Chương 23: Lại Có Chỗ Tốt
Biên Thành Lãng Tử
18/05/2021
- Anh tốt nhất không nên hỏi vì sao? Bởi vì thứ anh nên biết thủy chung sẽ có người sẽ nói cho anh biết, thứ ngươi không cần biết, anh cũng đừng muốn biết, sẽ gặp phải phiền toái rất lớn.
Long nhược trí vô sỉ trích dẫn câu kinh điển của Đầu Trọc:
- Đây là quy củ trong ngục giam, anh lại quên rồi?
Lâm Chí nghẹn lời.
Lý Đại Long bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Đầu Trọc, dùng một loại khẩu khí chân thành hỏi:
- Đến mấy ngày nay rồi, em còn chưa biết tên của anh.
Đầu Trọc hơi gật đầu, hắn có thể hiểu được ý tứ của Lý Đại Long.
Rất đơn giản, hôm nay hắn giúp hai người Lý Đại Long giải vây, Lâm Chí không nhận ra được, nhưng Lý Đại Long lại nhìn ra được.
Trên thực tế hắn từ lúc bắt đầu đã hoài nghi, Lý Đại Long phạm tội gì mà bị bắt giam? Đương nhiên hắn sẽ không chủ động đi hỏi, nhưng hắn có thể xác định một điều, chỉ cần là người bị giam ở đây, sẽ không có ai đơn giản.
Lý Đại Long hỏi câu này, trên thực tế là dùng một loại cách thức khác biển đạt sự cảm kích.
- Mày không cần cám ơn tao!
Đầu trọc bất đắc dĩ cười cười:
- Ở chỗ như này ai cũng cảm thấy bất an, có đôi khi ... người chỉ có thể sống vì mình.
Lý Đại Long nói:
- Ngươi vì mình?
Đầu Trọc không trực tiếp trả lời vấn đề này của hắn, mà là hỏi ngược lại:
- Mày biết tao ở đây bao nhiêu lâu rồi không?
Câu hỏi này của hắn khiến hai người Lý Đại Long đều giật mình.
Đầu Trọc thở dài:
- Còn 1 tháng lẻ 3 ngày, là tròn 12 năm, tao biết tụi bây nhất định sẽ hỏi, tao có phải đã luyện đến cấp mấy trăm ở trong "Đại Lục Thứ Chín" đúng không? Tụi bây sai rồi, tụi bây may mắn, thời gian phúc lợi là từ năm nay mới bắt đầu có, nhưng mà tao cũng rất may mắn, tụi bây cuối cùng cũng đến rồi.
Hắn hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng tâm tình Lý Đại Long lại dần trầm xuống.
Còn 1 tháng lẻ 3 ngày là tròn 12 năm, điều này không phải chứng tỏ trí nhớ của đầu trọc siêu phàm, mà là chứng minh một điều.
Ở cái chỗ quanh năm không thấy mặt trời này, đáng sợ nhất không phải Nhện Đen, cũng không phải yến hội long trọng, càng không phải là các loại nhân vật như Hoa Hồng Đen, mà là, cô đơn!
Một loại cô độc như hình với bóng, sâu tận xương tủy!
Không có ai làm bạn, không có sức sống, không có động lực, không thấy ánh sáng cùng hi vọng, mất đi tương lai cùng mục tiêu!
Lý Đại Long cũng không thể tưởng tượng, nếu như đổi lại là mình bị nhốt 12 năm, đoán chừng đã sớm nổi điên.
Có lẽ, Đầu Trọc hôm nay lặng lẽ giúp hai người bọn hắn, chẳng qua là hi vọng hai người bọn họ đừng chết quá sớm, như vậy hắn cũng sẽ không quá nhàm chán, chí ít lúc không có phúc lợi thời gian, hắn vẫn có người có thể trò truyện giải buồn.
Hơn nửa ngày, Lâm Chí mới phá vỡ sự trầm mặc:
- Thân nhân có thể tới Nhện Đen thăm tù không?
Đầu Trọc hình như hiểu rõ ý của câu nói của Lâm Chí, hắn vuốt nhẹ một chiếc nhẫn màu nâu hơi cổ trên ngón áp út, ánh mắt như đang hoài niệm chuyện cũ, tựa như đang tự lẩm bẩm:
- Có thể thì đúng là có thể, nhưng mà ... tao cũng hi vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc chân chính, dù sao đi theo người như chúng ta thì sẽ không có tương lai...
