Chương 20: Thịnh Yến Trong Ngục
Biên Thành Lãng Tử
18/05/2021
- Mẹ nó, bây giờ biết sợ rồi sao?
Thiển Xướng Tịch Mịch sao có thể để cho hắn cứ như vậy chạy chứ? Lập tức đuổi theo.
Nhưng hắn phát hiện Long tiện nhân không phải chạy trốn chân chính, mà là rẽ ngang rẽ dọc chạy vòng vòng, chạy nửa ngày vẫn quay lại chỗ cũ.
- Cứ kéo dài thời gian như vậy có ích gì không?
Thiển Xướng Tịch Mịch khinh thường hừ lạnh, cứ chạy nhanh như vậy ta xem tinh thần thuộc tính của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?
Quả nhiên, Long chó điên đột nhiên dừng bước, trở tay vung mạnh, gương mặt phẫn nộ:
- Tao liều mạng với mày!
Với tư cách là người chơi đã cấp 4 sắp qua giai đoạn tân thủ, sao có thể bị thủ đoạn thấp kém "Hồi mã thương" này của hắn lừa được?
Cho dù đang chạy nhanh, Thiển Xướng Tịch Mịch cũng nhẹ nhàng hơi nghiêng thân.
Búa to phi đến của Lý Đại Long liền rơi vào khoảng không.
- Ngây thơ!
Thiển Xướng Tịch Mịch cười lạnh, nhưng một giây sau, nụ cười của hắn liền cứng lại, hắn cảm giác toàn thân giống như bị giội một chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
Đúng vậy, chiến thuật mê hoặc của Long tiện nhân có hiệu quả!
Hắn chính là muốn khiến ngươi cho rằng: Hắn đánh không lại ngươi, để ngươi đuổi giết hắn.
Trong lúc chạy trốn "Hồi mã thương" một phát không phải đánh Thiển Xướng Tịch Mịch, mà là đánh lão bà của hắn Quai Quai Trư.
Cave trước cấp 5 gần như không có bất kỳ sức chiến đấu gì, đừng nói cấp 5, cave chưa đến cấp 25 cơ bản sức chiến đấu bằng không, hơn nữa Quai Quai Trư lại bị lão công của mình ngăn cản tầm mắt, búa bay đến quá đột nhiên, không kịp chạy trốn.
"Ám tiễn" này bổ đôi trán Quai Quai Trư, cô phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết rồi mềm nhũn ngã xuống đất.
Bạn học Tiểu Đinh ở đằng xa thấy vậy có chút không đành lòng, Quai Quai Trư thanh thuần xinh xắn, có chút tư sắc, Dưa ca thật sự là không thương hương tiếc ngọc gì cả.
Nhưng mà Long chó điên lại chẳng phải người biết thương hương tiếc ngọc, trong mắt hắn chỉ có đồng đội bên ta cùng đồng đội bên địch, đừng nói đồng đội bên địch là mỹ nữ, cho dù là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hắn cũng sẽ không do dự bổ một đao.
Trông thấy lão bà mình chết thảm, Thiển Xướng Tịch Mịch lập tức tâm thần đại loạn, bước chân cũng dừng lại, một loại tức giận ngút trời phát ra: DCM, hôm nay không giết chết mày thì quả thật có lỗi với bản thân quá.
Đáng tiếc là chờ lúc hắn quay đầu lại, trên mặt đối phương không hề có chút biểu tình phẫn nộ nào, mà là vẻ mặt cười đểu.
Long tiện nhân cười hì hì chỉ chỉ phía dưới chân hắn:
- Chú ý dưới chân!
Tịch Mịch ca vừa cúi đầu nhìn, một cục sắt thô to màu đen đang bốc khói xanh dưới chân mình.
Đây là cái wát đờ phất gì?
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, tiếng pháo nổ trong khu vực khai thác mỏ đặc biệt lớn, tân thủ bốn phía lập tức bịt kín tai.
Rốt cuộc, ánh lửa kinh diễm, mảnh đạn bạo liệt, chia năm xẻ bảy, cát bay mù mịt trong truyền thuyết xuất hiện, Tịch Mịch ca hắn kế thừa truyền thống vinh quang bị nổ chết, hắn là đại diện điển hình cho lịch sử lâu đời cùng truyền thống của nhân vật phản diện bị lừa, lúc này hắn không phải một mình chiến đấu, hắn không phải một người, mà là biến thành một cỗ thi thể bị pháo nổ khét lẹt bắn ra ngoài.
