[Bảo Liên Đăng] [Ngọc Tiễn] Dứt Bỏ Chấp Niệm
Chương 25
Thu Nguyệt Dao
05/10/2021
Tác giả: Thu Nguyệt Dao
"Khẩu quyết......" Dương Tiễn ngơ ngác nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân. Trong miệng lẩm bẩm, đã mấy lần hắn muốn nói ra bí ngữ cất giấu dưới đáy lòng, nhưng lời ra tới miệng lại đành phải nuốt trở vào, "Tam muội...... Không thể, không thể nói......"
"Không thể nói?" Ngọc Đỉnh chân nhân nheo mắt cười, tay giữ bả vai Dương Tiễn tăng thêm một chút lực, kéo người vào trong lòng, để đầu hắn gối lên khuỷu tay mình. Trên mặt ý cười ôn nhu, song lời nói ra lại lãnh khốc vô tình, "Chắc là Tiễn nhi vẫn chưa uống đủ rượu đúng không nhỉ?"
"Không......"
Dương Tiễn trơ mắt nhìn chén rượu kề sát bên môi, lời cự tuyệt vừa thốt ra đã bị rượu ngon đẩy ngược trở về, chỉ có thể phát ra vài tiếng đứt quãng không rõ. Rượu lạnh vào miệng nóng rát như ngọn lửa, thiêu đốt từ cổ họng đến tận đáy lòng.
"Uống nữa không?" Ngón trỏ của Ngọc Đỉnh chân nhân vòng theo miệng chén, giọng nói ôn nhu cất tiếng hỏi.
"Không uống......" Dương Tiễn lắc đầu nguầy nguậy, đầu óc mê mang càng thêm choáng váng. Đầu dụi dụi lại gần lồng ngực Ngọc Đỉnh chân nhân, như không hề ý thức được việc sư phụ làm với mình.
"Vậy ngươi nói vi sư biết, Dương Thiền quan trọng hay sư phụ quan trọng?"
"Dương Thiền? Sư phụ? Dương Thiền là...... ai?" Dương Tiễn tự hỏi, cuối cùng vẫn không thể liên kết "Dương Thiền" với "Tam muội".
"Thôi, Tiễn nhi có tin tưởng vi sư không? Mọi việc đều sẽ nghe theo vi sư?"
"Đều nghe sư phụ......"
"Vậy thì giao khẩu quyết cho vi sư."
Dương Tiễn mơ màng đọc ra, Ngọc Đỉnh âm thầm ghi nhớ. Dương Tiễn leo lên vai sư phụ, cố nhìn rõ người trước mặt, đột nhiên cười rộ lên: "Người còn muốn nghe gì nữa không? Con nói hết cho người nghe......"
Ngọc Đỉnh chân nhân cúi đầu, thấy được trong đôi mắt phượng diễm lệ của đồ đệ phản chiếu hình bóng của mình, hai mắt ửng đỏ, khoé môi khẽ mím cười nhìn mình. Gần như không nhịn được xúc động muốn nhân lúc này ăn đậu hũ, Ngọc Đỉnh chân nuốt một ngụm nước bọt, để mình bình tâm lại một chút, giọng điệu mờ ám nói với Dương Tiễn: "Tiễn nhi...... Nói, trong lòng ngươi có ta."
Dương Tiễn mê mang nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân, ghé bên tai y: "Người thích con?"
Ngọc Đỉnh chân nhân bỗng nhiên bật cười, xoa đầu đồ đệ: "Đúng vậy, vi sư thích ngươi."
Ngọc Đỉnh chân nhân bế Dương Tiễn về phòng ngủ. Dương Tiễn nằm trên vai sư phụ, hơi thở nhè nhẹ xen lẫn mùi rượu phả vào cổ, với lấy mái tóc của Ngọc Đỉnh đang rũ xuống bên người, nỉ non: "Tiễn nhi...... thích người."
Tim Ngọc Đỉnh chân nhân mềm nhũn, rồi lại có chút không vui, ôm thân hình nghiêng ngả của Dương Tiễn, hỏi hắn: "Tiễn nhi sao lại dễ gạt như thế? Chẳng lẽ ai bảo ngươi nói gì thì ngươi đều sẽ nghe theo? Có biết ta là ai không?"
"Là...... sư phụ."
"Những lời này cũng nói với người khác?". Truyện Hot
"Chỉ nói cho mỗi sư phụ......"
Bước chân Ngọc Đỉnh chân nhân nhanh thêm vài phần, nhẹ nhàng đặt Dương Tiễn xuống giường, không đợi y đứng dậy thì tay đã bị bắt lại. Chỉ thấy Dương Tiễn hé mắt nhìn y, mắt phượng hẹp dài vì rượu mà đỏ hồng phiếm nước, ánh nước dưới trăng tựa như đuôi cá bạc.