Nói tới chỗ này, giống như không nói được nữa.
- Em chỉ có một vấn đề cuối cùng thôi.
Long chấp nhất giơ tay.
Đầu Trọc thu hồi tinh thần, cười cười:
- Được, mày hỏi đi!
Long chấp nhất nhìn chằm chằm hắn:
- Vô luận như thế nào, em cũng muốn biết tên của anh.
Đầu Trọc ý vị thâm trường nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu mới nói:
- Nếu như mày có lòng thì có thể gọi tao là Đông ca!
- Được rồi, Đông ca!
Long chấp nhất ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng câu tiếp theo của hắn lại khiến Long chấp nhất lập tức hôn mê:
- Đương nhiên, trong Đại Lục Thứ Chín, mày vẫn phải gọi tao là Ngốc ca.
- Đã đến giờ phúc lợi!
Lâm Chí hô to một tiếng khiến mộng xuân của Lý Đại Long bị quấy nhiễu.
Sau đó, hình thức chó điên lập tức mở ra, Lý Đại Long như thiểm điện online.
Vừa online hộp âm rung lên liên tục, vừa nhìn, Lý Đại Long lập tức dương dương tự đắc:
- Tiểu Đinh Đinh, có phải có việc gì tốt để Dưa ca của chú làm đúng không?
Giọng nói Đinh Đinh Ngư có chút lo lắng:
- Dưa ca, anh bị truy nã rồi.
- Cái gì?
Bạn học Long Long nghe có chút không hiểu:
- Truy nã? Ặc, chuyện tốt như vậy mà chú không gọi anh thật đúng là, a a, nói to hơn một tí anh nghe không rõ.
Hắn rất nhanh liền hiểu rõ, ngày hôm qua đám người Tịch Mịch ca sau khi bị giết chết không chịu thua, đoán chừng là mời người đẳng cấp cao đến giúp đỡ, muốn giết chết Lý Đại Long, nhưng bọn họ lại không biết tên của Lý Đại Long, ngay sau đó liền vẽ lên bức họa dán ở khu vực khai thác mỏ, còn treo giải thưởng: Người phát hiện ra hành tung của Lý Đại Long lập tức cho 30 bạc.
- Không tin anh nhìn xem, có phải có chuyện như vậy không?
Đinh Đinh Ngư nhắc nhở.
Lý Đại Long liếc nhìn khu vực khai thác mỏ cách đó không xa, trên cửa lớn quả thực có dán một tờ giấy, bên trên cũng mơ hồ thấy có một bức họa người, mặc dù không thấy rõ ràng nhưng đoán chừng Đinh Đinh Ngư nói không sai:
- Dưa ca, tình hình nguy hiểm, chúng ta vẫn nên tạm thời tránh khỏi đầu sóng ngọn gió thì hơn, nếu không chúng ta trốn đi rồi nói.
Nơi hai người gặp mặt tất nhiên là thương khố ở Mao Tháo Thôn, bởi vì ban ngày bị bắt nạt, cho nên bạn học Tiểu Đinh suốt đêm khổ luyện, bây giờ đã là cấp 3, tiến triển thần tốc.
Nhưng mà điều Lý Đại Long cân nhắc cũng không phải cái này:
- Xem ra cái mỏ khai thác tân thủ ở phía đông nam kia, vẫn nên ít đi thì tốt hơn.
Với tác phong vẫn luôn cường thế của hắn cũng là khó có được, đương nhiên đây cũng không có nghĩa là hắn sợ, trong từ điển của Long chó điên không có từ "Sợ" này, hắn vẫn đang nghiên cứu vấn đề cũ, kiếm tiền như thế nào?
- Việc này đơn giản.
Đinh Đinh Ngư vỗ ngực nói "Em biết có một nơi, chuyên môn ra ma tinh thạch, không bạo mỏ khác."
Hắn ngược lại rất thông minh, biết chọn đường có lợi, Lý Đại Long từ khi có "Mìn Hoa Cúc", lập tức liền có nhu cầu với ma tinh thạch, bây giờ giật giây Lý Đại Long đi kiếm ma tinh, hắn cũng có thể có được chút lợi ích.
Nhưng Long chó điên cũng không phải dễ gạt như vậy:
- Ở đâu? Cách đây bao nhiêu xa?
Đinh Đinh Ngư nói:
- Đi thẳng về phía bắc chừng 5 km.
