Chương 2: Đêm Mưa Gió
tuilacongiannho
28/07/2022
Hiền Thục đưa bật lửa thắp chiếc đèn dầu.
Ba tháng trôi qua rồi, tròn ba tháng ngày cô mất đi sinh linh bé nhỏ của mình. Ba tháng qua không một ngày nào cô cảm thấy vui vẻ, cũng chưa một ngày nào cô không vào xem trang mạng xã hội của anh. Anh bây giờ sống rất tốt, có vẻ như cũng đã quên đi cô rồi. Chỉ có cô ngày ngày vẫn cứ chìm đắm trong kí ức đau thương.
Gần một trăm ngày nay, những chiếc oto mang biển số quê hương anh, nơi anh công tác hay thậm chí chỉ cần là biển số lạ thôi cô đều không bỏ lỡ mà bất giác nhìn vào trong khi chúng lướt qua. Không một đầu số lạ nào gọi đến mà cô không vội vã nhấc máy ngay. Cô luôn ảo tưởng rằng sẽ có một ngày nhìn vào trong xe, hình bóng quen thuộc của anh sẽ xuất hiện trước mắt cô, rồi cũng sẽ có một ngày vì anh nhớ cô đến phát điên nên dùng số lạ gọi đến, chỉ cần nghe được giọng cô cất lên sau đó lặng lẽ tắt đi. Nhưng sự thật vốn dĩ là chẳng có chuyến xe nào mang anh đến cho cô cả, những cuộc gọi kia cũng chỉ là cuộc gọi rác mà thôi. Vẫn là do tự chính cô mong muốn, cô ao ước đến phát rồ.
Công việc mỗi ngày của Hiền Thục là thức dậy sớm, nấu ăn, ăn sáng, chuẩn bị cơm phần, sau đó sẽ tản bộ đến nơi cô làm parttime, học ngôn ngữ ở trung tâm, cộng tác cho một trang mạng, tối về dọn dẹp và ngẩn ngơ một mình.
Mỗi ngày đều là một vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như thế, thấm thoát thì cũng đã hai năm trôi qua. Mái tóc cắt ngắn ngủn ngày đó khi gặp anh bấy giờ cũng đã dài đến gần thắt lưng. Ngoại hình so với trước đây cũng thay đổi rất đáng kể. Hiền Thục cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Bây giờ, mỗi khi nhớ đến anh, cô không còn khóc nữa. Chưa từng giận anh, cũng chưa từng oán hận. Anh, một cái gì đó chẳng thể chán ghét, cũng chẳng thể quên. Hiền Thục từ lâu đã cất sâu anh thật sâu vào một nơi trong trái tim rách nát, khắc cốt ghi tâm.
Những ngày mưa to gió lớn như hôm nay cô thường ngồi vẽ tranh hoặc chơi một khúc nhạc nào đó, nhất định phải để đầu óc bận thật bận, có như thế mới không sợ anh ở trong kia bị ướt, bị lạnh mà vội vã mang ra khâu vá, sưởi ấm.
__________
Quang Minh chống tay nhìn chiếc xe một cách bất lực. Anh và tài xế đã cố hết sức cũng không thể sửa chửa chiếc xe này ngay bây giờ.
Chuyện là hôm nay anh có việc phải đến trung tâm thành phố Y, dọc đường thì xe lại bị hổng. Trời bấy giờ cũng đã tối, mưa to gió lớn, nơi khỉ ho cò gáy này sóng điện thoại cũng chập chờn. E là phải đến khi trời sáng mới nhờ được người đi đường cứu trợ hoặc tản bộ xuống trung tâm. Đêm nay cũng không biết phải tính toán thế nào, cả anh và tài xế cũng không còn khô ráo nữa.
Thiên Anh - anh tài xế đề nghị hai người đi xuống một đoạn nữa, biết chừng đâu sẽ có nhà dân, đoạn đường này anh đã từng đi qua rồi, nhớ không nhầm thì khúc dưới kia cách xa một đoạn sẽ có một căn nhà. Cứ liều lĩnh đi trong mưa gõ nhà dân, nhà này đóng cửa mong rằng còn nhà khác, hy vọng có còn hơn không.
Với tình hình ngay lúc này Quang Minh cũng không thể do dự được nữa. Anh cùng Thiên Anh đi về phía cuối con đường. Nơi này vốn dĩ là xứ lạnh lại đổ mưa to khiến cho hai người đàn ông cao lớn sức bền mỗi ngày cũng phải rét run.
