[Bảo Liên Đăng] [Ngọc Tiễn] Dứt Bỏ Chấp Niệm
Chương 30
Thu Nguyệt Dao
05/10/2021
Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Không một ai còn nhắc tới Hoa Sơn hay Tam Thánh Mẫu. Hai cụm từ này giống như điều cấm kỵ phải biến mất khỏi Chân Quân Thần Điện. Hai huynh muội đi đến bước đường này, không phải là không đáng kinh ngạc, chỉ là Dương Tiễn tính tình ngày càng bất thường làm mọi người không dám ở trước mặt hắn nhắc đến Dương Thiền, kể cả thảo đầu thần hắn mang từ Thục trung lên Thiên Đình.
Thật ra lão Lục từng có ý định hỏi Dương Tiễn vì sao sai lão Đại đến Hoa Sơn, thế nhưng đã bị lão Tứ ngăn cản. Gian phòng ở Chân Quân Thần Điện năm đó được Dương Tiễn tự tay bố trí vắng vẻ hẳn đi, toà phủ đệ vốn náo nhiệt ngay cả chút dấu hiệu có người sống cũng không còn, cực kì giống ngục tù, giam cầm trái tim của vị Tư Pháp Thiên Thần có máu có thịt tại nơi ba mươi ba tầng trời lạnh lẽo.
Trên gương mặt của Dương Tiễn có nét trào phúng, có tối tăm, có nịnh nọt, thế nhưng tuyệt nhiên không có một chút mềm mại. Hắn như một con rắn, thè lưỡi đáng sợ làm Thiên Đình chướng khí mù mịt. Mà Chân Quân Thần Điện chính là sào huyệt lạnh băng mà hắn chiếm cứ, người người tránh còn không kịp.
Lớp mặt nạ đã được Dương Tiễn đeo lên rất lâu, cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao chỉ có giấu diếm được người một nhà thì mới không bị kẻ thù phát hiện. Chuyện của Dương Thiền giống như có người ở sau lưng đánh hắn một gậy, hoàn toàn đánh tỉnh hắn, để cho hắn biết được trên đời này không có ai là có thể hoàn toàn tin tưởng.
Hắn của quá khứ có thể vì Mai Sơn huynh đệ lấy tính mạng tương tuỳ, có thể không chút do dự nói với Hao Thiên Khuyển những lời cùng sống cùng chết. Chỉ là, chuyện hắn cần làm hiện tại còn quan trọng hơn tính mạng của hắn gấp nhiều lần.
Sinh mệnh của tiên nhân lâu dài, quay đầu lại bỗng chốc phát hiện trăm năm đã trôi qua, nhưng có ai biết được trong lúc lơ đãng ngước mắt nhìn, người xưa đã thay đổi như thế nào.
Hắn biết mình bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ. Tình cảm huynh muội ba ngàn năm, có thể trong vòng một đêm nguy cơ tràn ngập. Hắn có thể xa cầu ai sẽ vĩnh viễn tin tưởng hắn vô điều kiện, trong tình cảnh ngay cả hắn cũng khó mà tin được mình không hề thay đổi?
Có lẽ là có.
Dương Tiễn rất ít khi mất tập trung những lúc đối mặt với công văn chất chồng như núi, ánh mắt hắn không tự chủ đưa về phía cánh cửa mật thất đóng kín.
Nhưng...... Người đó bị chính tay mình nhốt lại đã bao nhiêu năm rồi? Hình như đã mười sáu năm.
Tay trái hắn đỡ trán, khẽ thở dài một tiếng. Vẻ yếu ớt thoáng hiện trên mặt, như hoa phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng biến mất.
Dương Tiễn thật sự có chút nhớ sư phụ. Có lẽ là vì trên người thiếu đi một khối linh thạch ấm áp, thay thế bởi một tấm kính hộ tâm (1) đè trước ngực. Đôi khi hắn sẽ có ý nghĩ, sau tấm kính, trái tim của mình có phải là màu đen không?
(1. Kính hộ tâm: tấm gương đồng để phòng tên bắn đeo ở trước ngực của chiến bào thời cổ đại.)
