Chương 32: ÁC MỘNG 1
Dạ An An
19/11/2014
Bên trong ngự thư
phòng không khí vô cùng căng thẳng, từng tốp từng tốp ngự y khi vào thì
hoảng sợ và khi ra chỉ là những cái xác không hồn. Không khí đã thập
phần khẩn trương nay lại càng khẩn trương, long uy phát tác, long tâm
cuồng nộ thử hỏi ai không hoảng không sợ đây?
Hà công công đứng trực bên ngoài thư phòng tuy lo lắng nhưng hắn là lo lắng cho chủ tử chứ không phải lo lắng cho bản thân. Xác ngự y bị ngự lâm quân lôi đi chỉ khiến Hà công công lạnh nhạt liếc vài cái rồi dời mắt.
Hà công công đang sầu não thì từ xa xuất hiện một người làm hắn vô cùng kinh hỉ. Người tới là một thanh niên uy vũ, tay chàng cầm thanh trường kiếm nổi danh võ lâm - Tử Nguyên kiếm. Chàng mặc một thân giáp bạc tô điểm thân hình rắn rỏi cùng khí chất lạnh nhạt. Đây chính là Tạ thống lĩnh của Cẩn Nguyên đế.
Hà công công nhanh chóng bước ra đón vị Tạ thống lĩnh, mặc dù đang ở trước ngự thư phòng nhưng đối đáp giữa họ lại vô cùng thân mật. Không dùng kính ngữ đối đãi như đồng liêu mà họ lại xưng huynh gọi đệ, hiển nhiên điều này chứng tỏ quan hệ mật thiết của hai người.
"Viễn, ngươi vào khuyên hắn bớt giận đi, cứ thế này hắn sớm đi tây thiên mất!".
Tạ thống lĩnh gật đầu rồi an ủi Hà công công: "ta sẽ cố hết sức".
Vừa bước vào thư phòng Tạ thống lĩnh đã nhận ra không khí khác thường. Bên trong phòng hơn mười thái y đang run rẩy quỳ dưới thư án, bên cạnh thái y là một đội ngự lâm quân đang chực chờ hành quyết cùng mang xác, không khí vô cùng khẩn trương, vô cùng lạnh lẽo.
Bên trên thư án là một thanh niên mặc hoàng bào uy nghiêm với gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hắn sắc bén như loài ưng sa mạc khi săn mồi. Nếu bỏ qua sắc mặt tái nhợt cùng làn da ngăm đen vì trúng độc thì hắn có thể được xưng tụng là mỹ nam đệ nhất Minh Hoàng đại lục.
Cẩn Nguyên đế nhìn người bước vào cắt đứt tức giận của hắn, đang định phát tác nhưng khi nhận ra người tới thì dằn lòng xuống. Hắn cho gọi cung nữ dâng trà rồi tiếp tục phê duyệt đống tấu chương chất chồng, hiển nhiên hắn sẽ không bỏ qua lũ người vô dụng quỳ mọp bên dưới.
Tạ thống lĩnh bước vào chỉ chấp tay hành lễ cho có lệ, hắn ta cũng đang tức giận vị hoàng đế này. Vì một đám vô dụng lại tổn hại thân thể, thật không đáng! Đưa tay nhận tách trà từ cung nữ, Tạ thống lĩnh quay mặt qua định bảo cung nữ lui xuống không cần hầu nhưng vừa đối diện thì vị cung nữ kia lại thét chói tai rồi lăn ra bất tỉnh.
Cẩn Nguyên đế đập tay xuống bàn rồi quát tháo cho ngự lâm quân mang cung nữ ra chém, quăng xác vào hang sói tán thi. Tạ thống lĩnh bất đắc dĩ ngăn cản:
"Cũng không có gì quan trọng, ta đã quen rồi! Ngươi nổi giận làm gì?". Nói xong quay qua ngự lâm quân đuổi nàng kia ra khỏi cung, trọn đời không được bước vào hoàng cung nửa bước.
Cẩn Nguyên đế chán ghét quăng luôn cả tấu chương nhưng hắn không ngăn cản quyết định của Tạ thống lĩnh. Viễn vốn không phải như thế, hắn ta là con cháu thừa hưởng hết mọi ưu điểm của Tạ gia - một gia tộc nổi danh dòng dõi tuấn nam mỹ nữ. Viễn chẳng qua bị người ám hại nên bị hủy dung, có những kẻ mang trên mình bộ da đẹp đẽ nhưng linh hồn thì bẩn không thể tả. Cẩn Nguyên đế ghét nhất những kẻ chỉ chú trọng bề ngoài, bên cạnh hắn đều những người khiếm khuyết nhưng họ chỉ khiếm khuyết cơ thể chứ không khiếm khuyết về linh hồn.
"Cẩn, bệnh tình của ngươi ngày một tệ, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng, cần gì tức giận. Bọn họ không xứng!".
Diệp Hi Cẩn nhìn ra lo lắng trong mắt Tạ Thế Viễn nhưng hắn không thể không tức giận. Phụ hoàng hắn trước khi chết để lại cục diện triều chính vô cùng rối rắm, cộng thêm lũ sâu mọt rút rỉa trong cung làm hắn một phen điên đầu. Rõ ràng lão già đáng chém ngàn đao kia trả thù hắn. Điều đáng nói ở đây là lũ ngự y trong cung liên kết tất cả đại phu của Thiên Vũ quốc chỉ chuẩn trị cho người có tiền, đại phu nào không theo thì chèn ép đến người ta cửa nát nhà tan. Ai có chút tài nghệ vượt xa ngự y, nếu chiêu mộ không được thì giết. Trãi qua quá trình đó, ngự y hoàng cung càng ngày càng khoa trương còn tài năng càng ngày càng yếu kém. Đến hôm nay bệnh tình của hắn xảy ra biến nhưng lũ vô dụng này chỉ có thể hô "hạ quan bất tài" hỏi hắn sao không giận sao không phát tát?
Diệp Hi Cẩn nhìn lũ sâu mọt quỳ bên dưới mà lòng mỗi lúc một cuồng nộ. Hắn cho người đày bọn họ ra biên cương, xung quân cho đến hết đời, tịch biên gia sản vào quốc khố.
Tạ Thế Viễn mắt thấy Cẩn Nguyên đế bớt giận mới rời khỏi thư phòng. Hà công công bên ngoài thở phào nhẹ nhõm bước vào hầu. Hoàng thượng tức giận lên sẽ bất chấp mọi thứ kể cả sức khỏe của mình, những lúc như thế chỉ cần bên cạnh có người lo lắng thì hoàng thượng sẽ bình tĩnh lại nhưng không phải ai cũng có thể đứng trước Cẩn Nguyên đế mà làm cho hắn không cảnh giác. Cẩn Nguyên đế biết thói quen của mình nên sớm đuổi Hà công công đi, chỉ là hắn không ngờ Tạ Thế Viễn lại tới.
Hà công công pha cho hoàng đế một tách trà rồi bắt đầu dọn dẹp thư án hỗn độn. Bên ngoài có tiểu thái giám bẩm báo hoàng hậu xin cầu kiến. Diệp Hi Cẩn tâm tình hơi hòa hoãn chút ít cho truyền gọi.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!".
"Không có ai nàng không cần hành lễ. Đến đây ngồi".
Thủy Khinh Nhu mềm mại ngồi xuống, ánh mắt trong suốt nhìn hoàng đế đầy mê hoặc. Diệp Hi Cẩn vốn không nhìn vào mắt hoàng hậu nên hắn vẫn bình tĩnh hỏi:
"Trời lạnh sao không về Phượng cung nghỉ ngơi, có chuyện gì sai cung nữ nói với ta là được".
Thủy Khinh Nhu che dấu ánh mắt đầy thất vọng, nàng mềm giọng nói:
"Hôm nay là sinh thần của thần thiếp, bên ngoài nạn đói đang hoành hành nên thiếp không muốn tốn kém, chỉ xin hoàng thượng bỏ chút thời gian buổi tối cùng thần thiếp dùng cơm".