Hai người đi tầm hơn một cây số, Thiên Anh phát hiện ra trước mắt có một ánh đèn vàng, biết chắc là nhà dân nên liều lĩnh tiến đến gõ cửa xin trú tạm đêm nay.
__________
Vừa pha màu xong Hiền Thục có nghe tiếng gõ cửa, cô có chút ngỡ ngàng . Hai năm sống ở đây, cô đến từ lúc còn dùng đèn dầu đến khi chính phủ đã đi đường điện, nước máy thì đây là lần đầu tiên cô nghe tiếng gõ cửa nhà.
Chần chừ suy nghĩ một lúc, cô quyết định đứng dậy mở cửa.
Thiên Anh nghe tiếng mở chốt, anh mừng rỡ vội vã lên tiếng.
"Phiền chủ nhà, xe..."
Chưa kịp nói hết câu, cả ba con người đứng chết lặng.
Trước mặt Hiền Thục bấy giờ là hai người đàn ông. Quen mà lạ, lạ mà quen.
Một người lấy danh nghĩa bản thân thăm bệnh mà để lại cho cô một khoản tiền, biết được nguồn tiền cô cầu xin anh ta hãy giữ lại nhưng anh ta chưa từng một lần xem những dòng tin nhắn cầu xin của cô. Khoảng thời gian đó cô khổ sở đến thế nào, bạn thân cô vì mối tình rắt rối của cô mà rạn nứt với cô cỡ nào, thậm chí cả cô và anh đã tổn thương nhau đỉnh điểm vì điều đó như thế nào...
Một người nằm trong trái tim rách nát của cô, nằm yên ả đến ngay cả thời tiết hôm nay như thế, cô hôm nay không thích vẽ như thế, ấy vậy mà vẫn phải ngồi vẽ để chẳng có thời gian mà suy nghĩ đến vấn đề sợ rằng anh ướt mưa, sợ rằng anh lạnh lẽo, mà dại dột mang anh ra sưởi ấm. Để rồi lại nhớ anh da diết...
Hai người đàn ông trước mắt cô lúc này, cả đời này cô cũng không sao mà quên được...
Ba tháng trôi qua rồi, tròn ba tháng ngày cô mất đi sinh linh bé nhỏ của mình. Ba tháng qua không một ngày nào cô cảm thấy vui vẻ, cũng chưa một ngày nào cô không vào xem trang mạng xã hội của anh. Anh bây giờ sống rất tốt, có vẻ như cũng đã quên đi cô rồi. Chỉ có cô ngày ngày vẫn cứ chìm đắm trong kí ức đau thương.
Gần một trăm ngày nay, những chiếc oto mang biển số quê hương anh, nơi anh công tác hay thậm chí chỉ cần là biển số lạ thôi cô đều không bỏ lỡ mà bất giác nhìn vào trong khi chúng lướt qua. Không một đầu số lạ nào gọi đến mà cô không vội vã nhấc máy ngay. Cô luôn ảo tưởng rằng sẽ có một ngày nhìn vào trong xe, hình bóng quen thuộc của anh sẽ xuất hiện trước mắt cô, rồi cũng sẽ có một ngày vì anh nhớ cô đến phát điên nên dùng số lạ gọi đến, chỉ cần nghe được giọng cô cất lên sau đó lặng lẽ tắt đi. Nhưng sự thật vốn dĩ là chẳng có chuyến xe nào mang anh đến cho cô cả, những cuộc gọi kia cũng chỉ là cuộc gọi rác mà thôi. Vẫn là do tự chính cô mong muốn, cô ao ước đến phát rồ.
Công việc mỗi ngày của Hiền Thục là thức dậy sớm, nấu ăn, ăn sáng, chuẩn bị cơm phần, sau đó sẽ tản bộ đến nơi cô làm parttime, học ngôn ngữ ở trung tâm, cộng tác cho một trang mạng, tối về dọn dẹp và ngẩn ngơ một mình.
