Dựa theo lời Nguyên Thủy Thiên Tôn, chính là—— chỉ cần chúng ta không biết xấu hổ, sẽ không có ai ăn hiếp được Xiển giáo.
Cho nên trong mắt người ngoài, Xiển giáo giống như một tổ ong vò vẽ, nhưng so sánh này lại không phù hợp cho lắm. Dù sao thì ong vò vẽ chọc nó nó mới trả thù lại, còn Xiển giáo bọn họ á, có chuyện thì không sợ, không có chuyện thì kiếm chuyện cho đỡ chán, bị họ tìm gây sự rồi thì có mà chạy mọi nẻo đường. Tình hình cụ thể mời tham khảo Thạch Cơ nương nương.
Thế này không khỏi khiến người kiêng kị. Cho nên trên đường gặp được bất kì một ai, mặc kệ nhìn thuận mắt hay không thuận mắt, trước tiên cứ báo tên tuổi cho chắc ăn, lỡ chẳng may bị Xiển giáo tìm tới tận cửa, mạng nhỏ đi tong.
Cũng may đệ tử Xiển giáo không quá khó nhận biết, nếu gặp phải một kẻ chỉ nói lời phật ý hắn đã rút đao, vậy có tám phần là.....
Nhưng Ngọc Đỉnh chân nhân ngoài thân phận đệ tử đời thứ hai của Xiển giáo, những chuyện khác lại không ai biết.
Y cao hay thấp? Mập hay ốm? Bề ngoài là tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con (hạc phát đồng nhan) hay như một đứa nhóc tóc để chỏm trái đào? Những câu hỏi này không ai trả lời được, có người nói y pháp lực cử thế vô song, chưa có ai đáng để y ra tay, lại có kẻ nói y uổng phí tên tuổi đệ tử đời thứ hai, tay không thể gánh vai không thể kháng, chẳng qua hơn người thường ở chỗ là người tu đạo, cho nên mới tránh không xuất hiện.
Những kẻ này dòm ngó bàn tán bình phẩm đối với Xiển giáo mãi đến khi người tu đạo thành tiên thành thần thành lập Thiên Đình, những người còn lại lập nên động Thiên phúc Địa quy ẩn rừng sâu, dần dần biến mất trong mắt phàm nhân, vẫn chưa có đáp án chính xác.
Với người Xiển giáo mà nói, không cần thiết phải làm sáng tỏ ra, dù sao Ngọc Đỉnh người ta vốn không thèm để ý. Họ chỉ xem những lời đồn đãi kia như chuyện cười kể cho vui thôi. Có một số chuyện hoang đường làm họ thấy thú vị, coi như là thêm chút gia vị cho đời bớt nhạt nhẽo.
Không một ai biết Ngọc Đỉnh chân nhân đến từ đâu, một ngày nọ y được Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa về làm đồ đệ, là một hài tử như băng như tuyết, trầm mặc ít lời, vô bi vô hỉ.
Có lẽ y là thần khí nào đó, thu thập nhật nguyệt tinh hoa mà hóa hình cũng nói không chừng, ai biết được?
Vị nhị đại thủ tọa đệ tử này không hợp với phong cách của Xiển giáo, ban đầu chỉ nói vài câu đã khiến các sư huynh đệ sợ ngây ra như phỗng.
Trăm năm mới mở miệng lần đầu tiên, đám người kia cứ như phát hiện ra đại lục mới mà hô to, "Ngọc Đỉnh có thể nói chuyện kìa mọi người ơi!" Sau đó Côn Luân sơn náo nhiệt như là ăn tết.
Lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn truyền thụ Cửu Chuyển Huyền Công cho y, bọn họ lại bắt đầu vừa gào vừa thét. Đến một ngày Ngọc Đỉnh huyền công đại thành, sư huynh đệ y rơi cả tròng mắt xuống đất, cứ như nhìn thấy quái vật. Hơn nữa còn chỉ trời thề rằng không cần biết sau này Ngọc Đỉnh làm ra chuyện kinh hãi thế tục gì, bọn họ không thèm giật mình nữa đâu.
Sau đó, Ngọc Đỉnh thu nhận một đồ đệ tên là Dương Tiễn.
Các Kim Tiên làm như là trời sụp xuống, mặt mũi mơ mơ màng màng, ùn ùn kéo nhau đi xem hiện trường bái sư, rất giống đi xem xiếc khỉ, điểm khác biệt là hai sư đồ kia mới là người xem xiếc khỉ.
Mọi người nhìn Ngọc Đỉnh lạnh như băng sương, lại liếc qua thiếu niên mặt mày ôn nhuận.
Tạo nghiệt!
Tựa như mỗi ngày của Dương Tiễn đều có thể viết thành nhật ký chỉnh người, bọn họ cũng vì vậy mà đủ mọi cách quan tâm Dương Tiễn. Cho đến ngày Dương Tiễn yêu cầu xuất sư, lần lượt tỷ thí với sư phụ hắn và các sư thúc sư bá, đánh bọn họ thành chó... à không thể nói là chó, con chó ghẻ mà Dương Tiễn nuôi ở một bên cười nhạo bọn họ.
Tóm lại, bọn họ khắc sâu trong lòng một đạo lý—— không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lời tác giả: ——áng văn này sao lại biến thành thế này? Không có miếng liên quan gì với tóm tắt của tôi luôn. ????
———— W.a.t.t.p.a.d ————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.