Hắn nằm trên mặt đất, hắn rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là thời điểm mấu chốt bị "Lật bàn!"
Lúc này bạn học Tiểu Đinh hoan hô chạy tới:
- Dưa ca, kể từ bây giờ trở đi, anh là thần tượng của em.
Trong lòng bàn tay của Lý Đại Long đều là mồ hôi lạnh, một trận hôm nay vốn định chạy trốn, nhưng may mà thắng rồi.
Đối phó với đám tùy tùng hắn có sự dám chắc, nhưng đối phó với Thiển Xướng Tịch Mịch quả thực hắn không ngờ tới, hắn không thể nào trước mặt đối phương móc "Mìn Hoa Cúc" đốt xong rồi ném qua, như vậy liệu sẽ tạc trúng sao?
Cho nên trong lúc chiến đấu hoa cúc của hắn hoạt động, không đúng, là não hoạt động, hắn đã nghĩ ra cách làm rối loạn này, thành công nổ trúng hoa cúc của đối phương, bạo tạc khiến đối phương mất 55 điểm tổn thương khoa học, cuối cùng là mạo hiểm đã qua, hoàn thành công cuộc châu chấu đá xe.
Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, miệng cũng không thể nói ra như vậy.
Long tiện nhân vỗ ngực vang trời, vô sỉ trả lời:
- Anh cũng đã nói rồi, đối phó bọn hắn chỉ cần một mình anh là đủ rồi. . .
Đinh Đinh Ngư đã hả giận, toàn thân sảng khoái, kích động liền bắt đầu ồn ào:
- Dưa ca, toàn bộ nhờ vào anh nha, vì toàn bộ người ở khu khai thác này trừ hại.
Hắn vừa nói như vậy, những người chơi khác trước đó bị ép bán mấy viên ma tinh thạch liền xúm lại vỗ tay:
- Ah? Thì ra là đến giúp mọi người trừ gian diệt ác, xem ra thế đạo này vẫn còn rất nhiều người tốt.
- Anh hùng, xin hỏi quý danh?
- Tôi vốn không tin vào tình yêu nữa, nhưng vừa rồi chính mắt nhìn thấy cái gì gọi là hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, tôi cảm thấy tôi lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu rồi.
- Đại ca, anh cấp 5 sao? Theo tôi đi? Tôi xuất tiền, nuôi cơm, còn có thể trả tiền vé xe!
...
Trong tiếng tung hô của mọi người, Long tiện nhân lâng lâng:
- Kỳ thực có thể đạt được thành tựu như vậy, không thể không kể đến sự ủng hộ của mọi người, đa tạ! Đa tạ mọi người ủng hộ! Mà trong cuộc sống của ta, người ta muốn cảm ơn nhất chính là, a, * * ...
Rất rõ ràng, cái tật xấu về thời điểm mấu chốt của hệ thống đại gia lại phát tác rồi.
Không vui chút nào logout trở lại nhà tù, Lý Đại Long phát hiện trên mặt Đầu Trọc tựa hồ có nét vui như có như không.
- Ở trong đó phát tài à?
Lý Đại Long hỏi.
Đầu Trọc lắc đầu nói:
- Không, một lát nữa là đến thời gian bữa tối.
- Cái này em biết.
Vừa nhắc tới bữa tối, Lý Đại Long liền lộ vẻ tức giận.
Đầu trọc nở nụ cười:
- Không, tao nói chính là bữa tối, không phải cơm tối.
Ồ? Hai cái này có gì khác biệt sao?
Đầu Trọc gật gật đầu:
- Đúng vậy, là bữa tối đúng nghĩa.
- Cũng là phúc lợi trong ngục giam?
Lâm Chí ở bên cạnh cũng quan tâm tới vấn đề này.
- Xem như vậy đi! Nhưng không phải ăn trong phòng này.
Khi nói xong lời này, nụ cười trên mặt đầu trọc liền biến mất:
- Một lát nữa đi nhà ăn, hai người tụi bây nhất định phải nhớ kỹ, ăn nhiều, ít nói chuyện, tốt nhất không cần nói!