Mỗi ngày đều là một vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như thế, thấm thoát thì cũng đã hai năm trôi qua. Mái tóc cắt ngắn ngủn ngày đó khi gặp anh bấy giờ cũng đã dài đến gần thắt lưng. Ngoại hình so với trước đây cũng thay đổi rất đáng kể. Hiền Thục cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Bây giờ, mỗi khi nhớ đến anh, cô không còn khóc nữa. Chưa từng giận anh, cũng chưa từng oán hận. Anh, một cái gì đó chẳng thể chán ghét, cũng chẳng thể quên. Hiền Thục từ lâu đã cất sâu anh thật sâu vào một nơi trong trái tim rách nát, khắc cốt ghi tâm.
Những ngày mưa to gió lớn như hôm nay cô thường ngồi vẽ tranh hoặc chơi một khúc nhạc nào đó, nhất định phải để đầu óc bận thật bận, có như thế mới không sợ anh ở trong kia bị ướt, bị lạnh mà vội vã mang ra khâu vá, sưởi ấm.
__________
Quang Minh chống tay nhìn chiếc xe một cách bất lực. Anh và tài xế đã cố hết sức cũng không thể sửa chửa chiếc xe này ngay bây giờ.
Chuyện là hôm nay anh có việc phải đến trung tâm thành phố Y, dọc đường thì xe lại bị hổng. Trời bấy giờ cũng đã tối, mưa to gió lớn, nơi khỉ ho cò gáy này sóng điện thoại cũng chập chờn. E là phải đến khi trời sáng mới nhờ được người đi đường cứu trợ hoặc tản bộ xuống trung tâm. Đêm nay cũng không biết phải tính toán thế nào, cả anh và tài xế cũng không còn khô ráo nữa.
Thiên Anh - anh tài xế đề nghị hai người đi xuống một đoạn nữa, biết chừng đâu sẽ có nhà dân, đoạn đường này anh đã từng đi qua rồi, nhớ không nhầm thì khúc dưới kia cách xa một đoạn sẽ có một căn nhà. Cứ liều lĩnh đi trong mưa gõ nhà dân, nhà này đóng cửa mong rằng còn nhà khác, hy vọng có còn hơn không.
Với tình hình ngay lúc này Quang Minh cũng không thể do dự được nữa. Anh cùng Thiên Anh đi về phía cuối con đường. Nơi này vốn dĩ là xứ lạnh lại đổ mưa to khiến cho hai người đàn ông cao lớn sức bền mỗi ngày cũng phải rét run.
Hai người đi tầm hơn một cây số, Thiên Anh phát hiện ra trước mắt có một ánh đèn vàng, biết chắc là nhà dân nên liều lĩnh tiến đến gõ cửa xin trú tạm đêm nay.
__________
Vừa pha màu xong Hiền Thục có nghe tiếng gõ cửa, cô có chút ngỡ ngàng . Hai năm sống ở đây, cô đến từ lúc còn dùng đèn dầu đến khi chính phủ đã đi đường điện, nước máy thì đây là lần đầu tiên cô nghe tiếng gõ cửa nhà.
Chần chừ suy nghĩ một lúc, cô quyết định đứng dậy mở cửa.
Thiên Anh nghe tiếng mở chốt, anh mừng rỡ vội vã lên tiếng.
"Phiền chủ nhà, xe..."
Chưa kịp nói hết câu, cả ba con người đứng chết lặng.
Trước mặt Hiền Thục bấy giờ là hai người đàn ông. Quen mà lạ, lạ mà quen.
Một người lấy danh nghĩa bản thân thăm bệnh mà để lại cho cô một khoản tiền, biết được nguồn tiền cô cầu xin anh ta hãy giữ lại nhưng anh ta chưa từng một lần xem những dòng tin nhắn cầu xin của cô. Khoảng thời gian đó cô khổ sở đến thế nào, bạn thân cô vì mối tình rắt rối của cô mà rạn nứt với cô cỡ nào, thậm chí cả cô và anh đã tổn thương nhau đỉnh điểm vì điều đó như thế nào...
Một người nằm trong trái tim rách nát của cô, nằm yên ả đến ngay cả thời tiết hôm nay như thế, cô hôm nay không thích vẽ như thế, ấy vậy mà vẫn phải ngồi vẽ để chẳng có thời gian mà suy nghĩ đến vấn đề sợ rằng anh ướt mưa, sợ rằng anh lạnh lẽo, mà dại dột mang anh ra sưởi ấm. Để rồi lại nhớ anh da diết...
Hai người đàn ông trước mắt cô lúc này, cả đời này cô cũng không sao mà quên được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.