Diệp Hi Cẩn định cự tuyệt thì nhận ra đôi mắt trong suốt của Thủy Khinh Nhu như đang trực khóc, hắn than nhẹ một tiếng rồi an ủi:
"Ta biết bản thân ít quan tâm tới nàng nhưng hãy hiểu cho ta".
"Hoàng thượng, chỉ một bữa cơm thôi!". Nói xong nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Diệp Hi Cẩn thương tiếc lau đi những giọt nước mắt làm hắn phiền muộn. Là hắn có lỗi với nàng, nàng gả cho hắn không ngày nào an ổn, huynh trưởng của nàng vì hắn mà tán thây trong biển lửa, phụ mẫu nàng vì hắn lại bị nhị hoàng huynh rút gân lột da, nàng vì hắn chịu bao ủy khuất trong cung nhưng không một lời ai thán. Cuối cùng Diệp Hi Cẩn đành gật đầu chấp nhận.
--- ----++++++--- -----
Bên trong Phượng cung một mảng yên tĩnh, Cẩn Nguyên đế cùng Thủy hoàng hậu đang yên lặng dùng cơm, không khí vô cùng tẻ nhạt. Thủy Khinh Nhu một bộ dạng điềm đạm, tay ngọc nâng chén về phía hoàng đế mời rượu.
Diệp Hi Cẩn mỉm cười nhắc nhở:
"Tối rồi, uống rượu không tốt đâu".
Thủy Khinh Nhu thất vọng chút ít nhưng nhanh chóng che giấu. Nàng cho cung nữ thay rượu thành trà rồi cung kính tự mình đút trà cho hoàng đế.
Diệp Hi Cẩn không được tự nhiên nhưng vẫn uống, hắn mỉm cười nhìn nàng rồi không dấu vết né tránh. Thủy Khinh Nhu biết hắn cố ý tránh ra nhưng không tức giận. Diệp Hi Cẩn từ lúc trưởng thành luôn mắc bệnh sạch sẽ, hậu cung của hắn rất nhiều nhưng hắn chỉ dùng họ trang trí cho thêm bắt mắt chứ không hề đụng tới. Nếu người lạ tiến gần hắn quá ba bước sẽ bị giết chết. Chỉ riêng Thủy Khinh Nhu là trường hợp ngoại lệ, tuy hắn không “sủng” nàng nhưng ít ra nàng là nữ nhân duy nhất có thể chạm được hắn mà không xảy ra chuyện.
Diệp Hi Cẩn vẫn mỉm cười nhưng trong lòng lại cuồng nộ không thôi. Hắn đưa tay sau lưng làm cái ám hiệu cho ám vệ trong tối, Thủy Khinh Nhu ngồi đối diện nên không thấy hành động của hắn.
Diệp Hi Cẩn ngồi lại chốc lát, sắp thấy canh giờ đã nửa đêm thì ngồi dậy rời đi. Bỗng chốc, Diệp Hi Cẩn thấy toàn thân nóng ran, miệng khô, lưỡi khát, dục hỏa toàn thân phát tát. Mắt thấy tình hình không ổn hắn định gọi Hà công công nhưng khi hắn mở miệng thì bị Thủy Khinh Nhu chặn lại.
Thủy Khinh Nhu thấy hắn bắt đầu dục hỏa, nàng ta vội vội vàng vàng hôn Diệp Hi Cẩn. Nàng nhanh chóng chủ động quyến rủ hắn, dâng đôi môi thơm mềm cho hắn hạ hỏa chút ít.
Diệp Hi Cẩn đang bị thiêu đốt nên không tránh không né, hắn nhanh chóng lấy lại thế chủ động cuồng nhiệt say sưa. Thủy Khinh Nhu bị hắn dày vò, môi đau rát rớm máu nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Diệp Hi Cẩn hôn Thủy Khinh Nhu dây dưa không dứt cho đến khi tiếng hắn trở nên hổn hển khàn đục. Hắn một bên cắn nhẹ tai nàng, một bên dùng tiếng khàn khàn hỏi:
"Nàng bỏ thuốc ta?".
Thủy Khinh Nhu đang trầm mê trong nụ hôn của hắn, vô thức trả lời:
"Vâng!".
Diệp Hi Cẩn lại tiếp tục hỏi:
"Vì sao?".
Thủy Khinh Nhu cười cợt:
"Vì ngươi sắp chết! Ta khó khăn lắm mới được làm nhất quốc chi mẫu, chỉ cần ta mang long thai thì ngai vị cao nhất là của ta". Nói xong nàng ta lại điên cuồng cười cợt.
Diệp Hi Cẩn nhanh chóng đẩy nàng ta ra, hắn dần khôi phục lại gương mặt băng sương vạn năm, đôi mắt từ mê muội dần dần sắc bén như loài chim ưng. Hắn ngồi xuống nhàn nhã nhận tách trà từ Hà công công súc miệng, đôi mắt lạnh nhạt nhìn nữ nhân vặn vẹo dưới sàn.
"Từ đâu ngươi biết được ta sắp chết?".
Câu nói vừa dứt sát khí nổi lên bốn phía, Hà công công cùng nhóm ám vệ bị luồng sát khí đánh úp khiến toàn thân tê dại. Riêng nữ nhân nằm dưới sàn đã sớm không chịu nổi mà thất khiếu, máu từ mũi, từ miệng, từ mắt nàng ta chảy ra, vốn khuôn mặt khuynh sắc nay lại không khác lệ quỷ đòi mạng.
Diệp Hi Cẩn nhắm mắt lại che đi thất vọng cùng đau đớn hành hạ. Hắn những tưởng nàng khác với lũ đàn bà hậu cung chỉ biết quyền thế nhưng hắn đã sai hoàn toàn. Thủy gia một nhà trung can nghĩa liệt, hết lòng giúp đỡ hắn đến lúc gia tộc diệt vong cũng không cần hồi báo. Hắn nghĩ Thủy gia như thế thì Thủy Khinh Nhu cũng vẫn như vậy, ai ngờ thế sự khó lường, lòng người thay đổi. Hắn có thể tha cho nàng tội tính kế hắn nhưng không thể tha việc nàng cùng kẻ hủy diệt Thủy gia cấu kết với nhau.
Hà công công và nhóm ám vệ sau khi nhận được ám hiệu của Diệp Hi Cẩn thì bố trí mê hương. Diệp Hi Cẩn từng nhiều lần trúng độc nên lâu dần cơ thể đã là bách độc bất xâm, điều này chỉ có Hà công công cùng Tạ Thế Viễn biết nên Thủy Khinh Nhu mới sớm bại lộ chân tướng. Thật không ngờ ám vệ Diệp Hi Cẩn phái đi âm thầm bảo vệ Thủy Khinh Nhu lại chứng kiến một màn Thủy hoàng hậu lén lút thông đồng với Triệu Nhược Nhược đặt bẫy Diệp Hi Cẩn.
Diệp Hi Cẩn sau khi mở mắt ra đã là một mảnh trong suốt, hắn sẽ không khoan nhượng với nữ nhân kia nữa. Diệp Hi Cẩn phân phó một ám vệ mang Triệu Nhược Nhược từ phật đường Triệu gia tiến cung. Hắn cho Hà công công mang thuốc giải cho Thủy Khinh Nhu rồi tiếp tục tra hỏi:
"Ta hỏi nàng vì sao biết ta sắp chết?".
"Ngươi nhiều lần truyền gọi thái y nhưng đều nổi giận giết người. Sáng nay ta đã thấy xác thái y nằm la liệt, tất cả bọn họ đều là người từng chuẩn trị cho ngươi. Triệu Nhược Nhược nói ngươi không qua khỏi ta vẫn không tin nên nhiều lần từ chối hợp tác cùng nàng ta. Ai ngờ...Ha ...ha...Diệp Hi Cẩn, ta gả cho ngươi chịu nhiều ủy khuất, một ngày bình yên không có, cả Thủy gia vì ngươi chết thảm. Ngươi vì áy náy mới cưới ta, ngươi có thể cho ta tất cả mọi thứ nhưng chỉ duy nhất tình yêu là không có. Ngươi chết rồi cái gì ta cũng không còn, ta phải tự thân tranh thủ để tiếp tục sống". Thủy Khinh Nhu vẫn chưa hết mê hương nên bị người hỏi, không do dự mà nói ra lời thật lòng.