Trong ngục giam có nhà ăn không hề hiếm lạ, nhưng nhà ăn giống như Nhện Đen là tương đối hiếm.
Đây quả thực chính là một cái sảnh yến hội long trọng sang trọng, diện tích mặc dù không lớn như sân bóng đá, nhưng so với sân bóng rổ thì to hơn nhiều.
Toàn bộ đại thịnh yến có dải thảm đỏ, bốn phía trên tường có các loại đèn trang trí, bích hoạ tinh mỹ, sợi dây chuyền chói mắt, hơn nữa còn có TV quang não cực đại, trên đó đều phát hình ảnh sinh hoạt của các thành phố lớn trong hệ Thiên Tinh.
Hai cái bàn đủ cho trăm người ăn lần lượt đặt hai bên đại sảnh, ở giữa là đài phát biểu, mà trên đỉnh đầu có vô số chiếc đèn kiểu dáng cổ tỏa ra ánh sáng diễm lệ hào nhoáng, đem toàn bộ yến hội sảnh chiếu sáng một màu vàng son lộng lẫy.
Trong hoàn cảnh như vậy có thể hưởng thụ một bữa tối chân chính, không thể không nói, cho dù là người bình thường ở bên ngoài cũng chưa chắc có thể được hưởng loại đãi ngộ này.
Mà các phạm nhân đến ăn xem ra cũng không giống phạm nhân, trông giống như những danh nhân siêu sao đi tham dự buổi lễ trao giải vậy.
Hơn một trăm phạm nhân, có người bất đồng màu da, nữ có nam có, trẻ có già có, cao có thấp có, có người mặc vest đi giày tây, có người mặc đồ đặt may, thậm chí có người mặc cả lễ phục dạ hội, như minh tinh, ca sĩ, giống danh nhân xã hội,cũng giống chủ tịch hội từ thiện, như ...
Cái gì cũng giống chỉ là không giống phạm nhân.
Lý Đại Long cùng Lâm Chí thấy vậy cũng âm thầm kêu lạ, nhưng dựa theo những gì đầu trọc dặn dò trước đó, hai người bọn họ không hề mở miệng nói chuyện.
Điều kì lạ nhất chính là, trong khung cảnh long trọng xa hoa như vậy, cư nhiên không có có bất cứ người nào mở miệng nói chuyện, giống như tất cả người ở đây đều bị câm, tình trạng này không những áp lực mà còn quỷ dị.
Ba người Lý Đại Long ngồi ở một góc vắng vẻ nhất, ngược lại là do Lâm Chí có nhãn lực, từ vị trí ngồi có thể nhìn ra, ba người ở trong Nhện Đen không phải địa vị thấp, mà là cố gắng điệu thấp.
Nhưng mà hắn càng nghiêng về hướng thứ hai hơn, bởi vì người có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm, có người nào đơn giản chứ?
Tùy ý chọn ra một người, nếu không phải là nhân tài kiệt xuất trong ngành đó, thì chính là thiên tài tinh anh.
Ngồi đối diện Lý Đại Long là một mỹ nữ, đúng là mỹ nữ.
Từ tướng mạo và màu da có thể nhìn thấy bề ngoài nữ nhân này giống như con lai, vóc dáng cực kỳ nóng bỏng.
Sở dĩ nóng bỏng cũng là bởi vì nàng mặc lễ phục dạ hội hở vai màu đỏ tươi, phần trước ngực được cắt may vô cùng khéo léo lộ ra bộ ngực cao vút, phần lưng cũng lộ, đeo găng tay ống dài màu đen, chỉ nhìn bộ trang phục này cũng khiến người ta liên tưởng đến một tiểu thư khuê các cao nhã xinh đẹp lại quý khí bức người.
Mỹ nữ tương đối xinh đẹp, nhất là đôi mắt hồ ly, sóng mắt khẽ chuyển liền mang theo một loại phong tình câu hồn đoạt phách.
Bây giờ mỹ nữ đang nghiêng đầu, nâng quai hàm, cười tủm tỉm nhìn Lý Đại Long ở bên này, nàng không nói chuyện, nhưng nét mặt của nàng như đang nói: Nàng có hứng thú với Lý Đại Long.