"Đại nhân, đêm qua người của chúng ta bắt gặp mấy cái đèn trời......" Thảo đầu thần dâng đèn lồng, hành lễ với Dương Tiễn.
"Đèn trời ở thế gian thôi mà, cũng đáng để ngươi tới quầy rầy Nhị gia?" Lão Tứ nhăn mày.
"Nhưng cái này...."
Dương Tiễn cẩn thận nhìn, đèn trời gần như giống hệt Bảo Liên Đăng, bên trên còn viết "Đời đời kiếp kiếp, vĩnh không chia lìa." Người chưa từng thấy Bảo Liên Đăng tuyệt đối không thể làm ra cái đèn trời này được. Lão Tứ là người thông minh nhanh nhạy, đương nhiên cũng nhìn ra điểm kì quặc, nhất thời vô cùng kinh ngạc.
"Năm đó, các ngươi lĩnh quân đến Hoa Sơn đuổi giết bọn họ, không có đem Bảo Liên Đăng về." Không đợi hắn nghĩ ra nên ăn nói thế nào, Dương Tiễn đã cất lời trước.
Đầu óc hắn lanh lẹ, liền tiếp tục câu chuyện: "Đúng vậy, thuộc hạ làm việc bất lực. Chắc là đã bị phàm nhân nhặt được, ta sẽ lập tức hạ phàm, mang Bảo Liên Đăng về cho Nhị gia."
Kỳ thật, dù là hắn hay Dương Tiễn đều hiểu rõ trong lòng. So với việc có người nhặt được, thì lão Đại lương thiện không có giết hai cha con họ Lưu càng có xác suất cao hơn. Lão Tứ vốn đã quyết định, hắn sẽ đi một chuyến, nếu hai người kia thật sự đã chết đương nhiên mọi chuyện đều tốt lành. Nhưng nếu họ chưa chết, vậy hắn thuận tay bổ một đao, coi như là một kết thúc thoả đáng đến muộn. Thế nhưng, câu kế tiếp của Dương Tiễn khiến hắn hoàn toàn không thể nắm bắt.
"Không cần, bổn toạ tự mình đi."
Lão Tứ không hiểu Dương Tiễn vội vàng hạ giới rốt cuộc là có ý định gì. Hắn muốn bọn họ chết, hay là không muốn để bọn họ chết?
"Chủ nhân ngài xem, tiểu tử này còn ngốc hơn cả ta!" Hao Thiên Khuyển nhìn Trầm Hương tự đập đầu cái rầm vào tường, cất tiếng cười nhạo không hề do dự, tuy rằng nói ra câu này cũng không có thông minh hơn là bao.
Dương Tiễn không để ý tới Hao Thiên Khuyển, hắn chăm chú quan sát thiếu niên, ánh mắt vừa dịu dàng vừa hoài niệm. Chỉ cần nghĩ đây là hài tử của Tam muội, trái tim đóng băng của hắn liền nhịn không được mà rung động.
Thì ra đứa trẻ mới sinh không nhìn rõ diện mạo năm đó, bây giờ đã là thiếu niên.
Khi trong lòng hắn nảy sinh cảm giác áy náy, không dám tiến lên, cũng là lúc Trầm Hương tự đập đầu hôn mê bất tỉnh. Dương Tiễn không kịp suy nghĩ đỡ lấy hắn, pháp lực loé lên, hai người một chó biến mất ngay tức thì. Chỉ còn lại mấy thiếu niên ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra, rất nhanh đã giải tán.
Dương Tiễn ôm Trầm Hương, để hắn gối lên cánh tay của mình. Quan sát kĩ càng mặt mũi của hắn, nhìn chỗ nào cũng đều cảm thấy giống Tam muội, khoé mắt hắn hơi cay, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra mong đợi.
Tam muội, như vậy, có phải ngươi sẽ không trách Nhị ca nữa đúng không?