"Thủy nhi, dù có chết ta sẽ an bài cho nàng cuộc sống an ổn. Nàng thà tin tưởng kẻ hủy diệt Thủy gia còn hơn tin tưởng ta?".
"An bài? Ha...ha...Diệp Hi Cẩn, cái gọi là an bài chính là phế truất ta rồi gả ta cho tên họ Tạ người không ra người quỷ không ra quỷ sao? Từ một nhất quốc chi mẫu trở thành nông phụ mà gọi an ổn? Diệp Hi Cẩn, khi ta gả cho ngươi, ngươi hứa sẽ cho ta cuộc sống giàu sang, người người ngưỡng mộ nhưng giờ thì sao? Mạng của ngươi còn không phải ngươi nắm giữ?".
Diệp Hi Cẩn che đi chua sót, hắn vẫn ôn tồn tiếp tục giải thích cho nàng:
"Thủy nhi, dù Tạ Thế Viễn xấu xí nhưng hắn là người đáng tin cậy, làm nông phu có gì không tốt, mỗi ngày an an ổn ổn sống quãng đời còn lại. Thích ý tiêu dao chốn dân gian, tránh xa hoàng quyền thị phi, mặc người người tranh đoạt, mặc ta ta tiêu sái. Ta luôn ước muốn cuộc sống như vậy nhưng không thể thực hiện mới gửi gắm nơi nàng và Viễn. Viễn sẽ chăm sóc cho nàng".
Diệp Hi Cẩn che đi ánh mắt thê lương, cô độc. Hắn từng câu từng chữ thốt ra lời thật lòng, cuộc sống của hắn gần ba mươi năm không ngày nào an lành, mỗi đêm giấc ngủ đều là ác mộng, thức dậy xung quanh là hang hùm miệng sói, huynh đệ người thân lần lượt ra đi, bên cạnh hắn chỉ còn lại nàng, Hà công công và Tạ Thế Viễn nhưng bây giờ nàng lại vì hoàng quyền mà phản bội hắn.
Thủy Khinh Nhu nhìn Diệp Hi Cẩn với ánh mắt oán độc thốt ra:
"Ta không cần! Ta muốn làm nhất quốc chi mẫu, con ta phải là hoàng đế, ta là thái hậu người người kính ngưỡng, người người quỳ lạy. Ngươi nếu muốn bù đắp cho ta thì cho ta một đứa con hoàng đế đi".
Thủy Khinh Nhu vừa điên cuồng vừa ôm chặt Diệp Hi Cẩn. Hà công công ở một bên không nhịn được nữa, tay cũng không lưu tình thô bạo kéo nữ nhân ghê tởm này ra. Hà công công đứng chắn trước mặt Diệp Hi Cẩn như gà mẹ che chở cho gà con. Hắn đã nói mà, nữ nhân này không hề nhu nhược thuần khiết như nàng ta vẫn biểu hiện. Chỉ tại thánh thượng quá dung túng nàng ta nên bây giờ mới nếm trãi cảm giác phản bội.
Nếu là bình thường Diệp Hi Cẩn chắc chắn sẽ che chở cho Thủy Khinh Nhu nhưng đáng tiếc hắn bây giờ vô cùng thất vọng.
Diệp Hi Cẩn nghiêm túc nhìn Thủy Khinh Nhu đến nỗi nàng ta phát hiện sự tàn nhẫn trong mắt của hắn. Nàng suy sụp ngã xuống thất vọng, nàng biết hắn sẽ không dung túng nàng nữa.
"Thủy Khinh Nhu, ta mắc nợ Thủy gia ta sẽ trả. Nàng cấu kết với Triệu Nhược Nhược đáng lý ta muốn ban nàng cái chết. Ta tha mạng cho nàng coi như hồi báo Thủy gia. Ta không thể bỏ mặc nàng vì lời hứa cùng Thủy Sinh nhưng bảo ta tiếp tục chung sống cùng nàng ta làm không được". Dừng lại đôi chút lấy lại bình tĩnh, Diệp Hi Cẩn lại tiếp tục: "Hoàng hậu cảm thương dân lành khốn khổ đói khát nguyện suốt đời nhập cửa phật cầu phúc cho muôn dân, ngày ngày niệm phật, ngày ngày chép kinh, nguyện đóng cửa suốt đời không nhập thế tục".
Lời Cẩn Nguyên đế vừa dứt chính là tuyên bố cuộc sống sau này của Thủy Khinh Nhu. Thủy Khinh Nhu như không thể tin được, hắn ...hắn giam cầm nàng suốt đời. Nàng nước mắt lả chã, lệ tuôn thành dòng quỳ xuống cầu khẩn:
"Cẩn ca ca, huynh tha cho Nhu nhi đi. Nhu nhi biết sai rồi. Nhu nhi sẽ không dám nữa".
Hà công công chán ghét cho người mang nàng ta đi, tránh cho thánh thượng thương tâm. Người có thể bắt tay với kẻ thù diệt tộc ám hại người cùng nàng ta chung sống hơn 10 năm, tuy không phải phu thê chân thực thì cũng là tình nghĩa huynh muội. Loại người như nàng ta không đáng để tha thứ.
Thủy Khinh Nhu vừa được lôi đi thì ám vệ cũng vừa lôi kéo Triệu Nhược Nhược tới. Hà công công mắt thấy Triệu Nhược Nhược thì mắt cũng đỏ lên, thấy nàng ta vẫn ung dung đứng không hành lễ với Diệp Hi Cẩn thì lại càng nổi giận:
"Tiện nô, thấy thánh thượng sao không quỳ?".
Triệu Nhược Nhược vẫn nhàn nhã ung dung như chưa từng bị người quát tháo. Bỗng nhiên nàng ta mất trọng tâm quỳ sụp xuống đồng thời giọng nói một nam nhân vang lên:
"Đối với tiện nô thì nên dùng vũ lực, hơi đâu tốn hơi thừa lời làm gì?".
Người vừa lên tiếng dĩ nhiên là Tạ Thế Viễn, hắn một thân y bào võ tướng bước vào không thèm nhìn nữ nhân bị hắn đánh ngã.
Triệu Nhược Nhược ăn đau nhưng vẫn cười cợt, lời nàng ta thốt ra khiến Hà công công nổi giận còn Tạ Thế Viễn thì phát ra sát khí:
"Cảm giác bị người tin tưởng phản bội như thế nào?".
Hà công công trực tiếp tát nàng ta vài cái còn Tạ Thế Viễn tay cố gắng khắc chế trường kiếm run rẩy.
Diệp Hi Cẩn một bộ dạng không sao cả, hắn không nhanh không chậm nói:
"Chỉ vì thế ngươi đi lừa Thủy Khinh Nhu? Muốn thấy ta đau khổ?". Diệp Hi Cẩn dừng lại quan sát biểu hiện nàng ta, hắn thấy trong đó đều là oắn độc cùng không cam lòng.
"Triệu Nhược Nhược, ngươi biết vì sao ta không giết ngươi không?". Không nghe nàng ta trả lời, hắn lại nói tiếp:
"Ta không muốn làm trái lời mẫu thân, trong di chúc nàng gửi cho ta, nàng muốn ta tha ngươi một mạng dù xảy ra bất kỳ điều gì".
Triệu Nhược Nhược như không thể tin vào tai mình, nàng ta - Trầm Hương, nàng ta biết tất cả nhưng vẫn tha thứ cho mình. Thế nhưng:
"Diệp Hi Cẩn, dù ngươi nói bất kỳ điều gì cũng vô dụng. Dù thời gian có quay lại ta vẫn sẽ làm như thế. Ta không cam lòng làm một thường nhân, làm một nữ nhân ngu xuẩn như mẫu thân ngươi. Kết cuộc thì sao? Nàng ta chẳng phải vạn kiếp bất phục?".