"Ngay cả người cũng muốn rời đi sao?"
Trong giọng nói của Dương Tiễn cũng không có gì là bi ai, chỉ ẩn ẩn cất giấu mệt mỏi. Mấy năm nay, người rời khỏi hắn quá nhiều, huynh đệ lúc trước không hiểu hắn, có người còn trở mặt thành thù. Cả Mai Sơn huynh đệ cũng thay lòng, Hằng Nga, Văn Khúc Tinh Quân lại càng khinh thường đến gần hắn.
Hắn dùng lạnh nhạt, âm trầm, giảo hoạt, gian trá để ngụy trang, tự tay ép mọi người rời đi để tránh bị hắn liên luỵ. Cho nên hiện tại cô độc một mình, hắn đã sớm biết trước, chỉ là đôi khi vẫn tự hỏi—— Tại sao mọi người không thể đợi ta thêm một chút nữa?
"Vi sư không đi đâu cả. Chỉ muốn nấu canh giải rượu cho ngươi, sẽ trở về nhanh thôi." Ngọc Đỉnh chân nhân áp lòng bàn tay lên mặt đồ đệ, "Thật hy vọng mỗi ngày ngươi đều có thể say như đêm nay."
"Con không có...... Không có say......"
"Ừm, sư phụ nói sai rồi, là sư phụ uống say."
Dương Tiễn như vậy thật hiếm thấy. Trước giờ hắn luôn bình tĩnh dè chừng, tám trăm năm gần như không uống rượu. Hắn sợ mình uống say sẽ nói ra lời thật lòng, toàn bộ trả giá trước giờ sẽ đổ sông đổ bể. Nhưng trong hắn vẫn luôn là một hài tử dịu ngoan đến không thể ngờ được, ngẫu nhiên sẽ bị sư phụ phát hiện.
Hồ linh tuyền sóng nước lóng lánh, mặt đất bốn phía bằng phẳng đến ngay cả đá vụn cũng không có là bao. Vách động cao ngất, bên trên dây leo chằng chịt, không hề có dấu vết nhân tạo, tựa như động thiên phúc địa được hình thành tự nhiên. Giữa hồ là một thạch đài hình sen, bị cột sáng vây kín mít, Tam Thánh Mẫu mặc tiên y màu lam, ngồi trên đài rơi lệ.
Bỗng nhiên cửa đá ở giữa mở ra, Tư Pháp Thiên Thần khoác choàng bào đen dài chấm đất lạnh mặt bước vào. Mũi chân điểm nhẹ dưới nước, đáp xuống một cành hoa sen, mắt nhìn về phía Dương Thiền.
"Tam muội......" Hắn thấp giọng gọi.
Dương Thiền nhíu mày. Hắn lại gọi thêm một tiếng nữa mới thấy nàng chậm rãi mở hai mắt. Nàng lập tức nhào về phía hắn, trán đập vào cột sáng. Dương Thiền hô một tiếng kêu đau, trên mặt Dương Tiễn liền hiện ra vẻ lo lắng, hắn quan tâm hỏi: "Tam muội, muội không sao chứ?"
Dương Thiền thấy hắn vẫn giống như trước kia, nhịn không được nghẹn ngào khóc: "Nhị ca, muội sai rồi. Huynh hiện tại là Tư Pháp Thiên Thần, huynh giúp muội đi! Thả muội ra, muội chỉ cầu cùng Lưu Ngạn Xương sống hết một đời, ở trên trời cùng lắm là hai tháng mà thôi. Chỉ cần ca ca muốn, còn sợ không giấu được sao? Hay là, ca ca một lòng chỉ lo mũ ô sa khó giữ, nên mới tổn hại hạnh phúc của muội muội?"
Dương Tiễn quay đầu đi, thở dài một tiếng: "Không phải Nhị ca không muốn giúp ngươi, nhưng......"
Dương Thiền nhìn là biết hắn dao động, bèn rèn sắt khi còn nóng: "Còn có Trầm Hương! Nó còn nhỏ như vậy đã không có mẫu thân, nó phải lớn lên thế nào? Huynh là cữu cữu của nó mà!"
"Đủ rồi!" Lời vừa thốt ra, thoáng chốc Dương Tiễn đã thay đổi sắc mặt, "Nó là chứng cứ nhớ trần tục của muội! Là nghiệt chủng muội sinh ra!"
"Nhị ca, huynh nói Trầm Hương là nghiệt chủng? Vậy ta là gì? Ngươi là gì? Ta thật sự không ngờ đấy. Huynh trưởng của mình đã bị Thiên Đình thuần phục dễ bảo thế này rồi, cả thân thế của mình cũng không để ý tới!"