- Móa, xa như vậy, đi một lần liền mất 3 tiếng rồi, không đi.
Long chó điên trực tiếp bác bỏ.
Đinh Đinh Ngư vội vàng nói:
- Chúng ta có thể thuê một chiếc xe tốt trong cửa hàng đi qua, đại khái nửa giờ là đến.
- Ách?
Lý Đại Long có chút hứng thú:
- Chú sao không nói sớm, thì ra trong thôn còn có nghề cho thuê phương tiện giao thông, ha ha, như vậy công việc của chúng ta sẽ được triển khai rất tốt, chỉ là...
Hắn lại bắt đầu "Khó xử", Đinh Đinh Ngư hốt hoảng:
- Dưa ca còn vấn đề gì cần băn khoăn sao?
Vẻ mặt Lý Đại Long tương đối mập mờ:
- Phí dụng thuê xe này...
Đinh Đinh Ngư khẳng định chắc chắn:
- Được rồi, em bỏ ra, cũng xem như là chút thành ý em cảm ơn anh hôm qua giúp em báo thù.
Lý Đại Long ra vẻ gật gật đầu:
- Ha ha, chàng trai, nhận thức của chú rất tốt, theo anh thấy... , tương lai của chú chắc chắn vô cùng xán lạn....
- Đúng nha đúng nha!
Đinh Đinh Ngư bây giờ đã quen với cái tính như bệnh thần kinh của Long chó điên, hắn cũng bắt đầu khó xử:
- Chỉ là...
Ồ, tiểu tử ngươi hay nha, cư nhiên học được cái vẻ mặt kia của ta.
- Chỉ là cái gì?
Lý Đại Long xụ mặt hỏi.
Đinh Đinh Ngư thận trọng đáp:
- Chỉ là... Chỗ kia có quái, hơn nữa, sợ rằng còn có BOSS.
Lời này của hắn không phải nói lung tung, nhưng hôm nay Long chó điên lại không hiểu được, có quái không phải rất bình thường sao, dù sao nơi chuyên rơi ra ma tinh, hệ số độ khó cũng gia tăng mà.
Nhưng mà có BOSS thì sẽ không giống, khách quan mà nói, ngươi ngay cả kỹ năng trụ cột nhất cũng không có, cho dù gặp phải BOSS cấp thấp nhất, chẳng lẽ ngươi có thể nghịch thiên sao?
Long nhược trí vô sỉ trích dẫn câu kinh điển của Đầu Trọc:
- Đây là quy củ trong ngục giam, anh lại quên rồi?
Lâm Chí nghẹn lời.
Lý Đại Long bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Đầu Trọc, dùng một loại khẩu khí chân thành hỏi:
- Đến mấy ngày nay rồi, em còn chưa biết tên của anh.
Đầu Trọc hơi gật đầu, hắn có thể hiểu được ý tứ của Lý Đại Long.
Rất đơn giản, hôm nay hắn giúp hai người Lý Đại Long giải vây, Lâm Chí không nhận ra được, nhưng Lý Đại Long lại nhìn ra được.
Trên thực tế hắn từ lúc bắt đầu đã hoài nghi, Lý Đại Long phạm tội gì mà bị bắt giam? Đương nhiên hắn sẽ không chủ động đi hỏi, nhưng hắn có thể xác định một điều, chỉ cần là người bị giam ở đây, sẽ không có ai đơn giản.
Lý Đại Long hỏi câu này, trên thực tế là dùng một loại cách thức khác biển đạt sự cảm kích.
- Mày không cần cám ơn tao!
Đầu trọc bất đắc dĩ cười cười:
- Ở chỗ như này ai cũng cảm thấy bất an, có đôi khi ... người chỉ có thể sống vì mình.
Lý Đại Long nói:
- Ngươi vì mình?
Đầu Trọc không trực tiếp trả lời vấn đề này của hắn, mà là hỏi ngược lại:
- Mày biết tao ở đây bao nhiêu lâu rồi không?
Câu hỏi này của hắn khiến hai người Lý Đại Long đều giật mình.
Đầu Trọc thở dài:
- Còn 1 tháng lẻ 3 ngày, là tròn 12 năm, tao biết tụi bây nhất định sẽ hỏi, tao có phải đã luyện đến cấp mấy trăm ở trong "Đại Lục Thứ Chín" đúng không? Tụi bây sai rồi, tụi bây may mắn, thời gian phúc lợi là từ năm nay mới bắt đầu có, nhưng mà tao cũng rất may mắn, tụi bây cuối cùng cũng đến rồi.