Diệp Hi Cẩn không quan tâm tới lời châm chọc của Triệu Nhược Nhược. Hắn nhắm mắt lại như hồi tưởng điều gì, bất giác thốt lên:
"Ngươi đã thành công đạp đổ mẫu thân ta giành ngai vị thái tử phi. Tại sao không bỏ qua cho nàng, cho ta? Ngươi luôn lấy nỗi đau của ta làm niềm vui, rốt cuộc vì sao?".
"Ha...ha...Diệp Hi Cẩn, ta sẽ cho ngươi biết bản thân ngươi tại sao ra nông nỗi này. Hãm hại mẫu thân ngươi là ta, thai độc trong người ngươi là ta hạ, hai chất độc còn lại, một làm ngươi ngày càng suy nhược là do phụ hoàng ngươi. Chất độc còn lại ngươi biết là ai hạ không?"
Triệu Nhược Nhược hài lòng khi nhìn thấy sắc mặt Diệp Hi Cẩn ngày một âm trầm, ngày một lạnh giá. Thấy đã đạt mục đích, nàng ta cho đáp án:
"Chính là mẫu phi hiện tại của ngươi - đương kim thái hậu Trầm Tích!".
Câu nói của Triệu Nhược Nhược như hòn đá rơi vào hồ nước đang lặng yên bất động. Diệp Hi Cẩn chỉ cảm thấy tai hắn ù đi không còn nghe bất kỳ điều gì. Hắn những tưởng mẫu hậu xưa nay hà khắc là vì muốn tốt cho hắn, người không có cho hắn ấm áp của mẫu thân nhưng cuối cùng người vẫn là dì ruột, là tình thân huyết thống với hắn. Tại sao lại vậy? Chẵn lẽ hắn sinh ra đã là ác ma, là khắc tinh xui xẻo, xứng đáng bị người thân xa lánh, lạnh nhạt hay sao?
Tạ Thế Viễn cùng Hà công công vô cùng khiếp sợ. Thái hậu lại là phụ nhân ác độc như vậy? Hà công công không đành lòng nhìn Diệp Hi Cẩn đau khổ, hắn nhanh tiếng phản bác:
"Ngươi nói bậy, thái hậu chỉ có duy nhất hoàng thượng là con thừa tự, người sao có thể...sao có thể...". Hà công công "sao có thể" cả buổi mà không thốt thành lời, hắn che đi bất an tiếp tục nói:
"Tóm lại là không thể, Trầm Vương gia sẽ không để mặc nàng ta làm loạn".
Lời Hà công công chỉ để lại cái hừ khinh bỉ của Triệu Nhược Nhược:
"Trầm vương? Ha...ha...Diệp Hi Cẩn, loại người như ngươi sẽ không có tình thân. Bởi vì khi sinh ra ngươi có bổn mạng không tầm thường. Tất cả những kẻ tiếp cận ngươi điều có mục đích. Lão già họ Trầm sau khi biết lời tiên tri kia mới đối xử với ngươi tốt một chút đã khiến ngươi cảm động rơi nước mắt. Hắn muốn dùng ngươi nhưng lại sợ ngươi phản phé nên bảo nhị nữ nhi của mình hạ dược nghiện ngập để khống chế ngươi".
Triệu Nhược Nhược càng nói càng đắc ý. Nàng không quan tâm sát khí của Diệp Hi Cẩn vẫn tiếp tục nói:
"Có phải dạo gần đây Trầm gia đã bắt đầu tăng liều lượng thuốc. Ha....ha...Diệp Hi Cẩn, ngươi thông minh một đời nhưng ngu ngốc cũng một đời. Trầm gia hạ dược mãn tính cho ngươi mà ngươi còn dập đầu cảm tạ thuốc giải của hắn, lại còn phong vương, ban đất. Thật là ngu xuẩn!".
Tạ Thế Viễn cùng Hà công công nhanh chóng áp trụ Diệp Hi Cẩn nhưng lần này họ có gọi khản cổ vẫn vô dụng. Diệp Cẩn dần mất bình tĩnh, sát khí phát ra ngày một âm trầm sắc bén, có ám vệ tu vi thấp bị thất khiếu trọng thương.
Tạ Thế Viễn cùng Hà công công cố gắng chịu đựng nhưng không cách nào tiến lên được. Triệu Nhược Nhược đứng xa nhất nhưng vẫn bị ảnh hưởng, ngay lúc nàng ta sắp tắt thở thì một ánh trắng lóe sáng đâm vào tim nàng.
Diệp Hi Cẩn tay cầm nhuyễn kiếm phẫn nộ xuyên qua cơ thể nữ nhân rắn rết. Nếu đã lừa gạt hắn đến tận bây giờ tại sao không lừa gạt tiếp. Cứ để hắn mơ mơ hồ hồ chết đi còn hơn để hắn biết sự thật rồi chết lần chết mòn. Hắn còn chưa đủ đau khổ? Còn chưa đủ bất hạnh?
Diệp Hi Cẩn thu lại sát khí, hắn dùng giọng thê lương nhất nói với những người còn lại:
"Viễn, Minh, hai người các ngươi đi đi. Đừng bao giờ quay lại nữa. Ta sợ lúc nào đó sẽ ra tay với các ngươi. Tất cả huynh đệ còn lại mau giải tán, không cần làm ám vệ sống trong tối nữa, các người được tự do".
"Cẩn!"
"Hoàng thượng!".
Diệp Hi Cẩn bỏ ngoài tai những lời khuyên bảo, hắn chỉ hi vọng họ mau rời khỏi hắn. Vì hắn sắp điên cuồng, sắp hóa thành ác ma tu la đoạt mạng.
Sáng hôm sau, toàn thành Thiên Vũ oanh tạc chấn động. Bạo hoàng Cẩn Nguyên đế đêm hôm qua tự sát. Tin tức hoàng đế băng hà chưa lan khắp thành thì hai vụ huyết án bí hiểm xảy ra ngay đêm hoàng đế mất. Đương kim thái hậu Trầm Tích không biết vì sao bị người phanh thây xẻ thịt. Cũng cùng đêm đó, Trầm vương phủ mấy trăm mạng người không tiếng động bị người ám sát, riêng Trầm vương gia Trầm Kiếm bị người moi tim, trước khi chết ánh mắt đầy kinh hoàng hoảng sợ.
Thiên Vũ quốc mất đi trụ cột Cẩn Nguyên đế ngày càng suy yếu. Thêm một điều Cẩn Nguyên đế không con nối dõi, dòng dõi hoàng gia lại chỉ còn duy nhất Cẩn Nguyên đế nên dĩ nhiên dòng họ Diệp đã tuyệt hậu.
Sau một năm cái chết của Cẩn Nguyên đế, Thiên Vũ quốc lâm vào tình trạng bạo loạn, khắp nơi thiên tai đói khát không ai đủ tài giải quyết. Bên trong nội bộ đấu đá, bên ngoài ngoại nhân lăm le, khắp nơi từng tiếng than khóc dậy trời như báo hiệu Thiên Vũ hoàng triều đã chấm dứt!
--- -----+++++++++--- --------
Trong một cốc nhỏ phân cách với thế tục, hai nam tử đang ngồi nhàn nhã đối ẩm. Tuy chỉ có hai người nhưng trên bàn của họ lại có ba cái bát.
Tạ Thế Viễn tay nâng bầu rượu rót vào ba cái bát. Rót xong hắn một tay cụng chén một tay cầm cái bát thứ ba đưa lên, ba ly rượu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy. Tạ Thế Viễn vừa uống bát rượu của mình vừa nâng ly rượu thứ ba đổ xuống bên cạnh cái ghế vẫn để trống. Hà Thạch Minh cười cợt chế giễu hắn bày trò nhưng mắt hắn ta đã đỏ hoe, từng giọt từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống thấm vào lòng đất.