Trầm Hương vừa mở mắt thì đã nhìn thấy một gương mặt xa lạ mà thân thiết. Cặp mắt vốn nên hẹp dài sắc bén, lại chứa đầy ôn nhu, giảm bớt đi một thân khí chất không nhiễm hồng trần của bậc tiên nhân Cửu Thiên.
Giờ phút này Trầm Hương chỉ hận mình đọc sách không chuyên tâm, trong đầu ngoại trừ chữ đẹp ra cũng không tìm ra được từ ngữ nào khác để hình dung người trước mặt.
"Thúc trông thật là đẹp." Trầm Hương nhìn chằm chằm Dương Tiễn lẩm bẩm.
"Đẹp?" Dương Tiễn ra hiệu ngừng lại với Hao Thiên Khuyển đang mang ánh mắt bất thiện với ý định nhào qua.
Trầm Hương gật đầu: "Đẹp hơn bất kì ai con từng gặp! Đẹp hơn A Quyên của thôn này gấp trăm lần!"
Dương Tiễn nghe xong mấy lời chất phác như vậy, cũng không giận, chỉ cười khoan dung, bất đắc dĩ nói: "Ngươi không hỏi xem ta là ai sao?"
Trầm Hương sửng sốt: "Đúng rồi nhỉ, con hình như chưa từng gặp thúc, nhưng thúc nhất định không phải người xấu!"
Dương Tiễn xưa giờ nhận đủ loại ánh mắt xem thường, nghe một câu chân thành như vậy bất chợt cảm động.
"Vì sao?"
"Bởi vì con vừa nhìn thấy thúc là bỗng cảm thấy vui mừng, giống như đã từng gặp nhau ở đâu đó. Không phải vì diện mạo của thúc..... Ai nha, con cũng không biết vì sao," Trầm Hương hoang mang gãi đầu gãi tai, "Đúng rồi, con nên gọi thúc là gì?"
"Ngươi..... gọi ta cữu cữu đi." Dương Tiễn hơi do dự.
"Cữu cữu! Cữu cữu?" Trầm Hương gọi xong lại cảm thấy không đúng, cẩn thận hỏi: "Thúc biết nương của con sao?"
———— W.a.t.t.p.a.d ————
Không một ai còn nhắc tới Hoa Sơn hay Tam Thánh Mẫu. Hai cụm từ này giống như điều cấm kỵ phải biến mất khỏi Chân Quân Thần Điện. Hai huynh muội đi đến bước đường này, không phải là không đáng kinh ngạc, chỉ là Dương Tiễn tính tình ngày càng bất thường làm mọi người không dám ở trước mặt hắn nhắc đến Dương Thiền, kể cả thảo đầu thần hắn mang từ Thục trung lên Thiên Đình.
Thật ra lão Lục từng có ý định hỏi Dương Tiễn vì sao sai lão Đại đến Hoa Sơn, thế nhưng đã bị lão Tứ ngăn cản. Gian phòng ở Chân Quân Thần Điện năm đó được Dương Tiễn tự tay bố trí vắng vẻ hẳn đi, toà phủ đệ vốn náo nhiệt ngay cả chút dấu hiệu có người sống cũng không còn, cực kì giống ngục tù, giam cầm trái tim của vị Tư Pháp Thiên Thần có máu có thịt tại nơi ba mươi ba tầng trời lạnh lẽo.
Trên gương mặt của Dương Tiễn có nét trào phúng, có tối tăm, có nịnh nọt, thế nhưng tuyệt nhiên không có một chút mềm mại. Hắn như một con rắn, thè lưỡi đáng sợ làm Thiên Đình chướng khí mù mịt. Mà Chân Quân Thần Điện chính là sào huyệt lạnh băng mà hắn chiếm cứ, người người tránh còn không kịp.
Lớp mặt nạ đã được Dương Tiễn đeo lên rất lâu, cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao chỉ có giấu diếm được người một nhà thì mới không bị kẻ thù phát hiện. Chuyện của Dương Thiền giống như có người ở sau lưng đánh hắn một gậy, hoàn toàn đánh tỉnh hắn, để cho hắn biết được trên đời này không có ai là có thể hoàn toàn tin tưởng.