———— W.a.t.t.p.a.d ————
"Khẩu quyết......" Dương Tiễn ngơ ngác nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân. Trong miệng lẩm bẩm, đã mấy lần hắn muốn nói ra bí ngữ cất giấu dưới đáy lòng, nhưng lời ra tới miệng lại đành phải nuốt trở vào, "Tam muội...... Không thể, không thể nói......"
"Không thể nói?" Ngọc Đỉnh chân nhân nheo mắt cười, tay giữ bả vai Dương Tiễn tăng thêm một chút lực, kéo người vào trong lòng, để đầu hắn gối lên khuỷu tay mình. Trên mặt ý cười ôn nhu, song lời nói ra lại lãnh khốc vô tình, "Chắc là Tiễn nhi vẫn chưa uống đủ rượu đúng không nhỉ?"
"Không......"
Dương Tiễn trơ mắt nhìn chén rượu kề sát bên môi, lời cự tuyệt vừa thốt ra đã bị rượu ngon đẩy ngược trở về, chỉ có thể phát ra vài tiếng đứt quãng không rõ. Rượu lạnh vào miệng nóng rát như ngọn lửa, thiêu đốt từ cổ họng đến tận đáy lòng.
"Uống nữa không?" Ngón trỏ của Ngọc Đỉnh chân nhân vòng theo miệng chén, giọng nói ôn nhu cất tiếng hỏi.
"Không uống......" Dương Tiễn lắc đầu nguầy nguậy, đầu óc mê mang càng thêm choáng váng. Đầu dụi dụi lại gần lồng ngực Ngọc Đỉnh chân nhân, như không hề ý thức được việc sư phụ làm với mình.
"Vậy ngươi nói vi sư biết, Dương Thiền quan trọng hay sư phụ quan trọng?"
"Dương Thiền? Sư phụ? Dương Thiền là...... ai?" Dương Tiễn tự hỏi, cuối cùng vẫn không thể liên kết "Dương Thiền" với "Tam muội".
"Thôi, Tiễn nhi có tin tưởng vi sư không? Mọi việc đều sẽ nghe theo vi sư?"
"Đều nghe sư phụ......"
"Vậy thì giao khẩu quyết cho vi sư."
Dương Tiễn mơ màng đọc ra, Ngọc Đỉnh âm thầm ghi nhớ. Dương Tiễn leo lên vai sư phụ, cố nhìn rõ người trước mặt, đột nhiên cười rộ lên: "Người còn muốn nghe gì nữa không? Con nói hết cho người nghe......"
Ngọc Đỉnh chân nhân cúi đầu, thấy được trong đôi mắt phượng diễm lệ của đồ đệ phản chiếu hình bóng của mình, hai mắt ửng đỏ, khoé môi khẽ mím cười nhìn mình. Gần như không nhịn được xúc động muốn nhân lúc này ăn đậu hũ, Ngọc Đỉnh chân nuốt một ngụm nước bọt, để mình bình tâm lại một chút, giọng điệu mờ ám nói với Dương Tiễn: "Tiễn nhi...... Nói, trong lòng ngươi có ta."
Dương Tiễn mê mang nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân, ghé bên tai y: "Người thích con?"
Ngọc Đỉnh chân nhân bỗng nhiên bật cười, xoa đầu đồ đệ: "Đúng vậy, vi sư thích ngươi."
Ngọc Đỉnh chân nhân bế Dương Tiễn về phòng ngủ. Dương Tiễn nằm trên vai sư phụ, hơi thở nhè nhẹ xen lẫn mùi rượu phả vào cổ, với lấy mái tóc của Ngọc Đỉnh đang rũ xuống bên người, nỉ non: "Tiễn nhi...... thích người."
Tim Ngọc Đỉnh chân nhân mềm nhũn, rồi lại có chút không vui, ôm thân hình nghiêng ngả của Dương Tiễn, hỏi hắn: "Tiễn nhi sao lại dễ gạt như thế? Chẳng lẽ ai bảo ngươi nói gì thì ngươi đều sẽ nghe theo? Có biết ta là ai không?"
"Là...... sư phụ."
"Những lời này cũng nói với người khác?". Truyện Hot
"Chỉ nói cho mỗi sư phụ......"
Bước chân Ngọc Đỉnh chân nhân nhanh thêm vài phần, nhẹ nhàng đặt Dương Tiễn xuống giường, không đợi y đứng dậy thì tay đã bị bắt lại. Chỉ thấy Dương Tiễn hé mắt nhìn y, mắt phượng hẹp dài vì rượu mà đỏ hồng phiếm nước, ánh nước dưới trăng tựa như đuôi cá bạc.