Tạ Thế Viễn đổ hết bát rượu lại nghẹn ngào:
"Cẩn, sinh thần của ngươi không một ai chúc phúc. Huynh đệ chúng ta hôm nay chúc ngươi sau này có cuộc sống như ý nguyện!".
Hà công công đứng trực bên ngoài thư phòng tuy lo lắng nhưng hắn là lo lắng cho chủ tử chứ không phải lo lắng cho bản thân. Xác ngự y bị ngự lâm quân lôi đi chỉ khiến Hà công công lạnh nhạt liếc vài cái rồi dời mắt.
Hà công công đang sầu não thì từ xa xuất hiện một người làm hắn vô cùng kinh hỉ. Người tới là một thanh niên uy vũ, tay chàng cầm thanh trường kiếm nổi danh võ lâm - Tử Nguyên kiếm. Chàng mặc một thân giáp bạc tô điểm thân hình rắn rỏi cùng khí chất lạnh nhạt. Đây chính là Tạ thống lĩnh của Cẩn Nguyên đế.
Hà công công nhanh chóng bước ra đón vị Tạ thống lĩnh, mặc dù đang ở trước ngự thư phòng nhưng đối đáp giữa họ lại vô cùng thân mật. Không dùng kính ngữ đối đãi như đồng liêu mà họ lại xưng huynh gọi đệ, hiển nhiên điều này chứng tỏ quan hệ mật thiết của hai người.
"Viễn, ngươi vào khuyên hắn bớt giận đi, cứ thế này hắn sớm đi tây thiên mất!".
Tạ thống lĩnh gật đầu rồi an ủi Hà công công: "ta sẽ cố hết sức".
Vừa bước vào thư phòng Tạ thống lĩnh đã nhận ra không khí khác thường. Bên trong phòng hơn mười thái y đang run rẩy quỳ dưới thư án, bên cạnh thái y là một đội ngự lâm quân đang chực chờ hành quyết cùng mang xác, không khí vô cùng khẩn trương, vô cùng lạnh lẽo.
Bên trên thư án là một thanh niên mặc hoàng bào uy nghiêm với gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hắn sắc bén như loài ưng sa mạc khi săn mồi. Nếu bỏ qua sắc mặt tái nhợt cùng làn da ngăm đen vì trúng độc thì hắn có thể được xưng tụng là mỹ nam đệ nhất Minh Hoàng đại lục.
Cẩn Nguyên đế nhìn người bước vào cắt đứt tức giận của hắn, đang định phát tác nhưng khi nhận ra người tới thì dằn lòng xuống. Hắn cho gọi cung nữ dâng trà rồi tiếp tục phê duyệt đống tấu chương chất chồng, hiển nhiên hắn sẽ không bỏ qua lũ người vô dụng quỳ mọp bên dưới.
Tạ thống lĩnh bước vào chỉ chấp tay hành lễ cho có lệ, hắn ta cũng đang tức giận vị hoàng đế này. Vì một đám vô dụng lại tổn hại thân thể, thật không đáng! Đưa tay nhận tách trà từ cung nữ, Tạ thống lĩnh quay mặt qua định bảo cung nữ lui xuống không cần hầu nhưng vừa đối diện thì vị cung nữ kia lại thét chói tai rồi lăn ra bất tỉnh.
Cẩn Nguyên đế đập tay xuống bàn rồi quát tháo cho ngự lâm quân mang cung nữ ra chém, quăng xác vào hang sói tán thi. Tạ thống lĩnh bất đắc dĩ ngăn cản:
"Cũng không có gì quan trọng, ta đã quen rồi! Ngươi nổi giận làm gì?". Nói xong quay qua ngự lâm quân đuổi nàng kia ra khỏi cung, trọn đời không được bước vào hoàng cung nửa bước.
Cẩn Nguyên đế chán ghét quăng luôn cả tấu chương nhưng hắn không ngăn cản quyết định của Tạ thống lĩnh. Viễn vốn không phải như thế, hắn ta là con cháu thừa hưởng hết mọi ưu điểm của Tạ gia - một gia tộc nổi danh dòng dõi tuấn nam mỹ nữ. Viễn chẳng qua bị người ám hại nên bị hủy dung, có những kẻ mang trên mình bộ da đẹp đẽ nhưng linh hồn thì bẩn không thể tả. Cẩn Nguyên đế ghét nhất những kẻ chỉ chú trọng bề ngoài, bên cạnh hắn đều những người khiếm khuyết nhưng họ chỉ khiếm khuyết cơ thể chứ không khiếm khuyết về linh hồn.
"Cẩn, bệnh tình của ngươi ngày một tệ, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng, cần gì tức giận. Bọn họ không xứng!".
Diệp Hi Cẩn nhìn ra lo lắng trong mắt Tạ Thế Viễn nhưng hắn không thể không tức giận. Phụ hoàng hắn trước khi chết để lại cục diện triều chính vô cùng rối rắm, cộng thêm lũ sâu mọt rút rỉa trong cung làm hắn một phen điên đầu. Rõ ràng lão già đáng chém ngàn đao kia trả thù hắn. Điều đáng nói ở đây là lũ ngự y trong cung liên kết tất cả đại phu của Thiên Vũ quốc chỉ chuẩn trị cho người có tiền, đại phu nào không theo thì chèn ép đến người ta cửa nát nhà tan. Ai có chút tài nghệ vượt xa ngự y, nếu chiêu mộ không được thì giết. Trãi qua quá trình đó, ngự y hoàng cung càng ngày càng khoa trương còn tài năng càng ngày càng yếu kém. Đến hôm nay bệnh tình của hắn xảy ra biến nhưng lũ vô dụng này chỉ có thể hô "hạ quan bất tài" hỏi hắn sao không giận sao không phát tát?
Diệp Hi Cẩn nhìn lũ sâu mọt quỳ bên dưới mà lòng mỗi lúc một cuồng nộ. Hắn cho người đày bọn họ ra biên cương, xung quân cho đến hết đời, tịch biên gia sản vào quốc khố.
Tạ Thế Viễn mắt thấy Cẩn Nguyên đế bớt giận mới rời khỏi thư phòng. Hà công công bên ngoài thở phào nhẹ nhõm bước vào hầu. Hoàng thượng tức giận lên sẽ bất chấp mọi thứ kể cả sức khỏe của mình, những lúc như thế chỉ cần bên cạnh có người lo lắng thì hoàng thượng sẽ bình tĩnh lại nhưng không phải ai cũng có thể đứng trước Cẩn Nguyên đế mà làm cho hắn không cảnh giác. Cẩn Nguyên đế biết thói quen của mình nên sớm đuổi Hà công công đi, chỉ là hắn không ngờ Tạ Thế Viễn lại tới.
Hà công công pha cho hoàng đế một tách trà rồi bắt đầu dọn dẹp thư án hỗn độn. Bên ngoài có tiểu thái giám bẩm báo hoàng hậu xin cầu kiến. Diệp Hi Cẩn tâm tình hơi hòa hoãn chút ít cho truyền gọi.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!".
"Không có ai nàng không cần hành lễ. Đến đây ngồi".
Thủy Khinh Nhu mềm mại ngồi xuống, ánh mắt trong suốt nhìn hoàng đế đầy mê hoặc. Diệp Hi Cẩn vốn không nhìn vào mắt hoàng hậu nên hắn vẫn bình tĩnh hỏi:
"Trời lạnh sao không về Phượng cung nghỉ ngơi, có chuyện gì sai cung nữ nói với ta là được".
Thủy Khinh Nhu che dấu ánh mắt đầy thất vọng, nàng mềm giọng nói:
"Hôm nay là sinh thần của thần thiếp, bên ngoài nạn đói đang hoành hành nên thiếp không muốn tốn kém, chỉ xin hoàng thượng bỏ chút thời gian buổi tối cùng thần thiếp dùng cơm".
Diệp Hi Cẩn định cự tuyệt thì nhận ra đôi mắt trong suốt của Thủy Khinh Nhu như đang trực khóc, hắn than nhẹ một tiếng rồi an ủi:
"Ta biết bản thân ít quan tâm tới nàng nhưng hãy hiểu cho ta".