Hắn của quá khứ có thể vì Mai Sơn huynh đệ lấy tính mạng tương tuỳ, có thể không chút do dự nói với Hao Thiên Khuyển những lời cùng sống cùng chết. Chỉ là, chuyện hắn cần làm hiện tại còn quan trọng hơn tính mạng của hắn gấp nhiều lần.
Sinh mệnh của tiên nhân lâu dài, quay đầu lại bỗng chốc phát hiện trăm năm đã trôi qua, nhưng có ai biết được trong lúc lơ đãng ngước mắt nhìn, người xưa đã thay đổi như thế nào.
Hắn biết mình bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ. Tình cảm huynh muội ba ngàn năm, có thể trong vòng một đêm nguy cơ tràn ngập. Hắn có thể xa cầu ai sẽ vĩnh viễn tin tưởng hắn vô điều kiện, trong tình cảnh ngay cả hắn cũng khó mà tin được mình không hề thay đổi?
Có lẽ là có.
Dương Tiễn rất ít khi mất tập trung những lúc đối mặt với công văn chất chồng như núi, ánh mắt hắn không tự chủ đưa về phía cánh cửa mật thất đóng kín.
Nhưng...... Người đó bị chính tay mình nhốt lại đã bao nhiêu năm rồi? Hình như đã mười sáu năm.
Tay trái hắn đỡ trán, khẽ thở dài một tiếng. Vẻ yếu ớt thoáng hiện trên mặt, như hoa phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng biến mất.
Dương Tiễn thật sự có chút nhớ sư phụ. Có lẽ là vì trên người thiếu đi một khối linh thạch ấm áp, thay thế bởi một tấm kính hộ tâm (1) đè trước ngực. Đôi khi hắn sẽ có ý nghĩ, sau tấm kính, trái tim của mình có phải là màu đen không?
(1. Kính hộ tâm: tấm gương đồng để phòng tên bắn đeo ở trước ngực của chiến bào thời cổ đại.)
"Đại nhân, đêm qua người của chúng ta bắt gặp mấy cái đèn trời......" Thảo đầu thần dâng đèn lồng, hành lễ với Dương Tiễn.
"Đèn trời ở thế gian thôi mà, cũng đáng để ngươi tới quầy rầy Nhị gia?" Lão Tứ nhăn mày.
"Nhưng cái này...."
Dương Tiễn cẩn thận nhìn, đèn trời gần như giống hệt Bảo Liên Đăng, bên trên còn viết "Đời đời kiếp kiếp, vĩnh không chia lìa." Người chưa từng thấy Bảo Liên Đăng tuyệt đối không thể làm ra cái đèn trời này được. Lão Tứ là người thông minh nhanh nhạy, đương nhiên cũng nhìn ra điểm kì quặc, nhất thời vô cùng kinh ngạc.
"Năm đó, các ngươi lĩnh quân đến Hoa Sơn đuổi giết bọn họ, không có đem Bảo Liên Đăng về." Không đợi hắn nghĩ ra nên ăn nói thế nào, Dương Tiễn đã cất lời trước.
Đầu óc hắn lanh lẹ, liền tiếp tục câu chuyện: "Đúng vậy, thuộc hạ làm việc bất lực. Chắc là đã bị phàm nhân nhặt được, ta sẽ lập tức hạ phàm, mang Bảo Liên Đăng về cho Nhị gia."
Kỳ thật, dù là hắn hay Dương Tiễn đều hiểu rõ trong lòng. So với việc có người nhặt được, thì lão Đại lương thiện không có giết hai cha con họ Lưu càng có xác suất cao hơn. Lão Tứ vốn đã quyết định, hắn sẽ đi một chuyến, nếu hai người kia thật sự đã chết đương nhiên mọi chuyện đều tốt lành. Nhưng nếu họ chưa chết, vậy hắn thuận tay bổ một đao, coi như là một kết thúc thoả đáng đến muộn. Thế nhưng, câu kế tiếp của Dương Tiễn khiến hắn hoàn toàn không thể nắm bắt.
