Chương 6: Chân Trời, Góc Bể
tuilacongiannho
19/11/2022
Ba ngày trôi qua, Hiền Thục cứ sốt mê man, cô không biết mình đã thực sự vượt qua bằng cách nào. Đến hôm nay khi ý thức được, cô cũng tiều tuỵ đi không ít.
Ánh nắng len lỏi vào khe cửa sổ, vài tia nắng vô tình rơi mí mắt Hiền Thục, cô nheo mày tỉnh giấc, chợt nhớ sáng nay cô có cuộc hẹn gặp nhà xuất bản trên phố.
Gắng gượn dậy, Hiền Thục nhìn mình trong gương, đầu tóc rũ rượi, cơ thể gầy gò xanh xao, cô bất giác tự thấy chán bản thân vô cùng.
__________
Quang Minh đàm phán bên nhà xuất bản xong, anh chán chường Không nói nên lời. Công ty chẳng hiểu vì gì đầu tư vào mảng điện ảnh, lại đề cử anh là người đại diện cho dự án này. Tốt nghiệp ngành quản trị, xin vào làm công ty đầu tư - kinh doanh chứng khoáng. Cuối cùng đi chạy lò tò bên mảng giải trí. Anh bực mình không khỏi chửi thầm hai từ “mẹ kiếp”.
Nhà xuất bản cho dự án lần này đi đến vỗ nhẹ vai anh.
“Anh Quang Minh, biên kịch cho bộ phim lần này, cô ấy đến rồi, đang đợi trong phòng. Bên anh là chủ đầu tư, cũng gặp qua chứ nhỉ? Để hai bên còn quen biết nhau dễ làm việc sau này.”
Quang Minh nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười một giờ trưa, anh thấy việc gặp biên kịch không cần thiết, cứ đưa kịch bản cho anh nắm nội dung là được, nên lấy việc bận rồi từ chối rời đi.
Hiền Thục trông thấy nhà xuất bản đi vào buông điện thoại xuống, cô đứng dậy.
“Anh Hoàng Thiên”
Hoàng Thiên nhìn Hiền Thục, nở nụ cười ái ngại.
“Hiền Thục, anh có mời chủ đầu tư đến gặp em, nhưng anh ấy hơi bận, nên hôm nay em không gặp được rồi”.
Hiền Thục lắc đầu.
“Không sao đâu ạ, về sau còn làm việc chung nhiều, không sớm thì muộn sẽ gặp thôi.”
“Hôm nay kêu em lên đây việc chính là để em gặp chủ đầu tư. Nhưng như thế này anh rất ngại. Trưa nay em có bận gì không? Anh mời em ăn cơm.”
Mấy ngày nay nằm nhẹp, Hiền Thục thật sự không thể nuốt nổi một chút gì, trông thấy sắc mặt cô kém, chưa đợi cô trả lời Hoàng Thiên đã đề nghị mua cháo rồi đưa cô về nghĩ ngơi.
Hiền Thục đang khá mệt, nghĩ đến cảnh chen chút trên xe khách về nhà, cô liền đồng ý.
Quang Minh ngồi trong xe, mấy ngày nay anh đau đầu không tả nổi, đưa tay day day thái dương, nhìn ra ngoài cửa kính xe anh trông thấy Hoàng Thiên đi ra, theo sau là một cô gái không nhìn rõ mặt, dáng người gầy thấp, mái tóc dài.
Bên cạnh, Thiên Anh cũng trông thấy, mặt mày hớn hở lên tiếng. “Nhìn kìa Quang Minh, thằng nhóc Hoàng Thiên cứng nhắc này mà cũng có bạn gái sao? Thật bất ngờ!”…
Ánh nắng len lỏi vào khe cửa sổ, vài tia nắng vô tình rơi mí mắt Hiền Thục, cô nheo mày tỉnh giấc, chợt nhớ sáng nay cô có cuộc hẹn gặp nhà xuất bản trên phố.
Gắng gượn dậy, Hiền Thục nhìn mình trong gương, đầu tóc rũ rượi, cơ thể gầy gò xanh xao, cô bất giác tự thấy chán bản thân vô cùng.
__________
Quang Minh đàm phán bên nhà xuất bản xong, anh chán chường Không nói nên lời. Công ty chẳng hiểu vì gì đầu tư vào mảng điện ảnh, lại đề cử anh là người đại diện cho dự án này. Tốt nghiệp ngành quản trị, xin vào làm công ty đầu tư - kinh doanh chứng khoáng. Cuối cùng đi chạy lò tò bên mảng giải trí. Anh bực mình không khỏi chửi thầm hai từ “mẹ kiếp”.
Nhà xuất bản cho dự án lần này đi đến vỗ nhẹ vai anh.
“Anh Quang Minh, biên kịch cho bộ phim lần này, cô ấy đến rồi, đang đợi trong phòng. Bên anh là chủ đầu tư, cũng gặp qua chứ nhỉ? Để hai bên còn quen biết nhau dễ làm việc sau này.”
Quang Minh nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười một giờ trưa, anh thấy việc gặp biên kịch không cần thiết, cứ đưa kịch bản cho anh nắm nội dung là được, nên lấy việc bận rồi từ chối rời đi.
Hiền Thục trông thấy nhà xuất bản đi vào buông điện thoại xuống, cô đứng dậy.
“Anh Hoàng Thiên”
Hoàng Thiên nhìn Hiền Thục, nở nụ cười ái ngại.
“Hiền Thục, anh có mời chủ đầu tư đến gặp em, nhưng anh ấy hơi bận, nên hôm nay em không gặp được rồi”.
Hiền Thục lắc đầu.
“Không sao đâu ạ, về sau còn làm việc chung nhiều, không sớm thì muộn sẽ gặp thôi.”
“Hôm nay kêu em lên đây việc chính là để em gặp chủ đầu tư. Nhưng như thế này anh rất ngại. Trưa nay em có bận gì không? Anh mời em ăn cơm.”
Mấy ngày nay nằm nhẹp, Hiền Thục thật sự không thể nuốt nổi một chút gì, trông thấy sắc mặt cô kém, chưa đợi cô trả lời Hoàng Thiên đã đề nghị mua cháo rồi đưa cô về nghĩ ngơi.
Hiền Thục đang khá mệt, nghĩ đến cảnh chen chút trên xe khách về nhà, cô liền đồng ý.
Quang Minh ngồi trong xe, mấy ngày nay anh đau đầu không tả nổi, đưa tay day day thái dương, nhìn ra ngoài cửa kính xe anh trông thấy Hoàng Thiên đi ra, theo sau là một cô gái không nhìn rõ mặt, dáng người gầy thấp, mái tóc dài.
Bên cạnh, Thiên Anh cũng trông thấy, mặt mày hớn hở lên tiếng. “Nhìn kìa Quang Minh, thằng nhóc Hoàng Thiên cứng nhắc này mà cũng có bạn gái sao? Thật bất ngờ!”…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.