"Hoàng thượng, chỉ một bữa cơm thôi!". Nói xong nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Diệp Hi Cẩn thương tiếc lau đi những giọt nước mắt làm hắn phiền muộn. Là hắn có lỗi với nàng, nàng gả cho hắn không ngày nào an ổn, huynh trưởng của nàng vì hắn mà tán thây trong biển lửa, phụ mẫu nàng vì hắn lại bị nhị hoàng huynh rút gân lột da, nàng vì hắn chịu bao ủy khuất trong cung nhưng không một lời ai thán. Cuối cùng Diệp Hi Cẩn đành gật đầu chấp nhận.
--- ----++++++--- -----
Bên trong Phượng cung một mảng yên tĩnh, Cẩn Nguyên đế cùng Thủy hoàng hậu đang yên lặng dùng cơm, không khí vô cùng tẻ nhạt. Thủy Khinh Nhu một bộ dạng điềm đạm, tay ngọc nâng chén về phía hoàng đế mời rượu.
Diệp Hi Cẩn mỉm cười nhắc nhở:
"Tối rồi, uống rượu không tốt đâu".
Thủy Khinh Nhu thất vọng chút ít nhưng nhanh chóng che giấu. Nàng cho cung nữ thay rượu thành trà rồi cung kính tự mình đút trà cho hoàng đế.
Diệp Hi Cẩn không được tự nhiên nhưng vẫn uống, hắn mỉm cười nhìn nàng rồi không dấu vết né tránh. Thủy Khinh Nhu biết hắn cố ý tránh ra nhưng không tức giận. Diệp Hi Cẩn từ lúc trưởng thành luôn mắc bệnh sạch sẽ, hậu cung của hắn rất nhiều nhưng hắn chỉ dùng họ trang trí cho thêm bắt mắt chứ không hề đụng tới. Nếu người lạ tiến gần hắn quá ba bước sẽ bị giết chết. Chỉ riêng Thủy Khinh Nhu là trường hợp ngoại lệ, tuy hắn không “sủng” nàng nhưng ít ra nàng là nữ nhân duy nhất có thể chạm được hắn mà không xảy ra chuyện.
Diệp Hi Cẩn vẫn mỉm cười nhưng trong lòng lại cuồng nộ không thôi. Hắn đưa tay sau lưng làm cái ám hiệu cho ám vệ trong tối, Thủy Khinh Nhu ngồi đối diện nên không thấy hành động của hắn.
Diệp Hi Cẩn ngồi lại chốc lát, sắp thấy canh giờ đã nửa đêm thì ngồi dậy rời đi. Bỗng chốc, Diệp Hi Cẩn thấy toàn thân nóng ran, miệng khô, lưỡi khát, dục hỏa toàn thân phát tát. Mắt thấy tình hình không ổn hắn định gọi Hà công công nhưng khi hắn mở miệng thì bị Thủy Khinh Nhu chặn lại.
Thủy Khinh Nhu thấy hắn bắt đầu dục hỏa, nàng ta vội vội vàng vàng hôn Diệp Hi Cẩn. Nàng nhanh chóng chủ động quyến rủ hắn, dâng đôi môi thơm mềm cho hắn hạ hỏa chút ít.
Diệp Hi Cẩn đang bị thiêu đốt nên không tránh không né, hắn nhanh chóng lấy lại thế chủ động cuồng nhiệt say sưa. Thủy Khinh Nhu bị hắn dày vò, môi đau rát rớm máu nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Diệp Hi Cẩn hôn Thủy Khinh Nhu dây dưa không dứt cho đến khi tiếng hắn trở nên hổn hển khàn đục. Hắn một bên cắn nhẹ tai nàng, một bên dùng tiếng khàn khàn hỏi:
"Nàng bỏ thuốc ta?".
Thủy Khinh Nhu đang trầm mê trong nụ hôn của hắn, vô thức trả lời:
"Vâng!".
Diệp Hi Cẩn lại tiếp tục hỏi:
"Vì sao?".
Thủy Khinh Nhu cười cợt:
"Vì ngươi sắp chết! Ta khó khăn lắm mới được làm nhất quốc chi mẫu, chỉ cần ta mang long thai thì ngai vị cao nhất là của ta". Nói xong nàng ta lại điên cuồng cười cợt.
Diệp Hi Cẩn nhanh chóng đẩy nàng ta ra, hắn dần khôi phục lại gương mặt băng sương vạn năm, đôi mắt từ mê muội dần dần sắc bén như loài chim ưng. Hắn ngồi xuống nhàn nhã nhận tách trà từ Hà công công súc miệng, đôi mắt lạnh nhạt nhìn nữ nhân vặn vẹo dưới sàn.
"Từ đâu ngươi biết được ta sắp chết?".
Câu nói vừa dứt sát khí nổi lên bốn phía, Hà công công cùng nhóm ám vệ bị luồng sát khí đánh úp khiến toàn thân tê dại. Riêng nữ nhân nằm dưới sàn đã sớm không chịu nổi mà thất khiếu, máu từ mũi, từ miệng, từ mắt nàng ta chảy ra, vốn khuôn mặt khuynh sắc nay lại không khác lệ quỷ đòi mạng.
Diệp Hi Cẩn nhắm mắt lại che đi thất vọng cùng đau đớn hành hạ. Hắn những tưởng nàng khác với lũ đàn bà hậu cung chỉ biết quyền thế nhưng hắn đã sai hoàn toàn. Thủy gia một nhà trung can nghĩa liệt, hết lòng giúp đỡ hắn đến lúc gia tộc diệt vong cũng không cần hồi báo. Hắn nghĩ Thủy gia như thế thì Thủy Khinh Nhu cũng vẫn như vậy, ai ngờ thế sự khó lường, lòng người thay đổi. Hắn có thể tha cho nàng tội tính kế hắn nhưng không thể tha việc nàng cùng kẻ hủy diệt Thủy gia cấu kết với nhau.
Hà công công và nhóm ám vệ sau khi nhận được ám hiệu của Diệp Hi Cẩn thì bố trí mê hương. Diệp Hi Cẩn từng nhiều lần trúng độc nên lâu dần cơ thể đã là bách độc bất xâm, điều này chỉ có Hà công công cùng Tạ Thế Viễn biết nên Thủy Khinh Nhu mới sớm bại lộ chân tướng. Thật không ngờ ám vệ Diệp Hi Cẩn phái đi âm thầm bảo vệ Thủy Khinh Nhu lại chứng kiến một màn Thủy hoàng hậu lén lút thông đồng với Triệu Nhược Nhược đặt bẫy Diệp Hi Cẩn.
Diệp Hi Cẩn sau khi mở mắt ra đã là một mảnh trong suốt, hắn sẽ không khoan nhượng với nữ nhân kia nữa. Diệp Hi Cẩn phân phó một ám vệ mang Triệu Nhược Nhược từ phật đường Triệu gia tiến cung. Hắn cho Hà công công mang thuốc giải cho Thủy Khinh Nhu rồi tiếp tục tra hỏi:
"Ta hỏi nàng vì sao biết ta sắp chết?".
"Ngươi nhiều lần truyền gọi thái y nhưng đều nổi giận giết người. Sáng nay ta đã thấy xác thái y nằm la liệt, tất cả bọn họ đều là người từng chuẩn trị cho ngươi. Triệu Nhược Nhược nói ngươi không qua khỏi ta vẫn không tin nên nhiều lần từ chối hợp tác cùng nàng ta. Ai ngờ...Ha ...ha...Diệp Hi Cẩn, ta gả cho ngươi chịu nhiều ủy khuất, một ngày bình yên không có, cả Thủy gia vì ngươi chết thảm. Ngươi vì áy náy mới cưới ta, ngươi có thể cho ta tất cả mọi thứ nhưng chỉ duy nhất tình yêu là không có. Ngươi chết rồi cái gì ta cũng không còn, ta phải tự thân tranh thủ để tiếp tục sống". Thủy Khinh Nhu vẫn chưa hết mê hương nên bị người hỏi, không do dự mà nói ra lời thật lòng.