"Không cần, bổn toạ tự mình đi."
Lão Tứ không hiểu Dương Tiễn vội vàng hạ giới rốt cuộc là có ý định gì. Hắn muốn bọn họ chết, hay là không muốn để bọn họ chết?
"Chủ nhân ngài xem, tiểu tử này còn ngốc hơn cả ta!" Hao Thiên Khuyển nhìn Trầm Hương tự đập đầu cái rầm vào tường, cất tiếng cười nhạo không hề do dự, tuy rằng nói ra câu này cũng không có thông minh hơn là bao.
Dương Tiễn không để ý tới Hao Thiên Khuyển, hắn chăm chú quan sát thiếu niên, ánh mắt vừa dịu dàng vừa hoài niệm. Chỉ cần nghĩ đây là hài tử của Tam muội, trái tim đóng băng của hắn liền nhịn không được mà rung động.
Thì ra đứa trẻ mới sinh không nhìn rõ diện mạo năm đó, bây giờ đã là thiếu niên.
Khi trong lòng hắn nảy sinh cảm giác áy náy, không dám tiến lên, cũng là lúc Trầm Hương tự đập đầu hôn mê bất tỉnh. Dương Tiễn không kịp suy nghĩ đỡ lấy hắn, pháp lực loé lên, hai người một chó biến mất ngay tức thì. Chỉ còn lại mấy thiếu niên ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra, rất nhanh đã giải tán.
Dương Tiễn ôm Trầm Hương, để hắn gối lên cánh tay của mình. Quan sát kĩ càng mặt mũi của hắn, nhìn chỗ nào cũng đều cảm thấy giống Tam muội, khoé mắt hắn hơi cay, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra mong đợi.
Tam muội, như vậy, có phải ngươi sẽ không trách Nhị ca nữa đúng không?
Trầm Hương vừa mở mắt thì đã nhìn thấy một gương mặt xa lạ mà thân thiết. Cặp mắt vốn nên hẹp dài sắc bén, lại chứa đầy ôn nhu, giảm bớt đi một thân khí chất không nhiễm hồng trần của bậc tiên nhân Cửu Thiên.
Giờ phút này Trầm Hương chỉ hận mình đọc sách không chuyên tâm, trong đầu ngoại trừ chữ đẹp ra cũng không tìm ra được từ ngữ nào khác để hình dung người trước mặt.
"Thúc trông thật là đẹp." Trầm Hương nhìn chằm chằm Dương Tiễn lẩm bẩm.
"Đẹp?" Dương Tiễn ra hiệu ngừng lại với Hao Thiên Khuyển đang mang ánh mắt bất thiện với ý định nhào qua.
Trầm Hương gật đầu: "Đẹp hơn bất kì ai con từng gặp! Đẹp hơn A Quyên của thôn này gấp trăm lần!"
Dương Tiễn nghe xong mấy lời chất phác như vậy, cũng không giận, chỉ cười khoan dung, bất đắc dĩ nói: "Ngươi không hỏi xem ta là ai sao?"
Trầm Hương sửng sốt: "Đúng rồi nhỉ, con hình như chưa từng gặp thúc, nhưng thúc nhất định không phải người xấu!"
Dương Tiễn xưa giờ nhận đủ loại ánh mắt xem thường, nghe một câu chân thành như vậy bất chợt cảm động.
"Vì sao?"
"Bởi vì con vừa nhìn thấy thúc là bỗng cảm thấy vui mừng, giống như đã từng gặp nhau ở đâu đó. Không phải vì diện mạo của thúc..... Ai nha, con cũng không biết vì sao," Trầm Hương hoang mang gãi đầu gãi tai, "Đúng rồi, con nên gọi thúc là gì?"
"Ngươi..... gọi ta cữu cữu đi." Dương Tiễn hơi do dự.
"Cữu cữu! Cữu cữu?" Trầm Hương gọi xong lại cảm thấy không đúng, cẩn thận hỏi: "Thúc biết nương của con sao?"
———— W.a.t.t.p.a.d ————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.