Hắn hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng tâm tình Lý Đại Long lại dần trầm xuống.
Còn 1 tháng lẻ 3 ngày là tròn 12 năm, điều này không phải chứng tỏ trí nhớ của đầu trọc siêu phàm, mà là chứng minh một điều.
Ở cái chỗ quanh năm không thấy mặt trời này, đáng sợ nhất không phải Nhện Đen, cũng không phải yến hội long trọng, càng không phải là các loại nhân vật như Hoa Hồng Đen, mà là, cô đơn!
Một loại cô độc như hình với bóng, sâu tận xương tủy!
Không có ai làm bạn, không có sức sống, không có động lực, không thấy ánh sáng cùng hi vọng, mất đi tương lai cùng mục tiêu!
Lý Đại Long cũng không thể tưởng tượng, nếu như đổi lại là mình bị nhốt 12 năm, đoán chừng đã sớm nổi điên.
Có lẽ, Đầu Trọc hôm nay lặng lẽ giúp hai người bọn hắn, chẳng qua là hi vọng hai người bọn họ đừng chết quá sớm, như vậy hắn cũng sẽ không quá nhàm chán, chí ít lúc không có phúc lợi thời gian, hắn vẫn có người có thể trò truyện giải buồn.
Hơn nửa ngày, Lâm Chí mới phá vỡ sự trầm mặc:
- Thân nhân có thể tới Nhện Đen thăm tù không?
Đầu Trọc hình như hiểu rõ ý của câu nói của Lâm Chí, hắn vuốt nhẹ một chiếc nhẫn màu nâu hơi cổ trên ngón áp út, ánh mắt như đang hoài niệm chuyện cũ, tựa như đang tự lẩm bẩm:
- Có thể thì đúng là có thể, nhưng mà ... tao cũng hi vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc chân chính, dù sao đi theo người như chúng ta thì sẽ không có tương lai...
Nói tới chỗ này, giống như không nói được nữa.
- Em chỉ có một vấn đề cuối cùng thôi.
Long chấp nhất giơ tay.
Đầu Trọc thu hồi tinh thần, cười cười:
- Được, mày hỏi đi!
Long chấp nhất nhìn chằm chằm hắn:
- Vô luận như thế nào, em cũng muốn biết tên của anh.
Đầu Trọc ý vị thâm trường nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu mới nói:
- Nếu như mày có lòng thì có thể gọi tao là Đông ca!
- Được rồi, Đông ca!
Long chấp nhất ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng câu tiếp theo của hắn lại khiến Long chấp nhất lập tức hôn mê:
- Đương nhiên, trong Đại Lục Thứ Chín, mày vẫn phải gọi tao là Ngốc ca.
- Đã đến giờ phúc lợi!
Lâm Chí hô to một tiếng khiến mộng xuân của Lý Đại Long bị quấy nhiễu.
Sau đó, hình thức chó điên lập tức mở ra, Lý Đại Long như thiểm điện online.
Vừa online hộp âm rung lên liên tục, vừa nhìn, Lý Đại Long lập tức dương dương tự đắc:
- Tiểu Đinh Đinh, có phải có việc gì tốt để Dưa ca của chú làm đúng không?
Giọng nói Đinh Đinh Ngư có chút lo lắng:
- Dưa ca, anh bị truy nã rồi.
- Cái gì?
Bạn học Long Long nghe có chút không hiểu:
- Truy nã? Ặc, chuyện tốt như vậy mà chú không gọi anh thật đúng là, a a, nói to hơn một tí anh nghe không rõ.
Hắn rất nhanh liền hiểu rõ, ngày hôm qua đám người Tịch Mịch ca sau khi bị giết chết không chịu thua, đoán chừng là mời người đẳng cấp cao đến giúp đỡ, muốn giết chết Lý Đại Long, nhưng bọn họ lại không biết tên của Lý Đại Long, ngay sau đó liền vẽ lên bức họa dán ở khu vực khai thác mỏ, còn treo giải thưởng: Người phát hiện ra hành tung của Lý Đại Long lập tức cho 30 bạc.
- Không tin anh nhìn xem, có phải có chuyện như vậy không?
Đinh Đinh Ngư nhắc nhở.