Thiển Xướng Tịch Mịch sao có thể để cho hắn cứ như vậy chạy chứ? Lập tức đuổi theo.
Nhưng hắn phát hiện Long tiện nhân không phải chạy trốn chân chính, mà là rẽ ngang rẽ dọc chạy vòng vòng, chạy nửa ngày vẫn quay lại chỗ cũ.
- Cứ kéo dài thời gian như vậy có ích gì không?
Thiển Xướng Tịch Mịch khinh thường hừ lạnh, cứ chạy nhanh như vậy ta xem tinh thần thuộc tính của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?
Quả nhiên, Long chó điên đột nhiên dừng bước, trở tay vung mạnh, gương mặt phẫn nộ:
- Tao liều mạng với mày!
Với tư cách là người chơi đã cấp 4 sắp qua giai đoạn tân thủ, sao có thể bị thủ đoạn thấp kém "Hồi mã thương" này của hắn lừa được?
Cho dù đang chạy nhanh, Thiển Xướng Tịch Mịch cũng nhẹ nhàng hơi nghiêng thân.
Búa to phi đến của Lý Đại Long liền rơi vào khoảng không.
- Ngây thơ!
Thiển Xướng Tịch Mịch cười lạnh, nhưng một giây sau, nụ cười của hắn liền cứng lại, hắn cảm giác toàn thân giống như bị giội một chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
Đúng vậy, chiến thuật mê hoặc của Long tiện nhân có hiệu quả!
Hắn chính là muốn khiến ngươi cho rằng: Hắn đánh không lại ngươi, để ngươi đuổi giết hắn.
Trong lúc chạy trốn "Hồi mã thương" một phát không phải đánh Thiển Xướng Tịch Mịch, mà là đánh lão bà của hắn Quai Quai Trư.
Cave trước cấp 5 gần như không có bất kỳ sức chiến đấu gì, đừng nói cấp 5, cave chưa đến cấp 25 cơ bản sức chiến đấu bằng không, hơn nữa Quai Quai Trư lại bị lão công của mình ngăn cản tầm mắt, búa bay đến quá đột nhiên, không kịp chạy trốn.
"Ám tiễn" này bổ đôi trán Quai Quai Trư, cô phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết rồi mềm nhũn ngã xuống đất.
Bạn học Tiểu Đinh ở đằng xa thấy vậy có chút không đành lòng, Quai Quai Trư thanh thuần xinh xắn, có chút tư sắc, Dưa ca thật sự là không thương hương tiếc ngọc gì cả.
Nhưng mà Long chó điên lại chẳng phải người biết thương hương tiếc ngọc, trong mắt hắn chỉ có đồng đội bên ta cùng đồng đội bên địch, đừng nói đồng đội bên địch là mỹ nữ, cho dù là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hắn cũng sẽ không do dự bổ một đao.
Trông thấy lão bà mình chết thảm, Thiển Xướng Tịch Mịch lập tức tâm thần đại loạn, bước chân cũng dừng lại, một loại tức giận ngút trời phát ra: DCM, hôm nay không giết chết mày thì quả thật có lỗi với bản thân quá.
Đáng tiếc là chờ lúc hắn quay đầu lại, trên mặt đối phương không hề có chút biểu tình phẫn nộ nào, mà là vẻ mặt cười đểu.
Long tiện nhân cười hì hì chỉ chỉ phía dưới chân hắn:
- Chú ý dưới chân!
Tịch Mịch ca vừa cúi đầu nhìn, một cục sắt thô to màu đen đang bốc khói xanh dưới chân mình.
Đây là cái wát đờ phất gì?
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, tiếng pháo nổ trong khu vực khai thác mỏ đặc biệt lớn, tân thủ bốn phía lập tức bịt kín tai.
Rốt cuộc, ánh lửa kinh diễm, mảnh đạn bạo liệt, chia năm xẻ bảy, cát bay mù mịt trong truyền thuyết xuất hiện, Tịch Mịch ca hắn kế thừa truyền thống vinh quang bị nổ chết, hắn là đại diện điển hình cho lịch sử lâu đời cùng truyền thống của nhân vật phản diện bị lừa, lúc này hắn không phải một mình chiến đấu, hắn không phải một người, mà là biến thành một cỗ thi thể bị pháo nổ khét lẹt bắn ra ngoài.