"Thủy nhi, dù có chết ta sẽ an bài cho nàng cuộc sống an ổn. Nàng thà tin tưởng kẻ hủy diệt Thủy gia còn hơn tin tưởng ta?".
"An bài? Ha...ha...Diệp Hi Cẩn, cái gọi là an bài chính là phế truất ta rồi gả ta cho tên họ Tạ người không ra người quỷ không ra quỷ sao? Từ một nhất quốc chi mẫu trở thành nông phụ mà gọi an ổn? Diệp Hi Cẩn, khi ta gả cho ngươi, ngươi hứa sẽ cho ta cuộc sống giàu sang, người người ngưỡng mộ nhưng giờ thì sao? Mạng của ngươi còn không phải ngươi nắm giữ?".
Diệp Hi Cẩn che đi chua sót, hắn vẫn ôn tồn tiếp tục giải thích cho nàng:
"Thủy nhi, dù Tạ Thế Viễn xấu xí nhưng hắn là người đáng tin cậy, làm nông phu có gì không tốt, mỗi ngày an an ổn ổn sống quãng đời còn lại. Thích ý tiêu dao chốn dân gian, tránh xa hoàng quyền thị phi, mặc người người tranh đoạt, mặc ta ta tiêu sái. Ta luôn ước muốn cuộc sống như vậy nhưng không thể thực hiện mới gửi gắm nơi nàng và Viễn. Viễn sẽ chăm sóc cho nàng".
Diệp Hi Cẩn che đi ánh mắt thê lương, cô độc. Hắn từng câu từng chữ thốt ra lời thật lòng, cuộc sống của hắn gần ba mươi năm không ngày nào an lành, mỗi đêm giấc ngủ đều là ác mộng, thức dậy xung quanh là hang hùm miệng sói, huynh đệ người thân lần lượt ra đi, bên cạnh hắn chỉ còn lại nàng, Hà công công và Tạ Thế Viễn nhưng bây giờ nàng lại vì hoàng quyền mà phản bội hắn.
Thủy Khinh Nhu nhìn Diệp Hi Cẩn với ánh mắt oán độc thốt ra:
"Ta không cần! Ta muốn làm nhất quốc chi mẫu, con ta phải là hoàng đế, ta là thái hậu người người kính ngưỡng, người người quỳ lạy. Ngươi nếu muốn bù đắp cho ta thì cho ta một đứa con hoàng đế đi".
Thủy Khinh Nhu vừa điên cuồng vừa ôm chặt Diệp Hi Cẩn. Hà công công ở một bên không nhịn được nữa, tay cũng không lưu tình thô bạo kéo nữ nhân ghê tởm này ra. Hà công công đứng chắn trước mặt Diệp Hi Cẩn như gà mẹ che chở cho gà con. Hắn đã nói mà, nữ nhân này không hề nhu nhược thuần khiết như nàng ta vẫn biểu hiện. Chỉ tại thánh thượng quá dung túng nàng ta nên bây giờ mới nếm trãi cảm giác phản bội.
Nếu là bình thường Diệp Hi Cẩn chắc chắn sẽ che chở cho Thủy Khinh Nhu nhưng đáng tiếc hắn bây giờ vô cùng thất vọng.
Diệp Hi Cẩn nghiêm túc nhìn Thủy Khinh Nhu đến nỗi nàng ta phát hiện sự tàn nhẫn trong mắt của hắn. Nàng suy sụp ngã xuống thất vọng, nàng biết hắn sẽ không dung túng nàng nữa.
"Thủy Khinh Nhu, ta mắc nợ Thủy gia ta sẽ trả. Nàng cấu kết với Triệu Nhược Nhược đáng lý ta muốn ban nàng cái chết. Ta tha mạng cho nàng coi như hồi báo Thủy gia. Ta không thể bỏ mặc nàng vì lời hứa cùng Thủy Sinh nhưng bảo ta tiếp tục chung sống cùng nàng ta làm không được". Dừng lại đôi chút lấy lại bình tĩnh, Diệp Hi Cẩn lại tiếp tục: "Hoàng hậu cảm thương dân lành khốn khổ đói khát nguyện suốt đời nhập cửa phật cầu phúc cho muôn dân, ngày ngày niệm phật, ngày ngày chép kinh, nguyện đóng cửa suốt đời không nhập thế tục".
Lời Cẩn Nguyên đế vừa dứt chính là tuyên bố cuộc sống sau này của Thủy Khinh Nhu. Thủy Khinh Nhu như không thể tin được, hắn ...hắn giam cầm nàng suốt đời. Nàng nước mắt lả chã, lệ tuôn thành dòng quỳ xuống cầu khẩn:
"Cẩn ca ca, huynh tha cho Nhu nhi đi. Nhu nhi biết sai rồi. Nhu nhi sẽ không dám nữa".
Hà công công chán ghét cho người mang nàng ta đi, tránh cho thánh thượng thương tâm. Người có thể bắt tay với kẻ thù diệt tộc ám hại người cùng nàng ta chung sống hơn 10 năm, tuy không phải phu thê chân thực thì cũng là tình nghĩa huynh muội. Loại người như nàng ta không đáng để tha thứ.
Thủy Khinh Nhu vừa được lôi đi thì ám vệ cũng vừa lôi kéo Triệu Nhược Nhược tới. Hà công công mắt thấy Triệu Nhược Nhược thì mắt cũng đỏ lên, thấy nàng ta vẫn ung dung đứng không hành lễ với Diệp Hi Cẩn thì lại càng nổi giận:
"Tiện nô, thấy thánh thượng sao không quỳ?".
Triệu Nhược Nhược vẫn nhàn nhã ung dung như chưa từng bị người quát tháo. Bỗng nhiên nàng ta mất trọng tâm quỳ sụp xuống đồng thời giọng nói một nam nhân vang lên:
"Đối với tiện nô thì nên dùng vũ lực, hơi đâu tốn hơi thừa lời làm gì?".
Người vừa lên tiếng dĩ nhiên là Tạ Thế Viễn, hắn một thân y bào võ tướng bước vào không thèm nhìn nữ nhân bị hắn đánh ngã.
Triệu Nhược Nhược ăn đau nhưng vẫn cười cợt, lời nàng ta thốt ra khiến Hà công công nổi giận còn Tạ Thế Viễn thì phát ra sát khí:
"Cảm giác bị người tin tưởng phản bội như thế nào?".
Hà công công trực tiếp tát nàng ta vài cái còn Tạ Thế Viễn tay cố gắng khắc chế trường kiếm run rẩy.
Diệp Hi Cẩn một bộ dạng không sao cả, hắn không nhanh không chậm nói:
"Chỉ vì thế ngươi đi lừa Thủy Khinh Nhu? Muốn thấy ta đau khổ?". Diệp Hi Cẩn dừng lại quan sát biểu hiện nàng ta, hắn thấy trong đó đều là oắn độc cùng không cam lòng.
"Triệu Nhược Nhược, ngươi biết vì sao ta không giết ngươi không?". Không nghe nàng ta trả lời, hắn lại nói tiếp:
"Ta không muốn làm trái lời mẫu thân, trong di chúc nàng gửi cho ta, nàng muốn ta tha ngươi một mạng dù xảy ra bất kỳ điều gì".
Triệu Nhược Nhược như không thể tin vào tai mình, nàng ta - Trầm Hương, nàng ta biết tất cả nhưng vẫn tha thứ cho mình. Thế nhưng:
"Diệp Hi Cẩn, dù ngươi nói bất kỳ điều gì cũng vô dụng. Dù thời gian có quay lại ta vẫn sẽ làm như thế. Ta không cam lòng làm một thường nhân, làm một nữ nhân ngu xuẩn như mẫu thân ngươi. Kết cuộc thì sao? Nàng ta chẳng phải vạn kiếp bất phục?".