"Ngay cả người cũng muốn rời đi sao?"
Trong giọng nói của Dương Tiễn cũng không có gì là bi ai, chỉ ẩn ẩn cất giấu mệt mỏi. Mấy năm nay, người rời khỏi hắn quá nhiều, huynh đệ lúc trước không hiểu hắn, có người còn trở mặt thành thù. Cả Mai Sơn huynh đệ cũng thay lòng, Hằng Nga, Văn Khúc Tinh Quân lại càng khinh thường đến gần hắn.
Hắn dùng lạnh nhạt, âm trầm, giảo hoạt, gian trá để ngụy trang, tự tay ép mọi người rời đi để tránh bị hắn liên luỵ. Cho nên hiện tại cô độc một mình, hắn đã sớm biết trước, chỉ là đôi khi vẫn tự hỏi—— Tại sao mọi người không thể đợi ta thêm một chút nữa?
"Vi sư không đi đâu cả. Chỉ muốn nấu canh giải rượu cho ngươi, sẽ trở về nhanh thôi." Ngọc Đỉnh chân nhân áp lòng bàn tay lên mặt đồ đệ, "Thật hy vọng mỗi ngày ngươi đều có thể say như đêm nay."
"Con không có...... Không có say......"
"Ừm, sư phụ nói sai rồi, là sư phụ uống say."
Dương Tiễn như vậy thật hiếm thấy. Trước giờ hắn luôn bình tĩnh dè chừng, tám trăm năm gần như không uống rượu. Hắn sợ mình uống say sẽ nói ra lời thật lòng, toàn bộ trả giá trước giờ sẽ đổ sông đổ bể. Nhưng trong hắn vẫn luôn là một hài tử dịu ngoan đến không thể ngờ được, ngẫu nhiên sẽ bị sư phụ phát hiện.
Hồ linh tuyền sóng nước lóng lánh, mặt đất bốn phía bằng phẳng đến ngay cả đá vụn cũng không có là bao. Vách động cao ngất, bên trên dây leo chằng chịt, không hề có dấu vết nhân tạo, tựa như động thiên phúc địa được hình thành tự nhiên. Giữa hồ là một thạch đài hình sen, bị cột sáng vây kín mít, Tam Thánh Mẫu mặc tiên y màu lam, ngồi trên đài rơi lệ.
Bỗng nhiên cửa đá ở giữa mở ra, Tư Pháp Thiên Thần khoác choàng bào đen dài chấm đất lạnh mặt bước vào. Mũi chân điểm nhẹ dưới nước, đáp xuống một cành hoa sen, mắt nhìn về phía Dương Thiền.
"Tam muội......" Hắn thấp giọng gọi.
Dương Thiền nhíu mày. Hắn lại gọi thêm một tiếng nữa mới thấy nàng chậm rãi mở hai mắt. Nàng lập tức nhào về phía hắn, trán đập vào cột sáng. Dương Thiền hô một tiếng kêu đau, trên mặt Dương Tiễn liền hiện ra vẻ lo lắng, hắn quan tâm hỏi: "Tam muội, muội không sao chứ?"
Dương Thiền thấy hắn vẫn giống như trước kia, nhịn không được nghẹn ngào khóc: "Nhị ca, muội sai rồi. Huynh hiện tại là Tư Pháp Thiên Thần, huynh giúp muội đi! Thả muội ra, muội chỉ cầu cùng Lưu Ngạn Xương sống hết một đời, ở trên trời cùng lắm là hai tháng mà thôi. Chỉ cần ca ca muốn, còn sợ không giấu được sao? Hay là, ca ca một lòng chỉ lo mũ ô sa khó giữ, nên mới tổn hại hạnh phúc của muội muội?"
Dương Tiễn quay đầu đi, thở dài một tiếng: "Không phải Nhị ca không muốn giúp ngươi, nhưng......"
Dương Thiền nhìn là biết hắn dao động, bèn rèn sắt khi còn nóng: "Còn có Trầm Hương! Nó còn nhỏ như vậy đã không có mẫu thân, nó phải lớn lên thế nào? Huynh là cữu cữu của nó mà!"
"Đủ rồi!" Lời vừa thốt ra, thoáng chốc Dương Tiễn đã thay đổi sắc mặt, "Nó là chứng cứ nhớ trần tục của muội! Là nghiệt chủng muội sinh ra!"
"Nhị ca, huynh nói Trầm Hương là nghiệt chủng? Vậy ta là gì? Ngươi là gì? Ta thật sự không ngờ đấy. Huynh trưởng của mình đã bị Thiên Đình thuần phục dễ bảo thế này rồi, cả thân thế của mình cũng không để ý tới!"
———— W.a.t.t.p.a.d ————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.