Hắn nằm trên mặt đất, hắn rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là thời điểm mấu chốt bị "Lật bàn!"
Lúc này bạn học Tiểu Đinh hoan hô chạy tới:
- Dưa ca, kể từ bây giờ trở đi, anh là thần tượng của em.
Trong lòng bàn tay của Lý Đại Long đều là mồ hôi lạnh, một trận hôm nay vốn định chạy trốn, nhưng may mà thắng rồi.
Đối phó với đám tùy tùng hắn có sự dám chắc, nhưng đối phó với Thiển Xướng Tịch Mịch quả thực hắn không ngờ tới, hắn không thể nào trước mặt đối phương móc "Mìn Hoa Cúc" đốt xong rồi ném qua, như vậy liệu sẽ tạc trúng sao?
Cho nên trong lúc chiến đấu hoa cúc của hắn hoạt động, không đúng, là não hoạt động, hắn đã nghĩ ra cách làm rối loạn này, thành công nổ trúng hoa cúc của đối phương, bạo tạc khiến đối phương mất 55 điểm tổn thương khoa học, cuối cùng là mạo hiểm đã qua, hoàn thành công cuộc châu chấu đá xe.
Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, miệng cũng không thể nói ra như vậy.
Long tiện nhân vỗ ngực vang trời, vô sỉ trả lời:
- Anh cũng đã nói rồi, đối phó bọn hắn chỉ cần một mình anh là đủ rồi. . .
Đinh Đinh Ngư đã hả giận, toàn thân sảng khoái, kích động liền bắt đầu ồn ào:
- Dưa ca, toàn bộ nhờ vào anh nha, vì toàn bộ người ở khu khai thác này trừ hại.
Hắn vừa nói như vậy, những người chơi khác trước đó bị ép bán mấy viên ma tinh thạch liền xúm lại vỗ tay:
- Ah? Thì ra là đến giúp mọi người trừ gian diệt ác, xem ra thế đạo này vẫn còn rất nhiều người tốt.
- Anh hùng, xin hỏi quý danh?
- Tôi vốn không tin vào tình yêu nữa, nhưng vừa rồi chính mắt nhìn thấy cái gì gọi là hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, tôi cảm thấy tôi lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu rồi.
- Đại ca, anh cấp 5 sao? Theo tôi đi? Tôi xuất tiền, nuôi cơm, còn có thể trả tiền vé xe!
...
Trong tiếng tung hô của mọi người, Long tiện nhân lâng lâng:
- Kỳ thực có thể đạt được thành tựu như vậy, không thể không kể đến sự ủng hộ của mọi người, đa tạ! Đa tạ mọi người ủng hộ! Mà trong cuộc sống của ta, người ta muốn cảm ơn nhất chính là, a, * * ...
Rất rõ ràng, cái tật xấu về thời điểm mấu chốt của hệ thống đại gia lại phát tác rồi.
Không vui chút nào logout trở lại nhà tù, Lý Đại Long phát hiện trên mặt Đầu Trọc tựa hồ có nét vui như có như không.
- Ở trong đó phát tài à?
Lý Đại Long hỏi.
Đầu Trọc lắc đầu nói:
- Không, một lát nữa là đến thời gian bữa tối.
- Cái này em biết.
Vừa nhắc tới bữa tối, Lý Đại Long liền lộ vẻ tức giận.
Đầu trọc nở nụ cười:
- Không, tao nói chính là bữa tối, không phải cơm tối.
Ồ? Hai cái này có gì khác biệt sao?
Đầu Trọc gật gật đầu:
- Đúng vậy, là bữa tối đúng nghĩa.
- Cũng là phúc lợi trong ngục giam?
Lâm Chí ở bên cạnh cũng quan tâm tới vấn đề này.
- Xem như vậy đi! Nhưng không phải ăn trong phòng này.
Khi nói xong lời này, nụ cười trên mặt đầu trọc liền biến mất:
- Một lát nữa đi nhà ăn, hai người tụi bây nhất định phải nhớ kỹ, ăn nhiều, ít nói chuyện, tốt nhất không cần nói!