Diệp Hi Cẩn không quan tâm tới lời châm chọc của Triệu Nhược Nhược. Hắn nhắm mắt lại như hồi tưởng điều gì, bất giác thốt lên:
"Ngươi đã thành công đạp đổ mẫu thân ta giành ngai vị thái tử phi. Tại sao không bỏ qua cho nàng, cho ta? Ngươi luôn lấy nỗi đau của ta làm niềm vui, rốt cuộc vì sao?".
"Ha...ha...Diệp Hi Cẩn, ta sẽ cho ngươi biết bản thân ngươi tại sao ra nông nỗi này. Hãm hại mẫu thân ngươi là ta, thai độc trong người ngươi là ta hạ, hai chất độc còn lại, một làm ngươi ngày càng suy nhược là do phụ hoàng ngươi. Chất độc còn lại ngươi biết là ai hạ không?"
Triệu Nhược Nhược hài lòng khi nhìn thấy sắc mặt Diệp Hi Cẩn ngày một âm trầm, ngày một lạnh giá. Thấy đã đạt mục đích, nàng ta cho đáp án:
"Chính là mẫu phi hiện tại của ngươi - đương kim thái hậu Trầm Tích!".
Câu nói của Triệu Nhược Nhược như hòn đá rơi vào hồ nước đang lặng yên bất động. Diệp Hi Cẩn chỉ cảm thấy tai hắn ù đi không còn nghe bất kỳ điều gì. Hắn những tưởng mẫu hậu xưa nay hà khắc là vì muốn tốt cho hắn, người không có cho hắn ấm áp của mẫu thân nhưng cuối cùng người vẫn là dì ruột, là tình thân huyết thống với hắn. Tại sao lại vậy? Chẵn lẽ hắn sinh ra đã là ác ma, là khắc tinh xui xẻo, xứng đáng bị người thân xa lánh, lạnh nhạt hay sao?
Tạ Thế Viễn cùng Hà công công vô cùng khiếp sợ. Thái hậu lại là phụ nhân ác độc như vậy? Hà công công không đành lòng nhìn Diệp Hi Cẩn đau khổ, hắn nhanh tiếng phản bác:
"Ngươi nói bậy, thái hậu chỉ có duy nhất hoàng thượng là con thừa tự, người sao có thể...sao có thể...". Hà công công "sao có thể" cả buổi mà không thốt thành lời, hắn che đi bất an tiếp tục nói:
"Tóm lại là không thể, Trầm Vương gia sẽ không để mặc nàng ta làm loạn".
Lời Hà công công chỉ để lại cái hừ khinh bỉ của Triệu Nhược Nhược:
"Trầm vương? Ha...ha...Diệp Hi Cẩn, loại người như ngươi sẽ không có tình thân. Bởi vì khi sinh ra ngươi có bổn mạng không tầm thường. Tất cả những kẻ tiếp cận ngươi điều có mục đích. Lão già họ Trầm sau khi biết lời tiên tri kia mới đối xử với ngươi tốt một chút đã khiến ngươi cảm động rơi nước mắt. Hắn muốn dùng ngươi nhưng lại sợ ngươi phản phé nên bảo nhị nữ nhi của mình hạ dược nghiện ngập để khống chế ngươi".
Triệu Nhược Nhược càng nói càng đắc ý. Nàng không quan tâm sát khí của Diệp Hi Cẩn vẫn tiếp tục nói:
"Có phải dạo gần đây Trầm gia đã bắt đầu tăng liều lượng thuốc. Ha....ha...Diệp Hi Cẩn, ngươi thông minh một đời nhưng ngu ngốc cũng một đời. Trầm gia hạ dược mãn tính cho ngươi mà ngươi còn dập đầu cảm tạ thuốc giải của hắn, lại còn phong vương, ban đất. Thật là ngu xuẩn!".
Tạ Thế Viễn cùng Hà công công nhanh chóng áp trụ Diệp Hi Cẩn nhưng lần này họ có gọi khản cổ vẫn vô dụng. Diệp Cẩn dần mất bình tĩnh, sát khí phát ra ngày một âm trầm sắc bén, có ám vệ tu vi thấp bị thất khiếu trọng thương.
Tạ Thế Viễn cùng Hà công công cố gắng chịu đựng nhưng không cách nào tiến lên được. Triệu Nhược Nhược đứng xa nhất nhưng vẫn bị ảnh hưởng, ngay lúc nàng ta sắp tắt thở thì một ánh trắng lóe sáng đâm vào tim nàng.
Diệp Hi Cẩn tay cầm nhuyễn kiếm phẫn nộ xuyên qua cơ thể nữ nhân rắn rết. Nếu đã lừa gạt hắn đến tận bây giờ tại sao không lừa gạt tiếp. Cứ để hắn mơ mơ hồ hồ chết đi còn hơn để hắn biết sự thật rồi chết lần chết mòn. Hắn còn chưa đủ đau khổ? Còn chưa đủ bất hạnh?
Diệp Hi Cẩn thu lại sát khí, hắn dùng giọng thê lương nhất nói với những người còn lại:
"Viễn, Minh, hai người các ngươi đi đi. Đừng bao giờ quay lại nữa. Ta sợ lúc nào đó sẽ ra tay với các ngươi. Tất cả huynh đệ còn lại mau giải tán, không cần làm ám vệ sống trong tối nữa, các người được tự do".
"Cẩn!"
"Hoàng thượng!".
Diệp Hi Cẩn bỏ ngoài tai những lời khuyên bảo, hắn chỉ hi vọng họ mau rời khỏi hắn. Vì hắn sắp điên cuồng, sắp hóa thành ác ma tu la đoạt mạng.
Sáng hôm sau, toàn thành Thiên Vũ oanh tạc chấn động. Bạo hoàng Cẩn Nguyên đế đêm hôm qua tự sát. Tin tức hoàng đế băng hà chưa lan khắp thành thì hai vụ huyết án bí hiểm xảy ra ngay đêm hoàng đế mất. Đương kim thái hậu Trầm Tích không biết vì sao bị người phanh thây xẻ thịt. Cũng cùng đêm đó, Trầm vương phủ mấy trăm mạng người không tiếng động bị người ám sát, riêng Trầm vương gia Trầm Kiếm bị người moi tim, trước khi chết ánh mắt đầy kinh hoàng hoảng sợ.
Thiên Vũ quốc mất đi trụ cột Cẩn Nguyên đế ngày càng suy yếu. Thêm một điều Cẩn Nguyên đế không con nối dõi, dòng dõi hoàng gia lại chỉ còn duy nhất Cẩn Nguyên đế nên dĩ nhiên dòng họ Diệp đã tuyệt hậu.
Sau một năm cái chết của Cẩn Nguyên đế, Thiên Vũ quốc lâm vào tình trạng bạo loạn, khắp nơi thiên tai đói khát không ai đủ tài giải quyết. Bên trong nội bộ đấu đá, bên ngoài ngoại nhân lăm le, khắp nơi từng tiếng than khóc dậy trời như báo hiệu Thiên Vũ hoàng triều đã chấm dứt!
--- -----+++++++++--- --------
Trong một cốc nhỏ phân cách với thế tục, hai nam tử đang ngồi nhàn nhã đối ẩm. Tuy chỉ có hai người nhưng trên bàn của họ lại có ba cái bát.
Tạ Thế Viễn tay nâng bầu rượu rót vào ba cái bát. Rót xong hắn một tay cụng chén một tay cầm cái bát thứ ba đưa lên, ba ly rượu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy. Tạ Thế Viễn vừa uống bát rượu của mình vừa nâng ly rượu thứ ba đổ xuống bên cạnh cái ghế vẫn để trống. Hà Thạch Minh cười cợt chế giễu hắn bày trò nhưng mắt hắn ta đã đỏ hoe, từng giọt từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống thấm vào lòng đất.
Tạ Thế Viễn đổ hết bát rượu lại nghẹn ngào:
"Cẩn, sinh thần của ngươi không một ai chúc phúc. Huynh đệ chúng ta hôm nay chúc ngươi sau này có cuộc sống như ý nguyện!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.