Lý Đại Long liếc nhìn khu vực khai thác mỏ cách đó không xa, trên cửa lớn quả thực có dán một tờ giấy, bên trên cũng mơ hồ thấy có một bức họa người, mặc dù không thấy rõ ràng nhưng đoán chừng Đinh Đinh Ngư nói không sai:
- Dưa ca, tình hình nguy hiểm, chúng ta vẫn nên tạm thời tránh khỏi đầu sóng ngọn gió thì hơn, nếu không chúng ta trốn đi rồi nói.
Nơi hai người gặp mặt tất nhiên là thương khố ở Mao Tháo Thôn, bởi vì ban ngày bị bắt nạt, cho nên bạn học Tiểu Đinh suốt đêm khổ luyện, bây giờ đã là cấp 3, tiến triển thần tốc.
Nhưng mà điều Lý Đại Long cân nhắc cũng không phải cái này:
- Xem ra cái mỏ khai thác tân thủ ở phía đông nam kia, vẫn nên ít đi thì tốt hơn.
Với tác phong vẫn luôn cường thế của hắn cũng là khó có được, đương nhiên đây cũng không có nghĩa là hắn sợ, trong từ điển của Long chó điên không có từ "Sợ" này, hắn vẫn đang nghiên cứu vấn đề cũ, kiếm tiền như thế nào?
- Việc này đơn giản.
Đinh Đinh Ngư vỗ ngực nói "Em biết có một nơi, chuyên môn ra ma tinh thạch, không bạo mỏ khác."
Hắn ngược lại rất thông minh, biết chọn đường có lợi, Lý Đại Long từ khi có "Mìn Hoa Cúc", lập tức liền có nhu cầu với ma tinh thạch, bây giờ giật giây Lý Đại Long đi kiếm ma tinh, hắn cũng có thể có được chút lợi ích.
Nhưng Long chó điên cũng không phải dễ gạt như vậy:
- Ở đâu? Cách đây bao nhiêu xa?
Đinh Đinh Ngư nói:
- Đi thẳng về phía bắc chừng 5 km.
- Móa, xa như vậy, đi một lần liền mất 3 tiếng rồi, không đi.
Long chó điên trực tiếp bác bỏ.
Đinh Đinh Ngư vội vàng nói:
- Chúng ta có thể thuê một chiếc xe tốt trong cửa hàng đi qua, đại khái nửa giờ là đến.
- Ách?
Lý Đại Long có chút hứng thú:
- Chú sao không nói sớm, thì ra trong thôn còn có nghề cho thuê phương tiện giao thông, ha ha, như vậy công việc của chúng ta sẽ được triển khai rất tốt, chỉ là...
Hắn lại bắt đầu "Khó xử", Đinh Đinh Ngư hốt hoảng:
- Dưa ca còn vấn đề gì cần băn khoăn sao?
Vẻ mặt Lý Đại Long tương đối mập mờ:
- Phí dụng thuê xe này...
Đinh Đinh Ngư khẳng định chắc chắn:
- Được rồi, em bỏ ra, cũng xem như là chút thành ý em cảm ơn anh hôm qua giúp em báo thù.
Lý Đại Long ra vẻ gật gật đầu:
- Ha ha, chàng trai, nhận thức của chú rất tốt, theo anh thấy... , tương lai của chú chắc chắn vô cùng xán lạn....
- Đúng nha đúng nha!
Đinh Đinh Ngư bây giờ đã quen với cái tính như bệnh thần kinh của Long chó điên, hắn cũng bắt đầu khó xử:
- Chỉ là...
Ồ, tiểu tử ngươi hay nha, cư nhiên học được cái vẻ mặt kia của ta.
- Chỉ là cái gì?
Lý Đại Long xụ mặt hỏi.
Đinh Đinh Ngư thận trọng đáp:
- Chỉ là... Chỗ kia có quái, hơn nữa, sợ rằng còn có BOSS.
Lời này của hắn không phải nói lung tung, nhưng hôm nay Long chó điên lại không hiểu được, có quái không phải rất bình thường sao, dù sao nơi chuyên rơi ra ma tinh, hệ số độ khó cũng gia tăng mà.
Nhưng mà có BOSS thì sẽ không giống, khách quan mà nói, ngươi ngay cả kỹ năng trụ cột nhất cũng không có, cho dù gặp phải BOSS cấp thấp nhất, chẳng lẽ ngươi có thể nghịch thiên sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.