Trong ngục giam có nhà ăn không hề hiếm lạ, nhưng nhà ăn giống như Nhện Đen là tương đối hiếm.
Đây quả thực chính là một cái sảnh yến hội long trọng sang trọng, diện tích mặc dù không lớn như sân bóng đá, nhưng so với sân bóng rổ thì to hơn nhiều.
Toàn bộ đại thịnh yến có dải thảm đỏ, bốn phía trên tường có các loại đèn trang trí, bích hoạ tinh mỹ, sợi dây chuyền chói mắt, hơn nữa còn có TV quang não cực đại, trên đó đều phát hình ảnh sinh hoạt của các thành phố lớn trong hệ Thiên Tinh.
Hai cái bàn đủ cho trăm người ăn lần lượt đặt hai bên đại sảnh, ở giữa là đài phát biểu, mà trên đỉnh đầu có vô số chiếc đèn kiểu dáng cổ tỏa ra ánh sáng diễm lệ hào nhoáng, đem toàn bộ yến hội sảnh chiếu sáng một màu vàng son lộng lẫy.
Trong hoàn cảnh như vậy có thể hưởng thụ một bữa tối chân chính, không thể không nói, cho dù là người bình thường ở bên ngoài cũng chưa chắc có thể được hưởng loại đãi ngộ này.
Mà các phạm nhân đến ăn xem ra cũng không giống phạm nhân, trông giống như những danh nhân siêu sao đi tham dự buổi lễ trao giải vậy.
Hơn một trăm phạm nhân, có người bất đồng màu da, nữ có nam có, trẻ có già có, cao có thấp có, có người mặc vest đi giày tây, có người mặc đồ đặt may, thậm chí có người mặc cả lễ phục dạ hội, như minh tinh, ca sĩ, giống danh nhân xã hội,cũng giống chủ tịch hội từ thiện, như ...
Cái gì cũng giống chỉ là không giống phạm nhân.
Lý Đại Long cùng Lâm Chí thấy vậy cũng âm thầm kêu lạ, nhưng dựa theo những gì đầu trọc dặn dò trước đó, hai người bọn họ không hề mở miệng nói chuyện.
Điều kì lạ nhất chính là, trong khung cảnh long trọng xa hoa như vậy, cư nhiên không có có bất cứ người nào mở miệng nói chuyện, giống như tất cả người ở đây đều bị câm, tình trạng này không những áp lực mà còn quỷ dị.
Ba người Lý Đại Long ngồi ở một góc vắng vẻ nhất, ngược lại là do Lâm Chí có nhãn lực, từ vị trí ngồi có thể nhìn ra, ba người ở trong Nhện Đen không phải địa vị thấp, mà là cố gắng điệu thấp.
Nhưng mà hắn càng nghiêng về hướng thứ hai hơn, bởi vì người có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm, có người nào đơn giản chứ?
Tùy ý chọn ra một người, nếu không phải là nhân tài kiệt xuất trong ngành đó, thì chính là thiên tài tinh anh.
Ngồi đối diện Lý Đại Long là một mỹ nữ, đúng là mỹ nữ.
Từ tướng mạo và màu da có thể nhìn thấy bề ngoài nữ nhân này giống như con lai, vóc dáng cực kỳ nóng bỏng.
Sở dĩ nóng bỏng cũng là bởi vì nàng mặc lễ phục dạ hội hở vai màu đỏ tươi, phần trước ngực được cắt may vô cùng khéo léo lộ ra bộ ngực cao vút, phần lưng cũng lộ, đeo găng tay ống dài màu đen, chỉ nhìn bộ trang phục này cũng khiến người ta liên tưởng đến một tiểu thư khuê các cao nhã xinh đẹp lại quý khí bức người.
Mỹ nữ tương đối xinh đẹp, nhất là đôi mắt hồ ly, sóng mắt khẽ chuyển liền mang theo một loại phong tình câu hồn đoạt phách.
Bây giờ mỹ nữ đang nghiêng đầu, nâng quai hàm, cười tủm tỉm nhìn Lý Đại Long ở bên này, nàng không nói chuyện, nhưng nét mặt của nàng như đang nói: Nàng có hứng thú với Lý Đại Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.